Chương 2


Xong đời ! Diệp Tâm Lê nhìn chăm chú tay phải mình, cắn phấn môi ảo não không thôi. Kỳ thực khi ném xuống cái tát kia, cô đã hối hận, chẳng qua lúc ấy rất tức giận, không nghĩ nhiều như vậy. Hiện tại tỉnh táo nghĩ lại, dần dần ý thức được đại chí đại điều !

Nhìn chung cả trường học, đại danh Bùi Vũ Canh, người nào không biết, người nào không hiểu, cái gọi là "thế lực ác Trường học", chỉ hắn !

Bất luận trường nào, cũng tránh không được tồn tại cái gọi là thế lực trường học đi, đặc biệt loại trường cấp ba như bọn họ. Cô không biết hắn là làm như thế nào đến, vừa mới chuyển trường chưa đến nửa học kỳ, tựa như quốc vương thu phục lãnh thổ.

Một đường thế như chẻ tre, cả trường, không ai không phục hắn.

Mà sớm hơn phía trước, nghe nói hắn chọc chuyện so với sao trên trời còn nhiều, trường học đã vô pháp tha thứ, vì thế "Uyển chuyển" mời phụ huynh "Tìm trường khác".

Lấy danh tiếng và tài lực của Bùi gia mà nói, để con lấy được tốt nghiệp chẳng phải vấn đề, nhưng có một trưởng tử mới chống đỡ tới lớp mười đã bị thôi học, như vậy thực mất mặt đi? Quốc trung còn không biết đổi bao nhiêu trường!

Nhưng hắn xem ra tựa hồ chẳng phải thực để ý vấn đề này, được tốt nghiệp hay không cũng không để ở trong lòng, vẫn làm theo ý mình như cũ, thái độ thật sự vọng cuồng, học kỳ khai giảng đến bây giờ, còn chưa thấy hắn ở trong phòng an phận học hành qua một ngày, các thầy cô nếu muốn may mắn được Bùi đại công tử cho mặt mũi, còn phải đi trong miếu ném sâm hỏi thần, hành vi quả thực kiêu ngạo quá mức.

Bất quá, hắn làm càn thì làm càn, nhưng không khi dễ kẻ yếu, làm loại hành vi du cô sẽ làm như phun nước miếng người khác. Bình thường kẻ địch của hắn, đều có thực lực tương đương ; Nếu không nữa thì chính là người đó có nuôi chó, muốn thả chó đi cắn hắn.

Tóm lại, hắn là sư trưởng trong mắt tất cả học sinh, cũng là đại ca vĩnh viễn trong cảm nhận của học sinh.

Có lẽ, hắn thực sự có chỗ làm cho người ta kính phục đi, nhưng này vẫn không thay đổi được ấn tượng lưu manh của cô đối với hắn; Cho dù là một lưu manh làm cho người ta kính phục, trên bản chất vẫn là lưu manh.

Đòi mạng là, cô cư nhiên còn cho hắn một cái tát, tuy rằng hắn đùa giỡn thực quá đáng, nhưng hắn là thế lực ác trường học nha, cô không có kinh nghiệm đắc tội...

Cái này xong rồi, không biết hắn sẽ đối phó cô thế nào?

Từ ngày hôm qua đến bây giờ, cô luôn luôn cố gắng làm cho chính mình tin tưởng, lấy phong độ đại ca hắn, hẳn là sẽ không cùng cô so đo loại "Việc nhỏ" này...... Đúng, đúng không?

Cô vỗ ngực, lo sợ bất an liều mạng thuyết phục chính mình. Dù sao học kỳ đều sắp hơn nửa, cũng chưa từng gặp hắn nghiêm túc học qua, hẳn là không có việc gì, không cần tự mình dọa mình.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, tiết tự học sắp qua, cô lặng lẽ ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía chỗ ngồi dãy cuối trống không, xem ra hôm nay có lẽ hắn cũng sẽ không đến đây!!

Vừa mới nghĩ như vậy, bóng dáng cao lớn bước vào phòng học, lập tức hút đi ánh mắt cả lớp, mở lớn miệng mở lớn miệng, rớt xuống a rớt xuống, còn có người dùng sức xoa nhẹ mắt vài cái.

Đây là học kì mới tới nay, hắn tới sớm nhất!

A a a! Cô dưới đáy lòng kêu thảm thiết, trời muốn diệt cô sao?

Để cho trái tim của cô vô lực là, hắn tùy tay bỏ lại túi sách, ánh mắt hướng phòng học quét một vòng, thẳng tắp đi về phía cô.

A! Xong rồi!!

Diệp Tâm Lê ghé vào trên mặt bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn cơ hồ chôn sâu trong vòng tay, không dũng khí đối mặt hắn.

Hiện tại rốt cục biết tâm trạng tội phạm tử hình, cô cơ hồ có thể đoán được tương lai thảm đạm không ánh sáng!!

Một đôi giày chơi bóng nam tính đứng trước mặt cô, Bùi Vũ Canh cúi thấp người, ở bên tai cô cúi đầu, cực thong thả nói một câu:"Cô sẽ không quên chúng ta có món nợ còn chưa tính chứ? Diệp, Tâm, Lê, đồng, học!"

Quả nhiên!

Thần a thượng đế a Jesus Christ, thánh mẫu Maria, có thể cho phép cô hiện tại liền xỉu đi hay không??

Sự thật chứng minh, cô ban đầu có dự cảm không tốt quả không sai.

Cũng không biết hắn làm thế nào, dù sao Bùi Vũ Canh ở trong trường vốn rất có lực kêu gọi, cô chỉ biết là, ba ngày sau, chỗ ngồi của cô từ ở giữa đổi đến dãy cuối cùng ! kế bên hắn.

Vừa mới bắt đầu, cô còn có thể tự mình an ủi, dù sao hắn không thường lên lớp, không sao......

Nhưng là, kỳ quái chuyện gì đã xảy ra, thái độ hắn cư nhiên khác thường, mỗi ngày đúng giờ lên lớp, lúc nào cũng loáng thoáng trước mặt cô, đồng thời cũng làm cho cô không có lúc nào là bị vây dưới ác thế lực của hắn, mỗi phút đều trôi qua trong lo lắng đề phòng.

Này còn không phải tệ nhất, tệ nhất là hắn hơi một tí liền uy hiếp muốn đánh cô, miệng đầy thô tục, đoạt cơm hộp của cô, xả bím tóc của cô, có một lần càng quá đáng, hắn đem sổ điểm danh giấu đi, hại cô gấp đến độ sắp khóc......

Bất quá chỉ nợ hắn một cái tát thôi, cùng lắm thì để cho hắn đánh lại là được, cần gì phải doạ cô như vậy?

Ô ô! Trong nhà có tiền thì như thế nào? Có tiền có thế tác quai tác quái hay sao?

Cố tình cô chính là không có can đảm, không có can đảm kháng nghị, không có can đảm tỏ ra bất mãn, càng không có can đảm chống đối hắn, chỉ có thể trốn đi, ủy khuất rơi lệ.

Sau đó hắn còn nói : "Mẹ nó! Cô dám khóc?"

A a a! Làm sao có thể có loại người bá đạo như vậy, ngay cả khóc cũng không cho?

Tìm tất hết chữ Trung Quốc, cũng không đủ để hình dung người này ác hình ác trạng, mỗi ngày cô đều bị hắn doạ sợ tới mức hồn vía lên mây......

Vụng trộm nhìn hắn một cái, hắn đang đánh ngáp, ghé vào bên cửa sổ đếm con kiến.

Cô thấy lên lớp với hắn mà nói, là tương đương một chuyện không thú vị, mỗi ngày đến đây cũng chỉ ghé vào trên bàn cùng Chu Công triền miên, vậy hắn làm gì phải miễn cưỡng chính mình ngồi ở chỗ này? Dù sao lão ba hắn là giáo đổng, quyên chút tiền liền đủ hắn lăn lộn đến tốt nghiệp, chẳng lẽ vì bắt nạt cô sao? Cô thực sự không hiểu hắn.

Lớp trưởng hô khẩu lệnh tan học cúi chào, hắn ngay cả đứng dậy đều lười, cả lớp cũng chỉ một mình hắn ngồi phịch ở trên bàn, có đủ kiêu ngạo, mà lão sư cư nhiên đều xem như đã quen.

Cô thu dọn sách giáo khoa xong, đang muốn đứng dậy, da đầu đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn rất nhỏ , cô quay đầu lại, quả nhiên hắn lại giữ chặt tóc cô.

"Muốn đi đâu? Người nhát gan."

Đây là một chỗ khác của hắn khiến người ta ghét, hắn không kêu tên của cô, luôn gọi cô bằng những biệt hiệu kì quái, mà này là một trong số đó!! Cũng không thế nào dễ nghe.

Cô hốc mắt rưng rưng, vuốt da đầu, nhỏ giọng nói:"Tôi muốn đi cắt tóc......" Như vậy hắn sẽ không có thể hở một tí liền kéo tóc cô.

"Cô cắt đi! Xem tôi có thể đánh cô hay không!"

Xem, chính là như vậy.

Cô hít hít cái mũi."Giữa trưa, tôi muốn đi lấy cơm."

"Không, cho, trốn, có nghe hay không?"

Hắn hiện ra hàm răng trắng bóng, cười đến có ý đồ khác, cô nhận mệnh gật đầu, khuất phục hành vi ác bá của hắn.

Có thể nghĩ, cơm trưa của cô tự nhiên lại lưu lạc ma chưởng, quả thực chính là thổ phỉ!

Liếc mắt nhìn hắn ăn ngấu nghiến, cô ai oán đứng dậy tính đi mua miếng bánh mì lót bụng!

"Bí đao lùn, cô ngồi xuống cho tôi, chân ngắn liền nhận mệnh, không cần nơi nơi chạy loạn."

Lại một biệt hiệu mới.

Hắn nói chuyện nhất định phải độc miệng như vậy à? Cô có nhỏ nhắn một chút, nhưng không cần kêu cô là bí đao lùn a, ai giống hắn, tay dài chân to, không có việc gì còn đem chỗ ngồi của cô đưa tới phía sau, hại cô khi xem bảng đều bị người phía trước che chắn, lên lớp thật vất vả, trứng thối này!

Không biết hắn từ nơi nào lấy ra một hộp tiện lợi, thuận tay vứt cho cô."Cầm."

"Cho tôi?" Cô bất ngờ chỉ chỉ chính mình, cẩn thận xác nhận.

"Còn hoài nghi à?"

"Này......" Cô hít sâu một chút, cố lấy dũng khí cả gan hỏi:"Này sẽ không cũng là cướp đi?"

Cô không muốn thu tang vật, không muốn làm đồng phạm a!

Lúc này, Bùi Vũ Canh liếc cô một cái, ngay cả hừ một tiếng đều lười.

Chậc, cái gì chỉ số thông minh? Xem bộ dạng cô luôn chậm hiểu, thực hoài nghi hạng nhất của cô thế nào có được.

Xem cô chậm chạp không dám động, hắn tức giận:"Của tôi ! Nghe không hiểu tiếng Trung à? Muốn phiên dịch thành tiếng Anh không?"

"Ách?" Hắn xác định thực sự có biện pháp phiên dịch thành tiếng Anh sao? Bài kiểm tra tiếng Anh lần trước của hắn, hình như chỉ có bốn mươi điểm.

Diệp Tâm Lê bị hắn hung dữ ngẩn ra, không có can đảm phản bác.

"Cô lại không ăn, tin ông đây đổ lên đầu không?"

Tin, tuyệt đối tin! Biểu cảm hắn hung thần ác sát, rất có công lực tin.

Cô không dám lại chần chờ thêm một giây, chạy nhanh mở hộp tiện lợi ra.

Tinh xảo, là từ duy nhất cô có thể hình dung, thử một ngụm, mỹ vị có thể so với cấp năm sao, vì sao hắn không ăn? tiện lợi của cô chỉ là một ít món ăn gia đình bình thường mà thôi......

Không kìm nén được nghi hoặc, cô nhỏ giọng hỏi:"Vì sao...... cậu không ăn của mình ?"

Bùi Vũ Canh ngước mắt quét cô một cái, không nói chuyện, lại tiếp tục công kích đồ ăn! Lúc này mục tiêu tiêu diệt là súp lơ.

Có phải cô nói sai cái gì rồi không? Vẻ mặt của hắn thật lạnh nhạt.

Không biết qua bao lâu, toàn quân súp lơ bị diệt xong, cô cho rằng hắn sẽ không trả lời, hắn mới nhàn nhạt phun ra một câu:"Rất lạnh."

Lạnh? Cô sửng sốt.

Có sao? Còn nóng hầm hập, sắc hương vị câu toàn a!

Tâm tư của hắn, cô không hiểu, bất quá từ đó về sau, bọn họ trao đổi cơm trưa biến thành một loại thái độ bình thường, dù sao có cái gì liền ăn cái đó, hắn cũng không oán giận, mỗi lần đều ăn sạch sẽ, bộ dạng dễ nuôi như heo.

Có một lần tan học về nhà, mẹ bỗng nhiên nói với cô: "hôm nay cơm trưa có phải không tốt lắm không? Bởi vì hết muối, lại không có người giúp mẹ mua, cho nên...... Con nhất định ăn không vô đi?"

"A......" Nhớ tới hộp tiện lợi rỗng tuếch, hoàn toàn nói không nên lời.

Không, cô muốn cải chính, hắn so với heo còn dễ nuôi hơn, heo còn có thể chọn thức ăn gia súc a!

Hắn toàn thân cao thấp, hoàn toàn không giống thiếu gia xuất thân hào môn nhà giàu. Đã không có khí chất thiếu gia cao quý, cũng không có cái loại tính tình thiếu gia phiền toái khó hầu hạ.

Rất nhanh, lớp mười một kết thúc, nghỉ hè đã đến, lòng cô tràn đầy cho rằng, Bùi Vũ Canh suốt ngày trốn học, không bị thôi học đã rất giỏi, tỷ số vắng mặt cao như vậy, cộng thêm thi học kỳ không đạt tiêu chuẩn, nếu còn có thể thuận lợi lên lớp, vậy ông trời cũng không tránh khỏi thật không có mắt.

Cô thực sự, thực sự phi thường chờ mong viễn cảnh tốt đẹp thoát ly ma chưởng, chính là...... Ai, ông trời ngẫu nhiên cũng sẽ tạm thời tính mù!

Tuy rằng cảm thấy thực không có thiên lý, nhưng hắn và cô cùng lên lớp, điều làm cô muốn khóc nhất chính là, chỗ ngồi của cô vẫn ở kế bên hắn như cũ. Cô đã ngay cả khí lực khóc cũng không có, rốt cuộc phải tới bao lâu, cô mới có thể thoát ly cảnh dầu sôi lửa bỏng này...

Trên cơ bản, cô và Bùi Vũ Canh, hoàn toàn là hai loại người bất đồng điển hình, theo lẽ thường mà nói, ngay cả làm bạn đều tính miễn cưỡng.

Cô là sư trưởng trong mắt nhóm học sinh gương mẫu, thành tích đứng đầu, tôn sư trọng đạo, nhu thuận thủ lễ, tất cả chuyện không hợp giáo quy, cô tuyệt đối sẽ không làm; Mà hắn. Thì càng không cần nhiều lời, thành tích chưa từng thoát khỏi hàng đơn vị, làm việc quái đản, ôn thần sát tinh, thầy cô khi nhắc tới hắn chỉ có đau đầu.

Cô luôn luôn cho rằng, cô sẽ luôn sợ hắn, trốn hắn, hơn nữa bài xích hắn đến tốt nghiệp, sau đó vỗ hai tay, từ nay không cần lại liên lạc, cho dù ở trên đường gặp nhau cũng sẽ giả vờ như không biết!

Nếu không phải xảy ra chuyện này mà nói.

Bởi vì chuyện này, cô phát giác, hắn cũng không tệ hại như cô nghĩ.

Bởi vì chuyện này, hắn ở trong cảm nhận của cô địa vị dần dần mơ hồ.

Bởi vì chuyện này, cô đối với hắn không còn e ngại, hơn một tia dây dưa mịt mờ...... Ái muội.

Ngày đó có tiết thể dục, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, Bùi Vũ Canh rong ruổi sân bóng, cùng lớp bên cạnh đánh giao hữu, đưa bọn họ nhất nhất làm thịt, một cái bỏ bóng xinh đẹp, khiến nữ sinh ái mộ thét chói tai.

Hắn xua đi mồ hôi trên mặt, ánh mắt theo quán tính quét về phía ngoài sân bóng rổ, không thấy được bóng dáng bé bỏng quen thuộc.
Bí đao lùn phát dục bất lương đâu? Nho nhỏ như vậy, thực dễ dàng bị bao phủ trong đám người.

Xác định cô thực sự không ở đây, hắn càng đánh càng không có tinh thần, dứt khoát thay đổi người, mua bình nước khoáng, một đường hướng phòng học đi.

Tiểu bất điểm kia phản xạ thần kinh siêu kém, kêu cô chơi bóng chỉ có bị bóng đập vào, hắn đã từng cố ý đem bóng hướng trên người cô ném qua vài lần, phát hiện cô thật đúng là ngay cả tránh đều chậm nửa nhịp, chỉ sau khi bị đập một mặt đáng thương đáp trả, dùng lệ quang lòe lòe lên án hành vi ác bá bắt nạt của hắn......

Đần độn ngu ngốc!

Khóe môi hắn không tự giác hiện lên ý cười ác liệt.

"Cô ở nơi nào? Nghe được xin trả lời. Người nhát gan, bí đao lùn, lê yêu khóc, lê ngu ngốc, lê tây dương, vận động ngu ngốc!"

"Cậu đừng gọi bậy !" Cô ghé vào bàn khẽ khiển trách, tên khó nghe như vậy còn một đường lớn tiếng ồn ào, thực mất mặt nha!

Hắc hắc, sẽ phản kháng hắn nha, thật to gan. Tuy rằng trời sinh giọng nói tinh tế mềm yếu, làm cho cô ngay cả mắng chửi người đều giống như đang hờn dỗi .

Hắn một mặt biểu cảm khoa trương sùng bái, ngồi trên bàn cô, đào móc lỗ tai tới gần nghe."Rất giỏi! Người nhát gan sẽ tranh luận nha, mượn gan của ai ? 7-11 có ở bán không? Đến đến đến, nói lại hai câu nghe một chút, tôi sẽ quyết định nắm đấm nên đi nơi nào."

Lại, lại tới nữa, hắn thật thích đe doạ cô như vậy.

Cô mím môi, ôm bụng lui thành một đoàn, sợ hãi không nói lời nào.

"Này, cô làm sao vậy?" Bùi Vũ Canh vươn ngón tay đâm đâm gò má mềm mại, cô hình như là lạ nha!

Phấn môi mấp máy, lại ý chí kiên định nhếch, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Thực sự không có việc gì?" Ngón cái gia nhập, lần này là nắm chặt mũi cô, lấy mặt cô làm bánh bao rà qua rà lại, cô cũng không có lá gan vung ra.

Bị nhắm thiếu dưỡng khí, cô nhanh chóng há mồm hút không khí."Cậu trước buông tôi ra !"

"Vậy cô nói hay không?"

"Được, được rồi!"

Giao dịch đạt thành, lui lại.

Hắn hai tay vòng ngực, chăm chú lắng nghe.

"Tôi cái kia đến!!" Cô nhỏ giọng, khiếp đảm phun thật.

"Cái nào?"

Cô nhịn xuống xúc động muốn đào cái động chui xuống."Liền, liền 'Cái kia' thôi!" Quá mất mặt!

"Rốt cuộc cái nào? Mẹ nó, cô lại lề mề, mặc kệ cái gì, tôi một quyền đánh đầu cô, xem cô nói không –"

"Kỳ sinh lý !" Bị hắn uy hiếp, cô đành phải nói ra.

Âm thanh dừng lại, hắn ngơ ngác trừng cô, giống như cô là người ngoài hành tinh cấp tốc đáp xuống Địa Cầu.

"Đại, dì cả à? Cho nên?" Hắn xả môi, âm thanh khàn khàn.

Diệp Tâm Lê tự giác nhục nhã, hai tay che mặt."Tôi quên mang bánh mì quả táo."

"Rất cần thiết sao? Thực không hiểu nữ sinh các cô, vì sao dì cả đến nhất định phải ăn bánh mì quả táo? Bánh mì dâu tây không –"

"Tôi là nói băng vệ sinh !" Hắn rốt cuộc không hiểu thật hay là giả ngu?

Hắn lại ngây người, lần này còn kém chút khồng hồi được hồn.

"A a a cho nên ý của cô là!!" Làm thiếu chút nữa phát không ra tiếng.

"Là chính cậu muốn tôi nói." Cô mặt mày nhăn nhó, một bộ dạng sắp khóc."To cũng không biết phải làm sao bây giờ!"

"Trường học! Không có bán sao?"

Cô lắc đầu."Bên cạnh nhà vệ sinh có bán, nhưng đã hết rồi."

Không thể nào? Vận khí cô thật sự là xui đến không thể tả, hắn đã không hiểu được nên đồng tình cô, hay là kêu cô đi tìm chết.

"Hiện tại mới giữa trưa mà thôi nha, cách tan học còn có một đoạn thời gian." Cô căn bản chống đỡ không đến khi đó.

Biểu cảm của cô, hại hắn muốn kêu cô đi tìm chết cũng nói không nên lời."Được rồi, tôi đi mua." Hắn không tình nguyện phun ra.

Cô trừng to mắt, nhanh chóng ngẩng đầu."Đi đâu mua?"

"Cô đã quên trèo tường trốn học là sở trường bản đại gia sao?" Chỉ là hôm nay phải trèo tường làm loại chuyện này, nghĩ đến liền tức giận, nói đều nói ra miệng."Chính cô trước hết nghĩ phải làm sao?" Tầm mắt hắn bản năng dời xuống, thì thào khẽ nói:"Nhắc nhở tôi ngàn vạn lần đừng ngồi ghế của cô......"

Diệp Tâm Lê đã rất muốn chết, nghe hắn nói như vậy, lại xấu hổ vô cùng. "hôm nay có tiết thể dục, có mang một bộ quần áo."

"Được rồi!" Hắn nhảy xuống mặt bàn."Hai mươi phút sau tôi trở về, chính cô tự lo đi."

Bộc trực nói, mãi cho đến trong tay cầm thứ tám đời hắn không chạm qua, hắn vẫn không rõ ràng vì sao sẽ như vậy.

Vì sao vừa thấy ánh mắt như nai tơ của cô tràn ngập bất lực, hắn liền tự động tự phát làm ra chuyện ngu xuẩn này?

Nhân viên cửa hàng nhìn hắn với ánh mắt quái dị, thiếu chút làm cho hắn phạm tội giết người diệt khẩu, nguyên nhân là một bao băng vệ sinh.

Hắn nghĩ, cả đời này hắn đều sẽ không tha thứ hành vi mất mặt của mình hôm nay, cư nhiên cầm cái thứ này rêu rao khắp phố, đưa tới "ánh mắt quan ái" của người qua đường, trong đó một người lái xe máy đi qua bên cạnh hắn, còn đặc biệt chuyển xe trở về, xác nhận trong tay hắn gì đó, kỳ quái nhìn hắn một cái mới nghênh ngang mà đi.

Chính là loại ánh mắt này! Cuộc đời lần đầu tiên, làm cho hắn cảm thấy chính mình sống là một chuyện rất không nên!

Hắn cứ như vậy một đường giấu đầu lòi đuôi trở lại trường học, hơn nữa không ngừng cầu nguyện đừng cho đối thủ một mất một còn của hắn hoặc người quen gặp được, bằng không, hắn thực sự không có dũng khí sống làm người nữa.

Thật sự là gặp quỷ, hắn Bùi Vũ Canh nha, đường đường một đại ca thế lực ác trường học, uy phong lẫm liệt, Bùi Vũ Canh đánh người không chùi tay, hôm nay thế nhưng lưu lạc đến nông nỗi lén lút giúp con gái mua băng vệ sinh, thực mẹ nó uất ức!

Đều do cô gái đáng giận kia, luôn dùng một đôi mắt thuỷ quang nhìn hắn, làm hắn phiền chết.

"Này!" Trở lại phòng học, hắn hung dữ hô to đem cái bao làm uy nghiêm hắn quét sạch quăng hướng cô.

Diệp Tâm Lê thấy sắc mặt hắn khó coi, nàng ngây người ngay tại chỗ.

"Ngẩn người cái gì? Sắp tan học, cô muốn cho càng nhiều người xem sao?"

"A, được!" Tuy rằng thái độ hắn vẫn rất kém cỏi, nhưng cô đột nhiên cảm thấy! Hắn tựa hồ không có hư như cô nghĩ...... Đúng không?

——

"Ách......" Lần thứ bảy muốn nói lại thôi.

"Cái gì?" Một tay khoát lên khung cửa sổ, dựa vào lưng ghế, chân dài vừa nhấc, gác trên mặt bàn.

Mày cau mặt có, tuy rằng mỗi ngày mưa dầm thấm đất, Diệp Tâm Lê vẫn không cách nào quen phương thức hắn nói chuyện thô tục, còn có dáng ngồi khó coi kia.

"Cái kia...... Ngày hôm qua, cám ơn cậu." cô là thục nữ có giáo dưỡng, cho dù đối phương nói chuyện thô bỉ, tướng ngồi lỗ mãng, cô vẫn phải biểu đạt lòng biết ơn.

Bùi Vũ Canh ách xì một cái, ngay cả hừ đều lười, híp nửa mắt

"Còn có này, xem như biểu đạt lòng biết ơn."

Hắn tùy ý liếc mắt hộp bánh su kem hai tay cô đưa tới."Cô làm ?"

Cô khẽ gật đầu."Tôi hỏi mẹ cách thực hiện, lần đầu tiên làm, so ra kém đầu bếp nhà cậu."

Bùi Vũ Canh chưa nói cái gì, kế tiếp ném vào miệng.

"Còn có –" Cô nhìn nhìn trái phải, tiếp theo trích nội dung lên lớp từ máy tính, đại bộ phận đồng học đều đã đi trước, toàn bộ phòng học trống rỗng.

Cô nhỏ giọng, lặng lẽ nói:"Cái kia! Chuyện ngày hôm qua, có thể đừng nói cho người khác được không?"

Bùi Vũ Canh ném bánh su kem, dùng miệng đón lấy, thuận tiện trừng cô liếc mắt một cái."Cô xem Linh Bắc là tam cô lục bà à?"

Giúp cô mua băng vệ sinh, cũng không phải giúp kéo phiếu cho ứng cử viên tổng thống, cô còn trông cậy vào hắn dùng âm thanh khuếch đại tuyên truyền sao? Muốn hô lớn đông lạnh tỏi a? Ngu ngốc!

Chuyện doạ người như vậy, hắn còn muốn cầu cô đừng nói ra! Bị hắn một trận châm chọc, Diệp Tâm Lê sờ sờ cái mũi, thực thức thời câm miệng. Nhìn hắn không có ý tứ di động, cô hỏi:"Cậu định trốn học sao?"

"Ai cần cô lo!" Bùi đại thiếu gia tùy hứng đáp lại, trời đất bao la, ăn bánh su kem lớn nhất."Nha."

Tiếng chung vào lớp vang lên, hắn không đi, chính cô đi."A!" nghiêng đầu một cái, cô ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ, vô lực nhìn bím tóc dài bị hắn kéo.

"Gấp cái gì? Trễ một chút cũng không chết." Ai giống hắn a, cô muốn lấy toàn bộ điểm chuyên cần. Nhìn mái tóc rơi vào ma chưởng. Đã không thể đào thoát, cô cũng nhận mệnh. Bùi Vũ Canh đùa bỡn bím tóc cô, đem đuôi tóc dời về phía mặt cô đùa giỡn."Này, hỏi cô một chuyện."

"Ừ." Cô nhăn mũi né tránh, không dám kháng nghị.

"Cô vì sao lưu lạc đến trường này?"

"Lưu lạc......" Hắn dùng từ này hình dung trường học mình?

"Vô nghĩa! Bằng không muốn dùng thăng chức à? Cô thi cử là hỏi quỷ phụ thân sao?"

"Quỷ, quỷ phụ thân?!" lại dùng cái từ này hình dung a?

"Cô là vẹt à? Làm gì luôn luôn lặp lại lời tôi nói? Đi học đối với cô, không có nghĩa là Linh Bắc đi đại tiện, lấy thành tích của cô, cho dù quỷ phụ thân bắt buộc cô cũng không cần chăm chỉ như vậy, cô rốt cuộc muốn nói thật hay không? Hay là muốn nắm đấm tôi giúp cô?"

Hắn nói chuyện thực sự...... rất bất nhã.

Cô không hiểu vì sao hắn đột nhiên đối với chuyện của cô cảm thấy hứng thú, nhấp hé miệng, quy quy củ củ chi tiết trả lời:"Không phải quỷ phụ thân, tôi có chí hướng học hành, nhưng phải tự trả tiền, mà trường chúng ta có trợ cấp học phí ba năm, suy tính sau, tôi liền tới đây."

Lập trường của trường hắn biết, lưu ba năm thôi, cần một chút hào quang khoe khoang với bên ngoài, nhưng cô –

"Nhà cô nghèo như vậy à?"

"Cũng không phải, chính là khi đó vừa khéo ba ba công tác có chút vấn đề, ông cảm thấy con gái cuối cùng cũng phải lập gia đình, học hành lại gian khó, bằng cấp cao tới đâu cũng không có tác dụng quá lớn, vẫn là đem tiền dùng để bồi em trai tôi tốt hơn."

Cô liền thực sự ngoan ngoãn đồng ý ?"Con là heo à, sẽ không kháng nghị sao?"

Đã là thời đại nào rồi, còn có loại tư tưởng phong kiến này, con gái thì như thế nào? Đọc sách phạm pháp sao? Bọn họ đều nhìn không ra cô có bao nhiêu thích đọc sách sao?

Hắn có dục vọng muốn đánh người.

"Có quan hệ gì? Hắn là em trai tôi, cũng không phải người ngoài." Cô nhợt nhạt mỉm cười.

Bùi Vũ Canh trừng cô điềm nhiên cười yếu ớt."Cô sẽ không phát điên? Sẽ không tâm lý không thăng bằng?"

Đây là quái thai nơi nào đến? Thật muốn bổ đầu cô ra nhìn xem, tế bào não kết cấu có phải khác hẳn với người thường không.

"So đo sẽ không làm cho chính mình càng vui vẻ, người nhà của mình, vì sao không thể càng khoan dung đối đãi?"

Lời nói ít ỏi, trùng trùng gõ vào đáy lòng hắn, hắn thật lâu, thật lâu phát không ra tiếng! Báo lỗi chương Bình luận

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top