Bức tường vô hình(1)

Định là ko chạm nhưng lại làm tổn thương
Định là duyên nhưng lại ko phận
Vậy kiếp này đã đủ nợ
Cho đi ko có nghĩa phải đòi lại
Nhưng cũng ko phải miễn phí
Ngu ngốc đến vô tâm
Liệu có nhận ra

Một người im lặng
Một người thờ ơ
Cũng chỉ là nguyệt duyên

Ko muốn người ta đau lòng
Vậy có nghĩ đến ta

Thế giới này thật bất công

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #myself