Chương 25:

Khi có người đến thì Minh Khuê đã ngã nằm trên đất. Hơi thở nàng yếu ớt như tơ. Bờ môi nhợt nhạt và gò má xanh xao.

Lê Ngân Hà bế em gái trên tay, đau lòng không thôi.

Minh Khuê chỉ có thể yếu ớt nói hãy đưa nàng tới Bách Thảo, rồi thiếp đi.

Ánh trăng sáng trên cao.

Sương đêm lơ lửng. Một vài ngôi sao trên trời lấp lánh.

Minh Khuê nằm ngủ trên chiếc giường trúc, hơi thở êm đềm. Đôi bàn tay thon thả của nàng được ánh trăng rọi vào, đẹp như ngọc.

Đã ba ngày trôi qua.

Minh Khuê vì mất máu quá nhiều, có thể chịu nhiều mệt mỏi, tâm lí bị tổn thương, vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.

Thường Vân ngồi bên giường nhìn gương mặt xanh xao của Minh Khuê mà đau lòng. Mới có mấy ngày mà nhìn nàng đã gầy đi nhiều như thế.

Nến trong phòng chập chờn cháy.

Lê Ngân Hà bước vào trong phòng, đứng sau lưng Thường Vân.

– Em ấy thế nào rồi!

Thường Vân khẽ lắc đầu. Lê Ngân Hà thở dài. Hắn nhìn em gái, ngực nóng ran, buồn bã không nói lên lời. Trước mắt, hắn vẫn giấu cha mẹ, nói rằng muốn đưa Minh Khuê đi đây đi đó một chút.

Trong giấc mơ.

Minh Khuê thấy mình đi trong một rừng hoa đào.

Nắng óng ánh rải trên những cánh hoa, lấp lánh chói mắt.

Dưới bóng hoa ngập đầy tầm mắt, Minh Khuê nhìn thấy một bóng người. Một thiếu niên cao lớn, gương mặt tuấn tú rạng rỡ, mỉm cười dịu dàng.

Không gian mơ hồ.

Tư Thành dựa vào thân cây, hoa rơi cả trên tóc của hắn, bám trên vai hắn, như tô điểm cho vẻ đẹp khó cưỡng ấy.

Nàng đến gần hắn. Nhưng hắn lại thay đổi sắc mặt, lạnh lùng vung kiếm chém nàng một đao vào cánh tay. Nàng sợ hãi tỉnh dậy.

Trời vẫn còn tối.

Bách Thảo ngủ say trong làn gió mát đầu thu. Lá bắt đầu chuyển vàng, sen trong hồ đã rụng gần hết cánh. Tiếng dế kêu rả rích.

Có tiếng lịch kịch phía sau tấm mành.

– Thường Vân đấy ư?

Đỗ Thường Vân đẩy mành bước vào. Nàng ấy đã ngồi cả đêm bên ngoài tấm mành, lặng lẽ tìm ra đơn thuốc giúp Minh Khuê mau lành nhất. Đôi mắt Thường Vân nhuốm màu mệt mỏi.

– Nàng thấy trong người thế nào rồi? – Thường Vân bước nhanh đến bên giường, nắm lấy tay nàng bắt mạch.

– Ta không sao, chỉ hơi đói! – Minh Khuê thấp giọng, đỏ mặt.

Nàng không còn muốn nhớ đến cơn ác mộng vừa rồi nữa. Nó cũng chính là sự thật mà nàng trải qua trước khi lâm vào tình trạng hôn mê. Nàng cũng hiểu rằng, đoạn tình cảm của nàng và Lê Tư Thành, chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.

Thường Vân mang cho nàng một chén cháo hạt sen nóng hổi. Minh Khuê vui vẻ nhận lấy. Sau đó, mỉm cười:

– Cảm ơn Thường Vân, nàng thât tốt với ta!

Thường Vân cười khổ. Nàng ta ngồi xuống bên giường, khẽ nói:

– Chuyện nàng dành tình cảm cho Tư Thành, ta nghĩ nàng nên dừng lại. Nếu như hắn yêu nàng, hắn đã không gây thương tổn cho nàng đến vậy! Hắn cũng không hề tin tưởng nàng, một mực cho rằng nàng đã sát hại A Đào. Nàng thì có lý do gì để hại nàng ta chứ!?

Minh Khuê cắn cắn môi.

– Ta biết mà, những thứ càng không có được, người ta lại càng không thể buông bỏ. Càng đau đớn, lại càng khó quên. Ta cứ nghĩ chỉ cần cách xa hắn ta, thì có thể sẽ quên đi được thứ tình cảm ấy. Nhưng... – Nàng khép hờ đôi mắt. – Rốt cục ta vẫn trao trái tim cho hắn rồi tự dày vò bản thân mình.

– Nhưng mà... – Ánh mắt nàng lóe sáng như sao xa. – Bây giờ, ta sẽ sống vì chính mình, tiếp tục con đường tìm kiếm nơi bản thân thuộc về!

– Ôi, Minh Khuê! – Thường Vân không khỏi xúc động mà ôm chầm lấy nàng.

*

Mùa thu, lá vàng rụng khắp trốn.

Gần đây, Minh Khuê thường xuyên tới Bách Thảo.

Bởi vì...

Ở đây, nàng mới thấy được sự bình yên trong tâm hồn mình.

Lúc này, nàng đang ngồi dưới tán tử đằng, đưa mắt ngắm nhìn những bông thạch thảo tim tím khoe sắc xung quanh. Chỉ tiếc hoa tử đằng vào mùa xuân mới nở, nếu không nơi này sẽ ngập tràn sắc tím, đẹp đến nao lòng mất.

Một chiếc lá đỏ rơi vào lòng bàn tay nàng.

Minh Khuê cúi đầu nhìn, tay khẽ chạm lên mép lá. Nàng thầm nghĩ về một người thanh tú giữa hồ sen khi ấy.

Có người đến gần.

Minh Khuê quay lại nhìn.

Lê Khắc Xương mặc y phục màu xanh ngọc, ôn hòa nhẹ nhàng, điềm đạm bước tới.

Nàng đứng dậy, chạy tới bên chàng.

– Huynh vừa đến thăm Thường Vân đấy ư? Dạo này nàng ấy hình như có thiện cảm với huynh hơn rồi!

Khắc Xương mỉm cười.

– Thường Vân không còn kì thị ta nữa rồi. Nhưng xem ra vẫn khó khăn khi tiếp xúc với nàng ấy, nàng ấy có vẻ vẫn còn lảng tránh ta!

Minh Khuê nhoẻn miệng cười:

– Huynh cứ kiên trì đi, ông trời nhất định không phụ lòng người! Cố lên, cố lên!

Nàng thân thiện vỗ vỗ vai Khắc Xương, ra sức ủng hộ.

Nụ cười của Khắc Xương dịu dàng như nước. Chàng nói:

– Còn nàng, với Tư Thành, không lẽ là kết thúc rồi sao?

Minh Khuê ngừng cười.

Móng tay siết chặt vào da thịt.

Nàng lảng tránh:

– Huynh nói gì vậy chứ, ta với huynh ấy vốn chưa có bắt đầu, tại sao lại có kết thúc được chứ! Chỉ là ta tự đa tình mà thôi!

Đám lá khô dưới đất bị gió cuốn thành từng cụm nhỏ.

Hoa thạch thảo theo gió đong đưa.

Minh Khuê mỉm cười khe khẽ:

– Ta chỉ mơ ước được nhìn ngắm thế giới rộng lớn ngoài kia và tìm ra mục đích sống của mình, tìm thấy nơi mình thuộc về. Những thứ khác với ta... cũng không còn quá vướng bận!

Ý nàng muốn nói, nàng quá mệt mỏi với tình yêu rồi.

Lê Khắc Xương nhìn nàng.

Minh Khuê giờ đây khác xưa nhiều quá.

Cách đây hơn một tháng, nàng tỉnh dậy sau ba ngày hôn mê, khi gặp lại, Khắc Xương cảm thấy nàng đã khác trước rồi. Nàng xinh đẹp hơn, hay cười hơn. Nhưng nụ cười của nàng không còn đơn thuần như trước nữa. Nụ cười ấy không sao nhìn thấu được.

– Minh Khuê, rốt cuộc nàng và Tư Thành, không thể tha thứ cho nhau được hay sao!? – Khắc Xương nói. – Ta rõ ràng cảm thấy, hai người vẫn còn thứ tình cảm không thể dứt bỏ được. Nhưng tại sao cả hai lại cùng lảng tránh. Ta cũng đã gặp Tư Thành, đệ ấy ngày càng lạnh lùng hơn, xử lí công việc quyết đoán hơn. Nhưng khi xong việc, đệ ấy thường đứng dưới gốc đào nơi hậu viện cả canh giờ. Đệ ấy từng nói, nàng giống như hoa đào, cốt cách khí khái vừa mạnh mẽ cứng cỏi, lại vừa dịu dàng ôn nhu. Cái này ta nghe được từ chỗ hoàng thượng. Ta biết, đệ ấy vẫn rất yêu nàng!

Trên đời này, cứu vãn một cuộc tình, còn rắc rối hơn là quên đi một cuộc tình!

Minh Khuê và Tư Thành chưa yêu nhau, nhưng tình cảm trong lòng của hai người vốn không thể nói quên là quên được.

– Nhảm nhí! – Một giọng nói lạnh như băng tuyết trên đỉnh núi vang lên.

Thường Vân tay cầm giỏ thuốc, nhanh chóng kéo tay Minh Khuê đẩy nàng ra sau mình.

– Lê Khắc Xương, ta nói cho chàng biết, Minh Khuê và Tứ Vương gia không có bất cứ thứ quan hệ gì cả. Đừng có nói mấy lời khiến người khác mê muội. Đừng có đem nữ nhân ra làm trò đùa của mấy người nữa có được không!?

Ánh mắt nàng lạnh giá. Lê Khắc Xương cảm thấy như có một lưỡi dao đâm vào lòng mình vậy. Chàng cố gắng giải thích.

– Thường Vân, ta chỉ là không muốn cả hai bọn họ cùng đau khổ mà bỏ qua tình cảm thật sự của mình...

Thường Vân cười nhạt nhẽo:

– Tình cảm thực sự? Chàng nghĩ hoàng tộc của chàng có sao? Làm ơn đừng nói đùa nữa!

– Đủ rồi!!! – Lê Minh Khuê đau đầu hét lên. Cổ họng khô cứng, nghẹn lại. – Hai người đừng cãi nhau nữa!

Nàng bỏ chạy thục mạng rời khỏi gốc tử đằng.

Có ánh lệ nhạt nhòa.

Thường Vân và Lê Khắc Xương đứng lại đó, nhìn bóng lưng run rẩy của nàng dần biến mất.

Đột nhiên.

Bàn tay của Thường Vân bị nắm lấy.

Thường Vân kinh ngạc trừng mắt.

– Ngươi... ngươi làm trò gì vậy!?

Lê Khắc Xương hít một hơi thật sâu, quyết định can đảm một lần. Chàng nhìn thẳng vào đôi mắt chưa hết ngạc nhiên của Thường Vân, chân thành nói:

– Thường Vân, đừng trốn tránh nữa. Dù thế nào nàng cũng sẽ phải đối mặt thôi. Nàng hãy nói cho ta biết, tại sao nàng cứ mãi giữ trong lòng hận thù. Tại sao không bắt đầu một cuộc sống tốt đẹp hơn? Đỗ thái y cùng bá mẫu chắc chắn không muốn nàng sống mãi trong đau khổ như vậy. Họ đều muốn nàng được vui vẻ, hạnh phúc! Còn chuyện của Minh Khuê và Tư Thành, bọn họ trong cuộc sẽ tự thấu hiểu hơn ai hết, cứ để Minh Khuê quyết định vận mệnh của nàng ấy lần này đi!

Thường Vân rơi vào trầm mặc.

Lê Khắc Xương tiếp tục nói:

– Nàng vẫn hành nghề của cha, điều đó chứng tỏ rằng dù thái hậu có ra tay ác độc, thì nàng vẫn không quay lưng lại với mọi người. Nàng vẫn yêu mến mọi sự sống. Ta biết nàng là một cô gái lương thiện. Và ta, vẫn không ngừng mong một ngày sẽ được gặp lại nàng!

Khắc Xương bất ngờ kéo Thường Vân vào lòng, ôm chặt nàng.

Giỏ thuốc rơi bịch xuống đất.

Lá thuốc non văng lung tung.

Mùa thu, dưới tán tử đằng, cùng vườn thạch thảo ngập tràn sắc tím.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top