Chap 7 Bắt được đệ nhất thông minh

Ở Triệu phủ, sau khi lấy lại được binh quyền Thái TỬ cùng Hà Điệp và Chu Văn đến để cám ơn huynh, và vì nghe tin nó bị thương sẵn đến thăm nó.

Khi tỉnh lại thì thấy Huynh đang ngồi ở bàn xử lý cả đóng văn kiện giấy tờ, nó xoa đầu rồi bước xuống giường,

" sao rồi, chúng ta có đánh thắng nhóm người của Thừa Tướng không ?"

Huynh buông viết xuống nhìn nó " lại đây" huynh đưa tay kêu nó lại, nó cũng ngoan ngoãn đi lại chỗ huynh, huynh kéo nó ngồi lên chân vòng tay ôm lấy nó, đưa tay vuốt nhẹ tóc nó " khỏe chưa?"

Nó bị hành động dịu dàng của huynh dọa sợ, nhưng vẫn trả lời " tôi không sao? Huynh chưa nói cho tôi không là chúng ta có thắng không ?"

Huynh cười chọc " có ta sao mà thua được"

" hahaha, vậy tốt quá rồi cái tên Thừa tướng kia bị đem đi chém rồi à, cho vừa, ai kêu dám tạo phản làm chi" nó vui vẻ ngồi tỉ tê một lúc, huynh mới nhắc nhở " muội không đói à?"

Lúc này nó mới nhớ nó chưa ăn gì, nên bụng cũng thấy đói " ukm cũng đói rồi"

" Huynh đi kêu Tiểu Thúy chuẩn bị cơm cho muội, muội bận quần áo vào đi"

Nghe huynh nói nó mới để ý, nảy giờ nó chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng tanh, nó vội lấy tay che trước ngực lại, huynh nhìn biểu hiện của nó mà cười tà. " huynh đã thấy hết rồi, còn che gì nữa"

" Huynh, sao không nhắc tôi sớm hơn hả" nó đánh huynh rồi chạy đi lấy quần áo mặc thêm vào, huynh nhìn theo nó mà cười " phòng này đâu có người lạ, chúng ta là phu thê thấy thì cũng có sao đâu".

Nó thay đồ xong, tức quá làm mặt giận với huynh luôn, bỏ đi ra ngoài, huynh nhìn theo bóng lưng mà cứ cười suốt, vừa mới mở cửa ra thì đã thấy cả đóng người đợi ở ngoài,nó hơi ngỡ ngàng " sao mọi người lại ở đây?'

Kim Long " chúng ta đến thăm muội nhưng cửa phòng muội mở không được, kêu mãi muội không nghe nên mọi người lo lắng đứng đây đợi "

Nó khó hiểu nói " muội đâu nghe tiếng ai gọi đâu"

Huynh từ trong đi ra và thản nhiên tiếp lời " phòng riêng của ta người ngoài đều không thể vào được, để tránh ồn ào ta đã kết giới lại rồi, muội không nghe là điều tất nhiên"

Nó nghe đến kết giới tưởng đâu huynh nhốt nó nên nó quát " nè vậy là huynh nhốt tôi đó hả"

Huynh cười nói " nếu nhốt muội thì giờ muội có ra đây được không? Kết giới chỉ ngăn người ngoài vào thôi, ngoài ta với muội không ai ra vào phòng này được".

Nó liếc huynh " đúng là quái đảng, huynh làm chuyện ác gì mà không cho người khác vào hả, từ nay cấm huynh kết giới nữa đó, nếu không tôi lóc thịt huynh luôn"

Huynh cười tà nói " muốn không kết giới cũng được, nếu muội đủ khả năng chống lại đám người của Hàn dân trang, muội cũng biết bạch nhân là thuộc hàng cực phẩm trg cực phẩm, với tài cán của muội chưa đầy một khắc đã hồn lìa khỏi xác"

Huynh đem bộ mặt khênh khiệu hiên ngang bước đi, làm nó tức điên lên. " tên máu lạnh kia huynh đứng lại đó cho tôi!!!!!!!!!!"

Hà Điệp thấy nó đang nóng nên đi lại an ủi " thôi bỏ qua đi, đừng giận nữa"

Vậy là nó cùng mọi người ra hoa viên vừa ăn vừa nói chuyện, Hà Điệp thấy quan hệ của nó và huynh rất thân nên hỏi thăm

" Ngọc Nhi nè! Muội với Lâm thiếu gia có phải có là huynh muội à?"

" muội đời nào là huynh muội với cái tên máu lạnh đó"

" tỷ thấy huynh ấy rất cưng chiều muội, nếu không phải huynh muội vậy là mối quan hệ thân thích khác hả?"

" muội cũng chẳng có ham có xíu nào liên quan đến hắn đâu, tỷ không biết thôi chứ dính tới hắn là xiu xẻo, ngày đầu tiên đến đây muội đã bị sát thủ ám sát rồi, dây tới hắn là chẳng có gì tốt"

" muội có nói quá không tỷ thấy muội gây phiền phức cho huynh ấy thì có á"

" tỷ không hiểu đâu, chuyện không như tỷ thấy bề ngoài , cái tên đó chính xác là ác ma đó"

" với ngữ điệu nói chuyện này, tỷ dám chắc muội không phải người bình thường đối với huynh ấy đâu, muội với  huynh ây yêu nhau đúng không ?"

Nó nghe Hà Điệp nói mà giật mình " cái gì?  muội không có quan hệ yêu đương gì với cái tên máu lạnh đó đâu nha"

" vậy muội nói cho ta biết huynh ấy là gì của muội?"

" dù không muốn nhưng cái tên máu lạnh đó là tướng công của muội"

Mọi người đều rất bất ngờ, không ngờ rằng nó lại là thê tử của huynh " cái gì ????????????? TƯỚNG CÔNG Á??"

" Không sai, muội là bị ép cưới hắn, chứ không có tình nguyện đâu, đêm tân hôn còn xém chút bị giết rồi, bởi muội mới nói dây tới tên đó là không có gì tốt"

Hà Điệp cười và vỗ đầu nó " muội đó, có phúc mà cứ than hoài, tướng công của muội có cả khối cô nương theo đấy, muội cưới được huynh ấy là may mắn lắm đấy, nha đầu, muội có biết đệ nhất thông minh trong giang hồ đã bị muội bắt rồi hay không?'

Nó nghi ngờ nhìn Hà Điệp " tỷ nói ai là đệ nhất thông minh"

" thì tướng công muội chứ ai, tướng công nhà muội không đơn giản như muội nghỉ đâu, nếu muốn biết thì đi mà hỏi huynh ấy, tỷ là người ngoài không thể nói nhiều được"

Nó thì rất tò mò nên cứ năng nỉ Hà Điệp kể " tỷ kể cho muội nghe đi, hắn như thế nào hả"

Hà Điệp lắc đầu tránh né, nó cứ đeo nhãi nhãi bên tai hoài, lúc đó có người vội chạy vào thông báo với nó " Thiếu phu nhân, ở ngoài phủ có một người bị thương rất nghiêm trọng nằm trước cửa nhà chúng ta ạ"

Vậy là nó đi ra đem vị cô nương đó vào phủ, người đó không ai khác chính là Tiểu Thanh, đã bị Thúc thúc của huynh hạ thủ và vứt ở cổng,

Nó đem Tiểu Thanh vào phòng giúp chữa trị, sau khi Tiểu Thanh tỉnh lại thấy mình đang ở nơi lạ, mới bước xuống giường thì nó đem thuốc vào phòng cho Tiểu Thanh " cô tỉnh rồi hả? Vết thương còn đau không?"

Tiểu Thanh nhìn nó ngơ ngác " cô là ai? Tôi đang ở đâu đây?"

" cô bị thương nằm trước cửa nhà tôi, nên tôi đưa cô vào đây, cô uống thuốc đi"

Tiểu Thanh nhận lấy chén thuốc từ nó " cám ơn cô nương"

" cô nương tên gì ? sao lại bị thương còn bị hạ độc nữa"

" Tôi tên Tiểu Thanh, có một số chuyện nên tôi bị hạ độc thủ, cám ơn cô nương nhiều lắm"

" không có gì, cô cứ yên tâm ở đây tịnh dưỡng đi, khi nào khỏe rồi hả đi, ở đây là Triệu phủ bọn người xấu kia không dám tới đây đâu"

Tiểu Thanh nghe nó nói tới Triệu phủ liền kinh ngạc " ở đây là Triệu PHủ sao?"

Nó gật đầu, thấy Tiểu Thanh kinh ngạc nên hỏi " sao thế?"

TIểu Thanh không ngờ mình lại ở Triệu phủ, người con gái trước mặt mình đây chắc là thê tử của Thiếu gia rồi, cô không muốn ở lại làm phiền tới huynh nên đã vội vã xuống giường, xin phép nó rời đi, nó thì lo lắng nên vội đuổi theo, vừa ra tới hoa viên thì huynh cũng vừa về phủ, Tiểu Thanh đụng trúng vào người huynh té xuống, nó chạy từ phía sau vội chạy lại đỡ cô " cô không sao chứ, cô chưa khỏe thì cứ ở lại đây trị thương đi, chất độc trong người cô còn chưa giải hết đó"

Huynh đưa mắt dò xét người đang ngồi dưới đất, trong rất quen thuộc, huynh nhìn một lúc rồi cũng nhận ra nên giọng lạnh lùng gọi cô một tiếng " Tiểu Thanh"

Cả nó và cô cùng ngước lên nhìn huynh, Tiểu Thanh thấy huynh thì rất xúc động, còn nó thì ngạc nhiên, huynh ngồi xuống đỡ Tiểu Thanh lên nhíu mài hỏi " muội bị thương?"

Tiểu Thanh thấy huynh liền không kìm chế được mà khóc và ôm lấy huynh " Hàn đại ca huhuhu"

Huynh vỗ về an ủi cô, nó đứng kế bên không hiểu chuyện gì nên lên tiếng " hai người quen nhau à?"

Nghe giọng nó, cô mới vội vàng buông huynh ra " muội xin lỗi" huynh không để ý đến chỉ nhìn nó và nói " muội ấy là tiểu muội của huynh lúc còn ở sơn trang"

Rồi huynh xoay người lại hỏi cô " muội sao lại bị thương? không phải là ông ta đã hạ thủ đó chứ ?"

Cô chỉ im lặng rồi gật đầu.

" chủ nhân kêu muội đi bắt một người, nhưng muội không nghe"

Huynh đưa gương mặt lạnh băng hỏi " ông ta lại muốn bắt ai?"

Tiểu Thanh không dám nói chỉ đưa ánh mắt nhìn nó, huynh nhìn cử chỉ của Tiểu Thanh cũng biết ông ta muốn bắt ai rồi, nên cũng không  nói thẳng ra, mà đưa tay bắt mạch cho Tiểu Thanh, thì phát hiện cô trúng độc " muội bị hạ độc?"

Cô nhìn huynh gật đầu, huynh không nói gì bế cô đem về phòng, nó cũng chạy theo phía sau, huynh đặt cô lên giường rồi vận công đẩy chất ra ngoài cho cô.

Giúp cô trị thương xong huynh nhẹ giọng nói vs cô " muội nằm nghỉ đi, có huynh ở đây ông ta không  dám làm gì muội đâu"

Cô nhìn huynh đầy cảm động, huynh cốc nhẹ lên trán cô " không được mít ướt nữa, ở đây nghỉ ngơi đi, huynh ra ngoài có việc, một lát huynh về"

Cô cảm nhận được sự lo lắng quan tâm của huynh thì rất hạnh phúc, ngoan ngoãn gật đầu, trước khi rời đi huynh đã gọi bạch nhân vào " các người ở đây bảo vệ Tiểu Thư cho cẩn thận, tuyệt đối không được để muội ấy bị gì biết chưa?"

Bạch nhân cung kính nhận lệnh " chúng thuộc hạ nghe rõ".

Huynh mang gương mặt lạnh tanh đi ra ngoài, nó nhìn biểu cảm của huynh thì thấy huynh rất lo lắng cho vị tiểu muội này, trong lòng nó có chút gì đó không được thoải mái cho lắm. Nó cũng kêu cô nghỉ ngơi rồi đi ra ngoài. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top