Chương 92 Tới rồi (来了)
激烈的争斗声,残酷的厮杀声响彻在天空下,蝶衣一脸肃穆的驾车快速朝前方冲去,身边不远处就是风等的声音,虽然看不见拼杀的身影,但是那发出的厮杀声音却让人明白,争斗不过近在咫尺。Tiếng tranh đấu kịch liệt, tiếng giết chóc tàn khốc vang lên dưới bầu trời, Điệp Y vẻ mặt nghiêm túc lái xe nhanh chóng xông về phía trước, bên cạnh không xa chính là tiếng của bọn Phong, tuy không nhìn thấy thân ảnh liều mình, nhưng tiếng giết chóc phát ra từ nơi đó lại khiến nguời ta hiểu được, cuộc chiến chẳng qua chỉ gần trong gang tấc
蝶衣带着古皓然等走的路与风等走的是一条路,只是让风等在前方引开了冬楚君的视犀而他们就在这些微的差距中,穿越冬楚君层层的封锁,踩着钢丝绳一般快速越过冬楚君的埋伏圈。Con đường Điệp Y mang theo bọn Cổ Hạo Nhiên đi và con đường bọn Phong đi là một, chỉ là để bọn Phong đi trước dẫn dụ người của Đông Sở Quân xuất hiện còn bọn họ nhân lúc sơ hở này, xuyên qua tầng tầng lớp lớp phong tỏa của Đông Sở Quân, như giẫm lên sợi thép mau chóng thoát khỏi vòng vây của Đông Sở Quân
"月主,他们?" "Nguyệt chủ, bọn họ?"
蝶衣手中的马鞭不停的挥动,听着冰祁些微迟疑的话语冷冷的道:"有所得就要有所失。" Roi ngựa trong tay Điệp Y không ngừng vung lên, nghe lời nói có chút ngập ngừng của Băng Kỳ lạnh giọng nói: "Có được thì sẽ có mất"
冰祁顿时闭口不言一脸冷静的朝前赶车,冰祁知道风等逝皓然的好兄弟,他们的感情早已经超越主仆,若逝皓然等清醒绝对不会同意这样以命换命的做法,但是现在是铁血无情的蝶衣,她只会选择最好的办法,而他也相信风等绝对心甘情愿这么做,毕竟从最幼小的时候月堂灌输给他们的就是,主子的安危高于一切,必须用他们的生命来捍卫。Băng Kỳ liền ngậm miệng không một lời vẻ mặt bình tĩnh gấp rút chạy về phía trước, Băng Kỳ biết bọn Phong là huynh đệ tốt của Cổ Hạo Nhiên, tình cảm của họ sớm đã vượt qua quan hệ chủ tớ, nếu bọn Cổ Hạo Nhiên còn tỉnh táo tuyệt đối sẽ không đồng ý với cách làm mạng đổi mạng như vậy, nhưng bây giờ là Điệp Y thiết huyết vô tình, nàng chỉ chọn cách tốt nhất, mà nàng cũng tin bọn Phong tuyệt đối sẽ cam tâm tình nguyện làm vậy, rốt cuộc từ lúc nhỏ họ được Nguyệt đường truyền thụ chính là, an nguy của chủ tử được đặt lên hàng đầu, bắt buộc dùng sinh mệnh của họ để bảo vệ
"蝶衣......蝶衣......"古皓然断断续续的声音突然在空寂的大道上响起。"Điệp Y...Điệp Y..." Tiếng đứt quãng của Cổ Hạo Nhiên đột nhiên vang lên trên đường vắng vẻ
蝶衣反身钻进车厢吧驾车的任务完全交给了冰祁,"怎么?"蝶衣知道方才放的分量不大,古皓然的身体已经不能负荷其他药物的侵袭,只是也没想到古皓然会这么快就醒了过来。Điệp Y xoay người chui vào thùng xe đem nhiệm vụ cầm lái hoàn toàn giao cho Băng Kỳ, "Sao thế?" Điệp Y biết vừa nãy liều lượng bỏ vào không nhiều, cơ thể Cổ Hạo Nhiên đã không thể chịu nổi sự thâm nhập của thuốc, chỉ là cũng không ngờ Cổ Hạo Nhiên lại mau tỉnh như vậy
古皓然就着蝶衣的手喝了一口水,抬眼对蝶衣微微一笑正欲说话,突然眼珠四下一转,眼露疑惑的道:"这是什么地方......为什么会换马车?"古皓然的神智一直很清醒,见蝶衣突然换了马车顿时微微皱眉起来。Cổ Hạo Nhiên uống một ngụm nước từ tay Điệp Y, đưa mắt mỉm cười với Điệp Y đang muốn nói chuyện, đột nhiên ánh mắt đảo một vòng, mắt lộ vẻ nghi hoặc nói: "Đây là đâu...sao phải đổi xe ngựa?" Thần trí Cổ Hạo Nhiên vẫn luôn tỉnh táo, thấy Điệp Y đột nhiên đổi xe ngựa liền nhẹ chau mày
蝶衣搂抱着古皓然坐起来,双眼定定的注视着古皓然的双眼道:"这车不惹眼。" Điệp Y ôm Cổ Hạo Nhiên ngồi dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt Cổ Hạo Nhiên nói: "Xe này nhìn không chói mắt"
古皓然恩了一声后倾耳听去,顿时神色几经变化瞪大眼睛望着蝶衣,脸色骤然变红连声咳嗽了几声后急道:"人呢?我为什么......听不到马匹的声音,风他们呢?人呢?" Cổ Hạo Nhiên ừm một tiếng sau đó lắng nghe, thần sắc liền thay đổi mấy lần trừng to mắt nhìn Điệp Y, sắc mặt đột nhiên đỏ lên liên tục ho mấy tiếng sau đó vội vàng nói: "Người đâu? Sao ta lại...không nghe thấy tiếng ngựa phi, Phong bọn họ đâu? Người đâu?"
蝶衣望着古皓然因为激动已经涨红的脸颊,紧了紧搂着他的手臂沉声道:"他们有他们要做的事情。" Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên vì kích động đã đỏ cả mặt, ôm chặt cánh tay hắn trầm giọng nói: "Bọn họ có chuyện phải làm"
古皓然艰难的微微摇了,红润的脸色一瞬间苍白下来,咬了咬牙道:"蝶衣......不要骗我,风......他们做什么去了?这个时候他们不应该离开我的身边......你让他们做什么?蝶衣,告诉我,我要知道。" Cổ Hạo Nhiên khó khăn khẽ lắc đầu, sắc mặt hồng nhuận trong nháy mắt trở nên trắng bệch, cắn răng nói: "Điệp Y...đừng gạt ta, Phong...bọn họ đã đi làm gì rồi? Vào lúc này bọn họ lẽ ra không nên rời khỏi bên cạnh ta...nàng để họ làm gì? Điệp Y, nói ta biết, ta cần phải biết"
古皓然不是傻子,风等是什么脾性,若不是万不得已或者有死无声,他们怎么会离开自己的身爆而这条大道上除了马车的声音,完全没有其他任何声音,这说明他爹和哥哥们的护卫都不在,连月堂的阴月都不在,这不是出了什么情况还会是什么?Cổ Hạo Nhiên không phải tên ngốc, tính cách bọn Phong thế nào, nếu không phải chuyện vạn bất đắc dĩ hoặc là chết không một lời, bọn họ sao lại rời khỏi bên cạnh mình mà trên con đường này ngoài tiếng xe ngựa ra, hoàn toàn không có thanh âm gì khác, điều này đã nói rõ hộ vệ của cha hắn và đám ca ca đều không ở đây, ngay cả Âm Nguyệt của Nguyệt đường cũng không ở đây, đây không phải đã xảy ra chuyện gì thì còn có thể là gì nữa chứ?
蝶衣见古皓然目光中的坚持,也没打算要瞒他,当下缓缓的把自己的安排说了一遍,古皓然听罢面色更加苍白的没有血色,手指僵硬的虚空抓了几抓,蝶衣顿时把手伸了过去抓住他的手,古皓然深深的吸了一口气紧紧盯着蝶衣道:"别放弃他们,不要放弃他们......他们是我的兄弟,是朋友,这样我不安心,蝶衣,我不安心。" Điệp Y thấy sự kiên trì trong ánh mắt Cổ Hạo Nhiên, cũng không muốn giấu hắn, sau đó chậm rãi đem sắp xếp của mình nói một lượt, Cổ Hạo Nhiên nghe xong sắc mặt càng thêm trắng bệch không có huyết sắc, ngón tay cứng đờ bắt vào hư không mấy cái, Điệp Y liền đưa tay qua đó bắt chặt lấy tay hắn, Cổ Hạo Nhiên hít sâu một hơi nhìn chằm chằm vào Điệp Y nói: "Đừng vứt bỏ họ, đừng vứt bỏ họ...họ là huynh đệ, là bằng hữu của ta, như vậy ta không yên lòng, Điệp Y, ta không yên lòng"
蝶衣目光冷清的看着脸有悲戚的古皓然,那种感情她明白不了,也不懂这是一种什么样的感情,她只知道她要古皓然活,但是这样的表情她看着莫名的有点烦躁。Ánh mắt Điệp Y thanh lạnh nhìn vẻ mặt bi thương của Cổ Hạo Nhiên, loại tình cảm đó nàng không hiểu nổi, cũng không hiểu đây là loại tình cảm như thế nào, nàng chỉ biết nàng muốn Cổ Hạo Nhiên sống, nhưng biểu tình này nàng nhìn có chút khó chịu không thể lý giải nổi
古皓然见蝶衣淡漠不解的眼神,不由在心底叹了口气,动了动手指示意蝶衣低下头来,轻轻的用自己的脸颊着蝶衣的脸颊,哑声道:"算了,只是蝶衣以后一定要跟我商量,有时候有些事情并不需要这么极端的解决,这次......唉,蝶衣,我爱你。" Cổ Hạo Nhiên thấy ánh mắt dửng dưng khó hiểu của Điệp Y, bất giác tận đáy lòng thở dài một hơi, động động ngón tay ra hiệu cho Điệp Y cúi đầu xuống, nhẹ nhàng dùng gò má mình cạ vào má Điệp Y, nghẹn giọng nói: "Thôi vậy, chỉ là Điệp Y sau này nhất định phải thương lượng với ta, đôi lúc có những chuyện cũng không cần giải quyết theo cách cực đoan như vậy, lần này...aizz, Điệp Y, ta yêu nàng"
古皓然知道蝶衣并不明白这样的感情,而她这样做也没有做错,只是立场和感情不一样罢了,古皓然没法责备她,只好把深深的心疼藏在心底,用那么多兄弟的命去换取他们的生存,这样的代价或许在有些人的眼中并不重,但是在他的眼中足已让他痛彻心扉。Cổ Hạo Nhiên biết Điệp Y cũng không hiểu được loại tình cảm này, mà nàng làm như vậy cũng không sai, chỉ là lập trường và tình cảm không giống nhau thôi, Cổ Hạo Nhiên không cách nào trách nàng, chỉ còn biết đem trái tim đau thương giấu xuống tận đáy lòng, dùng mạng của nhiều huynh đệ như vậy đổi lấy sự sinh tồn của họ, cái giá như vậy có lẽ trong mắt vài người không là gì cả, nhưng trong mắt hắn đủ để hắn đau tận tâm can
蝶衣见古皓然并没有说什么,只是那脸上无法抑制的心疼淡淡的流露出来,不由咬了咬牙轻轻抚摸着古皓然的脸颊,抬头朝车窗外风等的方向看去,目光深奥难懂。Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên cũng không nói gì, chỉ là trên vẻ mặt nhàn nhạt lộ ra vẻ đau thương không cách nào kìm nén được, bất giác cắn răng nhẹ vuốt ve gò má Cổ Hạo Nhiên, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nơi bọn Phong, ánh mắt sâu xa khó hiểu
嘶,马匹的嘶叫声,铁骑践踏地面整齐的步伐声,拥抱着古皓然的蝶衣心下一紧,一声嘶叫驾车的冰祁拉停了快速奔跑的马车,蝶衣拥抱着古皓然两人对视一眼,都在对方眼里看见了坚定和决绝。Hí, tiếng ngựa hí vang lên, tiếng vó ngựa giẫm trên đất đều đặn, Điệp Y ôm Cổ Hạo Nhiên đáy lòng căng thẳng, một tiếng ngựa hí Băng Kỳ cầm lái liền kéo chiếc xe ngựa đang chạy như bay dừng lại, Điệp Y ôm Cổ Hạo Nhiên hai người nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy sự kiên định và quyết tuyệt trong mắt của nhau
"车里面的人出来。"一道浑厚的声音带着命令般的语气突然道。"Người trong xe ra đây" Một thanh âm hùng hồn mang theo ngữ khí mệnh lệnh đột nhiên vang lên
古皓然眉头微微一皱压低了声音道:"这是军队中的人。"那般命令的口气,纵然说的是普通的话也改不掉其常年的习惯。Cổ Hạo Nhiên khẽ chau mày thấp giọng nói: "Đây là người trong quân đội" Khẩu khí như ra lệnh đó, tuy nói bình thường cũng không sửa được thói quen lâu năm
蝶衣点了点头轻轻放下古皓然一掀帘子钻了出去,看着面前整齐排在自己面前的二十多匹马和人,冷冷的道:"有何贵干?" Điệp Y gật đầu khẽ đặt Cổ Hạo Nhiên xuống vén rèm đi ra, nhìn đội ngũ hai mươi người và ngựa đang xếp hàng ngay ngắn đứng trước mặt mình, lạnh lùng nói: "Tôi giúp gì được cho ngài không?"
那当头的人乃是一个年轻男子,徒然见到蝶衣这样的容颜不由一怔,见蝶衣冷面冷情的清冷,顿了顿后方道:"我家大人请各位到府上小住。" Người cầm đầu là một nam tử trẻ tuổi, đột nhiên thấy được dung nhan này của Điệp Y bất giác ngẩn ra, thấy Điệp Y vẻ mặt lạnh lùng, liền dừng lúc rồi nói: "Đại nhân nhà chúng tôi mời các vị tới phủ ở tạm"
蝶衣双目一凛冷声道:"右相?"Đôi mắt Điệp Y chợt rét lạnh giọng nói: "Hữu tướng?"
那男子恢复刚冷的气度点点头道:"我家大人久闻圣天古家一府惊才绝艳,两年多前与古家现任当家失之交臂,懊悔不以,今听闻各位道影束游,自当尽地主之仪,特遣在下前来迎接,请各位前去一聚。" Vị nam tử đó hồi phục lại khí độ cương lạnh gật đầu nói: "Đại nhân nhà chúng tôi đã nghe danh Thánh Thiên Cổ gia cả phủ đều kinh tài tuyệt diễm đã lâu, hơn hai năm trước lỡ mất cơ hội kết giao với đương gia đương nhiệm của Cổ gia, hối tiếc không thôi, nay nghe các vị tới Ảnh Thúc du ngoạn, tự đề ra ý, đặc biệt phái người tới trước nghênh tiếp, mời các vị đi lên trước một chuyến"
此人一翻话说完顿了顿后又接着道:"夫人不必试图辩解,久闻古家现任当家古皓然乃世所难见的美男子,他的妻子听说也有不逊色与他的绝世姿容,夫人这脸一露就什么话也不必说了,能有如此容貌的人当世少见。" Người này một hơi nói xong ngừng một lúc sau đó nói tiếp: "Phu nhân không cần cố gắng khước từ, đã lâu nghe danh đương gia đương nhiệm của Cổ gia Cổ Hạo Nhiên là mỹ nam tử hiếm thấy trên đời, thê tử của hắn nghe nói cũng có tư dung tuyệt thế không thua hắn, phu nhân vừa lộ diện không cần nói gì, người có thể có được dung mạo này thật hiếm thấy trên đời"
蝶衣眉头微微一皱冷眼看着此人还没开口,身后一道淡淡的声音传出道:"既然将军知道是我古家,那么我等的现状大概也逃不过右相的耳目,这样请客原来是右相的特色。"略微嘲讽的话。Điệp Y chau chặt mày lạnh lùng nhìn người này còn chưa mở miệng, đằng sau một đạo thanh âm nhẹ nhàng truyền ra: "Tướng quân đã biết là Cổ gia ta, vậy thì hiện trạng đại khái của chúng tôi cũng không tránh khỏi tai mắt của Hữu tướng, mời khách như vậy thì ra là nét đặc sắc của Hữu tướng" Lời nói có chút chế nhạo
蝶衣顿时转头看去,见古皓然被梦寻和梦心扶到车帘处,正靠在车门上轻蔑的看着当前的男子。顿时伸手扶过古皓然固定在怀中,古皓然深吸了一口气,面上神色尽量保持不动接着道:"看这形势,好一个螳螂捕蝉,黄雀在后,可惜,可惜,忙活了这么久到最后为他人做嫁裳。" Điệp Y liền quay đầu nhìn, thấy Cổ Hạo Nhiên được Mộng Tầm và Mộng Tâm đỡ tới rèm xe, đang dựa vào cửa xe khinh thường nhìn nam tử đứng đầu. Liền đưa tay tới đỡ Cổ Hạo Nhiên cố định vào lòng, Cổ Hạo Nhiên hít sâu một hơi, thần sắc trên mặt cố duy trì bất động nói tiếp: "Xem tình thế này, hay cho một bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trực sẵn, đáng tiếc, đáng tiếc, sống lâu như vậy tới sau cùng làm giá thường cho người khác"
那男子见蝶衣伸手把古皓然搂在胸口,不由微微抽了抽嘴角朝古皓然点头示意后道:"原来逝当家,昔日曾有缘见过古当家一面,丰神俊朗玉树临风的模样本将军可是印象十分深刻,没想到现在居然被折腾成这副模样,可惜,如此大好的男儿,古当家难道不怨恨?"那人见古皓然一口道破他的身份,也就毫不隐瞒的自称起来。Nam tử đó thấy Điệp Y đưa tay ôm Cổ Hạo Nhiên vào lòng, khóe môi bất giác giật giật gật đầu ra hiệu với Cổ Hạo Nhiên sau đó nói: "Thì ra là Cổ đương gia, ngày trước từng có duyên gặp qua Cổ đương gia một lần, bộ dáng phong thần tuấn lãng ngọc thụ lâm phong để lại ấn tượng sâu sắc cho bổn tướng, không ngờ bây giờ lại bị giày vò thành ra bộ dạng này, đáng tiếc, một nam nhị tốt đẹp như vậy, Cổ đương gia lẽ nào không oán hận?" Người đó thấy Cổ Hạo Nhiên mở miệng ra đã vạch trần thân phận hắn, cũng không chút che đậy mà tự xưng
古皓然知道此人同样也是有恃无恐,但是却不像冬楚君那样靠别人的势力说话,影束右相,越接近京城势力越大,现在别说收拾你一个病入膏肓的人,就算在他的地盘把完好无损的古家人全收拾了,他也有本事毫发无损,到这个最关键的时候才现身露出他的面目,前途艰难了。Cổ Hạo Nhiên biết người này cũng là có chỗ dựa nên không sợ, nhưng lại không giống Đông Sở Quân dựa vào thế lực người khác mà nói chuyện, Ảnh Thúc Hữu tướng, càng gần kinh thành thế lực càng mạnh, bây giờ đừng nói thu thập một tên bệnh tình nguy kịch như ngươi, ở địa bàn của hắn cứ cho là muốn đem toàn bộ người nhà Cổ gia hoàn toàn khỏe mạnh thu thập hết, hắn cũng có bản lĩnh không mất một cọng tóc, tới lúc mấu chốt nhất như vậy mới hiện thân lộ ra diện mục của hắn, tiền đồ gian nan rồi
古皓然当下强扯出一丝笑容缓缓的道:"怨恨?若没有右相大人的鼎力相助,我想区区一个冬楚君还没这么大的能耐,将军,你说我这到底是怨恨谁的好?" Cổ Hạo Nhiên sau đó cố kéo ra một nụ cười chậm rãi nói: "Oán hận? Nếu không có thế lực to lớn của Hữu tướng giúp đỡ, ta nghĩ một Đông Sở Quân cũng không có đủ bản lĩnh lớn như vậy, tướng quân, người nói ta rốt cuộc nên oán hận ai mới đúng đây?"
那将军微微一笑沉声道:"匹夫无罪,怀壁自罪,怪只怪你古家太家大业大,这么轰动的一闹让人想不垂怜都不行,再说有人为我们牵线铺路,这么大好的机会放过就太可惜了。" Vị tướng quân đó mỉm cười trầm giọng nói: "Thất phu vô tội, người tài giỏi tự rước họa vào thân, muốn trách thì trách Cổ gia ngươi nhà lớn nghiệp lớn, náo ra chuyện lớn như vậy khiến người ta rủ lòng thương cũng không được, lại nói có người rải tiền trải đường cho chúng tôi, một cơ hội lớn như vậy bỏ qua thì thật đáng tiếc rồi"
古皓然保持着声音的平衡淡淡的道:"原来如此,我就说一个人分享总比两个人分享来的好,看来自以为不可一世的冬楚君也不过是做了一回替罪羔羊,呵呵,看来金钱确实是个好东西,这最能见证一切。" Cổ Hạo Nhiên duy trì cân bằng thanh âm nhàn nhạt nói: "Thì ra là vậy, ta nói một người chia sẻ sẽ không bằng hai người cùng chia sẻ, xem ra Đông Sở Quân tự cho mình là tài giỏi chẳng qua cũng chỉ làm con cừu thế mạng, hờ hờ, xem ra tiền thật sự là thứ tốt, chuyện này là bằng chứng tốt nhất"
那将军淡淡笑道:"还逝当家看得透彻。能耐,小小年纪已经如此厉害,要是再经历些年纪,怕是整个圣天都要被你古家装在肚子里摇了,我们明人也不说暗话,朋友是拿来利用的,里不利用是要是值不值得撕破脸,而冬楚君这一票我们认为相当值得,古当家,我们这就清了,你们身上中的毒是冬楚君所为,可不是出于我们大人的想法,但我们大人手里也有点解药,只要古当家配合我们,一切好说,要是不配合,我们也明白你们的想法,不过这两个小孩子终逝家传承的命脉,我们自然会好好款待。" Vị tướng quân đó nhàn nhạt cười nói: "Vẫn là Cổ đương gia nhìn thấu đáo. Bản lĩnh, tuổi còn nhỏ mà đã lợi hại như vậy, e là cả Thánh Thiên đều bị Cổ gia ngươi chứa trong bụng mà đảo qua đảo lại rồi, chúng ta người ngay không nói lời ám muội, bằng hữu là để đem ra lợi dụng, lợi hay không lợi dụng là có đáng hay không đáng để trở mặt, mà Đông Sở Quân chuyến này chúng tôi cho rằng tương đối đáng giá, Cổ đương gia, chúng ta nay đã rõ, các ngươi trúng độc của Đông Sở Quân, đây không phải là ý của đại nhân chúng tôi, nhưng trong tay đại nhân chúng tôi cũng có chút thuốc giải, chỉ cần Cổ đương gia phối hợp với chúng tôi, chúng tôi cũng hiểu được cách nghĩ của các ngươi, nhưng mà hai đứa trẻ này mang dòng máu kế thừa của Cổ gia, chúng tôi đương nhiên sẽ đối đãi đàng hoàng"
说罢手一挥,整齐的人马包围住古皓然所待的马车,其中几人同时出手用绳子兜住码头,捆绑好后直接拉着马朝前行去,那将军微笑着优雅地挥了挥手,陪在古皓然等身边朝前方而去。Nói xong vẫy tay một cái, nhân mã ngay ngắn bao vây chặt lấy chiếc xe ngựa Cổ Hạo Nhiên, trong đó có mấy người cùng lúc ra tay dùng dây thừng túm chặt vào đầu xe, buộc xong xuôi sau đó trực tiếp kéo xe ngựa về phía trước, vị tướng quân đó mỉm cười ưu nhã vẫy tay, đi bên cạnh bọn Cổ Hạo Nhiên tiến về phía trước
古皓然用眼神制止了蝶衣的杀气,这是军队中训练出来的士兵,他们不同于杀手组织和其他的人,他们要的是绝对服从命令,绝对的各司其职,杀死一两个人不会出现疯狂一齐攻击一个人的情况,也不会改变他们任何的战略部署,他们依旧会按照他们的安排行动,这样的布置对单个表现再出色的人,也是一种绝杀的存在。Cổ Hạo Nhiên dùng ánh mắt ngăn cản sát khí của Điệp Y, đây là binh sĩ được huấn luyện từ trong quân đội, bọn họ không như tổ chức sát thủ hay người nào khác, bọn họ cần là phục tùng mệnh lệnh tuyệt đối, tuyệt đối là việc ai người nấy làm, giết chết một hai người cũng sẽ không xuất hiện tình trạng nổi cuồng đồng loạt công kích một người, cũng sẽ không thay đổi bất kỳ chiến thuật nào của họ, bọn họ vẫn sẽ theo như sắp xếp của họ mà hành động, bố trí như vậy đối với một người dù có biểu hiện tốt hơn nữa, cũng chỉ là một loại tồn tại tuyệt sát
马车被这些人拉着缓缓的向前运动,马车上古皓然闭了闭眼后道:"将军,你们就这么肯定我们会交出一切?" Xe ngựa bị những người này kéo chậm rãi di chuyển về phía trước, trên xe ngựa Cổ Hạo Nhiên nhắm mắt sau đó nói: "Tướng quân, các người chắc chắn chúng tôi sẽ giao ra mọi thứ như vậy sao?"
"呵呵,为了金钱毁家灭族不是你们的作风,金钱可以再赚,可生命只有一次,没有人不会算这笔生意,精明如你更加不会出现这样的错误,当然,古当家完全可以相信我们大人,我们绝对不会做卸磨杀驴的事情,要知道秋衡君已经到了我们影束,我们迫于压力绝对不会做这么不划算的事情。" "Hờ hờ, vì tiền mà hủy đi gia tộc không phải là tác phong của các ngươi, tiền có thể kiếm lại, nhưng sinh mệnh chỉ có một lần, không ai không tính món sinh ý này, ngươi tinh minh như vậy càng không xảy ra sơ xót này, đương nhiên, Cổ đương gia có thể hoàn toàn tin vào đại nhân chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm chuyện qua cầu rút ván, phải biết Thu Hoành Quân đã tới Ảnh Thúc chúng tôi, chúng tôi chịu áp lực tuyệt đối sẽ không làm chuyện không có kế hoạch như vậy"
古皓然听在耳里,与蝶衣对视一眼,大家都不是小孩子了,古离到来对他们而言是有压力,不过那压力既然无法阻止他们的行动,那么后面的这些事情就更加无法阻止。Cổ Hạo Nhiên nghe vậy, cùng Điệp Y nhìn nhau một cái, mọi người đều không phải là tiểu hài tử, Cổ Ly tới đối với bọn họ mà nói là áp lực, nhưng mà áp lực đó đã không cách nào ngăn cản hành động của bọn họ, vậy thì những chuyện sau này càng không cách nào ngăn cản
蝶衣和古皓然都是明白人,古皓然自小在这些算计中长大,而蝶衣虽然不精于算计,但是并不代表别人算到眼前了还什么都不知道,杀人灭口,还有替死的人在那里Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên đều là người hiểu rõ, Cổ Hạo Nhiên từ nhỏ lớn lên trong những cảnh bày mưu tính kế như thế này, còn Điệp Y tuy không giỏi tính kế, nhưng cũng không có nghĩa là người khác đã tính kế tới trước mắt rồi mà còn cái gì cũng không biết, giết người diệt khẩu, còn có người chết thay ở đó
等着呢,谁都知道古家的信息网,已经把冬楚君加害他们的消息发送了出去,就算没有真凭实据,但是最后这影束右相既然可以撕破脸来参一脚,自然有能力给来个证据确凿。Đợi, ai cũng biết mạng lưới tin tức của Cổ gia, đã đem tin tức Đông Sở Quân hại họ truyền đi, cứ cho là không có chứng cứ rõ ràng, nhưng tới sau cùng vị Hữu tướng Ảnh Thúc này đã có thể ghé một chân vào trở mặt, đương nhiên có năng lực cho một chứng cứ vô cùng xác thực
这右相什么都算着了,可惜冬楚君还在前方拼死拼活,蝶衣突然感到有点好笑,原来出卖别人,算计别人的人也会被别人算计,建立在这些关系上的所谓的朋友或者盟友,比她原来的世界还不堪。想到这蝶衣低头看了眼古皓然,也不管身边有些什么人存在,就深深的吻了下去。Hữu tướng này đã tính toán đâu vào đó rồi, đáng tiếc Đông Sở Quân còn ở phía trước bán sống bán chết, Điệp Y đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, thì ra người phản bội người khác, tính kế người khác cũng sẽ bị người khác tính kế, cái gọi là tạo dựng mối quan hệ bằng hữu hoặc đồng minh, so với thế giới trước đây của nàng vẫn là không chịu nổi. Nghĩ tới đây Điệp Y cúi đầu nhìn Cổ Hạo Nhiên một cái, cũng không quan tâm bên cạnh có ai, liền hôn say đắm
古皓然微微一愣后眼露笑容的回吻着蝶衣,虽然疼但是那契合的心灵却觉得分外甜美,这个人吃人的世界有人真心以待,有人风雨同舟,有人值得自己倾心信赖,这已经是活在世上最美好的事情。Cổ Hạo Nhiên hơi ngẩn ra sau đó mắt lộ ra nụ cười hôn đáp lại Điệp Y, tuy đau đớn nhưng tâm hồn hòa hợp như vậy lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào, ở thế giới người nuốt người như vậy có người thật tâm đối đãi, có người cùng vượt qua khó khăn, có người đáng để mình yên tâm ỷ lại, đây đã là chuyện tốt đẹp nhất trên đời này
"咳,咳,古当家还真是镇定自若,居然还有心情调情,难得,难得,果然盛名之下无虚士。" "Khụ, khụ, Cổ đương gia vẫn thật là bình chân như vại, vẫn còn tâm trạng yêu đương, hiếm có, hiếm có, quả nhiên danh bất hư truyền"
蝶衣放过古皓然的双唇后一脸冷漠地扫了眼打趣的那人,那将军极有礼貌的点头示意,笑容满面地道:"抱歉,抱歉。" Điệp Y buông đôi môi Cổ Hạo Nhiên ra sau đó vẻ mặt thản nhiên quét mắt đánh giá người đó, vị tướng quân đó rất có lễ phép gật đầu làm lễ, vẻ mặt tươi cười nói: "Lượng thứ, lượng thứ"
古皓然靠在蝶衣怀里定了定神,喉头突然一阵腥甜往外涌,古皓然眼中光芒一闪,顿时一口鲜血喷了出来,紧接着就大声的咳嗽起来。Cổ Hạo Nhiên dựa vào lòng Điệp Y định thần, cổ họng đột nhiên trào lên một ngụm tanh ngọt, ánh mắt Cổ Hạo Nhiên chợt dao động, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, tiếp đó bắt đầu lớn tiếng ho
自中毒以来古皓然一直都是忍着的,吐血和咳嗽都是能忍就忍,尽量不出声引蝶衣担心,从来不会出现这样狂喷鲜血和剧烈咳嗽的样子,蝶衣顿时眉头紧皱,一边快速拿月堂的解毒药一边连声道:"怎么样?你怎么样?" Từ lúc trúng độc Cổ Hạo Nhiên luôn chịu đựng, thổ huyết và ho nếu có thể nhịn được thì nhịn, cố gắng không lên tiếng khiến Điệp Y lo lắng, trước giờ chưa xảy ra chuyện nôn máu tươi và ho dữ dội như vậy, Điệp Y liền chau mày, vừa mau lấy thuốc giải của Nguyệt đường vừa liên tục nói: "Sao rồi? Sao rồi?"
古皓然极度虚弱的断断续续的道:"我怕是支......撑不下去了,爹娘他们......可能也快不行了,蝶衣......我怕是不能......再陪着你走了......咳咳......" Cổ Hạo Nhiên rất yếu ngắt quãng nói: "Ta e là cầm...cự không được nữa rồi, cha mẹ bọn họ...có lẽ cũng không xong rồi, Điệp Y...ta sợ không thể...cùng nàng đi tiếp rồi...khụ khụ..."
蝶衣微微愕然的看着古皓然,这个时候说这个话是什么意思,虽然毒素一天比一天蔓延开来,其他人不敢说,古皓然的身体绝对还能支持个一天左右,这也是蝶衣拼命往京城赶的原因,现在不会突然间衰弱成这样,蝶衣眉头皱起搂抱着付浩然连声道:"别离开,不要离开我,支撑下去。" Điệp Y hơi ngẩn ra nhìn Cổ Hạo Nhiên, vào lúc này nói lời này là có ý gì, tuy độc tố ngày qua ngày càng lan ra, những người khác không dám nói, cơ thể Cổ Hạo Nhiên tuyệt đối vẫn có thể cầm cự được khoảng một ngày nữa, đây đều là vì Điệp Y bạt mạng gấp rút tới kinh thành, bây giờ sẽ không đột nhiên trở nên suy yếu như vậy, Điệp Y chau mày ôm lấy Cổ Hạo Nhiên liên tục nói: "Đừng đi, đừng rời khỏi ta, gắng cầm cự đi"
古皓然上气不接下气的哑声道:"我......支撑不下去了......古家......就算了,我......希望你再找到......你的幸福......我......" Cổ Hạo Nhiên thở ngắt quãng nghẹn giọng nói: "Ta...không cầm cự nổi nữa...Cổ gia...coi như xong rồi, ta...hy vọng nàng lại tìm được...hạnh phúc của nàng...ta..."
蝶衣背对着那个将军瞪了古皓然一眼沉声道:"不,我的幸福就是你,我们这才成亲几天,我连了解你的时间都不够,不行,我不准你离开我,我这就去取解药,你等着,冰祁,快点驾车,快,皓然要不行了。"说罢,在冰祁和那将军都看不见的角度,蝶衣不由浑身抖了抖,这么煽情的话打死她都说不出也想不到,只好对着古皓然的口型翻译出来,听在耳里也不由直打寒战。Điệp Y quay lưng về phía vị tướng quân đó trừng mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên một cái trầm giọng nói: "Không, hạnh phúc của ta là huynh, chúng ta mới thành thân mấy ngày, ta ngay cả thời gian tìm hiểu huynh còn không đủ, không được, ta không cho phép huynh rời xa ta, ta đang đi lấy thuốc giải, huynh đợi đó, Băng Kỳ, mau chóng cầm lái, mau, Hạo Nhiên sắp không ổn rồi" Nói xong, ở góc độ mà Băng Kỳ và vị tướng quân đó không nhìn thấy, Điệp Y bất giác toàn thân run rẩy, lời nói tình cảm như vậy đánh chết nàng cũng không nói càng không nghĩ tới, chỉ là dùng khẩu hình nói với Cổ Hạo Nhiên mà dịch ra, lọt vào tai bất giác cũng thấy nổi da gà
古皓然深情至极的凝望着蝶衣,那样诀别的眼光可以让任何一个人心碎,在这深情中古皓然缓缓的闭上了眼睛,只听蝶衣一声撕心裂肺的哭叫,让边上的冰祁都不由红着眼一鞭又一鞭的抽打在马匹身上,此时哪里还要前面的人拉着赚完全是四蹄如飞的冲在最前面。Cổ Hạo Nhiên vô cùng thâm tình chăm chú nhìn Điệp Y, ánh mắt từ biệt đó có thể khiến bất cứ người nào cũng sẽ tan nát con tim, trong tình cảm sâu đậm đó Cổ Hạo Nhiên chậm rãi nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy một tiếng kêu khóc xé nát tâm can, khiến Băng Kỳ bên cạnh bất giác cũng đỏ hoe đôi mắt một roi rồi lại một roi vút lên đánh vào yên ngựa, lúc này làm gì còn cần tới người phía trước kéo nữa hoàn toàn là bốn vó tung như bay chạy dẫn đầu
"停下,停下,我先看看。"那将军一直在边上看着古皓然和蝶衣等,此时见几人都失控了,不由一边追上来一边连声呼喊,若古皓然都死了其他人还能活什么活,就算绑架了两个小孩子,那又有什么屁用,威胁谁?威胁这个新婚的女人,古家那么大的家业怎么会让一个女人知道,何况只听说其美貌,根本没听说有什么建树,完全没有利用的价值,却不知道现在古家的所有全部在蝶衣的脑海中,一切权利全部给了她,这才是目前古家最当权的人。"Dừng lại, dừng lại, để ta xem xem" Vị tướng quân đó nãy giờ luôn bên cạnh nhìn bọn Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y, lúc này thấy mấy người này đều mất kiểm soát, bất giác vừa đuổi lên vừa liên tục gọi, nếu Cổ Hạo Nhiên cũng chết rồi thì những người khác sao còn sống nổi, cứ cho là bắt hai đứa trẻ, vậy thì có tác dụng rắm gì chứ, uy hiếp ai? Uy hiếp nữ nhân mới tân hôn này, gia nghiệp Cổ gia lớn như vậy sao có thể để cho một nữ nhân biết được, huống hồ chỉ nghe nói ngoài dung mạo xinh đẹp ra, căn bản không nghe nói có chỗ dựa vững chắc nào, hoàn toàn không có giá trị lợi dụng, nhưng lại không biết tất cả mọi thứ của Cổ gia bây giờ đều nằm trong đầu Điệp Y, toàn bộ quyền lực đều giao cho nàng, trước mắt đây mới là người đương quyền của Cổ gia
那将军探了探古皓然的鼻息,不由紧紧的皱起了眉头,蝶衣一脸冷酷的喝道:"滚,你没资格碰他。" Vị tướng quân đó thăm dò hơi thở Cổ Hạo Nhiên, bất giác nhíu chặt mày, Điệp Y vẻ mặt lãnh khốc nói: "Cút đi, ngươi không có tư cách chạm vào chàng"
那将军顿时冷哼一声道:"我不碰,我不碰他就死在这里。"边说边从怀里掏出一个瓶子道:"一人一滴,可以延续一天的生命。"这次出来右相就吩咐带了一点,现在果然用上了,好在没有高估古家人的力量,要是真不管的话或许就这么看着肥肉到了嘴边却消失了。Vị tướng quân đó hừ lạnh một tiếng sau đó nói: "Ta không chạm, ta không chạm thì hắn chết tại đây" Vừa nói vừa từ trong người lấy ra một lọ thuốc nói: "Mỗi người một giọt, có thể kéo dài mạng sống một ngày" Lần này ra ngoài Hữu tướng có căn dặn mang theo một ít, bây giờ quả nhiên dùng tới rồi, may mà không đánh giá cao lực lượng của Cổ gia, nếu thật sự không lo tới có lẽ chỉ còn biết trơ mắt nhìn miếng mồi béo bở dâng tới miệng rồi lại biến mất
蝶衣二话不说的接过瓶子就给古皓然喂去,古皓然紧咬着牙关在其他人都看不到的角度,睁眼定定的看着蝶衣,蝶衣与他对视半响狠狠的瞪了他一眼后,把瓶子递给冰祁冷声道:"一人一滴。"冰祁忙照话去做。Điệp Y không nói hai lời nhận lấy cái lọ bón cho Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên cắn răng ở góc độ người khác không nhìn thấy, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Điệp Y, Điệp Y và hắn nhìn nhau nửa buổi trời giận dữ trừng mắt với hắn, sau đó đem chiếc lọ đưa cho Băng Kỳ lạnh giọng nói: "Mỗi người một giọt" Băng Kỳ vội vàng làm theo
"你满意了。"古皓然见蝶衣的双眼冰冷的述说着,不由强行弯起嘴角对蝶衣露出一个比哭还难看的笑容,但那双眼却是满含着深情的笑意,蝶衣能领会他的意思,并做到那样实在让他既惊喜又欣慰。"Ngươi vừa lòng chưa" Cổ Hạo Nhiên thấy đôi mắt băng lạnh của Điệp Y, bất giác cố gượng cong khóe môi lộ ra nụ cười với Điệp Y còn khó coi hơn khóc, nhưng đôi mắt đó lại tràn đầy thâm tình và ý cười, Điệp Y có thể hiểu được ý của hắn, lại làm được như vậy thật sự khiến hắn vui mừng và an ủi
原来古皓然听那将军说右相有解药,不由借着时机就试着诈他一诈,没想到还真的给弄出来了,虽说一滴起不了什么大作用,不过对于已经快撑不下去的爹娘哥嫂们,却能起到续命的作用。Thì ra Cổ Hạo Nhiên nghe vị tướng quân đó nói Hữu tướng có thuốc giải, bất giác mượn thời cơ thử hắn một lần, không ngờ đã thật sự thử ra, tuy nói một giọt không có tác dụng gì lớn, nhưng mà đối với cha mẹ và đám ca tẩu đã sắp không cầm cự nổi, thì lại có thể kéo dài mạng sống
古皓然喝下冰祁喂来的解药,装模作样的在其他人眼里睁开眼来,见那些人都松一口气的退到各自的位置上,古皓然不由对上蝶衣冷漠的双眼,张了张口无声道:"蝶衣,对不起。"古皓然明白刚才那一下蝶衣是想把所有的解药全部喂给他的,可是蝶衣能那么做他怎么不可以,但蝶衣的那份心却让古皓然再一次沉溺其中。Cổ Hạo Nhiên uống xong thuốc giải Băng Kỳ bón tới, giả vờ trước mặt những người khác mở mắt ra, thấy những người đó thở ra nhẹ nhõm lùi về vị trí của mình, Cổ Hạo Nhiên bất giác nhìn vào đôi mắt thản nhiên của Điệp Y, mở miệng nói không thành tiếng: "Điệp Y, xin lỗi" Cổ Hạo Nhiên biết vừa nãy Điệp Y muốn đem hết thuốc giải bón cho hắn, Điệp Y có thể làm như vậy nhưng hắn sao có thể làm vậy được, phần tâm ý đó của Điệp Y lại khiến Cổ Hạo Nhiên lại lần nữa chìm ngập trong đó
蝶衣看了眼古皓然咬了咬牙把他紧紧的搂抱在怀中,她知道古皓然明白她的意思,也明白他拒绝的含义,只是这样会让她心疼。Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên cắn răng đem hắn ôm chặt vào lòng, nàng biết Cổ Hạo Nhiên hiểu được ý của nàng, cũng biết hàm ý cự tuyệt của hắn, chỉ là như vậy lại khiến nàng đau lòng
古皓然靠在蝶衣的怀里低声道:"小心。" Cổ Hạo Nhiên dựa vào lòng Điệp Y thấp giọng nói: "Cẩn thận"
蝶衣没有出声只点点头,要就真这样被带去那个什么右相府里,那真的只有死路一条,绝对比落到冬楚君手里还要凶险,而现在距离京城不过几十上百里的路程,这般奔跑也就两日左右就能够到了,在这样的紧密包围下,想逃走真的难如登天。Điệp Y không lên tiếng chỉ gật gật đầu, nếu thật cứ như vậy bị mang tới phủ của vị Hữu tướng gì đó, vậy thật sự chỉ có một con đường chết, tuyệt đối so với rơi vào tay Đông Sở Quân còn nguy hiểm hơn, mà bây giờ khoảng cách tới kinh thành không tới mấy mươi dặm lộ trình, chạy nhạnh như vậy khoảng hai ngày có thể tới được rồi, trong vòng vây chặt chẽ thế này, muốn chạy trốn thật sự khó hơn lên trời
蝶衣无声的与古皓然对视了一眼,古皓然便开始强撑着精神,有一句没一句的找那将军说话,争取能引起他疏忽的时候,而蝶衣则开始注意周围的所有情况,两人配合着开始寻找时机。Điệp Y không nói gì cùng Cổ Hạo Nhiên nhìn nhau một cái, Cổ Hạo Nhiên liền bắt đầu cố gượng tinh thần, câu được câu mất tìm vị tướng quân đó nói chuyện, ra sức tạo chú ý khiến hắn lơ là, còn Điệp Y bắt đầu chú ý tình cảnh xung quanh, hai người phối hợp bắt đầu tìm kiếm thời cơ
马声踢踏,整齐划一的马蹄声中夹杂着凌乱的马车行进声,天空中一声鸟鸣响起,一直无声坐在马车上的蝶衣突然与冰祁对视一眼,冰祁扬起马鞭指着天空中盘旋的黑鸟怒吼道:"该死的乌鸦,什么地方不飞居然在我们头上飞,你什么意思?" Tiếng vó ngựa, đều đặn vang lên lẫn trong đó là tiếng ngựa hí và tiếng xe ngựa, trên bầu trời vang lên một tiếng chim hót, Điệp Y nãy giờ luôn ngồi trên xe ngựa đột nhiên cùng Băng Kỳ đưa mắt nhìn nhau, Băng Kỳ vung roi ngựa chỉ lên con chim đen bay vòng vòng trên bầu trời tức giận nói: "Con quạ chết tiệt, nơi nào không bay lại bay trên đỉnh đầu bọn ta, ngươi là ý gì?"
边上那些兵士头都不抬的继续走路,那当头的将军抬头看了一眼黑色的小鸟,嘴边扯出一丝笑意淡淡的道:"无聊。" Đám binh sĩ bên cạnh đầu cũng không ngẩng tiếp tục đi, vị tướng quân cầm đầu đó ngẩng đầu nhìn con chim nhỏ màu đen một cái, khóe môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt nói: "Vô vị"
冰祁伸手拿过马车上备用的弓箭,朝着天空中就欲落下来的黑鸟一箭就射了过去,一箭正擦着黑鸟的爪子飞落,惊得天空中的黑鸟惊叫着飞赚蝶衣冷冷的扫了冰祁一样后冷声道:"什么箭法。" Băng Kỳ đưa tay lấy cung tên có chuẩn bị trên xe ngựa, nhắm lên chú chim đen trên trời bắn một tên, một tên vừa sượt qua móng chim bay mất, khiến chú chim đen trên bầu trời kinh hãi kêu lên rồi bay mất Điệp Y lạnh lùng quét mắt nhìn Băng Kỳ sau đó vẫn lạnh giọng nói: "Tiễn pháp gì thế này"
冰祁满脸通红的瞪了瞪天空中已经飞远的黑鸟,那是月堂用来通信用黑鸟,外表专门选择了接近乌鸦的黑色,就是为了掩人耳目,此时这一只飞来的方向是影束京城的方向,那里除了古离不会再有其他人,而现在的情况不允许接看,那就只有做个记号让它飞回去,古离那处自然会知道出了问题。Băng Kỳ vẻ mặt đỏ ửng lên trừng mắt nhìn lên bầu trời chú chim đen đã bay đi xa, đó là chim đen Nguyệt đường dùng để đưa tin, bề ngoài chuyên môn chọn màu đen gần như quạ, chính là để che tai mắt, lần này chú chim này bay từ hướng kinh thành tới, nơi đó ngoại trừ Cổ Ly ra thì không còn ai khác, mà tình huống bây giờ không cho phép lấy xem, vậy thì chỉ có thể làm một ký hiệu để nó bay về, Cổ Ly bên đó đương nhiên sẽ biết xảy ra chuyện rồi
不一刻钟一道黑影突然又出现在天空中,冰祁二话没说接着又是一箭,只见黑影直接从天空落下,正好落在那将军的马面前,那人一甩马鞭卷起落下的黑鸟,见只是一只普通的黑鸟,不由淡淡笑道:"不过是一直普通的黑鸟,哪里是什么乌鸦,别相信这些东西,是好运还是厄运取决于你们自己,而不是这什么鸟的身上。"说罢手中一使劲把黑鸟撕成两段,远远的扔了出去。Không tới một khắc một hắc ảnh đột nhiên lại xuất hiện trên không trung, Băng Kỳ không nói hai lời tiếp đó lại một mũi tên, chỉ thấy hắc ảnh đó từ trên trời rớt xuống, vừa khéo rớt xuống ngay trước ngựa của vị tướng quân đó, người đó cuộn roi ngựa lại vớt chú chim đen lên, chỉ thấy chỉ là một con chim đen bình thường, bất giác nhàn nhạt cười nói: "Chẳng qua chỉ là một con chim đen bình thường, nào phải là quạ gì chứ, đừng tin những thứ này, là vận may hay vận rủi là do bản thân các ngươi, chứ không phải trên người con chim gì đó này" Nói xong tay dùng sức xé toạt con chim đen thành hai mảnh, ném ra xa
蝶衣和冰祁都不说话,权当作没有看见他的动作和没有听见他讽刺的话语,但是两人此时心中却掀起了惊涛骇浪,这黑鸟来得太快了,这说明什么?这就说明古离就在附近,古离来了,他既然敢来那么带来的一定是解药或者还有其他的什么东西,蝶衣想到这里搂抱着古皓然的手不由得微微起来。Điệp Y và Băng Kỳ đều không nói gì, vờ như không nhìn thấy động tác và không nghe thấy lời chế nhạo của hắn, nhưng trong lòng hai người lúc này lại nổi sóng ba đào, chú chim đen này tới quá nhanh, điều này nói lên gì? Nói lên Cổ Ly ở rất gần, Cổ Ly tới rồi, hắn đã dám tới vậy thì nhất định là mang thuốc giải tới hoặc là có thứ gì khác nữa, Điệp Y nghĩ tới đây cánh tay ôm Cổ Hạo Nhiên bất giác trở nên run rẩy
古皓然些微诧异的看着蝶衣,有什么事情能让蝶衣激动成这样?蝶衣见古皓然眼露询问的看着自己,不由低头微微的一笑,古皓然刚才也捡到了冰祁和蝶衣动作,什么乌鸦?都是扯淡,这两个人岂会是信这些东西的人,而那黑鸟与月堂传信的信鸽一样,这一定是出现了什么问题。Cổ Hạo Nhiên có chút kinh ngạc nhìn Điệp Y, có chuyện gì có thể khiến Điệp Y kích động thành ra như vậy? Điệp Y thấy trong mắt Cổ Hạo Nhiên lộ ra vẻ nghi vấn nhìn mình, bất giác cúi đầu mỉm cười, vữa này động tác của Băng Kỳ và Điệp Y cũng lọt vào mắt Cổ Hạo Nhiên, cái gì mà quạ? Đều là chuyện vớ vẩn, hai người này há là người tin vào những thứ này, còn chim đen đó và bồ câu truyền tin của Nguyệt đường giống hệt nhau, đây nhất định là xảy ra chuyện gì rồi
蝶衣搂抱着古皓然在众人不经意间极低声的道:"古离来了。" Điệp Y ôm Cổ Hạo Nhiên trong lúc mọi người không để ý cực thấp giọng nói: "Cổ Ly tới rồi"
古皓然一挺面上神色不露眼中却精彩起来,手指牢牢的扣住蝶衣手,古离来了时不时就代表他们有救了?前段时间古离曾经传话说右相他对付,今天右相的兵马来了,古离多半已经有了应对之铂当下咬了咬牙无声的对蝶衣道:"一切要小心,是生机也可能是死机。" Cổ Hạo Nhiên ngồi thẳng dậy thần sắc trên mặt không thay đổi nhưng ánh mắt lại trở nên lấp lánh, ngón tay nắm chặt lấy tay Điệp Y, Cổ Ly tới rồi đôi khi có nghĩa là bọn họ được cứu rồi? Thời gian trước Cổ Ly đã truyền tin tới nói Hữu tướng để hắn đối phó, hôm nay binh mã Hữu tướng tới rồi, Cổ Ly quá nửa đã có kế sách ứng phó sau đó cắn răng nói không thành tiếng với Điệp Y: "Mọi việc đều phải cẩn thận, là sinh cơ cũng có thể là tử cơ"
蝶衣点了点头,下意识的摸了一下手中佩带的做为月堂信物的戒指,那上面的香味是所有信鸽所熟悉味道,这次看来要全靠它来建功了。Điệp Y gật gật đầu, theo phản xạ sờ vào chiếc nhẫn tín vật của Nguyệt đường, mùi hương trên đó là mùi mà tất cả bồ câu truyền tin đều quen thuộc, lần này xem ra phải hoàn toàn dựa vào nó lập công rồi
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top