Chương 20 Chiếu tướng (将军)
蝶衣看了看台上的孩子,稍微抬了抬下颚道:"过来。"台上的老鸨知道多半想验货,忙解了男孩身上的绳子,男孩直接从台上跳下来走到蝶衣身前站定,蝶衣扫了眼后冷冷朝古皓然道:"你喜欢,那就买吧。" Điệp Y nhìn nhìn hài tử trên đài, hơi ngẩng cằm lên nói: "Qua đây" Tú bà trên đài biết hơn nửa là muốn xem hàng, vội vàng tháo dây thừng trên người nam hài ra, nam hài trực tiếp từ trên đài nhảy xuống đi tới đứng yên trước mặt Điệp Y, Điệp Y nhìn qua một cái sau đó lạnh lùng hướng về phía Cổ Hạo Nhiên nói: "Ngươi thích, vậy thì mua đi"
古皓然本以为蝶衣至少要与他争一下,没想到就这样就放手了,不由微微一怔后反应过来,该死的,这明显是一石二鸟,让她买到手,自己就算买了花魁也没什么了不起,自己买下了,不就被她牵着鼻子走了,买与不买早在她开价的时候就注定输了,古皓然握着折扇的手上明显的发出铮铮有什么东西碎裂的声音。Cổ Hạo Nhiên vốn tưởng rằng Điệp Y chí ít cũng phải tranh giành với hắn một lúc, không ngờ như vậy đã buông tay, bất giác có chút ngẩn ngơ sau đó phản ứng lại, chết tiệt, đây rõ ràng là một đá hai chim, để nàng mua tới tay, mình cứ cho là mua được hoa khôi cũng không có gì ghê gớm, mình mua rồi, không phải là bị nàng xỏ mũi đi, mua không mua sớm đã được định sẵn là thua từ lúc nàng ta bắt đầu ra giá, tay cầm quạt xếp của Cổ Hạo Nhiên rõ ràng phát ra thanh âm leng keng của đồ vật gì đó đổ vỡ
未等古皓然发怒,蝶衣自顾自的站起身来,朝古皓然道:"人我带走了。"说罢当先就径直离开,男孩和风,柳,忙紧跟在身后离开。Không đợi Cổ Hạo Nhiên nổi giận, Điệp Y tự mình đứng dậy, nhìn Cổ Hạo Nhiên nói: "Người ta mang đi" Nói xong liền rời khỏi trước, nam hài và Phong, Liễu, vội vàng theo sau rời khỏi
老鸨顿时楞了楞看向一脸平静的古皓然,想着怎么措辞道:"古六公子,这个......你看......" Tú bà liền ngẩn ra nhìn khuôn mặt bình tĩnh Cổ Hạo Nhiên, nghĩ phải nói thế nào: "Cổ lục công tử, cái này...người xem..."
古皓然没想到这蝶衣最后还将他一军,人买走了反要他付钱,当先气的牙痒痒的,这么多人面前却不好发作,真要不给钱闹出去,丢面子的是自己,只好沉着一张脸道:"茗清,付钱。"说罢站起身来就朝蝶衣追去。Cổ Hạo Nhiên không ngờ sau cùng Điệp Y còn chiếu hắn một tướng, người mua đi rồi ngược lại bắt hắn trả tiền, tức nghiến răng, trước mặt nhiều người như vậy lại không tiện phát tác, nếu thật không trả tiền mà náo chuyện, mất mặt chính là mình, chỉ còn cách sầm mặt nói: "Minh Thanh, trả tiền" Nói xong đứng dậy đuổi theo Điệp Y
老鸨眼看着古皓然往外赚忙高声道:"古六少爷,这花魁今晚还是你的,你这是往那里去啊?" Tú bà mắt thấy Cổ Hạo Nhiên đi ra ngoài vội vàng cao giọng nói; "Cổ lục thiếu gia, hoa khôi này tối nay vẫn là của người, người đi đâu vậy a?"
古皓然头也不回的离去,茗清清脆的声音在身后响起道:"听闻今个花魁与名才子相互言谈甚欢,我家公子颇欣赏名公子虽出寒门,但才情不凡,特意做个顺水人情,促其俩人好事,今日便是特意为名公子买下的,我家公子新婚燕尔,自然是不会在这里留宿。" Cổ Hạo Nhiên đầu cũng không quay lại mà đi khỏi, thanh âm trong trẻo của Minh Thanh từ phía sau vang lên: "Nghe đồn hoa khôi đêm nay và Danh tài tử yêu mến nhau, công tử nhà tôi đánh giá cao Danh công tử tuy xuất thân hàn môn, nhưng tài tình bất phàm, đặc biệt có ý thuận thủy nhân tình, làm chuyện tốt cho hai người, hôm nay đặc biệt có ý vì Danh công tử mà mua, công tử nhà tôi tân hôn vui vẻ, đương nhiên sẽ không nghỉ lại nơi đây"
原来古皓然自想的有后路,就算蝶衣不来或者没办法应付,也不会让她的名声在人前丢尽的,自己的妻子自己可以欺负,但要外人指指点点,古皓然就绝对不会接受。Thì ra Cổ Hạo Nhiên tự nghĩ đường lui, cứ cho là Điệp Y không tới hoặc là không cách nào ứng phó, cũng không để cho danh tiếng nàng mất sạch trước mặt mọi người, thê tử của mình mình ức hiếp, nhưng người ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, Cổ Hạo Nhiên tuyệt đối không chấp nhận
古皓然快步追出院门,就见蝶衣的马车已经走到了转角,显然根本就没打算要等他,也没有求他回去的意思,古皓然顿时气不打一处来,手中啪的一声,象牙的扇柄被折成了两半。Cổ Hạo Nhiên nhanh chân đuổi tới cửa viện, thì thấy xe ngựa của Điệp Y đã chạy tới khúc quanh, rõ ràng căn bản không tính đợi hắn, cũng không có ý cầu xin hắn về, Cổ Hạo Nhiên liền tức đánh một cái, trong tay vang lên một tiếng pa, cán quạt ngà voi bị tách thành hai nửa
跟上来的行仿佛不经意的道:"风告诉我,少夫人并没有带银子,少爷要是真有心斗个底,少夫人赢不了。" Hành đuổi tới dường như không để ý nói: "Phong nói với ta, thiếu phu nhân không mang theo ngân lượng, thiếu gia nếu thật muốn đấu tới cùng, thiếu phu nhân không thắng nổi"
古皓然压抑着怒气道:"我知道,没我的命令,她动不了大笔的银子。"可是自己明知道却还是不能无视,顿了顿冷声道:"回府。"茗清等三人默不作声的跟上。Cổ Hạo Nhiên áp chế nộ khí nói: "Ta biết, không có lệnh của ta, nàng ta không thể động được một đồng bạc" Nhưng mình biết rõ lại còn không thể xem nhẹ, ngừng chút lại lạnh giọng nói: "Hồi phủ" Ba người Minh Thanh im lặng không lên tiếng đi theo
古皓然脑袋虽然算的精,蝶衣却是不用心,不用顾及对方,自然什么都做的出来。Cổ Hạo Nhiên đầu óc tuy được xem là thông minh, Điệp Y lại không dụng tâm, không chiếu cố đối phương, đương nhiên cái gì cũng có thể làm ra
第二日古府没有一个人提起昨晚的事情,古皓然居住的漾居一晚上的风平浪静,让下人多了不少猜疑,却不敢有丝毫表露。至于那漂亮男孩,则被追上的古皓然不知道弄什么地方去了,蝶衣也不过问,也没兴致过问。Ngày hôm sau Cổ phủ không một ai nhắc tới chuyện tối qua, Cổ Hạo Nhiên gió yên biển lặng ở Dạng Cư một đêm làm người hầu không ít thắc mắc, lại không dám có chút biểu lộ. Mặc dù nam hài xinh đẹp đó, bị Cổ Hạo Nhiên không biết đưa tới nơi nào, Điệp Y cũng không hỏi, cũng không hứng thú hỏi
一个早上漾居里人来人往,什么七姑婆八姨妈,什么这个大嬷嬷那个大总管的,都来拜会新夫人,蝶衣挑了一块花园里高处的假山坐着,冷眼看着因为自己不出现,茗清只好把古皓然拉去应付的场面,唧唧喳喳的声音就像蚊子一般讨厌,刚开始蝶衣还觉得新奇,现在简直就是讨厌,话多的让人心烦。Cả buổi sáng trong Dạng Cư người tới người lui, cái gì mà bà thất cô bát di ma, cái gì mà đây là đại mụ mụ kia là đại tổng quản, đều tới ra mắt tân phu nhân, Điệp Y chọn một ngọn giả sơn cao trong hoa viên ngồi, lạnh lùng nhìn vì mình không xuất hiện, Minh Thanh chỉ còn cách kéo Cổ Hạo Nhiên tới ứng phó cảnh này, thanh âm chi chi cha cha đáng ghét như tiếng muỗi kêu, mới bắt đầu Điệp Y còn cảm thấy hiếu kỳ, bây giờ chính là chán ghét, nhiều lời làm người ta phiền lòng
"怎么,蝶衣是不是觉得人多的让人心烦?"一道温和的声音从蝶衣身后传来。"Sao vậy, Điệp Y có phải là cảm thấy nhiều người làm người ta phiền lòng?" Một đạo thanh âm ôn hòa từ đằng sau Điệp Y truyền tới
蝶衣早感觉到有人接近,不过没有杀气也就装不知晓,没想到看见她如此拒人千里之外的意思,还敢上前来打扰,当下微微转头看向站在看着自己微笑的二嫂青柔。Điệp Y sớm đã cảm giác được có người tới gần, nhưng mà không có sát khí nên cũng vờ như không biết, không ngờ tới thấy nàng có ý xa cách ngàn dặm, còn dám lên trước quấy rầy, sau đó hơi quay đầu lại nhìn nhị tẩu Thanh Nhu đang mỉm cười đứng đó nhìn mình
青柔微笑着道:"以前我刚嫁到这来也是一样,人多的看的我头都晕了,恨不得溜到最边上不去应付,后来慢慢的也就习惯了,呵呵,当时我要有你这样的勇气,直接扔给相公出面,那不知道要少受多少苦。" Thanh Nhu mỉm cười nói: "Trước đây ta mới gả tới đây cũng như vậy, người nhiều tới nỗi ta nhìn thôi đã chóng mặt rồi, hận không thể tránh một bên không cần đi ứng phó, sau này dần dần cũng quen rồi, hờ hờ, khi đó ta có được dũng khí như muội, trực tiếp vứt cho tướng công ra mặt, thì không biết đỡ biết bao nhiêu khổ"
青柔见蝶衣并不答话,便斜斜的靠在旁边的假山上轻声道:"蝶衣,要是觉得被他们吵的慌,不如到我那里去坐坐,小梦心一大早起来就嚷着要见他的漂亮姐姐呢,那小孩子还从来没有这么喜欢一个人,以前就是浩然也从没一睁眼就嚷着要去找的。"说罢一脸幸福的笑容,显的人更加的温柔。Thanh Nhu thấy Điệp Y cũng không đáp lời, liền ngã ngã người dựa vào giả sơn bên cạnh nhẹ giọng nói: "Điệp Y, nếu cảm thấy bị bọn họ làm ồn tới hoảng, chi bằng tới chỗ của ta ngồi chút, tiểu Mộng Tâm trời vừa sáng đã đòi gặp tỉ tỉ xinh đẹp của nó, tiểu hài tử đó trước giờ chưa thích ai như vậy, trước đây dù là Hạo Nhiên cũng không có vừa mở mắt liền đòi đi tìm" Nói xong vẻ mặt cười hạnh phúc, càng toát ra vẻ ôn nhu
蝶衣看了青柔一眼冷冷道:"不用。" Điệp Y nhìn Thanh Nhu một cái lạnh lùng nói: "Không cần"
青柔微笑着道:"去吧蝶衣,一个人待在漾居里也无聊,浩然的住处最不像样子,一个贴身丫鬟都没有,有的也是几个粗使丫鳜管事的也就他贴身的五个人,现在浩然要去做他的事情,这里就更空荡了。" Thanh Nhu mỉm cười nói: "Đi mà Điệp Y, một mình ở trong Dạng Cư cũng nhàm chán, nơi ở của Hạo Nhiên không giống ai nhất, một nha hoàn bên cạnh cũng không có, có cũng là lũ thô lỗ lo liệu việc cũng là năm người thân cận hắn, bây giờ Hạo Nhiên phải đi làm việc của hắn, nơi đây càng thêm trống vắng"
蝶衣听青柔这么一说,抬头一看见远处早已经空寂了,众人和古皓然都不见了踪迹,青柔同时道:"浩然管着古家盐粮两处的生意,这些日子累积了很多要他批复的单子,可能这几天有的他忙了,蝶衣,别怪六弟不陪你,按理说新婚不应该这样,不过古家的生意做的太大了,古家的儿媳妇都是这么过来的,蝶衣,别不开心。" Điệp Y nghe Thanh Nhu nói như vậy, ngẩng đầu nhìn thấy nơi xa đó sớm đã trống vắng, mọi người và Cổ Hạo Nhiên đều không thấy bóng dáng đâu, Thanh Nhu cùng lúc nói: "Hạo Nhiên quản tới hai đường sinh ý muối và lương thực của Cổ gia, mấy ngày này tồn đọng rất nhiều đơn từ đợi hắn phê duyệt, có thể mấy hôm nay hắn phải bận rộn rồi, Điệp Y, đừng trách lục đệ không bồi muội, theo lý mà nói tân hôn không nên như vậy, nhưng mà sinh ý của Cổ gia quá lớn, con dâu Cổ gia đều trải qua như vậy, Điệp Y, đừng có buồn"
蝶衣听着青柔的话,话里的意思在解释古皓然的去处,也在交代以后可能面临的生活,蝶衣看了青柔两眼依旧没有开腔。Điệp Y nghe lời nói của Thanh Nhu, ý tứ trong lời nói đang giải thích sự ra đi của Cổ Hạo Nhiên, cũng là nhắc nhở cuộc sống sau này có thể phải đối mặt, Điệp Y nhìn Thanh Nhu, vẫn như cũ không tiếp lời
青柔仿佛也知道蝶衣不会理人,仍然微笑着柔声道:"蝶衣......"才唤了声名字,就听见远处三嫂白芊呵呵笑着的声音传来道:"我说不,二嫂一定是来找蝶衣了,看来我们几个都想到一块去了。"跟着她同路的大嫂,四嫂,五嫂都笑容满面的朝蝶衣走了过来。Thanh Nhu dường như cũng biết Điệp Y không thèm để ý tới người khác, vẫn mỉm cười ôn nhu nói: "Điệp Y..." mới gọi tên, thì nghe thấy tiếng cười hờ hờ của tam tẩu Bạch Thiên từ xa truyền tới nói: "Ta nói mà, nhị tẩu nhất định là tới tìm Điệp Y rồi, xem ra mấy người chúng ta đều nghĩ đúng rồi" Cùng đi với nàng có đại tẩu, tứ tẩu, ngũ tẩu mặt đều tươi cười hớn hở đi về phía Điệp Y
青柔顿时笑着道:"这下子想清静都清静不了了。"除了白芊其他三人都呵呵笑了起来,蝶衣看着面前笑容满面的五个女人,微微皱起了眉头。Thanh Nhu liền cười nói: "Lần này muốn yên tĩnh cũng không yên tĩnh được nữa rồi" Ngoài Bạch Thiên ra ba người khác cũng cười hờ hờ, Điệp Y nhìn năm nữ nhân vẻ mặt tươi cười hớn hở trước mặt, nhẹ chau mày
三天,古皓然整整三天都没有出现在府里,蝶衣也不在意,听说是在处理成亲这段时间累积下来的工作,这日晚饭后,方琉云拉着蝶衣等到望月楼,边赏月边闲谈,古震,古浩扬等也都聚集在一起,整个望月楼上时不时笑声阵阵。Ba ngày, Cổ Hạo Nhiên đúng đúng cả ba ngày đều không xuất hiện trong phủ, Điệp Y cũng không để tâm, nghe nói là đang xử lý công việc bị tồn đọng trong thời gian thành thân, hôm nay sau cơm tối, Phương Lưu Vân kéo Điệp Y tới Vọng Nguyệt lầu, vừa ngắm trăng vừa nói chuyện phiếm, Cổ Chấn, và bọn người Cổ Hạo Dương cũng tụ tập lại, khắp Vọng Nguyệt lầu những tràng cười vang lên không ngớt
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top