Chương 127 Phong vân tụ hội (风云聚会)
第二日一大早,许多难民就早早的等候在古皓然所居住的房子之前,悄无声息的等待他们的大恩人,很多本来隐藏在人群中的黎洲官员,与古皓然与古家有交情的商人,都满脸期盼的等候在这里,等着去巴结古皓然一家,等着去找古家诉苦,等着让古家去帮他们一把,所有正当的不正当的,有理没理的,有交情没交情的都聚集了过来,整个站了黑压压的一大片。Hôm sau trời vừa sáng, rất nhiều nạn dân đã đứng đợi trước cửa phòng nơi Cổ Hạo Nhiên ở, lặng lẽ đợi đại ân nhân của họ, rất nhiều quan viên của Lê châu vốn đang ẩn trốn trong đám người, nhiều thương nhân có giao tình với Cổ Hạo Nhiên với Cổ gia, vẻ mặt đều mong chờ đứng đợi ở đây, đợi tới nịnh bợ cả nhà Cổ Hạo Nhiên, đợi tới kể khổ với Cổ gia, đợi Cổ gia tới giúp họ một tay, tất cả bao gồm chính đáng không chính đáng, có lý không có lý, có giao tình hay không giao tình đều tụ tập lại đây, đứng đen nghịt cả một vùng.
日头已经正中,分发灾粮的地方已经开始施粥,而古皓然等人还没有露面,就连一向跟着古皓然等的风等所有人,也没有个踪迹,只有谢靳带头,三虎,清书,叶子等头目在忙碌着,等候的众人不由窃窃私语起来。Mặt trời đã lên đỉnh đầu, nơi phân phát lương thực cứu tế đã bắt đầu phát cháo, nhưng bọn Cổ Hạo Nhiên vẫn chưa lộ diện, đến cả bọn Phong luôn theo Cổ Hạo Nhiên, cũng không thấy tăm hơi đâu, chỉ có Tạ Cận dẫn đầu, Tam Hổ, Thanh Thư, Diệp Tử đầu tắt mặt tối, đám người chờ đợi bất giác thì thầm với nhau.
一直当没有看见这些人的谢靳,见等候的人不少反多,已经聚集满了整个广场,开始找他和其他头目的时候,才与三虎等对视一眼,几人跳上桌子谢靳大声吼道:"安静,想知道少爷他们的情况就给我安静。" Tạ Cận nãy giờ xem như không nhìn thấy đám người này, thấy người đợi không ít ngược lại còn nhiều hơn, đã tụ tập đầy khắp quảng trường, tới lúc bắt đầu tìm hắn hoặc những người cầm đầu khác, mới cùng đám Tam Hổ đưa mắt nhìn nhau, mấy người liền nhảy lên bàn, Tạ Cận lớn tiếng nói: "Trật tự, muốn biết tình hình của thiếu gia bọn họ thì trật tự cho ta."
已经感觉不对开始喧闹的人群,见有人出面方齐齐安静下来朝谢靳看去,谢靳扫视了一眼面前黑压压的众人,高声道:"大家是希望永远这样靠少爷的救济度日子?还是希望能够回到家乡,能够像以前一样过日子?" Đám người đã cảm thấy có gì không đúng đã bắt đầu huyên náo, thấy có người ra mặt đều trở nên im lặng nhìn về phía Tạ Cận, Tạ Cận quét mắt nhìn qua một lượt đám người đen nghịt trước mặt, cao giọng nói: "Mọi người đều hy vọng vĩnh viễn chỉ dựa vào cứu tế của thiếu gia mà sống qua ngày sao? Hay là hy vọng có thể trở về quê hương, có thể giống những ngày tháng trước đây?"
话音一落,许多人顿时大声的就吼叫了起来,谢靳听着他们的回答,重重的点点头道:"既然大家都希望能够如往日一般过好日子,那我们现在能靠的人是谁?能够为我们争取过上这样的好日子的人是谁?能有这样能力的人是谁?大家告诉我是谁?" Lời vừa dứt, rất nhiều người liền lớn tiếng kêu gào, Tạ Cận nghe họ trả lời, gật mạnh đầu nói: "Mọi người đều đã hy vọng có thể giống những ngày tháng trước đây, vậy người chúng ta có thể dựa giẫm bây giờ là ai? Người có thể giành lại những ngày tháng tốt đẹp trước đây của chúng ta là ai? Người có năng lực như vậy là ai? Mọi người nói cho ta biết là ai?"
一阵高声喧闹过去,谢靳大手一挥抬高声音大声的道:"对,是古家,既然大家明白,那我就不隐瞒直接告诉大家,古少爷已经离开了黎洲,启程往京城去了。" Một trận cao giọng huyên náo qua đi, Tạ Cận xua tay cất cao giọng nói: "Đúng, là Cổ gia, mọi người đã hiểu rõ, vậy ta cũng không giấu nữa mà nói cho mọi người biết, Cổ thiếu gia đã rời khỏi Lê châu, khởi hành tới kinh thành rồi."
话音还没落,底下聚集的众人顿时沸腾起来,三虎等人见群体激昂,顿时怒声呵斥着众人,三虎等人平日做的就是巡逻管理这些难民,威严所在底下的喧闹不由小了点。Lời còn chưa dứt, đám người tụ tập phía dưới liền trở nên sôi nổi, đám người Tam Hổ thấy quần thể đang kích động, liền tức giận chỉ trích mọi người, công việc thường ngày của bọn người Tam Hổ chính là tuần tra quản lý đám nạn dân này, uy nghiêm làm cho tiếng huyên náo bên dưới bất giác nhỏ đi đôi chút.
谢靳也不安抚怒声道:"滚动什么?用脑袋给我想一想,这黎洲的粮仓迟早有被吃光的一天,就算古家再家大业大,能不能供应这么多人一辈子,道时候我们是不是要等着被饿死?用你们的脑袋好好给我想想。Tạ Cận cũng không an ủi, tức giận nói: "Cuống gì chứ? Dùng đầu suy nghĩ cho ta, kho lương của Lê châu sớm muộn cũng bị ăn sạch, cứ cho là Cổ gia nhà lớn nghiệp lớn hơn nữa, có thể cung ứng cả đời cho nhiều người như vậy không, tới lúc đó chúng ta có phải là chờ chết đói không? Dùng đầu các ngươi suy nghĩ đàng hoàng cho ta,
古少爷留在黎洲每天面对着我们,那有什么用,我们要的不是这样每天靠他救济而活,我们要的是一个好世道,能路不拾遗夜不闭户的好世道,这世道下我们才能有好日子过,现在古少爷离开我们黎洲,不是抛弃了我们,而是为大家争取这好世道去了,这才是我们以后活人的根基,你们好好想想。" Cổ thiếu gia ở lại Lê châu mỗi ngày đều đối mặt với chúng ta, vậy thì có ích gì, chúng ta cần không phải là mỗi ngày đều dựa vào cứu tế của người mà sống tiếp, mà chúng ta cần chính là một cuộc sống tốt, một cuộc sống mà thấy của rơi trên đường không nhặt tối ngủ không cần đóng cửa, cuộc sống như vậy mới có thể cho chúng ta những ngày tháng tốt đẹp, bây giờ Cổ thiếu gia đã rời khỏi Lê châu, không phải là vứt bỏ chúng ta, mà là để giành lấy cuộc sống tốt đẹp cho mọi người, đây mới là nền tảng của cuộc sống chúng ta sau này, các ngươi thử nghĩ kỹ xem."
谢靳见底下聚集过来越来越多人,一个个不在激动的发泄着以为被遗弃的愤怒,而是渐渐平静下来,比清书等对视一眼,齐齐松了口气。Tạ Cận thấy đám người tập họp bên dưới ngày càng đông, ai nấy đều đang kích động phẫn nộ phát tiết cho rằng mình bị vứt bỏ, đều dần dần bình tĩnh lại, bọn Thanh Thư đưa mắt nhìn nhau, đều thở phào nhẹ nhõm.
"那少爷走了,我们还有没有饭吃?"突然一道突兀的声音响起,顿时引来大片的附和声。"Vậy thiếu gia đi rồi, chúng ta còn có cơm ăn không?" Đột nhiên một đạo thanh âm đột ngột vang lên, liền dẫn theo nhiều tiếng phụ họa.
谢靳一挺这话不由暗笑,不怕你问,就怕你不问,顿时趁热打铁的接着道:"有,当然有,古少爷是去给我们解决最根本的问题去了,不是抛弃我们,我们黎洲古少爷留下了吃不完的粮食,不怕大家问,我今天就给大家交个底,就算在你们的基础上再多一倍的人,我们黎洲也供养得起,大家放心。Tạ Cận vừa dứt lời bất giác cười thầm, không sợ ngươi hỏi, chỉ sợ ngươi không hỏi, liền nhân lúc còn nóng mà rèn sắt: "Có, đương nhiên có, Cổ thiếu gia đi giải quyết vấn đề căn bản nhất cho chúng ta, không phải là vứt bỏ chúng ta, ở Lê châu Cổ thiếu gia đã để lại lương thực ăn không hết cho chúng ta, không sợ mọi người hỏi, hôm nay ta nói rõ với mọi người, cứ cho là trên cơ bản số người các ngươi có tăng gấp bội, Lê châu chúng ta cũng nuôi nổi, mọi người yên tâm.
既然古少爷让我们留下为大家办理实事,那就一定不会放弃所有的人,我们也会竭尽所能的做事,绝对要对得起大家,对得起古少爷,才不枉对我们的信任,现在,该说的我们已经说了,这里的现状一切不变,大家该做什么做什么,我们这里的情况古少爷随时都关注着,我想,大家不愿意给古少爷留下一个不好的印象吧,那么现在大家该做什么?" Cổ thiếu gia đã để lại chúng tôi lo chuyện của mọi người, thì nhất định sẽ không vứt bỏ mọi người, chúng tôi cũng sẽ làm hết sức có thể, tuyệt đối có thể xứng đáng với mọi người, xứng đáng với Cổ thiếu gia, mới không uổng công tín nhiệm chúng tôi, bây giờ, nên nói chúng tôi đều đã nói hết, hiện trạng nơi này mọi thứ không đổi, mọi người nên làm gì thì làm nấy, tình hình chúng tôi ở đây Cổ thiếu gia luôn để ý tới, ta nghĩ, mọi người không muốn để lại ấn tượng không tốt với Cổ thiếu gia mà, vậy bây giờ mọi người nên làm gì?"
所有人听着话说到这个分上,不由都高兴的点点头,齐齐朝其他地方散去,不在簇拥在这里,谢靳等人见人群有次序的散了开去,没有出现任何的异常,都松了大口气。Mọi người nghe nói tới mức này, bất giác đều vui mừng gật đầu, tản đi nơi khác, không còn tập trung ở đây nữa, bọn người Tạ Cận thấy đám người có trật tự tản đi, không có gì bất thường, đều thở phào một hơi.
这里昨晚古皓然就把一切都吩咐好了,古皓然早就料到被他道出名字后,有许多麻烦会纷乱跟来,这不解决也不好解决也不好,不给人情也不是给了也不是,毕竟黎洲是大洲,这里原来与他有交情和生意来往的人太多,这个时候不卖个人情照顾说不过去,可也不能让这么多人看见有特殊群体的存在,这可不能搞特殊对待。Tối qua Cổ Hạo Nhiên đã căn dặn mọi việc ở đây, Cổ Hạo Nhiên sớm đã đoán được sau khi danh tín của hắn bị lộ, có rất nhiều phiền phức ồ ạt kéo tới, việc này không giải quyết cũng không được giải quyết cũng không xong, không cho nhân tình cũng không được cho cũng không xong, dù sao Lê châu là đại châu, nơi này vốn có quá nhiều người giao dịch làm ăn với hắn, vào lúc này không bỏ chút nhân tình lo cho bọn họ thì cũng khó lòng, nhưng cũng không thể để nhiều người như vậy thấy sự tồn tại đặc biệt của một quần thể, chuyện này không thể đối đãi đặc biệt được.
但是,这人活一世说白了,不是也在个人情关系里面打转,要从此隐居的话,那得罪也就得罪了,没什么了不起,但若要东山在起的话,少不得还是要跟什么商人啊*员啊人啊的合作,这人心可不是一说就透彻的东西,这所有人也不是特别明事理的人,这救济了他说不定到头来反而不得什么好处不说,坏处还不少,更何况这里无关大局。Nhưng, thế này sống uổng phí một đời rồi, không phải cuộc sống là quay vòng trong mối quan hệ tình người sao, nếu từ giờ mà ẩn cư, đắc tội thì cũng đắc tội rồi, không có gì to tát cả, nhưng nếu muốn đông sơn tái khởi, thì không thể tránh được còn phải hợp tác với cái gì mà thương nhân, quan viên, lòng người không phải là thứ nói rõ được, tất cả mọi người cũng không phải là người đặc biệt trong sáng, lần cứu tế này nói cho cùng không chừng không có lợi ích gì, ngược lại còn có hại không ít, càng huống hồ ở đây không liên quan tới đại cục.
前些日子稍微稳定下来后,虽然古皓然明白这一处的赈灾、稳定对大局没有影响力,去京城才能解决问题的根本,但是他不走,那是没有找到可以接受、有头脑有能力稳住场面的人,他可不想耗费了那么多的财力、心力,刚刚有点稳定后,被接受的人给毁于一旦,但是昨日这谢靳一露面,人虽然狡猾有诚服,但却是目前最有头脑的人,所以古皓然在与谢靳商谈下来的时候,就定了离开这的步伐。Mấy hôm trước sau khi hơi ổn định lại, tuy Cổ Hạo Nhiên biết lần cứu tế này, sự ổn định không có sức ảnh hưởng tới đại cục, đi kinh thành mới có thể giải quyết vấn đề cơ bản, nhưng hắn không đi, đó là chưa tìm được người có thể tiếp nhận, có đầu óc có năng lực ổn định cục diện, hắn không muốn hao phí nhiều tài lực, và tâm tư như vậy, vừa mới có chút ổn định, để người tiếp nhận hủy đi mọi thứ, nhưng tối qua Tạ Cận vừa lộ diện, người tuy giảo hoạt thành phục, nhưng trước mắt lại là người có đầu óc, cho nên lúc Cổ Hạo Nhiên cùng Tạ Cận thương lượng xong, liền định nước cờ rời khỏi đây.
这古皓然等一行离开黎洲的消息如长了翅膀一样飞速的传遍了整个黎洲的各个角落,如古皓然和谢靳所料想的一眼,没有多大的反映响起,因为所有人都知道,古皓然一行虽然走了,但是粮食什么的都在,能有饭吃,那谁当老板都一样。Tin tức bọn Cổ Hạo Nhiên rời khỏi Lê châu giống như mọc cánh bay đi nhanh chóng truyền khắp mọi ngóc ngách của Lê châu, như dự liệu của Cổ Hạo Nhiên và Tạ Cận, không có phản ứng gì lớn, vì mọi người đều biết, tuy bọn Cổ Hạo Nhiên đã đi khỏi, nhưng lương thực gì đó đều để lại, có cơm ăn, thì ai làm lão bản cũng đều như nhau cả.
黄土道上古皓然一行快速的朝京城而去,古皓然和蝶衣坐在马车上,古皓然看着昏昏欲睡的蝶衣,不由坏笑的凑了上去,昨晚由于已经定下了离开的大计,而又得到那么几条好消息,所以在难得好的心情和情绪都对的情况,发生了想发生的一切。Trên con đường đất đỏ một đoàn người Cổ Hạo Nhiên mau chóng tiến về phía kinh thành, Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y ngồi trên xe ngựa, Cổ Hạo Nhiên nhìn Điệp Y mơ màng muốn ngủ, bất giác cười xấu xa áp lại gần, tối qua vì đã quyết định đại kế rời khỏi, và lại còn nhận được mấy tin tức tốt đẹp, cho nên với tình hình trước mắt hiếm khi tâm tình được tốt đẹp, đã phát sinh mọi chuyện muốn phát sinh.
古皓然看着微微闭上眼养神的蝶衣,不由笑容满面的伸手把蝶衣搂抱在怀里,看着颈项上露出的吻痕,古皓然边顺着吻痕摸下去,边低声在蝶衣耳边道:"还累吗?"昨晚积蓄了太久的能量一起爆发出来,要了蝶衣好多次,就连一向刚强如斯的蝶衣,也承受不起的从一上车就闭眼休息。Cổ Hạo Nhiên nhìn Điệp Y hơi khép mắt dưỡng thần, vẻ mặt bất giác tươi cười đưa tay ôm Điệp Y vào lòng, nhìn vết hôn lộ ra trên cổ, Cổ Hạo Nhiên vừa thuận theo dấu hôn sờ xuống, vừa thấp giọng nói bên tai Điệp Y: "Mệt lắm sao?" Tối qua năng lượng tích tụ quá lâu cùng lúc bùng phát, muốn Điệp Y rất nhiều lần, đến cả Điệp Y cứng cỏi như vậy, cũng không chịu nổi từ lúc vừa lên xe liền nhắm mắt nghỉ ngơi.
蝶衣听见古皓然暧昧的问话和不规矩的手,眼皮抬也没抬的嗯了一声,任由古皓然的手游走去,昨日确实要的有点狠了,凭她的体力现在都还有点软,可想而知战况有多激烈 Điệp Y nghe Cổ Hạo Nhiên hỏi mờ ám như vậy và bàn tay không an phận, mí mắt mở cũng không mở ừm một tiếng, mặc cho tay Cổ Hạo Nhiên dạo chơi khắp nơi, tối qua thật sự có chút cực lực, dựa vào bản lĩnh của nàng bây giờ còn có chút mềm nhũn, nghĩ cũng biết trận chiến có bao nhiêu mãnh liệt.
古皓然心情很好的低头亲吻着蝶衣的双唇,一边喃喃的低声道:"那我给你揉揉。"边说大手就在蝶衣的身上极度不规矩的游走。Cổ Hạo Nhiên tâm tình rất tốt cúi đầu hôn lên đôi môi Điệp Y, vừa làu bàu thấp giọng nói: "Vậy để ta xoa bóp cho nàng." Nói xong bàn tay liền rất không an phận du ngoạn trên người Điệp Y.
昨日的蝶衣太风情万种了,古皓然早就知道蝶衣在床第之间绽露的风情与平日完全不一样,但昨日却让他感觉道就算死在她手里,也不枉费活了一世的感觉,太媚了,那骨子里的妖娆和娇媚,让他根本停不下来,这两面的蝶衣是他的妻子,这样的风情只有他才看得见,这样的感觉实在是太爽 Điệp Y tối qua quá phong tình vạn chủng rồi, Cổ Hạo Nhiên sớm biết Điệp Y trên giường lộ ra vẻ phong tình so với thường ngày hoàn toàn không giống nhau, nhưng tối qua lại khiến hắn cảm giác được dù chết trong tay nàng, cũng không uổng phí một kiếp này, quá quyến rũ, vẻ quyến rũ kiều mị từ trong xương, khiến hắn căn bản không ngừng lại được, Điệp Y hai mặt này là thê tử của hắn, phong tình như vậy chỉ có hắn mới nhìn thấy, cảm giác này thật sự quá tuyệt.
蝶衣感觉到古皓然的手总是在一处按摩,不由睁开眼睛扫了一眼古皓然,那看似微微有点责备的一眼,却不知道那样有多媚。Điệp Y cảm giác được tay Cổ Hạo Nhiên chỉ xoa bóp một chỗ, bất giác trừng to mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên, ánh mắt nhìn tựa như có chút quở trách, nhưng không biết như vậy lại quyến rũ biết bao.
古皓然顿时手下微微使劲,引得蝶衣微微的一颤,古皓然在蝶衣耳边轻轻的咬了一口,极煽情的道:"还在勾引我。" Bàn tay Cổ Hạo Nhiên nhẹ dùng sức, khiến Điệp Y khẽ run lên, Cổ Hạo Nhiên nhẹ cắn một miếng vào tai Điệp Y, cực dụ tình: "Còn câu dẫn ta."
蝶衣本就是很直接的人,当下淡淡的扫了古皓然一眼道:"你还行吗?" Điệp Y vốn là người rất thẳng thắn, sau đó nhẹ nhàng quét mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên: "Ngươi vẫn ổn à?"
古皓然听到此话顿时双眉一挑,一个翻身俯在蝶衣身上,轻轻咬舔着蝶衣的颈项道:"那你可以再试试。"一边就动手动脚起来。Cổ Hạo Nhiên nghe được lời này liền nhướng mày, trở người một cái nằm đè lên người Điệp Y, nhẹ nhàng cắn mút lấy cổ Điệp Y: "Vậy nàng có thể thử xem sao." Liền bắt đầu động tay động chân.
蝶衣本是极冷情的人,现在唯独只对古皓然一个人好,只要不是她极度无法容忍的事情,都会任由古皓然去,见此也不反抗和推诿,正欲伸出双手搂住古皓然脖子让他继续行事,突然耳内听到一阵轻微的震动声,蝶衣当下微微抬头,一边伸手去掀车帘子,一边推了推压在她身上的古皓然Điệp Y vốn là người rất lãnh tình, bây giờ duy chỉ đối tốt với mình Cổ Hạo Nhiên, chỉ cần không phải là việc nàng không cách nào nhẫn nhịn, còn lại thì tùy Cổ Hạo Nhiên, thấy vậy cũng không phản kháng và đẩy ra, đang muốn đưa tay giữ chặt cổ Cổ Hạo Nhiên để hắn tiếp tục hành sự, đột nhiên bên tai nghe được một trận chấn động nhẹ, sau đó Điệp Y hơi ngẩng đầu, vừa đưa tay vén rèm xe lên, vừa đẩy Cổ Hạo Nhiên đang đè trên người nàng ra.
车帘开启,一只信鸽飞了进来,古皓然怨恨的瞪了这信鸽一眼,今天又坏他好事,当下也压在蝶衣身上不动,合着蝶衣展开的信看去。Rèm xe vừa mở, một chú bồ câu đưa thư bay vào, Cổ Hạo Nhiên oán hận trừng mắt nhìn chú bồ câu, hôm nay lại phá hỏng chuyện tốt của hắn, sau đó cũng bất động đè lên người Điệp Y, cùng Điệp Y xem thư.
"女皇和月葭公主正是翻脸,呵呵,看来我这一手嫁usl两人的决裂,嘿嘿,看来我选择去京城的时机很对。"古皓然看着传递过来的消息,不由轻轻笑了起来。"Nữ hoàng và Nguyệt Hà công chúa đang trở mặt nhau, hờ hờ, xem ra một chiêu này của ta khiến hai người trở nên quyết liệt, hì hì, xem ra ta chọn đúng thời cơ đi kinh thành." Cổ Hạo Nhiên nhìn tin tức truyền tới, bất giác khẽ cười.
蝶衣微微点了点头,来赈灾的时候古皓然和她就商量过了,赈灾一是因为实在看不过眼这么悲惨的事情,这圣天的百姓太惨了,实在是不能再往下拖赈灾的日程。Điệp Y nhẹ nhàng gật đầu, lúc tới cứu tế Cổ Hạo Nhiên và nàng thương lượng qua, cứu tế một là vì thật sự không nhìn nổi sự tình bi thảm như vậy, bách tính của Thánh Thiên quá thảm rồi, thật sự không thể tiếp tục kéo dài lịch trình cứu tế.
二是,女皇和月葭那里还没有正式角力,这争夺的架势还没有拉足,不能一起铲除这两股势力,那对圣天的前景并不是好事,古家这个时候选择开始赈灾,无疑引起了月葭和女皇的慌乱,这个时候古家突然出现,所表现出来的势力,让她们不得小视的同时,只有加快脚步解决了彼此目前最大的敌人,才能分神对付古家的迅速崛起。Hai là, nữ hoàng và Nguyệt Hà bên đó vẫn chưa chính thức đọ sức, thế lực tranh đấu vẫn chưa lôi kéo đủ, không thể cùng lúc mà xóa bỏ hai thế lực, đối với tình hình trước mắt của Thánh Thiên cũng không phải là chuyện tốt, Cổ gia vào lúc này lựa chọn bắt đầu cứu tế, không nghi ngờ gì khiến Nguyệt Hà và nữ hoàng đều hoảng loạn, vào lúc này Cổ gia đột nhiên xuất hiện, đồng thời thể hiện thế lực, khiến họ không thể xem nhẹ, chỉ có gia tăng cước bộ giải quyết kẻ địch lớn nhất trước mắt của đối phương, mới có thể không bị phân tâm đối phó với sự quật dậy mau chóng của Cổ gia.
古皓然这一手就是加快两人的对立,只要两人公开竞争,女皇势必被所有圣天的百姓所唾弃,止痒只顾自己,没有作为一个皇帝应该有的心xiong和思想,肯定是会被月葭拉下马的。Chiêu này của Cổ Hạo Nhiên chính là đẩy mạnh thế đối lập của hai người, chỉ cần hai người công khai tranh đấu, bên phía nữ hoàng sẽ bị tất cả bách tính của Thánh Thiên gạt sang bên, chỉ lo tới lợi ích của mình, không có tâm thái và tư tưởng của một vị hoàng đế cần có, nhất định sẽ bị Nguyệt Hà kéo xuống ngựa.
而月葭公主那边,只要她一胜利,古家就可以公布她与影束蜀王勾结的证据,有民间百姓的支持,要扳倒她也不是什么难事,这就是古皓然和古浩扬等的好算盘,要不就不动,要动就要一石二鸟,全部解决。Còn về phía Nguyệt Hà công chúa, chỉ cần ả thắng lợi, Cổ gia có thể công bố chứng cứ ả và Thục vương của Ảnh Thúc câu kết với nhau, có sự ủng hộ của bách tính dân gian, muốn lật đổ ả cũng không phải là chuyện khó khăn gì, đây là tính toán của Cổ Hạo Nhiên và Cổ Hạo Dương, nếu không động thì thôi, nếu đã động thì phải một đá ném hai chim, giải quyết toàn bộ.
"看来我们要加快速度去京城,大哥他们是速度还真快,一个个都已经道京城了。"古皓然看见第一条好消息后,不由整个人精神焕发,比离开黎洲的时候还要轻松,这圣天要变天了,黎民百姓的日子要好过起来了,这很难让人不开心。"Xem ra chúng ta phải gia tăng tốc độ tới kinh thành, tốc độ của đại ca bọn họ thật sự rất nhanh, ai nấy đều đã tới kinh thành rồi." Cổ Hạo Nhiên xem xong một tin tức tốt, bất giác tinh thần phấn khởi, so với lúc rời khỏi Lê châu còn thoải mái hơn, Thánh Thiên này sắp thay đổi rồi, cuộc sống của lê dân bá tánh sắp tốt hơn rồi, chuyện này rất khó mà khiến người ta không vui được.
"小叔那里也要到了,女皇已经派人去接小叔去了。"蝶衣看着下面的消息,淡淡的道。"Tiểu thúc bên đó cũng sắp tới rồi, nữ hoàng đã phái người đi đón tiểu thúc." Điệp Y nhìn tin tức bên dưới, nhàn nhạt nói.
古皓然微微一挑眉,嘴角勾起一抹冷酷的笑容道:"这个时候想起我们古家了,想要小叔来为她说话,门都没有,没事情的时候不把我们当人看,有事情,有用的上我们古家的时候,就来献媚了,女皇啊,女皇,你实在太看轻我们古家,也太看轻小叔了。" Cổ Hạo Nhiên khẽ nhướng mày, khóe miệng lộ ra nụ cười lãnh khốc: "Vào lúc này nhớ tới Cổ gia chúng ta rồi, muốn tiểu thúc tới nói chuyện giúp ả, không có cửa nữa, lúc không có việc không xem chúng ta là người, lúc có việc cần dùng tới Cổ gia chúng ta, thì lại tới nịnh bợ, nữ hoàng a, nữ hoàng, ngươi thật sự quá xem thường Cổ gia chúng ta rồi, cũng quá xem thường tiểu thúc rồi."
蝶衣听古皓然话语中全是讽刺,不由冷冷的笑了笑,这个女皇已经被古家列入扳倒的目标之一,古离怎么可能来救她,要知道天做孽犹可活,自作孽不可活,这样昏庸无能的皇帝,这样妻不算妻的女人,不要也罢。Điệp Y nghe ra trong lời nói của Cổ Hạo Nhiên ngập tràn vẻ chế nhạo, bất giác lạnh lùng cười, nữ hoàng này đã bị Cổ gia liệt vào mục tiêu lật đổ đầu tiên, Cổ Ly sao có thể tới cứu ả chứ, phải biết trời tạo nghiệt còn có thể sống, tự tạo nghiệt thì không thể sống, một hoàng đế ngu dốt vô dụng như vậy, một nữ nhân là thê tử không ra thê tử như vậy, không có cũng không sao.
"小叔也太狡猾了吧,这个时候居然不回京城,反去皇陵为圣天祈福,小叔还真是做得出,真绝。"短短一页纸,消息倒是不少,古皓然接着往下看,不由扑哧笑出声来,这可是从古离那里传来的消息,这个家伙准备慢悠悠的在圣天绕一圈,然后直接去皇陵祈福,这可真是面面俱到啊。"Tiểu thúc cũng quá giảo hoạt rồi, vào lúc này lại không trở về kinh thành, ngược lại tới hoàng lăng của Thánh Thiên cầu phúc, tiểu thúc thật sự làm ra được, thật tuyệt." Vỏn vẹn một trang giấy ngắn ngủi, nhưng tin tức ngược lại không ít, Cổ Hạo Nhiên xem tiếp, bất giác bật cười, đây là tin tức từ Cổ Ly truyền tới, tên gia hỏa này chuẩn bị du ngoạn một vòng Thánh Thiên, sau đó trực tiếp tới hoàng lăng cầu phúc, đây thật sự là nghĩ thấu đáo mọi mặt.
"我们要快点去京城了。"蝶衣扫完纸上的消息后,淡淡的跟古皓然说道。"Chúng ta phải nhanh chút để tới kinh thành." Điệp Y xem xong tin tức trên tờ giấy, nhàn nhạt nói với Cổ Hạo Nhiên.
古皓然点点头道:"京城现在的局势瞬息万变,虽然已经成功挑起女皇和月葭公主的争夺,不过其中还差很多推波助澜,我们可要去好好的推一把,这最重要的东西还在我们这呢。" Cổ Hạo Nhiên gật gật đầu: "Tình thế kinh thành bây giờ thay đổi trong chớp nhoáng, tuy đã khiêu khích thành công nữ hoàng và Nguyệt Hà công chúa đấu đá nhau, nhưng trong đó còn thiếu rất nhiều thứ để hỗ trợ cho cơn sóng to gió lớn, chúng ta phải tới góp một tay cho ra trò, thứ quan trọng nhất còn ở chỗ chúng ta đấy."
边说边搂过蝶衣亲了一口后,挑眉笑道:"更何况冬楚君已经暗中潜伏回京城了,这个老朋友我们可是非去会会不可,我们还给他带了分礼物,希望他看见的时候会喜欢。"这传来的最后一条消息,就是冬楚君已经暗地潜伏回了圣天的京城,这不摆明了是在看局势么。Vừa nói vừa ôm lấy Điệp Y hôn một cái, nhướng mày cười nói: "Càng huống hồ Đông Sở Quân đã âm thầm lẻn về kinh thành rồi, lão bằng hữu này chúng ta không đi gặp không được, chúng ta còn mang cho hắn một phần lễ vật, hy vọng hắn xem xong sẽ thích." Tin tức cuối truyền tới, chính là Đông Sở Quân đã âm thầm lẻn về kinh thành của Thánh Thiên, đây không phải rõ ràng là xem tình thế sao.
蝶衣冷冷的点了点头,跟冬楚君她有的是帐要算,不会那么便宜冬楚君逍遥法外的,当日古皓然所受什么苦楚,她要十倍的在他身上讨回来,他冬楚君绝对逃不出她的手掌心。Điệp Y lạnh lùng gật gật đầu, với Đông Sở Quân nàng còn món nợ phải tính, không thể để Đông Sở Quân tiện nghi mà tiêu dao ngoài vòng pháp luật, hôm đó Cổ Hạo Nhiên chịu khổ sở thế nào, nàng phải đòi lại gấp mười từ trên người hắn, Đông Sở Quân hắn tuyệt đối không thoát khỏi tay nàng.
蝶衣边点头边冷眼扫了一眼古皓然,在刚才察看消息的时候,这家伙一边看一边动手动脚,自己现在已经被解得只剩下一件内衫,被他抱起坐在怀里。Điệp Y vừa gật đầu vừa lạnh lùng quét mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên, vừa nãy lúc xem tin tức, gia hỏa này vừa xem vừa động tay động chân, bản thân mình bây giờ đã bị lột sạch chỉ còn lại một kiện nội y, bị hắn ôm ngồi vào lòng.
古皓然见蝶衣看着他,不由邪气的一笑道:"现在一切准备就绪,我们急也急不来,那我们是不是要继续刚才被打断的事情,我可急着想有个和你一般漂亮的女儿。"边说边顶在蝶衣的身后。Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y nhìn hắn, bất giác cười tà: "Bây giờ mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta gấp cũng không gấp được, vậy chúng ta có phải là nên tiếp tục chuyện vừa nãy còn dang dở, ta rất muốn có một nữ nhi xinh đẹp giống nàng." Vừa nói vừa đỡ sau lưng Điệp Y.
蝶衣靠在古皓然身上的身子,本来就被古皓然折腾得很敏感,现在被古皓然一直不停的挑**着,早就酸麻一片,这下子被古皓然重重的几下挑**,顿时微微仰起头颅靠在身后古皓然的肩头上,轻声的喘息起来。Cơ thể Điệp Y dựa lên người Cổ Hạo Nhiên, vốn đã bị Cổ Hạo Nhiên giày vò rất mẫn cảm, bây giờ lại bị Cổ Hạo Nhiên không ngừng khiêu khích, sớm đã tê dại, lần này bị Cổ Hạo Nhiên mấy lần mạnh mẽ khiêu khích, liền nhẹ nhàng ngẩng đầu dựa lên vai Cổ Hạo Nhiên, thấp giọng thở gấp.
古皓然见蝶衣边shen吟边转头妩媚的看了他眼,伸手就钩侠了她的头深深的亲吻起来,不由一边激烈的亲吻着蝶衣,一边双手一使劲,把蝶衣的身子抬起架在他腿上面,蝶衣身下早已经没有了衣衫,整个身子红紫痕迹遍布的展现在古皓然的面前,那敞开的衣衫被褪道腰际,配上那白皙而**的肌肤,顿时让车厢里升温起来。Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y vừa rên rỉ vừa quay đầu quyến rũ nhìn hắn, đưa tay nâng đầu nàng lên hôn đắm đuối, bất giác vừa kịch liệt hôn, đôi tay vừa dùng sức, đem cơ thể Điệp Y nâng lên đùi mình, hạ thân Điệp Y sớm đã không còn y sam, vết đỏ tím trải khắp cơ thể Điệp Y lộ ra trước mặt Cổ Hạo Nhiên, y sam bị vén đẩy lên tận eo, thêm vào đó là da thịt trắng muốt, liền khiến nhiệt độ trong xe tăng lên.
古皓然边亲吻边重重的捏了把蝶衣的酥**,蝶衣微微闷哼的一颤抖,放开古皓然的双唇,抬眼见古皓然眼中全是汹涌的爱意,蝶衣伸手抚摸着古皓然的脸颊,淡淡的道:"今日就依你想怎样就怎样。" Cổ Hạo Nhiên vừa hôn vừa mạnh mẽ bóp lấy gò bồng đào của Điệp Y, Điệp Y khẽ run rẩy rên lên, buông đôi môi Cổ Hạo Nhiên ra, đưa mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên bên trong đó là tình ý dâng tràn, Điệp Y đưa tay vuốt ve khuôn mặt Cổ Hạo Nhiên, nhàn nhạt nói: "Hôm nay ngươi muốn thế nào thì là thế đấy."
古皓然闻言双手使劲太高蝶衣坐在他身上的身体,邪笑着道:"不让我怎样也不行喔,你还能反抗吗?"蝶衣不由瞪了古皓然一样,这小子得意得很,女人的体力是不能跟男子相比,更何况跟自己一样强悍的男子,昨日后面自己就只有承受的份了。Cổ Hạo Nhiên nghe vậy đôi tay dùng sức quá lớn cơ thể Điệp Y ngồi trên người hắn, cười tà nói: "Không để ta muốn làm thế nào thì làm cũng không được, nàng còn có thể phản kháng sao?" Điệp Y bất giác trừng mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên, tiểu tử này thật quá đắc ý, thể lực của nữ nhân không thể so được với nam tử, càng huống hồ là nam tử cường hãn ngang bằng mình, hôm qua phần sau này bản thân đã chỉ có thể chịu đựng.
古皓然笑容满面的亲了亲靠在他肩膀上的蝶衣面颊,手上还没有使劲,马车突然颠簸了一下,古皓然手中微微一松,蝶衣的身子朝下一沉,只听两声闷哼,蝶衣整个身子一时间都躬了起来,那冲入自己身体的家伙,深深的顶在了最深处,让两人都不由自己的颤抖起来。Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt tươi cười hôn lên gò má Điệp Y đang dựa gần hắn, tay vẫn chưa dùng sức, xe ngựa đột nhiên lắc lư, Cổ Hạo Nhiên hơi buông lỏng tay, cơ thể Điệp Y đập xuống, chỉ nghe hai tiếng rên, cả cơ thể Điệp Y trong nhất thời gập xuống, gia hỏa đó mạnh mẽ xông vào cơ thể mình, vào nơi sâu nhất, khiến hai người bất giác đều run lên.
"好棒,蝶衣,我的妻子。"古皓然从后面托着蝶衣的腰,有规律的律动着,粗重的喘息声在蝶衣的耳边响起。"Thật tuyệt, Điệp Y, thê tử của ta." Cổ Hạo Nhiên từ sau kéo lấy eo Điệp Y, luận động theo quy luật, tiếng hô hấp nặng nhọc vang bên tai Điệp Y.
蝶衣靠在古皓然的身上,身子被古皓然大力的带起又落下,就如一叶扁舟在汹涌澎湃的海面上行走,被那海浪高高的抛起又随着海浪沉入海底,那样的激烈,带给两人一种令人无法控制的战栗。Điệp Y dựa lên người Cổ Hạo Nhiên, cơ thể bị Cổ Hạo Nhiên dùng sức nâng lên rồi hạ xuống, giống như phiến lá trôi dạt trên mặt biển sóng cuồng, bị cơn sóng biển ném lên cao rồi lại dìm xuống đáy biển, loại kịch liệt đó, mang đến cho hai người cảm giác run rẩy không cách nào kiềm chế.
蝶衣伸手搂着古皓然的脖子,耳边听着古皓然的喘息之声,身体随着心爱之人的动作而运动,心中一瞬间感觉的不是**中的ji情,而是一种深深的暖意,从躯体的运动中温暖着整个心灵。Điệp Y đưa tay ôm lấy cổ Cổ Hạo Nhiên, bên tai nghe thấy tiếng hô hấp nặng nhọc của Cổ Hạo Nhiên, cơ thể đi theo động tác của người yêu thương, trong nháy mắt cảm giác trong lòng không phải là loại kích tình, mà là một loại tình ý sâu đậm, từ vận động thân thể làm ấm cả linh hồn.
孩子,这样的成为在她的世界里,一直只是作为一个名字的存在,从来没有想过有一天会有人与她说这句话,更加没有想过会与任何人生养小孩,小孩,女儿,这简直让她无法想象自己会拥有这一天是什么样子,这不是她的世界里能够有权利拥有的东西,可是现在有人与她提起了。Hài tử, chỉ là một danh từ tồn tại trong thế giới của nàng, trước giờ chưa từng nghĩ qua sẽ có một ngày có người nói với nàng câu đó, càng không nghĩ tới cùng ai đó sinh con, tiểu hài, nữ nhi, điều đơn giản này khiến nàng không cách nào tưởng tượng mình có ngày này sẽ thành ra dạng gì, những thứ này trong thế giới của nàng không phải là thứ có quyền được có, nhưng bây giờ có người nhắc với nàng.
在她的心目中只有最亲近的人才会提这些,那幼时的记忆中,孩子是最真诚的存在,是最宝贵的存在,是被呵护和最爱最亲近之人才有资格拥有的,现在古皓然一提,她居然有一种这不是欲望的发泄,而是世间最神圣的事情的感觉,这会拥有新的生命,拥有她以前不曾想过,不奢望得到的东西,这将赋予她更完善的生命和灵魂。Trong lòng nàng chỉ có người thân cận nhất mới nhắc tới những chuyện này, trong trí nhớ non nớt, hài tử là thứ tồn tại chân thành nhất, đáng quý nhất, là được bảo vệ và thương yêu nhất người thân cận nhất mới có tư cách có được, bây giờ Cổ Hạo Nhiên vừa nhắc tới, nàng lại có một loại cảm giác đây không phải là phát tiết dục vọng, mà cảm giác được đây là chuyện thần thánh nhất trong thế gian, sẽ có một sinh mệnh mới, có thứ mà trước đây nàng chưa từng có, chưa từng dám hy vọng, nó sẽ khiến sinh mệnh và linh hồn nàng càng thêm hoàn mỹ.
蝶衣想到这,睁眼看着身旁脸色绯红,正抱着自己满眼、满身、满心灵,流露出对自己深深的唉的古皓然,感觉到身体里的律动,那身后男子对自己猛烈的冲击,那样的全心全意,那样的痴心不悔,一瞬间蝶衣突然有点明白感情是个什么回事了,塔是占有,是不顾一切的占有,拥有了人不够,还要剩下孩子来宣告所属权,这就是最本质的爱,不会退让,不会躲避,不会放手,所以,古皓然才那么喜欢与自己在一起,只有深深在自己体内感觉到对方的时候,那种感觉才会真正的满足。Điệp Y nghĩ tới đây, mở mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt ửng đỏ bên cạnh, đang chiếm trọn ánh mắt mình, cơ thể mình, linh hồn mình, lộ ra tình yêu sâu đậm đối với mình, cảm giác được luận động bên trong cơ thể, nam tử phía sau đang tấn công mình mãnh liệt, vẻ toàn tâm toàn ý đó, vẻ si mê không hối hận đó, trong nháy mắt Điệp Y đột nhiên có chút hiểu được tình cảm rốt cuộc là thứ gì, chính là chiếm hữu, mặc kệ mọi thứ mà chiếm hữu, có người đó rồi còn chưa đủ, còn phải có hài tử để tuyên cáo thuộc quyền sở hữu, đây chính là bản chất của tình yêu, không nhường nhịn, không né tránh, không buông tay, cho nên, Cổ Hạo Nhiên mới thích ở cùng mình như vậy, chỉ có lúc nằm sâu trong cơ thể mình mới cảm giác được đối phương, loại cảm giác đó mới thật sự thỏa mãn.
蝶衣不由勾起一抹淡淡的笑,侧头亲吻上古皓然的脸颊,这就是她为什么突然不想与他争的理由,这个人全心全意的爱着自己,呵护着自己,是自己能够全心信任的人,这本来完全没有想到会得到的东西,自己都拥有了,有这样就够了。Điệp Y bất giác cong lên nụ cười nhàn nhạt, nghiêng đầu hôn lên má Cổ Hạo Nhiên, đây chính là lý do vì sao nàng đột nhiên không muốn đấu cùng hắn, người này toàn tâm toàn ý yêu mình, bảo vệ mình, là người mình có thể toàn tâm tín nhiệm, những thứ vốn hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có được, mình đều có, như thế đã đủ rồi.
时间飞驰而过,古皓然一行用最快的时间赶到了圣天京城,而这个时候女皇和月葭公主的争夺已经完全白热化了。Thời gian nhanh như thoi đưa, đám người Cổ Hạo Nhiên dùng tốc độ nhanh nhất để tới kinh thành của Thánh Thiên, mà vào lúc này cuộc đấu tranh của nữ hoàng và Nguyệt Hà công chúa đã đến hồi gây cấn nhất.
京城休闲山庄是古家的一处财产,这日古浩扬等知道古皓然和蝶衣要来,不由都齐齐聚集在一起,等到着圣天王朝的第一次重逢。Sơn trang nghỉ dưỡng ở kinh thành là một tài sản của Cổ gia, hôm nay bọn Cổ Hạo Dương biết Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y tới, bất giác đều tụ tập cùng một chỗ, đợi lần trùng phùng đầu tiên ở Thánh Thiên vương triều.
"大哥,二哥,三哥,四哥,五哥你们都到了。"古皓然和蝶衣一进休闲山庄,入眼就看见围坐在凉亭里的古浩扬等人,顿时加快脚步满脸笑容的与蝶衣朝众人走去。"Đại ca, nhị ca, tam ca, tứ ca, ngũ ca các người đều tới rồi" Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y bước vào sơn trang nghỉ dưỡng, đập vào mắt liền thấy bọn Cổ Hạo Dương đang ngồi trong đình hóng mát, liền gia tăng cước bộ vẻ mặt tươi cười cùng Điệp Y bước về phía mọi người.
"你小子还真逍遥,居然现在才来,是不是想偷懒把所有的事情都交给我们先做啦?"古浩影离古皓然这方最近,顿时跳起来就给了古皓然一拳头。"Tiểu tử ngươi thật sự quá tiêu dao, bây giờ mới tới, có phải muốn lười biếng đem mọi chuyện giao cho bọn ta xử lý trước không?" Cổ Hạo Ảnh gần Cổ Hạo Nhiên nhất, liền nhảy lên đấm một cái vào Cổ Hạo Nhiên.
古皓然一声轻笑,身形一闪就避让了开来,古浩影顿时双眉一挑,手下变招快速,一个错手就朝古皓然再度击去,这一拳头可就用足了全力,还没领教过古皓然的功夫,这时候正好较量一番。Cổ Hạo Nhiên mỉm cười, thân hình lách qua né, Cổ Hạo Ảnh liền nhướng đôi mày, tay mau chóng biến chiêu thức, trở tay một cái lại đánh về phía Cổ Hạo Nhiên, cái đấm này dốc hết toàn lực, còn chưa được lĩnh giáo công phu của Cổ Hạo Nhiên, lần này vừa khéo có thể đọ sức thử một lần.
一时间只看见拳头和身形飞舞,两人一退一进俨然打得起劲的紧,蝶衣淡漠的看了眼交手的两人,脚步不停的朝边上坐着的其他人走去。 Trong nhất thời chỉ thấy quyền đầu và thân hình nhảy múa, hai người một lùi một tiến giống như đánh rất dùng sức, Điệp Y thản nhiên nhìn hai người giao thủ, không ngừng bước tới chỗ ngồi khác ở bên cạnh.
呼,一声破空之声传来,正与古浩影对手的古皓然感觉到身侧一股强劲的力量袭来,不由双手一错在间不容发的时间里避了过去。Vù, một tiếng phá không truyền tới, Cổ Hạo Nhiên đang đấu với Cổ Hạo Ảnh cảm giác được bên cạnh một luồng sức mạnh đánh tới, bất giác hụt tay một cái trong thời gian ngắn mà né qua bên.
拳风呼呼的在空中激荡着,古皓然避过之后抬眼看去,不由一脸苦笑的边回手边道:"外公,怎么你也来了?" Tiếng quyền vù vù khuấy động trong không trung, Cổ Hạo Nhiên né qua sau đó đưa mắt lên nhìn, vẻ mặt bất giác cười khổ vừa thu tay về vừa nói: "Ông ngoại, sao người cũng tới rồi?"
"我怎么也来了?难道这圣天是你的,你想来才能来,你外公我想来还得你批准了?"古皓然的外公方老爷子也不知道什么时候跑来的,边与古皓然说话,边狠命的与古皓然对打。"Sao ta cũng tới? Lẽ nào Thánh Thiên này là của ngươi, ngươi muốn tới thì có thể tới, ta đây ông ngoại ngươi còn phải được ngươi cho phép sao?" Ông ngoại Cổ Hạo Nhiên Phương lão gia tử cũng không biết từ lúc nào mà chạy tới, vừa nói chuyện với Cổ Hạo Nhiên, vừa giận dữ đánh với Cổ Hạo Nhiên.
旁边的古浩影顿时哭诉道:"外公,你干什么又来抢我的对手,这小子又不会走,你抢什么啊?"一边与方老爷子说话,一边也不松手,加紧对付古皓然,一时间竟然成两人夹击古皓然之势。Cổ Hạo Ảnh bên cạnh liền khóc lóc kể lệ: "Ông ngoại, sao người lại tới giành đối thủ với ta, tiểu tử này lại không chạy đi đâu, người giành gì chứ ạ?" Vừa nói chuyện với Phương lão gia tử, cũng vừa không buông tay, ra sức đối phó với Cổ Hạo Nhiên, trong nhất thời hình thành tình thế Cổ Hạo Nhiên bị hai người kẹp giữa mà công kích.
古皓然双眉一挑,手中加快了力量对付的速度,这古浩影没说的,不是对手,这他外公可是武林世家出身,那一身功夫可是炉火纯青,高手中的高手,这打重了也不行,打轻了自己又吃亏,古皓然顿时叫苦起来Cổ Hạo Nhiên nhướng mày, tay gia tăng sức mạnh và tốc độ để đối phó, Cổ Hạo Ảnh này không nói, không phải là đối thủ, nhưng ông ngoại hắn xuất thân là võ lâm thế gia, thân công phu đó được tôi luyện mà có, cao thủ trong cao thủ, đánh mạnh cũng không được, đánh nhẹ thì mình lại chịu thiệt, Cổ Hạo Nhiên liền kêu khổ.
方老爷子听古皓然叫苦,不由冷哼道:"你小子少给我放水,要是让我知道你不使真功夫,你借我那么多的宝物,哼,我今天就一齐跟你算了。"古皓然一听,顿时更加叫起苦来。Phương lão gia tử thấy Cổ Hạo Nhiên kêu khổ, bất giác hừ lạnh: "Tiểu tử ngươi bớt xuống nước cho ta, nếu để ta biết ngươi không dùng hết công phu, ngươi mượn nhiều bảo vật của ta như vậy, hừm, hôm nay ta sẽ tính hết với ngươi." Cổ Hạo Nhiên nghe vậy, liền kêu khổ nhiều hơn.
古浩扬听见古皓然叫苦,不由笑着道:"外公,小五,都缓缓手,现在这是什么状况,你们还做这些,好了,快停下,小六来了正好商量事情,这才是当务之急,快停手,啊,哎呀......" Cổ Hạo Dương nghe Cổ Hạo Nhiên kêu khổ, bất giác cười: "Ông ngoại, tiểu ngũ, nương tay, bây giờ là lúc nào, các người còn làm những chuyện này, được rồi, mau dừng lại, tiểu lục tới rồi vừa khéo thương lượng sự tình, đây mới là nhiệm vụ cấp thiết, mau dừng tay, a, aizz..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top