Chương 114 Đêm trước hỗn loạn (动乱前夕)
跟在他身后的官兵顿时就拥上来,那开口说话之人一步跨上前拦在众官兵的面前,面色冷峻地道:"给我们定罪,你有什么理由?" Quan binh theo sau hắn liền xông lên, người mở miệng nói chuyện một bước chắn ngang trước mặt đám quan binh, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Định tội cho chúng tôi, ngươi có lý do gì?"
军官嚣张地冷哼一声怒道:"本官就是理由,本官说你有罪,你们就是有罪,来人,还不把他们带下去。"身后的官兵顿时齐齐大声应是。Quân quan hung tợn hừ lạnh một tiếng tức giận nói: "Bổn quan chính là lý do, bổn quan nói ngươi có tội, thì các ngươi chính là có tội, người đâu, còn không mang chúng giải đi" Quan binh phía sau liền lớn tiếng đáp
"好大的胆子,居然无视影束的律法,你个一界小小的总兵也敢口出狂言,看来蜀王的属下很嚣张吗?"一道冷璐的声音突然想起,直接让冲上来准备动手的官兵停在当地。"Thật to gan, dám không xem luật pháp của Ảnh Thúc ra gì, ngươi một tên tổng binh tép riêu cũng dám mở miệng cuồng ngôn, xem ra thuộc hạ của Thục vương rất hung hăng càn quấy?" Một đạo thanh âm lạnh lùng đột nhiên vang lên, trực tiếp khiến đám quan binh xông lên trước chuẩn bị động thủ đều dừng tại chỗ
军官抬头见能事的正主儿端着茶杯冷冷地注视着他,目光中说不出的寒气逼人,同时又带着严重的不屑,不由怒道:"你好大的胆子,居然敢这么嚣张直呼我们王爷的封号,是不是想找死?" Quân quan ngẩng đầu nhìn người chủ thật sự cầm tách trà lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, trong ánh mắt là hàn khí bức người khó nói thành lời, đồng thời lại mang theo vẻ rất xem thường, bất giác tức giận nói: "Ngươi thật to gan, lại dám khoa trương gọi thẳng phong hiệu của vương gia nhà chúng ta như vậy, có phải muốn chết không?"
军官见管事的如此直说,不由整张脸一瞬间涨的通红,他确实是没有定别人罪名的资格,不过在这个非常的时候,县官不如现管,他主管这一条街的搜查,他说有罪那就是有罪,他说没罪就没罪。这样大的权力哪能不滥用一回,那不是对不起自己?反正也没有个目标人物,还不就是大海捞针想说谁是就谁是,就算不是,弄回去折磨一顿,死了也就算了,没死也要他脱层皮,才消自己心中之气。Quân quan thấy quản gia nói thẳng như vậy, bất giác cả khuôn mặt trong nháy mắt đều đỏ bừng lên, hắn thật sự không có tư cách định tội danh cho người khác, nhưng vào lúc khác thường này, quan huyện không bằng hiện quản, hắn chủ quản lục soát con phố này, hắn nói có tội thì là có tội, hắn nói không có tội thì là không có tội. Quyền lực lớn như vậy sao không lạm dụng một lần, không thì không phải có lỗi với bản thân sao? Dù sao cũng không có một nhân vật mục tiêu, chi bằng mò kim đáy biển nói ai thì chính là người đó, cứ cho là không phải, cứ đem về giày vò một trận, chết cũng coi như xong, không chết cũng phải lột một lớp da của hắn, mới xóa được cơn giận trong lòng mình
管事之人端坐在正位上冷冷地看着面色涨红的军官,一字一句地道:"总兵大人,你不能直呼你们王爷的封号,并不代表我就不能。" Quản gia ngồi trên chính vị lạnh lùng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của quân quan, nói từng câu từng chữ: "Tổng binh đại nhân, ngươi không thể gọi thẳng phong hiệu của vương gia các ngươi, không có nghĩa là ta không thể"
军官见管事之人话音一落,他身边的一个仆从突然抬头冷冷地扫了他一眼,那目光中的杀气让他止不住全身都起了鸡皮疙瘩,不由一咬牙狠狠地道:"你们到底是什么人?说!" Quân quan thấy lời của quản gia vừa dứt, đám tùy tùng bên cạnh hắn đột nhiên ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hắn ta, sát khí trong ánh mắt khiến hắn toàn thân không kìm được mà nổi cả da gà, bất giác cắn răng giận dữ nói: "Các ngươi rốt cuộc là người thế nào? Nói!"
那抬头扫了他一眼的仆人冷冷地道:"我们是什么人大人不必要知道,大人只要记着我们是圣天来的人就好了,我记得影束的律法管不了圣天的人,明皇都管不了我们了,一个蜀王凭什么说我们有罪就有罪。" Tên người hầu ngẩng đầu quét mắt nhìn hắn lạnh lùng nói: "Chúng tôi là người thế nào đại nhân không nhất định phải biết, đại nhân chỉ cần nhớ rằng chúng tôi là người đến từ Thánh Thiên là dược, ta nhớ luật pháp Ảnh Thục không quản được người của Thánh Thiên, Minh Hoàng còn không quản được chúng tôi, một tên Thục vương dựa vào gì mà nói chúng tôi có tội hay không có tội"
军官眉头一皱,这么大逆不道的话居然敢在蜀王的地盘上说,实在是太不给蜀王面子了,不由脸色一变就欲发怒。他旁边一个有点像副官的人,忙在他背后拉扯了一把,轻轻对着他说了几句,军官顿时脸色几经变换,半响皱眉语气软了点道:"你们既然是圣天的人,那到我们影束到底是来做什么?" Quân quan đầu mày chau lại, lời đại nghịch bất đạo như vậy lại dám nói trên địa bàn của Thục vương, thật sự quá không để mặt mũi cho Thục vương rồi, bất giác sắc mặt thay đổi liền muốn nổi giận. Bên cạnh hắn một tên có chút giống phó quan, vội vàng lôi kéo sau lưng hắn một cái, nhẹ nhàng nói với hắn vài câu, quân quan sắc mặt liền thay đổi mấy bận, nửa buổi trời chau mày ngữ khí có chút mềm: "Các ngươi đã là người của Thánh Thiên, vậy rốt cuộc tới Ảnh Thúc chúng tôi làm gì?"
站立在门边最先开口的那个人接过话冷漠地道:"我不是已经回答过大人了,我们是圣天的生意人,来影束自然是来做生意。" Người đứng bên cửa mở miệng tiếp lời đầu tiên thản nhiên nói: "Không phải ta đã trả lời đại nhân rồi sao, chúng tôi là người buôn bán ở Thánh Thiên, tới Ảnh Thúc đương nhiên là làm buôn bán rồi"
军官面色一沉冷哼一声道:"谁不知道现在圣天大乱,做生意,这个时候圣天人还有心情来我们影束做生意,你们骗谁来着?" Quân quan sắc mặt sầm xuống hừ lạnh nói: "Ai không biết bây giờ Thánh Thiên đại loạn, làm sinh ý, lúc này người Thánh Thiên còn có tâm tình tới Ảnh Thúc chúng tôi làm sinh ý, các ngươi gạt ai chứ?"
当先之人冷漠一笑道:"我们做什么生意不需要大人过问吧,就连蜀王都没有说话,我看总兵大人还是不知道为好。" Người cầm đầu thờ ơ cười nói: "Chúng tôi buôn bán gì không cần đại nhân cố vấn chứ, đến cả Thục vương còn không nói gì, ta thấy tổng binh đại nhân vẫn là không biết vẫn hơn"
军官见屋子里的人都有点鄙视地看着自己,那主位上的人全身更是拥有一种说不出来的气势,这个时候一看下好像真与自己不是一路人,不由眉头大皱,边上的副官一双鼠目滴溜溜地扫了一眼屋子里的人,忙加紧在军官的耳边说着他的见解。那军官本来还恼怒的面色,伴随着副官快速蠕动的嘴唇,越来越阴沉,渐渐地流露出一点卑微来。Quân quan thấy mọi người trong phòng đều có chút khinh thường nhìn mình, người chủ vị toàn thân càng toát lên một loại khí chất khó nói thành lời, vào lúc này nhìn dường như thật sự không cùng một con đường với mình, bất giác đầu mày chau lại, phó quan bên cạnh đôi mắt chuột nhìn lướt qua người trong phòng một cái, vội áp sát vào tai quân quan nói ra ý kiến của hắn. Quân quan đó sắc mặt còn đang tức giận, tùy theo miệng của phó quan nhu động, ngày càng âm trầm, dần dần lộ ra chút vẻ hèn mọn
待到副官把话说完,军官一脸审视地上下打量着屋子里的这些人,听他们的口气,大得不能再大。按说任何人在这个时候都应该是一副卑微小心的状态,但是反观他们镇定自若就不说了,好像比他还有谱,派儿抖得比他还起,一眼之下就知道这些人绝对不是普通人,而且摆明了不怕你这一套,这肯定是身后有人。Đợi phó quan nói xong, quân quan vẻ mặt nhìn dò xét trên dưới đánh giá những người trong phòng này, nghe khẩu khí của họ, lớn tới không thể lớn hơn. Theo lý mà nói bất cứ ai vào lúc này lẽ ra đều nên có bộ dáng hèn mọn sợ sệt mới đúng, nhưng ngược lại thấy họ bình chân như vại không nói, dường như hơn hẳn so với hắn, đám người còn run hơn cả hắn, nhìn một cái liền biết những người này tuyệt đối không phải là người tầm thường, vả lại bày ra vẻ không sợ chiêu này của ngươi, đây chắc chắn đằng sau có người chống lưng
若只是不是普通人还好,那得罪了也就得罪了,毕竟这是非常时期。但是听其口气,好像与蜀王渊源极深,若真的是与蜀王有关联的,那就是借个天大的胆子,他也不敢得罪。而且他的副官一向消息来源广,这圣天与蜀王好像关系不错,这个时候既然是圣天的人,又这么有谱,加之这个时候还不露怕色,背后的人呼之欲出,若不是蜀王是他们背后的人,他们在蜀王的地盘上哪敢这样嚣张,在这个时候还敢跟蜀王对上。Nếu chỉ là người không tầm thường còn đỡ, đắc tội cũng đắc tội rồi, dù sao đây cũng là thời gian khác thường. Nhưng nghe khẩu khí trong đó, dường như có gốc gác rất thân với Thục vương, nếu thật sự có quan hệ với Thục vương, thì cứ cho là mượn gan to của trời, hắn cũng không dám đắc tội. Vả lại tin tức của phó quan, quan hệ của Thánh Thiên này và Thục vương dường như không tệ, vào lúc này đã là người của Thánh Thiên, lại không tầm thường như vậy, thêm vào đó vào lúc này còn không lộ vẻ sợ hãi, người phía sau hiện lên rõ nét, nếu không phải Thục vương là người đằng sau họ, họ trên địa bàn của Thục vương sao lại dám ngạo mạn như vậy, vào lúc này còn dám đấu với Thục vương
军官经过副官的点破,心中好生地一想,哪是越想越有理。看管事等的目光都在不知不觉中变得卑微起来,半响不由咬了咬牙道:"本官奉命行事,虽然你们是圣天来的生意人,按理影束的律法管不了你们,但是现在处在非常时期,任何人都要接受我们的盘查,就算你们有什么不同,本官也要搜查。"这话哪有刚才一来的嚣张,虽然还有点坚持,但尖锐一点也没有了。Quân quan được phó quan chỉ rõ, trong lòng biết bao suy nghĩ, càng nghĩ càng có lý. Nhìn ánh mắt quản gia bọn họ đều trong bất tri bất giác biến thành khinh thường, nửa buổi trời bất giác cắn răng nói: "Bổn quan phụng mệnh hành sự, tuy các ngươi là người làm sinh ý của Thánh Thiên, theo lý luật pháp của Ảnh Thúc không quản được các ngươi, nhưng hiện tại vào thời kỳ khác thường, bất kỳ ai cũng đều phải chịu sự lục soát của chúng tôi, cứ cho là các người có gì khác, bổn quan cũng phải lục soát" Lời này làm gì còn vẻ ngạo mạn vừa nãy, tuy còn chút kiên trì, nhưng một chút sắc bén cũng không có
坐在主位上的管事此时淡淡地道:"影束有影束的律法,我们既然来了,少不得还是要遵守一点,再说是蜀王府里出了事情,我们自然也不能搞什么特殊。说罢,要怎么搜查?" Quản gia ngồi ở chủ vị lúc này nhàn nhạt nói: "Ảnh Thúc có luật pháp của Ảnh Thúc, chúng tôi đã tới rồi, không tránh khỏi vẫn phải tuân thủ một chút, lại nói Thục vương phủ xảy ra chuyện, chúng tôi đương nhiên cũng không thể có gì đó mà đặc biệt. Nói đi, phải lục soát thế nào?"
军官见此人说得云淡风轻,好像只是为了给蜀王面子一般,不由更加地尊敬起来,满面正色道:"卑职这次搜查的是火烧蜀王府的贼子,这贼子身上有伤,我们需要亲眼验证。"边说边快速地扫了一眼全屋里的几人。Quân quan thấy người này nói chuyện vân đạm phong khinh, dường như chỉ là để thể diện cho Thục vương vậy, bất giác càng trở nên tôn kính, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói: "Bi chức lần này lục soát tặc tử phóng hỏa đốt Thục vương phủ, trên người tặc tử này bị thương, chúng tôi phải tận mắt nghiệm chứng" Vừa nói vừa mau chóng quét mắt nhìn mấy người trong phòng một lượt
能事微微皱了皱眉道:"这是要搜身?" Người làm khẽ chau mày nói: "Như vậy là phải soát người?"
军官双眼目光闪动,点了点头道:"是的。" Quân quan đôi mắt thoáng lay động, gật đầu nói: "Đúng vậy"
管事冷冷地扫了军官和他带来的人一眼,半响冷冷地道:"既然要这么搜查,那我们也就不做这特殊了,去了我们的嫌疑也好,免得大家都不放心。"说罢,缓缓地起身开始解自己的衣衫,那边上一直静立的几人,见其开始动作,顿时默不作声地开始行动。Quản gia lạnh lùng quét mắt nhìn quân quan và người hắn mang tới một cái, nửa buổi trời lạnh lùng nói: "Đã cần phải lục soát như vậy, vậy chúng tôi cũng không làm gì đặc biệt, loại bỏ đi sự nghi ngờ với chúng tôi cũng tốt, tránh để mọi người đều không yên tâm" Nói xong, chậm rãi đứng dậy bắt đầu cởi bỏ y sam của mình, mấy người bên cạnh đứng yên nãy giờ, thấy vậy bắt đầu động tác, liền im lặng bắt đầu hành động
没有,在屋子里的所有人身上都完好无缺,连点伤痕的迹象都没有,更别说什么这两日受的新伤痕了。Không có, tất cả mọi người trong phòng trên người đều hoàn hảo vô khuyết, đến cả chút dấu vết bị thương qua cũng không có, càng đừng nói cái gì mà vết thương mới bị trong hai ngày gần đây
"这样是不是就行了?" "Như vậy đã được chưa?"
军官见那带头的人冷冷地问道,不由立马回道:"没有问题了,只要身上没有伤痕那就没什么事情,这几日还请几位不要出门,要是在街道上遇上巡逻的兵士,那就可能没有本官这么讲理了。" Quân quan thấy người cầm đầu lạnh lùng hỏi, bất giác lập tức trả lời: "Không việc gì nữa rồi, chỉ cần trên người không có vết thương thì không có chuyện gì nữa, mấy ngày nay vẫn xin các vị đây đừng ra ngoài, nếu gặp phải binh sĩ tuần tra trên phố, thì có thể sẽ không nói lý như bổn quan đây"
管事淡淡地一笑道:"多谢大人提醒,若以后有机会自当提上一提。"边上的人顿时做出送客的样子,虽然面色依旧冷硬,但是相对刚才一进门时候的态度,已经算比较好了。Quản gia nhàn nhạt cười nói: "Đa tạ đại nhân nhắc nhở, nếu sau này có cơ hội đương nhiên sẽ đề bạt một chút" Người bên cạnh liền làm tư thế tiễn khách, tuy sắc mặt vẫn lạnh đờ như cũ, nhưng thái độ đối với lúc vừa mới vào, đã tốt hơn nhiều rồi
那军官听管事的这么一说,顿时满脸笑意地连连点头不止。这管事的话说得虽然笼统,但是他已经朝他所想的方向去想了,当下什么话也没有说,倒退着快步退了出去。Vị quân quan đó nghe quản gia nói như vậy, vẻ mặt tươi cười liên tục gật đầu. Lời của quản gia này tuy nói chung chung, nhưng hắn đã đi đúng hướng suy nghĩ của hắn rồi, sau đó không nói gì, mau chóng lui ra
这军官身边带路的掌柜和小二听见几人的谈话,一个个张大了嘴震撼地看着管事他们,他们也是机灵人,自然从话里听出这几人真的不止是有钱那么简单。当下见军官就要往外赚小二忙点头哈腰地媚笑道:"军官大人要不要见见他们的少爷,这少爷才是真正的丰神俊朗,说一不二,我们客栈可是把他们当神一样照顾着呢。" Vị chưởng quầy và tiểu nhị bên cạnh dẫn đường cho quân quan nghe cuộc đàm thoại của mấy người họ, ai nấy đều há mồm chấn kinh nhìn quản gia bọn họ, họ cũng là người lanh lợi, đương nhiên từ trong lời nói nghe ra mấy người này thật sự không chỉ đơn giản là có tiền. Sau đó thấy quân quan muốn đi ra ngoài tiểu nhị liền cúi đầu khom người cười sủng nịnh nói: "Quân quan đại nhân có muốn gặp thiếu gia của họ không, vị thiếu gia này mới thật sự là phong thần tuấn lãng, nói một không nói hai, khách sạn chúng tôi xem họ như thần mà chiếu cố đấy"
这小二脑筋动得快,听出几人身份不凡,又看见古皓然并不在屋子里,顿时马上对军官献媚起来。既然仆人都有这么大的面子,那少爷不知道还有多厉害,要是让这军官见到这正主儿,知道他们店里接待过这样的大人物,那以后他们这里还不水涨船脯待遇都不一样了。Tiểu nhị này đầu óc cũng thật nhanh nhẹn, nghe ra thân phận bất phàm của mấy người này, lại thấy Cổ Hạo Nhiên không ở trong phòng, liền lập tức nịnh bợ vị quân quan này. Người hầu đã có thể diện lớn như vậy, không biết thiếu gia còn lợi hại bao nhiêu, nếu để quân quan này thấy được chủ nhân thật sự, biết tiệm của họ tiếp đãi qua đại nhân vật như vậy, thì sau này chỗ của họ không phải là nước lên thuyền nổi đại ngộ cũng sẽ không giống nhau
本来已经走到门外的军官闻言顿时又退了回来,眼光乱窜审视了一遍屋里,见没有任何人的气势高于那坐与主位的人,不由挑眉看向管事的。管事的面色不动,冷冷地道:"我家少爷不在。" Quân quan vốn đã đi ra tới cửa nghe vậy liền lui lại, ánh mắt nhìn lung tung dò xét một lượt trong phòng, thấy không có ai có khí thế cao bằng người ngồi vị trí chủ vị, bất giác nhướng mày nhìn sang quản gia. Quản gia sắc mặt bất động, lạnh lùng nói: "Thiếu gia nhà chúng tôi không có ở đây"
军官闻言面色一变双眸精光一闪道:"这街上什么人都没有,禁止任何人走动,你家少爷为什么不在?难道说......" Quân quan nghe vậy sắc mặt thay đổi đôi mắt tinh quang lấp lánh nói: "Trên phố này không có lấy một ai, nghiêm cấm bất cứ ai đi lại, thiếu gia nhà ngươi sao không ở đây? Lẽ nào nói..."
管事的见军官面露揣测,当下重重地一哼冷酷地道:"这禁令能禁止得了别人,难道能禁止得了我家少爷?我家少爷要去什么地方自然有人接待,这不在你密辖的范围内,你们若想过问那最好找一个级别高点的来,否则惹得我们少爷不高兴,恐怕你一界小小总兵担当不起。" Quản gia thấy quân quan lộ vẻ suy đoán, sau đó nặng nề hừ một tiếng lãnh khốc nói: "Lệnh cấm này có thể cấm người khác, lẽ nào có thể cấm được thiếu gia nhà ta sao? Thiếu gia nhà ta muốn đi đâu đương nhiên sẽ có người tiếp đãi, chuyện này không nằm trong phạm vi quản lý của ngươi, các ngươi nếu muốn hỏi thì tìm người có cấp bậc cao hơn chút tới đây, nếu không khiến thiếu gia nhà chúng tôi không vui, e rằng tổng binh bé nhỏ như ngươi gánh không nổi"
军官本来是想见一见这个少爷,如果能攀上点什么交情,或者就说搞一个面熟那也是好的,现在见这管事的突然之间把话说得这么重,而且明摆着说他们少爷去的地方,不是他能够有权利过问的,这个时候就算里郡里的皇亲国戚都不准许走动,这少爷居然可以随意走动,那背后的势力已经不言而喻了。Quân quan vốn muốn gặp vị thiếu gia này một lần, nếu có thể bắt được chút giao tình, hoặc là nói để làm quen cũng được, bây giờ thấy vị quản gia này đột nhiên nói nặng như vậy, vả lại nói rõ nơi mà thiếu gia họ tới, không phải là nơi hắn có quyền hỏi, vào lúc này cứ cho là hoàng thân quốc thích cũng không được phép đi lại, vị thiếu gia này lại có thể tùy ý đi lại, vậy thì thế lực sau lưng đã không cần nói cũng rõ
军官当下见管事的面色不善,顿时满脸堆笑地连声道可以,什么场面话也没有多说,带着人退了下去。Quân quan thấy vẻ mặt không mấy thiện cảm của quản gia, vẻ mặt liền tươi cười liên tục nói có thể, cũng không nhiều lời nữa, mang người lui xuống
大门在他退出后立马就关上了,屋子当中的大梁上一直待在那里的古皓然一跃而下,走至窗边注视着搜查其他房间的官兵。Cửa lớn ngay khi hắn lui ra liền lập tức đóng lại, trên đòn dông chính giữa ngôi nhà Cổ Hạo Nhiên nãy giờ luôn ở đó liền nhảy xuống, chạy tới bên cửa sổ nhìn chằm chằm đám quan binh đang lục soát những căn phòng khác
"少爷,现在怎么办?" "Thiếu gia, bây giờ làm thế nào?"
古皓然回头见屋中的众人都齐齐松了一口气,不由微微笑了笑道:"刚才做得很好,现在这个地方不安全,等他们离开我们跟着他们走。" Cổ Hạo Nhiên quay đầu nhìn đám người trong phòng đều nhẹ nhõm thở ra, bất giác mỉm cười nói: "Vừa nãy làm rất tốt, hiện tại nơi này không an toàn, đợi bọn họ rời đi chúng ta đi theo họ"
阴月等人见古皓然夸奖他们,不由一个个微微红了脸,以势压人,越是狂妄别人就越是不敢轻举妄动,等到他们弄明白的时候,自己等早已经过了这关,消失得无影无踪了。Bọn người Âm Nguyệt thấy Cổ Hạo Nhiên khen họ, bất giác ai nấy đều đỏ mặt, lấy thế ép người, càng cuồng vọng với người khác thì càng không dám tuy tiện cuồng động, đợi tới lúc họ làm rõ mọi chuyện, bọn họ sớm đã vượt qua ải này, biến mất tăm hơi rồi
管事之人微微一愣后道:"为什么要跟着他们赚避开他们还来不及,为什么?" Người quản gia mỉm cười ngẩn ra sau đó nói: "Sao lại đi theo họ tránh còn không kịp nữa là, vì sao lại?"
古皓然淡淡一笑道:"跟着我就对了。" Cổ Hạo Nhiên nhàn nhạt cười nói: "Theo ta là được rồi"
阴月等人见古皓然这么吩咐下来,当下什么意见也没有,径直开始收拾东西,只要跟在古皓然的身周,其他都不在他们的考虑范围内。他们只需要注意古皓然的安全,这就是他们肩负的使命。Bọn người Âm Nguyệt thấy Cổ Hạo Nhiên căn dặn như vậy, sau đó không còn ý kiến gì, bắt đầu thu dọn đồ đạc, chỉ cần theo bên cạnh Cổ Hạo Nhiên, những thứ khác đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của họ. Bọn họ chỉ cần chú ý tới an toàn của Cổ Hạo Nhiên, đó chính là sứ mệnh trên vai họ
却不知道在这个时候躲躲闪闪反而招人怀疑,不如大摇大摆地出去,反而让人猜测不透。Nhưng không biết vào lúc này tránh tránh né né ngược lại càng khiến người khác hoài nghi, chi bằng nghênh ngang mà đi ra, ngược lại khiến người ta đoán không ra
大队的官兵在闹得客栈鸡飞狗跳之后,闹哄哄地走了出去,而在他们身后不知道什么时候多了几个人出来,隔得不进不远,大摇大摆地跟在身后。在别人看来,好像是他们抓住的人,却又好像是他们自己的人才会有那么嚣张。不由得,街道上巡逻的官兵都没有过问,在路经一片房屋的时候,这个尾巴便没了身影,消失得无影无踪。Sau khi đại đội quan binh náo loạn khách sạn gà bay chó sủa, ồn ào đi ra, không biết đằng sau họ từ lúc nào xuất hiện thêm vài người, cách không gần không xa, rất nghênh ngang theo phía sau. Trong con mắt của người khác, dường như người họ bắt được, nhưng lại dường như là người của chính bọn họ nên mới khoa trương như vậy. Bất giác, trên phố quan binh tuần tra cũng không hỏi nhiều, lúc đi ngang qua một dãy phòng, cái đuôi này liền không còn thấy bóng dáng đâu, biến mất tăm mất dạng
这样的禁令一下就是八日,整个里郡被严密封起来了八日。这几日中只有进来的人,没有一个出去的人,就算是里郡的大小官员,贵戚皇族都没有一个人离开。众人一是因为惧怕蜀王的势力,这个时候不敢走这先行。二是这个时候如果强行要出去,那就算没什么含义,在众人的眼中都有了其他的意思,所以大家都观望着,没有一个人出城。Lệnh cấm này xuống một cái là tám ngày, cả Lí quận bị phong tỏa nghiêm ngặt tám ngày. Mấy ngày nay chỉ có người vào, không có người ra, cứ cho là quan viên lớn nhỏ của Lí quận, quý thích hoàng tộc đều không một ai rời khỏi. Mọi người một là vì e sợ thế lực của Thục vương, lúc này không dám đi đâu. Hai là vào lúc này nếu cố muốn ra ngoài, cứ cho là không có ý gì, nhưng trong mắt mọi người đều có ý tứ khác, cho nên mọi người đều xem chừng, không một ai ra khỏi thành
破烂的蜀王府里,还剩下的比较完好的建筑里,蜀王满面阴沉,一巴掌拍在桌子上怒道:"还没找到,再这么下去,人早就飞了,我还要你们何用?" Thục vương phủ tơi tả, bên trong tòa kiến trúc tương đối lành lặn còn sót lại, Thục vương vẻ mặt âm trầm, một tay đập xuống bàn tức giận nói: "Còn chưa tìm được, cứ tiếp tục như vậy, người sớm đã bay mất rồi, ta còn cần các ngươi làm gì?"
那低头着不敢说话的一众人都静默着不敢搭言,蜀王一声冷哼道:"我再给你们一天时间,若是再不把人找出来,你们就提头来见本王。" Một đám người đều cúi đầu không dám lên tiếng, Thục vương hừ lạnh một tiếng nói: "Ta cho các ngươi thêm thời gian một ngày, nếu không tìm được người, các ngươi đưa đầu tới gặp bổn vương"
被训斥的几人低头面面相觑半响,其中一个将军头衔模样的人咬了咬牙低声道:"王爷,这么找不是个事,那小子太狡猾,这段时间找的受伤的人一个也不符合。下官看来还需要再下重手,再这么漫无目标地找下去,那伤口一天一天在好,若等他全好了,那要寻找到他就比登天还难了。" Mấy người bị trách mắng đều cúi đầu đưa mắt nhìn nhau nửa buổi trời, một trong số đó một người dáng vẻ là tướng quân cầm đầu cắn cắn răng thấp giọng nói: "Vương gia, cứ tìm như vậy không phải là cách, tiểu tử đó quá giảo hoạt, thời gian này tìm được những người bị thương không một ai phù hợp. Hạ quan thấy cần phải ra tay nặng hơn nữa, cứ như vậy tìm kiếm không mục tiêu, vết thương đó lành lại từng ngày, nếu đợi nó lành hẳn, vậy thì muốn tìm hắn khó như lên trời"
蜀王双目精光一扫,冷酷地道:"有什么想法,说。" Thục vương đôi mắt tinh quang quét qua, lãnh khốc nói: "Có cách gì, nói"
那人扫了眼身边的几人,抬头对着蜀王道:"隔离,把所有没有受伤的人全部隔离出来,把受伤和没有受伤的人全部分开,不能让那小子有机可乘,这样虽然工程浩大,但是这么地毯式地搜查过来,下官就不相信找不到人。" Người đó quét mắt nhìn mấy người bên cạnh, ngẩng đầu nói với Thục vương: "Cách ly, đem tất cả những người không bị thương toàn bộ đều cách ly, đem những người bị thương và không bị thương chia ra, không thể để tiểu tử đó có cơ hội nào, như vậy tuy công trình rộng lớn, nhưng nếu tìm kiếm như vậy, hạ quan không tin không tìm được người"
蜀王眉头顿时皱起,半响冷冷地道:"就如你所说,下去办理。" Thục vương đầu mày liền chau lại, nửa buổi trời lạnh lùng nói: "Cứ làm như ngươi nói, lui xuống làm đi"
那将军见蜀王居然同意这样荒谬的寻找,不由嘴角抽筋地连声答应退了下去,这可是一项浩大的工程阿。Tướng quân đó thấy Thục vương lại đồng ý cách tìm kiếm hoang đường này, bất giác khóe miệng giần giật liên tục trả lời rồi lui xuống, đây là công trình rất lớn a
"其他方面准备好了没有?"蜀王见那人下去,不由冷眼扫向边上没有说话的其他几人。"Những phương diện khác chuẩn bị xong chưa?" Thục vương thấy người đó lui xuống, bất giác lạnh lùng quét mắt nhìn sang những người bên cạnh không dám mở miệng nãy giờ
那大总管微微摇了道:"王爷,时间太仓促了,至少还要给我几天时间布置,而且那小子又把那么重要的东西偷走了,我们目前资金周转上调动不了大规模起兵的费用,这些都需要时间。" Đại tổng quản khẽ lắc đầu nói: "Vương gia, thời gian quá gấp gáp, chí ít phải cho ta thời gian vài ngày để bố trí, vả lại tiểu tử đó lại trộm lấy thứ quan trọng mang đi, trước mắt chúng ta không thể nào điều động đủ tài chính để khởi binh, những việc này đều cần có thời gian"
"时间!时间!本王要是有时间还需要这么贸然地动手吗!本王能等,等了这么多年本王也不怕,可是现在就算本王能等,其他人能不能等?明皇那小子能不能等到我打到他老巢再来对付本王?本王若不快速行动,等那小子得到本王这么多年策划的一切,本王就连反击的力量也没有了。"蜀王越说越怒,整个人一瞬间好像要吃人一般。 "Thời gian! Thời gian! Bổn vương nếu có thời gian còn cần phải tùy tiện động thủ như vậy không! Bổn vương có thể đợi, đợi nhiều năm như vậy bổn vương cũng không sợ, nhưng bây giờ cứ cho là bổn vương có thể đợi, người khác có thể đợi không? Tên tiểu tử Minh Hoàng đó có thể đợi tới lúc ta đánh tới sào huyệt của hắn rồi mới đối phó với bổn vương không? Bổn vương nếu không mau chóng hành động, đợi tới lúc tiểu tử đó có được mọi kế hoạch chuẩn bị nhiều năm qua của bổn vương, bổn vương đến cả sức mạnh phản kích cũng không có" Thục vương càng nói càng tức giận, cả người trong nháy mắt giống như muốn ăn thịt người vậy
站在他面前的大总管等人都知道事态的严重,当下只有默不作声地站立在一旁。蜀王发了一通怒火后,深吸了一口气冷冷地道:"你们下去尽最快的速度办理,本王再压制全郡几天,本王只要不开城,那小子手中的东西就别想送出去。一定要赶在那方动手之前动手,否则本王这么多年的心血全白费了,快去!"大总管几人顿时高声应是,快步退了下去。Bọn người đại tổng quản đứng trước mặt hắn đều biết tầm nghiêm trọng của sự việc, sau đó chỉ im lặng đứng một bên. Thục vương sau khi nộ hỏa một trận xong, hít sâu một hơi lạnh lùng nói: "Các ngươi lui xuống dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý, bổn vương áp chế thêm vài ngày nữa, bổn vương chỉ cần không mở thành, thứ trong tay tiểu tử đó đừng mong được lọt ra ngoài. Nhất định phải động thủ trước khi bên đó động thủ, nếu không tâm huyết nhiều năm qua của bổn vương đều coi như xong, mau đi!" Mấy người bọn đại tổng quản liền cao giọng trả lời, mau chóng lui xuống
蜀王抬头注视着窗外晴朗的天空,嘴酱起一抹冷酷的笑容,喃喃地道:"没有理由本王也找得出来理由。影束,过不了多久我就将坐在那至高无上的位置上,这影束的天下最后一定是本王的。" Thục vương ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ, khóe miệng lộ ra một nụ cười lãnh khốc, làu bàu nói: "Không có lý do bổn vương cũng phải tìm ra được lý do. Ảnh Thúc, không bao lâu nữa ta sẽ ngồi lên vị trí tối cao đó, thiên hạ Ảnh Thúc này nhất định phải là của bổn vương"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top