Chương 88 Đông Sở quân (冬楚君)

林野咬了咬牙道:"你们难道不觉得凭现在的你们在跟前,只会让夫人乱了手脚吗?我们这些没有能力的人走的越远夫人他们才越好面对。" Lâm Dã cắn răng nói: "Các người lẽ nào không cảm thấy dựa vào tình hình bây giờ của các người mà đi tới đó, chỉ khiến phu nhân vướng tay vướng chân sao? Mấy người không có năng lực như chúng ta chạy càng xa phu nhân bọn họ mới càng dễ đối mặt"

是呀,现在大家都等于是一群废物,而且还是一块肥肉废物,被别人盯在眼睛里追捕,要是肥肉离开了对保护肥肉的人则会是比较轻松的事情,不用有太多的顾及。Đúng vậy, bây giờ mọi người đều như một đống phế vật, mà còn là một đống phế vật béo múp, bị người khác nhắm trúng mà truy đuổi, nếu thịt mỡ đi khỏi đối với người bảo vệ thịt mỡ sẽ là một chuyện tương đối thoải mái, không cần có quá nhiều bận tâm

古皓然明了蝶衣既然不跟着赚那肯定是要把来袭击的人全部消灭才会离开,打退了再让他们追上来,不给自己等喘息的机会,这不是蝶衣的作风,干净利落一劳永逸才是蝶衣会做的,所以古皓然一旦静下心来便把蝶衣的用意和目的猜了个准。Cổ Hạo Nhiên biết Điệp Y đã không theo nhất định là đem toàn bộ đám người tập kích tiêu diệt hết mới rời khỏi, đánh lui rồi họ lại đuổi theo, không cho mình có cơ hội nghỉ ngơi, đây không phải là tác phong của Điệp Y, sạch sẽ gọn gàng hốt trọn mẻ mới là tác phong của Điệp Y, cho nên Cổ Hạo Nhiên một khi bình tĩnh lại liền hiểu rõ dụng ý và mục đích của Điệp Y

红净和林野对视一眼二话没说的就放马朝前奔驰,两人的神色都相当凝重,虽然知道蝶衣是很强悍的人,但是面对那么多杀手却也不能让人放心,红净和林野知道自己不具备帮助蝶衣的能力,只有听她的命令就是对她最好的帮助。Hồng Tịnh và Lâm Dã nhìn nhau không nói hai lời liền thúc ngựa tiến về phía trước, thần sắc hai người tương đối nặng nề, tuy biết Điệp Y là người rất cường hãn, nhưng đối mặt với nhiều sát thủ như vậy cũng không thể khiến người ta yên tâm được, Hồng Tịnh và Lâm Dã biết mình không có đủ năng lực giúp Điệp Y, chỉ có nghe mệnh lệnh của nàng chính là cách giúp nàng tốt nhất

马车快速的在月色下飞驰而去,身后的黑暗远远的被抛在了身后,蝶衣和风阻挡在蜂拥抢过来的杀手前方,两人肩并着肩一身是血的挡在前方,行和茗清等人一见这个阵势二话不说弃了自己的对手,抢到蝶衣的身边迅速组成一条直犀把所有想强行抢过去的杀手阻挡在离古皓然等越来越远的地方。Xe ngựa dưới ánh trăng băng băng tiến về phía trước, bị vứt lại phía xa xa trong bóng đêm, Điệp Y và Phong cản trở đám sát thủ đang tiến tới ở phía trước, hai người vai kề vai toàn thân là máu cản đường phía trước, Hành và bọn Minh Thanh vừa thấy trận thế này không nói hai lời liền vứt bỏ đối thủ của mình, chạy tới bên cạnh Điệp Y mau chóng tạo thành một đường thẳng đem tất cả sát thủ muốn xông lên ngăn lại cách bọn Cổ Hạo Nhiên ngày càng xa

杀戮,风等护卫见识过蝶衣的手段,全力架住杀手们的攻击,而蝶衣就在这些攻击中,恰到好处的给与最致命的一击,鬼魅般的身手在月夜中带着最美丽的容颜,在进行杀伐的舞蹈。Tàn sát, bọn hộ vệ Phong đã được thấy qua thủ đoạn của Điệp Y, toàn lực chống đỡ công kích của đám sát thủ, còn Điệp Y ở trong đám công kích này, vừa khéo lọt vào nơi thích hợp nhất để cho một đòn chí mạng, thân thủ quỷ mị dung nhan xinh đẹp trong ánh trăng đêm, đang tiến hành vũ điệu sát phạt

一边古皓然等离蝶衣越来越远,红净和林野快速的驾车远离,争取离开的越远才越不给蝶衣等添麻烦,也能让古皓然等越安全。Bọn Cổ Hạo Nhiên cách Điệp Y ngày càng xa, Hồng Tịnh và Lâm Dã mau chóng lái xe đi xa, cố gắng cách bọn Điệp Y ngày càng xa mới càng không thêm phiền phức cho Điệp Y, càng có thể để bọn Cổ Hạo Nhiên được an toàn

马车里古家人都什么话也没说,一个个一脸沉重的坐在原处,面上写满了担心,古皓然咬了咬牙道:"蝶衣没有问题的,你们不用担心,只要我们能安全离开,蝶衣就绝对会活着回来见我,她的能力我相当清楚,没有人能够要她的命,更加没有人能够留住她的步伐。"古皓然的话说的斩钉截铁,话语中的办度完全是对蝶衣的信任和了解才能够这样坚定的安慰其他人。Trong xe ngựa người Cổ gia không nói một lời gì, vẻ mặt ai nấy đều nặng nề ngồi yên tại chỗ, trên mặt viết đầy chữ lo lắng, Cổ Hạo Nhiên cắn răng nói: "Điệp Y sẽ không sao, các người đừng lo lắng, chỉ cần chúng ta có thể an toàn rời khỏi, Điệp Y tuyệt đối sẽ sống sót trở về gặp chúng ta, năng lực của nàng ta tương đối rõ, không ai có thể lấy được mạng nàng, càng không ai có thể sống sót khỏi bước phá của nàng" Lời Cổ Hạo Nhiên chắc như đinh đóng cột, trong lời nói hoàn toàn là sự tín nhiệm và am hiểu đối với Điệp Y mới có thể kiên định an ủi người khác như vậy

方琉云叹了口气道:"我的好媳妇啊,最坚强的外表下却有一颗最柔弱的心,在最不经意间才能够明了那坚固的冰层内,是一处温暖的源泉,最无情的人也许才是最有情的人。" Phương Lưu Vân thở dài nói: "Con dâu tốt của ta, dưới vẻ bề ngoài kiên cường nhất lại là một trái tim mềm yếu nhất, trong lúc vô tình nhất mới có thể hiểu được bên trong lớp băng kiên cố đó, là một nguồn suối ấm áp, người vô tình nhất có lẽ mới là người hữu tình nhất"

古家人并不知道蝶衣和古皓然曾经发生过什么,只知道再见时两人已经有了一种外人无法了解的气流围绕在两人身爆看不见夫唱妇随的浓情蜜意,听不到山盟海誓的誓言,只有一种好像超越了生死的情感,不是生死相随却胜似生死相随,所以连带的蝶衣对古家其他人也和善了许多,不是面目上的柔和而是心中的柔和,要让以前这副情况蝶衣多半只顾自己走了,不然最多带上古皓然离开,现在却会为了整个古家人心,虽然她的嘴里什么也没有说,但是那行动已经说明了一切,她的心里因为有了古皓然,所以也有了他们。Người Cổ gia cũng không biết Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên đã từng phát sinh chuyện gì, chỉ biết lúc gặp lại hai người đã có một loại khí lưu người ngoài không cách nào hiểu nổi quấn lấy hai người ở hai người không thấy cảnh phu sướng phụ tùy nồng tình mật ý, không nghe thấy lời thề non hẹn biển, chỉ có một loại tình cảm dường như ngoài cả sinh tử, không phải là sống chết có nhau mà còn hơn cả sống chết có nhau, cho nên dẫn tới Điệp Y đối với những người khác trong Cổ gia cũng dịu dàng hơn nhiều, không phải là sự nhu hòa trên mặt mà là sự nhu hòa từ trong tim, nếu là trước đây với tình hình này Điệp Y quá nửa là đã tự mình rời đi rồi, nhiều lắm cũng chỉ dẫn theo Cổ Hạo Nhiên rời khỏi, bây giờ trong lòng lại vì cả nhà Cổ gia, tuy nàng không nói gì, nhưng hành động đã nói rõ mọi thứ, trong lòng nàng vì đã có Cổ Hạo Nhiên, nên cũng có họ

古皓然嘴角轻轻扬起一抹微笑道:"蝶衣的心并不柔弱,她是最坚强的,如果我今天死在这里我相信她会活的比任何人都好,但是只要有一点希望她就会做十倍努力,我的妻子我了解,外表是坚冰内里同样也是,她不会为任何人软化她的硬度,但是我也已经成为了她坚冰的一部分,与她一起生存在她的世界里。"古皓然一脸温柔的说道,他们俩的情分已经融在了骨髓里,在不经意间化为一体。Khóe miệng Cổ Hạo Nhiên khẽ cong lên mỉm cười nói: "Trái tim Điệp Y cũng không mềm yếu, nàng rất kiên cường, nếu hôm nay ta chết ở đây ta tin nàng sẽ sống tốt hơn bất kỳ ai, nhưng chỉ cần có một chút hy vọng nàng sẽ cố gắng gấp mười lần, thê tử của ta ta hiểu, bề ngoài là lớp băng kiên cố bên trong cũng đồng dạng như vậy, nàng sẽ không vì bất kỳ ai mềm hóa độ cứng của nàng, nhưng ta cũng đã trở thành một bộ phận của lớp băng kiên cố của nàng, cùng nàng sinh tồn trong thế giới của nàng" Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt ôn nhu nói, tình phận của hai người họ đã dung hòa trong xương tủy, trong vô tình đã hóa thành một thể

马车在月色如利箭一般朝前方奔驰,后方的喊杀声早已经泯灭了踪迹,只有骨碌碌的马车声和马匹的噗嗤声在空旷的大道上响起。Xe ngựa dưới ánh trăng chạy như tên bay, tiếng hô giết phía sau sớm đã biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn tiếng lộc cộc của xe ngựa và tiếng phì phò của những chú ngựa vang lên trong không gian rộng lớn

唰,一声利箭破空之声传来,林野对这种声音相当敏锐,一把拉转马头险险的避过这当头的一箭,马声长嘶,砰的一声撞击声在夜空中突兀的响起,红净快速转头一看,那明晃晃的一箭正射在马车的车厢上。Soạt, một tiếng tên sắc bén phá không truyền tới, Lâm Dã tương đối mẫn cảm với loại thanh âm này, kéo một cái quay đầu xe ngựa tránh khỏi mũi tên đón đầu, tiếng ngựa hí vang, thanh âm va chạm đột nhiên vang lên trong đêm tối, Hồng Tịnh mau chóng quay đầu nhìn, mũi tên sáng chói đó bắn trúng đỉnh xe ngựa

坐在马车中正说着话的古皓然等人,被突然的变动吓了一跳,浑身没有力气的古浩远,古浩清和青柔三人被马车的这一斜直接摔到了角落里,古震等也只是堪堪抓住了车厢,古皓然和古浩影对视一眼,敌人来了。Bọn người Cổ Hạo Nhiên đang ngồi nói chuyện trong xe, đột nhiên bị biến động làm cho giật mình, ba người bọn Cổ Hạo Viễn, Cổ Hạo Thanh và Thanh Nhu toàn thân không có khí lực bị một cú nghiêng của xe ngựa trực tiếp ngã vào trong góc, bọn Cổ Chấn cũng chỉ là cố bám chặt thùng xe, Cổ Hạo Nhiên và Cổ Hạo Ảnh nhìn nhau một cái, địch nhân tới rồi

"你们到底是什么人?我们与你们无冤无仇,为什么要置我们于死地。"红净看着前方黑压压拦着的人,心思极快的转动,开始明知故问的拖延时间来。 "Các ngươi rốt cuộc là ai? Bọn ta và các ngươi không oán không thù, sao lại ép bọn ta tới đường chết" Hồng Tịnh nhìn người đen nghịt đang cản đường phía trước, suy nghĩ xoay chuyển cực nhanh, bắt đầu biết rõ nhưng vẫn cố hỏi để kéo dài thời gian.

"古当家的怎么不敢出来见人了?靠一个小厮来拖延时间,已经穷途末路到这个地步了?"一道温文尔雅的声音缓缓传来。"Cổ đương gia sao không dám ra mặt rồi? Dựa vào một tên tiểu đồng để kéo dài thời gian, đã đi tới bước đường cùng này rồi sao?" Một đạo thanh âm ôn văn nho nhã chậm rãi truyền tới"

古震一听声音不由紧紧的皱了皱眉头低声道:"冬楚君。"古皓然从来没有见过这个人,所有的听闻和揣测都是在不见其人的情况下,这时听古震说在外面挑衅的人居然是冬楚君本人,知道此翻必定没有好事,对古浩影使了个眼色后,一挑眉揭开帘子缓缓走了下来。Cổ Chấn vừa nghe thanh âm này bất giác nhíu chặt mày thấp giọng nói: "Đông Sở Quân" Cổ Hạo Nhiên trước giờ chưa từng gặp qua người này, tất cả những gì nghe và đoán đều là không thấy người thật, lúc này nghe Cổ Chấn nói người bên ngoài khiêu khích lại là Đông Sở Quân, biết lần này nhất định không có chuyện tốt, sau khi dùng ánh mắt ra hiệu cho Cổ Hạo Ảnh, nhướng mày vén rèm từ từ bước xuống

一排蒙着面容的人之前立着一个身穿淡黄衣衫的男子,此人容貌俊美,整个人从内到外散发着一股淡淡的柔和气质,人本来就俊美,兼具这种儒雅的气质更加让人觉得此人内外兼修,丰神俊朗。Một nam tử toàn thân mặc y sam màu vàng nhạt đứng trước một hàng người che mặt, người này dung mạo tuấn mỹ, khắp người từ trong ra ngoài tản phát ra một cỗ khí chất nhu hòa nhàn nhạt, người vốn đã tuấn mỹ, thêm vào đó là loại khí chất nho nhã này càng khiến người ta cảm thấy người này trong ngoài đều đủ cả, phong thần tuấn lãng

古皓然嘴揭着高傲的笑容淡声道:"久闻冬楚君乃世间不二的人才,今日一见才知见面不如闻名。" Cổ Hạo Nhiên miệng cong lên nụ cười cao ngạo nhạt giọng nói: "Từ lâu đã nghe Đông Sở Quân là nhân tài có một không hai, hôm nay được gặp mới biết nghe danh không bằng gặp mặt

冬楚君手摇着折扇上下打量古皓然几眼后,淡淡的笑道:"在圣天举世无双的人杰古皓然面前,有谁当的起这世间不二四个字,本来以为不过是谣传夸大罢了,没想到今日一见我也不得不赞叹,世间居然真有这样的人才,才貌兼备,确实万中无一。" Đông Sở Quân tay phe phẩy quạt xếp trên dưới đánh giá Cổ Hạo Nhiên mấy lượt, sau đó nhàn nhạt cười nói: "Nhân kiệt cử thế vô song của Thánh Thiên Cổ Hạo Nhiên trước mặt, thì còn ai có thể đảm nổi bốn chữ có một không hai này chứ, vốn tưởng rằng chẳng qua chỉ là lời đồn khoa trương rồi, không ngờ hôm nay vừa gặp ta cũng không thể không tán than, thế gian lại thật sự có nhân tài như thế, tài mạo đủ cả, thật sự là có một không hai"

古皓然微微一笑道:"如此我倒要谢过冬楚君的赞美了。"本来想既然撕破了脸见面必定是没有好颜色,那料这冬楚君居然满面笑容,居然真心赞扬起他来,看来这个人真的不简单。Cổ Hạo Nhiên mỉm cười nói: "Như vậy ta ngược lại phải cảm ơn Đông Sở Quân đã tán mỹ rồi" Vốn tưởng đã vạch mặt để gặp nhất định là không có vẻ mặt tốt rồi, không ngờ Đông Sở Quân này vẻ mặt lại tươi cười, lại thật tâm tán dương nổi hắn, xem ra người này thật sự không đơn giản

冬楚君点头轻笑道:"不用,不用,我只不是实话实说罢了,对于美好的事物我一向不吝啬赞美,不过这么美好的东西就要消失在人世间了,我真的是万分不舍啊,多可惜,集天地之生成的人。"说罢微微一脸遗憾的表情。Đông Sở Quân gật đầu nhẹ cười nói: "Không cần, không cần, ta chỉ là nói lời thật thôi, đối với cái đẹp ta luôn không tiếc lời khen ngợi, nhưng mà thứ tốt đẹp như vậy phải biến mất khỏi nhân thế rồi, ta thật sự vạn phần không nỡ a, đáng tiếc biết bao, người được trời đất tạo ra" Nói xong vẻ mặt hơi lộ ra biểu tình tiếc nuối

古皓然见冬楚君嘴里说的好听,语气也是万分的不舍和怜惜,就连脸上也是一副与话语相符的表情,顿时不由轻笑了起来道:"果然人不可貌相,能与小叔一较高下的人必定有他的能耐,今日到真叫我见识到了。"一个满脸圣人一般表情和情绪的人,有谁知道他的本性是如此的残忍,这种人已经把自己伪装到极点,这就已经决定了他不出手则已,一出手必定要一击必中。Cổ Hạo Nhiên thấy Đông Sở Quân trong miệng nói nghe hay, ngữ khí cũng là vạn phần không nỡ và tiếc nuối, ngay cả trên mặt cũng có biểu tình phù hợp với lời nói, liền bất giác cười khẽ nói: "Quả nhiên người không thể nhìn tướng mạo, người có thể phân cao thấp với tiểu thúc nhất định có bản lĩnh của hắn, hôm nay thật sự khiến ta mở mang tầm mắt rồi" Một người biểu tình và cảm xúc trên mặt đầy vẻ thánh nhân, có ai biết được bản tính của hắn lại tàn nhẫn như vậy, loại người này đã đem mình ngụy trang tới cực điểm, điều này đã quyết định hắn không ra tay thì thôi, một khi ra tay nhất định phải một đòn chắc trúng

古皓然话里与冬楚君针锋相对,心下却已经明白,冬楚君这次亲自现身必定是十拿九稳的出手,就瞧他布置了一道又一道的暗卡,这翻肯定是要遭,不由暗暗为蝶衣担心,也许那边的事情并不与离开的时候相符。Lời này Cổ Hạo Nhiên là ăn miếng trả miếng với Đông Sở Quân, trong lòng đã rõ, Đông Sở Quân lần này đích thân hiện thân xuất thủ nhất định là nắm chắc chín phần mười, cứ nhìn vào từng đợt rồi từng đợt bố trí của hắn trong bóng tối, lần này nhất định tiêu rồi, bất giác âm thầm lo lắng cho Điệp Y, có lẽ chuyện bên đó cũng không giống với lúc rời khỏi

冬楚君听着古皓然的话也不动怒,笑笑道:"古离到也是个人才,能明里暗里都压我一头,让我不想佩服也不行,说起来你门家人还都有点能耐,要不然怎么能在圣天掀起这么大的风暴,呵呵,不过我喜欢,这样决绝的手段完全符合我的想法,要做不要做到极致,否则就什么也不要做。"冬楚君好像一点也不着急,慢悠悠的与古皓然闲话着。Đông Sở Quân nghe lời này của Cổ Hạo Nhiên cũng không nổi giận, cười cười nói: "Cổ Ly cũng là một nhân tài, có thể ngoài sáng trong tối cũng đều chặn đầu ta, khiến ta không muốn bội phục cũng không được, nói ra thì nhà các ngươi đều có chút bản lĩnh, nếu không sao có thể gây nên sóng to gió lớn ở Thánh Thiên, hờ hờ, nhưng mà ta thích, thủ đoạn quyết tuyệt như vậy hoàn toàn phù hợp với cách nghĩ của ta, đã làm thì phải làm cho tới cùng, nếu không thì đừng làm gì cả" Đông Sở Quân dường như một chút cũng không nôn nóng, nhàn nhã nói chuyện phiếm với Cổ Hạo Nhiên

古皓然一听挑眉笑道:"没想到你还真有自知之明,怎么,山家被我们毁了你还这么高兴?可惜也许毁的并不彻底。"Cổ Hạo Nhiên vừa nghe nhướng mày cười nói: "Không ngờ ngươi còn tự biết mình, sao, Sơn gia bị bọn ta hủy ngươi còn vui mừng như vậy? Đáng tiếc có lẽ hủy chưa được triệt để"

冬楚君眼中闪过一丝耀眼的光芒,慢悠悠的道:"毁了就毁了,既然当年把我送到那样的地步,现在还想我念情分,这样的事情可不是我会做的事情,自己贪多噎死能怪的了谁,真是无用,不过山家到不是你们毁的,这其中也有我出的一份力呢。" Đông Sở Quân trong mắt thoáng qua một tia quang mang, nhàn nhã nói: "Hủy thì đã hủy rồi, năm đó đã đưa ta tới bước đường đó, bây giờ còn muốn ta niệm tình, loại chuyện này không phải là chuyện ta sẽ làm, tự mình tham nhiều nghẹn chết có thể trách ai, đúng là vô dụng, nhưng mà Sơn gia cũng không phải là các ngươi hủy, trong đó cũng có phần sức của ta a"

古皓然诧异的看冬楚君微笑的朝他眨眨眼,心中快速一转念顿时明了个大概,嘴里却道:"你这是什么意思?" Cổ Hạo Nhiên kinh ngạc thấy Đông Sở Quân mỉm cười đảo mắt nhìn hắn, trong lòng mau chóng thay đổi suy nghĩ liền hiểu rõ đại khái, miệng hỏi: "Ngươi đây là ý gì?"

冬楚君微笑的看了一眼古皓然,轻声道:"别指望有人来救你,那前方的一批我又调了人手过去,你们的护卫再厉害此时恐怕也自身难保,你想知道什么我都可以告诉你,我这个人很慷慨的,对于落到我手中的人,我从来都会让他们做一个明白鬼。Đông Sở Quân mỉm cười nhìn Cổ Hạo Nhiên, nhẹ giọng nói: "Đừng hy vọng có người tới cứu ngươi, đợt đầu ở phía trước ta đã phái thêm nhân thủ qua đó, hộ vệ của các ngươi có lợi hại hơn nữa lúc này e cũng khó giữ thân mình, ngươi muốn biết gì ta đều có thể nói cho ngươi biết, con người ta rất khẳng khái, đối với người rơi vào tay ta, ta trước giờ đều cho họ làm một con quỷ rõ ràng

说罢嘴角微微翘起淡淡的一笑,眼中见古皓然面色不动,自顾自的道:"我十二岁被送入宫中,不过就是为了讨好当时的雍亲王,权当作为人质被抵押在了宫中,为山家换来了迅速崛起的靠山和资本,不过我这个人一向喜欢靠自己,到没想到巴结到了现在的女皇,成了位高权重的后宫贵妃,只是没料到与女皇青梅竹马的情意也抵不过后来居上的古离,反而让他压了我一头,就连你门家把她的天下搅的如此混乱,她也没有怪罪古离一点半点,明面上没给他好脸色,暗里却什么赏赐好的东西都给他送去,这次居然古离一句话,女皇就把他也派了来出使,真是让我羡慕啊,不过我不心急欠我的我会要回来的,这只不过是迟早的事情。Nói xong khóe miệng khẽ cong lên nụ cười nhàn nhạt, trong mắt thấy Cổ Hạo Nhiên sắc mặt bất động, tự làu bàu: "Ta mười hai tuổi bị đưa vào cung, nhưng mà vì biết lấy lòng Ung thân vương thời đó, với tư cách là con tin bị thế chấp trong cung, đổi lại cho Sơn gia là núi dựa vững chắc và vốn liếng phát triển mau chóng, nhưng không ngờ nịnh được nữ hoàng bây giờ, trở thành quý phi vị cao quyền trọng trong hậu cung, chỉ là lại không ngờ tình ý thanh mai trúc mã với nữ hoàng lại không bằng Cổ Ly tới sau, ngược lại còn để hắn đè đầu ta, ngay cả khi nhà các ngươi làm cho thiên hạ của ả hỗn loạn như vậy, ả cũng không trách tội Cổ Ly một chút nào, ngoài mặt thì không để mặt cho hắn, trong âm thầm thì thứ gì tốt đều đem thưởng cho hắn, lần này lại vì một câu của Cổ Ly, nữ hoàng cũng phái hắn đi sứ, thật khiến ta ngưỡng mộ a, nhưng mà ta không gấp nợ ta ta sẽ đòi lại, đây chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn

就如山家一般欠我的,我迟早会要回来,小六,要知道没有我的指示让他们大肆收购你们抛出的市场,山家不会这么快垮,我只是觉得既然乱了那就让他干脆乱的更彻底一点。"说着说着冬楚君也如古离等人一样叫古皓然小六来,听着到分外胆寒的亲切。Giống như Sơn gia nợ ta, ta sớm muộn sẽ đòi lại, tiểu lục, phải biết nếu không có ta chỉ thị cho chúng ra sức thu mua hàng hóa của các ngươi trên thị trường, Sơn gia sẽ không sụp đổ sớm như vậy, ta chỉ cảm thấy đã loạn rồi vậy thì để nó loạn triệt để thêm chút nữa" Nói cứ nói Đông Sở Quân cũng như bọn Cổ Ly gọi Cổ Hạo Nhiên là tiểu lục, nghe thân thiết tới vô cùng khiếp hãi

古皓然冷眼看着一脸微笑的冬楚君,见冬楚君眼神极度明亮好像得意的不行,心中一转已经知道这人大危险,既然他敢把一切都说出来,蝶衣那处和自己这处多半是真的被他控制在了手里,不由一边担心蝶衣,一边暗暗思索办法,面上却淡淡的道:"好一个有仇必报,连自家人也不放过。" Cổ Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn vẻ mặt mỉm cười của Đông Sở Quân, thấy trong ánh mắt Đông Sở Quân vô cùng sáng ngời dường như rất đắc ý, trong lòng xoay chuyển đã biết được người này quá nguy hiểm, hắn đã dám nói ra hết mọi thứ, Điệp Y bên đó và mình bên này quá nửa thật sự đã bị hắn khống chế trong tay, bất giác vừa lo cho Điệp Y, vừa âm thầm suy tính tìm cách, nhưng trên mặt lại nhàn nhạt nói: "Hay cho cái gọi là có thù tất báo, đến cả nhà mình cũng không buông tha"

冬楚君哈哈大笑一声道:"自家人?小六,不是任何人都像你门家这个样子的,亲情有的时候也许并不比一点权力,一点钱财来的好,既然他们对我没有,那我又怎么会对他们有呢?既然大家只是利益驱使到一处,那么不别怪我落井下石,真好,不过稍微一点拨而已就什么都毁了。Đông Sở Quân ha ha cười lớn một tiếng nói: "Người nhà mình? Tiểu lục, không phải ai cũng đều giống nhà các ngươi, thân tình đôi lúc có lẽ cũng không bằng chút quyền lực, chút tiền tài, họ đã coi như không có ta, vậy sao ta phải coi như có họ chứ? Mọi người đã vì lợi ích mà đi tới đây, vậy thì đừng trách ta giậu đổ bìm leo, thật tốt, chẳng qua chỉ nhổ nhẹ một chút mà mọi thứ đều đã bị hủy rồi

小六,别说,你门有人还真是让我羡慕的很啊,人才、钱财什么都不说了,这份亲人间的情意居然这么深厚,要知道你出事的时候古家人什么也不管的只顾着找寻你,就算惹怒了女皇也不在意,这样的亲情要放我身上,就算要我为山家粉身碎骨我也愿意,不过好像我没有那个福气,你啊,得到的太多也许让人神都愤怒了,他们都不愿意看见你好,就如我一般觉得真是碍眼,好在就要被我毁了,我的心里也会舒服很多。" "Tiểu lục, đừng nói, các ngươi thật khiến ta rất ngưỡng mộ a, nhân tài, tiền tài gì đó đều không nói, tình cảm của người trong nhà lại sâu đậm như vậy, phải biết lúc ngươi xảy ra chuyện người Cổ gia cái gì cũng không màng chỉ lo tìm kiếm ngươi, cứ cho là chọc giận nữ hoàng cũng không để tâm, thân tình như vậy nếu đặt lên người ta, cứ cho là ta vì Sơn gia mà thịt nát xương tan ta cũng nguyện ý, nhưng mà dường như ta không có phúc khí đó, ngươi a, có được quá nhiều có lẽ khiến người thần đều phẫn nộ, bọn họ đều không muốn thấy ngươi tốt như vậy, giống như ta vậy cảm thấy thật chướng mắt, may mà đã bị ta hủy rồi, trong lòng ta cũng rất thoải mái"

古皓然见这冬楚君明显的自己得不到就看不得别人得到的想法,不由冷冷一笑道:"那可不一定,我古家岂是那么容易垮的。" Cổ Hạo Nhiên thấy Đông Sở Quân này rõ ràng là có cách nghĩ mình không có được cũng không thích thấy người khác có được, bất giác cười lạnh nói: "Đó không nhất định, Cổ gia ta há có thể dễ sụp đổ như vậy"

冬楚君一听古皓然这话顿时市场笑了起来道:"小六,我知道你门家有多大的能耐,我从古离进宫古家发迹以来就了解的相当清楚,知不知道为了对付你们我下了多少心思?八年,整整八年,起先是为了对付古离来了解,后来你门家越坐越大,让我想不注意都难。Đông Sở Quân vừa nghe lời này của Cổ Hạo Nhiên liền cười lớn nói: "Tiểu lục, ta biết nhà các ngươi có bao nhiêu bản lĩnh, ta từ lúc Cổ Ly tiến cung cho tới sau này Cổ gia giàu lên hiểu tương đối rõ, có biết vì để đối phó với các ngươi ta đã tốn nhiều tâm tư lắm không? Tám năm, suốt tám năm, lúc đầu vì đối phó với Cổ Ly mà tìm hiểu, sau này nhà các ngươi càng làm càng lớn, khiến ta muốn không chú ý cũng khó

在圣天你们的势力与日俱增我动不了你们,不过越是势大就越是有空隙可以钻,任何一个皇家都会厌恶会威胁到他们的势力,就算古离再得女皇的喜爱,威胁到自己的地位和权力的时候,只要在她耳边多说说厉害之处,要你们垮掉真的也不是什么难的事情,呵呵,不过你们也做的真绝,我不过要给你们一个教训,没想到反被你们将了一军,也好,也好,那大家都一不做二不休。" Thế lực của các ngươi ở Thánh Thiên ta không thể động được, nhưng mà thế lực càng lớn thì càng có lỗ hỏng để lọt, bất kỳ một hoàng gia nào đều ghét và sợ thế lực của họ bị uy hiếp, cứ cho là Cổ Ly có được sự yêu thích của nữ hoàng hơn đi nữa, lúc bị uy hiếp tới địa vị và quyền lực của mình, chỉ cần nói chỗ lợi hại nhiều một chút, muốn các ngươi sụp đổ thật cũng không phải là chuyện khó khăn gì, hờ hờ, nhưng mà các ngươi cũng làm thật tuyệt, ta chẳng qua chỉ muốn cho các ngươi một bài học, không ngờ ngược lại bị các ngươi chiếu một quân, cũng tốt, cũng tốt, vậy mọi người đều một không làm hai không nghỉ"

古皓然见冬楚君停了一下,不由讽刺的道:"这么说还是我们把你逼急了?" Cổ Hạo Nhiên thấy Đông Sở Quân dừng lại một lúc, bất giác mỉa mai nói: "Nói vậy là bọn ta bức ép ngươi rồi?"

冬楚君居然一本正经的点了点头道:"那是当然,要是你们就那么认了,山家的势力就会倍增,我在宫里的势力也肯定再无人能挡,怕古离就是再得宠,也不得不被我压下去,我相信只要我压下他,那么他就永无翻身之地,你门家也不会再有翻身的时候,不过你们出乎了我的意料,害我只好用另一种方式,若等你们以后回归整个圣天将会是你们的天下,这样的事情我怎么会让它发生。" Đông Sở Quân lại ra vẻ đàng hoàng gật gật đầu nói: "Đó là điều đương nhiên, nếu các ngươi đã thừa nhận như vậy, thế lực Sơn gia sẽ tăng gấp bội, thế lực của ta trong cung chắc chắn cũng không ai có thể chống nổi, e rằng Cổ Ly dù có được sủng hơn nữa, cũng không thể không bị ta ép xuống, ta tin chỉ cần ta ép hắn xuống, vậy thì hắn vĩnh viễn không có chỗ để trở mình, nhà các ngươi cũng sẽ không có lúc trở được mình, nhưng mà các ngươi ngoài dự tính của ta, hại ta chỉ còn cách dùng một phương thức khác, nếu đợi các ngươi sau này trở về cả Thánh Thiên tương lai sẽ là thiên hạ của các ngươi, loại sự việc này ta sao có thể để nó xảy ra chứ"

冬楚君一脸似笑非笑的望着古皓然,好像古家已经成了他的瓮中之鳖,只需要手到擒来,所以一点也不着急耐心相当好的把自己的想法一点一点的给古皓然揭破出来。计算了这么多年,此时能给对手说出来,冬楚君极是得意和嚣张。Đông Sở Quân vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn Cổ Hạo Nhiên, dường như Cổ gia đã trở thành cá nằm trong chậu của hắn rồi, chỉ cần đưa tay là bắt được, cho nên không gấp gáp chút nào nhẫn nại tương đối tốt đem hết cách nghĩ của mình từng chút từng chút một nói thẳng với Cổ Hạo Nhiên. Tính toán nhiều năm như vậy, lúc này có thể nói ra với đối thủ, Đông Sở Quân rất đắc ý và ngạo mạn

古皓然挑眉看着冬楚君缓缓的道:"这么说我们的一举一动你都了如指掌了?" Cổ Hạo Nhiên nhướng mày nhìn Đông Sở Quân chậm rãi nói: "Nói như vậy nhất cử nhất động của bọn ta ngươi đều rõ như lòng bàn tay?"

冬楚君轻挥着折扇一脸得意的道:"那是自然,女皇被扰乱了心神只顾注意她的天下,我可是一门心思的只关注你们,在圣天有人帮你们掩盖行踪,我还真没有第一时间找到人,不过好在我料到你会到影束,所以我知会我的同盟,你们一进影束我就知道了,嘿嘿,你们还真有闲心,一点危机感都没有居然还去参加什么乱七八糟的大会,真好,要是你们不这样悠闲的走我还真追不上你们的速度,你说这是不是你们自己给我的机会?" Đông Sở Quân phe phẩy chiếc quạt xếp mặt đầy đắc ý nói: "Đó là điều đương nhiên, nữ hoàng bị làm phiền thần trí chỉ lo chú ý tới thiên hạ của ả, nhưng ta thì chỉ chuyên tâm chú ý tới các ngươi, ở Thánh Thiên có người giúp các ngươi che giấu tung tích, ta trong nhất thời thật sự không tìm được người, nhưng may mà ta đoán được ngươi sẽ tới Ảnh Thúc, cho nên ta mới thông báo cho đồng minh của ta, các ngươi vừa tới Ảnh Thúc thì ta đã biết rồi, hì hì, các ngươi cũng thật nhàn rỗi, một chút cũng không cảm giác được nguy cơ lại còn đi tham gia cái gì mà đại hội lung tung gì đó, thật may, nếu các ngươi không nhàn nhã như vậy mà đi thì ta thật sự không đuổi kịp tốc độ của các ngươi, ngươi nói xem như vậy có phải là các ngươi tự cho ta cơ hội không?"

古皓然冷漠的一笑淡淡的道:"原来还是我们自己害了自己,你不过也是拣了个便宜而已,臬不得什么本事。Cổ Hạo Nhiên lạnh nhạt cười nói: "Thì ra là bọn ta tự hại chính mình, ngươi chẳng qua cũng chỉ là nhặt được tiện nghi mà thôi, cũng không phải có bản lĩnh gì"

冬楚君眉头一挑双目如电的扫了古皓然一眼,见古皓然眼中全是不屑,面上神色几变后依旧保持着儒雅的笑容道:"没有我的围追堵截,那有这样的事情发生,这些都是我的努力得来的,机会是自己创造的,你不用激怒我,我混了这么多年要让你一句话就破脸,那我也到不了现在的地位了。" Đông Sở Quân nhướng đầu mày đôi mắt như tia điện quét qua Cổ Hạo Nhiên, thấy trong mắt Cổ Hạo Nhiên toàn là sự xem thường, thần sắc trên mặt thay đổi mấy lần sau đó vẫn duy trì nụ cười nho nhã nói: "Không có sự truy đuổi và chặn đầu của ta, thì làm gì có chuyện này xảy ra, đây đều là sự cố gắng của ta mà có được, cơ hội là tự mình tạo ra, ngươi không cần chọc tức ta, ta lăn lộn bao nhiêu năm nay nếu để một câu nói của ngươi mà trở mặt, thì ta cũng không leo lên tới địa vị ngày hôm nay"

古皓然见冬楚君并不动怒,这样的人心思只有在激动的时候才会出现破绽,而冬楚君显然已经是这种人中人精的人精,情绪的起伏都不大,根本没有缝隙可以钻,古皓然不由暗暗皱眉,面上淡淡一笑道:"既然你已经做到这样,我想并不是只为了看我们不顺眼,到底有什么目的你说来听听,看看有没有可以商量的余地?" Cổ Hạo Nhiên thấy Đông Sở Quân cũng không nổi giận, tâm tư người này chỉ có trong lúc kích động mới có thể bộc phát ra, mà Đông Sở Quân rõ ràng đã là loại người tài trong số người tài rồi, cảm xúc bấp bênh không lớn, căn bản không có khe hở có thể chui vào, Cổ Hạo Nhiên bất giác âm thầm chau mày, trên mặt nhàn nhạt cười nói: "Ngươi đã làm được như vậy, ta nghĩ cũng không phải chỉ vì nhìn bọn ta không thuận mắt, rốt cuộc có mục đích gì ngươi nói nghe thử, xem có thể thương lượng được gì không?"

冬楚君哈哈一笑点点头道:"小六就是小六说话直接的很,好,这样识趣的人我喜欢,我是看你们不顺眼,不过这样确实也不是我动手的主要动机,要知道对你们动手我也会付出很大的代价,我也很冒风险的,小六,我们明人面前不说暗话,你们也知道你们中的是什么毒素,解毒药影束皇宫中有一瓶,我这里有一瓶,整个圣天和影束都没有其他的解药存在,我看你们要去影束皇宫中取药明显不太现实,我们就来做个交易如何?" Đông Sở Quân ha ha cười gật gật đầu nói: "Tiểu lục đúng là tiểu lục nói chuyện rất thẳng thắn, được, người hiểu chuyện như vậy ta thích, ta chính là nhìn các ngươi không thuận mắt, nhưng mà đây thật sự cũng không phải là động cơ chủ yếu để ta động thủ, phải biết động thủ với bọn ngươi ta cũng trả giá rất lớn, ta cũng rất nguy hiểm, tiểu lục, chúng ta người trong sáng không nói lời ám muội, các ngươi cũng biết các ngươi trúng loại độc gì, thuốc giải độc trong Ảnh Thúc hoàng cung có một lọ, chỗ ta có một lọ, khắp cả Thánh Thiên và Ảnh Thúc đều không tồn tại thuốc giải khác, ta thấy các ngươi đi Ảnh Thúc hoàng cung lấy thuốc giải rõ ràng là không quá hiện thực, chúng ta làm cuộc giao dịch thấy thế nào?"

古皓然笑笑道:"说吧,我洗耳恭听。" Cổ Hạo Nhiên cười nói: "Nói đi, ta rửa tai lắng nghe đây"

冬楚君手中折扇一合一击掌心道:"好,我的要求也很简单,你门家这次在圣天封存的货物我看着喜欢,只要你们全部交出来,我可以考虑放你们一马。" Đông Sở Quân gấp quạt trong tay chống vào lòng bàn tay nói: "Được, yêu cầu của ta cũng rất đơn giản, hàng hóa của nhà các ngươi phong tồn ở Thánh Thiên ta thấy rất thích, chỉ cần các ngươi giao ra hết, ta có thể suy nghĩ bỏ qua cho các ngươi một lần"

古皓然听闻心思急转暗中讽刺的一笑,与这个人做交易那等于是与虎谋皮,真要是把所有东西都交给他,那离死期就不远了,这点古皓然做了这么多年生意,与各种人打过交道,这冬楚君是什么人自己哪里还不知道,当下微微一笑道:"这可不是我能做的主。" Cổ Hạo Nhiên nghe vậy tâm tư xoay chuyển nhanh chóng trong âm thầm cười chế nhiễu, giao dịch với người này vậy thì bằng với việc muốn lấy da hổ, nếu thật sự đem hết mọi thứ giao cho hắn, vậy thì cách ngày chết không xa nữa, điểm này Cổ Hạo Nhiên làm sinh ý nhiều năm như vậy, giao dịch với các loại người, Đông Sở Quân là người thế nào bản thân mình lẽ nào còn không biết, sau đó mỉm cười nói: "Điều này không phải ta có thể làm chủ được"

冬楚君淡淡一笑道:"生为古家的责任当家,还有什么东西是你不能做主的?想拖延时间吗?好,我这个人为人一向大方,不与你做这点计较,去,跟你家人商量一下,我想他们也许比你更能知晓生命的含义。" Đông Sở Quân nhàn nhạt cười nói: "Thân là đương gia của Cổ gia, còn có thứ gì ngươi không thể làm chủ được? Muốn kéo dài thời gian sao? Được, con người ta rất hào phóng với người khác, không tính toán với ngươi chút chuyện cỏn con này, đi, thương lượng với người nhà ngươi một lúc, ta nghĩ bọn họ có lẽ hiểu được ý nghĩa của sinh mạng hơn cả ngươi"

顿了一下又道:"真是没有礼貌的人啊,不管怎么说我至少还是圣天王朝的君妃,你们一介商人居然也敢不下来给我见礼,这就逝家的礼仪?这就是圣天第一门庭的风度?哈哈,不过我不与你们争这莫虚有的东西。"冬楚君嘴揭着高傲的笑容,此时的古皓然一家在他眼里就是蝼蚁一般的存在,想怎样就怎样,想说什么就说什么。Ngừng một lúc lại nói: "Đúng là người không có lễ phép a, nói thế nào thì chí ít ta cũng là quân phi của Thánh Thiên vương triều, đám thương nhân các người lại dám không xuống kiến lễ ta, đây chính là lễ nghi của Cổ gia sao? Đây là phong độ của đệ nhất môn đình ở Thánh Thiên sao? Ha ha, nhưng mà ta không chấp những thứ hư ảo không có thật với bọn ngươi" Đông Sở Quân miệng cong lên nụ cười cao ngạo, sự tồn tại của cả nhà Cổ Hạo Nhiên lúc này trong mắt hắn như là loại dế kiến, muốn thế nào thì thế đó, muốn nói gì thì nói đó

古皓然也不与冬楚君做过多的争辩,知道他现在敢这样有恃无恐的行事,肯定有他自己的倚仗,现在是能拖一点时间就拖一点时间,自己这里看情况是没有办法逃脱,只要看蝶衣那方是不是能够脱身而来,一切都指望蝶衣那方是不是能够脱身而来,一切都指望蝶衣快一点了,古皓然心中既担心又充满了希望,因为蝶衣的能耐他是相当清楚,她绝对不会有事情的。Cổ Hạo Nhiên cũng không tranh biện nhiều với Đông Sở Quân nữa, biết hắn bây giờ dám hành sự như vậy, chắc chắn hắn có chỗ dựa của mình, bây giờ có thể kéo dài chút thời gian nào thì hay chút ấy, chỗ mình xem tình hình không cách nào trốn thoát được, chỉ là xem Điệp Y bên đó có thể thoát thân tới được không, mọi thứ đều chỉ hy vọng Điệp Y bên đó có thể thoát thân để tới hay không, mọi thứ đều chỉ hy vọng Điệp Y nhanh một chút, trong lòng Cổ Hạo Nhiên rất lo lắng nhưng lại tràn đầy hy vọng, vì bản lĩnh của Điệp Y hắn tương đối rõ, nàng tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì

古皓然转身马车,马车中一直不动声色的古震等都沉默的看着他,古皓然扫了众人一眼坐在门边透过窗户看着外面,有什么好商量的,这种事情大家都知道是怎么一回事情,可能不光他们明白绝对是不可能,冬楚君也知道他们绝对不会答应,这只不过是为了显示他的运筹帷幄和胸有成竹罢了,好像是在逗一群老鼠,看他们怎样挣扎也是一种乐趣。Cổ Hạo Nhiên xoay người về xe ngựa, trong xe ngựa bọn Cổ Chấn nãy giờ luôn im lặng đều trầm mặc nhìn hắn, Cổ Hạo Nhiên quét mắt nhìn mọi người một cái ngồi bên cửa nhìn ra ngoài cửa sổ, có gì mà thương lượng chứ, loại sự tình này mọi người đều biết là chuyện gì rồi, có lẽ không chỉ họ hiểu tuyệt đối không thể, Đông Sở Quân cũng biết họ tuyệt đối sẽ không đáp ứng, đây chẳng qua là vì muốn thể hiện sự bày mưu lập kế và tính toán trong lòng của hắn, giống như đang trêu đùa một đám chuột, xem chúng vùng vẫy thế nào cũng là một loại lạc thú

时间一分一秒的过去,古皓然等人在马车内什么话也没有说,几个眼神交换间大家都已经明白其他人的意思,已经是别人手中的东西,任何的挣扎都不能算是挣扎,不过白白让别人看了笑话而已,何况冬楚君这么处心积虑的要置他们于死地,那样做不过是连最后的尊严也赔上罢了。Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bọn người Cổ Hạo Nhiên trong xe ngựa không nói gì cả, giữa mấy ánh mắt giao nhau mọi người đều đã hiểu rõ ý tứ của những người khác, đã là thứ nằm trong tay người khác, bất kỳ sự vùng vẫy nào cũng đều không thể xem là vùng vẫy, chẳng qua chỉ làm trò cười cho người khác mà thôi, huống hồ Đông Sở Quân trăm phương nghìn kế dồn bọn họ tới chỗ chết, làm vậy chẳng qua đến cả tôn nghiêm sau cùng cũng không còn

"怎么,这么些时间也该有个结果了吧?"不过一柱香的时间马车外的冬楚君温和却催命的声音传来。"Sao rồi, thời gian như vậy cũng nên có kết quả rồi chứ?" Thời gian chưa hết một tuần nhang thanh âm ôn hòa nhưng thúc riết của Đông Sở Quân bên ngoài xe ngựa truyền tới

古皓然看了一眼古震等人,古震等都齐齐摇了,大家刚才没有交谈就是在想有什么办法可以逃脱,可逝浩远、古浩清、青柔等现在已经动都没有办法动,林野和红净虽然完好无缺但没有一丝功夫,要救他们根本是不可能的事情,古皓然和古浩影虽然中毒比较轻,一身功夫也都废在那里,根本不可能是围在前面的人的对手,今日怕是大家都不得善终。Cổ Hạo Nhiên nhìn bọn Cổ Chấn một cái, bọn Cổ Chấn đều lắc đầu, mọi người vừa nãy không nói gì chính là đang nghĩ xem có cách nào tẩu thoát không, nhưng bọn Cổ Hạo Viễn, Cổ Hạo Thanh, Thanh Nhu bây giờ ngay cả động đậy cũng không cách nào động đậy nổi, Lâm Dã và Hồng Tịnh tuy hoàn toàn không bị gì nhưng không biết chút võ công nào, muốn cứu bọn họ căn bản là chuyện không thể, Cổ Hạo Nhiên và Cổ Hạo Ảnh tuy trúng độc tương đối nhẹ, nhưng một thân công phu cũng bị phế ở đó, căn bản không thể là đối thủ của đám người vây trước mặt, hôm nay e là mọi người không có kết cục tốt đẹp rồi

古皓然轻轻叹息的看了一眼梦寻和梦心两个孩子,他们死了没什么大不了的,大家也都中了毒不过早晚的事情,可是这两个孩子是他门家的未来啊,要是都毁在这里,呐家等于就绝后了。Cổ Hạo Nhiên khẽ thở dài nhìn hai đứa trẻ Mộng Tầm và Mộng Tâm, bọn họ chết cũng không có gì, mọi người đều đã trúng độc chẳng qua là chuyện sớm muộn, nhưng hai đứa trẻ là tương lai của nhà họ, nếu bị hủy tại đây, Cổ gia bằng với tuyệt hậu rồi

古震见古皓然犹豫的看着两个孩子,轻声叹息了一声道:"天要绝我们,我们也没有办法,与其让他们跟着那个人受尽折磨,不如跟我们一起走吧。" Cổ Chấn thấy Cổ Hạo Nhiên do dự nhìn hai đứa trẻ, nhẹ giọng thở dài một hơi nói: "Trời muốn tuyệt chúng ta, chúng ta cũng hết cách, để chúng theo người đó bị giày vò, chi bằng theo chúng ta đi vậy"

旁边的青柔浑身一颤咬牙道:"他们还这么小,如果给了那个人,蝶衣肯定会去......" Thanh Nhu bên cạnh toàn thân run rẩy cắn răng nói: "Chúng còn nhỏ như vậy, nếu giao cho người đó, Điệp Y nhất định sẽ đi..."

"青柔。"青柔的话还没说完古浩远就打断了她的话,古浩远顿了一下道:"我相信蝶衣会去救,可是我们都对影束不了解,蝶衣对这的了解远远不如我们,与冬楚君这样的人耍心计,蝶衣更是不擅长,与其让孩子受尽折磨死在蝶衣的面前,不如我们带走吧。"古浩远的声音低沉而酸楚,今日也许真的会让整个古家都灭在这里。"Thanh Nhu" Lời của Thanh Nhu còn chưa dứt Cổ Hạo Viễn đã ngắt lời nàng, Cổ Hạo Viễn dừng lại một lúc nói: "Ta tin Điệp Y sẽ đi cứu, nhưng chúng ta đều không biết nhiều về Ảnh Thúc, Điệp Y đối với nơi này càng không biết bằng chúng ta, chơi tâm kế với người như Đông Sở Quân này, càng không phải sở trường của Điệp Y, nếu để bọn trẻ chịu đủ giày vò chết trước mặt Điệp Y, chi bằng chúng ta dẫn chúng theo vậy" Thanh âm Cổ Hạo Viễn trầm thấp mà chua xót, hôm nay có lẽ thật sự sẽ để toàn bộ Cổ gia đều bị diệt tại đây

古皓然深吸一口气钻出马车,马车内古震等还能稍微动弹的人手中都握起了利剑,那锋利的剑尖都对着自己的身躯,古浩影双手使剑指着古浩远等几人,眼中含着深切的悲楚,人要死的有尊严,与其落在对手的手中屈辱而死,不如自己解决来的痛快。Cổ Hạo Nhiên hít sâu một hơi chui khỏi xe ngựa, trong xe ngựa bọn Cổ Chấn những ai còn động đậy được đều siết chặt lợi kiếm trong tay, mũi kiếm sắc nhọn đều nhắm vào cơ thể mình, Cổ Hạo Ảnh đôi tay dùng kiếm chỉ vào bọn người Cổ Hạo Viễn, trong mắt ngập tràn bi thương, người chết phải có tôn nghiêm, nếu rơi vào tay đối thủ chịu sỉ nhục mà chết, chi bằng tự mình thống khoái mà giải quyết

古皓然一钻出马车,冬楚君就轻轻叹息了一声道:"何必呢?就这么急着找死么?"冬楚君也是个极精明的人,古皓然那么平静和决绝的站出来,有了什么决定也已经是不言而喻的了。Cổ Hạo Nhiên vừa chui ra xe ngựa, Đông Sở Quân khẽ thở dài một tiếng nói: "Hà tất như vậy? Tìm chết gấp như vậy sao?" Đông Sở Quân cũng là một người cực tinh anh, Cổ Hạo Nhiên bình tĩnh và quyết tuyệt chui ra xe ngựa như vậy, có quyết định như thế nào đã không cần nói cũng đủ biết

古皓然傲然的一笑冷冷地道:"我古家人今天算是栽在我这里了,不过你放心,我们在前面等着你,我相信你和你关心的人会很快跟着来的。" Cổ Hạo Nhiên cao ngạo cười lạnh lùng nói: "Người Cổ gia ta hôm nay cứ cho là bị ngã xuống chỗ này, nhưng mà ngươi yên tâm, bọn ta ở phía trước đợi ngươi, ta tin ngươi và những người ngươi quan tâm rất nhanh sẽ theo cùng"

冬楚君微微一笑道:"指望古离吗?收拾了你们他也就不值一提了,你门家人最大的缺点就是太重情。"话音未落冬楚君突然侧了侧了头,他身后一直没有行动的蒙面人同一时间突然齐齐发动朝古皓然和马车抢来,想必是要抓住活口好好逼问。Đông Sở Quân mỉm cười nói: "Trông chờ Cổ Ly sao? Xử lý các ngươi xong hắn cũng không đáng để nhắc tới rồi, khuyết điểm lớn nhất của nhà các ngươi chính là quá trọng tình" Lời còn chưa dứt Đông Sở Quân đột nhiên quay đầu, đám người che mặt luôn đứng phía sau hắn nãy giờ không có hành động gì trong cùng lúc đột nhiên đều phát động chạy về hướng Cổ Hạo Nhiên và xe ngựa, muốn bắt sống để dễ dàng tra hỏi

古皓然早已经有准备当下反手一按手中软剑就朝颈项中抹去,马车上的林野和红净自冬楚君说那话之后就大吃一惊,还没反应过来就见一群人朝马车扑来,而古皓然已经横剑与颈,顿时齐齐朝古皓然扑去大叫道:"不要。" Cổ Hạo Nhiên sớm đã có chuẩn bị sau đó trở tay ấn nhuyễn kiếm trong tay đặt lên cổ, Lâm Dã và Hồng Tịnh trên xe ngựa sau khi nghe câu nói của Đông Sở Quân liền kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy đám người xông về phía xe ngựa, còn Cổ Hạo Nhiên đã kề kiếm lên cổ, liền lao về phía Cổ Hạo Nhiên kêu lên: "Đừng"

古皓然知道两人是什么意思,只要留着命蝶衣肯定会来救他,可是大丈夫有所为有所不为,没有人不期望生,但是现在已经没有选择,落在他的手里不是名誉受损的问题,那只会连累蝶衣,只会让他到时候连死都要假手他人,在敌人面前被折磨至死,那样的场景就算是蝶衣也是不愿意看见的。Cổ Hạo Nhiên hiểu ý hai người, chỉ cần giữ mạng Điệp Y nhất định sẽ tới cứu hắn, nhưng đại trượng phu phải biết cân nhắc việc gì nên làm việc gì nên từ bỏ, không ai mà không hy vọng được sống, nhưng bây giờ đã không còn lựa chọn, rơi vào tay hắn không phải là vấn đề danh dự bị tổn hại, đó chỉ liên lụy tới Điệp Y, chỉ khiến hắn tới lúc đó ngay cả chết cũng phải mượn tay kẻ khác, ở trước mặt kẻ thù bị giày vò tới chết, cảnh tưởng đó cứ cho là Điệp Y cũng không nguyện ý nhìn thấy

古皓然不由嘴角扯出一丝苍凉的笑容,人生才走了十八个年头,才遇上自己最喜欢的人,才让好同样心中有自己,就要离开这一切,真的是不甘心啊。Cổ Hạo Nhiên khóe miệng bất giác kéo ra nụ cười thê lương, cuộc đời mới đi qua mười tám mùa xuân, mới gặp được người mình yêu thương nhất, mới khiến trong tim người đó có mình, thì đã phải từ bỏ tất cả, thật sự không cam lòng

蒙面人的速度很快,古皓然的速度更快,微仰着头的古皓然轻声道:"别了,蝶衣,如果有来生我一定要你再做我的妻子。"手中软剑一抖就伸到了自己脖子上。Tốc độ người che mặt rất nhanh, tốc độ Cổ Hạo Nhiên càng nhanh hơn, hơi ngẩng đầu lên Cổ Hạo Nhiên nhẹ giọng nói: "Vĩnh biệt, Điệp Y, nếu có kiếp sau ta nhất định lại để nàng làm thê tử của ta" Nhuyễn kiếm trong tay vừa rung lên thì đã đưa tới cổ mình

月夜正浓,明媚的月光照耀着大地,好像白昼一般,这么美好的时刻却将要发生并不美丽的事情,难道是老天也没眼么?Trăng đêm đang nồng, ánh trăng sáng chói đang chiếu rọi trên mặt đất, giống như ban ngày vậy, thời khắc tuyệt vời như vậy lại xảy ra chuyện không hay chút nào, lẽ nào lão thiên cũng không có mắt sao?

嗽,一声利箭带着刺耳的声音破空而来,砰的一声击中古皓然手中的软剑,古皓然手中软剑一荡从脖子边上擦了过去,古皓然心中巨震唰的抬头就朝利箭破空而来的地方看去。Vụt, thanh âm chói tai của lợi tiễn phá không bay tới, bing vang lên một tiếng bắn trúng nhuyễn kiếm trong tay Cổ Hạo Nhiên, nhuyễn kiếm trong tay Cổ Hạo Nhiên rung lên rồi từ trên cổ rơi xuống, Cổ Hạo Nhiên trong lòng vô cùng kinh hãi soạt cái ngẩng đầu lên nhìn về hướng lợi tiễn phá không bay tới

只见夜空下几道身影迅如奔雷的朝他们赶来,当前一个人一身月牙白的衣衫在月空下迎空飞舞,那头张扬的黑发在夜空中狂乱地临空飘扬,绝美的容颜隔的远了看不清楚,但那样凌厉的气势,那样张狂的气质,那样震撼地手段,无不告诉古皓然一个含义,蝶衣来了。Chỉ thấy dưới bầu trời đêm mấy đạo thân ảnh nhanh như chớp chạy về phía họ, đi đầu là một người toàn thân mặc y thường màu trăng non dưới ánh trăng đêm bay tới, mái tóc đen tung bay cuồng loạn trong bầu trời đêm, dung nhan tuyệt mỹ cách xa không rõ, nhưng khí thế mạnh mẽ như vậy, khí chất tùy tiện như vậy, thủ đoạn chấn động như vậy, báo cho Cổ Hạo Nhiên biết một hàm ý, Điệp Y tới rồi

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top