chương 2.1

Mặt của cô, tuy rằng không thể so với hoa cũng không thể so với nước mềm mại, nhưng tuyệt đối là một da mặt rất tốt. Lại có thể vì một cái chân chó thối tha mà phải dán lên miếng băng OK [1] làm cho cô rất buồn bực.

Càng khiến cho người ta buồn bực chính là vết thương này lại qua một tuần lễ cũng vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn.

Người biết rõ tình hình, hiểu cô bị thương ở trong phòng làm việc, người không biết, tám phần cho rằng đây là vết thương có được do tranh giành tình nhân mà bị giáo huấn. Cắt! Cô ngay cả bạn trai cũng chưa từng có một người, ở đâu ra sự tranh giành tình nhân đây.

Xé gói chocolate ra, Đồng Y Y đem một viên Chocolate Dove [2] lớn bỏ vào trong miệng.

“Đinh!” Tiếng động của thang máy vang lên, Đồng Y Y sải bước đi vào thang máy, không ngoài ý muốn thấy không ít ánh mắt một lần nữa lại tập trung vào trên mặt của mình. Kính nhờ, chẳng lẽ họ cũng không có điều gì tốt đáng giá để nhìn sao? Cần gì phải từ sáng tới tối nhìn mặt của cô chứ?

Chocolate trong miệng nhai lại càng thêm hăng say, ngón tay của cô nhấn vào con số tầng 20.

Đợi lát nữa bởi vì phải tuyển chọn người mẫu  chủ trì quảng cáo cho quý sau, cho nên Lý Sir để cho toàn bộ nhân viên bộ phận quảng cáo tới nhìn hàng loạt tấm ảnh chụp của các nghệ sĩ, sau đó sẽ quyết định chọn người.

Nghĩ đến một lát nữa lại có một chồng lớn ảnh chụp của soái ca mỹ nữ có thể xem, tâm tình của cô cuối cùng cũng hơi có chút sảng khoái.

“Đinh!” Chỉ chốc lát sau, thang máy dừng ở tầng 20. Đồng Y Y đi ra khỏi thang máy, hít một hơi thật sâu.

“Được rồi, đem toàn bộ sự không thoải mái quên hết đi, đợi lát nữa nỗ lực mà nhìn những tâm ảnh chụp của soái ca mỹ nữa kia, nhất định phải xem đến trời đất mù mịt, biển cạn đá mòn, mặt trăng đâm vào trái đất, người ngoài hành tinh xâm nhập…”

“Gâu!” Có thanh âm phát ra từ trong góc.

“Tóm lại có thể nhìn bao nhiêu thì nhìn hết bấy nhiêu, khó có được cơ hội mở rộng tầm mắt…” Thanh âm vừa rồi… Ách, thật giống như có chút quen tai.

“Gâu”. Lần này, thanh âm càng gần một chút.

“Hôm nay xem những ảnh chụp của nghệ sĩ người mẫu kia, nhưng đều là không có công khai tuyên bố ra, khó có được cơ hội…” Không được, thanh âm này rất thực sự rất quen, hình như là… Thật giống như chính là…

Đồng Y Y mới dự định quay đầu lại nhìn xung quanh, cũng trong nháy mắt, bị một lực đạo nặng nề tấn công ngã xuống đất.

“Phịch” Một tiếng va chạm thanh thúy vang lên ở trên hành lang tầng 20 vắng vẻ.

Đồng Y Y với tư thế vạn phần chật vật, ngũ thể [3] nằm úp xuống trên mặt đất, mà cái trán của cô lại đang tiếp xúc thân mật với sàn nhà đá cẩm thạch nhẵn bóng có thể làm gương được.

Đầu đau quá! Mũi đau quá! Kèm theo cái miệng cũng đau! Từng cái chocolate Dove trong túi áo toàn bộ rơi xuống mặt đất, tạo thành âm thanh tinh xảo.

“Gâu… Gâu!” Tiếng chó sủa vang lên bên tai cô, tiếng sủa này, hơn nữa loại cảm giác quen thuộc này, sẽ không phải là… Sẽ không phải là…

“Oa!” Một tiếng thét chói tai, Đồng Y Y sử dụng toàn bộ sức mạnh từ thời bú sữa đem con chó đang đè ở trên lưng hất ra. Từ khi có kinh nghiệm lần trước giáo huấn, sau một tuần lễ, cô cũng không ít lần đến phòng tập thể thao rèn luyện thể lực của mình.

“Gâu… Gâu gâu!” Một con chó toàn thân đen nhánh đang hướng về phía Đồng Y Y dồn sức sủa.

“Kêu la cái gì, nơi này là công ty, mày có hiểu điều lệ quy đinhj hay không!” Gặp mặt kẻ thù, Đồng Y Y hết sức tức giận trừng mắt con chó một cái mà hung hăng nói, “Không được gây tiếng động ầm ĩ lớn, không được ồn ào, lại càng không cho phép tùy tiện đè lên thân thể người khác, nếu không tao thật sự sẽ đem mày luộc lên”. Cô phát biểu về “sự uy hiếp” của mình. Hiển nhiên chủ nhân của con chó dữ này không có cố gắng mà giáo dục nó làm sao để quyết chí tự cường trở thành một con chó tốt được người người yêu quý.

Hoàn toàn không để ý đến người phụ nữ ngu ngốc trước mắt này đang uy hiếp, hai con mắt Tiểu Hắc nhìn từng cái từng cái gói chocolate màu nâu vàng mới lạ rơi trên mặt đất, chân của con chó vui sướng mà hướng trên gói chocolate giẫm lên, thuận tiện còn lè lưỡi liếm lên mấy lần.

“A!” Tiếng hét chói tai với decibel cao dùng sức truyền ra, phỏng chừng người bị xâm phạm, phát ra tiếng chói tai cũng không được bình thường so với decibel này: “Mày… Mày… Mày lại dám giẫm lên chocolate của tao!” Tay ngọc nhắm thẳng vào chó dữ, Đồng Y Y giận không thể kìm lại được. Còn có gì có thể so với con chó tồi tệ này chứ? Lần đầu tiên gặp mặt, giẫm lên khuôn mặt quý giá của cô, lần thứ hai gặp mặt, giẫm lên chocolate mà cô yêu thích.

Không được, tuyệt đối không được! Hôm nay, cô cần phải cho con chó này một bài học!

“Lập tức ngừng chân chó của mày lại, không thì mày hãy đợi xem!” Uy hiếp lại lần nữa thốt ra, chỉ bất quá hiệu quả thu được lại gần như bằng không.

Không để ý tới uy hiếp của cô, Tiểu Hắc chỉ dồn sức nghiên cứu sự vật mới mẻ kia.

“Mày… Mày quá không biết tốt xấu”. Biểu tình trên mặt cô chỉ có thể dùng sự bi phẫn để hình dung. Chocolate của cô! Mặc dù không phải là rất quý, mặc dù chỉ cần đến siêu thị là có thể mua được, nhưng mà cũng không cho phép chân chó giẫm bậy lên!

“Tao với mày liều mạng!” Rống to một tiếng, Đồng Y Y vung mạnh quả đấm, hướng tới chó dữ điên cuồng xông lên.

Một cuộc đại chiến người chó thuận theo mà tiến hành.

Móng vuốt chó thêm vào nắm đấm của con người, chém giết lẫn nhau đạt tới kịch liệt.

“Oa, mày không được giáo dưỡng (dạy bảo + nuôi dưỡng) sao, chủ nhân của mày chẳng lẽ không dạy qua mày phải tôn trọng loài người sao?”

“Gâu!”

“Tuyên bố trước nha, mày lần này tuyệt đối không thể giẫm lên mặt của tao!”

“Gâu gâu!”

“Có lầm hay không đây, mày lại còn dám phản kháng!”

“…”

Thanh âm líu ríu, từ lúc đấu võ đến giờ không có dừng qua.

Mà bên cạnh cuộc đại chiến người chó, hai thân ảnh cao lớn sóng vai mà đứng.

Trời ơi! Anh tại sao lại có thuộc hạ như thế? Lý Thế Huy nhịn không được có loại suy nghĩ muốn chui đầu xuống dưới đất. Bởi vì mới vừa rồi ở trong phòng họp vẫn không thấy Đồng Y Y, mà anh đi ra ngoài tìm, kết quả là chạm phải Mạc Lan Khanh đang đứng ở bên cạnh phòng họp.

Sau đó, nhờ Đồng Y Y ban tặng, anh cuối cùng cũng thấy được phụ nữ cùng chó đánh nhau là cái dạng gì. May mắn Đồng Y Y mặc là quần jean, nếu là váy, cho dù không muốn nghĩ tới cũng thấy khó khăn.

“Cậu không đi ngăn con chó kia của cậu sao?” Lý Thế Huy hỏi người cũng đang đứng một bên thưởng thức quan sát một màn rất hay trước mặt.

“Không có hứng thú”. Mạc Lan Khanh bĩu môi, thiếu hứng thú đối với đề nghị này.

“Cậu sẽ không sợ có chuyện gì sảy ra sao?” Tuy rằng đối với câu trả lời này cũng không ngoài ý muốn, nhưng Lý Thế Huy vẫn tiếp tục nói. Dù sao lúc này đánh nhau cũng tiến vào lúc gay cấn, cho dù anh cũng sẽ không sợ chết, cũng không dám tùy tiện xông vào phạm vi chiến đấu.

“Chuyện? Cậu chỉ cái gì?”

“Đương nhiên là có thể bị thương, con chó kia của cậu sẽ bị thương, thuộc hạ của mình Đồng Y Y cũng sẽ bị thương”. So với kiến thức về máy vi tính của Lan Khanh, ở kiến thức nhân tình thế sự của cậu ấy thật là ít ỏi.

Bị thương? Cánh môi mỏng bĩu một cái, màu đen trong con ngươi hiện lên tia sáng kỳ dị, “Tiểu Hắc”. Thanh âm biếng nhác mang theo chút nhàn nhạt khôn vui tràn ra khỏi môi mỏng. Tuy rằng không vang, nhưng giống như kỳ tích khiến cho động tác của con chó ngừng lại.

Trong nháy mắt, một mảnh yên tĩnh.

Con chó đen co rúm trên mặt đất,  toàn thân của nó đen nhánh, cũng khó có thể nhìn ra có bao nhiêu thương thế. Mà một bên Đồng Y Y ngồi trên mặt đất, nhe răng trợn mắt nhìn thương thế trên người mình. Một đầu tóc ngắn nhìn qua lộn xộn giống như rơm rạ, trên má hồng phấn rải rác có chút đỏ bầm, ban đầu dán băng OK,  đã kéo xuống một nửa, mà chỗ lộ ra ngoài áo T-shirt lại không thể tránh khỏi nhiều hơn mấy vết cào.

Người phụ nữ thùy mị uyển chuyển, hình tượng phong độ, lúc này đã sớm không biết ném đi đâu mất.

Đau! Đồng Y Y nhíu nhíu mày, mới dự tính đứng lên, cố gắng mà sửa sang lại một chút dung mạo, cằm lại bị một bàn tay to mạnh mẽ nắm lấy, “Cô bị thương!” Mạc Lan Khanh nhìn cô nói.

Lời thừa, người nào nhìn cái dạng như vậy cũng biết cô bị thương, “Đúng”. Cô ngoài cười nhưng trong không cười nói. Cô có lưu lạc thành bộ dáng như này, hoàn toàn là bởi vì anh ta nuôi con chó dữ này.

Mỗi lần gặp con chó dữ kia, cũng không sảy ra chuyện tốt. Mà gặp người ác nhân như anh ta, thì nhất định là thời điểm cô xui xẻo.

Ngón tay thon dài vỗ về vết bầm đỏ thâm sâu không đồng nhất kia, Mạc Lan Khanh thu tròng mắt đen lại, nhưng không có lên tiếng.

Kính nhờ! Anh ta lúc nào mới buông tay đây? Đồng Y Y trong lòng âm thầm nói thầm. Đây tính là cái gì, gần gũi thưởng thức soái ca sao? Mặc dù có chút không bình tĩnh, nhưng hai con mắt trái lại không có rảnh rỗi, bắt đầu lợi dụng vị trí này tỉ mỉ mà tường tận quan sát khuôn mặt của đối phương.

Gương mặt cương nghị, hai hàng lông mày khí khái hào hùng, tròng mắt thâm túy cùng với môi cánh hoa hơi mỏng, rành rành là khuôn mặt của nam giới, nhưng chính là thêm một tia hương vị âm nhu (mềm mại như trăng) nhàn nhạt.

Nhưng, sẽ không khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái, ngược lại chứng minh thêm anh ta có một mị lực  riêng biệt.

Lông mi rất dài! Ánh mắt Đồng Y Y không tự chủ được mà tập trung đến lông mi đen đặc cong vểnh lên của đối phương. Mỗi lần nhìn anh ta, luôn luôn là sẽ bị lông mi dài của anh ta hấp dẫn mọi tầm nhìn. Ồ, không biết lông mi của anh ta dài mấy centimét. Nếu như cô muốn đạt được lông mi có hiệu ứng như anh ta, đoán chừng chỉ có đi cấy lông mi giả.

Cứ như vậy, một người mãnh liệt nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của đối phương, mà một người thì nhìn chằm chằm thương thế của đối phương.

“Khụ!” Ho nhẹ một tiếng, Lý Thế Huy thật sự nhịn không được phá vỡ sự trầm mặc, “Lan Khanh, mình thấy Tiểu Hắc hình như có chút không ổn, mình để cho người ta mang nó đi gặp bác sĩ thú y một chút được không?” Vì để an toàn, đây là điều cần thiết.

“Ừ” Mạc Lan Khanh nhàn nhạt đáp lời.

Mà Đồng Y Y mãnh liệt trừng mắt với con chó một cái. Thật là tốt số, bị thương còn có thể đi gặp bác sĩ thú y, nào có giống cô, chỉ có thể chấm xuống các loại rượu nào đó.

Lý Thế Huy ôm lấy Tiểu Hắc, đi hướng tới thang máy.

“Ơ kìa, Lý Sir, hôm nay không phải còn muốn xem ảnh chụp quyết định chọn người sao?” Mắt thấy cấp trên sẽ đi vàp thang máy, Đồng Y Y ở phía sau hô lên.

“Đi trước đến phòng họp số hai chờ, tôi lập tức đi lên”. Lý Thế Huy vừa nói, vừa nhấn nút thang máy, cửa thang máy đóng lại.

“Này, anh nắm đủ chưa?” Không nhìn thấy bóng dáng của cấp trên, cô đem tầm mắt dời trở lại trên người của chủ nhân con chó dữ.

“Cô bị thương”. Anh vẫn còn nói một câu kia.

“Tôi biết, phiền anh nhanh một chút buông tay ra”. Trong phòng họp số 2 có rất nhiều ảnh chụp của mỹ nhân đang chờ cô. Căn cứ theo nguyên tắc của “sắc lang”, tuyệt đối không thể vì nhìn một “mỹ nhân” mà buông tha cho một khối mỹ nhân.

“Cô thật muốn tôi buông tay?” Trên mặt của anh không có biểu tình gì quá lớn nói.

“Không sai”. Cô muốn làm ra một tư thế gật đầu, thế nhưng cằm bị nắm, rất khó làm động tác có yêu cầu cao này.

Ngón tay thon dài chậm rãi tách ra khỏi cằm của cô.

OK, đã xong! Đồng Y Y mới dự tính xoay người chạy về phía phòng họp số 2, cổ tay phải bỗng nhiên lại bị kéo lại.

Sau đó có một lực đạo kéo cô đi tới hướng thang máy.

“Này, anh làm sao thế?!” Cô oa oa kêu loạn.

Không để ý đến tiếng kêu của cô, Mạc Lan Khanh nhấn xuống cái nút con số “47”.

“Anh có biết anh đây là trái phép xâm phạm sự tự do của người khác hay không?” Phòng họp số 2 của cô, ảnh chụp mỹ nhân của cô!

“…” Môi không nhịn được mà mấp máy.

“Cho dù anh muốn bắt cóc, tốt xấu cũng phải báo một tiếng chứ”.

“…”  Hai mày kiếm bắt đầu chau lại.

“Anh… Anh… Anh rốt cuộc muốn mang tôi đi đâu?”

“…” Ngón tay thon dài mãnh liệt xoa thái dương, bắt đầu tiếp cận gần ranh giới bạo phát.

“Két!” Cửa thang máy đóng lại, tầng 20 — cuối cùng cũng yên tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: