Chương 3.3
Thật sự hy vọng được như vậy….
Mở cửa hàng không phải là một chuyện đơn giản.
Sau khi xác định những người đàn ông kia có chút tài năng với nghề mộc, còn tiến hành rất thuận lợi, cô vội mượn điện thoại và máy tính của Đào Hoa, liên lạc với các đại lý ở bên ngoài.
Tinh dầu và các sản phẩm từ tinh dầu, bởi vì cô mua với số lượng nhỏ, nên không được chiết khấu bao nhiêu, nhưng cũng không ít người bán hàng rất nhiệt tình, sảng khoái cho cô giá ưu đãi.
Còn một số sản phẩm cô nhờ bạn bè ở nước ngoài gửi về.
Còn xà phòng, thì cô đã tìm được một xưởng sản xuất thủ công trong nước, lúc trước khi xưởng mới thành lập vì chất lượng tốt nên giá thành cao, không tiêu thụ được nhiều, bởi vì cảm thấy tiếc cho nên nhân dịp ra nước ngoài công tác, cô thuận tiện giới thiệu sản phẩm, không ngờ về sau sản phẩm rất được ưa chuộng lượng tiêu thụ tăng gấp bội, từ đó cô và chủ xưởng trở thành bạn tốt, vừa nghe nói cô muốn mở cửa hàng, không nói hai lời gửi hai thùng hàng lớn đến.
Chuyện chọn hoa cỏ hương liệu tương đối phiền toái, cô còn đang phiền não suy nghĩ xem có nên tới phía bắc hay tìm một đại lý ở gần đây hợp tác, ai ngờ, Hiểu Dạ biết được, lôi kéo cô tới một gia đình nông dân chuyên trồng hoa, trong một ngày đã giải quyết được chuyện hoa cỏ.
Ngày hôm sau, Hiểu Dạ còn mang theo hai cô bé tới sân sau giúp cô sửa sang và trồng lại mấy chậu hoa.
Nhìn một lớn một nhỏ đang chăm chú sửa sang chậu hoa, Như Nguyệt hơi cảm động.
Cô gái nhỏ chỉ khoảng sáu tuổi tên là Cảnh Sơ Tĩnh.
Cô bé lớn hơn gọi Phong Thanh Lam đã học cấp hai, không biết vì sao, hình như Sơ Tĩnh không thích nói chuyện, phản ứng cũng hơi chậm, nhưng Thanh Lam ở bên cạnh vẫn không để ý, ngược lại thi thoảng nói chuyện còn chỉ cho cô bé cách làm.
Qua thời gian tiếp xúc, cô biết Thanh Lam không phải là con của Cảnh Dã và Hiểu Dạ, là con của bạn thân Cảnh Dã, nhưng ba mẹ cô bé qua đời, cho nên Cảnh Dã và Hiểu Dạ mới nhận nuôi cô bé.
Phong Thanh Lam là cô bé rất hoạt bát thông minh, trưởng thành sớm, lại rất độc lập, là chị cả trong đám trẻ con của hai nhà.
Cậu bé Đồ Gia Nam rất nghe lời cô bé, có lúc, cô thấy Thanh Lam giống như chị hai đi đằng trước, dẫn đầu đám nhóc chạy tới chạy lui.
Tối tối, cô bé còn đưa bọn nhóc tới làm việc, bởi vì Đào Hoa từng nói, bọn trẻ có vẻ sợ cô bé hơn cả Đào Hoa.
Cô bé này rất ngoan ngoãn lại còn có khả năng lãnh đạo——
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô khôi phục tinh thần, nhìn ra phía cửa sau, thấy Mạc Sâm đang đứng cạnh cửa, nở nụ cười “Hi! Các người đẹp, ăn cơm.”
Tiểu Lam cởi găng tay dính đầy bùn đất, muốn học theo Sơ Tĩnh, “Giỏi lắm, cởi găng tay xuống, chúng ta đi ăn cơm.”
Thanh Lam nói đến lần thứ hai thì Sơ Tĩnh mỡi chậm rãi bỏ găng tay xuống, để tiểu Lam dẫn vào trong nhà.
Hiểu Dạ cũng đứng lên, mỉm cười nói: “Cô cũng qua luôn đi, đừng vội, ăn cơm trước, chiều sẽ làm nốt.”
“Không sao, mọi người vào trước đi, đợi làm xong chậu hoa này tôi sẽ qua.”
Như Nguyệt mỉm cười muốn Hiểu Dạ đi trước.
“Vậy tôi vào trước.”
Thấy cô làm cũng sắp xong, Hiểu Dạ cởi găng tay đi vào trong nhà giúp Đào Hoa bưng thức ăn lên.
Thấy Hiểu Dạ đi rồi, cô cúi đầu tiếp tục chăm sóc chậu hoa, sau khi làm xong mới đứng lên hài lòng nhìn những chậu hoa trong sân vườn, rồi cẩn thận đổi chậu cho cây hương thảo, kiểm tra lại một lần.
Mười chậu bạc hà, mười bốn chậu hương thảo, sáu chậu hoa oải hương, năm chậu húng quế, ba chậu cửu lý hương, ba chậu bách lí hương, hai chậu cúc, một chậu sả.
Tổng cộng 43 chậu, thành quả cũng không tồi. Tâm tình vui vẻ, cô duỗi lưng, hít một hơi thật sâu, chóp mũi tràn ngập mùi thơm cây cỏ, đúng lúng cô đang hài lòng tỉnh táo lại muốn đi vào nhà thì phát hiện Mạc Sâm vẫn đứng ở cửa, vẻ mặt thú vị nhìn cô.
Như Nguyệt hơi khựng lại, tranh thủ kéo lại cái váo vừa nãy vì duỗi lưng mà bị co lên lộ ra vòng eo nhỏ, ngượng ngùng cười,
“Á, tôi nghĩ anh đã vào rồi.”
“Đào Hoa sợ cô bận rộn lại bỏ bữa, nên muốn tôi đưa cô vào mới được ăn cơm.”
Đáy mắt ánh lóe ra nụ cười, đứng cạnh cửa đưa tay làm động tác mời.
“Xin lỗi.” Cô đỏ mặt vén lọn tóc bị rơi xuống ra sau tai, vội đi vào nhà.
“Nói thật, cô gầy quá.” Mạc Sâm đi theo sau cô, nhìn bóng lưng phía sau cô nói.
“Cân nặng của tôi rất vừa phải.”
Cô đi xuyên qua hành lang, tới phòng bếp, bưng đĩa rau xào, mang đến phòng ăn.
“Trước kia thì đúng, nhưng mấy ngày gần đây cả ngày cô giống như ong mật bận rộn không ngừng nghỉ, sức ăn thì giống như con kiến ——"
“Tôi vẫn ăn bình thường.” Cô nắm chặt cái đĩa, không quay đầu tiếp tục đi về phía trước.
“Thật sao?”
“Đúng vậy.” Cô trả lời như đinh đóng cột.
Đúng cái quỷ! Gần đây cô gầy ít nhất 4, 5 kí, cô gái này cả ngày bận rộn không nghỉ, gần như không ăn cơm, có lúc ăn thì ăn cũng rất ít.
Nhìn bờ vai không tự chủ cứng ngắc phòng vệ, Mạc Sâm không kìm được kích động trong lòng, mở miệng nói: “Mặc kệ người đàn ông kia là ai, cũng không đáng để cho cô phải đau lòng nhiều như thế.”
Như Nguyệt chợt dừng bước, cả người cứng đơ tại chỗ, sau đó mới chậm rãi quay đầu nhìn anh, “Tôi không có.”
“Vậy thì ăn nhiều một chút.” Anh cầm cái đĩa, bỏ lại một câu: “Đừng để người ta nghĩ Đào Hoa ngược đãi cô.”
Sắc mặt Như Nguyệt hơi tái, đang muốn tìm lời phản bác, thì anh đã vòng qua cô, đi vào phòng ăn.
Cô cứng đơ đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, hơi tức giận, nhưng lại nghĩ đến có phải mình đã làm cho Đào Hoa lo lắng.
Cô biết gần đây khẩu vị của mình không tốt, nhưng mỗi lần cô bận rộn đều như vậy.
Cô không đau lòng vì tên khốn kiếp kia!
Chết tiệt.
Như Nguyệt mím môi, ưỡn thẳng sống lưng, hít một hơi thật sâu, bưng đồ ăn đi vào phòng khách ăn cơm với mọi người! Một ngày nọ, bữa trưa và bữa tối cô vùi đầu ăn, sức ăn còn gấp đôi ngày thường, chỉ vì muốn chứng minh cho người nào đó biết, mình không phải giống như anh nói, thất tình đau lòng cơm nuốt không trôi.
Quá gầy! Mệt mỏi cả ngày, buổi tối sau khi tắm xong, Như Nguyệt mặc quần áo lót, đứng trước gương to, xoay trái xoay phải nhìn mình trong gương.
Cô đâu có gầy! Cô cảm thấy mình cũng không kém Đào Hoa bao nhiêu? Hiểu Dạ còn gầy hơn cô! Cô vừa đi mượn cân của Đào Hoa kiểm tra, mấy ngày gần đây cô sụt 3kg, cô không tin người đàn ông kia chỉ mới liếc mắt qua đã nhìn ra được.
Véo miếng thịt ở bên hông, Như Nguyệt hé mắt tự ám thị.
Nhìn, eo cô còn có thịt, chỉ là bộ ngực so với Đào Hoa thì hơi nhỏ một chút, nhìn mới có vẻ hơi gầy có được hay không?
Bộ ngực nhỏ không phải là do cô muốn. Ngực lớn giống như Đào Hoa có gì đặc biệt chứ?
Vốn tự nhận là bộ ngực của mình vừa vặn, Như Nguyệt cau mày, chẳng biết tại sao, giờ phút này càng nhìn càng cảm thấy chưa đủ đầy đặn. Kì quái, cô thật sự rất gầy sao? Sẽ không phải gầy chỗ khác, mà chính là ngực chứ?
Cô giơ tay, xoay người nhìn, đổi mấy tư thế, sau đó không hài lòng cúi người, đặt tay lên áo lót chỉnh lại một lần, rất cố gắng đẩy cái phần thịt kia ra phía trước, cô gắng nâng cao bộ ngực.
Cốc cốc——
Nghe tiếng gõ cửa, Như Nguyệt đang cong người bỗng cứng đơ, tay vẫn đặt ở trên áo lót giữ hai bầu ngực, tiếng gõ cửa vẫn vang lên, cô kinh hoảng, chưa kịp mở miêng hỏi, nghe thấy giọng Mạc Sâm từ ngoài cửa truyền đến.
“Tôi có thể vào không?”
Cái gì? Đi vào? Cô đang mặc đồ lót!
“Không thể!” Trời ạ, cô đang nói gì? Đây là phòng anh! Tất cả đồ vật trong phòng là của anh, tu hú chiếm tổ chim khách cũng không phải như vậy.
Cô thầm mắng một tiếng, nháy mắt sửa lời: “ Không phải… Tôi nói…. Chờ một lát…. Đúng, chờ một lát! Chờ tôi một lát!”
Như Nguyệt hốt hoảng đứng thẳng người, vội vàng xoay người mặc chiếc áo ngủ ở trên giường vào.
Ai có thể ngờ, bởi vì quá căng thẳng, lại thêm cái áo kia quá cũ rồi, cô mới mặc được một nửa, lại không cẩn thận làm đứt hai cái nút áo.
Mắt thấy nút áo bắn thẳng ra ngoài, cô không nhịn được chửi một câu. “Oh, shit!”
“Cái gì?”
Nghe giọng nói nghi ngờ của anh, cô càng hốt hoảng quay người lại kêu to: “Không có, tôi sắp xong rồi, chờ một chút!”
Trời ạ, mất hai cái nút áo, rãnh ngực của cô hoàn toàn lộ ra rồi!
Nghĩ đến tình hình tai nạn nghiêm trọng, cô vội vã quỳ xuống đất lục lọi va li, muốn tìm kim băng, vừa tìm vừa kêu: “Chờ, đợi tôi thêm một lát!” Cô nhớ rõ có để rồ dự bị những lúc khẩn cấp trong va li.
“Cô vẫn ổn chứ?”
Không ổn! “Rất tốt, chờ một chút sẽ ra ngay.”
Cô trong ngoài khác biệt, vừa kêu vừa buông tha không tìm va li nữa, vội mở ngăn kéo bàn sách của anh, muốn tìm bất cứ thứ gì có thể kẹp lại áo.
Ai ngờ, vừa mở ngăn kéo ra cô hoàn toàn sững sờ.
Trống không! Lúc trước vì tôn trọng anh, mặc dù ở phòng anh nhưng cô chưa bao giờ mở ngăn kéo hay tủ quần áo, hôm nay bất đắc dĩ mới chạm vào ai ngờ lại trống không!
“Như Nguyệt?”
Chết tiệt, mặc kệ!
“Đến đây!” Cô cắn răng một cái, đóng ngăn kéo, dứt khoát trực tiếp nắm chặt cái áo ngủ chạy đi mở cửa.
Vừa kéo cửa ra, cô đỏ mặt, nắm chặt cổ áo, ngẩng đầu nhìn anh, thở gấp hỏi: “Có… chuyện gì?”
Nhìn dáng vẻ nhếch nhác của cô, Mạc Sâm sững sờ, dừng lại hai giây mới ho lên hai tiếng, khẽ cúi người tiến lên phía trước, khàn giọng mở miệng nhắc nhở: “Cô quên quần.”
Quần? Môi hồng khẽ mở, hai mắt mở lớn, nhìn anh chằm chằm.
“Quần gì?” Cô không nhớ hôm nay mình có phơi quần bên ngoài.
Khóe miệng anh khẽ nhếch, rũ mắt xuống, nhìn đôi chân thon dài của cô, nín cười nhẹ giọng: “Quần đó.” Như Nguyệt theo tầm mắt của anh nhìn xuống, chợt ngừng thở.
Một giây sau, cô xấu hổ lùi về phía sau, phanh một tiếng đóng cửa lại!
Ôi, trời ơi! Ôi, trời ơi! Ôi, trời ơi! Ôi, trời ơi! Ôi, trời ơi —— Cô không thể tin được!
Ba Như Nguyệt dựa lưng vào cửa, trái tim đập thình thịch, cô một tay nắm chặt áo, một tay để trên cửa, cúi đầu nhìn phía dưới chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, hai mắt mở lớn, chỉ muốn tìm một cái hố để chui vào.
Khoan đã, mặc quần rồi hãy nói!
Cô xông lên phía trước, vừa xấu hổ vừa cáu vội vàng mặc chiếc quần ngủ trên giường.
Ông trời, cô làm sao lại có thể như vây?!
Mặc quần xong, cô đứng ở cạnh giường nhìn chằm chằm vào cánh cửa, mấy lần muốn đi tới rồi lại vòng về, chính là không có can đảm mở cửa đối mặt với anh.
Chết tiệt, cô thật sự muốn trốn ở trong chăn luôn…. Như Nguyệt đi vòng vòng, lại dậm chân gãi đầu, chán nản rên rỉ.
Cốc cốc cốc——
Cô sợ hết hồn, xoay người nhìn về phía cửa.
“Trời, đáng ghét, chết tiệt….”
Cô lẩm bẩm mắng, biết nếu tiếp tục như vậy sẽ không được, không thể để cho anh đứng ngoài chờ mãi, chẳng may Hải Dương và Đào Hoa bắt gặp, thì cô càng thêm xấu hổ.
Hít sâu, hít sâu—— Được rồi, Ba Như Nguyệt, bây giờ đi mở cửa hỏi anh ta xem rốt cuộc là có cái chuyện đáng chết gì.
Cô nhủ thầm, sau đó lấy hết dũng khí tiến lên, trong phút cuối cùng một lần nữa cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ ở trong đầu.
Chờ một chút, chờ một chút, đến trước gương kiểm tra lại lần cuối!
Cô chạy tới trước gương, nhìn trước nhìn sau, vuốt vuốt áo ngủ, xác định không có cái gì bất thường, mới nắm chặt áo, cắn chặt răng đi ra mở cửa.
Anh tất nhiên quần áo chỉnh tề đang đứng ngoài cửa.
Mái tóc vàng hơi vểnh, một vài lọn tóc rủ xuống trán, nhìn rất đẹp trai có thể so sánh với Bradley Peter.
Đáng ghét. May mắn cho cô là ít nhất gương mặt anh không lộ ra vẻ buồn cười, nhìn hết sức tự nhiên.
“Khụ, ừm, chào, có chuyện gì không?”
Tay cô cầm chặt nắm cửa, một tay kia túm chặt cổ áo, nhiệt độ không ngừng tăng, lúc này cô biết rõ gương mặt mình nhất định đã đỏ bừng.
“Cái này.”
Anh cầm đèn bàn trong túi đưa ra. “Tôi đã sửa xong.”
“Thật sao?” Cô vừa thấy chiếc đèn, hai mắt sáng rực lên, muốn đưa tay cầm lấy nhưng lại nhớ tới áo ngủ bị đứt hai cúc nên vội vàng túm lại cổ áo.
“Cái đó….” Cô đỏ mặt có chút khó xử.
“Tôi có thể đi vào cắm thử giúp cô được không?” Mạc Sâm nhìn cũng hiểu được nút áo của cô bị đứt, môi mỏng giương nhẹ, anh mở miệng xóa đi sự ngượng ngùng cho cô.
“Tất nhiên.” Cô thở phào nhẹ nhõm, lập tức lùi lại, cho anh vào cửa.
Mạc Sâm cầm đèn đặt lên bàn, cúi người cắm điện, nói: “Bởi vì nước sơn bên ngoài bị bong, cho nên tôi đã sửa lại, cô xem có vấn đề gì không?”
Như Nguyệt bước lên, nhìn cái đèn ở trước bàn.
Lần đầu tiên, bóng đèn màu trắng ở phía trên sáng lên; lần thứ hai, ánh đèn vàng ở bên dưới gương cũng sáng, chiếu lên một bức ảnh có chút phai màu, bức ảnh có hai vợ chồng và một bé gái nhỏ, có cả một con chó.
Bé gái ôm con chó, cười rạng rỡ.
Cô nhìn ảnh gia đình, ngực nặng trĩu, không tự chủ đưa tay vuốt ve hình ba mẹ và con chó.
“Đây là cha mẹ cô?”
“Ừ.” Cô gật đầu nhẹ giọng nói: “Tôi gần như đã quên hình dáng của ba mẹ rồi…”
“Đèn này đặc biệt là làm cho cô sao?”
Lúc sửa đèn anh phát hiện cái đèn này là được đặt làm, kính ảo thuật không giống như bình thường, ảnh chụp bên trong cũng vậy, là cố ý làm.
“Đây là quà sinh nhật năm tôi tám tuổi.”
Như Nguyệt mở miệng, chạm nhẹ vào con chó, “Nó gọi là An An, sau khi ba mẹ ly hôn, tôi đi theo mẹ, An An đi theo ba, sau đó ba gặp tai nạn xe cộ…”
Hốc mắt chợt đỏ, cổ họng nghẹn ngào, cô nghẹn lời.
Nhìn cô, anh biết chính mình nên mở miệng an ủi, nhưng lại không biết nên nói gì, cuối cùng, chỉ có thể im lặng.
Như Nguyệt hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn anh, cảm kích mở miệng: “Cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo.”
Anh sờ sờ cái giá đèn cong cong, khóe miệng khẽ cong, “Chẳng qua dây điện quá cũ không truyền điện được nên tôi mới đổi một cái mới.”
“Chiếc đèn này rất quan trọng với tôi.”
Như Nguyệt nói thật lòng, “Sau khi ba mẹ ly hôn, mẹ tôi tức giận đốt toàn bộ ảnh chụp gia đình, bức ảnh trong đèn là tấm cuối cùng. Sau khi ba qua đời, mẹ tôi bị đả kích rất lớn, bà không thể khôi phục lại như cũ, tôi vì chăm sóc bà, nên cũng dần quên đi chuyện chiếc đèn.”
“Cô rất nhớ ba mẹ à?”
“Đúng vậy.”
Hốc mắt ửng hồng, cô mỉm cười: “Ba mẹ tôi không giống tôi, ba mẹ rất nhiệt tình, nhưng đôi lúc hơi kì quái. Lúc thì rất ngọt ngào, lúc thì giận dữ, lần cãi nhau đó là lần nghiêm trọng nhất, ba mẹ ở riêng gần một năm, không ngờ kết thúc lại như vậy, lúc ba được đưa tới bệnh viện đã bị hôn mê, còn mẹ cũng không thể nào quên được ba.”
Cô dừng lại một chút, tay ôm ngực, nhíu mày im lặng nhìn anh, sau đó mỉm cười nói: “Thật là, từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng nói với ai chuyện này, không hiểu vì sao lại nói với anh nhiều như vậy.”
Anh mỉm cười, “Có lẽ cô là người cuồng công việc, cho nên không rảnh nói chuyện phiếm với mọi người.”
“Cuồng công việc?” Cô ngạc nhiên, giải thích, “Tôi không phải.”
Anh chỉ mỉm cười không nói. Khi anh mỉm cười nhìn chăm chú, không biết sao cô lại đỏ mặt, vội dời tầm mắt, thật lâu sau mới chịu thừa nhận,
“Được rồi, tôi có một chút.”
Mạc Sâm nghe vậy không nhịn được bật cười.
Nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh, cô hơi chán nản, bản thân cũng cảm thấy thật buồn cười, chỉ đành lầu bầu oán giận:
“Anh thật không có phong độ, vào lúc này, anh nên cho tôi chút mặt mũi, còn cười nữa.”
“Xin lỗi.” Anh nhịn cười, “Nhưng tôi không biết được thì ra cô có thể thẳng thắn như vậy.”
“Này!” Cô xấu hổ đỏ bừng mặt, lên tiếng kháng nghị.
“Ok, Ok, tôi không nói.”
Mạc Sâm giơ hai tay lên đầu hàng, cười cười lùi về phía cánh cửa, vừa đi vừa nói:
“Cũng không còn sớm, không làm phiền cô nghỉ ngơi, cô đi ngủ sớm một chút.”
“Dạ, dạ dạ, cám ơn tiên sinh đã dạy bảo, đại ân đại đức của ngài tiểu nữ suốt đời khó quên.”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng cô lại không nhịn được làm mặt quỷ với anh.
Mạc Sâm càng cười vui vẻ, đóng cửa giúp cô, trước khi đóng cửa, anh lại không nhịn được nhắc nhở:
“Đúng rồi, nhớ thay bộ đồ ngủ, nút áo của cô bị rớt.”
Như Nguyệt vừa nghe, nháy mắt cúi đầu kiểm tra, mới phát giác trong lúc nói chuyện, cô không biết đã bỏ tay ra từ lúc nào, chỉ thấy cổ áo mở rộng, lộ ra áo lót và bộ ngực đầy đặn——
Cô hét lên một tiếng, mặt đỏ bừng, vội vàng túm chặt cổ áo, lại nghe anh nói thêm một câu.
“Thân hình rất được, nhưng mà tôi thích màu đỏ.”
“Màu đỏ?”
Cô ngây ngốc nhìn anh, “Cái gì?”
“Áo lót.”
Mặt đỏ tới tận mang tai, cô há hốc mồm, cứng lưỡi nhìn chằm chằm anh, còn chưa kịp nói gì, anh đã đóng cửa lại, bên ngoài còn truyền đến tiếng cười của anh.
Này, này, này——
Cô ngã ra giường, vùi mặt vào trong gối, chỉ cảm thấy xấu hổ, bối rối.
Đáng ghét, bị người ta nhìn thấy hết a!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top