niếu kiếp sau
Chỉ ra ngoài ngồi một lát thôi, không sao đâu.” Bảo Khâm thản nhiên nhìn
nàng, giọng nói rất nhẹ. Nhưng không biết vì sao, Nhã Lan cảm thấy đôi
mắt bình thản của Bảo Khâm như có thứ sức mạnh vô hạn, khiến nàng không
thể khước từ.
Đã vào đầu thu nhưng tiết trời vẫn oi bức, hơi nóng bốc lên theo từng trận gió trên sông thổi vào. Bảo Khâm buộc phải thay áo, đội mũ tránh gió,
để Nhã Lan từ từ đỡ ra ngoài mạn thuyền. Võ công nàng vẫn còn, tai mắt
vẫn nhanh nhạy nhưng lực bất tòng tâm, không thể làm gì được với thân
thể đã bị tàn phá này. Bên ngoài vắng người, thi thoảng có mấy a hoàn
vội vã chạy qua, những người còn lại đều ở trong khoang thuyền tránh
nắng. Những đằng thiếp này đều là thiên kim tiểu thư, ngày thường được
nâng niu chiều chuộng, làm sao chịu nổi cái nóng như thiêu ở ngoài.
Mấy a hoàn nhìn thấy Bảo Khâm và Nhã Lan đều rất ngạc nhiên nhưng vì Bảo
Khâm luôn ở trong phòng, không tiếp xúc với ai nên họ cũng chỉ đứng ngó
từ xa, không dám cất tiếng chào hỏi. Trên mặt sông trống trải, ngoài hai chiếc thuyền lớn đi hòa thân, bên cạnh có vài ba chiếc thuyền đánh cá
nhỏ chậm rãi lướt qua, thi thoảng có vài loại thủy điểu[2] bay ngang,
“soạt” một tiếng, vạch ra một đường vòng cung dài, lưu lại dấu tích trên mặt nước mênh mông.
Bên bờ là rừng cây xanh um tươi tốt, không giống những hàng dương liễu lòa
xòa thường thấy ở nước Trịnh. Mỗi thân cây ở đây đều cao lớn sum suê,
tràn đầy nhựa sống, cành lá vươn dài như có sức sống tiềm tàng mãnh
liệt, giống những người dân nàng nhìn thấy ở Hồng Cốc quan, dù là người
nước Trịnh hay nước Tần, bất kể chiến loạn hay nghèo khổ, họ vẫn luôn
kiên trì sống tiếp. Bảo Khâm biết con đường sau này còn nhiều khó khăn, nhưng đây là sự lựa
chọn tốt nhất. Để giúp nàng rời kinh, mấy vị sư huynh đã phải tốn rất
nhiều công sức, nếu không vừa vặn đúng dịp Thất Công chúa đi hòa thân,
chỉ sợ hiện giờ nàng vẫn ở trong hầm ngầm hậu hoa viên Hình gia, không
thấy ánh mặt trời.
Đằng thiếp à? Bảo Khâm cười khổ, ngày trước nàng luôn cảm thấy từ này cách
mình rất xa, phụ thân không nạp thiếp, các tướng lĩnh quân Tây Bắc đa số không nạp thiếp. Hễ ra chiến trường, mọi sự sống chết đều giao phó cho
ông trời, lấy vợ sinh con đã là ước mơ xa xôi, ai dám dây vào ba thứ
chuyện tình cảm, chẳng phải là hại người khác sao.
Trên mạn thuyền, gió lớn từng trận thổi qua, nàng bắt đầu cảm thấy khó chịu, ho khan mấy tiếng. Nhã Lan nhanh chóng khoác thêm áo cho nàng, nhẹ
nhàng khuyên nhủ: “Tiểu thư, chúng ta về phòng thôi, ngoài này gió lớn
lắm.”
Ngày trước trong quân đội, Bảo Khâm luôn nghe đám binh sĩ thô kệch bàn luận
về các tiểu thư kinh thành yếu đuối mảnh mai, một cơn gió có thể thổi
ngã, đi vài bước thở không ra hơi, khi đó nàng còn vỗ bàn cười ha hả,
không ngờ có ngày lại báo ứng lên bản thân. Bây giờ nàng mới thấy làm
người phải nhân hậu.
Bảo Khâm ra hiệu cho Nhã Lan không muốn khoác áo choàng, khó khăn lê từng
bước vào phòng. Trong này không có gió nhưng lại âm u lạnh lẽo, vừa hẹp
vừa chật chội, còn khó chịu hơn bên ngoài.
Bảo Khâm ra hiệu cho Nhã Lan không muốn khoác áo choàng, khó khăn lê từng
bước vào phòng. Trong này không có gió nhưng lại âm u lạnh lẽo, vừa hẹp
vừa chật chội, còn khó chịu hơn bên ngoài.
Nhã Lan nhanh nhẹn dâng trà, nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư uống nước đi. Người
có muốn ngủ một lát không, đến tối nô tỳ gọi người dậy dùng bữa.”
Bảo Khâm không muốn cả ngày nằm ì trên giường, nhưng thân bất do kỷ, mới
đứng bên ngoài một lát mà hô hấp đã khó khăn. Nàng gật đầu với Nhã Lan,
uống trà xong cứ thế leo lên giường. Thoáng chốc đã sẩm tối, khi nàng
tỉnh dậy mặt trời đã khuất núi. Nhã Lan kính cẩn đứng hầu bên cạnh, thấy nàng thức giấc bèn nhanh chóng lấy nước mang khăn qua, dịu dàng nói:
“Tiểu thư tỉnh thật đúng lúc, còn một khắc nữa là đến giờ cơm. Người
dùng bữa trong này hay ra đại sảnh?”
“Sao cơ?” Bảo Khâm vừa tỉnh, đầu óc vẫn còn mơ màng, ngẩng đầu mờ mịt nhìn
nàng ta. Nhã Lan giải thích: “Hôm nay đã tiến vào biên giới nước Tần,
Thất Công chúa mời các vị tiểu thư cùng ra ngoài dùng bữa. Nhưng tiểu
thư không khỏe, nếu không muốn đi, chắc chắn Thất Công chúa sẽ không
trách đâu.” Thất Công chúa không nói gì nhưng kẻ dưới sẽ để ý. Bọn nô
tài đó quen thói sợ kẻ mạnh, nạt kẻ yếu, mới vài ngày nàng nằm giường
không ra ngoài mà bọn chúng đã tỏ ra thờ ơ, cơm nước thường xuyên bị cắt xén. Bảo Khâm tuy ăn ít, nhưng với tính cách của nàng, sao có thể Sao cơ?” Bảo Khâm vừa tỉnh, đầu óc vẫn còn mơ màng, ngẩng đầu mờ mịt nhìn
nàng ta. Nhã Lan giải thích: “Hôm nay đã tiến vào biên giới nước Tần,
Thất Công chúa mời các vị tiểu thư cùng ra ngoài dùng bữa. Nhưng tiểu
thư không khỏe, nếu không muốn đi, chắc chắn Thất Công chúa sẽ không
trách đâu.” Thất Công chúa không nói gì nhưng kẻ dưới sẽ để ý. Bọn nô
tài đó quen thói sợ kẻ mạnh, nạt kẻ yếu, mới vài ngày nàng nằm giường
không ra ngoài mà bọn chúng đã tỏ ra thờ ơ, cơm nước thường xuyên bị cắt xén. Bảo Khâm tuy ăn ít, nhưng với tính cách của nàng, sao có thể chấp
nhận bị kẻ khác lấn lướt. “Đi thôi!” Bảo Khâm rời chăn bước xuống
giường, ngáp một cái, nói với Nhã Lan: “Trang điểm giúp ta.”
Bảo Khâm giả trai mười tám năm, do bị hãm hại mà giờ phải ở trên thuyền,
trở về thân phận nữ nhi. Nhã Lan có đôi tay khéo léo trời sinh, chỗ tô
chỗ vẽ, khuôn mặt trắng bệch trong gương biến đổi thật nhanh, trở nên có sức sống hơn. Do được nuôi như nam nhi, hàng lông mày của Bảo Khâm toát lên khí khái hơn người, lộ vẻ nhanh nhẹn khẳng khái, chỉ là cơ thể có
độc nên tinh thần không tốt, hàng lông mày sắc bén cũng trở nên dịu dàng hơn, trông cũng có vài phần nhi nữ.
Nhưng dù gì nàng cũng ở trong quân binh nhiều năm, hành động cử chỉ đều mang
khí phách thoải mái của các bậc trượng phu, may mà giờ đi lại không
thuận tiện, bằng không chỉ cần nàng sải bước cũng đủ khiến các a hoàn,
bà vú phải trợn tròn con mắt. “Tiểu thư thật đẹp.” Trang điểm xong, Nhã
Lan nhìn mỹ nhân như họa trong gương, cảm thán: “Bàng Xuân bên kia lúc
nào cũng khen Lưu tiểu thư hoa nhường nguyệt thẹn, đúng là ấu trĩ. Nếu
nàng ta nhìn thấy người, không chừng sẽ nói là tiên nữ hạ phàm cũng
nên.”
Đây là lần đầu tiên có người khen Bảo Khâm xinh đẹp. Dù sao nàng cũng là nữ nhi, nghe những lời này trong lòng cảm thấy phấn khởi, khóe miệng khẽ
cong lên. Trước kia ở trong quân đội, đám đàn ông luôn cười chê, nói
nàng trông giống các cô nương, vì thế nàng còn gây gổ với bọn họ. Sau
đó, trải qua nhiều trận chiến, biết bao kẻ địch đã chết dưới tay nàng,
dần dần không ai dám nói những lời như vậy nữa...
“Ngắm kĩ thì tiểu thư và Thất Công chúa có nhiều nét giống nhau.” Nhã Lan
nhìn hình bóng Bảo Khâm trong gương, nghĩ rồi nói: “Cằm và miệng, thật
sự giống y như đúc.”
“Thật sao?”
Cũng không có gì lạ, mẫu thân của Thất Công chúa – Chung Quý phi đã qua đời
là cô họ của nàng, những người mang dòng máu Chung gia đều có cằm nhọn
giống nhau. May mà Bảo Khâm lớn lên ở Tây Bắc, chỉ về kinh có bốn lần
nên chưa từng gặp Thất Công chúa, bằng không khi chạm mặt khó tránh khỏi bị lộ. Nhã Lan đưa chiếc váy dài bằng lụa màu xanh nhạt cho nàng thay,
sợ chủ nhân lạnh, lại khoác thêm chiếc áo màu vàng tơ lên vai bảo khâm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top