Chúng ta gặp nhau
Tên hôn quân kia chưa từng nghĩ rằng nàng là phận nữ nhi, dù vào nước Tấn
thì làm được gì chứ? Cũng tốt, dù tên hôn quân kia không biết chuyện
này, nhưng chỉ dựa vào vài phong thư mà kết tội Bảo Khâm, vậy bao năm
nàng chinh chiến chốn sa trường, đem tính mạng phó thác trên lưng ngựa
cùng những tướng sĩ kia thì sao?
Rốt cục chỉ tự chuốc lấy thất bại, lui quân, hỗn loạn, đem những cô nương
yếu đuối đi hòa thân, khiến bọn họ còn trẻ đẹp như hoa đã phải hầu hạ
lão Hoàng đế nước Tần hơn năm chục tuổi. Thật là vô dụng! Vô liêm sỉ!
Nghĩ đến đây, lồng ngực Bảo Khâm dâng lên cảm giác khó chịu, phút chốc
không kiềm chế nổi, nàng phun ra một ngụm máu tươi. Khoang thuyền nhỏ
ngập tràn mùi tanh ngọt.
Độc dược cung cấm quả nhiên rất hiệu nghiệm, đã qua nhiều ngày như vậy,
uống nhiều thuốc như thế mà vẫn chưa loại bỏ hết độc tố còn sót lại. Bảo Khâm cười lạnh, thuận tay lấy chiếc khăn đặt dưới gối lau đi vết máu
trên miệng. Nàng cầm chén trà đã nguội ngắt đặt bên giường uống một
ngụm, trong lòng mới thấy dễ chịu đôi chút.
Cơ thể này xem như đã bị hủy hoại. Nàng ngày trước khỏe mạnh bao nhiêu thì giờ ốm yếu bấy nhiêu, gò má hồng nhuận trở nên xanh xao không sức sống, đi vài bước chân, đọc vài quyển sách đã thấy không chịu nổi, thậm chí
còn mỏng manh hơn các thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé. Trong
đám đằng thiếp, nàng là kẻ “ốm yếu bệnh tật” nhất. Bảo Khâm ở trong khoang thuyền vỏn vẹn mười mét vuông này đã được bảy ngày. Đoàn đưa dâu Thất Công chúa chật kín hai chiếc thuyền lớn, a hoàn đi
theo cũng phải hơn trăm người, đồ cưới chất đầy khoang, nặng tới mức
chiếc thuyền như muốn chìm xuống. Bảo Khâm thật ra cũng chỉ là đằng
thiếp[1] đi theo Công chúa, có riêng một khoang thuyền đáng lẽ nên lấy
làm hài lòng, nhưng nàng vẫn rất ấm ức.
Ngoài cửa có tiếng bước chân nhè nhẹ vọng vào, tiếp đó là tiếng thị nữ Nhã
Lan: “Tiểu thư đã khá hơn chưa? Nô tỳ mới lĩnh một ít hoa quả, mời tiểu
thư dùng!” Nhã Lan là thị nữ được vú nuôi bên cạnh Thất Công chúa an
bài, dịu dàng hòa nhã, dù với một đằng thiếp nhỏ nhoi như nàng cũng vô
cùng kính cẩn. Vốn dĩ bên cạnh Bảo Khâm có hai a hoàn hầu hạ, đều là
người của Hình gia và rất đáng tin, nhưng trước lúc khởi hành, sư huynh
đã điều họ đi, đổi thành người của Thất Công chúa. Như vậy khi đến Tần
quốc, không ai có thể biết được thân phận thật của nàng.
Nghĩ đến đây, Bảo Khâm khẽ thở dài, dù đã cố gắng mỉm cười nhưng vẫn cảm
thấy bất lực vô cùng. Thế sự vô thường, có ai ngờ một tháng trước còn là Chung tiểu tướng quân anh dũng trên sa trường, giờ nàng đã phải thay
tên đổi họ, trở thành đằng thiếp nơi xứ người. Hơn nữa người mà nàng
phải hầu hạ lại là Tần Quân vương, kẻ đã giao chiến liên miên với nước
nàng từ nhiều năm nay. “Tiểu thư...” Nhã Lan không nghe thấy tiếng trả
lời, sợ Bảo Khâm lại ngất xỉu trong khoang thuyền như lần trước, bèn gọi lớn hơn, tay gõ lên cửa.
Lúc này Bảo Khâm mới hoàn hồn, quay ra đáp: “Không cần đâu, ta thấy hơi
mệt, muốn ngủ một lát.” Tuy họ đã đi được bảy ngày nhưng vẫn đang ở
trong địa phận nước Trịnh, nếu ông trời không có mắt để người khác nhận
ra nàng, chẳng phải bao kế hoạch và nhẫn nhịn bấy lâu đều trở thành trò
cười sao. Hơn nữa, lần này nàng giả chết ra đi còn có rất nhiều bằng
hữu, thuộc hạ cũ giúp đỡ, nếu gặp bất trắc tất liên lụy đến họ. Bảo Khâm tức giận vỗ mạnh xuống ván giường “rầm” một tiếng, mọi uất hận trong
lòng trút hết ra ngoài theo chưởng này. Tên hôn quân nước Trịnh đáng
hận, hắn nghe kẻ gian gièm pha mà không phân biệt tốt xấu đúng sai,
không màng an nguy chốn biên thùy, đổ oan cho trung thần, để kẻ địch
tiến vào địa giới khiến đất nước nguy nan. Càng đáng hận hơn là đám gian thần vì lợi ích cá nhân mà cấu kết với giặc, đem cả giang sơn tươi đẹp
này tặng không cho người ngoài.
Nếu nàng còn ở Hồng Cốc quan, chỉ cần dùng uy thế Chung gia hô một tiếng,
sẽ có ngàn vạn binh sĩ không tiếc thân mình, đổ máu nơi sa trường để bảo vệ xã tắc nước Trịnh. Mấy thứ nào là phản quốc, tham ô, thật quá nực
cười! Nếu không phải năm ấy phụ thân nàng hy sinh trên chiến trường để
bảo vệ Tổ quốc, nếu không phải tình cảnh khó khăn, nàng là nữ nhi, sao
phải bất chấp tính mạng để chỉ huy đội quân Tây Bắc?
Cho dù từ nhỏ Bảo Khâm được dạy dỗ như nam nhi, nhưng bản chất vẫn là một
cô nương yếu đuối. Cả đời phụ thân luôn hy vọng đến tuổi cập kê nàng sẽ
phục hồi thân phận, sau đó kết duyên cùng một người trung hậu hiền hòa,
chăm chồng dạy con, sống cuộc đời bình lặng.
Tên hôn quân kia chưa từng nghĩ rằng nàng là phận nữ nhi, dù vào nước Tấn
thì làm được gì chứ? Cũng tốt, dù tên hôn quân kia không biết chuyện
này, nhưng chỉ dựa vào vài phong thư mà kết tội Bảo Khâm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top