Chương 18

Gần tới giờ hợi (9-11 giờ tối), trăng vẫn chưa sáng tỏ, bóng tối âm u che phủ cả bầu trời.

Phương Thanh phải tốn rất nhiều công sức mới tìm thấy một hồ nước tinh khiết. Nàng vội bay xuống, dìu Lâm Xuyên lội xuống nước. Hồ nước này vừa trong lại nông, chỗ sâu nhất cũng chỉ hơn hai thước. Một dòng suối trong veo ngoằn ngoèo chảy xuống hồ vang lên tiếng nước thánh thót. Đáy hồ phủ đầy đá cuội, còn có mấy chú cá nhỏ dài khoảng vài tấc đang ẩn mình dưới đó.

Phương Thanh đỡ Lâm Xuyên nằm xuống nước, để đầu của hắn gối lên đầu gối mình. Nước hồ lạnh lẽo phủ lên làn da nóng rực của hắn, khiến hắn phải cúi đầu rên rỉ một tiếng.

Phương Thanh nhíu chặt mày, gọi bảo kính Cửu Hoa ra, lập tức niệm thuật: "Huyền Minh hóa kính, rừng ánh đại u. Định hà đãng uế, phù chính trừ tà. Cửu Hoa, huyền thủy!" (Thu hết lửa âm phủ vào gương, đẩy lùi bóng tối. Thanh tẩy những thứ xấu xa, giúp đỡ chính nghĩa tiêu diệt tà ma)

Gương sáng nhẹ rung lên, nghe theo lệnh nàng mà chậm rãi chìm xuống hồ nước. Ngay tức khắc, chiếc gương tỏa ra ánh sáng chói lọi xuyên qua làn nước trong vắt rọi lên mặt hồ, như một cây đuốc trong màn đêm.

Làn nước chứa ánh sáng thần kì khẽ vuốt qua cơ thể Lâm Xuyên, lập tức khiến hắn bị đau đớn. Hắn bị cơn đau nhói làm cho tỉnh dậy, không kìm được mà kêu lên. Nước hồ cứ như vật sống, ôm chặt lấy hắn, từng chút một thấm vào xương cốt của hắn, cùng giao đấu với chất độc trong huyết mạch hắn. Lớp vảy trên người hắn không thể chống lại pháp lực của Huyền Thủy, bắt đầu dần dần tróc ra, nhưng quá trình này lại đau đớn như thể bị xẻo thịt róc xương.

Phương Thanh đưa tay vuốt trán hắn, dịu dàng dỗ dành an ủi nói: "Nhẫn nại một chút là xong ngay." Nàng vừa dỗ dành hắn, vừa nhẹ nhàng cởi vạt áo của hắn, nới lỏng quần áo một chút.

Huyền Thủy tẩm qua da thịt trần trụi của hắn, làm cho cơn đau nhức lại tăng thêm vài phần. Hắn cắn răng, cố gắng không để mình la lên.

Phương Thanh nhìn hắn đau đớn như thế thì không khỏi đau lòng. Nàng đưa tay ấn lên ngực hắn, nghĩ muốn giúp hắn dịch chuyển bớt đau đớn. Nhưng nàng còn chưa kịp thi triển pháp thuật, thì tay nàng đã bị nắm chặt lấy.

"Đừng..." Hắn mở miệng, giọng nói yếu ớt rõ ràng còn run run, "Ta chịu đựng được..."

Tuy hắn nói như thế, nhưng nàng cảm giác được tay hắn vì quá đau đớn mà không khống chế được lực. Hắn nắm rất chặt, gần như muốn bóp nát xương cốt của nàng. Nhưng nàng không hề giãy ra, ngược lại còn cầm lấy tay hắn, để cho mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Không biết qua bao lâu, chỉ biết ánh trăng đã lên cao, vảy trên người hắn cuối cùng cũng tróc ra hết, chất độc được loại trừ, cơn đau cũng dịu đi nhiều. Cơ để đang căng cứng của hắn cũng dần thả lỏng, hô hấp cũng từ từ bình ổn hơn. Sau một hồi tra tấn đã khiến sức lực hắn tiêu hao hết. Cơ thể hắn mềm nhũn tê liệt, tay chân nặng trĩu, không còn sức để cử động.

Thấy hắn bắt đầu thả lỏng bàn tay, nàng mở miệng, dùng thanh âm vô cùng dịu dàng nói với hắn: "Đỡ hơn chưa?"

Hắn hơi gật đầu, yếu ớt đáp lại.

Nàng biết hắn đã kiệt lực, khẽ cau mày trách mắng hắn: "Nếu đi điều trị từ đầu, thì ngươi đã không phải chịu khổ như thế này. Sao sơ suất vậy?"

Hắn không trả lời, chỉ buông lỏng bàn tay đang nắm chặt tay nàng ra, vùi cánh tay vào trong nước.

Nàng trầm mặc một lát rồi hỏi hắn: "Có phải ngươi nghĩ nếu mình chết, thì có thể gặp lại sư phụ ngươi?"

Ý nghĩ này đã đã chôn dưới đáy lòng hắn từ rất lâu rồi. Nhìn lại sáu năm qua, số lần hắn đi liều mạng chém giết không thể đếm hết. Mặc dù hắn không nói thành lời, nhưng trong lòng tất cả những người bạn đồng môn của hắn đều ngầm hiểu hết thảy, chỉ là không ai dám đứng ra khuyên nhủ. Giờ đây nghe nàng nói thẳng ra như vậy, khiến hắn cảm thấy bản thân mình thật đáng buồn cười. Nhưng hắn biết phải làm như thế nào? Ngoại trừ như thế, còn có thể làm như thế nào đây?

Hắn cười buồn bã, cổ họng khàn khàn trả lời cô: "Ta chỉ nhất thời sơ suất, không liên quan đến sư phụ ta..."

Nàng, biết hắn nói cho có lệ mà thôi, trong lòng càng đau xót hơn. Nàng nâng tay, nhẹ nhàng vuốt ve những vết thương trên người hắn : "Còn những vết thương này? Cũng là nhất thời sơ suất sao?"

Ngón tay nàng mềm mại như lông vũ, trong làn nước lạnh lẽo lại tỏa ra hơi ấm, khiến hắn run rẩy. Hắn muốn thoát khỏi sự ám muội đến xấu hổ này, nhưng lại không còn chút sức lực nào. Hắn vừa quẫn bách vừa xấu hổ, vội nói: "... Đừng chạm vào ta..."

Nàng cười nói: "Ngay cả chết cũng không sợ, thế mà lại sợ ta chạm vào sao?"

"Không phải... Ta..." Hắn không biết nói thế nào cho phải nữa. Lúc trước nàng cũng từng cởi áo trước mặt hắn, đến lúc này thì rốt cuộc là nàng không biết cấm kị giữa nam nữ, hay là nàng có dụng ý xấu xa muốn đùa giỡn hắn?

Nàng không để ý tới lời kháng nghị của hắn, ngón tay chạm vào vết thương trên ngực hắn. Vết thương này dài chừng nửa thước, mặc dù đã lành thành sẹo, nhưng vừa nhìn là biết rất nghiêm trọng, chỉ sợ vết thương này từng khiến hắn nguy hiểm đến tính mạng.

Nàng nhíu mày, nghiêm túc nói với hắn: "Nếu ta là sư phụ ngươi, tuyệt đối không để cho ngươi tự hành hạ bản thân mình như vậy."

Hắn nghe xong chỉ yên lặng mà không đáp. Một lúc lâu sau, hắn chuyển đề tài, hỏi nàng: "Ta muốn giết ngươi, vì sao ngươi còn cứu ta?"

Nàng bật cười, đáp: "Bởi vì ta thích ngươi mà."

"Lại nói bậy!" Hắn hơi tức giận, mắng nàng một câu.

"Vì sao lại cho rằng ta nói bậy? Chẳng lẽ mấy lần ta cứu ngươi, còn chưa đủ chứng minh là ta thật lòng với ngươi sao?" Nàng hỏi.

Nàng nói vừa thản nhiên lại vừa chân thành, khiến tâm hắn loạn như ma, hắn cố kiềm chế nội tâm đang bối rối, nói: "Ngươi quen ta bao lâu, hiểu bao nhiêu về ta, mà dám nói thật lòng với ta."

"Vì sao không dám?" Nàng cười nói, "Có những người sớm chiều gần nhau mà vẫn như người xa lạ. Còn có một vài người nhờ duyên phận gặp nhau nên thành tri kỷ. Khi ta mới gặp ngươi thì lập tức cảm thấy như đã quen ngươi từ rất lâu rồi."

"Nhưng ta lại không nghĩ như vậy..." Hắn không dám đối diện với nàng, nhưng vẫn cố gắng chống cự đến cùng, cố chấp phản bác lại nàng.

"Không sao. Từ nay về sau, chúng ta sẽ ở bên nhau mỗi ngày. Cho nên ta nói xằng bậy hay là thật lòng, thì sau này sẽ rõ."

Nói đến như vậy, thì hắn làm sao có thể chống đỡ được nữa. Dưới ánh sáng của hồ nước, khuôn mặt trắng trong thuần khiết của nàng có phần tái nhợt. Vì cứu hắn, nàng phải thi triển thuật Kính Ánh, lại còn lập trận pháp Huyền Thủy, chắc hẳn bây giờ đang rất mệt mỏi. Nhưng nàng vẫn cười, nở nụ cười dịu dàng tươi tắn, nói những điều làm cho tim hắn đập loạn nhịp, khiến hắn phải tự hỏi bản thân, nếu không phải dung mạo này, không phải thanh âm này, thì hắn có dao động như bây giờ không...

Thấy hắn nhìn mình chăm chú, nàng cười hỏi hắn: "Ta thực sự rất giống sư phụ ngươi sao?"

Nàng đoán trúng suy nghĩ của hắn, khiến hắn hơi khiếp sợ. Hắn thu hồi ánh mắt, cúi đầu trả lời : "Giống nhau như đúc."

Nàng suy nghĩ một lúc, lại hỏi: "Nếu ta thật sự là sư phụ của ngươi, ngươi sẽ thích ta chứ?"

Hắn có chút bất đắc dĩ, buồn bã đáp: "Không đâu."

"Vì sao?" Nàng khó hiểu hỏi.

"Đồ đệ đối với sư phụ, tôn kính như con đối với bậc cha mẹ. Nếu đồ đệ mà có ý nghĩ bất kính với sư phụ thì có khác nào xúc phạm người?" Hắn đáp.

"Nhưng nếu sư phụ ngươi cũng muốn ngươi có suy nghĩ này thì sao?" Nàng tiếp tục hỏi.

Hắn hơi buồn cười, "Chẳng bao giờ có chuyện này."

"Nếu có thì sao? Ngươi lại kính trọng sư phụ ngươi như vậy, lệnh sư phụ khó cãi, ngươi sẽ làm như thế nào?" Nàng hỏi vô cùng nghiêm túc.

Lúc này thì hắn thật sự không trả lời được. Phương Thanh là sư phụ hắn, đó là việc rõ ràng. Nhưng nội tâm hắn thật sự chỉ coi nàng là sư phụ thôi sao? Nàng chưa từng dạy dỗ hắn, nuôi nấng hắn, hắn thật sự chỉ coi nàng là sư phụ sao?

Không biết sao, những ngày xuân năm đó, rồi hương quế dịu mát, như có như không, mỏng manh vương vấn, thấm vào tâm can hắn. Xưa nay theo tục lệ, đệ tử phải tôn kính sư phụ, sư phụ qua đời, mặc áo tang trăm ngày, tâm tang ba năm, thái độ phải luôn thành kính nhớ về sư phụ. Nhưng sáu năm qua, hắn chưa bao giờ dám nghĩ tới nàng. Thậm chí, ngay cả phía sau núi cũng không dám đặt chân đến. Hắn khiếp sợ như vậy rốt cuộc là vì điều gì, hắn cũng không dám suy nghĩ kỹ càng.

Những cảm xúc rối bời chìm nổi trong lòng, cuối cùng đành hóa thành một tiếng thở dài. Hắn nhắm mắt lại không dám nhìn nàng, thanh âm càng thêm suy sụp vô lực, chỉ nói: "Ta không biết..."

Phương Thanh nghe câu trả lời của hắn, mày khẽ cau lại. Sau một lát suy nghĩ, bàn tay nàng áp lên ngực hắn, sao đó khom lưng cúi đầu xuống hôn lên bờ môi của hắn.

Sự tiếp xúc bất ngờ đó khiến hắn mở mạnh mắt, kinh ngạc đến nỗi tâm trí trống rỗng. Đôi môi nàng mềm mại phả ra làn hơi nóng rực, như muốn thiêu đốt huyết mạch của hắn, làm con tim hắn đập dồn dập.

Nụ hôn nhẹ nhàng, vừa đơn giản vừa dịu dàng. Nàng tách khỏi bờ môi của hắn, hơi hơi nâng người dậy, rồi nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn. Trái tim dưới bàn tay của nàng đập kịch liệt, không còn giữ nổi bình tĩnh.

"Ngươi..." Hắn đỏ mặt, hiển nhiên quá xấu hổ tức giận, nhưng lại không có sức phản kháng, chỉ có thể lớn tiếng mắng nàng, "Làm càn!"

Nhưng nàng hoàn toàn không sợ hãi, ngón tay rời khỏi ngực của hắn, chậm rãi di chuyển lên trên. Hai tay nàng áp lên hai má của hắn, lại cười nói: " Chàng có biết nguyên tắc của phủ Cức Thiên là gì không? Nếu thích một thứ nào đó, thì phải lập tức chiếm lấy, và nó sẽ là của chàng."

Hắn bắt đầu cảm thấy luống cuống, thanh âm cũng hơi run rẩy, "Tình cảm của con người, làm sao có thể ví với đồ vật? !"

Nàng lại cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi của hắn, nói: "Ta đối xử thật lòng với chàng, thì chàng không muốn. Bây giờ lại không cho ta đi cướp đoạt à?" Nàng nói xong, lại tiếp tục cúi người xuống. Giọng nói sát bên tai hắn, mang theo vẻ bốc đồng bá đạo, "Ta mặc kệ trong lòng chàng có ai, kể cả là sư phụ chàng, ta cũng quyết không buông tay..."

Nói rồi nàng khép mi lại, không để cho hắn kịp phản bác lại hôn hắn một lần nữa, vừa chân thành mà nhẹ nhàng như vuốt ve an ủi.

Hắn muốn đẩy nàng ra, nhưng còn chưa kịp nâng tay lên thì đã bị nàng nhẹ nhàng ấn xuống. Hắn dùng toàn lực để kháng cự, nhưng lại càng khiến hai người trở nên ái muội hơn, đẩy nụ hôn kia càng sâu thêm. Hắn nghe thấy hơi thở của mình càng lúc càng dồn dập nặng nề hơn, thế mới biết, hóa ra sự ngoan cố phòng ngự của bản thân chẳng hơn gì sợi chỉ mảnh...

Ngay lúc hắn gần như đắm chìm trong nụ hôn, thì chợt nghe có tiếng quát vang lên: "Đồ khốn!"

Thương Hàn? ! -- hắn lập tức phục hồi tinh thần, muốn giãy dụa thì nàng hoàn toàn không để tâm, tỏ ra mắt điếc tai ngơ đối với lời mắng chửi kia, vẫn dịu dàng kéo dài nụ hôn.

Tình cảnh như vậy, làm cho các đệ tử Dịch Thuỷ đi cũng Thương Hàn đều im thít, đỏ mặt cúi thấp đầu, không dám nhìn lên. Sắc mặt Thương Hàn càng xanh mét, bàn tay đang cầm kiếm xiết thật chặt, suýt chút nữa thì bạo phát.

Cuối cùng Nghi Huyên chịu không nổi nữa, lớn tiếng trách mắng: "Yêu nữ! Ngươi buông ra hắn!" Nói rồi nàng vung kiếm xuất một chiêu Phi Sương để đe dọa.

Thế nhưng, Phi Sương còn chưa đến gần đã bị ánh sáng của bảo kính đang bao phủ trên hồ nước hóa giải. Kiếm khí suy tàn tựa như sương hoa héo úa, biến mất không dấu vết.

Lúc này Phương Thanh mới lưu luyến dứt khỏi nụ hôn, nâng mắt nhìn về phía những người đang đứng bên hồ.

Các đệ tử thấy nàng không hề e lệ hay ngại ngùng, thì tinh thần càng kích động hơn. Nghi Huyên lại tức giận không chịu nổi, nàng tiến lên vài bước, nói: "Lâm Xuyên, con đây là..."

Lâm Xuyên cố gắng đứng dậy, nhưng chỉ miễn cưỡng động đậy được nửa thân thể. Hắn mở miệng, suy yếu giải thích nói: "Sư thúc... Mọi chuyện không như người nghĩ đâu..."

Không đợi Nghi Huyên đáp lại, Thương Hàn đã mở miệng, cơn thịnh nộ bị áp chế hóa thành sự tàn bạo lạnh lùng, nói: "Hừ. Đồng môn bị tập kích, yêu ma thì làm loạn. Ngươi lại cùng với yêu nữ làm chuyện bậy bạ giữa ban ngày, còn muốn ngụy biện nữa sao !"

Lâm Xuyên muốn giải thích thật rõ ràng, nhưng nhìn thấy ánh mắt của tất cả các huynh đệ đều là khinh thường, rồi ngay cả Nghi Huyên, người luôn thương yêu tin tưởng hắn nhất cũng kinh hãi mà nhìn hắn, nhất thời khiến hắn không biết nói sao cho tốt.

Mới vừa rồi để giải độc nên quần áo của hắn bị qua quít cởi ra. Còn nàng, từ lúc ra khỏi cốc Hủ Tức thì cũng chỉ khoác áo ngoài của hắn, vạt áo bị bung ra không che kín được làn da trắng như tuyết. Thêm nữa, nước hồ lại hơi lạnh, thấm ướt y phục mỏng manh, dính sát vào người nàng, càng lộ ra dáng người kiều diễm. Nhìn cảnh tượng này làm sao khiến người ta không hiểu lầm cho được...

Lâm Xuyên bình ổn lại tâm trí, nhìn về phía Thương Hàn, khiêm tốn lễ độ nói: "Đàn Chủ minh giám, vừa rồi yêu ma tấn công bất ngờ nên đệ tử đã dốc toàn lực chống lại. Nhưng cơ thể bị nhiễm độc nên không đủ sức ngăn cản. May mà..." Hắn không biết phải gọi Phương Thanh như thế nào, thoáng ngừng lại một chút, "May mà có nàng ấy ra tay cứu giúp, dùng Thiên Nhất Huyền Thủy trận giải độc cho đệ tử..."

"Thiên Nhất Huyền Thủy trận..." Thương Hàn lạnh lùng ngắt lời hắn, nói, "Vậy cảnh vừa rồi cũng là Thiên Nhất Huyền Thủy trận sao?! Ngươi đừng nhiều lời nữa, theo ta về phái lĩnh tội!" Hắn nói xong, lại quay ra nói với các đệ tử đứng sau, "Các ngươi thất thần cái gì, còn không mau bắt yêu ma kia lại!"

Lâm Xuyên biết không thể tự chứng minh mình trong sạch, đành trầm mặc. Nhìn thấy đồng môn cầm kiếm tiến lên, hắn mở miệng, nhẹ giọng nói với Phương Thanh bên cạnh: "Ngươi đi đi."

Phương Thanh nhìn hắn, cảm thấy hơi khó hiểu.

Lâm Xuyên lại nhìn nàng, thản nhiên cười nói: "Coi như là ta báo đáp ân cứu mạng của cô... Đi nhanh đi, ta không chặn được lâu đâu."

Phương Thanh thấy hắn cố gắng chống người định đứng dậy, thì vươn hai tay nhẹ nhàng ôm lấy hắn từ phía sau. Nàng cười, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Ta đã nói rồi, từ nay về sau, chúng ta sẽ ở bên nhau mỗi ngày... Quyết không nuốt lời..."

Hắn không biết nói sao cho phải nữa, trong lòng ấm áp gần như muốn hòa tan hắn.

Nàng cười, tay trái khẽ nâng lên, gọi bảo kính Cửu Hoa đang chìm dưới hồ lên, thu lại ánh sáng đang bao phủ trên hồ nước. Các đệ tử nhìn thấy nàng cầm gương, thì đều không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng sau đó nàng lập tức thu lại bảo kính, hoàn toàn vô không muốn gây chiến.

Ánh nắng ban mai dịu dàng rọi xuống, hiền hòa phủ lên vạn vật. Nàng mỉm cười, nói với mọi người: "Không cần phải đánh nhau. Việc đã đến nước này, chàng ở đâu, ta ở đó."

Mọi người nghe xong đều đưa nhìn nhau, cuối cùng đều quay ra nhìn về phía Thương Hàn.

Mặt Thương Hàn lạnh băng, một câu cũng không nói.

Lâm Xuyên bất đắc dĩ nhíu mày, trách nàng: "Đừng nói bậy."

"Không nói bậy..." Nàng thở dài một tiếng, đầu nàng gối lên bờ vai của hắn, trong thanh âm tràn đầy mệt mỏi, cúi đầu nói, "Thật ra, ta có muốn cũng không động đậy được... Mệt mỏi quá..."

Hắn không kìm được lòng mà bật cười, chuyện sẽ đi đến đâu, đã chẳng còn quan trọng...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top