Chương 10:


Vừa mới bước chân về đến nhà vẫn chưa kịp mở cửa, chuông điện thoại của Tiêu Chiến đã reo liên tục.

"Alo, tôi là Tiêu Chiến."

"Tôi là Gia Hoành đây. Cậu nói chuyện với bà Chu thế nào rồi ?"

Bàn tay đặt trên tay nắm cửa bỗng khựng lại, rụt về phía sau.

"Ừm ... tôi vẫn chưa gặp được bà Chu."

Gia Hoành ở đầu dây bên này đứng phắt dậy, không kìm nổi kích động mà trợn tròn mắt.

"Cái gì ?? Ôi trời đất, các chủ thầu đang tới văn phòng đòi tiền kia kìa. Họ nói nếu không đưa trước sẽ đình công đó."

Tiêu Chiến bất lực thở dài, anh không biết nên làm gì, cảm thấy bản thân thật vô dụng.

"Cậu lựa lời nói với họ hẹn lại đi, cho tôi thêm vài ngày, tôi sẽ nghĩ cách thanh toán cho họ."

"Được, nhưng phải nhanh đó. Một mình tôi không làm nổi cả đám vai u thịt bắp đâu."

Anh "ừm" một tiếng rồi cúp máy, mở cửa vào nhà. Điềm Điềm thật sự rất lo cho anh, cứ như vậy sẽ không ổn mất.

Cậu theo phía sau anh, giọng đầy lo lắng.

"Chiến ca, thật ra có chuyện gì vậy ? Nói em biết được không ?"

Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn cậu, anh không muốn cậu biết những chuyện xấu hổ mà anh đã làm ra. Cậu quá thuần khiết, quá tốt. Anh không muốn liên luỵ cậu.

"Không có gì đâu. Chuyện làm ăn mà, anh giải quyết được. Không sao, đừng lo lắng."

Nói rồi anh xoa đầu cậu trấn an, xong lại quay lưng bước vào phòng. Nhưng làm sao cậu tin được đây ? Tiêu Chiến đã khóc, anh khóc đó. Cậu làm sao yên tâm cho được ?

Điềm Điềm nắm tay áo anh kéo lại, ép anh đối diện với mình. Mặt cậu căng thẳng nhìn vào mắt anh.

"Em không tin đâu. Có chuyện gì anh cũng phải nói em mới giúp được chứ. Anh không xem em là chỗ dựa sao ?"

Tâm trạng Tiêu Chiến đang cực kì tệ, anh cực kì muốn khóc, nhưng anh không muốn cậu nhìn thấy, cậu sẽ lo lắng mất.

"Anh đã nói không sao Điềm Điềm, đừng làm phiền anh nữa, anh muốn ở một mình."

Nói rồi Tiêu Chiến vùng tay ra, bước nhanh vào phòng. Cậu lập tức đuổi theo, kéo tay anh lại muốn anh kể sự thật cho mình, cậu không thể nhìn anh như vậy mà chẳng làm gì được.

"Anh Chiến, anh..."

"ĐIỀM ĐIỀM EM CÚT RA NGOÀI !!!"

Cậu giật mình đăm đăm nhìn anh, chẳng bao giờ anh lớn tiếng với cậu vậy cả.

Tiêu Chiến ý thức được mình đã nặng lời, nhưng bây giờ anh không còn tâm trí dỗ dành cậu nữa. Đành bực dọc quay mặt đi hướng khác.

Điềm Điềm buông xui hai tay xuống, gật gật đầu rồi quay lưng bước ra ngoài, đóng mạnh cửa lại.

Là do tâm trạng anh tệ thôi chứ không phải anh không cần cậu, đúng vậy, chính là như vậy. Cậu mím môi tự an ủi bản thân nhưng nước mắt cứ chực trào rơi xuống. Bản thân cậu cũng tệ quá đi, bên cạnh anh mà chẳng giúp ích được gì.

Sau khi cậu ra ngoài, Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn cánh cửa đã đóng chặt thật lâu, thật lâu. Nước mắt thay nhau tuôn xuống, anh có lỗi với cậu, nhưng anh chịu không nổi nữa rồi ! Anh ngồi bệt xuống sàn nhà, gục đầu vào cạnh giường khóc nức nở như một đứa trẻ, lần đầu tiên trong đời anh thấy mình yếu đuối đến như vậy.

8h tối, tiếng chuông cửa làm anh giật mình tỉnh giấc, anh đã ngủ quên lâu đến vậy sao ? Còn Điềm Điềm đâu ?

Tiếng chuông cửa réo rắt liên tục thúc giục anh nhanh chân ra mở cửa. Là ai mà lại đến nhà anh giờ này ?

Cánh cửa được mở ra, thật bất ngờ khi người đối diện lại là Nghiêm Thuỵ Lâm.

Mặt Tiêu Chiến đanh lại, lạnh nhạt hỏi

"Sao cô biết nhà tôi ở đây ?"

Cô mỉm cười, nhìn vào phía trong nhà

"Không định mời khách vào trong sao ?"

Anh nhìn cô thận trọng, sau đó nghiêng ngươi để cô bước vào. Anh cũng vào theo sau.

"Làm gì có chuyện nào mà Nghiêm Thuỵ Lâm tôi điều tra không được chứ, có phải không ?"

"Đống tin đó là do cô tung ra phải không ?"

Thuỵ Lâm vẫn giữ nụ cười trên môi, ngồi xuống sofar chỉnh lại mái tóc.

"Phải."

Anh nhìn cô, vẻ mặt không chút cảm xúc

"Để làm gì ? Trả thù tôi sao ?"

Cô bật cười, lắc đầu mà nói

"Tôi cần gì làm vậy chứ ? Nếu muốn trả thù tôi sẽ dùng cách cay nghiệt hơn nhiều."

"Tôi không hiểu, cô làm vậy để làm gì ? Giờ tôi và La Thiệu Đình cũng đâu còn quan hệ gì, cô và hắn có thể nối lại tình xưa mà ? Sao cứ phải muốn ép chết tôi ?"

Thuỵ Lâm không cười nữa mà bắt đầu thấy khó chịu, giọng cô lãnh lót cất lên như tạt nước lạnh vào anh.

"Làm ơn đi ? Hắn ta gay lọ, thích đàn ông đó ? Anh nghĩ tôi có thể nối lại tình xưa với hắn sao ? Kinh tởm chết được."

"Vậy lý do là gì ?"

Cô trở về với nụ cười trên môi như cũ, cứ mỗi lần nhắc đến La Thiệu Đình là cô cứ nổi nóng.

"Chúng ta đều là người làm ăn mà, tôi đến đây để ra giá với anh. Nếu anh đồng ý, bảo tàng và công danh sự nghiệp của anh lại trở về như cũ, không mất mát gì."

Tiêu Chiến nhìn cô khó hiểu, anh còn thứ gì đáng giá sao ? Nhìn cô cũng không giống vì một bức tranh mà tốn công tốn sức như vậy.

"Ra giá cái gì ?"

"Điềm Điềm."

Mặt anh giản ra, chắc chắn là nghe nhầm.

"Ý cô là bức Thiên Hoa ?"

Cô lại bật cười, nói rõ ràng từng câu từng chữ.

"Là-Điềm-Điềm. Bằng-xương-bằng-thịt."

Anh đứng phắt dậy, vẻ mặt và lời nói cực kỳ căng thẳng.

"Không được."

Thuỵ Lâm cũng đứng dậy, nhìn anh cười ẩn ý

"Chưa suy nghĩ đã quyết định như vậy có hơi vội vàng không ?"

Tiêu Chiến nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy kiên định, dù có thế nào anh cũng không thể bán Điềm Điềm cầu vinh được.

"Không cần suy nghĩ, quyết định của tôi là không được. Mời cô về cho."

Vừa nói anh vừa nắm tay áo Thuỵ Lâm lôi ra ngoài, mở cửa tiễn khách.

"Nè, đợi chút đã. Anh muốn công danh sự nghiệp tiêu tàn sao ? Đó chỉ là một thằng nhóc thôi."

"Cô còn không đi tôi sẽ gọi cảnh sát."

Nói rồi anh đẩy mạnh cô ra ngoài, đóng mạnh cửa lại.

Nghiêm Thuỵ Lâm tức điên lên, xem cô là gì chứ ? Được, không đồng ý vậy cô sẽ khiến anh thân bại danh liệt. Lúc đó đừng bao giờ đến cầu xin cô. Cô bực dọc quay người bỏ đi.

Tiêu Chiến cũng cực kì tức giận. Không có Điềm Điềm bên cạnh, bảo tàng Thiên Hoa có được xây dựng lên cũng đâu còn ý nghĩa gì. Anh lại vô dụng đến mức chỉ còn Điềm Điềm thôi, anh không cho phép ai đưa cậu đi nữa. Khẽ chửi thầm mấy câu rồi anh lại đem tâm trạng tồi tệ quay trở lại phòng ngủ.

Từ khi Thuỵ Lâm vừa đến, Điềm Điềm đã đứng sau cánh cửa phòng vẽ, nghe được tất cả mọi chuyện. Cậu biết rằng đã đến lúc nên làm gì đó, một việc tốt cho anh ...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bjyx#fanfic