5. Chạm Mặt
Tết Trung Thu, còn gọi là Tết trông trăng hay Tết đoàn viên, là một trong những dịp lễ lớn của người Việt từ xưa tới nay diễn ra và rằm tháng tám âm lịch hàng năm.
*
Tọa ở phía Tây của kinh thành, ba gian lớn của tiệm trang sức Tuyệt Sắc Phường hôm nào cũng đầy những tiểu thư, phu nhân quyền quý ra ra vào vào.
Có thể nói trang sức của Tuyệt Sắc Phường từ kiểu dáng đến chất liệu thực độc nhất vô nhị. Ví dụ như cây Thạch Tuyết trâm gắn hạt dạ minh châu này, hình dáng bông tuyết được chạm trổ tinh xảo vô cùng, sang trọng vô cùng mà chẳng ai ngờ được nguyên liệu để làm nên nó lại chính là loại đá trắng tầm thường có nhiều vô kể, không ai đếm xỉa đến ở các bờ biển. Còn chiếc lược cài tóc đính đá mã não độc đáo kia thì chính là được chế tạo nguyên từ vỏ một con sò, hình dáng cùng màu sắc của vỏ sò không lẫn đi đâu được, không biết người thợ chế tác như thế nào mà màu sắc của vỏ khá bắt mắt nhưng vẫn gợi được nét tự nhiên, bóng bẩy không quá giống với vỏ sò bình thường màu sắc đơn điệu. Hay chiếc vòng tay thủy tinh trong suốt này, bên trong có vô số cát nhiều màu lấp lánh cũng là một trong số trang sức của Tuyệt Sắc Phường rất được các tiểu thư cùng phu nhân yêu thích.
Lúc này, tại trước cửa Tuyệt Sắc Phường xuất hiện vài thân ảnh thu hút ánh mắt của người qua đường.
Thiếu nữ lam y tao nhã thêu đóa lan trắng nở rộ, dáng người mảnh mai, tóc vấn một nửa đơn giản, lược gỗ mộc mạc tinh xảo cài đầu, làn da trắng như đá cẩm thạch, đôi mắt phượng hẹp dài, con ngươi nâu sẫm tuyệt mỹ sâu không thấy đáy, ẩn ẩn mị hoặc khiến cho người ta có cảm giác nếu rơi vào, sẽ chẳng có ai tình nguyện thoát ra lại không biết là vô tình hay cố ý phủ lên một tầng thờ ơ, lãnh đạm, lạnh nhạt thiếu xúc cảm. Tuy nửa khuôn mặt bị mạng sa trắng che mất nhưng nhìn vào các ngón tay thon dài toàn mỹ cùng đôi mắt của nàng, người ta cũng không quá khó khăn để hình dung ra nhan sắc của vị cô nương này kinh diễm đến mức nào. Khí chất toàn thân trang nhã, cao quý cùng trầm ổn, nàng đứng đó tựa như một đóa lan trắng tinh khiết, không nhiễm chút hồng trần nào, tựa như bạch hạc Tiên điểu thanh cao người người ngưỡng mộ, vạn người ao ước.
Bên cạnh nàng, nữ hộ vệ cùng nha hoàn bộ dáng nhìn rất tốt. Nữ hộ vệ một thân nam trang sắc nâu sẫm đơn điệu, cổ lộ ra miếng ngọc bội hình trăng khuyết màu lam nhạt, tay ôm kiếm bộ dáng thành thục, dung mạo ưa nhìn nhưng ánh mắt lại thâm trầm, lúc này cả người cơ hồ tản mát ra hàn khí âm u không ai dám nhìn tới. Nha hoàn dung mạo cũng thanh tú nhưng khuôn mặt lại quá mức lạnh lùng, vận y phục lục sắc nhẹ nhàng, họa tiết hoa sen thêu tinh xảo lại không quá phô trương, cử chỉ đúng mực trầm ổn, thực khác biệt với các nha hoàn thông thường.
Ba con người, ba khí chất, ba dung mạo ấy đứng cùng một chỗ làm rất nhiều ánh mắt ngó tới.
Nguyệt Mẫn có lẽ là người đầu tiên phát giác những ánh mắt không đứng đắn, những tiếng xì xầm to nhỏ chung quanh, đôi con ngươi thâm trầm ngầm nổi sát khí cuồng bạo.
Khi những người qua đường còn đang sôi nổi bàn luận trước sự xuất hiện của mấy mỹ nhân nọ thì Mạc Tử Như Nguyệt đã dẫn đầu bước vào trong Tuyệt Sắc Phường, tuyệt nhiên không hề để ý tới mấy ánh mắt đầy hứng thú cùng tò mò quét tới trên người mình.
Ngay khi Mạc Tử Như Nguyệt bước qua ngưỡng cửa, Nguyệt Mẫn liền dừng bước, thản nhiên lưu lại phía mấy bàn trà có người ngồi một ánh mắt đe dọa âm lãnh. Cơ hồ có ngọn gió bấc từ vùng u cốc tối tăm thổi qua làm cả đám rùng mình ớn lạnh, lập tức im bặt.
Giữa cả một tiệm lớn nữ trang, cư nhiên lại có một nam nhân không khỏi làm cho Mạc Tử Như Nguyệt chú ý. Nam tử trông trạc tuổi Nguyệt Mẫn, dung nhan tuấn tú, hiền lành mà vừa nhìn qua y phục, Mạc Tử Như Nguyệt liền nhận biết người nọ là công tử nhà quyền quý. Điều này cũng phải thôi, muốn bước chân vào Tuyệt Sắc Phường mua đồ, tuyệt nhiên không phải tất cả, ai cũng có đủ bạc.
Nhưng rất nhanh, sự chú ý của Mạc Tử Như Nguyệt dời tới chỗ nữ tử vận y phục bán hàng - loại áo tứ thân đỏ son thêu hình trăng khuyết tinh xảo ở viền mép cổ áo và tay áo, váy lại màu nâu vàng nhã nhặn, đang tiến lại gần. Nữ tử chỉ khoảng mười lăm tuổi, còn rất trẻ, hiển nhiên là người mới. Nàng cúi đầu, hành lễ trước Mạc Tử Như Nguyệt, động tác rất chuẩn mực lại tao nhã: "Tiểu thư, em là Diệp Trúc, Diệp Nương biết tiểu thư về kinh, đặc biệt sai em để ý tiệm. Giờ Diệp Nương đang ở gian sau, mời tiểu thư đi theo em." - Thanh âm Diệp Trúc trong trẻo, dễ nghe, nàng dùng âm lượng vừa đủ nói với Mạc Tử Như Nguyệt, tuyệt nhiên là không sợ có ai nghe thấy.
Mạc Tử Như Nguyệt cùng Nguyệt Mẫn, Nguyệt Nhã liền đi theo nàng. Lúc vượt qua vị công tử kia, Nguyệt Mẫn cảm thấy cử chỉ đang xem xét trang sức chăm chú của người nọ hơi trì trệ lại một chút, cảnh giác trong lòng bình thường bốn phần giờ lại tăng lên bốn phần.
Gian sau của Tuyệt Sắc Phường thực chất là một Viện tử cỡ trung sức chứa hai mươi người với đầy đủ sân vườn, nhà kho, bếp, khu giặt, phòng ở. Mà Diệp Nương - trưởng bản của Tuyệt Sắc Phường chính xác là đang vắt vẻo ở trên cây si trước Thư phòng.
Dường như đã quá quen với loại tình huống này, Mạc Tử Như Nguyệt không vào Thư phòng mà ngay lập tức đi thẳng tới dưới gốc cây si, ngửa mặt nhìn tán lá xanh rì mà gọi: "Yến tỷ tỷ mau xuống, có con ong vàng trong váy tỷ kìa." - Đồng thời, nàng dùng đá nhỏ bắn vào mông kẻ đang không chút để ý hình tượng, phơi ngửa trên cành cao.
Khắp sân đột ngột vang vọng một tiếng thét thảm thiết, kèm theo sau là tiếng cành lá "răng rắc" gãy rụng. Diệp Nương nói không ngoa chính là rơi "bịch" một cái xuống đất, bộ dáng cực kì khó coi, trên tóc còn vương lá cây, y phục lục sắc thanh đạm, vốn chỉnh tề giờ lại xộc xà xộc xệch còn dính bụi đất lem luốc, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống một trưởng bản bản lĩnh của Tuyệt Sắc Phường nổi danh khắp Đại Việt.
"Là kẻ chết bầm nào gọi bà?" - Diệp Nương sừng sộ xoa mông quát lớn, nốt ruồi nhỏ theo khóe mắt phải nhăn lại, khuôn mặt xương xương thanh tú vì tức giận mà đỏ au. Nàng xưa nay trời không sợ, đất không sợ, gì cũng không sợ, chỉ duy có ong là sợ chết khiếp. Diệp Nương hãi ong đến mức chỉ cần nghe thấy chữ "ong" thôi là có cảm giác nghe thấy cả tiếng đập cánh "vo vo" bên tai rồi.
"Là ta, Nguyệt." - Mạc Tử Như Nguyệt cư nhiên không có bất kì cảm giác tội lỗi nào, thản nhiên đáp.
Diệp Nương còn định túm lấy tên xỏ lá vừa hại mình kia, quạt cho một trận thì lại nghe thấy danh tự quen thuộc, nhất thời quên giận, xoay người, ôm chặt lấy Mạc Tử Như Nguyệt, mừng rỡ tới mức nhảy tưng tưng: "Ôi, Tiểu Băng Băng, là muội, thật là muội! Ta nhớ muội quá đi mất thôi."
Đột ngột bị ôm chặt lại bị xốc nảy liên tục, Mạc Tử Như Nguyệt cảm thấy choáng váng thiếu dưỡng khí, đôi mắt cũng dại ra. Nhận thấy chủ tử khác thường, Nguyệt Mẫn lập tức phi thân lên, cướp Mạc Tử Như Nguyệt khỏi tay Diệp Nương. Diệp Nương còn định tiến lên ôm Mạc Tử Như Nguyệt thêm lần nữa thì Nguyệt Nhã nhanh nhẹn đứng chắn ngang, khuyên "Không nên", làm Diệp Nương mất hứng bĩu môi nói: "Ai dà, Băng Băng muội xem, Hàn Hàn sắp theo người ta về nhà rồi vậy mà cái tính keo kiệt chẳng thay đổi gì cả!"
Trước ánh mắt hiển hiện rõ sự coi thường của Diệp Nương, Nguyệt Mẫn cũng không kiêng dè người xung quanh, lập tức trừng lớn mắt lại, nhiệt độ có thể nói là không hề thua kém băng sơn lạnh lẽo. Diệp Trúc trẻ tuổi đứng bên cạnh không khỏi mở lớn mắt kinh ngạc.
Diệp Nương thường ngày tính khí nóng nảy thất thường khó lường, cả Long thành này, ai cũng biết, nàng cũng đã nếm trải, nhưng chưa từng thấy bộ dáng Diệp Nương như lúc này. Còn cả vị cô nương này, Diệp Trúc thấy ban nãy rõ ràng tính cách nàng lạnh nhạt thờ ơ, nhưng cùng với Diệp Nương, hai người tuổi tác không hề nhỏ này thật không khác gì hai tiểu nữ hài đang chành chọe chí chóe.
Nguyệt Nhã cụp mắt xuống, làm như không thấy. Thực chất tình cảnh này nàng đã quen rồi. Diệp Nương cùng Nguyệt Mẫn trong tâm không ai bảo ai đều coi trọng đối phương hơn cả tỷ muội tình thâm, hơn cả chân tay, nhưng ngoài miệng lại khăng khăng khẳng định hai bên truyền kiếp "không đội trời chung", gặp một lần nhất định phải móc mỉa một lần mới chịu, mà nguyên nhân chính là vì tiểu thư.
Mạc Tử Như Nguyệt cũng rất nhiều lần than vãn với Nguyệt Nhã rằng: "Hai người này rõ ràng tình cảm không hề tệ vậy mà lúc nào gặp nhau cũng nhất định cứ như là dẫm phải đỉa. Đều đã trưởng thành rồi, vốn đã sớm nên lập gia đình mà lại cứ cái thói cư xử như hài tử vậy, thật chẳng ra làm sao." Lúc đó, Nguyệt Nhã thật sự muốn nói: "Tiểu thư, hai người họ đều nhìn nhận tiểu thư là Hoàng Thượng, bọn họ là Cung Phi, cho nên Cung Phi ra sức tranh giành sủng ái của Hoàng Thượng là lẽ tự nhiên."
Diệp Nương tên thật là Diệp Phi Yến, thân hình cao gầy, đôi mắt rất đẹp, đôi gò má lại cao, làm cả khuôn mặt trái xoan thêm xương xương, cuối đuôi mắt phải của nàng có một nốt ruồi nhỏ thật nổi bật, làm toàn dung nhan của nàng nhiễm một tầng phong tình. Nàng vận một thân lục sắc y phục thanh đạm, tóc búi cao như kiểu của phụ nhân, chỉ cài duy độc một trâm gỗ đạm mạc, cả người tỏa ra khí chất bản lĩnh cùng cơ trí. Mới hai sáu tuổi nhưng Diệp Nương sớm đã trải qua rất nhiều thăng trầm trong đời. Từ nhỏ, phụ thân mất sớm, Diệp Nương đã phải cùng mẫu thân sớm tối đi buôn bán để sống qua ngày. Rồi cũng sớm lập gia đình, nhưng không biết có phải vì tướng mạo "sát phu" của nàng, phu quân Diệp Nương cũng đã qua đời một năm sau khi nàng bước chân vào phu gia. Từ đó, nàng trở thành góa phụ, mọi người đều gọi nàng là Diệp Nương, kể ra cũng đã được mười năm rồi. Lại nói, Diệp Nương sớm lăn lộn nơi thị thành buôn bán, đã trải qua không ít áp bách trên thương trường, tiếp xúc với đủ loại người, hình thành tính cách có chút ngổ ngáo, háo thắng. Cho nên trước uy vũ của Nguyệt Mẫn, Diệp Nương cũng chẳng đặt vào mắt.
"Tỷ khuyên Tiểu Hàn đệ đệ một câu, có keo kiệt thì cũng hãy keo kiệt những thứ là của mình thôi. Còn Tiểu Tuyết muội muội này, tỷ nói thật, muội đừng có kế thừa những cái thói dở hơi của người ta, có kế thừa cũng hãy kế thừa tính phóng khoáng như ta đây, sau này mới có tiền đồ!" - Diệp Nương cong môi, hai tay chống hông bộ dáng chua ngoa không khác gì mấy bà cô bán cá ngoài chợ.
"Băng, Hàn, Tuyết" là các biệt danh Diệp Nương gán cho ba người Mạc Tử Như Nguyệt vì từ lần đầu gặp mặt, Diệp Nương đã bị dọa sợ khi thấy bộ ba cực kiệm lời, cực lạnh nhạt này. Nàng còn tưởng là Nguyệt Mẫn cùng Nguyệt Nhã khi ấy mới từ trong hố tuyết ở Thủy Vĩ chui ra cho nên biểu cảm mới đông cứng như thế. Tuy nhiên, sau này tiếp xúc mới biết, hai người là do ảnh hưởng từ tính cách Mạc Tử Như Nguyệt mới thành cái bộ dạng như vậy. Nhưng mà đến thời điểm hiện tại, có vẻ nàng đã thành công rã băng Nguyệt Mẫn cùng Nguyệt Nhã rồi. Vì ít nhất đối với Diệp Phi Yến nàng, hai người cũng lộ ra chút cảm xúc bất mãn.
Bị Diệp Nương châm chọc, biểu cảm "đơ trường kì" trên khuôn mặt của Nguyệt Nhã không thay đổi, chỉ có ánh mắt hơi gợn lên một chút, nhưng không hé răng nói nửa lời, chuyên chú vuốt lưng Mạc Tử Như Nguyệt, giúp nàng điều hòa lại hơi thở.
Tuy nhiên, Nguyệt Mẫn lại rất nhàn rỗi không có việc gì làm hơn là đáp trả: "Phải rồi, ta làm sao mà sánh được với Diệp Nương tỷ xinh đẹp, phóng khoáng, phong lưu. Ta chỉ thắc mắc, phóng khoáng như tỷ, lần nào cũng chủ động trèo cây hái hoa rồi để ngã đau, vẫn còn muốn tiếp tục trèo sao? Vừa rồi, không phải tỷ mải miết ôm cây si đến ngây ngốc, chúng ta tới cũng không biết đi? Nếu vậy, thật xin lỗi, quấy rầy rồi."
Diệp Nương thẹn quá hóa giận, lúng túng cao giọng: "Ai bảo! Ta là quá phóng khoáng, không chịu nổi thời tiết ngột ngạt, nằm trong phòng khó chịu cho nên mới ra ngoài, mượn tạm cành cây si, rồi dễ chịu quá nên ngủ mất!"
Nguyệt Mẫn là cố ý đá xéo sang chuyện tình duyên của Diệp Nương mấy năm gần đây. Dù sao cũng đã lớn tuổi, có thế nào nàng cũng là một nữ nhân bình thường, cũng mong muốn cuộc sống phu thê sớm tối bình dị. Tuy nhiên, mấy nam nhân Diệp Nương nhìn vừa mắt lại không vừa lòng với tuổi tác của nàng, với quá khứ nàng còn có một đời chồng. Nhưng Diệp Nương biết, thực chất là e ngại đôi gò má cao mang "tướng sát phu" của nàng.
Mạc Tử Như Nguyệt cũng không để cho hai người nói thêm câu nào nữa, trực tiếp đi vào Thư phòng. Ngay lập tức tất cả mọi người cùng ồ ạt theo vào. Vừa đặt mông xuống ghế, Mạc Tử Như Nguyệt đảo mắt nhìn căn phòng bày trí tao nhã, đơn giản không có thay đổi mấy so với trong trí nhớ của nàng, cất tiếng hỏi: "Yến tỷ tỷ, chuyện lần trước ta nói với tỷ, tỷ đã thu xếp ổn thỏa chưa?"
Nhấp ngụm trà, Diệp Nương cười: "Đã xong hết cả rồi. Để ta giới thiệu với muội ứng cử viên ta tìm được: Diệp Trúc!" - Nói rồi hướng sang nữ tử lễ phép kia, truyền cho nàng một ánh mắt.
Diệp Trúc nhanh nhẹn bước ra, hành lễ một lần nữa với Mạc Tử Như Nguyệt: "Diệp Trúc ra mắt tiểu thư."
Mạc Tử Như Nguyệt yên lặng nhìn nữ tử đứng trước mặt, cặp mắt nâu sẫm thoáng trở nên sâu hơn. Diệp Trúc vẫn giữ nguyên tư thế cho tới khi Mạc Tử Như Nguyệt mở lời: "Được rồi."
"Tạ tiểu thư."
Quay sang Diệp Nương, Mạc Tử Như Nguyệt nói: "Ta đương nhiên là tin tưởng Yến tỷ, cũng tuyệt đối tin tưởng năng lực của tỷ. Tỷ đã chọn Diệp Trúc, vậy thì cũng hãy mau chóng bồi dưỡng nàng đi."
Diệp Nương là người chu toàn, cho nên Mạc Tử Như Nguyệt rất yên tâm. Biết nàng là quan tâm mình, Diệp Nương khóe miệng cười càng thêm tươi rói: "Được. Ta đã biết." - Nói rồi, Diệp Nương lấy từ trong ngăn bí mật của giá sách ra một hộp gỗ chạm trổ hình khóm trúc, bên cạnh là hình mặt trăng ẩn ẩn trong mây, đặt trước mặt Mạc Tử Như Nguyệt.
Nguyệt Nhã cũng đồng thời lấy từ ống tay áo ra hai ống tranh có buộc lụa khác màu nhau, đưa cho Diệp Nương.
"Lần này lại nhiều như vậy?" - Diệp Nương hơi ngạc nhiên, hỏi.
"Tuyệt Sắc Phường một, của ta một. Năm ngày nữa ta sẽ tới lấy. Giờ ta phải đi. Cáo từ." - Mạc Tử Như Nguyệt đáp, không dài dòng, không quanh co, rồi thản nhiên đứng dậy ra về. Nguyệt Nhã nhanh nhẹn nhận hộp gỗ nhét vào tay áo rồi cùng Nguyệt Mẫn rời đi.
*
Tọa ở phía Đông của kinh thành, đệ nhất trà lâu "Hồng Lâu" ba tầng sừng sững hiên ngang, bất kể ngày tháng hay thời tiết, lúc nào cũng tấp nập những khách là khách. Trước đây Hồng Lâu chỉ là một quán tranh nho nhỏ của một họa sĩ họ Nguyệt mở ra, sau có thêm khoản thưởng trà, luận thơ, rồi cuối cùng phát triển thành một quán thưởng trà ngắm tranh luận thơ, đầy đủ các thú vui tao nhã. Lại còn, Hồng Lâu thỉnh thoảng sẽ có những tài nữ mỹ mạo đẹp mắt tới góp vui, lúc thì đàn hát, lúc thì họa vũ, kỹ thuật rất cao siêu, cách thức biểu diễn vô cùng mới mẻ. Nói chung là hết sức náo nhiệt nhưng cũng hết sức tao nhã.
Hồng Lâu bài trí theo không gian mở, lầu hai có dựng bình phong làm thành vách ngăn giữa các bàn với nhau, hướng nhìn xuống sàn diễn giữa lầu một. Riêng lầu ba là những phòng khép kín dành cho trưởng bản cùng người làm trong lâu, những khách nhân đặc biệt và các tài nữ nghỉ ngơi. Trang trí có thể nói là đơn giản nhưng lại rất trang nhã, khắp nơi treo đầy những tranh là tranh của các họa sĩ nổi tiếng, bức nào cũng khiến người ta không nhịn được mà ca tụng.
Lúc này, trên lầu hai, nam tử khoảng hai mươi tuổi, vận thanh y thêu trúc diệp sang trọng, trước mặt một bình trà và một bàn vài món điểm tâm ăn kèm, chậm rãi nâng trà lên môi nhâm nhi. Dung mạo người này có thể nhận xét là trẻ tuổi tuấn tú nhưng có chút gì đó gian hiểm thể hiện qua chiếc mũi diều hâu hơi khoằm cùng đôi mắt nhỏ dài đầy ý tứ hờ hững nhìn khách nhân ở dưới lầu đang ra sức tán tụng nữ tử vừa gảy đàn xong hãy còn trên sân khấu, trong ngực khẽ phe phẩy quạt giấy, mái tóc ngang lưng để xõa nhẹ nhàng lay động, bộ dáng khá tao nhã. Bên cạnh nam tử, một nam nô cung kính đứng hết sức yên tĩnh. Có vẻ vị công tử này đã ngồi đây khá lâu, ngoài việc thủy chung uống trà ra thì không có động vào các điểm tâm trên bàn.
Cùng lúc đó, một nam nô khác tiến lại gần, cúi thấp xuống trước mặt công tử kia, kính cẩn nói: "Thiếu gia, người đã tới, đang ở cửa sau."
Đột ngột gập lại quạt giấy, nam tử để lại một nam nô rồi cùng người mới tới hướng phía cửa sau mà đi.
Mạc Tử Như Nguyệt ngồi trong xe ngựa nhàn nhã ăn bánh uống trà, mắt chăm chú xem sổ ghi chép nội vụ của Tuyệt Sắc Phường. Nguyệt Nhã vén rèm bước vào, trong tay lại là một chiếc hộp khác vừa nhận từ tay trưởng bản của Hồng Lâu, kích thước, kiểu dáng cùng hoa văn Vân - Nguyệt không khác cái hộp của Diệp Nương đưa cho là bao. Mạc Tử Như Nguyệt mở ra, bên trong là hai cuốn sổ cùng với bên dưới một xấp ngân lượng, vẫn như mọi khi. Liếc nhìn một cái, nàng đóng hộp lại rồi nói với phu xe: "Trở về."
Nhận mệnh lệnh, xa phu Nguyệt Hàn còn chưa kịp vung roi, từ phía sau đã truyền tới thanh âm: "Xin các vị dừng bước!"
Nguyệt Mẫn quay đầu xuống khỏi xe, lại nhìn kẻ vừa mở lời - công tử nhà nào đó ăn mặc rất tốt, khí chất cũng không sai, bên cạnh còn có một nam nô mà liếc mắt một cái, Nguyệt Mẫn phát hiện ra hắn biết võ công. Cảnh giác trong lòng Nguyệt Mẫn lặng lẽ tăng lên, giọng lạnh nhạt hỏi: "Công tử nói chúng ta?"
Vị công tử kia, tay phải cầm quạt giấy đặt trước ngực, tay trái chắp sau lưng, khóe môi hơi hơi câu lên, con mắt nhỏ dài cũng có chút ý tứ như vậy, bộ dáng tràn đầy tự tại, cất giọng trả lời: "Quả đúng như vậy. Xin tự giới thiệu, tại hạ họ Tô, tên Lâm, rất muốn được diện kiến vị quý nhân ở trong xe một chút, không biết các vị có nể tình không?"
Ngồi trong xe, Nguyệt Nhã vẻ mặt đông lạnh nhìn chằm chặp vào tấm vách sau lưng Mạc Tử Như Nguyệt, cơ hồ muốn đục thủng một lỗ. Mạc Tử Như Nguyệt vẫn thờ ơ như cũ, hoàn toàn không để tâm, tiếp tục ăn bánh và xem sổ sách. Nguyệt Mẫn đứng ngoài, hơi liếc nhìn vào bên trong xe ngựa, ánh mắt tối đi một chút.
Tô Lâm, trưởng nam Tô gia, được xếp vào hàng đại thương của Đại Việt. Mới hai mươi tuổi, nhưng thanh danh của đại công tử Tô gia đã sớm bay khắp thiên hạ. Ai cũng biết Tô đại công tử là một nam tử có tài, không chỉ giỏi đọc sách, kinh bang tế thế cũng là người có nhiều sáng kiến. Thuở đó, hắn là một trong những con em nhà dân đầu tiên được phép theo học tại Quốc Tử Giám - ngôi trường hàng đầu bồi dưỡng nhân tài của Đại Việt. Nếu không phải Hoàng Đế có lệnh cấm thương nhân tham gia quan triều, có lẽ giờ này, Tô Lâm cũng đã là một trong những trọng thần được hầu bên cạnh mặt rồng rồi.
Tô Lâm chỉ học tại Quốc Tử Giám năm năm, sau đó khi biết bản thân không thể đặt chân vào chốn quan trường, hắn lập tức nghỉ học, quay trở về nhà. Bằng cái tài của mình, Tô Lâm giúp gia nghiệp Tô gia càng lúc càng phát triển rực rỡ.
Tài năng là thế, nhưng tính cách của hắn tuyệt nhiên không có đáng ngưỡng mộ như cái tài của hắn.
Sinh trưởng trong một gia đình làm buôn bán, tính cách Tô Lâm phần nào cũng quen lối tính toán thiệt hơn thường thấy ở thương nhân. Hơn nữa, con người Tô Lâm rất xảo quyệt, vì mục đích hắn có thể không từ thủ đoạn, càng không phải nói là dạng tốt đẹp gì.
Hắn cố ý nói ra thân phận của mình, mục đích chính là muốn dùng uy lực của bản thân ép buộc đối phương ra mặt.
Nguyệt Mẫn càng nghĩ, trong lòng càng lạnh lẽo, cả người tỏa ra khí tức âm trầm.
Tô Lâm thấy, nhưng hắn hiển nhiên không để vào mắt. Nàng ta chỉ là nô bộc, muốn làm gì thì cũng phải có chủ tử cho phép. Ngược lại, Tô Lâm nhàn nhã mở quạt, khẽ phe phấy, hắn rất mong chờ được nhìn thấy người ngồi trong xe ngựa, không biết là người phương nào lại có nô bộc bản lĩnh đến vậy. Hắn tự tin rằng đã đích thân xưng ra danh tính, dù muốn hay không thì người kia chắc chắn sẽ phải theo ý hắn.
Nhưng điều làm hắn không ngờ là bên trong lại truyền ra thanh âm nữ tử lãnh đạm: "Trở về."
Nguyệt Hàn vung roi lên, xe từ từ chuyển bánh. Tô Lâm ngây người ra, sững sờ, rất nhanh lại khôi phục bộ dáng tự tại như cũ, khẽ ném cho nam nô của mình một ánh nhìn.
Tên nam nô đón được ý tứ của chủ tử, cất tiếng gọi lớn: "Mạc đại tiểu thư xin dừng bước!"
Nguyệt Hàn giật mình ghìm lại dây cương. Nguyệt Mẫn vẫn đứng im chỗ cũ, chưa hề nhúc nhích, trong mắt hơi lộ ra sửng sốt. Nguyệt Nhã ngồi bên trong, mặt không cảm xúc nhìn tiểu thư mình, tay nắm chặt lại.
Mạc Tử Như Nguyệt hơi nhăn mày. Nàng thật không ngờ tên này lại cố chấp bức nàng ra mặt. Tô Lâm đã sớm biết nàng là ai, lại cố ý thăm dò. Hiển nhiên người này lòng dạ thật khó lường.
Quả thật Tô Lâm đã sớm biết đại tiểu thư Mạc Phủ, trưởng nữ "họa tinh" Mạc gia, Mạc Tử Như Nguyệt có dính dáng không nhỏ tới tòa trà lâu này, nhưng nữ nhân rất ngu ngốc, lại nhu nhược, cho nên hắn không khẳng định nàng là chủ nhân. Vả lại, nghe nói từ năm mười tuổi, nàng ta đã bị đưa đi khỏi kinh thành, tại thời điểm đó và từng ấy năm sống ở nơi thôn sơn quê mùa, nàng ta thật có thể làm được trò trống gì? Nhưng có điều khiến hắn bất ngờ, ấy là nàng không hề có chút nào giống một kẻ quê mùa, vô phép tắc mà Tô Lâm vẫn hình dung.
Dáng người thon gầy, làn da trắng cẩm thạch, các ngón tay tinh xảo như được điêu khắc mà thành, tóc đen dài ngang hông, được vấn lại hững hờ, khẽ liêu phiêu trong gió, nàng bước xuống. Mày ngài, mắt phượng hẹp dài, sắc sảo tuyệt mỹ, y phục hai màu lam trắng thật hết sức tao nhã, đóa bạch lan thêu trên áo nàng lại rất tinh vi, rất sống động từ từ lộ ra. Cả người nàng chỉ cài trên tóc một cây lược gỗ, còn có cổ chân trái như ngọc của nàng lấp ló chiếc sắc bạc nhỏ xinh khi nàng nhón chân bước khỏi xe ngựa. Toàn thân nàng phát ra khí chất tao nhã, lãnh đạm, tinh khiết vô cùng, khác biệt với tất cả các nữ tử khác mà Tô Lâm từng gặp.
Hắn ngây người, không thể rời mắt khỏi nàng, dù khuôn mặt của nàng bị mạng sa che mất một nửa, nhưng từng ấy cũng khiến hắn nhận định: nàng là một bậc tuyệt đại mỹ nhân. Tô Lâm đột nhiên nhớ ra, Chính thất phu nhân Mạc Phủ - mẫu thân của nàng năm xưa chính là một đại mỹ nhân lừng lẫy trên giang hồ.
Trong lòng không khỏi có chút ngoài ý muốn: mệnh "họa tinh" của nàng chẳng lẽ là do cái "hồng nhan họa thủy" này? Lúc nãy nàng kêu xe ngựa chạy đi, hắn còn tưởng nàng quê mùa, không hiểu lễ nghĩa kinh thành, nhưng giờ nhìn thấy nàng cao quý trang nhã, hắn lại phần nào thấy hành động của nàng không có gì là không hợp với bộ dáng tiểu thư khuê các kiêu kì, rụt rè, cẩn trọng. Nếu quả thật nàng là chủ nhân của Hồng Lâu, thì "họa tinh" này đến cả thiên phú cũng thật là muốn gây họa!
Mạc Tử Như Nguyệt nương theo tay của Nguyệt Mẫn mà bước xuống xe ngựa, nàng đứng đó, đối diện Tô Lâm, tiên phát chế nhân, chủ động mở lời: "Thật quý hóa cho một tiểu thư khuê các như tôi được Tô đại thiếu gia diện kiến. Nhưng không biết thiếu gia có ý tứ gì, nhất định phải diện kiến tôi ở đây? Quả thật, tôi e ngại thanh danh của mình vốn đã mờ nhạt, một mình gặp nam tử xa lạ e là không hay cho lắm."
Tô Lâm khôi phục lại được bộ dáng vốn có, hơi nhếch môi. Nữ tử này ăn nói rất thẳng thắn, xem chừng nàng ta khá đơn giản.
Vì đã biết thân thế của đối phương, Tô Lâm cũng không giả bộ nữa: "Ta là muốn diện kiến chủ nhân của tòa Hồng Lâu này, nhưng trùng hợp Mạc đại tiểu thư lại là người đó, vậy nên mới thành ra sự tình này." - Hắn chắc chắn sẽ không tiếp nhận diện kiến một nữ tử chứ đừng nói đến một nữ tử mang ô danh gia tộc như nàng. Tuyệt nhiên sẽ không nếu như sự việc không phải ngoài dự đoán của hắn.
Nếu như Mạc Tử Như Nguyệt không phải chủ nhân của Hồng Lâu mà hắn muốn gặp thì chắc chắn hắn tuyệt đối sẽ không tiếp nàng.
Ba người sau lưng Mạc Tử Như Nguyệt mặt lập tức chuyển đen. Nam tử Nguyệt Hàn vốn thường ngày dung mạo hòa ái, thân thiện, giờ phút này tay hắn đang nắm chặt dây cương lại cơ hồ muốn bóp tan thành nước, ánh mắt cũng không giấu nổi sát khí âm u.
Ngày thường, hắn là nam nhân, là hộ vệ, vị trí lại không có thân cận Mạc Tử Như Nguyệt nên không có rõ ràng tình hình của nàng ở Mạc Phủ. Tuy nhiên, cả một thời gian dài đi theo làm xa phu cho nàng như vậy cũng khiến hắn phần nào nhận thức tình hình của nàng. Lại nói, hàng ngày thông qua sắc mặt âm trầm của Nguyệt Mẫn, Nguyệt Hàn cũng rất nhạy bén hiểu được tiểu thư hắn không phải ở trong Mạc Phủ rất tốt. Đặc biệt hôm nay chứng kiến một màn này, hắn lại không sao nhẫn nhịn nổi - Nguyệt tiểu thư hắn tôn quý, coi trọng còn hơn phụ mẫu giờ khắc này lại bị một nam nhân không coi ra gì, ngạo mạn nhạo báng! Nguyệt Hàn thật sự muốn nhào tới cầm dao găm cắt đứt cổ họng tên Tô Lâm gì đó kia. Tô Lâm không phải người Mạc gia, cho nên có lẽ bọn họ không cần quá nhường nhịn đi?
Tà áo lam sắc cùng làn tóc đen của Mạc Tử Như Nguyệt nhẹ nhàng không gió mà bay lên, đôi mắt nâu sẫm tuyệt diễm của nàng thâm trầm, nhìn thẳng về phía người đối diện. Nàng giống như sao bắc đẩu không bao giờ dao động, con ngươi hổ phách thấu suốt nhìn vạn vật tựa như rõ ràng hết thảy nhưng thờ ơ hết thảy. Hành động cầm quạt của Tô Lâm đột nhiên hơi trì trệ lại, trong lòng sửng sốt, nhất thời ánh mắt hắn không hiểu sao không thể thoát khỏi con ngươi mê hoặc của nàng.
Mạc Tử Như Nguyệt tuyệt nhiên không để tâm ý tứ trong lời nói của Tô Lâm, hờ hững đáp: "Hình như Tô đại thiếu gia hiểu lầm gì đó rồi. Chủ nhân Hồng Lâu không phải Nguyễn trưởng bản sao? Không biết thiếu gia nghe tin ở đâu, nhưng tôi chỉ là nữ tử chân yếu tay mềm, quanh năm không có ở kinh thành sao có thể trở thành chủ nhân của tòa đệ nhất trà lâu này được?"
Tô Lâm hơi híp mắt lại, âm vực mang theo nghi vấn: "Thật không? Chẳng lẽ Mạc đại tiểu thư mỗi lần về Long thành lại tới Hồng Lâu mà không rõ ràng Nguyễn trưởng bản chẳng qua chỉ là người ra mặt, còn chủ nhân chân chính là vị Nguyệt danh họa thần bí kia sao? Tô Lâm ta thật sự tò mò tiểu thư lần nào về Mạc Phủ cũng tới đây, lẽ nào có ẩn tình gì chăng?" - Cho tới giờ Tô Lâm chưa từng nói lời vô căn cứ. Hắn đã cho người điều tra Hồng Lâu một thời gian, phát hiện ra đại tiểu thư Mạc Phủ thường xuyên qua lại nơi này.
Đối diện với chất vấn, Mạc Tử Như Nguyệt hạ mi mắt, khẽ cười nhàn nhạt một tiếng: "Tô đại thiếu gia thật hài hước. Sự vụ của Hồng Lâu có liên quan đến tôi sao? Còn việc Như Nguyệt tôi thường xuyên tới đây, thì thật ra khu đất tọa tòa Hồng Lâu này là của mẫu thân để lại cho tôi, năm xưa khi còn ở tại Mạc Phủ, tôi có gặp vị Nguyễn trưởng bản. Nguyễn trưởng bản muốn thuê lâu dài mảnh đất này, tôi cũng đã ký khế ước, cho nên hàng năm về tới kinh thành, đều sẽ tới đây nhận ngân phiếu. Việc này là chỉ là vụ làm ăn nho nhỏ giữa Như Nguyệt tôi và Nguyễn trưởng bản, đến người trong Mạc Phủ cũng biết. Vậy không biết ẩn tình Tô đại thiếu gia điều tra ra là gì?"
Biết bản thân đuối lý, Tô Lâm nhẹ cười làm môi mỏng nhếch lên, cặp mắt dài vì cười mà híp lại: "Ồ, thì ra là vậy. Là ta quá phận, tò mò cả việc riêng của Mạc đại tiểu thư rồi. Thất lễ, thất lễ! Nhưng mà hành động đi cửa sau vào Hồng Lâu của tiểu thư, coi bộ lén lén lút lút, nếu để nhiều người biết thì quả thật không phải là hay lắm."
Đôi mi dài cong vút của Mạc Tử Như Nguyệt khẽ rũ xuống run run, hoàn hảo che đi ý cười trong con mắt của nàng. Tô Lâm đây là đang uy hiếp nàng sao? Nàng đã ra ra vào vào cửa sau của Hồng Lâu sáu năm nay, thật nếu muốn có tin xấu thì đã sớm xuất hiện rồi. Mạc Tử Như Nguyệt bỗng thấy trong lòng thật phiền toái, nàng thờ ơ đáp: "Như Nguyệt cùng người khác không lo nghĩ, vậy đại thiếu gia lo nghĩ sao?" - Rồi không đợi đối phương trả lời, Mạc Tử Như Nguyệt xoay người bước lên xe ngựa - "Xin phép cáo từ."
Lần này xe ngựa chính thức di chuyển, thoáng cái đã cách xa Hồng Lâu.
Lúc này, một bóng hình từ phía sau hai người chủ tớ Tô Lâm xuất hiện.
"Đại ca!"
Tô Lâm quay đầu nhìn nam tử tuấn tú có bộ dáng hiền lành không thể nào giấu nổi người ngoài. Nếu Nguyệt Mẫn còn tại đây, chắc chắn sẽ nhận ra người này chính là vị công tử ở Tuyệt Sắc Phường lúc này, nhất định sẽ ghi tên hắn vào sổ cực kỳ đen của Vạn Nhãn.
"Tô Lục, ta bảo đệ đi Tuyệt Sắc Phường thế nào rồi?" - Tô Lâm dời mắt nhìn về phía xa xa, hỏi.
Tô Lục và hắn là hai huynh đệ ruột nhưng tính cách lại quá khác xa nhau làm Tô Lâm không khỏi bận lòng. Tô gia hắn kinh doanh chủ yếu là đồ kim hoàn, trang sức, vốn là lớn nhất Đại Việt, vậy mà giờ mọc ra cái gì Tuyệt Sắc Phường, quấn lấy không ít kim tài của Tô gia. Vừa nãy hắn bảo Tô Lục đi thăm dò Tuyệt Sắc Phường một chút, để xem mưu mẹo của đối thủ ra sao, còn hắn tới Hồng Lâu thăm dò, biết đâu lại được một mối làm ăn.
"Đệ đã đi rồi, nhưng cũng không có thấy được gì. Có điều ..." - Tô Lục hơi ngừng lại, điều này hắn chỉ vô tình thấy, nhưng đại ca bản tính đa nghi, không biết có gây bất lợi gì cho đối phương không.
Tô Lâm phe phẩy quạt, híp mắt nhìn Tô Lục, ý bảo hắn tiếp tục nói.
"Cô nương vừa nãy, đệ cũng gặp nàng ở Tuyệt Sắc Phường. Đệ nghe nói nàng tới gặp Diệp Nương."
Tô Lâm khẽ cau mày. Quạt giấy cũng đã được gấp lại từ lúc nào. Hắn lại nhìn về phía con đường đã sớm không thấy bóng dáng kia nữa, trong đầu hiện lên thân ảnh kia, khóe môi mím lại tại thành một nụ cười nhạt, con ngươi mở to đầy ắp suy tính.
_____29.11.17_Thanks for reading_____
Người lạ ơi nhớ comment,
Cho tôi biết tỏ bạn khen hay gièm?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top