20. Mỹ Nhân

   Thiệu Thành Vương Phủ, Huyện Việt Châu, Phủ Gia Hưng, Trấn Hưng Hoá.

   Phủ đệ khang trang rộng lớn chiếm đến vài mẫu đất, bài trí bên trong đầy đủ ao cá, hồ sen, hòn non bộ, vườn tược hoa cỏ trân quý không khác gì một bản thể thượng uyển thu nhỏ nổi danh trân thảo kì mộc nơi Hoàng Cung. Tường chính là dùng gốm hoa lan tráng men ngọc độc nhất vô nhị của Bát Tràng xây nên, lát nền chính là dùng đá cuội trắng xa xỉ, nhẵn bóng, không có lấy dù chỉ một vết xước. Mái nhà cong hình tàu đao lợp ngói đỏ tươi, chạm trổ hoa văn đặc hữu cầu kì, bốn góc tinh xảo chạm bốn con kìm đá bệ vệ đứng. 

   Thiệu Thành Vương Phủ chín gian hai chái, muốn có bao nhiêu phô trương thì có bấy nhiêu.

   Cơ ngơi này nguyên là tòa phủ Vua Trần ban cho công thần họ Hồ trước kia. Nhớ thời Nghệ Hoàng - Trần Nghệ Tông, toàn Phủ già trẻ lớn bé dưới hàng ngàn ánh mắt ngưỡng mộ từng long trọng quỳ trước chính môn mở rộng đón bản Thánh chỉ chi chít những lời hoa mỹ tán thưởng phẩm chất Hồ thần của đích tay Nghệ Hoàng soạn, kèm theo một lá thư dài mười trang giấy liệt kê tam thập lục đại công của họ Hồ, còn chưa kể các tiểu công trạng nhiều như mưa mùa hạ. Nghệ Hoàng ngự ban cho Hồ thần phủ đệ, đất đai, gươm quý và một lá cờ đề tám chữ chứa chan tín nhiệm Thánh tâm: "Văn võ toàn tài, quân thần đồng đức". Có thể nói, Hồ Phủ lúc ấy vinh quang vô hạn, là niềm tôn kính tuyệt đối của nhân dân, là mơ ước hàng đêm của biết bao nhiêu quan thần, là điểm tựa vững chắc của Hoàng Thất, lại cũng là niềm kiêu hãnh của cả một đất nước.

   Nhưng trớ trêu thay, Nghệ Hoàng nằm dưới Cửu Tuyền chẳng thể nào ngờ được chính vị ngu thần mấy đời Vua Trần vì triều đình mà bán mạng, cũng là đường huynh (anh họ bên ngoại), tình như keo sơn mình tuyệt đối tin tưởng này ngày hôm nay lại trở thành cây gậy đập lại vào chính mình. Sử sách giấy trắng mực đen còn ghi: Hồ Quý Ly dùng mưu sát hại Phế Đế, Thuận Tông, bức Thiếu Đế nhường ngôi, buộc các quan và tôn thất ba lần dâng biểu khuyên lên ngôi. Như vậy Hồ gia thẳng tay hất đổ tôn thất Trần gia khỏi ngai vàng, đặt dấu chấm hết cho huyết mạch triều Trần oai hùng vẻ vang in dấu một trăm bảy mươi lăm biên niên sử.

   Lại nói, sau khi Hồ thay Trần cai quản đất nước tiếp tục sự nghiệp ngàn thu, hết thảy nhân khẩu Hồ gia chuyển vào Cung. Hồ Phủ suýt chút nữa phải nhận số phận vật trang trí, bị phủi bụi ngàn năm nhưng có thứ tử Hồ gia xin phụ thân ban ngự Hồ Phủ, Hồ đương gia tự nhiên là đồng ý. Sau này thứ tử được phong Vương, hiệu là Thiệu Thành, theo đó Hồ Phủ cũng được đổi thành Thiệu Thành Vương Phủ. 

   Tuy nhiên, Thiệu Thành Vương uy dũng, thiện chiến, danh tiếng xuất chúng vượt xa đương kim Hoàng Thượng, người người đều biết quanh năm ở trên chiến trường cầm binh đánh giặc trừ hại cho dân cho nước, đã rất lâu không hề quay về Vương Phủ này, cho nên, thường ngày Thiệu Thành Vương Phủ sừng sững kín cổng cao tường cùng với hai con Thạch Sư (sư tử đá) dữ tợn trấn thủ tả hữu hai bên tựa như một lãnh địa yên tĩnh hết sức huyền bí mà người ta chỉ có thể lờ mờ nhìn vào bên trong qua ba lần đóng mở cổng khi lính đổi gác và lúc hạ nhân quét dọn mỗi một ngày. Nhưng giống như đôi Thạch Sư kia, người của Thiệu Thành Vương phủ không hổ là "cây nào hoa ấy", vô cùng kiệm lời, khuôn mặt không biểu cảm thần thần bí bí khiến người ta cảm thấy ớn lạnh, không khỏi mỗi lần nhìn thấy đều tự động cánh xa mười thước. 

   Chẳng qua mấy hôm nay, Thiệu Thành Vương Phủ lại nhộn nhịp hơn bao giờ hết, cả một phủ qua một đêm như bị ma nhập, ai cũng hớn hở, tươi cười không dứt, thậm chí đến hai con Thạch Sư hình dung nhe răng cũng bớt dữ tợn, cơ hồ là cười không khép được miệng. 

   Hóa ra chủ nhân của khối tài sản đồ sộ bao gồm cả phủ đệ rộng vài mẫu lẫn mấy chục nô gia này - Thiệu Thành Vương anh tuấn, võ dũng song toàn sắp trở lại, gây nên một hồi sóng gió trong khắp đất Việt Châu. Liền sau đó lại một tin tức chấn động bùng nổ, tựa con sóng lớn dựng đứng rồi đột ngột đánh mạnh vào khúc đê lỏng lẻo, làm chao đảo tâm hồn yếu đuối của hết thảy các thiếu nữ mảnh mai độ tuổi còn đang phơi phới xuân ở đây. Bởi khi Thiệu Thành Vương trở lại, nghe nói Ngài đem theo một mỹ nhân giấu mặt.

   Vậy là từ các quán trà lâu, quán ăn, quán nước, trên chợ lớn, trong ngõ nhỏ thậm chí tới chốn khuê phòng nữ tử kín như bưng, khắp khắp nơi nơi người ta đều rỉ tai nhau về mỹ nhân bí ẩn - sủng thiếp(?) mới vào cửa của Thiệu Thành Vương. 

   Thế nhưng có người nghi vấn: Vì sao nàng ta lại là thiếp? Rõ ràng Vương phủ cho tới nay vẫn chưa có nữ chủ nhân cơ mà!

   Phải biết rằng hôn nhân là đại sự, là việc do phụ mẫu quyết định. Mà phụ mẫu Thiệu Thành Vương là ai? Chính là Thái Thượng Hoàng và Hoàng Thái Hậu đương triều. E rằng nếu Thiệu Thành Vương gia muốn lập Vương phi, chắc chắn tin tức sẽ ngay lập tức theo Thánh chỉ chói lọi bay đến đây trước tiên. Cho nên, nữ tử thân phận trôi nổi không phép tắc kia bước chân vào Vương phủ, vừa nhìn đã biết là phẩm chất của thiếp thất mà thôi.

   Nhưng dù sao ả cũng đã thò được chân vào Thiệu Thành Vương Phủ rồi không phải sao? Các nữ tử chốn khuê phòng oán hận nghiến răng xoèn xoẹt cắn khăn tay không thôi, chỉ trách ả ta có bản lĩnh nhanh chân hơn mình.

   Giữa cơn bão dư luận ấy, có người hiển nhiên vẫn không mảy may hay biết.

   Ngày hôm sau, đón Mạc Tử Như Nguyệt thức dậy là một cơn choáng váng đến xây xẩm mặt mày.

   "Tiểu thư, cô tỉnh rồi! Cô thấy trong người sao rồi?" - A Hạ không biết từ khi nào xuất hiện trước mặt, nhìn thấy thần sắc Mạc Tử Như Nguyệt tỉnh táo, nàng ta vui mừng ra mặt.

   Mạc Tử Như Nguyệt có chút không thích ứng được với thái độ quá mức săn sóc của người lạ, không được tự nhiên đáp: "Ừm, đầu có chút hơi đau."

   A Hạ rõ ràng vỗ ngực thở phào như trút đi được gánh nặng: "Cô làm tôi lo muốn chết! Hôm qua cô trở lại toàn thân ướt sũng lại không cho tôi vào hầu hạ, nửa đêm thì phát sốt, may mà có Gia phát hiện ra..."

   Bên tai ong ong thanh âm của A Hạ, Mạc Tử Như Nguyệt ngẩn người: "Cô nói Vương gia tới phòng ta?"

   A Hạ gật đầu, hồi tưởng lại tình cảnh tối hôm qua bị đánh thức bởi nghe tiếng gọi sẵng giọng của Gia, nàng vừa chạy đến thì thấy Gia ngồi bên giường Tiểu thư, mặt mũi âm trầm, nhẫn nhịn lửa giận thì liền cảm thán: "Thật sự là lần đầu tiên tôi gặp qua biểu tình dọa người của Gia như vậy. Tôi nói cho cô biết: Mạc Tiểu thư à, Gia thực sự là rất để ý cô!"

   Mạc Tử Như Nguyệt cụp mi che dấu cảm xúc trong mắt, thuận miệng "Ừ" một tiếng, trong lòng lại mỉa mai: nam nhân chính là yêu bằng mắt, với nhan sắc này của nàng, có nam nhân nào lại không động tâm cơ chứ?

   Diệp Nương có lần đã từng nói: Thế gian này nam nhân là không đáng tin tưởng nhất, đặc biệt là nam nhân có chức có tiền.

   Thấy Mạc Tử Như Nguyệt hạ mắt, A Hạ cho là nàng lại muốn ngủ nữa bèn bắt lấy cánh tay nàng lay lay, vội nói: "Tiểu thư, cô đừng ngủ vội, để tôi xuống nhà bếp mang chút đồ ăn lên cho cô. Cô hai hôm nay chưa ăn gì rồi! Cô có sự gì, Gia sẽ đánh chết tôi mất!" - Nói rồi A Hạ gấp gáp bước chân rời đi.

   Mạc Tử Như Nguyệt vô thanh nhìn bóng nha hoàn rời đi. Số phận nô gia phụ thuộc quyết định chủ tử. Nàng chính là không hề thích cuộc sống như vậy.

   A Hạ chân trước vừa đi, chân sau không báo trước đã lại đến một người.

   Thiệu Thành Vương một thân cẩm y bào tử sắc, tóc búi cao gọn gàng, cả người toát ra một cỗ quý khí ngạo nghễ của kẻ chiến thắng trên chiến trường khốc liệt nhất, khuôn mặt góc cạnh tuấn tú lúc này không giấu nổi vẻ lo lắng giữa mi tâm: "Nàng tỉnh rồi sao? Thấy trong người sao rồi?"

   Mạc Tử Như Nguyệt khẽ nhíu mày nhìn người vừa tới là Hồ Hán Thương, hoàn toàn bị bất ngờ. Nàng không cho rằng Thiệu Thành Vương cao cao tại thượng này lại có một mặt săn sóc như vậy. Thu liễm cảm xúc bộc lộ ra ngoài của mình, Mạc Tử Như Nguyệt nhẹ giọng đáp: "Tạ Vương gia quan tâm, tiểu nữ thấy trong người đã tốt lên rất nhiều. Nghe nói Vương gia đêm qua phát hiện ra cơn bệnh của tôi, kịp thời cho vời lang y, Mạc Tử Như Nguyệt này, lại nợ thêm Vương gia ân cứu mạng một lần nữa."

   Hồ Hán Thương nhíu mày, tựa hồ không quá vừa lòng với kiểu đối đáp của Mạc Tử Như Nguyệt nhưng vẫn nói: "Bản Vương là Quân, chăm lo cho con dân Đại Việt chính là trách nhiệm, đâu cần phải khách khí." - Ý tứ chính là hắn săn sóc nàng vốn lẽ tự nhiên.

   Cúi đầu nhu thuận, Mạc Tử Như Nguyệt đáp: "Vương gia dạy dỗ rất phải. Vương gia là người đức cao vọng trọng, có lẽ sẽ chẳng cần báo đáp. Chẳng qua Mạc Tử Như Nguyệt tôi là người có ân nhất định sẽ báo, Vương gia cứ coi như đồ tiến Cung là được."

   Theo lệ, cứ vào đầu mỗi mùa, nhân dân cả nước sẽ lựa những sản vật tốt đẹp nhất theo một đoàn buôn đặc biệt tiến vào Hoàng Cung. Những thứ này gọi là vật tiến Cung. Tuy nhiên, nhân dân tự tay đem hoa màu, sản phẩm của mình dâng lên cho Hoàng Thất không phải là để kinh doanh mà chính là để bày tỏ lòng biết ơn với Vương triều có công kiến thiết tổ quốc.

   Hồ Hán Thương nhìn thật lâu vào nữ tử trước mặt, song nhãn biếc tựa như bầu trời thu bị áng hắc vũ che mất thái dương không khỏi tối đi. Nàng mảnh mai nhưng quật cường tựa như một cây hoa hồng xinh đẹp đầy gai nhọn làm cho người ta đủ say mê cũng không thể tùy tiện chạm vào. Cảm giác chỉ có thể đứng nhìn, vĩnh viễn không thể nắm trong tay, khiến lòng không hề thoải mái. Hồ Hán Thương hắn xung quanh có biết bao nữ nhân vừa gặp liền si mê tới mức chỉ thiếu nước quỳ lạy dưới chân hắn. Mà nàng, thái độ lãnh đạm của nàng thật sự là rất đả kích lòng tự tôn của hắn. Hắn đột nhiên phát hiện, hắn muốn nàng dù ít nhiều cũng sẽ lộ ra vài phần ý tứ với hắn như những nữ nhân kia.

   "Mạc Tiểu thư, hôm nay trời thanh gió mát, Bản Vương đưa nàng ra ngoài phủ dạo chơi thì như thế nào? Ít nhất nàng cũng coi như là khách nhân của phủ Bản Vương, thiết nghĩ, Bản Vương cũng nên làm trọn đạo hiếu khách." - Hồ Hán Thương bắt tay chéo sau lưng, thong dong chuyển đề tài. Giọng nói nam tính mang theo hơi thở cường liệt của kẻ đứng đầu hàng vạn binh mã cùng với thái độ cứng rắn không cho phép thoái thác.

   Mạc Tử Như Nguyệt cúi đầu tránh voi, thuận theo ý tứ của vị Vương gia quyền cao chức trọng kia.

   Dùng xong bữa sáng là tới giờ Tỵ, Mạc Tử Như Nguyệt phớt lờ A Hạ nằn nì, vận một thân y phục trắng toát, tóc buộc hờ bằng lụa bạch sắc, trên người không có lấy một món trang sức, dung nhan không hề tô điểm chút phấn son nào, nhìn qua có hơi hư nhược.

   Theo Hồ Hán Thương lên xe ngựa xa hoa đại biểu cho thân phận tôn quý của Thiệu Thành Vương, Mạc Tử Như Nguyệt ăn vận sơ sài nhưng không thể che dấu được khí chất trong trẻo, lạnh lùng, ngồi yên lặng một bên, tầm mắt rơi xuống hai tay đặt trên đầu gối, hoàn toàn không có ý tứ muốn kết thân. Thiệu Thành Vương thân mặc trường bào tử sắc thêu chỉ bạc, đeo thắt lưng dát ngọc đỏ quý giá ngồi đối diện nàng, hai hàng lông mày rậm uy vũ chứa đựng phiền não đan chặt lại với nhau. Ánh mắt chạm đến biểu cảm lãnh đạm của nữ tử trước mặt, hắn càng trầm mặc không hé nửa lời làm bầu không khí trong xe vô cùng gượng ép.

   Bên ngoài, tiếng ầm ĩ, xì xầm của người dân trên đường dần dần bị bỏ lại, lúc sau chỉ còn tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc lăn mãi. Xa phu hô một tiếng "họ", bạch mã lập tức dừng lại. 

   Hồ Hán Thương vén rèm bước xuống, rồi liền quay lại vươn tay có ý tứ đỡ mỹ nhân. Mạc Tử Như Nguyệt quả thật không phụ lòng quân tử, nương theo tay hắn mà bước xuống.

   Hai chân vừa chạm đất, Mạc Tử Như Nguyệt lập tức rút tay về, bộ dáng cúi đầu thuận phục bề trên. Ý cười nhạt nhòa trên môi Hồ Hán Thương vụt tắt, phất tay áo nhấc chân bước đi. Mạc Tử Như Nguyệt chẳng để tâm, yên tĩnh đưa mắt đánh giá chỗ bọn họ đang đứng. 

   Việt Châu nổi tiếng khắp Đại Việt với những biển lúa trải dài ngút ngàn. Mà nàng chính là đang đứng trước hàng chục quả đồi nhấp nhô lên xuống những ruộng bậc thang phủ kín lúa vàng ươm. Gió thổi từng cơn gợi lăn tăn lên thảm lúa, mang theo hương thơm đồng nội dính vào mặt, vào tóc, vào cơ thể. Nàng có cảm giác bản thân như một con diều lớn được gió ngát mùa lúa chín nâng lên trên bầu trời xanh ngát thật cao, thật tự do tự tại.

   Hồ Hán Thương buông thõng hai tay, mắt nhắm lại, khóe miệng hơi nhếch lên, bộ dáng vô cùng hưởng thụ giờ phút này. Ánh dương sáng sớm chiếu trên người hắn tựa như mang từng hạt lung linh khảm lên quần áo, làm cho cả thân hình cao lớn của Hồ Hán Thương cơ hồ biến thành cả một khối ngọc lấp lánh vui mắt. Nhưng Mạc Tử Như Nguyệt lại chính xác là thất thần trước sắc vàng tinh khiết lại hồn nhiên đến không tưởng đó.

   Có chút nghịch ngợm của gió, có chút ấm áp của nắng, có chút thơm dịu, lại có nhè nhẹ thuần túy say lòng người của lúa nếp. Trước mắt mờ ảo như hiện lên bóng dáng màu vàng bé nhỏ quen thuộc, Mạc Tử Như Nguyệt bỗng cảm thấy lòng mình đau nhói.

   "Nhớ năm xưa cả nhà ta đã từng thường xuyên lui tới nơi này, phụ thân ngồi dưới tán cây ngâm thơ, mẫu thân cùng tỷ tỷ chăm chú thêu khăn tay, hai huynh đệ chúng ta chơi trận giả. Khi đó Hồ gia có phủ đệ đủ thứ tốt, đất phong màu mỡ như thế, ta đã từng cho rằng cuộc sống vậy là đủ rồi." - Hồ Hán Thương đưa mắt phóng tới miền xa xăm vô định nào đó, cảm khái nói lên tiếng lòng.

   Mạc Tử Như Nguyệt cưỡng ép thần trí tập trung vào những lời nam nhân vừa nói, nàng nhẹ đáp: "Hiện tại Vương gia thân phận tôn quý, đứng trên vạn người, một lời nói ra đáng giá ngàn vàng, cơm áo gạo tiền chưa bao giờ dính chữ 'lo', cuộc sống như vậy mới thật khiến dân thường chúng tôi ao ước."

   Hồ Hán Thương hất tay áo không vừa ý nói: "Chớ lải nhải mấy lời hoa mĩ sáo rỗng đó. Quan triều, quân thần đâu thể chỉ nhìn đơn giản như vậy. Nàng có biết cây càng cao thì gió càng lay không?"

   Mạc Tử Như Nguyệt nói: "Thứ cho tiểu nữ ít học, không hiểu hết lời Vương gia nói. Nhưng tôi vẫn có điều biết ở đời chẳng có gì là "không dưng". Đơn giản hay không đơn giản chỉ là cách nhìn nhận sự việc của mỗi người mà thôi."

   Hồ Hán Thương cau mày, hiển nhiên là nghe không xuôi tai, chẳng qua lại ko có bất kì hành động gì, giống như thật nghiềm ngẫm lời nói đó.

   Hai người lần nữa rơi vào trầm tư, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ của riêng mình, hai cái bóng dưới đất song song kéo dài tưởng chừng đến tận chân trời.

   Một lúc lâu sau, Hồ Hán Thương lên tiếng: "Trở về thôi."

   Mạc Tử Như Nguyệt lại yên tĩnh theo lên xe ngựa.

   Biết nàng vừa trải qua mất mát quá lớn, Hồ Hán Thương bèn vắt óc nghĩ biện pháp làm mỹ nhân vui. Hàng lông mày rậm lần nữa đan vào với nhau rồi đột ngột dãn nở hết cỡ. Ánh mắt biếc màu trời nhìn nữ tử trầm tĩnh ngồi tựa vào thành xe lấp lóa vui mừng. Hắn cất giọng truyền lệnh: "Hoành Nghĩa, đi Diễm Sắc Tiệm."

   Cận vệ Hoành Nghĩa chớp mắt hồ nghi Vương gia nhà mình sao lại có hứng thú với trang sức rồi, nhưng là một tôi tớ trung thành, Hoành Nghĩa ngay lập tức bẻ cương dẫn ngựa tiến về Diễm Sắc Tiệm.

   Diệm Sắc Tiệm chính là một tiệm trang sức nổi tiếng ở Việt Châu, nguyên là một sản nghiệp của Vân Tú Thôn. Trang sức của Vân Tú Thôn nức tiếng khắp đất Việt, quý giá sánh ngang với vàng, chỉ cần dùng bốn chữ "danh bất hư truyền" là đã có thể hình dung lượng khách nhân khủng bố của tiệm rồi.

   "Gia, đến nơi rồi." - Hoành Nghĩa cung kính báo một tiếng.

   "Đi thôi." - Hồ Hán Thương liếc nhìn nữ tử lãnh đạm một lần nữa rồi nhấc chân xuống xe.

   Trên phố hôm ấy, nổi bật một chiếc mã xa xa hoa với rèm tử sắc làm bằng lụa cực phẩm, trước sau còn có phù hiệu khảm vàng. Người người bị ánh kim của phù hiệu quét tới trên mặt thì giật mình: Kia chẳng phải là người của Thiệu Thành Vương Phủ hay sao? Lập tức đám đông bắt đầu đổ dồn mọi sự chú ý vào đây.

   Từ trên xe trước hết bước xuống một nam nhân cao lớn, vận cẩm y tôn quý, tóc búi cao gọn gàng cùng cặp lông mày rậm toát ra khí chất quân vương cao quý. Mọi người gần như im bặt khi nhìn đến dung mạo của Thiệu Thành Vương.

  Nghe nói Thiệu Thành Vương truyền thừa dung mạo xuất chúng tám phần tựa Thánh Nguyên Thái Thượng Hoàng, lại có một đôi mắt biếc y hệt Thái Từ Thái Hậu. Vốn nghĩ rằng đôi mắt nam nhân này sẽ vô cùng ướt át diễm lệ tựa như Huy Ninh Công Chúa tài sắc đứng đầu Long Thành năm đó, sẽ tuyệt đối không hợp với dung nhan xuất chúng uy nghiêm thừa hưởng từ Hồ Tể Tướng năm đó.  Ấy thế nhưng, khi nhìn hắn, người ta mới giật mình nhận ra.

   Thiệu Thành Vương võ dũng song mưu, tài trí hơn người thực chất sở hữu một đôi mắt sắc bén uy vũ, mang theo lực lượng cường đại của hai vạn tinh binh, đủ để tước đoạt linh hồn của kẻ thù nghịch trong một cái chớp mắt. Tuy nhiên màu mắt ngọc biếc lại vô cùng giống Thái Hậu, hay nói chính xác là giống Hoàng Thất Trần gia.

   Chính đôi mắt biếc quyền lực được truyền thừa từ đời Vua này qua đời Vua khác của Trần gia đã từng là niềm kiêu hãnh, là biểu tượng của sức mạnh đánh tan thù trong, dẹp giặc ngoài, trấn an lòng dân, kết hiệp cả Đại Việt thành một khối, gây dựng một triều đại lên tới đỉnh cao lịch sử. Trong thời điểm đó, màu mắt này thậm chí còn có giá trị sáng ngang với Ngọc Tỷ, đại biểu cho thân phận cùng quyền lực của Đế Vương.

   Chẳng biết nữ nhi nhà ai bị hào quang của Thiệu Thành Vương bắn trúng tim, xuân tâm nhộn nhạo đập "thình thịch" đặc biệt vang vọng.

   Chỉ huy hơn hai vạn quân, Hồ Hán Thương đã sớm quen thuộc với các loại ánh mắt sùng bái, tò mò, thù ghét hướng vào bản thân mình, hắn hoàn toàn không ảnh hưởng, trực tiếp đưa mắt nhìn Diễm Sắc Tiệm hai tầng lầu sơn son trang nhã nổi bật trong cả dãy phố với hai hàng nườm nượp khách nhân đứng chờ, con ngươi xẹt qua tia kinh ngạc. Nghe thấy đằng sau có động, hắn lập tức quay người vươn tay đỡ.

   Xung quanh vốn dĩ còn rầm rì tiếng bàn tán bỗng chốc im bặt, cả không gian tĩnh lặng tới mức ngay cả cái chớp mắt cơ hồ cũng nghe rõ mồn một.

   Nghe nói Thiệu Thành Vương trở về với một mỹ nhân danh tính khả nghi. Lại nghe nói nàng ta dựa vào nhan sắc "hồ ly tinh" mới khiến cho Thiệu Thành Vương nổi tiếng không gần nữ sắc động tâm.

   Nhưng mà... dáng người dong dỏng, tóc đen dài khẽ bay trong gió, làn da rất trắng, cả người vận một thân bạch y sạch sẽ, mày ngài mắt phượng tinh xảo, sống mũi thanh tú cân đối, đôi môi đầy đặn hơi tái nhợt, dung mạo tuy hơi kém sắc nhưng không thể phủ nhận chính là tuyệt diễm vô song. Dung mạo mỹ nhân không son phấn mang lại cảm giác tinh khiết, thoát tục tựa Hằng Nga tiên tử lưu lạc chốn nhân gian. Nàng hờ hững nhìn quanh, không có quá nhiều cảm xúc, con ngươi hổ phách sâu không thấy đáy nhưng u buồn lạnh lẽo nơi đáy mắt lại như bị nhìn đến thấu vào tâm can làm lòng người ta không khỏi nổi lên vài phần thương cảm. Thái độ của nàng chính là xa cách, lạnh nhạt, kể cả khi nàng được Thiệu Thành Vương dắt tay xuống khỏi xe ngựa, người ta cũng không nhìn thấy bất kì chút biến hóa nào nơi nàng.

   Mỹ nhân bước ra từ mã xa tôn quý của Thiệu Thành Vương so với tin đồn hình như là... một người khác?

   Đối diện con mắt thế nhân dò xét, Mạc Tử Như Nguyệt lãnh đạm không buồn bén mảng đến. Nàng muốn rút tay khỏi tay nam nhân tôn quý kia, nhưng thiết nghĩ hành động đó sẽ tựa như không nể mặt hắn, như tát thẳng vào mặt hắn nên nàng đè nén lại suy nghĩ ấy. Còn vị Vương gia không hiểu chuyện kia thấy nàng không rút tay về như trước nữa, cho rằng nàng đã có chút động lòng với hắn, đương nhiên là lòng vui như mở cờ.

   Khách nhân đang tấp nập trước cửa tiệm cùng hai bên đường tự động tách ra hai bên, tạo một lối đi thẳng tắp cho hai người.

   Vừa bước vào cửa Diễm Sắc Tiệm, Hồ Hán Thương đã thấy bốn nữ tử tuổi trạc mười sáu, mười bảy nhan sắc thanh tú hành lễ với họ. Các nàng đều vận cùng một loại trang phục áo tứ thân son sắc cùng váy lục sắc, đầu quấn tóc đuôi gà nhỏ đội khăn vấn đính nhành lan bạc, viền mép áo và váy đều được thêu họa tiết bán nguyệt bằng chỉ bạc vô cùng tinh xảo. Thái độ các nàng ân cần hỏi han khách nhân nhưng lại không kiêu ngạo, không siểm nịnh, đối đáp khéo léo được lòng người so với các cung nhân trải qua huấn luyện nghiêm ngặt dưới hệ thống các Cung quy khắc nghiệt, quả thật chính là kẻ tám lạng, người nửa cân. Đều nói chủ nào tớ nấy, Hồ Hán Thương trong lòng thật sự là ngầm tán thưởng Trưởng bản của nơi này.

   Không biết là vì cái nắm tay của mỹ nhân hay là do ấn tượng đầu tiên rất tốt, Hồ Hán Thương vô cùng vui vẻ, chắp hai tay ra sau lưng, hiếm khi thấy hắn khoe mẽ phô ra bờ vai cùng vòm ngực rộng lớn, giọng nói sảng khoái: "Nàng thích thứ gì cứ lấy, Bản Vương đều mua cho nàng!"

   Mạc Tử Như Nguyệt khẽ cau mày: Nàng vừa mới nhún nhường hắn một cái, hắn lập tức coi nàng thành tiểu thiếp của hắn rồi?

   Nàng còn chưa kịp lên tiếng từ chối thì bên tai liền nghe âm vực nữ tử cao vút: "Vương biểu ca!"

   Thân hình cao lớn của Hồ Hán Thương đột nhiên cứng ngắc, giữa hai hàng mày rậm hơi co rút. Hắn quay đầu đối nữ tử mất hứng gọi một tiếng: "Quận chúa biểu muội."

   Mạc Tử Như Nguyệt đồng dạng theo Hồ Hán Thương quay đầu lại thì thấy một nữ tử tuổi trạc bản thân, dung mạo xinh đẹp anh khí mặc áo gấm đỏ thêu hoa tím nổi bật, đầu buộc tóc cao tỉ mỉ cài trâm ngọc, vừa nhìn đã biết là xuất thân từ nhà quyền quý. Chỉ là trang phục của nữ tử này không rườm rã như của nữ tử thường thấy mà ngược lại kiểu dáng đúng là khá giống trang phục của nam tử, có điều là có phần hơi lòe loẹt một chút.

   Nữ tử thấy Mạc Tử Như Nguyệt thì kinh ngạc cực kì, sau đó rất nhanh liền cau mày nhìn đôi nam nữ trước mắt bộ dạng kề cận thân mật thì không khỏi nổi tính khí hừ lạnh: "Nhà ngươi là ai? Nhìn thấy Bản Quận chúa còn không hành lễ!"

   Mạc Tử Như Nguyệt bị hét vào mặt thì có phần giật mình, rất nhanh nàng đã nhìn ra thân phận nữ tử này.

   Nguyên đương kim Thái Thượng Hoàng có một đệ đệ đồng mẫu tên Hồ Cẩm Danh, sau khi đăng cơ liền phong cho người này danh hiệu Hầu Vương. Lại nói, dưới gối Hầu Vương có nữ có tử, nhưng chỉ có người đích trưởng tử Hồ Cẩm Hoành được phong làm Thế Tử và đích nữ cũng là quý nữ (người con gái út) Hồ Liên Hương được phong Quận Chúa.

   Mạc Tử Như Nguyệt hạ thân hành lễ: "Tham kiến Quận Chúa, tiểu nữ tên gọi Mạc Tử Như Nguyệt. Không nhận thấy Quận Chúa mà nghênh đón từ xa là sơ suất của tôi."

   Thái độ của nàng ta đúng mực, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, vô cùng biết điều thật khiến cho Hồ Liên Hương có chút không ngờ tới. Nàng vốn nghĩ, nữ nhân này cậy biểu ca sủng ái sẽ không coi ai ra gì chứ!

   "Tham kiến Vương gia!" - Lúc này, một bóng hồng thơ mộng trạc tuổi mười bảy, dung mạo xinh đẹp thùy mị từ sau Hồ Liên Hương bước ra. Nàng vận một thân áo lụa vân hồng hoa trang nhã, tóc đeo trâm ngọc tinh xảo rất hút mắt. Dựa theo vai vế, nàng hành lễ với Thiệu Thành Vương trước. Hồ Hán Thương thờ gật nhẹ đầu một cái. Giống như đã rất quen thuộc, nữ tử ngay lập tức liền đứng dậy, lúc này mới quay sang Mạc Tử Như Nguyệt nói: "Cô chính là đích trưởng nữ Mạc gia sao? Nghe nói cô đã tới biệt viện ở Thủy Vĩ, vì sao lại ở đây?"

   Nhìn người vừa tới, Mạc Tử Như Nguyệt tự giễu nhân sinh quá chật hẹp, mờ nhạt mỉm cười. Nữ tử này tên Trần Khuê Nhã, chính là đích quý nữ Trần gia, muội muội đồng mẫu với Nhị Phu nhân Mạc gia Trần Thị. Bị nhìn thấu thân phận, nàng cũng không lúng túng, chỉ hờ hững đáp: "Tôi ra ngoài dạo chơi."

   Đôi mày được vẽ tỉ mỉ của nữ tử khẽ nhướng cao đầy nghi vấn nhìn Mạc Tử Như Nguyệt. Chẳng qua, nàng chỉ nói mấy lời như vậy, tuyệt không có ý tứ nói rõ ràng.

   "Ngươi biết nàng?" - Hồ Liên Hương nghiêng đầu nhìn Trần Khuê Nhã.

   Trần Khuê Nhã gật đầu: "Đại tỷ tôi gả vào Mạc gia, nàng ta chính là nữ nhi của Chính Thất Phu nhân quá cố, đã gặp qua vài lần."

   Quận chúa vừa nghe ra thân thế Mạc Tử Như Nguyệt thì lập tức trở nên hào hứng: "Ngươi chính là nữ nhi của nàng? Mẫu thân ngươi chính là Nguyệt mỹ nhân nổi danh trên giang hồ năm xưa đó hả?"

   Lòng cảm thấy hơi kì quái với thái độ của Hồ Liên Hương, không giống như thái độ hiếu kì thông thường, Mạc Tử Như Nguyệt nhẹ gật đầu: "Phải." 

   Ngay cả Hồ Hán Thương cũng cảm thấy biểu muội này của hắn có chút không đúng lắm: "Muội nhận thức nàng Nguyệt mỹ nhân gì đó sao?"

   Hồ Liên Hương ngửa cao đầu kiêu hãnh nói: "Đương nhiên rồi! Năm xưa thời thanh xuân của mẫu thân ta, nàng ấy chính là đệ nhất thiên hạ đại mỹ nhân, cầm kì thi họa đủ món, tính tình lại thân thiện, tốt bụng, người gặp người thích, không biết đã cướp mất tâm xuân của biết bao nam thanh nữ tú. Ta chính là rất thích nàng ấy, liền lấy nàng ấy làm hình mẫu ý tưởng của ta!" - Nói đến đâu, Hồ Liên Hương bật cười lớn.

   Mạc Tử Như Nguyệt có như vậy mới nhận ra phong cách ăn mặc của vị Quận chúa này quả nhiên rất giống mẫu thân ngày trước lúc đưa nàng ra ngoài chơi, có điều bà không ưa đồ quá chói mắt như thế này đi. Lòng cũng bớt căng thẳng, bởi nàng ấy chỉ là đơn thuần ngưỡng mộ mẫu thân mà thôi.

   Hồ Hán Thương nheo mắt nhìn Hồ Liên Hương cười nói, có phần sáng tỏ kiểu ăn mặc lạ lùng này của nàng đến từ đâu.

   Cười đủ, Quận chúa tiếp, thanh âm mơ hồ có mùi vị tiếc hận: "Nhưng sau đó, nàng gặp gỡ nam nhân của đời mình, liền nguyện theo hắn, rời bỏ giang hồ tiêu dao, dốc toàn lực giúp nam nhân gây dựng gia thất. Vốn cứ tưởng cuộc sống sẽ mãi tốt đẹp như thế, nào đâu nàng lại ra đi quá sớm." - Trút một hơi thở dài không hợp với tuổi, nàng giống như thật cảm khái nói:

"Cổ nhân kim nhân nhược lưu thủy.
Cộng khan minh nguyệt ưng như thử."

'Người xưa người nay rồi cũng như nước chảy,
Cùng ngắm trăng sáng như vậy thôi.'
(Bả tửu vấn nguyệt_ Lý Bạch)

   Mạc Tử Như Nguyệt ngây người, nàng nhớ mẫu thân cũng đã có lần ngâm mấy cây như vậy. Nhưng mẫu thân lúc nào cũng ở tại Mạc gia, thậm chí còn không bước ra khỏi sân của bà nửa bước, sao Quận chúa nàng ta lại biết bài thơ này?

   Trần Khuê Nhã đứng cạnh giơ khăn lụa thêu đóa hồng hoa đẹp mắt lên che miệng cười nói: "Quận chúa sao ngâm thơ của Lý Bạch tiên sinh lại giống như là đang đọc thơ tình như vậy?"

   Hầu Vương Quận chúa trời sinh tính tình hào sảng ngay thẳng, nàng cười hì hì đáp: "Thật ra phụ vương ta năm xưa có gặp Nguyệt mỹ nhân một lần, từ đó nhớ mãi không quên. Trong phòng phụ vương có cất chứa một bức họa của nàng, đề chính là bài thơ này. Mẫu thân ta có lần vô tình nhìn thấy, đã nổi giận mấy ngày trời."

   Hồ Hán Thương cũng nhếch miệng cười, nụ cười tuy nhạt nhưng ý cười lại rất chân thực: "Vương thúc vốn là người yêu thích cái đẹp, cất giữ vài bức mỹ nhân đồ trong nhà cũng là bình thường."

   Hồ Liên Hương đang vui vẻ nghe được câu nam tử nói thì nụ cười chợt cứng đờ, đưa mắt nhìn mỹ nhân mảnh mai bên cạnh biểu ca, một người yểu điệu, một người quân tử, tuy rất đẹp đôi lại vẫn cảm thấy có chút không vừa mắt: "Đúng rồi, biểu ca, huynh đây là cũng tới xem trang sức mới của Diễm Sắc Tiệm sao?"

   Diễm Sắc Tiệm định kỳ 3 tháng một lần sẽ cho ra một loạt những trang sức kiểu dáng mới, nữ tử đều là phải chen chúc xếp hàng mới được vào. Trùng hợp bữa nay Hồ Hán Thương lần đầu tới lại cứ thế một đường tiến đi thẳng vào cửa không tốn chút mồ hôi nào.

   Hồ Hán Thương hơi nhướng mày nhìn lại, hiển nhiên là không biết chuyện này. Khẽ liếc mắt nhìn nữ tử trầm mặc đứng bên cạnh, hắn trả lời qua loa: "Ừm."

   Ai dè, vị Quận chúa này chỉ chờ có thế, liền nhào tới chen vào giữa hai người, mạnh bạo khoác tay nam tử kéo vào bên trong: "Thật tốt quá! Đúng lúc muội cũng tới xem, chúng ta cùng nhau đi xem một chút đi!"

   Hồ Hán Thương đột ngột bị lôi kéo, vô thức nhìn sang Mạc Tử Như Nguyệt, chỉ thấy nàng cúi đầu đứng nép vào một bên nhường chỗ cho hai người, song nhãn biếc sắc bén nhất thời tối tăm đi không ít.

   Hai người vừa đi, Trần Khuê Nhã cũng không giấu giếm khinh thường nữa, hừ mạnh một cái: "Quả nhiên là nữ tử không được dạy dỗ tử tế, mới vừa rời khỏi tầm tay của Mạc gia liền chạy tới đây quyến rũ nam nhân rồi! Thật hổ thẹn cho Mạc Tử Hạo khi có người tỷ tỷ như ngươi!"

   Mạc Tử Như Nguyệt nhẹ đáp: "Tiểu di mẫu dạy phải lắm. Tử Hạo có hổ thẹn vì ta hay không, ta không rõ. Nhưng có điều, chất nữ từ nhỏ chính là nhờ một tay nhị mẫu nuôi lớn, nếu có học được bản lĩnh gì, cũng là học được từ nàng, thiết nghĩ nàng nhất định sẽ rất tự hào về ta."

   Theo vai vế, Trần Khuê Nhã nàng chính là muội muội ruột của Trần Thị, vậy thì cũng được coi là di mẫu của Mạc Tử Như Nguyệt, chẳng qua mấy lời giấu dao kia thật sự là làm nàng không cười nổi.

   "Ngươi cho rằng cái danh phận đích nữ vô thực của ngươi có thể giúp ngươi bám víu vào một vị trí tốt trong Thiệu Thành Phủ? Ta nói ngươi cũng quá đề cao bản thân mình rồi đấy! Cờ đến tay ai, người ấy phất, nhưng tuyệt sẽ không phải đến tay ngươi." - Trần Khuê Nhã cố tỏ ra khinh khỉnh nói.

   Mạc Tử Như Nguyệt chỉ cười khẩy đối lại: "Ta chưa từng nghĩ cờ này sẽ đến tay mình. Tiểu di mẫu yên tâm, cứ ăn ngủ thật tốt. Đừng vì vài ba chuyện rung cây mà bị dọa sợ, sẽ ảnh hưởng đến nhan sắc của người."

   "Ngươi!" - Trần Khuê Nhã thực sự nhịn không nổi, câu "rung cây dọa khỉ" này là mắng nàng là khỉ hay sao? Nữ nhân này thường ngày nhìn vô hại như vậy hóa ra là hồ ly đội lốt miêu nhà! Chẳng qua nàng ta cũng chỉ là không ăn được thì đạp đổ mà thôi. Nghĩ vậy, tâm tình của Trần Khuê Nhã liền tốt lên - "Ta nói cho ngươi​ biết, Hầu Vương Quận chúa cùng Thiệu ​Thành Vương vốn là có hôn ước từ nhỏ. Cứ cho là ngươi nắm giữ được tâm của Vương gia, bước vào Thiệu Thành Phủ trước thì thế nào? Ta khuyên ngươi hãy cứ tận hưởng nốt cái cảm giác làm nữ chủ nhân trong Phủ đi vì sau đó, khi Quận chúa vào Phủ rồi, ngươi sẽ phải quay trở về với cái vỏ ốc tanh tưởi của ngươi mà thôi."

   Mắng nàng là ốc sên mà mơ tưởng trở thành tiên ốc sao? Mạc Tử Như Nguyệt lãnh đạm cười nhạt, không đáp. Nói qua nói lại với loại người như thế này, nàng thấy thực sự là không đáng. Nàng chỉ nghĩ, xảy ra chuyện lần này, có lẽ Tử Hạo cũng sẽ biết. Liệu... hắn sẽ có cảm nhận gì...

   "Nàng chọn được gì rồi?"

   Mạc Tử Như Nguyệt giật mình, ​không biết Hồ Hán Thương từ khi nào lại xuất hiện đằng sau, vội đứng tránh sang một bên, nhẹ đáp: "Tạ Vương gia quan tâm, nhưng tiểu nữ xưa nay ít dùng trang sức, tới đây thấy đầy ắp cả một gian trang sức, thực sự là không biết chọn cái nào."

   Trần Khuê Nhã đứng gần đó mỉa mai: "Phải rồi, nàng ta quanh năm sống ở biệt viện xa Kinh thành, đâu có nhìn quen mấy thứ như thế này!"

   Tất cả mọi người trong tiệm, bao gồm Quận chúa Hồ Liên Hương đều nghe ra là Trần Khuê Nhã đang nhạo báng Mạc Tử Như Nguyệt quê mùa, trong lòng cũng có chút hả hê. Mỹ nhân nhưng quê mùa, chẳng phải là sẽ làm mất hết mặt mũi nam nhân hay sao? Khẽ đưa mắt nhìn sang nam nhân cao lớn đứng đó, tâm nàng liền chấn động.

   Hồ Hán Thương hai hàng mày kiếm nhăn lại, song nhãn biếc đều là đau lòng không thôi​, ánh nhìn Mạc Tử Như Nguyệt ngập tràn thương tiếc: "Vậy ta giúp nàng chọn. Sau này nàng thích bất cứ thứ gì, ta sẽ mua cho nàng." - Dứt lời, Hồ Hán Thương thật sự là tỉ mỉ nhìn khắp các bàn một lượt, nhấc tay liền chọn được một trâm bạc khảm lam ngọc tinh xảo hình dạng tuyết hoa đẹp mắt đưa cho nữ tử trong tiệm đứng gần đó bọc lại. Hắn đích xác là nghĩ Mạc Tử Như Nguyệt từ nhỏ đã là một ai nữ (mồ côi mẹ), một thân danh phận "họa tinh" lại đẩy nàng rời xa khỏi gia thất. Hình dung nữ hài tử cứ cô độc như vậy mà lớn lên, tâm hắn không khỏi xót xa.

   Hồ Liên Hương tức giận, phất tay giũ mạnh vạt áo rời đi. Trần Khuê Nhã để lại một cái nhìn khó hiểu cũng vội vã bước theo chân người trước. Mạc Tử Như Nguyệt bất đắc dĩ đưa tay đỡ trán, vị Vương gia này là thật sự hay cố tình không hiểu ý tứ của nàng đây.

   Khi Hồ Hán​ Thương quay lại đã thấy chỉ còn mỗi một mình Mạc Tử Như Nguyệt thì giống như là nhẹ thở ra một hơi: "Chúng ta hồi Phủ thôi."

   Bóng hai người vừa khuất sau xe ngựa, một nữ nhân trạc ngoài hai mươi tuổi xuất hiện, một thân tứ thân lục y nhạt, đầu cài một cây trâm phỉ thủy, ngũ quan sắc sảo​ có điều đăm chiêu. Bốn nữ tử nhỏ tuổi đưa mắt nhìn nhau, một người tiến lại gần nàng khẽ nói: "Lã nương, đó có phải..."

   Lã Ngọc, Trưởng bản của Diễm Sắc Tiệm lên tiếng khẳng định: "Chính là nàng."

_____30.08.18_Thanks_for_attention_____

Tôi thành tâm chạm đầu tới đất tạ lỗi với chư vị. 

Lần này ra chương mới cũng quá trễ rồi.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top