1. Cam Kết
Châu Thủy Vĩ, Phủ Quy Hóa, Trấn Hưng Hóa. (Sa Pa ngày nay)
*
Mặt Trăng xinh đẹp tròn tròn, tọa ở trên cao, dùng ánh sáng của mình dịu dàng bao phủ khắp nhân gian. Nhân gian, trong sự bao bọc của ánh trăng tinh khiết, vạn vật cũng từ từ chìm vào trong giấc ngủ. Trong đêm khuya thanh vắng, chỉ còn tiếng gió ru cành lá xào xạc, tiếng dế hát rì rò, tiếng suối chảy róc rách vang vảng khắp nơi.
Rừng trúc tao nhã, núi cao hiên cao, con suối uyển chuyển dịu dàng, cảnh đêm cơ hồ một bức họa tuyệt mĩ, chứa đựng khí chất hài hòa của trời đất. Tuyệt tác này khiến cho cả Mặt Trăng cũng say mê, tiếp tục phát ra ánh sáng dịu nhẹ, ngỡ như là sợ đánh vỡ khung cảnh này.
Trong màn đêm đen kịt, hai thân ảnh chớp nhoáng xuất hiện, vị trí liên tục thay đổi từ nóc nhà này sang nóc nhà khác, khinh công kinh người. "Ào ào" tiếng gió bị xé rách, rồi lại nhanh chóng tĩnh lặng. Hai thân ảnh cứ thế, một trước, một sau, lấy hết tốc độ mà di chuyển trong đêm tối, không hề có ý thức bản thân đang phá hỏng tuyệt tranh của đất trời.
Băng qua thiên nhiên hữu tình, đi sâu vào trong Trấn nhỏ, hai thân ảnh phi thân tiến nhập vào địa phận "Vân Tú thôn". Dừng lại một chút trước cánh cổng lớn của một tiểu Viện đề "Nguyệt Viện", hai thân ảnh phi thân đến phía Đông Viện.
Một nha hoàn thanh tú khoảng mười tám tuổi, mặc áo tứ thân sen sắc và váy lục y đứng ở trước cửa căn phòng lớn, hình như đang đợi ai đó. Không biết đã đứng bao lâu, dáng đứng vô cùng nghiêm chỉnh, đôi mắt khẽ khép lại, bộ dạng bình lặng và trầm ổn.
Lúc này, hai thân ảnh từ trên cao khẽ đáp xuống trước khoảng sân trống. Ánh trăng chiếu vào thân ảnh hai người một nam, một nữ thân vận trang phục bộ hành.
Nữ tử một thân nam y lam sẫm, trên cổ lộ ra miếng lam bội lấp lánh dưới ánh trăng nhạt, tay ôm một thanh kiếm dù đã cũ nhưng tuyệt nhiên nhìn ra đó là một bảo kiếm. Ngũ quan nàng cân đối, dung mạo tuy không quá nổi bật, nhưng có thể nói là ưa nhìn, cộng thêm một thân khí chất trầm ổn lại khiến vẻ đẹp của nữ tử này mang một nét khác biệt.
Nam tử cao lớn, vận y phục nâu sắc mới cứng, khoác áo choàng mỏng làm bằng lông thú màu tía, mái tóc cắt ngắn lạ mắt khiến cả cơ thể lộ ra khí chất cuồng dã, thần thái ngạo nghễ của một kẻ giang hồ thâm niên.
Hai người đứng trước cửa, nữ tử đưa mắt nhìn về căn phòng phía sau nha hoàn vẫn còn ánh nến, đôi mắt sâu hun hút của nữ tử nhiễm một tầng bồn chồn. Khẽ hít một ngụm khí, nữ tử mở lời: "Nguyệt Nhã, vào báo tiểu thư một tiếng, ta có việc muốn thỉnh cầu."
Nha hoàn tên gọi Nguyệt Nhã chỉ khẽ nâng mắt, rất nhanh lại cụp xuống, có chừng mực cúi đầu đáp một tiếng: "Vâng." - Rồi xoay người bước vào trong phòng.
Nhìn theo điệu bộ nha hoàn đi vào, nam tử trong lòng tán thưởng vị chủ tử của nha hoàn này quả thật rất biết dạy dỗ, nha hoàn này rõ ràng là nha hoàn thượng đẳng, nhưng thái độ lại vô cùng có tiết chế, không thể nhìn ra có chút kiểu cách nào. Thế nhưng...
Đôi mày đen của nam tử dồn lại, đôi ưng nhãn dài, sắc lẹm nhìn về phía ánh sáng trong căn phòng, rồi lại nhìn sang nữ tử đứng bên cạnh. Nàng nhìn có vẻ thản nhiên nhưng cặp mắt sâu của nàng lại không có chút tự tin nào, vẻ lo lắng bồn chồn khác lạ của nàng lúc này khiến đôi mày đậm của nam tử càng dồn càng sâu.
Nữ tử giật mình, nhìn xuống bàn tay thon dài của mình bị một bàn tay nam tính to lớn bao trọn lấy. Bàn tay lớn kia thô ráp đầy vết chai sạn, nhưng độ ấm của nó lại khiến cho không chỉ tay mà còn tâm của nữ tử cũng an tĩnh lại. Nữ tử ngước mắt nhìn người trong lòng mình, khóe môi nhẹ nhàng kéo lên.
Nhìn cặp mắt ái nhân của tâm can đang lấp lánh, thậm chí còn thấy nàng đang cười, trong lòng nam tử càng thêm kiên định, ánh mắt tràn đầy nhu hòa.
"Kẽo kẹt" cánh cửa mở ra, nha hoàn Nguyệt Nhã bước ra ngoài: "Nguyệt Mẫn cô nương cùng vị này, xin mời vào trong."
Hai người bước vào căn phòng lớn, ngay sau đó cửa phòng lập tức đóng lại. Cặp ưng nhãn động đậy, nam tử liền ngầm đánh giá xung quanh.
Căn phòng bài trí có thể nói là đơn giản: gian ngoài có một kệ lớn chất đầy sách, một kệ khác lại chất đầy cuộn tranh, vài giá tranh có vẻ vừa mới vẽ xong được phủ vải lên trên, hoàn hảo ngăn trở mọi ánh mắt tò mò, mà giữa phòng, kê một tấm bình phong lớn, tách biệt gian ngoài và gian trong. Trên tấm bình phong vẽ một gốc đào diễm lệ trong đêm trăng rằm rất bắt mắt, nhìn lâu khiến người ta có cảm giác gốc đào này là thật. Nếu như không có Mặt Trăng thực đang lấp ló ngoài cửa sổ kia thì nam tử chẳng có nghi ngờ gì còn tưởng ánh trăng hiền hòa này là của Mặt Trăng nhỏ trên tấm họa kia đâu.
Nam tử nhẹ hít vào một ngụm khí, dù bản thân hắn không am hiểu về hội họa, nhưng lại hoàn toàn nhận biết được bức họa trên tấm bình phong này là tuyệt phẩm, chỉ sợ trên đời chỉ có duy nhất một tấm Dạ Nguyệt Đào này mà thôi.
Trên bức vách sau tấm bình phong lại là một bức họa lớn tuyệt mĩ khác họa cảnh đèn hoa đăng trên sông, bút pháp không hề thua kém gì bức họa trên tấm bình phong, hiển nhiên là cùng một bút tích. Đằng sau tấm bình phong, lờ mờ thân ảnh một nữ tử lam y đang chăm chú làm gì đó. Không thể thấy rõ dung mạo của nàng, nhưng nam tử lại rất quả quyết cho rằng nàng hẳn là một mỹ nhân. Xuyên qua tấm màng bình phong có thể thấy cây bút trong tay nàng chuyển động không ngừng, hoàn toàn không để ý đến hai người đứng giữa phòng.
Ánh trăng nhàn nhạt từ cửa sổ hắt vào, in bóng nữ tử lên tấm bình phong, tinh khiết nhưng lại lãnh đạm, tao nhã cùng cao quý, khí chất của nàng khiến cho nam tử trong lòng bỗng hồi hộp.
"Tiểu thư!" - Nữ tử tên gọi Nguyệt Mẫn đứng giữa phòng vốn trầm ổn lúc này giọng nói không giấu nổi hồi hộp.
Nghe tiếng gọi, nữ tử sau tấm bình phong ngừng lại cây viết trong tay, nàng vừa khẽ động, "leng keng leng keng" tiếng chuông lan ra, dù không to nhưng lại khá rõ ràng trong đêm tĩnh lặng. Nàng cất giọng, thanh âm trong trẻo, không mang theo quá nhiều cảm xúc: "Ừm, Mẫn ca ca, ca đã trở về rồi. Vị này là?"
Nam tử hơi ngạc nhiên, nếu như vị Nguyệt tiểu thư này không mở miệng, chắc chắn với cách bài trí căn phòng và khí chất này, chỉ sợ bản thân hắn vẫn còn nghĩ người ngồi đằng sau tấm bình phong phi phàm kia là một vị đại học sĩ nho nhã nào đó.
"Tại hạ Lã Đại Thương xin ra mắt Nguyệt tiểu thư!" - Nam tử ôm quyền hơi cúi người, dõng dạc nói.
Một thoáng im lặng, nữ tử nhàn nhạt lên tiếng: "Tôi nhớ là bản thân không hề có quen biết với vị Lã Trang chủ của Ưng sơn trang, không biết Trang chủ đến đây có việc gì quan trọng không?" - Giọng nói nàng thật bình tĩnh, có chút lạnh lùng, không quanh co đặt nghi vấn.
Nguyệt Mẫn đưa mắt sang nam tử Lã Đại Thương đứng bên cạnh mình, lòng đầy âu lo. Theo tiểu thư nhiều năm, Nguyệt Mẫn rất rõ ràng tâm trạng của chủ tử, và Nguyệt Mẫn đương nhiên cũng biết lúc này tiểu thư nàng đang không hề thoải mái.
Nguyên là nửa đêm nửa hôm, hai người tìm vào phòng riêng của người khác, nói sao cũng thấy không thích hợp chứ đừng nói đến đây còn là nam nhân vào khuê phòng của nữ tử. Dù không lén lút nhưng thực chất cũng là trèo tường mà vào, dẫu có bàn chính sự lúc này cũng chẳng ra làm sao cả. Giá như có thể đến vào sáng mai thì hay biết mấy.
Cảm giác có ánh mắt đưa tới, Lã Đại Thương xoay qua, thu hết tâm trạng của Nguyệt Mẫn vào mắt, ngay lập tức đối mặt nhìn thẳng vào người sau tấm bình phong, từ tốn phân trần: "Muộn thế này rồi còn làm phiền tiểu thư, Thương tôi quả thật áy náy. Nhưng Mẫn Mẫn nói sớm mai tiểu thư lập tức sẽ dời đi, cho nên bất đắc dĩ muộn thế này vẫn tới quấy rầy."
"Mẫn Mẫn"? Xem ra là sắp có biến động rồi.
Tiếng chuông cười "leng keng" se sẽ trong đêm truyền tới từ sau tấm bình phong làm cho người ta nghi hoặc không thôi.
"Vậy chuyện Trang chủ sắp nói chắc hẳn rất quan trọng?" - Nữ tử cố tình hơi lên giọng, thành công làm thanh âm mang vẻ châm biếm.
Lã Đại Thương nào không nghe ra ý tứ trong câu nói của vị Nguyệt tiểu thư này chứ. Rõ ràng là chê cười hắn, việc quan trọng đến mức nửa đêm mò vào phòng người khác chỉ sợ không phải cướp của thì cũng là giết người mà thôi.
Người này có vẻ là một tiểu thư khuê các, vậy mà lại biết rõ thân phận của hắn nhưng không hề kiêng dè, cứ thản nhiên xử sự như vậy, quả là nhân vật không thể coi thường.
Lã Đại Thương nói thẳng một hơi, không dám dừng lại vì lo sợ sẽ vụt mất cơ hội. Trình bày xong, Lã Đại Thương vẫn giữ nguyên bộ dáng ôm quyền giữ lễ, đầu hơi cúi, thân mình đứng ngay ngắn như là đang đứng trước hai bậc bề trên.
Chính hắn cũng cảm thấy thắc mắc, hắn đường đường là một nam tử đã hai mươi sáu tuổi, dù không quá nhiều nhưng chắc chắn cũng là tiền bối của vị Nguyệt tiểu thư về mặt tuổi đời. Lại nói, Lã Đại Thương đã lăn lộn trên giang hồ hơn chục năm, cũng coi như là lão nam nhân bản lĩnh dày dặn, bây giờ còn là Trang chủ Ưng sơn trang có tiếng tăm, vậy mà không hiểu tại sao từ lúc đứng trước vị Nguyệt tiểu thư này, hắn chẳng thể nào không hạ bớt khí thế bản thân, lấy bộ dáng thận trọng mà đối đãi. Thật kì quái!
Không vội trả lời, nữ tử lam y thong dong đánh giá nam tử trước mặt.
Người này tầm hai sáu tuổi, mặt mũi tuấn tú, thân hình cao lớn, mái tóc ngắn làm cả người tỏa ra khí chất tự tin, hào sảng của kẻ bôn ba nhiều năm trên giang hồ, rõ ràng là kiểu nam nhân luôn cao cao tại thượng, chẳng hề kiêng kị một ai, giờ phút này lại chỉ về một nữ nhân mà làm ra bộ dáng cung kính, cẩn trọng có chút không phải lẽ... Chẳng qua... cũng rất tốt.
Tầm mắt chuyển sang nữ tử trạc hai mươi tuổi đứng bên cạnh. Nàng mang vẻ đẹp của một nữ nhân trưởng thành, chín chắn, đôi mắt sâu thường ngày lãnh đạm, thâm trầm nay lại nhiễm vẻ bồn chồn, lo lắng rõ mồn một, đôi mắt kín đáo hết nhìn về phía tấm bình phong lại nhìn về phía nam tử.
Nhẹ thở ra vẻ bất đắc dĩ, nàng tự vấn sao cứ bày ra bộ mặt như thể nàng là kẻ phá uyên ương không bằng.
Không phải nàng không hiểu phép tắc, nhưng là Lã Đại Thương tới tìm nàng vào thời điểm "thật thích hợp", lại có ý lấy nàng là nhị vị song thân của Nguyệt Mẫn mà cầu thân, cho nên ít nhiều nàng cũng chẳng phải khách khí với vị tiền bối này.
"Lã Trang chủ đã nói vậy nghĩa là coi tôi như hai vị song thân của Nguyệt Mẫn rồi. Vậy phiền Trang chủ cho tôi biết, dựa vào đâu tôi nên gả Nguyệt Mẫn cho ngài? Khắp thiên hạ ai chẳng biết Lã Trang chủ là người giao thiệp rộng rãi cả tà môn lẫn chính đạo, lại còn bộ dáng của ngài, tôi mạn phép nói thẳng là rất phong lưu, ai biết được mấy lời của Trang chủ có bao nhiêu phần là thật lòng? Đến một nữ tử không hiểu đời đạo như tôi cũng không an tâm nếu phải gả cho người như Trang chủ, chứ đừng nói gì đến phụ mẫu nàng." - Khẽ thở dài, nữ tử lại tiếp tục nói, lúc này giọng nói trầm lại, mang theo vài phần cảm xúc hoài niệm - "Nói thật với Lã Trang chủ, tôi thật sự cũng đã nghĩ đến việc lập phu cho Mẫn ca. Tôi từng mường tượng cả trăm lần, phu quân của Mẫn ca nên là người tầm thường, dù không giỏi giang giàu có nhưng yêu thương nàng là được. Giờ nhìn Trang chủ ngài, tôi lại cảm thấy Nguyệt Mẫn cứ như thế gả cho một nam tử bình thường là tốt nhất, cả đời nhất phu nhất thê, chăm chỉ lao động, sinh con dưỡng cái, hiếu kính phụ mẫu như vậy lại hay. Hơn là giang hồ tranh đấu, quan gia đầy mưu mẹo, thê thiếp thành đàn, rất mệt mỏi. Nữ nhân chỉ có một đời, trái tim cũng chỉ có một, một lần lỡ đò biết đến bao giờ mới có thể đến bờ?" - Nói xong nữ tử cẩn thận quan sát nam tử trước mặt. Nếu thật là chân tình, mọi sự đều không thành vấn đề.
Lã Đại Thương hoàn toàn hiểu ý tứ của vị Nguyệt tiểu thư này. Nàng đây là đang đặt điều kiện với hắn, nếu hắn không đáp ứng thì đừng bao giờ nghĩ tới việc thú Mẫn Mẫn về nhà nữa.
Về việc chung thủy nhất phu nhất thê, Lã Đại Thương hoàn toàn nhất trí. Từ trước tới nay, lăn lộn trên giang hồ, hắn cũng gặp không ít nữ tử, nhưng lại chẳng có ai sánh bằng một phần của Mẫn Mẫn, hơn nữa, nội vụ Ưng sơn trang rất nhiều, nếu không gặp Nguyệt Mẫn, hắn còn cho rằng hắn sẽ cứ thế một mình đến hết đời. Còn về việc thứ hai, hắn vốn là người giang hồ, giờ bảo hắn không giao du nữa sao? Lã Đại Thương trầm mặc suy tính.
Bầu không khí trùng xuống. Giờ phút này, Nguyệt Mẫn trong lòng tự trách không thôi. Ý tứ của tiểu thư nhà mình, Nguyễn Mẫn lại càng rõ ràng hơn so với Lã Đại Thương. Tiểu thư là người nói một là một, nói hai là hai. Huống hồ mọi chuyện nàng làm luôn luôn thấu tình đạt lý, càng không phải nói phận làm tôi tớ, Nguyệt Mẫn không dám cãi nửa lời. Dù biết tiểu thư thật lòng mong mình cả đời được hạnh phúc, nhưng, lại nhìn sang nam tử cao lớn cuồn cuộn uy vũ bên cạnh, Nguyệt Mẫn không khỏi đau lòng.
Kể từ khi quen biết Lã Đại Thương, hắn cơ hồ coi nàng chính là trời, bao nhiêu tâm tư, bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu tính toán của hắn đều có mặt Nguyệt Mẫn nàng và chỉ dành cho duy nhất nữ nhân là nàng. Nguyệt Mẫn vẫn còn nhớ rõ, mới ngày hôm qua, Lã Đại Thương hắn nói với Nguyệt Mẫn muốn thú nàng, rồi hai người sẽ cùng nhau phát triển Ưng sơn trang lớn mạnh để hài tử của họ sau này sống thật sung sướng.
Nguyệt Mẫn biết vị trí của Ưng sơn trang trong lòng Lã Đại Thương. Lúc đó nàng càng thêm khẳng định Quân tử phải là người như vậy, có ý chí lại yêu thương gia đình, một người như Lã Đại Thương. Nếu hắn là một Ưng Vương thì Ưng sơn trang chính là đôi cánh giúp Ưng Vương càng bay cao, là niềm tự hào cả đời của nó.
Nguyệt Mẫn không thể, hay nói đúng hơn là không nhẫn tâm tước lấy đôi cánh của ưng điểu xinh đẹp ấy.
Bàn tay nắm chặt lại, hết sức kiềm lòng mình, Nguyệt Mẫn hướng nữ tử phía sau bình phong khẩn cầu: "Tiểu thư, Nguyệt Mẫn theo tiểu thư từ nhỏ đến lớn, được như ngày hôm nay là do ngài cất nhắc. Nguyệt Mẫn biết chẳng có tư cách gì, nhưng cầu xin tiểu thư tác thành cho hai chúng tôi. Nhất phu nhất thê cũng tốt, nhưng chỉ cần ở bên Lã Đại Thương là tốt nhất. Tôi không dám ép chàng không được nạp thiếp thất. Vốn dĩ tôi chỉ là phận nha hoàn bé nhỏ, được thú làm thê đã là phúc phận của tôi rồi. Còn về Ưng sơn trang đó là tâm huyết cả đời, là thân thể của Thương, chỉ xin tiểu thư không cần bức chàng bỏ Ưng sơn trang. Nữ tử xuất giá tòng phu, một lòng một dạ có như thế nào Nguyệt Mẫn cũng không hối hận."
Lý lẽ thấu tình đạt lý, giọng nói quyết đoán, cố chấp kiềm nén cảm xúc vang khắp căn phòng lớn trong đêm khuya tĩnh mịch. Ánh mắt Nguyệt Mẫn kiên định càng khẳng định thêm những điều nàng vừa nói.
Lã Đại Thương nhìn chằm chặp vào thân ảnh Nguyệt Mẫn, đôi mắt khó giấu nổi xúc động. Một nữ nhân toàn tâm toàn ý vì nam nhân của nàng như thế, hắn còn cần có thêm nữ nhân khác sao?
"Leng keng" tiếng chuông ngân lạnh lùng. Nữ tử khẽ nheo mắt nhìn bóng hai người trước mặt, giọng đè thấp mang theo cảnh cáo: "Mẫn ca ca, chuyện này ta không thể chấp thuận. Đó là chuyện cả đời người, không thể bồng bột mà quyết định. Nếu hắn không quyết định được, ta sẽ quyết định thay hắn."
Nguyệt Mẫn sững người, không thể nói được lời nào, lòng vô cùng hối hận. Lã Đại Thương vốn cố chấp vô cùng, chắc chắn sẽ không buông bỏ chuyện này, mà tiểu thư cũng không phải tùy tiện mà nói. Vậy thì lần này sợ ràng hôn sự không những không thành mà lại chọc nàng nổi giận, vậy ngay cả Ưng sơn trang cũng sẽ rước lấy nguy cơ lụi bại.
Việc này tuyệt đối không thể xảy ra được!
Rất nhanh, hai tròng mắt của Nguyệt Mẫn càng thêm ảm đạm đi, bàn tay siết lại càng lúc càng chặt, đến nỗi móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Đột ngột quỳ xuống, giọng Nguyệt Mẫn run lên bần bật: "Tiểu thư, xin tiểu thư buông tha cho Thương, cho Ưng sơn trang. Tôi không cần gả, không gả nữa, chỉ xin tiểu thư bỏ qua cho chàng. Nô tì không cần gả nữa!"
Người phía sau trầm mặc còn chưa nói thì người bên ngoài đã quýnh lên.
"Mẫn Mẫn! Nàng nói nhăng cuội gì vậy?" - Lã Đại Thương bị dọa, mặt tái đi, thân thể mất tự chủ cũng quỳ "phịch" xuống cạnh Nguyệt Mẫn - "Cả đời này ta đã định ở bên nàng! Ưng sơn trang đối với ta rất quan trọng, nhưng nàng đối với ta càng quan trọng hơn. Không có Ưng Trang, thì ta sẽ lên rừng ngày ngày săn bắn, nàng ở nhà chăm lo cho gia đình của chúng ta, không thì chúng ta sẽ kinh doanh ưng điểu, ưng điểu của Ưng sơn trang rất nhiều, rất đẹp, chắc chắn sẽ có rất nhiều người mua. Chắc chắn hai ta sẽ sống tốt dù Ưng sơn trang hiện tại không còn."
Lã Đại Thương kéo hai tay Nguyệt Mẫn đặt lên ngực trái mình, đôi mắt sắc lạnh giờ đong đầy tình ý khắc cốt ghi tâm: "Nhưng nếu không có Nguyệt Mẫn bên cạnh, Lã Đại Thương tâm sẽ lạnh... Xin nàng... đừng rời xa ta Mẫn Mẫn..." - Khó khăn lắm hắn mới tìm thấy nàng, nhìn thấy ở nàng tương lai thật đẹp kia, muốn được ở đó cùng nàng cả đời này. Cho nên hắn không thể vuột mất nàng, vuột mất hạnh phúc tươi đẹp mà bất cứ một nam nhân nào cũng mưu cầu kia.
Giọng nói nam tính không áp lực, dịu dàng nhưng lại mang theo chua xót cùng khẩn cầu đánh thật mạnh vào tâm Nguyệt Mẫn.
Lệ nóng bỏng rốt cuộc không thể kìm được, thi nhau trào ra. Tâm trí Nguyệt Mẫn hoàn toàn bị hòa tan bởi tình yêu của nam nhân trước mặt.
"Thương... chàng..." - Rốt cuộc thì Nguyệt Mẫn nức nở - " Thương!" - Trời xanh thật có mắt, hắn chính là nam nhân đầu tiên nàng coi trọng và hắn cũng coi trọng nàng. Với Nguyệt Mẫn, chỉ cần lòng Lã Đại Thương có Nguyệt Mẫn, nàng đã đủ hạnh phúc, đủ nghị lực để sống tiếp cho dù ở cùng một chỗ hay không.
Lã Đại Thương cuống quýt dùng vạt áo lóng nga lóng ngóng lau đi hàng lệ trên khuôn mặt của Nguyệt Mẫn. Thấy Nguyệt Mẫn khóc, lòng hắn cũng tan nát, sắc mặt lại càng thêm tái dại.
Mọi hành động của hai người đều được nữ tử cách một tấm bình phong thu hết vào trong mắt. Nữ tử xám mặt, lúc này nàng đang đóng vai song thân của Nguyệt Mẫn, theo tình hình này thậm chí còn trở thành bậc phụ mẫu sắt đá chia cắt nhân duyên người ta, mà hai người này, thật không thèm để "tiền bối" nàng vào mắt.
Nàng đành phải "khụ khụ" hai tiếng không tự nhiên kéo tâm trí của đôi tình nhân kia trở lại bên mình, duy trì tự nhiên nói: "Ta chỉ vừa thử ca phu thôi! Mẫn ca ca, ca phu, hai người cũng thật là, không cần phải mắc mưu ta tốt đến thế. Như Nguyệt ta không cảm kích đâu."
Hai người đang quỳ trước bình phong nghe vậy thì ngây người ra. Cả hai nhìn chăm chăm vào bóng người vừa nói ra mấy lời thản nhiên trên phía sau tấm bình phong, lại đưa ánh mắt khó tin nhìn nhau, một lúc lâu vẫn chưa thể nói gì.
Nguyệt tiểu thư kia gọi Nguyệt Mẫn là "ca ca", giờ gọi Lã Đại Thương hắn là "ca phu", vậy có nghĩa là nàng đã chấp nhận hôn sự của hai người?
"Mẫn ca ca, ca phu, hai người làm sao vậy? Không phải hai người đến để xin ta chấp thuận hôn sự của hai người sao? Còn sợ ta không chấp thuận, nháo loạn cả lên, giờ ta chấp thuận rồi, biểu cảm hai người thật làm ta khó hiểu!"
Có lẽ vì biểu hiện của đôi sắp thành phu thê Thương - Mẫn kia, nữ tử lam y không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng giọng nói lại cố ý trầm xuống, khiến người nghe có cảm giác nàng đang mất hứng.
Khó khăn lắm Nguyệt Mẫn mới mở lời gọi được hai tiếng: "Tiểu thư..." - Nhưng sau đó lại nghẹn lại không thể nói thêm được gì nữa.
Lã Đại Thương lúc này mới xác nhận là mình không phải đang mơ, hớn hở nói lời cảm ơn: "Đa tạ Nguyệt tiểu thư thành toàn. Từ nay về sau..."
"Khoan! Tuy ta chấp thuận gả Mẫn ca ca cho ca phu, nhưng ca phu phải đáp ứng ta hai điều kiện."
"Tiểu thư!" - Nguyệt Mẫn hoảng hốt, chẳng lẽ tiểu thư vẫn không có ý định nhượng bộ cho Lã Đại Thương? Tiểu thư chẳng lẽ vẫn muốn ép buộc Thương sao?
Trái với vẻ mặt hốt hoảng của Nguyệt Mẫn, Lã Đại Thương mặt cười rất tự nhiên, ngay lập tức đáp: "Được! Hai điều kiện vừa rồi ta đáp ứng Nguyệt tiểu thư."
Hiển nhiên là hắn đã xác định rõ ràng, nhưng bộ dáng Lã Đại Thương gấp gáp lại rất ư là chọc cười người khác.
"Ca phu thật vội."
Không biết sao Lã Đại Thương lại có cảm giác vị tiểu thư kia đang cười hắn, dù cho giọng nói của nàng vẫn trầm ổn như trước.
"Thứ nhất, ca phu phải luôn nhớ trách nhiệm của một Lang quân. Là đại thụ cho Mẫn ca ca, ca phu có trách nhiệm giữ gìn danh dự của Mẫn ca, tuyệt đối giữ gìn phẩm hạnh, thân thể của một trượng phu, thề chung thủy, yêu thương, một lòng một dạ cả đời với Mẫn ca của ta. "Trăng hoa ong bướm", "vắng trăng có sao" dù chỉ ý nghĩ thôi, ca phu tốt nhất là nên quăng xa khỏi đầu đi. Gia môn của chúng ta tuyệt sẽ không chấp nhận được người trong nhà vô đạo đức như thế."
Lã Đại Thương Trang chủ Ưng sơn trang oai phong lẫm liệt, tuấn tú phóng khoáng, hào sảng trên giang hồ lúc này bày bộ mặt không thể đần hơn được nữa khiến cho người người nghi ngờ đây có thật là vị Ưng Trang chủ danh tiếng lừng lẫy kia không.
Cái điều kiện này rõ ràng ý tứ chính là nhắc nhở Lã Đại Thương hắn phải đối đãi tốt với Nguyệt Mẫn nhưng mà sao lời lẽ ra từ miệng nữ tử kia lại khiến Lã Đại Thương liên tưởng đến một bà mẹ chồng đang nhắc nhở nàng dâu mới về?
Trọng điểm là hắn, Lã Đại Thương hắn mà lại bị đem ra so sánh với một nàng dâu sao?
"Leng keng" chuông ngân vang, đánh tan đi sự bất mãn còn chưa kịp thành hình kia.
Bên cạnh có tiếng nuốt khí, Lã Đại Thương quay đầu: Nguyệt Mẫn đang bịt miệng, cả người rung lên, khuôn mặt đỏ bừng vì nén cười. Tức thì, vẻ cau có của Lã Đại Thương tan biến. Xem ra tâm tư của vị tiểu thư này đặt trên Mẫn Mẫn thật không hề nhẹ. Nghĩ vậy, cặp ưng nhãn của Lã Đại Thương tràn ngập thiện ý, khuôn mặt cũng trở nên ôn hòa: "Được! Ta thề!"
"Còn điều kiện thứ hai, về Ưng sơn trang, ca phu có thể không bỏ, nhưng ngay lập tức phải cải tổ lại. Những việc kết bè phái, tranh đấu trên giang hồ tốt nhất là ca phu sớm giải quyết đi. Giang hồ như thế nào, hẳn ca phu còn rõ ràng hơn cả ta. Như Nguyệt chỉ mong muốn thấy Mẫn ca ca cùng với chất nhi của ta sống thật vui vẻ, hạnh phúc, vô ưu cả đời này."
Đột nhiên nữ tử kia nhắc đến "chất nhi" (cháu), khóe miệng của Lã Đại Thương không tự chủ được kéo thật cao, ưng nhãn càng thêm nồng đậm nhu hòa. Liếc thấy Nguyệt Mẫn bên cạnh hiếm khi lộ ra sắc thái mất tự nhiên mà rũ mắt xuống, đôi tai chuyển màu hồng hồng, Lã Đại Thương có cảm giác khoảnh khắc này, hắn chính là kẻ hạnh phúc nhất trần đời.
Tâm ý của Nguyệt tiểu thư cũng chính là lời đảm bảo của Lã Đại Thương dành cho Mẫn Mẫn nhà hắn cả đời này: "Ta xin thề!"
_____09_17_Ruth_Panda_Many_thanks_____
Người lạ ơi nhớ comment,
Cho tôi biết tỏ bạn khen hay gièm?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top