C49,50: Tin đồn


Những ngày sau đó đối với Phi Nhung là những ngày dài nhất cuộc đời. Cô luôn phải cẩn thận với mọi thứ ngoại trừ đám bạn và Tuấn Lãng. Gặp người lạ cô cũng hết sức cẩn trọng vì lỡ như đó là người của Mạnh Quỳnh là tiêu.

Mấy đứa bạn của cô cũng cố để giúp, nhưng mỗi khi đến tiết học thì tụi nó không bỏ được, lên đại học rồi chứ đâu còn như năm cấp ba, không dễ mà cúp tiết.

Vậy là bây giờ người có thể kè kè theo sát cô chỉ có mỗi Tuấn Lãng. Lúc nào cũng thế, anh ấy không rời cô nữa bước một cách lộ liễu đến nỗi đám sinh viên còn nghi ngờ, không phải mỗi sinh viên thôi mà là cả trường, điều này làm cho cô ngượng chín mặt.

Nhưng dạo gần đây hình như cô không thấy người của Mạnh Quỳnh nữa, nói đúng hơn là đã hai ngày cô không bị truy đuổi rồi. Cảm giác nhẹ nhõm hơn được một chút.

Kết thúc tiết học ngày hôm nay, khi mọi người về hết thì cô nán lại, Tuấn Lãng đang mau chóng thu dọn đồ đạc, để làm gì? Đương nhiên là để tiếp tục lẽo đẽo theo sau cô.

- Từ giờ thầy có thể đừng đi theo em nữa được không?

Phi Nhung đứng dựa vào bàn mà nhìn Tuấn Lãng đang dọn đồ ở phía đối diện. Anh nghe cô nói vậy thì không tức giận hay tủi thân như cô nghĩ, anh chỉ tiếp tục dọn đồ, sau đó đeo cặp lên vai mà nhìn cô bằng con mắt vui vẻ như thường ngày.

- Tại sao em lại nói vậy? Bộ anh làm gì khiến em khó chịu à?

- Không phải đầu, thì là do có nhiều người bàn tán sẽ không hay, thầy vẫn chưa có người yêu mà đúng không? Nếu bị đồn thổi bắt cặp với học trò thì sẽ không tốt đâu. Với lại dạo này em cũng không thấy người của Mạnh Quỳnh tới trường nữa.

Phi Nhung nói một cách lưỡng lự. Đúng thật là một phần cô lo cho anh, phần còn lại thì cô cũng không thích có người khác bàn tán về mình. Tuấn Lãng ngẩn người trong chốc lát rồi anh bật cười đi lại xoa đầu cô.

- Không sao đâu, nhưng nếu em không thích thì anh không đi cùng em nữa là được chứ gì, nhớ cẩn thận đấy nhé!

Anh nói rồi rời khỏi phòng.

Cô nhìn theo, cô tự nhiên cảm thấy áy náy, suy cho cùng Tuấn Lãng đi theo cũng là vì muốn bảo vệ cô, vậy mà cô lại từ chối ý tốt đó. Ngoài mặt thì có thể anh ấy không nói nhưng bên trong thì không biết có phải như vậy hay không.

- Xem ra tin đồn là không sai.

Một giọng nói vang lên khiến Phi Nhung giật mình. Lâm Mỹ Liên cùng đám bạn của cô ta vào phòng từ cửa sau. Cô nhíu mày, có lẽ là bọn họ đã nhìn thấy cảnh khi nãy rồi, thế nào cũng làm lớn chuyện lên cho coi.

Cô vốn không quan tâm tính đi ra ngoài nhưng bị Mỹ Liên giữ lại, bạn của cô ta đóng hết cửa chính và cửa sau của phòng học. Bây giờ chỉ còn một mình Phi Nhung cùng với một đám nữ sinh hùng hổ trước mặt.

- Cô muốn gì?

Phi Nhung gằn giọng nói với Mỹ Liên. Cô ta đứng khoanh tay nở một nụ cười khinh miệt. Đám bạn của cô ta cũng che miệng cười khúc khích. Mỹ Liên cuối cùng cũng lên tiếng.

- Tôi chỉ muốn nói rằng tin đồn quả là không sai, không uổng công tôi đã ở lại lớp canh chừng và bắt gặp được cảnh tượng thơ mộng khi nãy.

Nói xong cô ta nhếch mép cười. Cô thở dài một hơi. Cô biết ngay là sẽ như vậy mà, Lâm Mỹ Liên thì có chuyện gì mà cô ta không bịa ra được. Thậm chí chuyện nhỏ xíu cũng bị cô ta xé ra thành chuyện lớn. Đúng là chỉ giỏi đi kiếm chuyện.

- Cô muốn nghĩ thế sao thì nghĩ, bây giờ thì mau né ra.

Phạm Phi Nhung lạnh giọng, cô tỏa ra một thứ gọi là "uy lực của con nhà giàu", Lâm Mỹ Liên cũng cảm nhận được thứ uy lực này, cô ta nuốt nước bọt một cái ực nhưng vẫn vênh váo.

- Hứ, người như cô thì có thể ra lệnh được ai. Rõ ràng là đã có chồng vậy mà lại dám quyến rũ thầy Lục hả?

Mỹ Liên vừa dứt lời thì đám bạn của cô ta xì xào bàn tán ở phía sau. Phi Nhung bắt đầu cảm thấy nóng giận. Hai bàn tay cô siết lại mà gằn giọng.

- Thầy Lục chỉ là bạn của tôi mà thôi.

- Bạn? Ai tin nổi cơ chứ? Là bạn mà suốt ngày dính lấy nhau thế à?

Mỹ Liên lớn giọng cãi lại. Sau đó cô ta đưa tay lên mà nắn bóp, khuôn mặt trở nên nham hiểm hơn bao giờ hết, đám bạn của cô ta cũng bắt đầu tỏ ra hứng thú.

Cô thấy có chuyện không lành liền mau chóng đi về phía cánh cửa. Nhưng Lâm Mỹ Liên kéo cô lại rồi xô cô té xuống sàn, ngay lập tức bụng của Phi Nhung nhói lên một cái, tay cô cũng tê rần do va đập mạnh.

- Xem nào Phạm Phi Nhung, để coi ai có thể bênh vực cho mày được nữa, chồng mày chắc bỏ mặc mày rồi chứ gì? Vậy nên mày mới dính lấy thầy Lục.

Lâm Mỹ Liên nhướn mày nói. Cô ngẩng đầu lên thì thấy bọn họ đã đứng bao vây cô thành hình tròn.

Cô cảm thấy khó thở, nghiến chặt răng, tức giận nhưng lại không thể làm gì được. Một mình cô không thể chọi lại với hàng chục người ở đây. Ai cũng nhìn cô bằng con mắt khinh thường, căm ghét.

Và vì sao bọn họ căm ghét cô thì cô chỉ nghĩ ra được đúng một lí do duy nhất. Đó là vì cô thân thiết với Lục Tuấn Lãng. Mọi thứ đều không phải là điều cô mong muốn. Còn Lâm Mỹ Liên thì có lẽ cô ta đã biết gì đó về cô và Mạnh Quỳnh nên mới không sợ.

Nhưng dù có bị đánh đi chăng nữa, Phi Nhung cũng không thể để bọn họ đánh cô một cách dễ dàng như vậy được.

- Này Lâm Mỹ Liên.

Cô lạnh giọng nói rồi nhìn cô ta, Mỹ Liên không thèm trả lời mà chỉ hất mặt lên nhìn cô. Cô lạnh lùng, đôi mắt cô trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết khiến cho Mỹ Liên giật mình.

- Tôi nghe nói ba của cô muốn bán cô để lấy tiền bù lỗ cho công ty nhỉ?

Cô nói, chất giọng âm trầm thẳng tắp không nhấn nhá, nhưng nó đủ để khiến cho một người lạnh gáy, Mỹ Liên là một ví dụ.

Bỗng chốc cô ta lấy tay sờ lên vết thâm tím trên cổ. Ám ảnh đó vẫn chưa dứt khỏi đầu cô ta. Trong khi Mỹ Liên đang hãi hùng nhớ lại thì Phi Nhung tiếp tục lên tiếng.

- Đáng sợ nhỉ? Một người cha lại muốn bán chính con gái ruột của mình chỉ để kiếm tiền giải cứu công ty đang trên bờ vực phá sản. Lâm Mỹ Liên, cô thật đáng thương.

- Mày câm miệng!

Lâm Mỹ Liên la toáng lên. Cô ta khựng lại thở dốc, Phi Nhung có thể nhìn thấy sâu trong đáy mắt của cô ta là sự sợ hãi không nói nên lời. Nhưng chẳng mấy chốc Lâm Mỹ Liên đã lấy lại được bình tĩnh, cô ta quay đầu nhìn cô mà cất giọng.

- Nhưng tao vẫn chưa bị bán đi mà, lão già ngu ngốc đó chỉ hù dọa tao thôi. Còn mày thì sao? Bị ép gả cho một kẻ không yêu mình, có đau không?

Cô nghe cô ta nói vậy thì mím môi thật chặt. Lâm Mỹ Liên dường như trở nên phấn khích hơn hẳn lúc nãy vì bắt thóp được điểm yếu của Phi Nhung, đúng vậy, điểm yếu của cô là Mạnh Quỳnh, một kẻ đã khiến cho cô chết đi sống lại.

- Bây giờ thì mày chẳng còn là cái thá gì nữa, dù sao hắn ta cũng đâu có yêu mày, mày cũng đã bị bỏ rơi rồi!

*Chát*

Lâm Mỹ Liên giáng một cái tát lên má Phi Nhung, khóe miệng cô rỉ máu, bên má đỏ ửng in hẳn dấu bàn tay của Mỹ Liên. Mái tóc cô hất tung lên. Chỉ mới một cái tát mà thôi, cô vẫn còn chịu được. Phi Nhung nhìn cô ta mà lên tiếng.

- Lâm Mỹ Liên, tôi sẽ không quên ngày hôm nay đâu.

- Hở, ừ thì tao làm việc này là muốn mày ám ảnh hết quãng đời còn lại mà. Công ty tao sa sút đến nỗi ba tao còn muốn bán tao cho một lão già tầm tuổi ông ta, tất cả là do đâu, chẳng phải là do mày ban cho à?

Mỹ Liên giận dữ nói. Cô nhếch mép, mặc dù khuôn miệng xót xa nhưng cô vẫn không quan tâm mà nói tiếp.

- Đó chẳng phải do cô và mẹ cô chuốc họa vào thân à?

- Im ngay! Mày không có tư cách nói câu đó, là do mày, do mày mà ba tao mới muốn bán tao, do mày mà công ty tao mới sa sút, và cũng do mày mà gia đình tao suýt thì tan cửa nát nhà!!!

Lâm Mỹ Liên như muốn phát điên, cô ta gào thật to, đám bạn của cô ta đứng phía sau lo rằng sẽ có người phát hiện.

Phi Nhung nghe Mỹ Liên nói thế thì cô không nói gì, chỉ nhìn cô ta bằng con mắt khinh thường. Mỹ Liên vốn đã căm ghét cô, bây giờ lại bị cô nhìn một cách đểu cáng như thế thì không nhịn được mà cầm bức tượng bằng thạch cao trên bàn giơ lên, mắt cô ta hận không thể giết chết cô.

Nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị ai đó đá ngã sang một bên. Phi Nhung đang nhắm tịt mắt lại chờ đợi cơn đau ập tới nhưng không, cô chỉ nghe tiếng ba đứa bạn của cô. Phi Nhung chợt mở mắt, cô vẫn còn chưa hiểu được chuyện gì vừa mới xảy ra.

- Nhung Nhung, có sao không?

Tư Niên lo đến sốt vó mà xem xét người cô từ đầu đến chân. Lan Chu thì lấy bông châm máu trên khóe miệng của cô. Còn Gia Kỳ thì đang vồ đến chỗ Mỹ Liên muốn xé toạc khuôn mặt cô ta ngay lập tức.

Lúc này Phi Nhung cũng nhìn thấy Tuấn Lãng ở bên kia, cánh cửa bên này đã được mở toang ra, có lẽ anh là người đã đá Mỹ Liên ngã xuống sàn, bức tượng thạch cao may là không rớt ngay đầu cô ta.

Lần này... cô sống rồi.

_____

C50: Anh sợ em sẽ chết

Cô không biết là may mắn hay trùng hợp nữa. Mỹ Liên đã bị Tuấn Lãng đá ngã xuống sàn, cô ta gào thét khi cảnh sát đến bắt đi.

Đáng lẽ Phi Nhung  không nghĩ chuyện này sẽ dính líu đến cảnh sát nhưng tại Tuấn Lãng là người gọi, hiệu trưởng cũng cho rằng nên gọi cảnh sát và cho Lâm Mỹ Liên ra hội đồng kỷ luật, vì hành động ngày hôm nay của cô ta không thể tha thứ được, suýt thì gây chết người rồi.

Ngồi trên phòng y tế, đám bạn ngồi bên cạnh cô không ngừng trách móc, mà nó không trách cô, tụi nó trách chính tụi nó.

Lan Chu bảo rằng đáng lẽ ra nó không nên đi xem mấy sinh viên năm 3 thi trang điểm mà bỏ mặc cô, Tư Niên thì cũng tự trách bản thân rằng đáng lẽ nó không nên ở trong thư viện đọc sách về Luật, còn Gia Kỳ thì nó khóc lóc bảo rằng nó không nên đi dụ dỗ mấy anh năm 2 đi chơi mà bỏ mặc cô ở phòng học.

Phi Nhung bĩu môi, ba cái loa phát thanh phát bên tai khiến cho cô bất lực. Cô biết mỗi đứa đều có việc riêng nên đâu thể nào suốt ngày ở bên cạnh cô được. Nhưng dù có nói thế nào thì tụi nó cũng tự trách bản thân quá lơ là.

- Làm ơn đừng khóc nữa, tớ cũng đâu bị làm sao.

Cô nói một cách bất lực. Gia Kỳ quạo lên mà nói.

- Không sao cái gì, nhìn khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn này đi, in hẳn vết bàn tay của con khốn Mỹ Liên đó, coi có điên không chứ?

- Đúng đấy, tớ không hiểu Mỹ Liên nghĩ gì mà lại dám hành động như vậy, cô ta còn tính dùng mô hình thạch cao to tổ chảng đập đầu cậu đấy Phi Nhung, không cẩn thận chết như chơi!

Lan Chu nhíu mày nói, mắt nó thì không ngừng xem xét vết thương nhỏ xíu trên khóe miệng của cô. Tư Niên lạnh lùng bảo.

- Nên kiện cô ta vì tội gây thương tích và phỉ báng, xúc phạm danh dự của người khác.

- Thôi được rồi, tớ chỉ bị trầy xước một chút thôi, đâu đến mức phải kiện.

Phi Nhung nói rồi vẫy tay không muốn. Ba đứa bạn của cô cùng lúc xù lông nhím lên khiến cô phải nuốt nước bọt, rút lại lời nói khi nãy. Cô nhỏ giọng hỏi.

- Vậy thì sao các cậu biết tớ ở phòng vẽ? Còn thầy Lục nữa, sao anh ấy biết tớ gặp nguy hiểm mà tới?


Nghe xong câu hỏi thì ba đứa bạn cô nhìn nhau cười tủm tỉm khiến cho cô khó hiểu. Gia Kỳ lên tiếng giải thích.

- Thật ra khi nãy tớ bị mời lên văn phòng uống trà vì lỡ nói chuyện bất kính với giảng viên.

- Hở? Tại sao cậu lại làm thế?

Cô bất ngờ. Cô biết tính của Gia Kỳ, tuy có hơi mạnh bạo và độc miệng nhưng nó sẽ không làm đến mức vô lễ hay bất kính với giáo viên. Nhưng hôm nay lại bị mời lên văn phòng vì tội danh ấy thì đúng thật là khó hiểu.

- Tớ cũng bị oan mà thôi, ai biểu anh giảng viên ấy lại có ngoại hình của một sinh viên năm 2, tớ không biết nên đi lại nói vài câu tán tỉnh, thế là lên văn phòng.

Gia Kỳ nói rồi gãi đầu ngại ngùng. Hai đứa kia thì ôm bụng cười chảy nước mắt.

Phi Nhung nở nụ cười cứng ngắt, cô biết bạn cô nó hư hỏng, nhưng không ngờ lại hư hỏng đến mức này. Đúng là một tình huống éo le và là kinh nghiệm xương máu cả đời không thể nào quên của Gia Kỳ.

- Thì là vậy đấy, lúc đang ngồi trên văn phòng thì tớ vô tình nhìn vào màn hình camera, thấy cậu đang bị người ta áp bức nên mặc kệ "anh thầy" sinh viên năm 2 đó mà chạy thục mạng lên lầu, thầy Lục cũng thấy cảnh đó qua camera nên cũng mau chóng chạy theo.

Gia Kỳ tiếp tục kể, nói xong nó bĩu môi tỏ vẻ nuối tiếc ông thầy đó. Còn Tư Niên và Lan Chu thì vô tình gặp Gia Kỳ đang trên đường chạy lên lầu thì tụi nó cũng chạy theo luôn.

Hôm nay dù nói gì đi chăng nữa thì Phi Nhung cũng đã may mắn lắm mới thoát được Lâm Mỹ Liên. Lúc đó đáng lẽ ra khi thấy cô ta cầm bức tượng thạch cao thì cô cũng biết mà tránh đi, nhưng lúc đó không hiểu sao cô chỉ biết nhắm tịt mắt.

Cô nghĩ rằng lúc đó không thể né được nữa, thời gian phải nói là tính bằng giây. May là lúc ấy Tuấn Lãng đã cứu cô. Nhắc đến Tuấn Lãng thì cô cũng nhận ra cô không thấy anh ấy kể từ khi bị đám bạn kéo đi xuống phòng y tế, cô bèn hỏi.

- Thầy Lục đâu rồi?

Cả ba đứa đều lắc đầu không biết. Lan Chu lên tiếng.

- Khi nãy thầy ấy chạy nhanh như gió vậy, tớ còn thấy mắt thầy ấy như nổi tia máu, đáng sợ lắm. Chắc bây giờ đang ở trên văn phòng hay là...

Lan Chu chưa kịp nói xong thì bất giác nhìn ra phía cửa phòng y tế, cả đám cũng nhìn sang, Tuấn Lãng đang đứng đó, anh có vẻ hơi ngại vì đã xen ngang vào cuộc nói chuyện của cô và đám bạn.

Lan Chu nhìn anh, rồi lại nhìn Phi Nhung, sau đó nó nhìn Gia Kỳ và Tư Niên, cả ba như hiểu ý nhau mà đồng loạt đứng lên.

- Vậy nhé, bọn tớ có tiết nên không ở lâu được, có gì thì nhờ thầy Lục giúp cậu.

Gia Kỳ ngập ngừng nói rồi cả ba vọt lẹ. Phi Nhung còn chưa kịp phản ứng lại thì trong phòng chỉ còn mỗi mình cô và Tuấn Lãng.

Cô cười ngượng, anh đi lại kéo ghế ngồi bên cạnh cô.

Cô nhìn anh, anh thì lại cứ cúi mặt xuống dưới như đang lo lắng điều gì. Mái tóc của anh rũ xuống không còn thẳng thớm như sáng nay, chắc là do anh chạy nên nó mới xõa ra.

Phi Nhung không biết nên làm gì. Mãi một lúc sau cô mới dám lên tiếng nói với anh.

- Hôm nay cảm ơn thầy nhiều nhé, nhờ thầy mà em mới...

- Tôi có thể ôm em được không? Chỉ một cái thôi.

Tuấn Lãng ngắt lời trong lúc cô đang nói. Anh vẫn không chịu ngẩng đầu lên. Phi Nhung chớp mắt thấy anh thật kì lạ. Nhưng cô không từ chối mà dang rộng hai cánh tay, nở một nụ cười nhẹ nhàng mà nói với anh.

- Nếu như điều đó khiến cho thầy ổn hơn, chúng ta là bạn mà, em đâu tiếc với thầy một cái ôm chứ!

Tuấn Lãng nhìn cô, không phải, anh đang nhìn nụ cười của cô nhiều hơn, nụ cười ấy sáng bừng nắng hạ. Nó đang xoa dịu nỗi lòng của anh bây giờ.

Anh ôm chầm lấy cô, cằm tựa lên vai cô. Cô vẫn giữ nụ cười mà vỗ lưng anh, mặc dù cô không rõ anh đang buồn chuyện gì nhưng cô biết rằng anh đang buồn, anh cần một cái ôm an ủi, thế thôi. Cô nhẹ nhàng nói.

- Thầy không cần phải giấu giếm như thế đâu, có gì thì cứ nói ra cho em biết, em sẽ chia sẻ với thầy.

Mặt Tuấn Lãng buồn rười rượi, con mắt anh thấm đẫm nỗi buồn không thể cất thành lời.

Anh chia sẻ với cô như thế nào trong khi lí do anh buồn là vì cô, khi thấy cô bị đám người vây quanh trong màn hình camera, anh sợ đến mức thiếu điều anh đã muốn chui vào màn hình để cứu cô.

Trong lúc chạy anh chỉ sợ cô có mệnh hệ gì thì chắc anh sống không nổi. Mạnh Quỳnh có thể không cần cô nhưng anh cần chứ, rất cần là đằng khác. Tình yêu của anh dành cho cô giống với tình yêu của cô dành cho Vũ Phong, có chút mù quáng, có chút đâm đầu.

- Tôi sợ lắm, sợ rằng em sẽ chết!

Anh nói với giọng trầm không rõ ràng, anh chỉ dùng chút tông giọng, còn lại anh dùng hơi đẩy ra chỉ đủ cô nghe được. Tai Phi Nhung đỏ lên vì hơi thở của anh phà qua tai. Cô bật cười mà nói.

- Nhưng em vẫn chưa chết mà, thầy nghĩ quá rồi đấy!

Tuấn Lãng im lặng không nói gì nữa. Phi Nhung mắt láo liên nhìn xung quanh, cô bắt đầu thấy khó xử. Nhưng không vì thế mà buông anh ra.

[...]

Chiều đến, cô đi cùng Tuấn Lãng rời khỏi trường. Đám bạn của cô thì đã về hết rồi, nhiều lúc bọn nó hành động hết sức kì lạ khiến cô không tài nào hiểu nổi.

Đến trước sảnh chính, cả người cô bỗng run rẩy khi thấy Minh Hoàng đứng ngay cổng trường.

Ngay lúc đó Tuấn Lãng kéo cô ra sau lưng anh. Minh Hoàng đang đứng sốt ruột, khi thấy cô thì cậu vẫy tay gọi lại, nhưng sắc mặt không được tốt cho lắm.

Cô cẩn thận nhìn xung quanh rồi mới bước tới chỗ Minh Hoàng. Tuấn Lãng đứng sau lưng cô giống một vệ sĩ, kẻ nào dám xuất hiện thì anh sẽ cho ra bã.

- Lâu rồi không gặp, em khỏe chứ?

Minh Hoàng cười ngượng nói với cô. Phi Nhung có chút khó chịu trong người mà nói lại.

- Chỉ mới 1 tháng kể từ khi em rời khỏi Mặc gia thôi.

- Ừ thì 1 tháng, nhưng 1 tháng cũng đâu ít ỏi gì. Mà mặt em bị làm sao thế?

Minh Hoàng đang lắp bắp thì bỗng nhíu mày nhìn vệt đỏ trên mặt của cô. Phi Nhung trả lời qua loa.

- Gặp chút chuyện ấy mà...

Minh Hoàng nghe vậy thì gật đầu. Hai bên rơi vào trầm tư. Cô cảm giác Minh Hoàng đến đây không phải chỉ để chào hỏi, cô nắm chặt chiếc túi mà hỏi cậu.

- Anh đến đây làm gì, em mong là anh không đến theo lệnh của Mạnh Quỳnh.

- À không, không phải, ngày hôm nay là anh tự đến, anh... anh lén đến đây để nói với em một chuyện.

Minh Hoàng lưỡng lự gần như muốn phát điên. Trong đầu cậu chia làm hai bên, nói và không nói. Nhưng ngặt nỗi điều này Phi Nhung không thể không biết, và có khi nó lại tốt cho cô nữa không chừng.

- Mau nói đi.

Cô cất tiếng làm cho Minh Hoàng càng cuống cuồng hơn. Cuối cùng cậu thở hắt một hơi lấy hết can đảm mà nói ra.

- Thật ra từ bây giờ em được tự do rồi, ít ra anh cho là như vậy.

- Ý anh là gì?

Không hiểu sao tim Phi Nhung lại đập thình thịch, mồ hôi tay bắt đầu túa ra. Minh Hoàng nói tiếp.

- Có nghĩa là từ bây giờ Mạnh Quỳnh sẽ buông tha cho em, cậu ta chẳng còn quan tâm đến thứ gì trên đời nữa. Còn lí do... là Cẩn Mai đã có thai rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top