Chương:[6][7]

Rung Động

Tới nơi, cô được Lập Thành, thư ký riêng của anh đưa đi tham quan.

“chào thiếu phu nhân”

“chào cậu, cứ gọi tôi là Phi Nhung, đừng gọi như vậy, tôi không quen”

“không được, gọi như vậy chủ tịch nói tụi em chết”

“không sao, tôi sẽ nói với anh ấy sau”

“dạ”

Sau đó, cô được Lập Thành đưa đi tham quan, còn chưa đi được một nửa thì chân cô bắt đầu rã rời.

“sao mà rộng quá vậy” cô có chút thở gấp nói

“dạ, nếu muốn tham quan hết chỗ này thì chắc phải ít nhất hai ngày”

“vậy sao” nói rồi cô ngồi xuống một chiếc ghế gần đó. Bỗng có người gọi đến.

“là Mạnh Quỳnh sao?” cô mấp máy môi nói nhỏ chỉ đủ để cô nghe thấy

“Em đang ở đâu?” giọng anh từ trong máy vang lên

“Tôi đang ở khu nhà ăn, anh họp xong rồi?”

"họp xong rồi, bây giờ tôi sẽ đến đón em, chờ chút”

"được”

Khoảng 5 phút sau anh đã có mặt ở nhà ăn thì thấy cô đang vừa nói chuyện với Lập Thành, vừa cúi xuống xoa bóng hai bàn chân hơi sưng lên.

“đau chân?”

“tôi đi giày cao gót, đi lâu nên hơi mỏi và đau một chút, chút nữa thôi sẽ đỡ” vừa dứt lời, anh liền bồng cô lên kiểu công chúa.

“anh làm gì vậy, chỉ cần nghỉ chút thôi là được” cô hốt hoảng vòng tay qua ôm chặt lấy cổ Mạnh Quỳnh

“tôi không có nhiều thời gian”

“thả tôi xuống”

“em còn nói nữa là tôi ăn em ngay tại đây” cái gì? Cô là con nít mới lên ba hay sao mà doạ như vậy?

Phi Nhung ngoan ngoãn để anh ôm về phòng. Tới nơi, cô ngồi một chỗ đợi anh là nốt việc. Ít phút sau, anh cầm lọ dầu tới gần chỗ cô

“còn đau không?”

“vẫn còn hơi đau một chút” cô vừa dứt lời anh mở chai dầu ra, đổ một ít ra tay, nhẹ nhàng kéo chân cô lại rồi bắt đầu xoa bóp cho cô.

“đừng, tôi còn chưa rửa chân mà, huống chi anh còn là người mắc bệnh sạch sẽ”

“không bẩn, tôi không ngại bẩn với em”

Nghe anh nói vậy, tim cô bắt đầu bắt đầu đập loạn xạ, phải chăng cô đã rung động, lòng có chút lâng lâng, cô cứ nhìn anh dịu dàng xoa bóp cho cô mà môi cong lên nhẹ.

“tôi đẹp trai đến vậy?” bị nói trúng tim đen, cô xấu hổ rồi nói nhỏ trong mồm

"xí, đồ tự luyến"

“đó là sự thật, không phải tôi rất đẹp trai sao!” cô giật mình nhìn anh, không nghĩ anh có thể nghe được.

“đỡ hơn chút nào chưa?”

“đỡ hơn nhiều rồi”

“em có muốn đi ăn chút gì không?”

“tôi đưa em đi”

“đi ăn kem nhé” mặt cô lộ rõ vẻ hớn hở

“được” nói rồi anh đưa cô ra xe rồi đưa cô tới hàng kem.

____________________

Tới nơi, vì quán khá đông nên anh bảo cô chờ trong xe.

“em hay ăn kem ở đây?”

“vâng”

“ăn vị gì để tôi vào mua, quán đang hơi đông”

“vị vanilla”

“được”

Sau khi mua xong, anh liền chạy lại vào trong xe đưa kem cho cô

“Hay mình ra ngoài ăn nhé, ngồi trong đây chán chết đi được”

“Nghe em”

Sau khi đi chơi chán, anh đưa cô về lại Phạm gia.

“Phi Nhung, tới nơi rồi”

“Cảm ơn anh, hôm nay rất vui” cô xuống xe rồi nói

“Tạm biệt”(Phi Nhung)

“Tạm biệt”( Mạnh Quỳnh)

Nhìn thấy cô vào nhà được một lúc lâu anh mới ra về, mới xa cô có mấy phút mà anh đã nhớ mong, quyến luyến người con gái

Về tới nhà, anh lại cắm đầu vào công việc, có một đống tài liệu đang chờ anh duyệt. Anh làm việc đến tận 2 3h sáng. Cứ cách một lúc là anh lại ngắm nghía tấm ảnh anh chụp chung với cô. Vừa ngắm, môi anh vừa cong lên cười nhẹ một cách rất ôn nhu

____________

Phạm gia:

Cô nhanh chóng vscn rồi leo lên giường cuộn tròn người trong chiếc chăn ấm áp ngồi xem hết tấm ảnh này đến bức ảnh khác được anh chụp cho rồi ngắm nghía mãi tấm ảnh cô chụp chung với anh mà cong môi lên cười suốt.

Thấy Phi Nhung như vậy Phi Nguyệt cũng yên tâm hơn phần nào vì ít nhất anh cũng là người Phi Nhung đã động lòng và cô cũng nhận thấy sự quan tâm của anh đối với con bé chứ không phải một cuộc hôn nhân không có một chút tình cảm nào từ hai phía. Chỉ cần nhìn cách anh ôm Phi Nhung vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về cô gái nhỏ ấy cũng đủ để mọi người nhận ra rằng cô gái nhỏ ấy đã chiếm lấy được một phần của trái tim anh rồi.

“thích người ta rồi sao?” Phi Nguyệt cúi gần vài tai Phi Nhung nói, giọng còn có ý trêu đùa.

Thấy chị đang cố ý trêu chọc mình, cô lấy chân đạp nhẹ Phi Nguyệt đẩy ra xa rồi nói

“chị trêu em”

“hình như còn đang nhớ người ta nữa kia kìa, ha...ha...ha” vừa dứt lời Phi Nguyệt liền phá lên cười.

“Nào, đừng trêu em nữa mà chị” cô bắt đầu giận dỗi nói

Bỗng từ xa, một thân hình nhỏ nhắn chạy lại nhảy vồ lên giường, nơi cô đang làm ổ.

“ Dì nhỏ ra chơi nấu búp bê cùng với Dâu Tây nhé" giọng ngọt thớt của cô bé vang lên. Đó là cô con gái nhỏ của Phi Nguyệt, Ngọc Nhi. Vì ba cô bé là người nước ngoài nên ngoài cái tên Ngọc Nhi ra cô còn được gọi là Gemma(viên ngọc quý), tên ở nhà của cô bé là Dâu Tây.

Phi Nhung chưa kịp nói thì Phi Nguyệt đã xen vào

“Dâu Tây à, đã muộn rồi, con cứ thức muộn như vậy thì sẽ không còn là bé ngoan nữa”

“vâng ạ, con đi ngủ liền, mai dì nhỏ nhớ chơi đồ hàng và chơi búp bê với con nhé”

“ok, mai dì chơi với Dâu Tây nhé” Phi Nhung đáp lại với giọng cưng chiều.

Đăng Kí Kết Hôn

Sáng hôm sau, khi đang chơi cùng với Dâu Tây, bỗng một chiếc xe Lexus màu đen bóng loáng đỗ lại ngay trước cổng. Thấy vậy, cô biết ngay là anh đến đón cô, trong lòng thầm vui sướng chạy thẳng ra đón anh vào.

“sao anh tới sớm vậy”

“hử? tới rước em đi đăng ký kết hôn”

“quên rồi?” anh vuốt một ít tóc mai còn vương trên mắt cô rồi nhíu mày nhẹ hỏi

Làm gì có chứ? Từ nãy đến giờ cô mong anh còn không hết. Thấy cử chỉ ân cần, dịu dàng của anh, trái tim cô lại một lần nữa lại xốn xang. Cô nhanh chóng lên xe rồi theo anh tới cục dân chính.

Sau khi tới nơi, anh và cô nhanh chóng làm thủ tục rồi ra về. Ngồi trên xe mà cô cứ ngắm mãi hai cuốn sổ. Thấy vậy anh liền hỏi

“tiếc rồi?”

“tất nhiên là tiếc”

“sẽ khiến em cảm thấy không hối tiếc” nói rồi anh nắm lấy tay cô đưa lên môi anh chạm nhẹ, hành động của anh khiến cô khựng lại mất 5 giây, tim như lệch mất một nhịp.

Đây không phải là Nguyễn tổng lạnh lùng, hừng hức sát khí và tàn nhẫn như mọi người thường nói sao? Chả nhẽ cô lại đi lấy nhầm người à?

Cô không nghĩ anh có thể nói ra những lời hứa hẹn đầy yêu thương và ngọt ngào như vậy. Ngồi trong xe, nghe xong câu nói của anh mà cô cứ ngồi tủm tỉm cười mãi, trái tim như có một dòng nước ấm chảy qua. Cô không rõ là cô đã yêu anh hay chưa hay chỉ là một thứ tình cảm nhất thời nhưng đối với cô bây giờ anh đã trở thành một người thật sự rất quan trọng.

“từ giờ phải gọi ông xã, xưng em” anh nói mà mắt vẫn hướng thẳng về phái trước nhìn đường, một tay điều khiển vô lăng, một tay nắm lấy đôi tay ngọc ngà của cô.

“ gọi sai sẽ bị phạt”

“anh cũng đâu đổi cách xưng hô đâu” cô hơi chu chu môi lên trách móc anh

Nguyễn Mạnh Quỳnh nhướng mày, cô đây là đang bắt lỗi anh

“anh gọi sai rồi thì phải cho em phạt chứ, đúng không ông xã?” cô nhếch môi cười nhìn về phía anh

Tiếng "ông xã" ngọt thớt từ chính miệng cô phát ra khiến anh như phát điên lên, vì cô thật quá đỗi đáng yêu, hận mình không thể ôm trọn cả bầu trời kia mà tặng cho cô.

“vậy em muốn phạt gì” anh quay sang nhìn cô, ánh mắt lộ rõ vẻ cưng chiều

“mai anh nghỉ làm ở nhà với em”

“chỉ vậy thôi?"

"chỉ vậy thôi?" cô cao giọng hỏi lại, không phải anh rất bận sao? Nghe nói đến giờ ăn, ngủ cũng không có

"cả đêm nay cũng có thể"

Nghe anh nói vậy liền hiểu ý, mặt cô đột nhiên nóng ran lên, đỏ phừng phừng.

"vô sỉ" Phi Nhung quay mặt ra ngoài của kính, lí nhí trong mồm để tránh anh nghe thấy được.

Nhưng ai mà biết được, Mạnh Quỳnh anh nghe không thiếu một chữ, nhếch môi cười.

_______________________

Hôm nay là ngày đầu tiên cô chuyển đến biệt thự sống cùng anh. Vừa bước xuống xe, trước mắt cô là một căn biệt thự vô cùng sang trọng mang phong cách tân cổ điển có tông màu chủ đạo màu trắng. Vào đến cổng, cô gặp được một người phụ nữ đã đứng tuổi

"Chào thiếu phu nhân"

"dạ con chào bác, bác là..."

"tôi là quản gia của căn biệt thự này, thiếu phu nhân cứ gọi tôi là thím Trương"

"dạ, thím cứ gọi con là Phi Nhung hoặc tiểu Nhung là được, gọi vậy con không quen" vốn là người lớn tuổi hơn mình mà phải xưng hô như vậy, cô cảm thấy rất gượng gạo và không được thoải mái. bác Lý ở nhà đã chăm sóc cô từ bé như mẹ vậy, lúc nào cũng một tiếng Tiểu Nhung, hai tiếng tiểu Nhung, tới đây phải đổi cách xưng hoi như vậy quả thực không quen

"không được, tôi không dám"

thím cứ gọi sao cho cô ấy thấy thoải mái là được"

"vâng, thưa cậu chủ"

"con lên phòng trước nhé thím"cô cười tươi nói, thím Trương cũng nở một nụ cười hiền từ đáp lại.

Lên đến phòng ngủ, cô phải bất ngờ trước sự rộng rãi của nó. Chỉ có một người ngủ thôi mà, có cần phải rộng vậy không. Trong phòng có một chiếc giường kingside, ở giữa là một bộ sopha sang trọng, bên trên tường đối diện với sopha còn có một chiếc ti vi mỏng dính sắc nét. Căn phòng ngủ ấy được thông với phòng trang phục. Căn phòng này thật sự rất rộng có khi gộp cả quần áo với anh và cô lại để còn không hết.

Vừa vào đến phòng ngủ, cô nhảy ngay lên chiếc giường mềm mại

"mệt đến vậy?"

cô không đáp lại mà chỉ gật gật đầu nhẹ

" anh phải đi luôn?"

"bây giờ anh phải đến tập đoàn, mai sẽ ở nhà chơi với em được không"

"dạ"

Thấy anh đang lựa đồ, cô tiến lại gần tỏ ý muốn giúp đỡ anh. Vì ước mơ của cô là trở thành một nhà thiết kế thời trang nên cô rất thích và hứng thú với những bộ quần áo.

"hôm nay anh định mặc gì thế?" cô nhẹ nhàng tiến lại gần hỏi anh

"cho em lựa" anh hiểu ý của cô, liền nói

Thấy anh nói đúng ý cô, cô liền vui vẻ tiến lại lựa quần áo cho anh, từng khâu lựa đồ đến thắt cà vạt của cô đều rất cẩn thận và tỉ mỉ.

Giờ cô chả khác nào cô vợ nhỏ đang sửa soạn cho chồng đi làm. Mặc Phi Nhung bất giác ngượng chín mặt, hai tay thắt cà vạt bắt đầu mất phương hướng, loạn xạ hết cả lên.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô chính thức là vợ của anh, con dâu của Nguyễn gia nên sau khi tiến anh đi, cô tự vào bếp làm một số đồ ăn cho bữa tối mà không nhận bất cứ sự trợ giúp từ một ai. Mặc dù được sống trong nhung lụa từ bé nhưng cô rất tự lập, cô có thể tự làm được mọi việc cơ bản trong nhà và đặc biệt cô rất thích hoa, những khóm hoa tại khuôn viên Phạm gia trước đây đều do một tay cô săn sóc mà nên.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top