Chương:[46][47]
Tai Nạn
Mạnh Quỳnh vừa bước ra khỏi phòng họp đã thấy ngồi ở bàn ghế chờ trước cửa phòng
"Nguyễn tổng"
"cho vào phòng đi" anh nói với thư ký rồi đi thẳng vào phòng, không nhìn ông ta lấy một cái
"Nguyễn tổng, là con gái tôi sơ ý, không phải phép"
"hợp đồng đó mong ngài xem xét lại"
"thứ lỗi, hợp đồng đó không thể không bị huỷ" Mạnh Quỳnh nhếch môi
Dám làm hạnh phúc gia đình anh đảo lộn xong giờ mong anh xem xét lại, Mạnh Quỳnh anh còn xuýt bị vợ yêu bắt ký giấy ly hôn. Tha thứ? Hừ, không có chuyện đấy.
"Lập Thành, tiễn khách"
"Nguyễn tổng,Nguyễn tổng"
Một lúc sau, điện thoại anh bỗng đổ chuông
"alo chồng à" Phi Nhung gọi hai cuộc anh mới nhấc máy
Trong lòng cô bây giờ rất lo lắng, bất an. Liếc qua kính hậu hai bên xe, Phi Nhung để ý từ nãy tới có hai chiếc xe màu đen cứ bám theo.
"anh nghe bảo bối, xin lỗi em, giờ anh mới họp xong"
"hình như em bị người bám theo rồi" Phi Nhung sợ hãi, run run nói
"em đang ở đâu?" nghe vậy anh liền lo lắng
"em đang từ nhà hàng H về"
"ai cho em tự ý lái xe tới chỗ đó, anh đã cho phép chưa?" anh lớn tiếng, Mạnh Quỳnh cho người tìm định vị của cô rồi lập tức xuống sảnh
Vừa mới nghe thấy địa điểm, Mạnh Quỳnh liền biết ngay là cô bị ai bám theo
Lần này anh tức giận thật rồi, chỗ đó phải nguy hiểm như nào mà cô giám tự lái tới đó một mình.
"em có gọi cho anh mà, nhưng toàn thuê bao, vì sắp trễ hẹn tới nơi nên em mới đi trước" Phi Nhung bật khóc vì sợ, sợ cả anh, cả đám người đằng sau
"Phi Nhung, nghe anh nói"
"dạ"
"anh đang có định vị của em, chỗ đó gần hắc bang, em mau bật bản đồ rồi tới trước được không?"
"vâng" Phi Nhung lời anh nói, tay vội vã nhấn vào màn hình nhỏ trên xe bật bản đồ
"để anh gọi cho người ở đó"
"đừng tắt máy, em sợ"
"sợ mà còn dám tự ý đi một mình" anh lớn tiếng
"tiểu Nhung, bình tĩnh lại, anh sẽ không tắt máy, anh vẫn nối máy ở đây, tập trung lái xe, anh đang trên đường tới đó" Mạnh Quỳnh hạ giọng trấn an cô
Hai tay cô điều khiển vô lăng, chân vẫn đạp ga nhưng đều run cầm cập, cứ một lúc là lại nhìn sang kính hậu thấp thỏm lo sợ.
*đoàng đoàng đoàng* Tiếng súng nổ lên
Không lâu sau, hàng chục viên đạn găm vào xe cô, bọn họ hình như đã nhận thấy được xe của Phi Nhung đang chuyển hướng đi liền tăng tốc.
Đạn từ nãy đến giờ cứ liên tục bắn vào cửa kính khiến tai cô ù đi. Cửa kính bên ghế lái của cô đã đầy vết nứt nhưng may sao vẫn chưa vỡ.
"kính vỡ thì phải làm sao đây" cô sợ hãi bật khóc nức nở
Miệng thì nói cô bình tĩnh nhưng trong lòng anh lúc này nóng như lửa đốt. Anh thề rằng từ nay về sau sẽ không bao giờ cho cô động vào vô lăng nữa.
"tất cả cửa kính đều là cửa chắn đạn, mau lấy tai nghe đeo vào rồi tập trung lái xe"
Phi Nhung tăng tốc xe rồi làm theo lời anh nói, nếu cứ giữ tốc độ này thì cô sẽ sớm bị bọn người trên kia phóng lên chặn cứng đầu mất, đây còn là đường 1 chiều. Phi Nhung với lấy 2 chiếc tai nghe kết nối với cuộc gọi của anh, bật âm lượng lớn rồi đeo lên tai.
Hắc bang:
("Tuấn Kiệt")
"alo"
("cậu có đang ở hắc bang không?")
"có, có cả Bách Điền"
("mau cho người mở sẵn cổng, chốc nữa sẽ có xe của Phi Nhung phóng vào")
"bị bám theo?" đang ngồi uống rượu, Tuấn Kiệt nghe vậy, giọng liền lạnh đi không ít, khẩn trương đứng dậy bảo người mở cổng
("ừ, người của lão Trần") dứt câu Mạnh Quỳnh liền tắt máy
"sao đấy?" Bách Điền thấy Tuấn Kiệt khẩn trương liền hỏi
"Phi Nhung đang tới, bị người của lão Trần bám theo"
Xe của Trần Cảnh giờ đã cách sau xe cô không xa
"mau tăng tốc lên, phải bắt bằng được" hắn ta ra lệnh
Ở tít đằng sau cùng, xe của Mạnh Quỳnh cũng đã xuất hiện
"tại sao bây giờ mới nói, tôi trả lương cho các cậu để cuối cùng cậu xử lý công việc như này" nghe Vu Quân và Lập Thành báo cáo mấy tuần nay Phi Nhung đều bị con trai của lão bám theo, anh phẫn nộ quát
"tại khi hắn ta gặp thiếu phu nhân, hắn đã cho người chặn hết thông tin, hắn chỉ nói hắn tên Quang Dao chứ không phải là Trần Cảnh nên..." Lập Thành vừa lái xe vừa ngập ngừng báo cáo
"cho các cậu 5 phút, phải vượt lên trên"
"hiện tại đã là..." Lập Thành đang lái xe mà toát mồ hôi lạnh, bây giờ chỉ cần sai sót một chút là gặp diêm vương, ông chủ của họ còn bắt tăng tốc thêm. Vu Quân thấy khổ thân thay liền lên tiếng nói đỡ
"các cậu còn 5 phút" chưa nghe Vu Quân báo cáo hết, anh đã chen ngay vào
Xe của Trần Cảnh lần lượt tiến lên đâm rầm vào đít xe của Phi Nhung, đạn vẫn cứ phi thẳng vào thân xe và cửa kính, cửa kính bên tay trái của cô sắp không trụ được nữa rồi.
"dừng lại hức...hức..khốn khiếp" cô bất lực hét lên, cổ họng cô đau rát, cảm tưởng như sắp rách toạc ra đến nơi
"mau tăng tốc nữa lên" Mạnh Quỳnh nói với Lập Thành, từ nãy đến giờ nghe cô hét lên mà đau lòng sắp chết
Phi Nhung tiếp tục nhấn mạnh chân ga bỏ lại đám xe của Trần Cảnh một khoảng đủ để cô làm họ mất dấu. Cô không nghe theo bản đồ nói nữa mà đi đường khác, thay vì đi thẳng thì đánh tay lái quẹo vào một ngã rẽ bên trái
"hình như họ mất dấu rồi" cô ngó ra kính chiếu hậu rồi nói
"giỏi lắm bảo bối"
"thiếu gia, mình bị cắt đuôi rồi" tài xế e ngại nhìn hắn ta
"phương án B" hắn hừ lạnh
Xe của Mạnh Quỳnh bây giờ đã ngang hàng với xe của Trần Cảnh, anh và Vu Quân liên tục nổ súng vào bộ phận hiểm và lốp của chiếc xe bị kẹp giữa rồi vượt lên phía trước
"chết tiệt, quay về" Trần Cảnh thấy người của mình cùng chiếc xe kia bị bắn trọng thương và hỏng lốp liền lớn tiếng ra lệnh, Mạnh Quỳnh chẳng mấy can thiệp vào chuyện ở hắc bang nên hắn ta rất chủ quan và coi thường, không ngờ anh vẫn thủ sẵn súng trong xe.
"vâng thưa thiếu gia"
"nói với người ở bên đó đi"
"vâng"
*reng reng reng*
("alo") sau một hồi đổ chuông, cuối cùng cũng có người nghe máy
"nhắm vào con Maybach màu trắng"
("được")
"nhớ kĩ, muốn con gái mày trong cô nhi viện được chữa trị đàng hoàng thì làm cho tử tế"
"cả vụ nợ nần cờ bạc của mày nữa, công an mà biết thì chạy đằng trời"
Phi Nhung đã sắp tới nơi, đằng sau còn có thêm xe của anh. Cánh cổng to lớn được mạ vàng dần xuất hiện ra trước mắt cô. Không do dự, Phi Nhung tăng tốc phóng thẳng vào. Đằng sau, xe của Mạnh Quỳnh cũng đã chạy tới
Nhưng rồi một tiếng *rầm*
"Phi Nhung" Mạnh Quỳnh từ sau hét lớn
Cấp Cứu
Một chiếc xe ở trong góc khuất gần đó phi thẳng ra đâm ngang vào xe cô. Tiếng va chạm xe vang lên đến chói tai, vang cả trời đất. Chiếc xe cô đang giữ lái cũng vì thế mà biến dạng, mất phương hướng văng ra xa hàng chục mét, đâm rầm vào một chiếc cột đèn gần đó. Đầu cô đập một phát thật mạnh vào vô lăng.
"ướt? Là máu...đau quá" từng giọt máu đỏ từ trên trán cô nhỏ giọt xuống bàn tay trái đang đặt trước vô lăng, đầu truyền đến cảm giác đau nhức đến tột độ
"a...đau quá...bụng...mình" Phi Nhung trong vô thức, miệng lẩm bẩm.
Trong xe, Phi Nhung đưa một tay đang giữ vô lăng dính đầy máu lên ôm trán, một tay run rẩy khẽ chạm vào phần bụng phẳng lì đang mang một sinh mệnh nhỏ, là kết tinh của tình yêu giữa anh và cô.
"Phi Nhung" Giọng anh từ xa vọng lại, trước khi rơi vào hôn mê, thứ duy nhất cô còn nghe thấy được là giọng của anh, anh đang gọi tên cô một cách rất thống khổ. Dần dần, trước mắt cô chỉ là một màu tối đen. Cô sẽ chết sao? Cô sẽ phải bỏ anh lại sao? Còn bé con của cô và anh thì phải làm sao đây?
Mạnh Quỳnh bước xuống xe, mắt đỏ ngầu, trán và tay đều co chặt nổi gân xanh. Người anh bây giờ như hoá thành một con thú dữ đang phát cuồng phát điên. Mạnh Quỳnh giật lấy chiếc súng lục của Vu Quân, sải bước thật nhanh tới trước đầu xe rồi bóp cò, nhắm thật chuẩn vào giữa trán của người đàn ông vừa đâm vào xe của Phi Nhung. Anh vội vàng đi về phía cô, luống cuống tay chân đỡ cô ra ngoài. Vì cú va chạm mạnh mà người tài xế đó cũng trọng thương. Từng viên đạn xiên vỡ lớp kính rồi găm thẳng vào trán người đàn ông trong xe.
Người anh bây giờ run cầm cập, rất sợ hãi, hai mắt nhoè đi vì nước mắt. Chưa bao giờ anh lại mất bình tĩnh tới như vậy, động chạm vào cô chính là đã động vào giới hạn của anh.
"mau gọi xe cấp cứu, các người đứng ngơ ra đấy làm gì?" Cao Bách Điền thét lớn
"Phi Nhung, mau tỉnh dậy, bà xã, em có đang nghe anh nói không?" Mạnh Quỳnh nhẹ nhàng đỡ cô ra ngoài.
Anh bây giờ chẳng khác gì một đứa trẻ, hàng nước mắt chảy dài trên má, tuôn ra như mưa. Nhìn thấy một bên trán của cô chảy đầy máu, lòng anh đâu như cào xé, tim như bị ai cứa vào liên tiếp
"đúng rồi, nhẹ nhàng thôi, đừng chạm vào vết thương" Tuấn Kiệt lại chỗ giúp anh sơ cứu cho cô
"tiểu Nhung, mau dậy nhìn anh, anh tới rồi, mở mắt ra nhìn anh, có được không? " bàn tay anh run rẩy vuốt nhẹ bên má dính đầy máu, hai mắt Phi Nhung lúc này đã nhắm ghiền
"Phi Nhung, mau tỉnh dậy ngay cho anh"
Giờ anh mới hiểu được cảm giác của cô vào 3 năm trước, lúc đó cô đã phải đau khổ tới mức nào, có giống như anh không? Còn Mạnh Quỳnh anh sắp đau đớn mà chết tới nơi rồi.
Không lâu sau, xe cấp cứu cũng đã tới. Ngồi trong xe, có thể nghe thấy tiếng máy móc rồi tiếng còi kêu inh ỏi của xe cấp cứu, Mạnh Quỳnh không ngừng cầu nguyện, mong sao cô đừng bỏ anh lại một mình mà đi. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ngày nào giờ lại đẫm máu. Thường ngày anh mạnh mẽ, tàn nhẫn bao nhiêu thì giờ anh lại yếu đuối, bất lực và thống khổ bấy nhiêu. Sợ hãi có, tức giận có, lo lắng, bất an có, anh có đủ cảm giác đau đớn khổ sở.
"Vu Quân, đổi lái, chạy nhanh lên" Nghe anh gằn giọng lên, tài xế trong xe run lẩy bẩy, tìm cách đổi lái cho Vu Quân
"xuống xe, ngay lập tức đổi lái" Thấy tài xế bối rối, chậm chạp, anh đã tức giận, giờ còn giận hơn, gầm lên
Tới bệnh viện, Phi Nhung được đẩy thẳng luôn vào phòng cấp cứu. Cuộc phẫu thuật này cũng sẽ do chính tay Vương Tuấn Kiệt tiến hành
Cánh cửa phòng phẫu thuật vừa đóng lại, đèn báo bên trên cánh cửa bắt đầu loé sáng cũng là lúc Phi Nguyệt hớt hải chạy tới.
"Phi Nhung...Phi Nhung con bé sao rồi?" Phi Nguyệt vội lay tay anh, hai hốc mắt đã sớm đỏ hoe.
"cô ấy vẫn đang trong phòng phẫu thuật"
Phi Nguyệt như người không hồn, nhìn chăm chăm vào cánh cửa phẫu thuật lớn, một giọt nước mắt chảy dài xuống gò mà. Phi Nguyệt rất căm ghét cái cảm giác này, cái cảm giác phải chờ đợi ngoài cửa phòng phẫu thuật, không biết người ở trong sống chết ra sao.
Lúc lâu sau, Vương Tuấn Kiệt đi ra
"cô ấy thế nào?" Mạnh Quỳnh ngồi thất thần vò đầu bứt tóc ở ghế, tay vào áo dính máu đỏ tươi, thấy Vương Tuấn Kiệt bước ra, anh liền khẩn trương đứng dậy hỏi
"bị chấn thương nặng ở vùng đầu, trên người có nhiều vết thương, còn nữa, cô ấy đã mang thai được gần 1 tháng rồi, chúng tôi đang cố gắng giữ lại cả mẹ và đứa nhỏ"
"Nhưng trong tình trạng xấu nhất, e rằng...cái thai sẽ không thể giữ lại"
Mạnh Quỳnh như không tin vào những gì tai mình vừa nghe thấy được, đôi mắt đầy tia máu trợn tròn đầy kinh ngạc, hốc mắt lại một lần nữa nóng bỏng. Phi Nhung cô ấy có thai rồi. Hàng tuần nay cô kén ăn, mệt mỏi vậy mà anh không nhận ra.
Vương Tuấn Kiệt đưa cho anh giấy xác nhận để phẫu thuật. Anh không chần chừ, cầm chiếc bút màu bi lên quệt vào đường lên giấy, 3 ngón tay anh giữ chiếc bút bi vỏ bằng kim loại lạnh ngắt.
"bằng mọi cách phải cứu bằng được con bé" Phi Nguyệt cũng đứng nghe từ đầu tới cuối, hai mắt đỏ hoe, níu lấy tay áo Tuấn Kiệt
"chúng tôi sẽ cố gắng hết sức"
Bối gia
Cùng lúc đó, Bối Việt Trạch lật đật bước vào nhà. Người nồng nặc mùi rượu.
"Lập tức cho người đưa tiểu thư về nước N"
Hai ba vệ sĩ được gọi tới nghe vậy liền lên phòng đưa Bối Yên Lan xuống nhà
"ba à, không thể thế được" Bối Yên Lan bị lôi từ cầu thang xuống thì hoảng hốt, cô còn bao nhiêu kế hoạch muốn chả thù đôi vợ chồng chết tiệt kia
"khẩn trương lên, chặn hết liên lạc đi, nửa bước cũng không được về lại"
"mẹ ơi"
"tiểu Lan" bà Bối hớt hải chạy ra
"ai cho các người đưa tiểu thư đi"
"chắc ba chỉ là say nên nhất thời tức giận thôi" bà liên tục an ủi
" mau thả tiểu thư ra" Bối phu nhân lớn tiếng
"lần này bà không thể cản, muốn thì đi luôn theo con bé đi"
"ông à, tôi xin ông, tôi xin ông"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top