Chương:[16][17]

Tâm Can Bảo Bối

Anh và cô ôm nhau ngủ tiếp đến tận 11 giờ. Những tia nắng gắt rọi vào căn phòng khiến cô khẽ tỉnh. Phi Nhung nằm ngắm nhìn người đàn ông ngay trước mắt mình mà thầm cảm thán. Ngón tay thon dài miết nhẹ theo đường sống mũi rồi đôi mắt này, bờ môi này.

'aaaa...đúng là yêu nghiệt mà' Chạm nhẹ vào đôi môi bạc mỏng ấy, cô không kìm được mà lén hôn trộm một cái. Môi chạm môi chưa được bao lâu, cô liền anh ghì chặt sau gáy mà hôn sâu hơn, nụ hôn ấy kéo dài tận mấy phút, đến lúc cô cạn gần hết dưỡng khí anh mới buông.

"anh dậy từ khi nào? Sao không nói em biết chứ?" cô gục mặt vào ngực anh mà thở, khuôn mặt cô giờ đã phím hồng, 'hôn trộm mà còn bị bắt được, aaa...xấu hổ quá đi mất'

"nếu anh mà gọi em thì sao biết được có người hôn trộm anh đây? hử?" anh hỏi mà một lúc sau cô vẫn không trả lời, vẫn dụi dụi khuôn mặt nhỏ ấy vào lồng ngực anh mà hít hà hương bạc hà tươi mát

"aaaaa....anh đừng nói nữa mà, xấu hổ chết mất"

"sao da mặt em mỏng quá vậy?" anh bật cười

"em còn chưa đánh răng mà"

"hử? Anh không chê"

"đúng vậy, da mặt em mỏng vậy đấy, chỉ có mình anh là vô lại, không có liêm sỉ"

"phải vậy mới bắt được em về nhà chứ? đúng không?" tay anh luồn vào trong váy ngủ, mớn trớn làn da mềm mại trắng nõn của cô, lần mò, nắn bóp đôi gò bông, nói đến hai chữ cuối anh liền dùng lực bóp mạnh

"aaaaa....đồ lưu manh, sao anh lại bóp mạnh như vậy?"

"chồng em lưu manh vậy đấy, rồi sao?

"mau bỏ cái tay hư hỏng của anh ra" cô đánh vào tay anh

"ngoan, cho anh sờ một chút, em bỏ đói anh lâu như vậy"

"ưm...mau dậy thôi anh"

"muộn rồi, em đói"

"được, mèo nhỏ ham ăn" anh liền đứng dậy tiến về phía tủ đồ

"chiều nay anh gọi người tới chuẩn bị cho em nhé, tối nay 7 giờ mình sẽ dự tiệc"

"nhưng đầu giờ chiều nay em có tiết học rồi còn làm bài tập nhóm nữa, chắc phải 4 giờ, 4 rưỡi mới xong". ngôn tình hài

"vậy chốc anh đưa em đi"

"anh ơi" thấy anh tiến lại gần giường, cô liền để anh ngồi xuống rồi choàng tay ôm lấy cổ anh

"hửm? lại xin xỏ gì đây" Mạnh Quỳnh miết mạnh lên môi cô một cái

"ngày mai hay ngày kia gì đó, sau khi đi học về anh có thể đưa em đi chơi không? Hoặc là sang nhà ba mẹ ăn cơm cũng được"

"được, được hết"

"yêu anh" Phi Nhung rướn người lên hôn nhẹ môi anh

"không đủ" dứt lời, anh liền cúi xuống áp môi mình lên môi cô, đưa lưỡi vào, cô cũng vui vẻ mà đón nhận, hai đầu lưỡi quấn quít lại với nhau, hút hết mật ngọt của cô

"ưm...ưm" cô nhăn mài, hai bàn tay nhỏ đập bụp bụp vào ngực anh

"em ngốc quá vậy, sao lại không thở?"

"em...không biết" giờ cô chả còn hơi mà nói nữa

"vậy mình tiếp tục đến khi nào em biết thở thì thôi"

Nghe vậy cô liền đưa tay lên che miệng, nhanh nhanh lắc đầu mấy cái

"không hôn nữa, còn chưa đánh răng, anh dơ quá"

"vậy mình vô đánh răng rồi hôn tiếp"

"còn lâu ấy" nghe thế anh liền bật cười rồi đứng dậy định tiến lại nhà tắm thì bị cô níu tay lại

"ư...bế em" cô dang hai tay ra

"từ bao giờ mà em lại trở nên nhõng nhẽo như vậy?" Mạnh Quỳnh nhéo nhéo chiếc mũi của cô

"giờ anh mới biết sao?"

"mau vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng" anh cưng nựng bế cô trên tay

"dạ"

- ------------

*chụt* vừa xuống xe, Mạnh Quỳnh liền kéo cô lại hôn chụt lên môi cô

"bảo bối đi học ngoan, bao giờ tan học nhớ gọi anh"

"dạ, bye bye anh"

"tạm biệt bảo bối"

Vừa xuống xe, liền thấy Mạc Tử Vy từ một chiếc ghế đá gần đó chạy lại

"woa, tôi thấy hết rồi nha, hạnh phúc quá đi thôi"

"cái gì mà bảo bối đi học ngoan, nhớ gọi cho anh xong còn tạm biệt bảo bối, mới sáng sớm đã bị thuồng cẩu lương"

"làm tâm can bảo bối của Nguyễn tổng đúng là hời quá đi, Nguyễn tổng vừa đẹp trai, vừa giàu có lại cưng chiều bà như vậy"

"thôi đi vào lớp nhanh không muộn giờ rồi" nghe Tử Vy nói vậy mà Phi Nhung ngượng chín mặt

"ha ha, mặt bà đỏ tía tai rồi kìa, khoái lắm đúng không?"

"bà trêu tôi sao? Hôm trước còn dám bỏ tôi một mình ở nhà" cô đưa tay ra chọc lét Tử Vy

"hahaha, không đúng sao, nào, muộn giờ rồi, aaa...bỏ tôi ra, ahahaha"

*reng reng reng*

"cuối cùng cũng hết tiết, mệt quá đi, aiyaaaa..." Tử Vy vừa vươn vai vừa nói

"à tiểu Nhung này"

"hả? gì thế?"

"là bà cho Cao tổng số của tôi sao?"

"à là Cao tổng nói muốn tìm bà hỏi chút chuyện quan trọng, sao vậy? Anh ta làm gì quá đáng với bà sao?"

"không có, anh ta hỏi về chiếc vòng cổ của tôi"

"là chiếc vòng có mặt đá thạch anh màu hồng mà bà đang đeo này sao?"

"đúng vậy, tôi đã đeo từ bé rồi nên không biết từ đâu ra, hỏi ba mẹ thì ba mẹ có vẻ né tránh không muốn trả lời mà giờ anh ta lại gặp hỏi về xuất xứ của chiếc vòng này, đâu đầu quá đi mất"

"vậy sao? rốt cuộc thì có chuyện gì nhỉ?"

"có khi nào..." Phi Nhung mặt hơi biến sắc nhìn về phía Tử Vy

"có khi nào?" Tử Vy nghe xong liền tò mò, cao giọng lên hỏi lại

Chiếc Vòng Thạch Anh Màu Hồng

"thật ra tôi nghe nói rằng 20 năm trước phu nhân nhà họ Cao có hạ sinh một bé gái nhưng chưa đầy tháng thì bị bắt cóc tống tiền, sau vụ đó thì đứa bé đó không dấu mà mất tích"

"thật bậy quá đi, tôi là con ba mẹ tôi mà" Mạc Tử Vy xua tay liên tục, lắc lắc đầu mà đầu như muốn lìa khỏi cổ.

"nhưng sao nghe hỏi về chiếc vòng ba mẹ bà lại né tránh như vậy chứ? Chắc chắn phải có uẩn khúc gì đó ở đây" Phi Nhung nhìn Mạc Tử Vy nói

"đúng vậy nhỉ, cả nhà tôi ai cũng như vậy, bà nội và anh hai rõ ràng thương tôi như vậy, chẳng bao giờ la tôi mà còn có vẻ tức giận khi tôi hỏi về vấn đề đó, không ai hó hé một câu gì, hơn nữa năm mất tích trùng với năm mình sinh ra"

"hay bà thử đi xét nghiệm ADN đi, chiếc vòng đó nghe nói là được chính tay Cao phu nhân và lão gia thiết kế, không thể xuất hiện cái thứ hai"

"được rồi tôi sẽ nói chuyện lại với Cao tổng"

"à, tiệc sinh nhật của tiểu Oanh tối nay bà có tới không?"

Vì thời gian trước cô có đi chơi cùng với Phi Nhung và Diễm An nên cũng đã gặp và khá thân thiết với Tố Oanh và Ngọc Nhi

"có chứ, Cao tổng còn nói không được đeo chiếc vòng này tới bữa tiệc"

"sao thế?"

"tôi cũng không biết nữa, từ trước đến giờ nếu mà không ở nhà thì tôi cũng toàn giấu sau áo, nhưng không được cởi bỏ hoặc phải mang theo người" Tử Vy đưa tay lên lấy chiếc vòng ra cho Phi Nhung xem, nghe Tử Vy nói vậy Phi Nhung liền nghiêng đầu khó hiểu

"vì ba mẹ tôi bắt phải giấu nó đi, tôi còn nghe nói từ hồi tôi còn bé, vì không có chiếc vòng mà phát sốt hơn 40 độ, là vật bất ly thân của tôi nên không được bỏ rời khỏi người"

"nghe bà kể thấy ghê vậy, như kiểu vòng siêu năng lực trong phim viễn tưởng ấy" đang cầm mặt đá của chiếc vòng trên tay mà Phi Nhung vội vàng dúi lại sau áo Tử Vy

"tôi nghe còn thấy hoang đường mà" Tử Vy thấy hành động của Phi Nhung thì bật cười

"thôi, cũng muộn rồi, tôi gọi Mạnh Quỳnh tới đón đây, bà mau ra xe, tài xế bà tới rồi kìa, tạm biệt"

"tạm biệt, tối gặp"

- ---------

"anh"

"anh nghe bảo bối"

"anh biết chuyện chiếc vòng của đứa bé gái của Cao gia 20 năm trước không"

"anh biết" Mạnh Quỳnh nói mà mắt chăm chắm nhìn về phía trước, tập trung lái xe

"Tử Vy bạn em có chiếc vòng đó"

"anh có nghe Bách Điền nói, cậu ta còn lén lấy được mẫu tóc của Mạc Tử Vy rồi, chiều nay sẽ có kết quả xét nghiệm"

"bọn anh ai cũng thủ đoạn, ranh ma"

"em nói gì cơ?"

"em nói bọn anh ai cũng thủ đoạn, ranh ma, không đúng sao?"

"anh tấp vô lề làm gì?" Phi Nhung hốt hoảng, có khi nào cô bị chỉnh không

"chồng em thủ đoạn, ranh ma vậy đấy, sao nào? hửm?" nghe cô nói vậy Mạnh Quỳnh liền tấp vô lề mà trêu ghẹo, chọc lét cô

"aaaaa...nào, nhột em hahaha"

"aahahaha em biết lỗi rồi...aaa mau về không muộn giờ"

"lỗi gì?" bây giờ mặt anh cách mặt cô còn chưa đầy 5 cm làm cô xấu hổ như muốn xì khói mà nhắm tịt mắt lại.

"nói xấu anh"

"nói là gì? Mau mở mắt ra nhìn anh"

"nói anh thủ đoạn, ranh ma" cô từ từ hé

mắt ra

Dứt câu, môi cô liền bị môi anh phủ lên, đưa lưỡi vào thăm dò tạo ra những tiếng *chụt* khiến người nghe phải đỏ mặt

"ưm...ưm" cô cảm thấy gần hết dưỡng khí thì dần dần cố gắng điều hoà lại nhịp thở

"giỏi quá, bảo bối biết thở rồi" vừa dứt nụ hôn anh liền nói

"anh ức hiếp em" ngượng chết cô rồi

Biểu cảm của cô khiến anh bật cười, anh đã lỡ yêu cô nhiều như nào rồi chứ, ai bảo cô đáng yêu quá làm gì

----------------

"bảo bối mau vào trang điểm rồi thay quần áo, trang phục đã ở bên trong rồi"

"dạ"

Vừa về nhà cô đã được đưa vào make up, xong xuôi liền được thay trang phục dự tiệc. Hôm nay Phi Nhung mặc một chiếc váy cúp ngực màu ghi sáng, chân váy xoè bồng bềnh, dài chấm đất, nhìn cô khác gì một cô công chúa nhỏ. Còn anh thì mặc bộ vét màu đen, nhìn rất soái đó nha

"đẹp không anh?"

Cô bước từ cầu thang xuống, nhìn cô mà anh ngây người một lúc, cô gọi mấy lần mới chợt tỉnh

"anh, anh ơi"

"không đẹp sao?" mặt cô trông có vẻ hơi buồn

"à không, rất đẹp nhưng mà bảo bối à"

"dạ"

"em nhìn kìa, ngực em hở hết ra rồi" anh xoay người cô ra chiếc gương lớn trên tường gần đó nhăn mặt nói

"em thấy đâu hở đâu"

"lộ hết ngực em rồi, mau vào thay bộ khác, anh đặt may rất nhiều bộ mà"

"nhưng em rất thích cái này mà, đến đó em sẽ nép vào anh được không?"

"vậy ở nhà anh sẽ cho em mặc thoải mái" cô chỉ được để mình anh ngắm thôi

"choàng thêm áo của anh nữa" thấy anh có vẻ chần chừ cô liền nói thêm

"được" anh liền miễn cưỡng đồng ý

Sau đó, anh và cô liền lên xe tới bữa tiệc. Vì là tiệc sinh nhật bảo bối nhỏ được cưng sủng nhất của Cao gia nên hầu như năm nào cũng được tổn chức rất phô trương.

"anh có thích tiểu Oanh và tiểu Nhi không?"

"thích"

"em rất thích sao?"

"đúng vậy aaa, không phải rất đáng yêu sao, em cực cực thích"

"vậy mình hợp tác làm một đứa như vậy nhé?" anh ghé sát tai, cười gian tà nhìn cô

"lưu manh, em còn đang đi học, còn muốn chơi nữa" mặt cô bắt đầu ửng đỏ, lan ra đến vành

Từ nãy đến giờ anh cứ nhăn mày nhăn mặt, khư khư ôm chặt cô trong người, sao lại đi mặc chiếc váy hở như vậy chứ, đến dự tiệc có biết bao nhiêu là người

"ưm....sao anh ôm chặt quá vậy?" cô cố đẩy anh ra nhưng càng bị anh ôm chặt hơn

"tại em cứ mặc váy hở như vậy, có bao nhiêu chiếc không mặc lại đi mặc cái này"

"anh ghen sao?" cô bật cười hỏi anh

"anh ghen đấy, thì sao? Em chỉ được để mình anh ngắm, lần này về anh nhất định sẽ thay toàn bộ quần áo trong tủ của em"

"không được, đồ của em, anh không được tự ý thay" quần áo của cô toàn bộ cô thích, có nhiều chiếc còn do chính tay cô thiết kế rồi đặt may, làm sao có thể dễ dàng để anh thay như vậy.

"vậy em chỉ được mặc ở nhà"

"anh cứ vậy thì chốc tới em sẽ không choàng áo cũng không nép vào người anh nữa"

"em dám"

"em dám đấy" nghe đến đây mặt anh bắt đầu đỏ ngầu lên, tức giận, biết thế anh để cô ở nhà

"nhìn chồng em ghen đáng yêu thật đấy" thôi thì được đà trêu anh ấy một chút, Phi Nhung liền bỏ phăng chiếc áo vest đang choàng ra khỏi người, cọ cọ một bên vai trần vào người Mạnh Quỳnh

"không phải rất quyến rũ sao? Ông xã"

"Phạm Phi Nhung" anh gằn giọng lên làm Lập Thành đang lái xe ở trên cũng phải rùng mình. Ngồi trên ghế lái, Lập Thành cảm nhận được từng đợt khí lạnh phả từ hàng ghế sau lên nhưng Phi Nhung lại thích thú mà ngồi cười cợt.

"ahahaha..."

Thôi thì để cô cười đùa vui vẻ chút, về anh chỉnh sau vậy. Tối về biết tay anh.





Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top