1. Tai nạn bất ngờ
"Mau dậy đi con sâu lười! Nhà mày sắp cháy tới nơi rồi! Cháy rồi cháy thật rồi"
"Hảảả!!! Cháy ở đâu? Ở đâu cháy? Bố sư đứa nào đốt nhà bà!!!??"
"Mau dậy đi con sâu lười! Nhà mày sắp cháy tới nơi rồi! Cháy rồi cháy thật rồi"
"..."
Chiếc điện thoại lại một lần nữa đổ chuông trong 5 giây rồi lại tắt. Lúc này, Chu Tịnh Hy vừa thức dậy còn đang ngơ ngác chưa tỉnh ngủ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đầu cô bỗng chốc quay về đêm party tối hôm qua. Cuộc vui chơi hết lần này đến lần khác chạy nhanh như một thước phim quay nhanh.Chỉ trong phút chốc cô lại hiểu ra tất cả. Có lẽ cô vẫn còn chút men rượu nên giọng có chút khàn nhưng vẫn không thể nào cản trở cô hoá thành con sư tử điên cuồng mà chửi mắng "đứa con gái yêu dấu" của cô đã bày trò này, với kĩ năng của sư tử thánh thót của mình, cô lấy hơi và hét:
"Tổ sư nhà ngươi Tôn Ức Tình!! Mới có 7h rưỡi đã gọi bà dậy!! Bà mà biết được mày ở đâu thì nhất định bà sẽ không tha cho mày!"
Ở tại nơi dòng người đang tấp nập qua lại, Tôn Ức Tình đang đi :
"Hắc xì" Có ai nhắc tới mình sao? Cô vừa đi trên đường vừa hắc hơi lấy tay chùi mũi. Nhưng đầu thì nghĩ lại cảnh đêm qua khiến cho tâm trạng của cô lại gian tà một phen. "...À chẳng phải "má mì" gọi mình đây mà~hehehe...Giowf nhớ lại cảnh đó vui ghê hahaha...Chắc mình không bị đánh đâu ha". Tôn Ức Tình lặn mình hồi lâu, tiếp đó không biết từ nơi đâu có luồng khí lạnh thổi dọc vào ngay sống lưng của cô. Cô rùng mình mà lo lắng; "...chắc không đâu..."
Ôi mẹ ơi! Con đã làm việc gì thế này.
Tại quán bar đêm ở thành phố A
"Zô~~~ Hôm nay không say không về "
Trong căn phòng karaoke phòng 103, hiện giờ đang ngập tràn những học sinh vừa tốt nghiệp đại học, họ tụ tập lại một quán bar để kỉ niệm cả lớp đều tốt nghiệp.Tất cả mọi người đều có một tâm trạng giống nhau đó là cuối cùng cũng thoát ra những ngày đen tối trong cuộc đời học sinh của mình.
Lúc này mặt ai cũng vui vẻ và ngập tràn phấn khởi, mặt người này thì đỏ người kia thì tái xanh một mảnh. Trong góc tối, Tôn Ức Tình nở lên một nụ cười vô cùng gian sảo khiến cho bầu không phí xung quang cô đen tối đầy một mảnh vừa đầy bí hiểm. Cô cười khẩy cùng với đôi tay không thành thật mà mò vào chiếc ví của Chu Tịnh Hy.
Chính là cô là người vừa trộm đi chiếc điện thoại của "má mì" của mình với tâm niệm chỉ phá phách một chút thôi. Tôn Ức Tình chỉ muốn "má mì" của mình dậy sớm tập thể dục buổi sáng cho có tinh thần làm việc thôi chứ không có ý đồ gì khác đâu hahaha.Giả dối đó ai mà lại muốn dậy sớm sau khi mình vừa mới tốt nghiệp xong và sau một đêm say sỉn kia cơ chứ hahaha.
Hiện tại cô đang đến cửa bánh kem, nơi mà Chu Tịnh Hy thích nhất để xin lỗi mới được chứ cứ thế này nhẹ nhất thì bị trần chút da thịt nặng thì gãy vài cái xương. Chính vì lí do này mà cô không ngừng than khóc. Hmm cô muốn khóc quá. Tại sao tối qua cô có thể làm ra hành động đó kia cơ chứ. Cô không muốn mình phải nằm viện cả tháng đâu. Tôn Ức Tình đang lo lắng không biết mình sẽ nằm viện bao nhiêu tháng đây.
"Reng...reng...reng"
"Hửm?"
Cô với tay lấy chiếc điện thoại ra với tâm trạng vừa lo lắng vừa tò mò không biết ai gọi điện cho cô vào lúc này đây.
"..."
Vâng đây không phải "má mì" của cô thì là ai vào đây. Cô khóc cô khóc thật sự. Khóc trong lòng hồi lâu không người khác lại nghĩ mới sáng sớm gặp kẻ khùng rồi có cô gái nào mới sáng sớm đã khóc đâu. Không thất tình thì cũng bị gia đình chèn ép
"Trời ơi là trời sao hôm nay miệng mình linhthế này, mọi hôm có bao giờ linh đâucơ chứ". Bây giờ trong đầu Tôn Ức Tình không biết có bao nhiêu vịthần linh vừa được khấn tên được cô van xin, cầu mong ban phước cho cô sẽ được bình an đây. Cô lấy hết can đảmcủa mình nghe máy của "Má Mì" cùng với những hình trái tim vây xungquanh nhìn vào mà đau lòng.
" A quéo queo quèo~ Sao giờ này con gái yêu của ta mới nghe máyvậy? Con có biết là má đã lo lắng cho con lắm không!...haycon cảm thấy sợ hãi hoặc cóthể là đang lo lắng vì những điều con đã gây ra cho má?"
"..." 1 giọt...2 giọt...3 giọt... Tôn Ức Tình đang run, run một cách rất dữ dội, mồ hôi cô chảy từng đợi từng đợt làmướt hết khuôn mặt cô rồi đến cổ và cuối cùng là áo. Tôn Ức Tình không dám đối diện với consư tử đang có ý định mầm cô thật sạch. Cô định lấy hết can đảm của mình để xinlỗi nhưng có một thứ gì đó đang tới, linh cảm của cô mách bảo rằng hãy tránh xa nó ra. Rồi cô nghe thấy mộtâm thanh rất lớn.
"BUÝTTTTTT!!!"
"RẦM"
A đau quá... Đầu đau như sắp vỡ ra vậy. Có thứ gìđó ấm nóng đang lan toả trên đầu mình vậy?... Ồn quá...Sao mọi người cứ hét toán hết lên vậy có chuyện gì vừa xảy ra sao...Hừm buồn ngủ quá...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top