tránh xa
01
"An An, em không sao chứ?"
"An An! em sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Vào một đêm tối lộng gió, tôi bị Tống Tử Tu đem người của hắn đẩy tôi xuống một con hẻm cách nhà không xa.
Trên bầu trời không một ánh sao, những đám mây chồng lên nhau ở phía chân trời.
Trên con phố vô hồn, hai người đàn ông cao lớn ấn tay tôi lên tường khiến tôi không thể động đậy.
Gió rít lạnh lùng, thỉnh thoảng lại vang lên giọng nói lo lắng của anh trai từ chiếc điện thoại bị đập trên mặt đất.
"An An? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Em nói chuyện đi..."
Hơi thở lạnh lẽo của tôi từng chút một bay theo không khí, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Tống Tử Tu cầm điếu thuốc trên tay, nhìn tôi với ánh mắt khinh thường.
Hắn ta nhặt chiếc điện thoại dưới đất lên rồi cúp máy.
Tôi ngước lên nhìn hắn ta, nhưng lại bị những người xung quanh không thương tiếc đá cho một phát.
"Nhìn nhìn nhìn, nhìn cái gì mà nhìn!"
"Nhìn chằm chằm vào Tống ca là có ý gì? Không phải cô còn đang nghĩ tới cái tình yêu vớ vẩn đó của mình đấy chứ."
Khuôn mặt của người đàn ông đang cầm chặt cánh tay tôi tiến lại gần, nói một cách mỉa mai.
Hắn ta véo mặt tôi, trào phúng khen ngợi.
"Trông cô có vẻ hơi giống Thẩm tiểu thư, chẳng trách Tống ca lại thích người như cô."
Người đàn ông đó ấn người tôi xuống đất, túm tóc tôi bắt tôi nhìn Tống Tử Tu.
Tôi vẫn không thể tin được Tống Tử Tu lại đối xử với tôi như vậy.
Tôi nhìn hắn và hỏi câu hỏi cuối cùng của mình.
“Tại sao?”
Không ngờ hắn ta nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ giơ tay dập điếu thuốc trên tay lên tường.
Tên vừa đá tôi trực tiếp cười lớn khi nghe thấy những lời mà tôi nói.
"Cô còn dám hỏi tại sao? Sao cô dám làm tay của Thẩm tiểu thư bị thương! Tay cô ấy là để kéo đàn violin!"
"Cô lại là cái thứ gì mà đòi sánh với Thẩm tiểu thư?"
"Đừng trách chúng tôi," hắn ta vỗ vào mặt tôi, “Cho dù lấy hai tay của cô để đền, cũng không đền nổi.”
Cho nên, nửa đêm Tống Tử Tu bắt ta lại, chỉ vì ta vô tình làm xước tay thanh mai của hắn?
Từ đầu đến cuối thứ hắn quan tâm chỉ là Thẩm Thạch Nhất.
Tống Tử Tu ngồi xuống, nắm lấy cánh tay trái của tôi, nhìn đi nhìn lại.
Điều không xứng với đôi bàn tay ấm áp của hắn là những lời nói lạnh lùng thoát ra từ miệng hắn ta.
"Tôi không thể để em trở thành vật cản đối với cô ấy được.”
"Quên đàn violin đi, sau này em không cần những thứ vô dụng này nữa.”
"Em chỉ cần ở bên tôi là được."
Thẩm Thạch Nhất là người con gái tài giỏi, cô ta nên theo đuổi lý tưởng của mình, hắn ta có thể để cô ta đi theo lý tưởng của riêng mình.
Còn tôi xứng đáng bị hắn ta đánh gãy tay trái, xương sống bị đánh gãy cong queo, buộc phải đi theo hắn ta, trở thành vật thay thế hay sao?
Tôi tức giận đứng dậy, hét lên tiếng hét sắc bén, cố gắng thu hút sự chú ý của người qua đường ngoài ngõ.
Tuy nhiên, tôi hoàn toàn không ngờ đến.
Tống Tử Tu đã quyết tâm làm loại chuyện này, thì hắn nhất định sẽ dọn sạch toàn bộ đường phố.
Tôi vùng vẫy một cách tuyệt vọng, nhưng đổi lại có một nhóm người thay nhau vây quanh, kiểm soát hành động của tôi.
Cây đàn violin trên lưng, cũng bị những người xung quanh ném xuống đất một cách thô bạo.
Một tiếng “cạch”, cây violin rơi gãy thành hai mảnh.
Hôm nay là sinh nhật tôi.
Cây đàn violin là món quà sinh nhật cuối cùng mẹ tặng tôi trước khi mẹ qua đời.
Tống Tử Tu nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng có chút không chịu nổi.
Vì vậy, hắn ta giả vờ ngồi xổm xuống, chạm vào cây đàn violin mà mẹ tôi tặng, nói một cách tiếc nuối.
"Không sao, từ nay về sau em chỉ cần tôi là được rồi, không cần những thứ này nữa."
Tôi mím chặt môi, kìm nước mắt, nhưng trong giây lát tầm nhìn vẫn mờ đi.
Những giọt nước mắt lạnh lẽo chảy xuống má và vào miệng tôi, nhưng tôi lại không thể cảm nhận được chúng.
Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến đó là thứ duy nhất mẹ để lại cho tôi trên thế giới này.
Tống Tử Tu xua tay ra hiệu cho bọn họ hành động.
Lúc đó tôi mới thực sự cảm nhận được cảm giác sợ hãi là như thế nào.
“Tống Tử Tu, anh không thể làm như vậy với tôi!”
Tôi gục ngã kêu lên, nhưng đổi lại chỉ là những người vây quanh tôi nhặt thanh thép đập mạnh vào cánh tay trái của tôi.
Cơn đau dữ dội từ cánh tay truyền đến, tôi hét lên một cách tuyệt vọng.
Tôi thực sự rất sợ.
Nếu bàn tay của tôi bị phế rồi, thì đời nay tôi sẽ không bao giờ cầm cây đàn violin lên được nữa.
Vì vậy, tôi bò về phía trước từng chút một.
Tôi nói năng không đầu không đuôi.
Não tôi không thể phản ứng được gì cả, tôi chỉ biết bảo họ tha cho tôi ra.
Tôi túm lấy quần của Tống Tử Tu.
"Tử Tu... làm ơn, tha cho tôi... tôi không thể sống mà không có đàn violin... “
“Tôi thực sự sẽ chết... làm ơn..."
Hắn ta duỗi chân kéo quần lại, hoàn toàn phớt lờ tôi.
"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...là lỗi của tôi. Tôi sẽ không làm phiền anh nữa, được không? Tôi sẽ rời khỏi đây, tránh xa các người ra, để các người không tìm thấy tôi nữa, được không?"
Hết gậy này đến gậy khác những thanh thép liên tục đánh vào tay trái và cánh tay tôi, máu thịt lẫn lộn.
Tôi không còn cảm thấy đau đớn nữa, thậm chí không cảm nhận được sự tồn tại của bàn tay trái.
"Tống Tử Tu... Tôi không thích anh nữa, anh tha cho tôi được không... tôi không thể sống mà không có đàn Violin….”
Nếu ngay cả cây đàn violin tôi cũng không cầm được thì tôi thực sự không thể sống được nữa.
Tôi có thể chấp nhận mất đi tất cả, ngoại trừ lý tưởng của mình.
Vì vậy, tôi bò đến trước mặt hắn như một con chó hoang, bò về phía trước từng chút một, cầu xin hắn ta tha cho tôi.
Tôi đã đem lòng tự trọng cuối cùng của mình cho hắn ta.
Nhưng hắn không hề nghe tôi nói, cho đến khi nhìn thấy cánh tay trái và bàn tay của tôi hoàn toàn bị phế, hắn mới kêu người dừng lại, nhìn tôi với ánh mắt thương hại.
"Yên tâm, anh sẽ cưới em. “
"Nhưng em không thể cản đường của Thẩm Thạch Nhất."
Tôi triệt để nằm trên mặt đất, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay trái sắp biến thành thịt băm của tôi.
Đem tất cả những năng lượng tích lũy, cuối cùng bùng nổ vào lúc này.
Tôi mở mắt một cách trống rỗng, nước mắt lăn dài trên má xuống bàn tay trái đẫm máu, hòa thành một cùng với máu.
Tôi không thể khống chế được nữa hét lớn về phía Tống Tử Tu.
Biến mọi đau đớn và sợ hãi thành những tiếng hét chói tai.
"Tống Tử Tu! Cả đời này anh đừng hòng gặp lại tôi nữa!”
"Cái định mệnh chết tiệt này của anh đã định sẵn yêu mà không thể được, sống không bằng chết!"
02
Tôi và Tống Tử Tu đã ở bên nhau ba năm.
Lúc đầu, tôi đang chơi violin trong phòng tập, hắn ta đi ngang qua và nhìn thấy tôi cùng với tiếng đàn violin.
Cơn gió giữa hè thổi bay những chiếc lá bên cửa sổ, rải rác người đi bộ trên đường Ngô Đồng.
Tiếng nhạc “La Vie en Rose” theo gió trôi đến tai chàng thiếu niên.
Hắn ta quay lại, thấy tôi đang kéo violin dưới ánh đèn.
Tôi như bừng tỉnh, trong phút chốc tôi cũng nhìn thấy hắn ta.
Âm nhạc chảy giữa chúng tôi, giống như đang đi dạo trên đường phố của một quán cà phê ở Paris và bắt gặp những bông hồng khi ngước mắt lên.
Tình cảm của chúng tôi lên men nhanh chóng như bản nhạc này, Tống Tử Tu đã trở thành người thân trong cuộc đời tôi.
Vì vậy, khi nghe những tin đồn đó, ban đầu tôi nghĩ điều đó là không thể.
"Này này, các cậu nghe gì chưa?"
"Thẩm Thạch Nhất trở về nước rồi."
Một nhóm những cô gái mặc quần áo đắt tiền ngồi cùng nhau trong góc, ríu ra ríu rít nói về tôi, thỉnh thoảng lại vang lên câu nói này đến câu nói khác.
"Mọi người nghĩ, Tống Tử Tu sẽ chọn Thẩm Thạch Nhất hay Giang Thời An?"
"Cái này còn phải chọn sao? Thẩm Thạch Nhất là người Tống ca tâm tâm niệm niệm suốt mười năm. Tôi nghe nói họ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau!"
Cô gái đứng gần tôi nhất liếc nhìn tôi, không một chút do dự trợn mắt nhìn tôi, kéo tay áo những cô gái bên cạnh rồi rời đi.
"Giang Thời An vẫn không biết mình bị coi là vật thế thân à. Tôi nghĩ, hai ngày nữa, mọi người sẽ nghe được tin Tống ca bỏ rơi cô ta, theo đuổi tình yêu đích thực."
"Giang Thời An chẳng là gì cả, Thẩm Thạch Nhất là tiểu thư xuất thân từ một gia môn danh giá ...”
Tin đồn ngày càng tăng, thậm chí vượt quá tầm kiểm soát.
Tinh thần tôi bất an, thậm chí lúc mở cửa cũng không để ý bên ngoài có người.
Cánh cửa phòng tập đã xuống cấp, tay nắm cửa bên ngoài đột nhiên rơi xuống, rơi trúng mu bàn tay của người ngoài cửa.
Đầu sắc nhọn tạo ra một vết cắt sâu, chất lỏng ấm áp chảy ra ngay lập tức.
Từ đó trở đi, bánh răng số phận bắt đầu chuyển động.
Tôi thực sự đã nhìn thấy Thẩm Thạch Nhất.
Cô ấy trông hơi giống tôi, đặc biệt là góc nghiêng.
Tình cờ, chúng tôi đều là nghệ sĩ violin.
Ngay cả trong thói quen cá nhân, cả hai chúng tôi đều rất giống nhau.
Tống Tử Tu luôn thích ôm tôi, hết lần này đến lần khác gọi tôi là A Thời.
Lúc đó tôi luôn cảm thấy anh ta và các anh trai tôi khác nhau, họ đều gọi tôi là An An.
Nhưng ở đây với Tống Tử Tu, tôi mới là người duy nhất.
Hóa ra anh ta luôn gọi A Thạch chứ không phải A Thời.
03
Tôi ôm cánh tay trái bị gãy của mình ngồi xổm trong góc bệnh viện.
Sau khi anh trai tôi nhận ra có điều gì đó không ổn trong điện thoại, anh ấy lập tức đi ra ngoài và tìm thấy tôi đang tuyệt vọng trước cửa nhà.
Nhà Tống Tử Tu gia thế hiển hách, chỉ vài câu nói đã có thể kết thúc chuyện này một cách dễ dàng, cũng hứa sẽ bồi thường cho tôi.
Tuy nhiên, tôi không thể chơi violin được nữa.
Tôi ngơ ngác, dường như không có phản ứng gì đối với mọi thứ, chỉ ôm chặt lấy cánh tay mình.
Anh trai tôi không còn cách nào khác là phải đưa tôi về nhà trước.
Tôi nắm lấy tay anh tôi, mắt đỏ hoe.
"Anh..." Tôi mỉm cười với anh ấy, nhưng mắt lại đỏ hoe, "Hai ngày nữa em có buổi biểu diễn, không thể ở nhà mãi được, anh có thể đưa em trở lại ban nhạc được không?"
Anh ấy nghẹn ngào, bất động nhìn tôi.
"An An... đừng sợ..." Anh ấy lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt tôi "Anh sẽ bảo vệ em..."
"Anh ơi! Anh ơi, em xin anh... anh đưa em về ban nhạc được không…”
Anh trai vẫn không thể chịu nổi tôi nhìn anh như thế này, sau khi anh bố trí ổn thỏa cho tôi, liền chạy vào góc, suy sụp khóc lớn.
Tôi lại như không biết chuyện gì đang xảy ra, cảm thấy đầu mình như bị phủ một lớp vải vậy, có những chuyện không thể nhớ được nữa.
Giống như có một cục tẩy trong tâm trí tôi, xóa dần ký ức của tôi từng chút một.
Tôi cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng lại không hiểu sao tôi lại muốn quên đi.
Cho đến một ngày, tôi nhìn căn nhà trống vắng không một ai, nghĩ đến việc buổi trưa sẽ cùng anh trai ăn tối, nên tôi liền ra ngoài một mình.
Khi trở về, lại không biết làm như thế nào để về nhà.
Tôi đi đi lại lại khắp các con phố trong khu dân cư hết vòng này đến vòng khác, tôi không biết phía trước nên đi như thế nào, mà không biết nhà mình ở đâu.
Tôi không thể tìm được nhà nữa.
Tôi tìm kiếm trong đầu vô số lần, nhưng làm thế nào cũng không nhớ được nên đi như thế nào, tôi vô thức ôm chặt cánh tay trái của mình, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Tôi không biết phải làm gì, chỉ có thể tiếp tục chạy về phía trước.
Tôi không thể kiềm chế được nữa, chạy điên cuồng trong con hẻm với tốc độ rất nhanh, cũng không biết mình sẽ phải chạy bao lâu trên con đường vô tận không có hồi kết này.
Tôi dường như nghe thấy tiếng thở gấp gáp của chính mình, tiếng kêu gào và tiếng la hét, kèm theo đó là nhịp tim đập nhanh hơn, khiến cho tôi rơi nước mắt đầy mặt.
Cho đến khi tôi tình cờ gặp được anh trai đang vội vã đi tìm tôi.
Anh trai tôi nắm lấy cánh tay tôi, cố gắng xoa dịu cảm xúc của tôi.
Tôi không nhịn được rơi nước mắt, nhìn quanh, lẩm bẩm: “Anh ơi, em không tìm thấy… Em không tìm thấy đường về nhà rồi…”
“Em, em không thể quay về được nữa anh ơi… "
“Tại sao em không nhớ được gì cả? Em phải làm sao đây anh ơi..."
Tôi vừa khóc vừa túm lấy quần áo của anh trai mình, mọi cảm xúc trong tôi lúc này đều bùng nổ đến mức tối đa.
"Giang Thời An!"
Anh ấy nghiêm túc nhìn tôi.
“Em bình tĩnh một chút!”
Tôi bị dọa sợ, nhìn anh trai không chớp mắt.
“Đừng sợ.”
“Anh đưa em đi, chúng ta đi gặp bác sĩ nhé?”
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng bế tôi lên, không hề quay đầu lại đưa tôi đến bệnh viện.
Tôi biết anh cũng buồn, tôi biết anh cũng lo lắng.
Tuy nhiên, có vẻ như tôi đã thực sự quên rất nhiều thứ.
Truyện: Xin lỗi, anh sẽ tránh xa em ra ( chương 04, 05)
04
"Xét nghiệm sơ bộ cho thấy bệnh nhân mắc bệnh Alzheimer nhẹ và đang dần trở nặng hơn."
"Sao có thể như vậy! Em gái tôi mới 27 tuổi!"
Tôi nghe tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ, dường như tôi không thể nghe thấy âm thanh của cuộc trò chuyện giữa anh trai và bác sĩ.
"Không chỉ vậy, thậm chí cô ấy còn bị trầm cảm nặng, hình như là do đả kích lớn gây ra, cô ấy trước đây có phải từng trải qua chuyện gì đúng không?"
Tôi vẫn ôm lấy cánh tay trái của mình, trong đầu nghĩ còn một tháng nữa là đến sinh nhật của tôi rồi, không biết năm nay anh trai sẽ tặng quà gì cho tôi.
Tống Tử Tu đáng ghét luôn không biết tặng quà cho tôi vào ngày sinh nhật.
Anh ta luôn vội vã tặng quà cho tôi vào ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau!
Tôi mỉm cười nhìn anh trai mình, đưa tay phải ra chọc anh ấy.
“Anh ơi, năm nay anh định tặng em món quà gì?”
Tôi quên mất ngày tôi và Tống Tử Tu lần đầu gặp nhau chính là sinh nhật của Thẩm Thạch Nhất.
Tôi thậm chí, còn quên mất rằng sinh nhật của tôi, thực ra đã trôi qua lâu rồi.
Anh tôi đưa tay xuống vừa an ủi tôi, vừa kể cho bác sĩ nghe chuyện vừa xảy ra.
Anh nở một nụ cười gượng, nhưng vẫn không muốn bộc lộ quá nhiều cảm xúc không tốt trước mặt tôi.
" An An, em muốn gì cũng được, anh đều sẽ đáp ứng hết."
"Theo suy đoán hiện tại là một cơn bệnh đột ngột, tình hình có thể tốt hơn nếu có sự hướng dẫn và can dự kịp thời, nhưng cũng không thể đảm bảo rằng việc điều trị sẽ thành công."
“Chỉ có thể ngăn cản cô ấy tiếp xúc với những nguồn kích thích.”
Sau khi anh trai tôi nghe những lời khuyên của bác sĩ, khi anh ấy đưa tôi về nhà liền cất hết tất cả những thứ liên quan đến ban nhạc và Tống Tử Tu.
Anh ấy đứng trước mặt tôi như một cái cây.
Nhưng tôi lại như bị mù hai mắt, không thể nhìn thấy con đường phía trước hay tương lai.
05
"Mở cửa, tôi là Tống Tử Tu."
Tôi ngồi trên ghế sofa, ngơ ngác nhìn cửa.
Nghe thấy tiếng động, nhìn anh trai đang nấu ăn trong bếp, rồi tự mình mở cửa.
Tống Tử Tu lờ đờ đứng ở ngoài cửa, có chút không kiên nhẫn nhìn tôi.
Có vẻ như là trách tôi mở cửa muộn.
Nhưng tôi căn bản không nhìn được hắn đang làm gì, chỉ biết đây là người yêu của tôi, tôi nên vui mừng mới phải.
Vì vậy, tôi vui vẻ nở một nụ cười với hắn, nắm lấy cánh tay hắn bằng tay phải của mình.
"Là Tử Tu à! Tại sao anh tự nhiên lại nghĩ đến việc tìm em vậy?"
"Gần đây không phải công ty rất bận sao?"
Tống Tử Tu dường như không ngờ đến tôi sẽ đáp lại hắn ta như thế này, cau mày nhìn tôi.
Cánh tay trái của tôi đang bó bột, một mảnh vải dày được quấn quanh nó.
Tôi lại như không chú ý đến nó, tùy ý để nó thản nhiên treo trên cơ thể mình.
Hắn đơn thuần nghĩ rằng tôi không thể sống thiếu hắn, nên mới bày ra khuôn mặt như vậy để giành lại tình yêu của hắn.
Tuy nhiên, hắn không ngờ...
Tôi chỉ đơn thuần quên mất, quên mất rằng hắn đã đánh gãy tay tôi, cũng quên mất tôi chỉ là thế thân Thẩm Thạch Nhất.
Tôi kéo hắn và đi về phía phòng sau.
Anh trai ở trong bếp nghe thấy tiếng động bên ngoài liền đi về phía cửa.
Anh trai vừa nhìn thấy mặt Tống Tử Tu thì không khỏi tức giận, đi về phía cửa, kéo tôi vào nhà trốn rồi một cú đấm đấm vào mặt hắn ta.
Trên mặt Tống Tử Tu nổi lên một mảng đỏ bừng.
Một chút máu rỉ ra từ khóe miệng hắn.
Hắn giơ tay lên lau vết máu trên khóe miệng rồi mỉm cười với anh trai tôi.
Anh trai trừng mắt nhìn Tống Tử Tu, nắm lấy cổ áo hắn ta gầm lên: "Sao mày dám tới đây! Mày có biết mày đã hủy hoại cuộc đời của em gái tao không!"
Tống Tử Tu nắm lấy cổ áo của anh trai, mở miệng giễu cợt.
“Tôi đã hứa với cô ấy rằng tôi sẽ cưới cô ấy, sau này cô ấy cũng sẽ không cần những thứ này nữa, tôi sẽ đảm bảo cuộc sống sau này của cô ấy.”
"Không phải em gái anh rất vui khi gặp lại tôi sao?
"Giang Nhạn Châu, các người đừng có được nước lấn tới!"
Sau khi nghe những lời này, anh trai cuối cùng cũng không kìm chế được bùng nổ.
Anh dọc theo vạt áo tát vào mặt Tống Tử Tu một phát.
"M* mày mày biết cái gì!"
Sau khi anh ấy gặp được Tống Tử Tu, cảm xúc của anh ấy mới chính thức bị khơi dậy.
Họ vật lộn với nhau.
Cuối cùng, tôi vẫn triệt để sụp đổ, tôi lặng lẽ khóc trong góc tường.
Tôi không thể nghe thấy tiếng cãi vã bên ngoài.
Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến một bản nhạc tôi mới sáng tác cách đây vài tháng, nhưng tôi vẫn chưa cho Tử Tu nghe.
Thế là tôi bắt đầu lục lọi khắp nhà.
Cuối cùng tôi cũng tìm thấy cây đàn violin Tống Tử Tu tặng mà anh trai tôi đã giấu trong góc.
Tôi tiếc nuối nhìn chiếc đàn, đang nghĩ không tìm thấy chiếc đàn mà mẹ tôi đã tặng cho tôi, dù sao Tống Tử Tu vẫn luôn muốn xem tôi kéo chiếc đàn violin này, vậy thì lời cho anh ấy rồi.
Tôi cầm đàn bước ra ngoài, ngơ ngác nhìn hai người ở cửa.
Bắt gặp ánh mắt của Tống Tử Tu, tôi vẫn là nở một nụ cười.
"Tử Tu, em mới sáng tác một bản nhạc mới, không phải anh luôn muốn nghe em chơi đàn sao, em chơi cho anh nghe, có được không?"
Tống Tử Tu khó hiểu nhìn tôi, hắn không biết tôi đang làm gì.
Tôi giơ tay, làm động tác sẵn sàng.
Nhưng tôi kinh hoàng phát hiện ra, tại sao tay trái của tôi không thể nhấc lên được?
"Anh... Tử Tu... Tại sao? Tại sao tay trái của em không nhấc lên được? A..."
Tôi há to miệng, hét lên.
Cây đàn violin rơi xuống đất dọc theo tay phải của tôi.
Tôi chạy quanh như điên, giật mạnh tóc mình, nhưng phát hiện chỉ có một cánh tay có thể cử động.
Tôi không thể khống chế được cảm xúc của mình, dùng toàn bộ sức lực hét lên, khi nhìn vào khuôn mặt của Tống Tử Tu, tôi đột nhiên có cảm giác như quay lại đêm đó.
Nền đất ẩm và lạnh cọ vào mặt tôi, không khí nồng nặc mùi máu.
Tôi bò về phía trước, Tống Tử Tu muốn vươn tay đỡ tôi, nhưng bị anh trai chặn lại trước mặt, ôm lấy tôi đang sợ hãi.
"Tử Tu... tôi không thích anh nữa, anh buông tha cho tôi được không... Tôi không thể sống mà không có đàn violin... “
"Tôi sẽ không bao giờ thích anh nữa......"
"An An! Em bình tĩnh một chút!"
Đôi mắt của Tống Tử Tu đột nhiên đỏ lên khi nghe những gì tôi nói.
Hắn ta trở nên lo lắng.
"Giang Nhạn Châu, chuyện gì thế này? Tại sao cô ấy lại trở nên như thế này?"
Anh trai một bên cố gắng ổn định trạng thái của tôi một bên hét vào mặt Tống Tử Tu.
"M* mày, sao mày dám hỏi tao! Mày không phải có gia thế hiển hách hay sao? Mày không phải rất có năng lực hay sao?"
Anh trai tát hắn một phát và hét lên: "M* mày, mày không phải cái gì cũng có thể điều tra được sao? Vậy tại sao mày không biết em gái tao bị sao?”
"Mày là cái thá gì mà giỏi giả vờ như vậy! Bộ mày không biết mình đã làm gì sao? Ngoại trừ việc mỗi ngày hút thuốc và dùng một vài thủ đoạn dơ bẩn, thì không còn chuyện gì khác nữa à?”
"Tất cả là đều tại thằng ngu mày hại đấy!"
Tống Tử Tu không thể tin được.
Suy cho cùng, hắn chỉ bẻ gãy một cánh tay của tôi và không làm gì khác.
Hắn ta lùi lại hai bước rồi lao ra ngoài cửa, muốn biết chuyện gì đã xảy ra với tôi.
Anh tôi vuốt đầu tôi, như đang vuốt mái tóc mượt mà.
"An An, đừng sợ. Sẽ không có ai làm tổn thương em nữa đâu, em tin anh được không?"
Tôi chỉ ngước lên nhìn anh ấy, giơ tay giữ cánh tay trái đang run rẩy của mình.
"Anh ơi... tại sao tay em không thể cử động được? Tại sao em không thể nhấc cây đàn violin lên được?"
"Anh ơi? Có phải sau này em sẽ không chơi violin được nữa đúng không..."
Tôi ngất đi trong vòng tay anh ấy, để lại một mình anh ấy âm thầm run rẩy, ôm chặt tôi trong vô thức.
Truyện: Xin lỗi, anh sẽ tránh xa em ra (chương 06,07)
06
Anh trai tôi đã đưa tôi đến viện dưỡng lão gần nhất để tiếp nhận điều trị.
Sau chuyện đầu tiên tôi đi lạc và chuyện thứ hai Tống Tử Tu xông vào, anh ấy gần như luôn ở bên cạnh tôi mọi lúc.
Kể cả khi có chuyện cần giải quyết, thì cũng cần hộ tá phải trông tôi, không cho ai đến gần.
Tôi cảm thấy trong đầu mình ngày càng mất đi nhiều ký ức, trong đó có rất nhiều ký ức về Tống Tử Tu.
Sau khi Tống Tử Tu biết chuyện của tôi, hắn đã đến tìm gặp tôi nhiều lần.
Hắn đã xin lỗi tôi hết lần này đến lần khác trước mặt mọi người nhưng lần nào anh trai cũng chặn lại.
Tôi cũng đang đắm chìm trong dòng thời gian của chính mình, không thể nghe thấy tiếng khóc đau lòng của hắn.
Có đôi lúc tôi sẽ vô tình, đột nhiên mất kiểm soát, thậm chí tôi còn không nhận thấy điều đó đã xảy ra.
Tôi cũng sẽ đột nhiên mất trí khi bình tĩnh, tùy tiện chửi bới và ném đồ đạc vào người khác.
Tuy nhiên, mỗi khi tôi tỉnh táo một chút, tôi đều sẽ xin lỗi mọi người vì đã gây rắc rối và không ngừng hối hận.
Sau đó, lại tiếp tục lặp lại.
Đã hơn một lần tôi muốn hoàn toàn kết liễu cuộc đời mình, ít nhất như thế sẽ không đem rắc rối đến cho anh trai nữa.
Tuy nhiên, lần nào anh trai cũng ngăn cản tôi.
Anh ấy luôn cầu xin tôi đừng rời xa anh ấy, nếu tôi rời đi, anh ấy sẽ không còn người thân nào trên thế giới này nữa.
Nhưng anh ơi, nếu em ở lại bên cạnh anh, thì anh sẽ chỉ thêm đau khổ hơn mà thôi.
Tôi thấy mình như người bị ngâm trong vũng nước bùn, anh tôi đang ở trên bờ, đang cố gắng hết sức để kéo tôi ra.
Nhưng tôi lại không thể lên được nữa.
Thậm chí, có thể cắn ngược lại người trên bờ.
07
Anh trai nói với tôi rằng Thẩm Thạch Nhất muốn gặp tôi.
Như thường lệ, anh tôi sẽ nghiêm khắc từ chối, cắt đứt mọi thứ có thể khiến tôi khó chịu.
Nhưng không thể chịu đựng được, cô ta chờ đợi từ sáng đến tối, từ ngày này qua ngày khác.
Đúng lúc, tôi phần nào lấy lại được ý thức.
Vì vậy, anh ấy đến hỏi tôi có muốn gặp cô ấy không.
Tôi suy nghĩ, cũng không thể để cô ta đợi mãi nên đã đồng ý.
Cô gái mặc váy trắng bước ra từ cánh cửa đầy bụi bặm, nhìn kỹ khóe mắt có thể nhìn thấy dấu tích vừa khóc.
Cô ấy nhìn tôi một lúc lâu, rồi mới thốt ra vài lời.
"Xin lỗi......"
Tôi dịu dàng nhìn cô ấy, mỉm cười và lắc đầu.
"Vốn dĩ đây không phải là lỗi của cô."
Anh trai nắm chặt tay ở một bên, như thể anh ấy sắp lao ra trong giây tiếp theo.
Tôi đưa tay ra hiệu cho anh trai bình tĩnh lại.
Anh ấy hiểu ý tôi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại và đi ra ngoài để lại chút không gian riêng tư cho hai chúng tôi.
"Nếu không phải tại tôi, cô sẽ không bị như thế này... vốn dĩ là do cánh cửa kia có vấn đề, liên quan gì đến cô chứ ...”
“Tên ngốc Tống Tử Tu, lừa gạt tình cảm của người khác thì thôi đi, hắn dựa vào đâu có thể quyết định mạng sống của người khác chứ... Huống hồ…ta căn bản không thích hắn…”
Thẩm Thạch Nhất lẩm bẩm, toàn thân cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Tôi có thể nhìn ra trong khoảng thời gian này trạng thái tinh thần của cô ấy cũng không được tốt lắm.
Cô ấy lấy tay che toàn bộ khuôn mặt, nước mắt từng chút một chảy xuống ngón tay.
"Đây là bàn tay chơi đàn violin... sao hắn ta dám...”
Cô ấy lại ngước mắt lên và chăm chú nhìn vào cánh tay trái của tôi.
Nhưng trong đầu tôi lại đang nghĩ đến lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau.
Sau khi Thẩm Thạch Nhất bị thương, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, chỉ đơn thuần liếc nhìn vết thương đỏ tươi trên tay cô ấy thì cái gì cũng không nghĩ được nữa.
Tôi lập tức nắm lấy tay cô ấy chạy đến phòng y tế.
Những vòng băng quấn quanh cổ tay trắng nõn của cô ấy, để lộ ra một chút vết đỏ.
"Thật xin lỗi, tôi không ngờ bên ngoài lại có người..."
Tôi không dám nghĩ về điều đó, nhưng phần lớn những người đến phòng tập này đều là học viên violin.
Nếu tay bị thương nghiêm trọng, thì mức độ tổn thương sẽ nghiêm trọng đến mức nào.
Thẩm Thạch Nhất xoay cổ tay tỏ ý mình không sao, rồi nở nụ cười dịu dàng.
"Không sao đâu, vết thương không nghiêm trọng đâu. Hơn nữa, là tôi không thấy khóa cửa bị hỏng..."
"Không được!"
Tôi vội ngắt lời cô ấy.
“Bàn tay của một nghệ sĩ violin rất quý giá, vì vậy đừng chỉ nói điều đó một cách tùy tiện.”
Với đôi mắt ngấn lệ, cô ấy lặp lại từng chữ những gì tôi đã nói với cô ấy trước đây.
“Bàn tay của một nghệ sĩ violin rất quý giá, nên cô không thể tùy tiện nói như vậy được…”
"A Thạch."
Thẩm Thạch Nhất không ngờ tôi lại gọi cô ấy như vậy, nên cô ấy nhìn tôi với khuôn mặt đầy nước mắt.
"Vốn dĩ đây chưa bao giờ là lỗi của cô.”
Tôi duỗi bàn tay phải còn nguyên vẹn của mình ra, nắm lấy bàn tay trái của cô ấy trong tay mình, vuốt ve vết sẹo nhỏ do vết xước trước đó gây ra.
"Cô không cần phải tự trách mình, cũng không cần phải cảm thấy áp lực.”
"Cuộc đời của tôi đến đây thôi, nhưng cuộc đời của cô chỉ mới bắt đầu.”
"Nhất định phải bảo vệ tốt bàn tay của mình."
Tôi không biết mình lấy đâu ra kem xóa sẹo chuẩn bị cho cô ấy trước đó.
Vốn dĩ tôi muốn đưa nó cho cô ấy trong hai ngày nữa, nhưng tai nạn đã xảy ra, vì thế đến bây giờ vẫn chưa đưa cho cô ấy được.
Tôi giữ chặt bàn tay đang run rẩy của cô ấy và nhét nó vào tay cô ấy.
"Cô phải bước lên sân khấu lớn nhất và đứng trước mặt tất cả mọi người."
Tôi nhìn cô gái trước mặt, dường như nhìn thấy mình của trước đây đang đứng trên sân khấu với tinh thần hào hứng.
Đó là niềm hy vọng cuối cùng và tương lai xa.
Truyện: Xin lỗi, anh sẽ tránh xa em ra (chương 08, 09)
8
Thời gian trôi ngược từng chút một.
Thời gian của tôi lại đang chạy ngược, không ngừng tiến về điểm xuất phát.
Tôi đã quên rất nhiều thứ.
Tôi quên mất rằng mình đã từng cẩn thận cầm bút viết ra một tương lai tươi đẹp.
Tôi đã quên mất quá trình sống hạnh phúc sau khi ở bên Tống Tử Tu.
Tôi đã quên mất khoảng thời gian dài yên tĩnh trong ban nhạc sau khi tốt nghiệp, khi tôi đang theo đuổi lý tưởng của mình.
Tôi quên mất cuộc đấu tranh tiếp tục học nhạc của mình trong cuộc sống đại học.
Tôi chỉ nhớ rằng, dường như tôi có một lý tưởng không thể đạt tới được.
Mọi người đều nói với tôi và anh trai, rằng gần đây tình trạng của tôi đã tốt hơn nhiều, tâm trạng của tôi không còn thay đổi nhiều nữa.
Nhưng tôi luôn có linh cảm rằng cuộc đời của mình sắp kết thúc rồi.
Tống Tử Tu muốn gặp tôi một lần, nên vào lúc nửa đêm nhân lúc không có ai trèo qua mép tường để vào.
Nhưng lại thấy tôi đang tựa vào vầng trăng bên cửa sổ.
Trông tôi như vừa già đi mười tuổi, nhưng trong mắt tôi lại có một vẻ ngây thơ.
Tôi đang ngân nga giai điệu “La Vie en Rose” trong miệng, mà quên mất người lúc đó đang đứng trước mặt mình khi biểu diễn.
Trông hắn rất hốc hác, thậm chí môi hắn còn run run khi nghe giai điệu tôi ngân nga.
“A Thời…”
Hắn ta dường như giật mình trước cái tên trong miệng, hắn mở rồi lại ngậm miệng mấy lần rồi lại im lặng.
"Thời An...Anh xin lỗi..."
Nhưng tôi lại đảo mắt hết lần này đến lần khác, mở miệng nói một câu: "Anh là ai?"
Hắn vẫn còn bị choáng ngợp bởi câu nói này.
Cả người quỳ xuống trước mặt tôi, khóc lóc thảm thiết.
Hắn bước tới, ôm tôi như điên, hết lần này đến lần khác cầu xin tôi đừng quên quá khứ.
Hắn đã cầu xin tôi đừng quên hắn.
Tôi đột nhiên đẩy hắn ra một cách thô bạo, cảm thấy lồng ngực mình rung lên.
Tôi không biết tại sao.
Rõ ràng là tôi không biết anh ta, nhưng mọi tế bào trong cơ thể tôi đều đang gào thét rằng tôi nên tránh xa anh ta.
"Anh rốt cuộc là ai? Tôi không quen anh."
Hắn giơ thứ mình đang cầm trên tay lên.
Đó là cây vĩ cầm mẹ tặng tôi, sau khi biết tin tôi bị bệnh hắn đã tìm dưới mưa suốt đêm.
Cây violin từ lâu đã bị vỡ thành từng mảnh, nhưng hắn đã nhặt nó từng chút một, sửa nó thành như thế này.
Tôi ngạc nhiên nhìn nó nhưng rồi lại đẩy nó ra.
"Đây không phải là cây đàn violin mà mẹ tôi tặng. Cây đàn mà mẹ tặng tôi là cây đàn violin tốt nhất trên thế giới. Anh tìm thấy nó ở đâu? Anh tìm đâu ra cây đàn rách nát này, còn muốn giả mạo cây đàn của tôi."
Tôi giận dữ bĩu môi.
“Mẹ nói tương lai tôi sẽ trở thành nghệ sĩ violin giỏi nhất, nhất định sẽ trở thành nghệ sĩ violin giỏi nhất!”
"Này! Anh nói có phải không?"
Hắn nghe những gì tôi nói, nhưng thứ hắn đang nhìn lại là cánh tay trái của tôi.
Tôi không kéo được đàn violin nữa, làm sao tôi có thể trở thành nghệ sĩ violin giỏi nhất đây?
Tống Tử Tu lúc này mới nhận ra, chúng tôi không thể quay lại như lúc trước được nữa.
Hắn có từng yêu tôi không?
Có lẽ tôi đã từng yêu tôi một chút.
Tống Tử Tu cho rằng, có thể để tôi luôn ở bên cạnh hắn chính là tình yêu lớn nhất.
Nhưng, rõ ràng tôi đã nói, tôi sẽ chết nếu không có đàn violin.
09
Ánh trăng chiếu vào người tôi, rơi xuống như những lớp sương mù, như thể có thể cuốn tôi đi khỏi đây bất cứ lúc nào.
Tôi cũng tình cờ tận dụng một chút ánh sáng để tỉnh táo lại.
Cuối cùng tôi đã nghĩ kĩ rồi.
Tôi đẩy Tống Tử Tu ra xa, dọc theo sàn nhà leo lên sân thượng.
Tôi đã lên kế hoạch rất lâu, không ai có thể đuổi kịp tôi.
Sau đó, ngồi ở mép sân thượng.
"Thời An! xuống đây! Em xuống đây, cái gì tôi cũng sẽ đồng ý hết, có được không?”
“Tôi sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất để giúp em chữa trị, phục hồi tay trái cho em, có được không?”
“Tôi xin em, em có thể xuống đây được không?”
Lúc đầu, tôi cũng ở trước mặt hắn cầu xin từng chữ một như vậy.
Tống Tử Tu.
Tôi bật cười.
Còn có bác sĩ nào nữa chứ?
Cánh tay tôi sớm đã phế từ lâu rồi.
Cho dù có thể lấy lại cảm giác, thì cũng không thể chơi đàn được nữa.
Hơn nữa, bây giờ tôi, căn bản không thể mang lại bất kỳ giá trị tình cảm nào cho ai khác được nữa, tôi còn như gánh nặng dính lấy anh trai không buông.
Cuộc sống của mọi người đều đủ căng thẳng rồi.
Hơn nữa, tôi không có đàn violin, sớm đã chết ở thế giới này từ lâu rồi.
Anh trai khi phát hiện tôi không có ở trong phòng bệnh, liền gọi 119 đến cứu.
Ngày càng có nhiều người xung quanh.
Lính cứu hỏa nhanh chóng trải nệm hơi dưới sân.
Rất nhiều lính cứu hỏa vây quanh tôi với hy vọng cứu được tôi.
Anh trai ở xa khóc không ngừng, càng sợ đến gần sẽ dọa tôi sợ.
"An An, ngoan, đi xuống được không?"
Tôi quay lại và nở một nụ cười thật tươi với anh ấy.
"Anh ơi, kể truyện cho em nghe đi!”
“Kiếp sau! Liệu tôi có thể trở thành bậc thầy violin không?”
Anh trăng dịu dàng soi sáng những giọt nước mắt của tôi, mang theo tiếng kêu tuyệt vọng cuối cùng.
Giống như con chim quyên khóc ra máu, con vượn đang gào thét.
Tôi quay đầu lại thì thầm:
“Mẹ...”
"Con đem theo cây đàn Violin đến với mẹ đây..."
Quay người nhảy xuống nơi không có biện pháp an toàn.
Người lính cứu hỏa nắm lấy tay phải của tôi, nhưng tôi vẫn buông tay ra, rơi xuống vực sâu trong bóng tối sâu thẳm.
"Rõ ràng là tôi đã bắt được cô ấy rồi..."
Tiếng khóc anh lính cứu hỏa vang lên từng đợt, nhưng tôi lại không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.
Tiếng violin tao nhã vang lên từ sâu thẳm trong tâm trí tôi.
Đó là tiếng "La Vie en Rose".
Truyện: Xin lỗi, anh sẽ tránh xa em ra.
【Phần kết 】
Sau khi tôi rời đi, anh trai bị trầm cảm ở mức độ nhẹ.
Mỗi ngày đều phải vật lộn trong vực thẳm đau đớn.
Nhưng may mắn thay, một người chị dâu nhiệt tình ấm áp đã bất ngờ xuất hiện, vào giây phút cuối cùng kéo anh ấy lại.
Chị dâu đã giúp anh trai giải quyết rất nhiều vấn đề trong công ty, sau đó đưa anh ấy từng chút từng chút thoát khỏi tình hình lúc đó.
Lực kéo này chính là suốt đời.
Khi anh trai và chị dâu cùng nhau đến gặp tôi, họ lại có chút sợ tôi không nhận người chị dâu này.
Thực ra em đã nhận chị từ lâu rồi chị dâu ạ!
Họ đang thực sự hướng tới hạnh phúc.
Tôi cũng rất vui.
Những điều chào đón họ trong tương lai sẽ là một tương lai mới mẻ và tươi đẹp chứ không phải một người mắc bệnh tâm thần chỉ biết ủ rũ suốt ngày.
Câu chuyện của họ thật tuyệt vời.
Thẩm Thạch Nhất biết tin tôi ra đi, đã khóc suốt ba ngày ba đêm.
Nhưng cuối cùng cô ấy cũng kiềm chế được cảm xúc của mình và lặng lẽ bước về phía tương lai.
Trong túi cô ấy luôn mang theo kem xóa sẹo mà tôi đưa, thậm chí không dám sử dụng dù chỉ một chút.
Thẩm Thạch Nhất đeo cây vĩ cầm trên lưng, cuối cùng cũng bước đến sân khấu lớn nhất, đem theo sự kỳ vọng của tôi đi đến cuối cuộc thi.
Nhưng cô ấy đột nhiên đứng dậy trong lễ trao giải, gạch bỏ tất cả tên của mình, trên mỗi dòng đều viết Giang Thời An.
Đúng là một cô gái ngốc nghếch, không cần phải thế đâu.
Mọi nỗ lực và thành tựu của cô đều là những thứ cô xứng đáng nhận được.
Cô xứng đáng với điều tốt nhất.
Tương lai của cô ấy cũng đang tỏa sáng rực rỡ trong vòng xoáy thời gian.
Về phần Tống Tử Tu, hắn đích thân thừa nhận những việc hắn đã làm với tôi trước đây, ra đầu thú và vào tù.
Hình như, cuối cùng đã chết trong tù.
Những điều này đều không phải vấn đề.
Điều quan trọng là mọi người đều phát triển theo hướng tốt, mọi dấu vết xấu sẽ dần được xóa bỏ.
Bao gồm tất cả mọi thứ về tôi.
Thời gian sẽ trả lời cho tất cả mọi người.
Dường như tôi đã dừng lại ở tuổi 27 và không thể cử động được nữa.
——————————————————————————
[Ngoại truyện: Chương của Tống Tử Tu]
Vào ngày sinh nhật của A Thạch, tôi gặp được một cô gái chơi violin.
Cô ấy trông rất giống A Thạch.
Ngay cả tên của họ cũng rất giống nhau.
Một người là Thẩm Thạch Nhất và người kia là Giang Thời An. (Giải thích tại sao lại bảo tên của họ giống nhau: vì phát âm trong tiếng trung “拾 Thạch và 时 Thời” hai từ này đều là đọc là shí nên nếu chỉ nghe thôi thì sẽ không phân biệt được nghĩa của từ.)
A Thạch nên đi theo đuổi lý tưởng của riêng mình, vì vậy, tôi tìm một người có phần giống cô ấy, chắc cũng được.
A Thời đã đồng ý ở bên tôi.
Tôi có vẻ hơi thích cô ấy một chút.
Tuy nhiên, cô ấy vẫn không thể so với với A Thạch được.
Cô ấy muốn tôi tặng một món quà sinh nhật.
Tôi luôn nói rằng tôi sẽ tặng nó vào ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Cô ấy đã tin điều đó.
Trên thực tế, ngày hôm đó là sinh nhật của A Thạch.
Tôi đã tặng A Thời một cây violin.
Khi tôi nhìn thấy cô ấy chơi đàn violin, luôn có thể nghĩ đến dáng vẻ của A Thạch đang chơi đàn trước mặt tôi.
Tuy nhiên, hai người họ vẫn có một chút khác biệt.
Hình như, có vẻ tôi đã thích cô ấy một chút rồi.
02
A Thạch về nước rồi.
Sao cô ấy dám làm xước tay A Thạch chứ?
Cô ấy lại là cái thứ gì, sao có thể cản đường A Thạch!
Thế thì dứt khoát bẻ gãy tay cô ấy là xong.
Nhìn cô ấy khóc trước mặt tôi, thực sự khiến tôi cảm thấy hơi buồn.
Qủa nhiên, tôi có hơi thích cô ấy.
Vậy thì hãy để cô ấy ở bên tôi mãi mãi, không bao giờ rời xa tôi là được.
Tôi đi tìm A Thời để bàn chuyện kết hôn, tại sao cô ấy lại dường như đã quên chuyện trước đó vậy?
Tại sao trạng thái tinh thần của cô lại trở nên như thế này?
Bệnh Alzheimer đột ngột làm trầm trọng thêm tình trạng trầm cảm!!!
Tại sao lại như vậy!
Cô ấy rõ ràng chỉ mới 27 tuổi!
A Thời
À không… Thời An.
Em gặp anh một lần được không...
Thời An
Anh sai rồi.
Anh đem cây đàn violin của em về rồi đây.
Em gặp anh một lần được không...
Anh xin em...
03
Hôm nay A Thạch đã đến gặp cô ấy.
Bây giờ tôi mới phát hiện ra rằng hình như người tôi thích trước giờ vẫn luôn là Thời An.
Họ nói rằng cô ấy đã bị điên từ lâu rồi.
Nhưng, tôi thậm chí còn không có cơ hội bù đắp.
Cuối cùng tôi đã gặp được cô ấy, nhưng cô ấy không nhận ra tôi.
Thời An, anh cầu xin em, đừng quên quá khứ của chúng ta...
Đừng quên anh…
Tôi cầu xin em……
04
Cô ấy ở trước mặt tôi nhảy xuống rồi.
Tôi cảm thấy như thể tôi đã chết cùng cô ấy.
Thời An, anh đi tự thú rồi.
Em có thể nhìn thấy không?
Anh sẽ trả giá cho những gì đã làm với em.
Đợi anh ra ngoài, anh sẽ đi tìm em.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tại sao ký ức của tôi cũng biến mất?
Tại sao tôi không thể nhớ được lần đầu tiên tôi gặp cô ấy?
Hóa ra đây chính là bệnh Alzheimer sao.
Thời An, anh không thể kiên trì được nữa.
Anh sắp quên đi tất cả những kỉ niệm đẹp đẽ giữa chúng ta rồi.
Bây giờ khi anh mở mắt ra, tất cả đều là hình ảnh của em đang ở trước mặt anh cầu xin anh tha cho em.
Anh cảm thấy, đến kiếp sau anh cũng sẽ không bao giờ có thể nhận được sự tha thứ của em nữa.
Hóa ra đây chính là cảm giác mất trí sao?
Lúc đó cô ấy có cảm thấy như vậy không?
Tôi đã đánh mất tình yêu của mình, cũng giống như lúc đó cô ấy mất đi cây đàn violin đúng không...
Anh đau đến nỗi sắp không chịu được nữa rồi.
05
Xin lỗi, Thời An.
Bây giờ anh đến tìm em đây.......
Anh nhìn vào bức tường phía trước nhà tù, trong mắt đều là hình bóng của em.
Anh không nhịn được muốn đến gần hơn.
Kể cả anh biết, phía trước cái gì cũng không có............
Đau quá…..
Khi cô ấy nhảy từ tòa nhà xuống chắc hẳn còn đau đớn hơn thế này...
Thời An….
Xin lỗi anh yêu em.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top