Nước mắt đến muộn
Tôi đã chết vào ngày mà Phó Uyên cầu hôn tôi.
Nhìn bộ dạng hắn ôm hoa chật vật ngã xuống đất, tôi không khỏi cười ra tiếng.
Thì ra hắn cũng sẽ khóc vì tôi! Nhưng tất cả đã quá muộn......
—------------------------------------
Tôi đã chết, chết trên bàn mổ.
Có lẽ là bởi vì chấp niệm quá nặng, linh hồn của tôi mới từ thân thể bay ra, đã tự động bay đến bên người Phó Uyên.
Hôm nay hắn mặc một thân âu phục màu đen, ôm một bó hoa hồng rất lớn đứng ở dưới tàng cây nhãn trong sân trường trung học của chúng tôi.
Cả trên khoé mắt và lông mày của hắn đều tràn đầy vui sướng, càng không ngừng nhìn về phía cửa trường, tựa hồ đang chờ ai đó, chỉ tiếc người hắn chờ, sẽ không bao giờ tới nữa.
Tôi liền bay giữa không trung nhìn hắn, mơ hồ có chút chờ mong bộ dáng sau khi hắn nhận được tin tôi đã chết.
Phó Uyên chờ có chút sốt ruột, tôi chờ cũng có chút nhàm chán, đang muốn ngồi xuống đất ở bên cạnh nghỉ ngơi một lát, anh liền nhận được một cú điện thoại.
Tôi cách hơi xa cho nên không nghe rõ lắm hắn nói cái gì, nhưng tôi nhìn Phó Uyên cất điện thoại đi, cầm hoa bắt đầu chạy về phía cổng trường.
Tốc độ cực nhanh làm cho tôi còn chưa kịp phản ứng thì cả người cũng đã bay theo ra ngoài.
Phó Uyên ôm bó hoa hồng chạy đến hành lang bệnh viện thì bị ngã.
Mái tóc được chau chuốt tỉ mỉ đã trở nên rối loạn, hốc mắt hắn đỏ bừng, khóe môi căng thẳng nhưng vẫn kìm nén, nhưng vẫn không ngừng mà run rẩy.
Thi thể của tôi ở ngay trước cửa phòng phẫu thuật, thật ra tôi không muốn đối mặt lắm, nhưng tôi không thể rời xa Phó Uyên, vì vậy liền đi theo anh đến bên cạnh thi thể của tôi.
Cha mẹ tôi khóc đến đứt từng khúc ruột, trong lòng tôi hiện lên chua xót, nhưng không biết có phải bởi vì biến thành quỷ hay không, tôi khóc không nổi.
Quay đầu nhìn về phía Phó Uyên, anh quỳ gối cạnh giường tôi, bó hoa hồng diễm lệ kia đặt ở bên cạnh, nằm lăn lóc trên mặt đất.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Phó Uyên như vậy, mặt chôn ở lòng bàn tay, bả vai không ngừng run rẩy kèm tiếng nức nở thống khổ.
Tôi nghe thấy hình như hắn đang gọi tôi, hắn gọi tôi là A Nam, hình như hắn còn bảo tôi đừng đi như vậy, đừng rời khỏi hắn.
Tôi rũ mắt nhìn anh, chỉ cảm thấy buồn cười, Phó Uyên à Phó Uyên, anh cũng có ngày hôm nay.
Thật ra tôi đã được trọng sinh một lần.
Đời trước tôi, bị Phó Uyên vứt bỏ, bị cha mẹ vứt bỏ, bị mọi người phỉ nhổ, trước khi chết còn bị Phó Uyên sỉ nhục.
Ông trời thương hại tôi, để cho tôi sống lại ngay tại thời điểm tôi rời bỏ Phó Uyên.
Mấy năm đại học, tôi và Phó Uyên vẫn luôn duy trì quan hệ bạn trai bạn gái.
Nhưng cũng chỉ là quan hệ trên danh nghĩa, cách thức ở chung của chúng tôi so với mười mấy năm trước cũng không khác gì.
Nhưng vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi ba của tôi, Phó Uyên lại đề nghị chia tay với tôi.
Anh ấy nói: "Tôi thật có lỗi với cậu, Mục Đào đã quay trở lại, tôi vẫn chưa thể quên được cô ấy."
Tôi nắm chặt bàn tay buông thõng bên người, cố nén sự chua xót dưới đáy mắt: "Được."
Chỉ cần là anh ấy nói, đều được.
Đêm Phó Uyên và tôi chia tay, tôi dựa lưng vào cửa, ngồi dưới đất một đêm, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ ra vì sao mười mấy năm làm bạn cũng không bằng Mục Đào mới xuất hiện mấy tháng.
Tháng thứ hai anh ấy và Mục Đào tái lại, Mục Đào liền mang thai.
Tôi luôn lướt xem qua vòng bạn bè của Phó Uyên, có đôi khi là lời tâm tình với Mục Đào, có đôi khi là ảnh chụp chung của hai người bọn họ.
Mỗi một lần tôi đều nghĩ chỉ cần liếc qua là được rồi, nhưng mỗi lần dừng ở những hình ảnh kia, tay tôi lại bất động.
Tôi giống như là thích tự ngược, một lần lại một lần lướt xem vòngbạn bè của Phó Uyên, muốn thông qua phương thức này để nhắc nhở mình Phó Uyên đã có bạn gái.
Nhưng hình như cũng không có hiệu quả gì.
Tháng thứ ba tôi và Phó Uyên chia tay, anh ấy đột nhiên nói anh ấy và Mục Đào muốn mời tôi ăn cơm.
Trên bàn cơm, Mục Đào nói cám ơn tôi đã chăm sóc Phó Uyên thời gian dài như vậy, còn nói với tôi sau này bọn họ nhất định sẽ hạnh phúc.
Mục Đào tựa vào vai Phó Uyên nhìn tôi nói những lời này, giống như đang tuyên bố chủ quyền.
Tôi có chút không cam lòng nhấc chén trà lên, lại không cầm chắc, nước trà không cẩn thận văng xuống bàn, nước nóng bắn tung tóe trên tay tôi.
Tôi còn chưa kịp đặt chén trà xuống, trước mặt đã có người đưa khăn giấy tới, cùng với đó còn có giọng trách cứ của Phó Uyên: "Sao hậu đậu như vậy?"
Sau khi đưa giấy cho tôi, Phó Uyên dường như đã nhận ra điều gì đó, vội vàng ngồi trở lại, giọng điệu khôi phục lại bình thường: "Mau lau đi."
Tôi gật đầu, sau khi dọn dẹp xong, tùy tiện tìm một lý do rồi rời đi, tôi cảm thấy nếu tiếp tục ở lại nữa, sẽ không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Tôi bắt đầu làm việc một cách chăm chỉ, mỗi ngày đều vùi mình trong đống văn kiện làm việc, để bản thân không còn lòng dạ nghĩ đến Phó Uyên nữa.
Cho đến một tháng sau, vào ngày sinh nhật Phó Uyên, khi qua 0 giờ, tôi muốn gửi lời chúc mừng sinh nhật cho anh ấy, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra rốt cuộc là lấy tư cách gì để gửi.
Là bạn gái cũ? Hay là bạn nhiều năm đây?
Tôi dừng lại thật lâu ở giao diện tin nhắn của anh, cuối cùng cũng là tin nhắn anh ấygửi tới trước.
Anh nhắn: Trước đây 0 giờ em đều gửi tin nhắn cho anh.
Tôi còn chưa nghĩ ra nên trả lời những lời này như thế nào, Phó Uyên lại gửi một tin tới: Chúng ta vẫn là bạn tốt nhất.
Trong nháy mắt đó, tôi liền nở nụ cười, cười đến nước mắt đều tuôn ra.
Hết thảy không cam lòng cùng tiếc nuối lại trở nên thoải mái.
Tốt xấu gì cũng có một danh phận có thể ở bên cạnh Phó Uyên.
Sau khi quyết định từ bỏ Phó Uyên, tôi hẹn gặp Mục Đào.
Bởi vì bất kể là vai trò bạn nối khố của Phó Uyên hay là bạn gái cũ của Phó Uyên, tôi đều có vài lời muốn nói với Mục Đào.
Tôi nhìn bụng bầu đã to ra của cô ấy, đột nhiên có chút hâm mộ.
Còn chưa kịp ngồi xuống, Mục Đào đã cười nói với tôi: "Bình thường Phó Uyên không cho tôi ra ngoài, cô Trình có gì cần nói thì nói nhanh lên."
Những lời này giống như đang nói đùa, nụ cười trên khóe môi tôi lại cứng đờ.
"Mục tiểu thư không cần nói với tôi như vậy, tôi và Phó Uyên bây giờ chỉ là bạn bè, vẫn là bạn giống như mười mấy năm trước." Tôi cố gắng hóa giải sự xấu hổ.
Mục Đào sờ sờ bụng mình, hơi cúi đầu: "Tôi biết, cô thích Phó Uyên, từ lúc học đại học tôi còn chưa ở bên Phó Uyên thì tôi đã biết cô thích anh ấy.
Tôi rất cảm ơn cô đã thay tôi chăm sóc Phó Uyên trong nhiều năm khi tôi rời đi, bây giờ tôi đã trở lại, anh ấy cũng đã trở lại bên cạnh tôi, tôi sẽ cùng Phó Uyên sống tốt."
Mục Đào cười nói những lời này, nhưng khí thế cũng rất mạnh, nghiễm nhiên tuyên thệ chủ quyền.
Tôi đang định mở miệng, điện thoại liền vang lên.
Tôi thậm chí còn chưa kịp chào Mục Đào, lúc hoàn hồn lần nữa, tôi đã ngồi lên xe taxi.
Vừa rồi mẹ tôi gọi điện thoại tới, nói ba tôi đột nhiên phát bệnh tim nhập viện.
Tôi ở bên ngoài phòng phẫu thuật rất lâu, vừa trấn an mẹ và em trai tôi.
Mãi cho đến rạng sáng, ba tôi mới từ phòng phẫu thuật được chuyển ra ngoài.
Tôi khuyên mẹ tôi và chú thím trở về, tôi ở bệnh viện chăm sóc ba tôi cả đêm, trực tiếp dựa vào bên giường ông ngủ.
Ngày hôm sau lúc tôi rời giường, ba tôi đã tỉnh, người trong nhà đều vây quanh ba tôi, nhẹ giọng hỏi ông thế nào rồi.
Tôi vừa rửa mặt xong, chuẩn bị đi ăn chút gì đó, cửa phòng bệnh liền rầm một tiếng bị đẩy ra.
Đứng bên ngoài là Phó Uyên với bộ dạng hùng hổ.
Phía dưới viền mắt anh ấy hiện lên màu đen, tia máu đỏ dưới đáy mắt như ẩn như hiện.
Tôi bị dọa nhảy dựng, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của anh ấy, vẫn là phản xạ có điều kiện hỏi một câu anh làm sao vậy.
Nhưng anh ấy thậm chí không cho tôi thời gian phản ứng, trực tiếp cầm lấy cổ áo của tôi, liền đẩy tôi ấn lên tường, đáy mắt là hận ý tôi chưa từng thấy qua.
"Trình Nam, tôi thừa nhận là tôi làm chậm trễ cô, nhưng cô có gì bất mãn với tôi, cô cũng hoàn toàn có thể tới tìm tôi, tại sao cô lại muốn làm tổn thương Mục Đào?”
[Zhihu] Nước mắt đến muộn (5/..)
Tác giả: 爱人错过:你不是我的月亮
Edit: Corall
Beta: Mía ăn rau, Arrebol
Tôi hoàn toàn bối rối, ngay cả đau đớn sau lưng cũng không để ý tới, trong đầu đều là câu hỏi của Phó Uyên hỏi tôi vì sao phải tổn thương Mục Đào.
Anh ấy nói, ngày hôm qua tôi đẩy ngã Mục Đào, khiến cho cô ấy ngã xuống đất sinh non.
Cô ấy ở phía sau ôm bụng kêu cứu, nhưng tôi làm như cái gì cũng không nghe thấy, trực tiếp rời đi. Sau đó vẫn là nhờ có nhân viên cửa hàng cà phê gọi xe cứu thương cho Mục Đào.
Phó Uyên ở bệnh viện rất lâu, cho đến khi Mục Đào tỉnh lại, bác sĩ nói không có việc gì anh ấy mới tới tìm tôi tính sổ.
Nghe anh ấy nói chuyện tôi đẩy Mục Đào, sự thật là tôi không có. Lúc ấy nhận được điện thoại của mẹ tôi, tôi liền chạy tới bệnh viện, thậm chí cũng không có thời gian liếc nhìn Mục Đào.
Tôi còn chưa lấy lại tinh thần, mẹ tôi đã đi tới chỉ vào tôi, vẻ mặt tức giận: "Trình Nam, bình thường mẹ dạy con thế nào?
"Con và Tiểu Uyên lớn lên từ nhỏ cùng nhau, cậu ấy không thích con chính là không thích con. Loại chuyện này là cưỡng cầu không thể được. Nếu con có thể chúc phúc cho người ta thì tốt rồi, như thế nào lại có thể bởi vì ghen tị ra tay hãm hại bạn gái của Tiểu Uyên?”
Tôi có thể cảm nhận được, bàn tay Phó Uyên nắm cổ áo tôi đang run rẩy, giọng nói ẩn nhẫn: "Trình Nam, tôi thật sự không nghĩ tới cô là loại người như vậy, từ nay về sau chúng ta đừng liên lạc nữa!"
Từ lúc Phó Uyên vào cửa đến khi anh bỏ lại những lời này rời đi, tôi cũng chưa kịp nói chuyện, chỉ là sau khi anh đi, tôi chỉ yên lặng lắc đầu, một câu "Tôi không có" nhưng làm thế nào cũng nói không nên lời.
Mọi người xung quanh chỉ trỏ, tôi cũng không nghe thấy, chỉ cảm thấy đầu trống rỗng, tôi rõ ràng không làm những chuyện kia.
Những người họ hàng vốn vây quanh tôi chỉ trỏ đột nhiên giải tán, tôi vừa ngước mắt lên, liền thấy cha tôi đang ôm ngực dường như thở không ra hơi.
Tôi chẳng quan tâm gì nữa, vội vã chạy ra ngoài gọi y tá. Nhưng khi tôi cùng y tá đi vào, hơi thở của cha tôi đã ngừng lại.
Mẹ tôi chỉ vào tôi gào to: “Chính là mày. Là mày khiến ông ấy tức chết. Mày là hung thủ giết cha!”
Nước mắt chảy không ngừng, nhưng tôi một câu cũng không nói nên lời, chỉ liều mạng lắc đầu.
"Bây giờ cô cút ra ngoài cho tôi, cút ra ngoài cho tôi! Tôi coi như chưa từng sinh ra một đứa con gái như cô."
Những lời này là mẹ tôi rống lên, tâm tình bà đặc biệt kích động, hận ý trong đáy mắt khiến tôi đau đớn.
Vì để trấn an mẹ, tôi chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp, nhìn cha tôi một cái, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Nhưng tôi tuyệt đối không nghĩ tới, lời mẹ tôi nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi không phải là những lời khi tức giận. Bà thậm chí không cho tôi đi tham dự tang lễ của cha tôi, trực tiếp đem đồ của tôi ném ra ngoài.
Tôi quỳ bên ngoài linh đường của cha cầu xin mẹ tôi, muốn đi vào nhìn một lần, bà lại bảo chú tôi đuổi tôi đi.
Chú nói với tôi: "Trình Nam, cha con bị con làm cho tức chết. Nếu chú là con, thậm chí còn không có mặt mũi xuất hiện ở đây."
Tôi không nói chuyện, muốn phản biện cho bản thân,nhưng lời ở trong miệng làm thế nào cũng không nói ra được
Xung quanh có rất nhiều người đến phúng viếng đều nhìn tôi. Sau khi biết được cha tôi là bị tôi làm cho tức chết, họ đều nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ.
Trong đó cũng bao gồm Phó Uyên.
Chỉ là Phó Uyên khác với những người khác, ngoại trừ khinh bỉ ra, trong ánh mắt của anh ấy còn chứa đựng chán ghét.
Tôi tìm được mộ của cha, đứng trước bia mộ cả buổi sáng.
Ngay khi tôi sắp rời đi, bụng đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, đau đến mức tôi cúi gập người xuống. Cuối cùng là cố gắng chống đỡ đi đến bệnh viện.
Một mình tôi đến bệnh viện chụp CT. Ngày hôm sau lúc đi lấy kết quả, bác sĩ đề nghị tôi nằm viện, tuân thủ phương pháp điều trị.
“Là bệnh ung thư tuyến tụy giai đoạn giữa và giai đoạn cuối, không còn sống được bao lâu.”
Nghe thấy câu này, phản ứng đầu tiên của tôi là thở phào nhẹ nhõm, giống như sợi dây đàn kéo căng thật lâu đột nhiên buông lỏng.
Lần đầu tiên, tôi bắt đầu hy vọng cái chết sẽ đến.
Nhưng tôi không chấp nhận lời khuyên của bác sĩ, mà bắt đầu làm việc như một người không có việc gì, mỗi ngày ôm rất nhiều việc lên đầu mình.
Cho đến khi cơn đau bụng càng ngày càng dữ dội, không ăn được gì, tôi mới nghỉ việc, đi mua thuốc để kéo dài sinh mệnh.
Hai gò má tôi lõm xuống, đáy mắt thâm quầng, lần thứ ba đi bệnh viện mua thuốc, ngoài ý muốn chạm mặt Phó Uyên.
Trong tay anh ấy cầm một tờ danh sách, còn mang theo mấy hộp thuốc, hẳn là đi mua thuốc cho Mục Đào.
Phó Uyên chỉ nhẹ nhàng liếc tôi một cái rồi rời đi, nhưng tôi gọi anh lại: "Phó Uyên, tôi có thể nói chuyện với anh một chút không?"
Anh ấy vốn là không vui, có lẽ là thấy được khát vọng dưới đáy mắt tôi, hoặc có lẽ là thấy được vẻ mặt mệt mỏi của tôi, cuối cùng vẫn đồng ý: "Có chuyện gì cứ nói đi."
Giọng nói lạnh lùng như một người xa lạ.
Tuy rằng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhưng tim tôi như bị đâm thành nghìn mảnh.
Tôi cẩn thận mở miệng: "Phó Uyên, tôi bị bệnh, ung thư tuyến tụy, bác sĩ nói tôi không sống được bao lâu nữa.”
Đáy mắt Phó Uyên không có chút cảm xúc: "À, sau đó thì sao?”
Tôi hít sâu một hơi, hết sức khống chế cảm xúc của mình: "Ngày đó, tôi cũng không làm gì Mục Đào, chỉ là muốn cô ấy chăm sóc anh thật tốt mà thôi, tôi không có đẩy cô ấy.”
Tôi nghĩ Phó Uyên sẽ nghiêm túc suy nghĩ về tính chân thực từ lời tôi nói.
Nhưng không ngờ sau khi anh ấy nghe thấy lời của tôi, đáy mắt liền hiện lên vài phần châm chọc: "Trình Nam, cô sắp chết rồi vẫn còn phải tới châm ngòi li gián quan hệ giữa tôi và Đào Đào đúng không?"
Tôi vội vàng lắc đầu: "Tôi không có, tôi nói thật.”
Tôi cố gắng biện bạch cho mình, nhưng Phó Uyên lại không có nửa phần tin tưởng tôi
Đáy mắt châm chọc lại nặng thêm vài phần: "Cô có biết vì sao cô lại sinh bệnh không?”
Chính là báo ứng, báo ứng sự ác độc của cô hại đứa con của tôi và Đào Đào. Ngay từ đầu tôi còn cảm thấy tôi có lỗi với cô. Là tôi làm chậm trễ cô, nhưng cô thì sao? Quay đầu lại hại Đào Đào và con tôi.”
Anh ta nói một phen trực tiếp khiến tôi vô cùng bối rối. Thì ra ở trong mắt anh ta, tôi chính là người như thế.
"Trình Nam, bây giờ tôi vô cùng hối hận, tại sao tôi lại quen biết người ác độc như cô. Không chỉ hại người tôi yêu nhất, còn hại chết con tôi, loại người như cô căn bản không xứng đáng sống trên thế giới này."
Đây là câu cuối cùng Phó Uyên nói với tôi, cũng là câu cuối cùng trong đời này.
Đêm hôm đó, tôi uống rất nhiều rượu, nghĩ đến mười mấy năm qua giữa tôi và Phó Uyên.
Say một hồi, sau khi tỉnh lại, tôi đã trọng sinh trở lại đêm sinh nhật Phó Uyên, cũng là đêm tôi định buông tha cho Phó Uyên.
[Zhihu] Nước mắt đến muộn (6/..)
Tác giả: 爱人错过:你不是我的月亮
Edit: Corall
Beta: Mía ăn rau, Arrebol
Tôi nhìn dòng chữ "Sinh nhật vui vẻ" được nhập vào khung chat, gần như không hề nghĩ ngợi đã gửi cho anh ta vào lúc 0 giờ.
Tôi suy nghĩ một chút, phía sau bổ sung thêm một câu: “Mười mấy năm không thay đổi, năm nay cũng sẽ không thay đổi”.
Không ngờ Phó Uyên lập tức gửi tin nhắn cho tôi: “Chúng ta vẫn là bạn tốt nhất của nhau.”
Tôi nghĩ tới kiếp trước lúc ở bệnh viện, Phó Uyên nói với tôi những lời đó, đột nhiên cảm thấy châm chọc biết bao.
Mức độ “thật lòng” của những lời kia, cũng thật sự “thật lòng”.
Tuy nhiên những thứ này cũng không quá quan trọng, mà quan trọng nhất là tôi đã trọng sinh. Mặc dù căn bệnh của tôi vẫn là không cứu được, nhưng còn có thứ khác có thể sửa chữa.
Sáng hôm sau tôi trở về nhà một chuyến, dẫn chaa tôi đi bệnh viện làm kiểm tra, chỉ là rất kỳ quái, cha tôi không khám ra được bệnh gì.
Mẹ tôi ở bên cạnh kêu than: "Đã nói không có việc gì là không có việc gì. Con còn kiên quyết dẫn chúng ta đến đây kiểm tra. Không phải là rất lãng phí tiền sao?"
Kiếp này tôi với mẹ không có cãi nhau, vẫn là như trước kia chỉ cần vừa nhìn thấy tôi liền muốn lải nhải hai ba câu. Hiện tại so với kiếp trước, tôi nghe những lời này của mẹ liền nở nụ cười.
Cha tôi không kiểm tra ra bệnh tim, khiến tôi nhận ra rằng có thể có điều gì đó đã thay đổi sau khi tôi trọng sinh.
Vì vậy tôi đã đến bệnh viện để kiểm tra, nhưng thật đáng tiếc, tôi vẫn phát hiện ra ung thư tuyến tụy, là giai đoạn giữa.
Bác sĩ nói khả năng chữa khỏi bệnh này rất thấp, hơn nữa chỉ cần bắt đầu trị liệu, nhất định phải nhập viện.
Tôi từ chối, nếu nhất định phải chết, còn không bằng để thời gian đó cho tôi đi làm chút chuyện khác.
Ông trời đã cho tôi một cơ hội sống lại, thì tôi cũng không thể lãng phí vô ích.
Lần này tôi không hẹn Mục Đào ra ngoài nữa, mà mượn lý do tổ chức bù sinh nhật cho Phó Uyên để gọi Phó Uyên và Mục Đào ra.
Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, Phó Uyên và Mục Đào dường như không thân thiết như trước, ánh mắt Phó Uyên luôn dừng lại ở trên người tôi.
Tôi đặc biệt đặt một ít đồ ăn cho phụ nữ có thai, đưa tới trước mặt Mục Đào: "Cô đang mang thai nên tôi cố ý đặt đồ ăn riêng cho cô.”
Mục Đào ngược lại rất lễ phép nói lời cảm ơn. Phó Uyên ở một bên lên tiếng: "Ngoại trừ cái bánh ngọt này, em không có thứ gì khác đưa cho anh sao?"
Giọng điệu kia mang theo vài phần ủy khuất, tuy nhiên tôi chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười: "Có bánh ngọt đã là không tệ rồi, quà gì gì đó nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Phó Uyên vừa cắt bánh vừa lắc đầu cảm thán: "Quả nhiên, em thay đổi rồi, trước kia em đều tặng quà sinh nhật cho anh.”
Tôi không nói gì, sau đó Phó Uyên rất tự nhiên bắt đầu trò chuyện với tôi về quá khứ của chúng tôi.
Anh ấy nói thật ra anh ấy vẫn luôn biết là tôi ở sau lưng lấy đi những bức thư tình vốn nên được đưa tới tay anh ấy. Còn nói anh ấy thích nhất chính là lúc học trung học cùng tôi tản bộ dưới tán cây nhãn trên đường băng sân thể dục.
Vừa nghe tôi kể chuyện bát quái, vừa tản bộ, tất cả phiền não nháy mắt liền tiêu tan.
Từ hồi còn nhỏ tới khi trung học, chúng tôi hồi tưởng lại quá khứ của mình. Trong lúc này Mục Đào cũng không nói gì, vẫn im lặng ngồi yên, thỉnh thoảng lấy điện thoại di động ra chơi một chút.
Mãi cho đến cuối buổi hẹn khi sắp ra về, Phó Uyên nói hy vọng còn có thể cùng tôi quay trở lại sân trường trung học một lần.
Phó Uyên đột nhiên thay đổi, từ sau hôm ăn sinh nhật, anh ta bắt đầu thường xuyên tìm tôi nói chuyện phiếm.
Tôi nhớ rõ kiếp trước, sau khi hắn và Mục Đào dây dưa một chỗ liền bắt đầu cố ý tránh tôi. Hẳn là không muốn để cho Mục Đào hiểu lầm quan hệ giữa hai chúng tôi.
Thế nhưng kiếp này cũng không biết là chuyện gì xảy ra, hắn một chút cũng không tránh hiềm nghi. Hơn nữa đối với Mục Đào cũng không tốt như trước đó, giống như vì đứa bé trong bụng mới dây dưa một chỗ với nhau.
Ngay khi tôi đang nghi ngờ những điều này, Phó Uyên đột nhiên tới tìm tôi, nói với tôi, anh ta và Mục Đào đã chia tay.
Trong lúc nhất thời tôi có chút khiếp sợ, nếu tôi nhớ không lầm, cái thau của Mục Đào đã năm tháng rồi. Phó Uyên sao đột nhiên lại đề nghị chia tay với cô ấy?
Tôi cho rằng Phó Uyên sẽ nói sau này anh ta sẽ chịu trách nhiệm với đứa bé, nhưng tôi không ngờ câu đầu tiên của anh ta lại là: “Em rất để ý anh và cô ấy có con sao?"
Tôi làm sao cũng không ngờ Phó Uyên lại có thể nói ra những lời như vậy với tôi. Tôi vội vàng lắc đầu: "Sao có thể, hai người có con hay không đều không liên quan gì đến tôi. Tôi để ý làm gì?"
Nhưng anh lại đột nhiên ôm lấy tôi: "A Nam, anh sai rồi, chúng ta có thể ở bên nhau một lần nữa được không?"
Tôi muốn đẩy Phó Uyên ra. Nhưng cánh tay anh ta lại càng ôm càng chặt, cho đến khi tôi cảm thấy mình sắp nghẹt thở, anh ta mới buông tôi ra.
Tôi thấy được đáy mắt anh ta như thiêu đốt, chờ mong, còn có thứ tình yêu sâu đậm.
Điều này khiến tôi nhận ra rằng dường như có điều gì đó đã thay đổi ở kiếp này và kiếp trước.
Tôi cũng không trực tiếp trả lời Phó Uyên, mà tìm đại một lý do vội vội vàng vàng rời đi.
Nhưng Phó Uyên cũng không từ bỏ, mỗi ngày đều tâm tình với tôi. Còn nói ngay từ đầu anh ta và Mục Đào ở bên nhau chính là muốn xem phản ứng của tôi, muốn tôi quan tâm anh ta hơn.
Sau đó anh ta và Mục Đào chia tay, anh ta cũng cố ý giả bộ rất thương tâm, chính là vì ở cùng một chỗ với tôi, nhưng trong mấy năm đó, anh ta không cảm nhận được tình yêu của tôi. Cho nên sau khi Mục Đào trở về, liền đề nghị muốn chia tay với tôi.
Về phần Mục Đào mang thai, đó chuyện ngoài ý muốn.
Nghe những lời hắn nói, trong đầu tôi chỉ hiện ra hai chữ – LỐ BỊCH.
Thật lố bịch.
Nhưng lố bịch như vậy cũng có thể hạn chế cho tôi không ít phiền toái.
Mỗi ngày anh ta đều gửi rất nhiều tin nhắn cho tôi. Hẹn tôi đi chơi, có vài tin nhắn tôi sẽ trả lời. Lời mời của anh ta tôi cũng sẽ đồng ý, nhưng phần lớn thời gian tôi đều trầm mặc từ chối.
Sau đó dùng lý do bận rộn nhiều việc để đuổi anh ta đi.
Mỗi lần tôi trả lời tin nhắn của anh ta, hoặc hứa hẹn đi chơi với anh, anh ta sẽ vui vẻ thật lâu, dường như vĩnh viễn cũng không có chút nào ghét bỏ tôi.
Tôi cẩn thận tính toán thời gian, cứ qua vài ngày sẽ đi bệnh viện làm kiểm tra. Khi bắt đầu có triệu chứng bệnh giai đoạn giữa và giai đoạn cuối, tôi nhận lời Phó Uyên, cùng anh ta nói chuyện yêu đương.
Anh ta chỉ cần dẫn tôi ra ngoài hẹn hò, sẽ luôn mang theo một bó hoa hồng lớn chờ ở dưới lầu nhà tôi. Dẫn tới người qua đường liên tục quay đầu nhìn tôi.
Anh ta biết tôi thích đi chơi, cho nên đặc biệt lập kế hoạch đi du lịch muốn dẫn tôi đi du lịch, nhưng bị tôi từ chối.
Anh ta tan ca sớm hơn tôi, cho nên thường xuyên nấu cơm đưa đến chỗ làm của tôi khi tôi còn chưa tan ca
Sau đó ngồi một góc yên lặng, chờ tôi tan ca lại dẫn tôi đến quán cà phê ngồi một chút, đưa tôi về nhà.
Anh ta đặc biệt thích nắm tay tôi, còn thích lúc chia tay ôm tôi một cái, ở bên tai nói anh rất yêu tôi.
Nếu như là tôi của kiếp trước, nghe Phó Uyên nói anh ấy yêu tôi, tôi nhất định sẽ phấn khích đến mức không tìm được phương hướng.
Nhưng hiện tại, nghe được những lời này, trong lòng tôi không có nửa phần gợn sóng.
Tôi tính toán ngày tháng, cũng quan sát thái độ của Phó Uyên đối với tôi.
Trước khi thân thể tôi càng ngày càng kém, đây là lần đầu tiên tôi chủ động nói với Phó Uyên rằng tôi yêu anh ta.
Tôi rất yêu rất yêu anh ta, muốn sống cùng anh ta cả đời
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top