8
Lúc Cố Thanh Bùi tỉnh lại đã qua năm mới, anh quay đầu đi nhưng không thấy bóng dáng Nguyên Dương liền muốn đi tìm, thế nhưng anh bi ai phát hiện, mình ngay cả giường cũng không bò dậy nổi.
"Nguyên Dương?" Cố Thanh Bùi vừa lên tiếng đã sợ hết hồn, giọng mình lại khàn như vậy. Anh nằm ở trên giường trợn mắt nhìn nóc phòng, dù chẳng qua là nhổm người lên cũng cảm thấy từ eo trở xuống rã rời. Anh trong lòng thầm mắng Nguyên Dương, thế nhưng nghĩ tới những gì mình nói tối hôm qua, lại hình như là tự làm tự chịu.
Còn không chờ anh tỉnh lại, Nguyên Dương đã vào phòng, nhìn thấy anh trợn tròn mắt thì cười nói: "Chịu tỉnh rồi?" Hắn vừa nói vừa cởi áo khoác, chui lại vào trong chăn.
"Cậu đi đâu vậy?" Cố Thanh Bùi hỏi.
Giọng nói của anh cũng làm Nguyên Dương sững sốt một chút, hắn đưa tay sờ trán anh: "Đi làm cơm, anh. . . Có chỗ nào không thoải mái không?"
Cố Thanh Bùi giận đến trừng hắn một cái, thầm nghĩ: Chỗ nào cũng không thoải mái.
"Mấy giờ rồi?" Cố Thanh Bùi tức giận nói.
"Hơn mười giờ, " Nguyên Dương ngồi dậy giúp anh xoa eo, "Tôi nhìn anh một mực không tỉnh nên trước hết đi làm cơm đã. Anh muốn ăn lúc nào tôi sẽ đi hâm lại, như vậy được không, tiểu tổ tông?"
Cố Thanh Bùi trực tiếp bị chọc cười, Nguyên Dương đơn thuần được tiện nghi còn khoe tài, làm giống như là mình ủy khuất lắm vậy.
Nguyên Dương cũng mặc kệ anh tại sao cười, chỉ biết là cơ hội không thể mất, mất rồi sẽ không trở lại, hắn cúi người nhẹ giọng nói: "Để tôi xem nơi đó một chút, tránh nhiễm trùng."
Cố Thanh Bùi lập tức biến sắc, ban ngày ban mặt, còn có chuyện gì mất mặt hơn nữa không?
Nhưng Nguyên Dương không biết xấu hổ, loại chuyện này chính là không biết xấu hổ chiếm thượng phong, Cố Thanh Bùi dúi đầu vào trong gối, Nguyên Dương kiểm tra xong yên lòng, ngoài miệng còn không ngừng, tiến tới bên tai anh nói: "Lần sau nếu làm quá sức nữa, anh cứ nói với tôi."
"Tôi nói cậu sẽ nghe sao?" Cố Thanh Bùi nghiêng đầu trợn mắt nhìn hắn.
Nguyên Dương có chút chột dạ, ấp a ấp úng nói: "Kia. . . Vậy anh cứ đánh tôi, cắn tôi."
Thấy sắc mặt người ta hơi dịu lại, hắn lại thừa thắng truy kích: "Giữ đồ chơi kia cho tôi là được."
Cố Thanh Bùi hoàn toàn tiêu tan tức giận, mắt thấy Nguyên Dương giống như chó nhỏ nũng nịu ngoắc đuôi, hết xoa eo lại đến bóp chân cho anh. Được rồi, lòng Cố Thanh Bùi nghĩ, con người phải học cách chấp nhận số phận.
———————
Dựa theo tuổi tác của Cố Thanh Bùi hẳn nên thi vào đại học, thế nhưng anh đừng nói là cấp 3, ngay cả cấp 2 cũng chưa học qua. Cho dù bây giờ quốc gia đang khích lệ con cháu công nông đi học, nhưng thi vào trường đại học yêu cầu học lực tương đương cũng là cần thiết. Nếu như học hết bổ túc những khóa này, anh có thể bởi vì vấn đề tuổi tác không có cách nào tham gia thi nữa.
Cố Thanh Bùi chạy một chuyến đến một trường cấp ba của tỉnh. Anh ở trong thôn dạy học, cơ duyên xảo hợp biết được thầy giáo nơi này, cuối cùng rốt cuộc tìm được hiệu trưởng. Nhắc tới, bọn họ cũng biết Cố Thanh Bùi là một hạt giống học tập tốt, chẳng qua là gia cảnh quá bần hàn, chỉ như vậy trễ nãi. Dựa theo tuổi tác mà nói, anh nếu như có thể ở trong vòng một năm thi đậu cấp ba, trong huyện sẽ đồng ý phá cách trúng tuyển. Cố Thanh Bùi cảm tạ người ta, trở về thương lượng với Nguyên Dương chuyện này.
Nguyên Dương vừa nghe có hy vọng, lập tức muốn Cố Thanh Bùi buông việc trong tay xuống mà đi chuẩn bị thi trung học.
"Nguyên Dương, một năm không đủ cho anh chuẩn bị thi, nhưng áp lực cho em khi gánh vác cuộc sống của hai chúng ta quá lớn."
"Anh thử một chút đã, " Nguyên Dương ngồi vào trên giường, "Chỉ một năm thôi mà, em chịu đựng một chút liền qua, anh chịu đựng một chút cũng qua, coi như không thi đậu em cũng không mất mát gì."
"Nhưng mà —— "
"Cố Thanh Bùi, " Nguyên Dương đi vòng qua sau lưng Cố Thanh Bùi ôm lấy anh, "Chúng ta sau này nửa tháng làm một lần có được không?"
Cố Thanh Bùi bị hắn chọc cười, hy sinh này quá lớn rồi, đã như vậy thì thử một năm đi.
———————
Mùa hè năm 1956, Cố Thanh Bùi tham gia khảo hạch cấp ba trong huyện, anh chỉ kém hai điểm so với người trúng tuyển sau cùng, cuối cùng không thể trúng tuyển. Hiệu trưởng tìm anh, cũng rất lấy làm tiếc: "Thật ra thì những học sinh này thời gian chuẩn bị đều dài hơn cậu, một năm có thể thi được số điểm này đã rất giỏi rồi, nếu như nhà nguyện ý ủng hộ, tôi đề nghị cậu năm sau thi lại. Lấy tư chất của cậu, có lẽ học cấp ba có thể nhảy lớp."
"Cám ơn ngài, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ, một năm này để cho ngài phí tâm rồi."
———————
Cố Thanh Bùi về đến nhà, thừa dịp Nguyên Dương còn chưa về nhà đốt lò nấu cơm. Liên quan tới chuyện không thi đậu, anh vừa cảm thấy khổ sở thế nhưng lại có một tia giải thoát.
Một năm này cuộc sống thật đúng là náo loạn, Nguyên Dương trời chưa sáng đã thức dậy, nấu cơm nuôi heo ra đồng làm việc, rất khuya mới có thể về nhà. Bất kể là bên ngoài hay ở nhà, việc Nguyên Dương có thể thay anh làm thì tuyệt đối không để cho anh nhúng tay, mắt thấy Nguyên Dương gầy xuống một vòng lại một vòng, Cố Thanh Bùi quả thực đau lòng.
Coi như anh thi đậu cấp ba, tiền đi học kia lại ở đâu ra đây? Dựa vào Nguyên Dương một người sống hai mạng, anh không muốn làm như vậy, càng không thể làm như vậy. Giống như hai năm trước, cuộc sống ăn đủ no, mặc đủ ấm, anh đã coi là thỏa mãn, đến nỗi việc đi học cứ coi như là giấc mộng thời thơ ấu đi. Tỉnh mộng, con người ta còn phải sống với thực tế như thường.
Nguyên Dương lúc về đến nhà đã biết tin tức này. Hắn rất sợ Cố Thanh Bùi khó chịu, trong lòng tính toán để cho anh thi lại năm sau, chẳng qua là hắn còn chưa mở miệng đã bị Cố Thanh Bùi chặn lại.
"Nguyên Dương, em đừng khuyên anh, anh quyết định không đi học nữa."
"Nhưng mà anh—— "
"Ăn cơm trước, " Cố Thanh Bùi gõ một cái lên chén hắn, "Ngày mai anh và em cùng ra đồng."
Nguyên Dương không nói chuyện này nữa, thế nhưng trong lòng lại không buông xuống.
Buổi tối hai người nằm ở trên giường, Nguyên Dương tiến tới bên cạnh Cố Thanh Bùi, nhẹ giọng nói: "Em thật sự rất muốn để anh đi học, anh có thể đi học, em làm gì cũng vui vẻ."
Cố Thanh Bùi yên lặng chốc lát, kéo tay hắn qua: "Nguyên Dương, nếu như anh cứ thi lên mãi, cấp ba rồi đại học, cuộc sống như thế em phải trải qua bao lâu đây? Nếu như có một ngày, em ngã xuống, anh coi như ôm núi vàng núi bạc cũng có ý nghĩa gì chứ?"
Nguyên Dương không lên tiếng.
Cố Thanh Bùi ôm lấy Nguyên Dương, nhẹ giọng nói: "Không có em, anh cái gì cũng không có." Từ đó về sau, Nguyên Dương không đề cập tới chuyện Cố Thanh Bùi đi học nữa, chỉ cần Cố Thanh Bùi nghĩ thông, hắn cũng không có gì không thể tiếp nhận.
———————
Trở về làm một nông dân bình thường, thật ra thì hai người bọn họ cũng có thể trải qua cuộc sống thoải mái tự tại. Nguyên Dương có sức mạnh, mà Cố Thanh Bùi lại khéo tay. Có kỹ thuật mới, máy móc mới gì về, anh và Nguyên Dương đều học được cực kỳ nhanh.
Dụng cụ của đại đội được Cố Thanh Bùi xử lý gọn gàng ngăn nắp, mài lưỡi hái, sửa xẻng, thậm chí anh tự mình đục đẽo ra cái xẻng bằng gỗ, thời điểm nông vụ bận rộn có thể thay thế hàng thật. Hàng năm tích lũy, Cố Thanh Bùi còn suy nghĩ ra phương pháp làm sao tiết kiệm chi tiêu, tránh lãng phí.
Có thêm một người đa năng như vậy, hiệu suất sản xuất của đại đội bọn họ càng ngày càng cao. Mà Lưu Cường cách vách, ỷ vào thân thích nhà mình nhận chức vụ đội trưởng, thế nhưng thật sự là đức không xứng vị, người trong đội này khổ không thể tả.
———————
Cuối năm bình chọn tân tiến, đại đội của bọn họ vượt qua đại đội của Lưu Cường một khoảng lớn, trong đội tưởng thưởng Nguyên Dương một con gà mái. Tuy nói Nguyên Dương không thèm để ý những thứ khen ngợi này, hắn vẫn quý thứ có thể đẻ trứng đang cầm trong tay. Huống chi nhìn Lưu Cường không thoải mái khiến cho hắn rất hả giận, cả đường ngâm nga tiểu khúc vào đến cửa nhà.
Nguyên Dương lấy ra chút thịt heo, mặc dù cách ăn tết còn có mấy ngày, nhưng chuyện tốt như vậy vẫn đáng giá chúc mừng một chút.
Cố Thanh Bùi ở trong sân chẻ gỗ, chuẩn bị dựng một cái ổ cho con gà mái bảo bối này. Anh làm việc rất tinh tế, thậm chí mài bằng những phần nhọn của thanh gỗ, tránh đâm trúng gà.
Thời tiết lạnh, hai người ăn uống no đủ liền nằm dài trên giường. Người ta vẫn nói ấm áp nghĩ đến dâm dục, thêm nữa mùa nông đang rỗi rảnh quả thực không có chuyện gì làm, Nguyên Dương càng nằm càng có tinh thần.
"Cố Thanh Bùi, " Nguyên Dương lưu manh nhích lại gần, "Gần đây có phải chúng ta có chút thiếu vận động không?"
"Không, " Cố Thanh Bùi biết lòng dạ hắn đang muốn gì, "Anh hôm nay chạy một chuyến đến nhà cán bộ, còn làm ổ gà, có chút mệt mỏi."
"Cái này mà cũng mệt mỏi? Còn không phải là anh thiếu rèn luyện à?" Nguyên Dương nắm eo Cố Thanh Bùi, "Vận động một chút đi mà, thuận tiện khảo nghiệm em một chút luôn."
Cố Thanh Bùi quay đầu đi nhìn hắn: "Khảo nghiệm cái gì?"
Nguyên Dương vừa cười vừa lôi anh từ trên giường lên, để anh quỳ xuống rồi kéo tay anh ra phía sau, người gần sát tường, tư thế "quay mặt vào tường suy nghĩ".
Nguyên Dương mới vừa nằm sấp ở trên giường, ngực rất ấm áp. Phía trước Cố Thanh Bùi là mặt tường lạnh như băng, anh bị Nguyên Dương ôm từ phía sau, càng cảm thấy sống lưng kề sát nóng bỏng, kích thích như vậy anh có chút chịu không nổi.
Hết lần này tới lần khác Nguyên Dương cũng không phải người đàng hoàng gì, không chỉ một lát sau không ngừng, còn thấp giọng ở bên tai anh trêu chọc: "Đây là thuật bắt người trong bộ đội, rất dễ xài."
Cố Thanh Bùi cố gắng cách tường xa một chút nhưng bị giam giữa vòng tay Nguyên Dương, anh miễn cưỡng phân ra một tia lý trí: "Đây. . . là khảo nghiệm. . . em sao? Rõ ràng là. . . khảo nghiệm. . . anh. . ."
"Vậy thì cùng nhau khảo nghiệm."
———————
Thế nhưng cuối cùng ngày vui ngắn ngủi, hai ba năm công phu, trong thôn bắt đầu tổ chức công xã lớn, luyện sắt thép, hộ nhà nông không chỉ có không cho nuôi heo, ngay cả gà cũng không cho phép nuôi, những thứ này chỉ có thể xuất hiện ở trong đội.
Công xã xây phòng ăn, mới đầu có thể ăn no, thế nhưng dần dần, lương thực sản xuất càng ngày càng ít, mọi người ăn càng ngày càng nhiều, hơn nữa các đại đội báo lên sản lượng tồn tại gấp mấy chục lần thậm chí trên trăm lần số lượng, lương thực càng ngày càng gấp . Nguyên Dương và Cố Thanh Bùi lại bắt đầu bởi vì để cho ai ăn nhiều một chút mà so tài, mắt thấy trong khay chỉ có một cái bánh bao trắng, nhưng ai cũng không đụng vào.
Miệng lưỡi đã phí không ít, Nguyên Dương chỉ đành phải uy hiếp nói: "Anh không ăn em liền để nuôi heo."
"Em đút thử đi?" Cố Thanh Bùi mới không mắc lừa, "Mấy nhóc con kia của em sớm đã bảo người ta ôm đi."
"Mỗi người một nửa, được chưa?"
Cố Thanh Bùi gật đầu một cái.
Nguyên Dương rất ăn gian, bẻ một nửa lớn kín đáo đưa cho Cố Thanh Bùi, Cố Thanh Bùi cũng lười tranh, ồn ào đi xuống nữa, đồ ăn vào cũng tiêu hóa xong mất.
"Như vậy không được, phải nghĩ thấu triệt." Cố Thanh Bùi cắn một miếng bánh bao.
"Nếu không, thịt con gà mái mẹ kia?" Nguyên Dương nói.
Đoạn thời gian trước, người của công xã đem gia cầm gia súc đi hết, con gà này của nhà bọn họ bởi vì quá già, dù sao không sống mấy ngày nữa nên không đưa đi, làm công xã lãng phí lương thực.
"Không, " Cố Thanh Bùi trước mắt sáng lên, "Chúng ta dùng con này, đi đổi của công xã."
"Anh. . . ?" Nguyên Dương sợ hết hồn, "Nếu bị người ta biết được, anh không muốn sống nữa à?"
"Chúng ta cũng không phải trộm đâu, đám gà của công xã đều nuôi chung, cách năm ba ngày chết mấy con cũng không lạ, bây giờ quản lý chỗ đó cùng một đội với anh, anh sẽ nói thay anh ta làm mấy ngày, dù sao vợ anh ta mấy ngày nữa phải sinh con, nhất định sẽ đồng ý."
"Phải đi cũng là em đi." Nguyên Dương không muốn để cho Cố Thanh Bùi mạo hiểm.
"Thôi đi, lấy thành phần của em, bao nhiêu người nhìn chằm chằm, anh đi mới không có ai nghi ngờ."
Nguyên Dương biết Cố Thanh Bùi nói rất có đạo lý, thế nhưng hắn vẫn không yên lòng: "Vậy đem gà về để chỗ nào?"
Cố Thanh Bùi suy nghĩ chốc lát nói: "Phía sau sườn núi hoang."
Không qua mấy ngày, Cố Thanh Bùi liền đem một con gà mái trẻ tuổi khỏe mạnh thuận lợi đi ra, bỏ nó vào lồng nhốt ở trên sườn núi, thậm chí anh còn buộc mỏ nó lại, tránh cho nó kêu. Cứ như vậy, hai người ít nhất cách năm ba ngày có thể có một trứng gà để ăn, cũng coi là miễn cưỡng sống qua ngày.
———————
Lương thực càng ngày càng gấp, nạn hạn hán liên tục đưa đến sản lượng lao dốc, đến nỗi rau củ dại đều bị mọi người đoạt hết. Dù vậy, mỗi ngày đều có người chết, Cố Thanh Bùi và Nguyên Dương cũng đói bụng toàn thân sưng vù.
Nguyên Dương cùng người trong công xã lương thực quan hệ không tệ, mỗi một tháng có thể len lén lấy ra một chút bột gạo, tuy nói như muối bỏ biển, nhưng ít ra có thể sống.
Cố Thanh Bùi từ nhỏ dinh dưỡng đã không đầy đủ, căn cơ kém, mỗi lần nằm ở trên giường Nguyên Dương đều lo lắng anh còn có thể thức dậy hay không. Lấy chút lương thực trở về nấu cháo, Nguyên Dương lại cơ hồ đem tất cả đều múc vào trong chén Cố Thanh Bùi, mình chỉ uống chút nước cháo.
Có một lần Cố Thanh Bùi thừa dịp hắn không chú ý, len lén đổi chén, Nguyên Dương uống mấy hớp phát hiện nửa chén có gạo cháo, liền kín đáo đưa lại cho anh, gắng gượng nhịn đói một ngày. Từ đó về sau, Cố Thanh Bùi đàng hoàng ăn xong trong chén, rất sợ Nguyên Dương lại tự bỏ đói mình.
———————
Tối hôm đó, Nguyên Dương thay cả người quần áo đen, mặt đầy ngưng trọng ngồi ở mép giường: "Em phải đi đổi chút lương thực, nhà chúng ta, Bành gia, thậm chí toàn bộ trong đội cũng không chịu được nữa, tiếp tục như vậy sẽ có người chết."
"Hiện giờ ở đâu có lương thực chứ? Em lấy gì để đổi đây?" Cố Thanh Bùi hữu khí vô lực nói.
"Lấy vàng thỏi đổi ở chợ đen, em đã tính rồi, bốn thỏi vàng có thể cho mấy gia đình chúng ta sống một năm, chỉ cần bốn năm sau không gặp tai họa gì, chúng ta có thể sống."
"Nguyên Dương. . ."
"Đừng sợ, vẫn giống như lần đó, người khác hỏi tới anh cứ nói không biết, " Nguyên Dương nhẹ nhàng hôn má Cố Thanh Bùi một cái, " Chờ em, sẽ nhanh không đói nữa. . ." Nói xong hắn xoay người đi vào trong đêm tối.
Nguyên Dương cầm về sáu thỏi vàng, Cố Thanh Bùi nhìn chúng giống như nhìn thấy lương thực, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
"Lần này anh phải cùng đi với em." Cố Thanh Bùi nói.
"Không được, bên kia khắp nơi đều là cảnh sát mặc thường phục."
"Cũng bởi vì cái này anh mới phải đi, anh đi đổi, em giúp anh canh chừng. Coi như anh bị bắt, xét theo thành phần còn có thể nói được, em bị bắt coi như xong."
"Theo thành phần cũng không thể nói gì, đây chính là chợ đen!"
"Dù sao sẽ không nghiêm trọng hơn so với em, " giọng Cố Thanh Bùi mềm xuống, "Anh và em cùng đi, còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, ở nhà anh càng không yên lòng."
Nguyên Dương cãi không lại anh, cuối cùng chỉ có thể gật đầu.
———————
Cố Thanh Bùi đem một chút lương thực nhà còn dư lại toàn bộ cho vào nồi, hai người ăn lưng bụng, thừa dịp trời tối lên đường.
Chợ đen kế cận luôn có cảnh sát cải trang, cho nên người lão luyện đều rất cẩn thận, trước cùng người mua hàng bàn xong, lại đi chỉ định một chỗ khác, một tay giao tiền một tay giao hàng.
Cố Thanh Bùi nói muốn mua đồ, người nọ tự nhiên cũng phải nhìn anh xem có phải là thật sự có tiền hay không. Cố Thanh Bùi từ trong ống tay áo lộ ra một góc thỏi vàng, hai người thỏa thuận xong, buổi tối ba giờ sẽ lấy hàng đi.
Nguyên Dương vẫn luôn núp ở đầu hẻm, bọn họ ngược lại rất may mắn, từ đầu chí cuối không có người nào qua lại.
Nếu như đi trở về, hai người cũng không có sức lực, chỉ có thể đi hơi xa một chút, ở dưới mái nhà người ta núp ngủ một đêm.
Cố Thanh Bùi nằm ở trên chiếu, đầu thu thời tiết ngược lại không đến nỗi khắc nghiệt, chẳng qua là anh nhớ tới thời điểm này năm trước lúa mạch chín vàng đầy đồng, bụng càng cảm thấy đói. Nguyên Dương nắm tay anh: "Ngày mai sẽ tốt, ngày mai sẽ về nhà."
———————
Ba ngày kia thật sự là vừa lo lắng đề phòng, vừa mệt vừa đói, ngay tại ngày cuối cùng lúc mới vừa vào cửa thôn, trước mắt bọn họ xuất hiện một người —— Tiết Lâm. Người này ở đội của Lưu Cường, nhưng không tính là quan hệ rất tốt, gã chặt chẽ nhìn chằm chằm lương thực trong tay hai người.
"Mấy người đây chính là muốn bị bắt." Tiết Lâm lạnh giọng.
Nguyên Dương còn chưa kịp hành động đã bị Cố Thanh Bùi ngăn lại, anh đi lên trước một bộ dáng vẻ ung dung: "Tôi dám làm, tự nhiên là có người có thể bảo vệ tôi."
Tiết Lâm là một người trình độ không cao, nhìn bộ dáng này của anh nhất thời cũng nửa tin nửa ngờ. Cố Thanh Bùi nói tiếp: "Sở dĩ che giấu tai mắt người cũng là sợ làm lớn chuyện không tốt xử lý dọn dẹp, anh chỉ cần đồng ý không nói, cái này chính là của anh." Anh cầm trên tay một túi gạo nhỏ, chừng một cân, Tiết Lâm nhìn túi kia muốn nuốt nước miếng.
"Anh nếu như muốn cứ vạch trần chuyện này ra, ai cũng không thoát khỏi liên quan, " Cố Thanh Bùi đặt túi gạo kia ở trước mặt gã, "Bất kể nói thế nào, đừng để con trẻ ở nhà đói bụng."
"Được, tôi không nói." Tiết Lâm cầm lương thực lên, bước nhanh rời đi.
———————
Hai người len lén âm thầm vào nhà, vội vàng đóng cổng sân, lại lấy khóa sắt khóa lại từ bên trong, giấu lương thực vào trong hố đã đào sẵn.
Làm xong những thứ này, Cố Thanh Bùi chỉ cảm thấy chưa tỉnh hồn, khí lực cả người cũng rút sạch, còn chưa vào nhà đã tựa vào trên bậc thang.
Nguyên Dương lật đật ôm lấy anh, thế nhưng mình cũng không có sức lực bế người vào phòng, chỉ có thể rót chút nước cho anh, lại đi nấu một nồi cháo nhỏ.
Cố Thanh Bùi lúc thanh tỉnh lại còn dựa ở cạnh nấc thang, Nguyên Dương vội vàng dìu anh vào nhà, đút cháo từng chút từng chút một. Sắp một năm chưa ăn nhiều gạo như vậy, Cố Thanh Bùi uống từng hớp cháo, nước mắt không ngừng được chảy ra, bọn họ chuyến này thật sự là sống sót sau tai nạn.
Cố Thanh Bùi cầm tay Nguyên Dương, nhỏ giọng nói: "Mới vừa rồi, em có phải muốn giết hắn không?"
Nguyên Dương cúi đầu, trong giọng nói không giấu được hận ý: "Năm đó trong đám người Lưu Cường mang theo có hắn, cha em chết cũng vì hắn một phần. Bây giờ người chết nhiều như vậy, chỉ cần không để lại thương tích, mọi người chỉ xem là hắn chết đói."
Cố Thanh Bùi an ủi Nguyên Dương, mắt đỏ hồng nói: "Thế nhưng người nhà hắn có thể phát hiện, chúng ta thật vất vả mới sống sót, em. . . có nghĩ đến anh. . . còn có anh. . ."
Nguyên Dương kéo Cố Thanh Bùi ôm vào trong ngực, ôm thật chặt. Đúng vậy, ít nhất bọn họ sống sót, hắn dĩ nhiên không thể có chuyện, hắn còn phải chăm sóc Cố Thanh Bùi, bọn họ muốn bình bình an an qua hết cả đời này.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top