7

Cho dù một năm này phát sinh nhiều chuyện tệ hại, năm mới vẫn luôn khiến cho người ta mong đợi. Nguyên Cạnh đêm ba mươi về Nguyên gia ăn cơm, xong lại đòi muốn Bành Phóng tới đón.


    "Anh phát hiện em rảnh rỗi quá rồi đó, lúc không người nhận thì chạy đi mất, hiện thiên hạ thái bình lại đòi người ta tới đón, " Nguyên Dương ngồi ở trên ghế quở trách cậu nhóc, "Còn nữa, ăn tết cũng không ở nhà, lại đến nhà người ta ở, Nhị ca của em không chê em phiền à?"





    "Dĩ nhiên không chê, " nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Bành Phóng trực tiếp đẩy cửa đi vào, tự nhiên giống như là ở nhà mình, "Để tao dẫn nó đi, hai người. . . Ừm. . . Sang năm mới tốt đẹp!"


    ———————


    Nguyên Dương ngoài miệng ngại Nguyên Cạnh không ở nhà ăn tết, thật ra thì trong lòng vẫn có chút cao hứng, có người chạy đến trông giúp đứa trẻ còn không tốt sao? Cố Thanh Bùi rửa chén sạch sẽ, vào nhà xoa xoa tay, nói: "Dọn dẹp một chút rồi nằm xuống đi, trên giường ấm áp."


    Nguyên Dương nấu nước nóng, hai người tắm rửa một phen xong nằm dài trên giường. Mặc dù ấm áp dễ chịu, nhưng cũng không buồn ngủ.


    "Anh mệt không?" Nguyên Dương nhìn Cố Thanh Bùi.


    "Không mệt."


    "Vậy tôi lấy sách cho anh xem?"


    " Được."


    Nhắc tới Cố Thanh Bùi thật lâu không đụng vào sách, mỗi ngày xoay chuyển giống như con quay, anh cũng không có tâm tư nhàn rỗi đó.


    Cố Thanh Bùi cầm lấy sách tới nhìn một cái, quyển kia lại là hí văn, 《 Bá Vương biệt cơ 》《 Tứ Lang thăm mẹ 》. . . Đều là những vở khi còn bé anh thường xem.


    "Sao lại lấy quyển này?" Cố Thanh Bùi cười nhạt, "Rất lâu không xem rồi."


    "Anh không vui sao?" Nguyên Dương xoay mình nhìn anh, "Tại sao anh thích 《 Bá Vương biệt cơ 》 vậy? Tôi cho tới giờ chưa từng hỏi anh."


    Cố Thanh Bùi khép sách lại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve mặt bìa: "Hạng Võ một đời anh hùng, nhưng cuối cùng lại tự vẫn ở Ô Giang, mà Ngu Cơ để tránh ràng buộc hắn, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị đã chết trước mặt hắn."


    Nguyên Dương không lên tiếng, lẳng lặng nhìn gò má Cố Thanh Bùi.


    "Hồng nhan bạc mệnh, anh hùng đường cùng, bi kịch luôn là phát sinh như vậy. Tư Mã Thiên vì Hạng Võ lập sử ký, cũng coi là tột cùng khen ngợi, nhưng cuối cùng Hạng Võ không thể có được thứ mình muốn, Ngu Cơ cũng vậy."


    Cố Thanh Bùi cúi đầu nhìn cuốn sách đã có chút ngả vàng, nhẹ giọng nói: "Khi còn bé tôi cảm khái chí khí đế vương của Hạng Võ, cảm khái với một đời anh hào không biết làm sao, thế nhưng sau đó lớn lên, tôi càng ngày càng đau lòng Ngu Cơ đi theo, nàng vốn có thể có đường lui."


    "Những thứ nàng muốn còn cao hơn sự sống, vì vậy nàng không muốn sống nữa, " Nguyên Dương nói, "Có lời đồn Lưu Ban hậu táng Ngu Cơ, cũng là vì kính nể nàng đi."


    Cố Thanh Bùi quay đầu nhìn hắn, cười nói: "Những sách này của cậu ngược lại cũng không phải chỉ để trưng."


    Nguyên Dương đưa tay bóp eo anh.


    ———————


    Tuy nói các nông dân được chia đất, thế nhưng nhà này thiếu gia súc, nhà kia thiếu nông cụ, làm ruộng vừa mất thời gian lại phí sức. Cho nên chính sách từ bên trên xuống, phải làm hợp tác xã. Mọi người cùng nhau làm ruộng, cùng nhau gieo trồng, sản xuất đủ lương thực mình ăn, còn dư lại quốc gia thu mua thống nhất.


    Trong hai năm này, các thôn lục tục xây dựng nên đội sản xuất, quốc gia bắt đầu xóa nạn mù chữ, bắt đầu xây trường học khắp nơi. Cố Thanh Bùi là số ít người có học ở trong thôn, làm thầy giáo có thể kiếm điểm công, còn có thể ít ra đồng, Nguyên Dương lập tức tìm cán bộ báo tên Cố Thanh Bùi.


    Rất nhanh, Cố Thanh Bùi trở thành thầy giáo duy nhất của thôn Thanh Thủy, dù chính anh cũng mới hai mươi tuổi.


    ———————


    Trong nháy mắt lại đến mùa thu hoạch vụ thu, trường học cho nghỉ, đứa trẻ lớn một chút cũng đi theo người lớn ra đồng làm việc. Cánh đồng bắp và lúa mạch vàng óng là thứ người cả thôn dựa vào để sống, hơn nữa các nhà còn nuôi chút gà và lợn con, có thể qua một năm coi như không tệ.


    Làm xong thu hoạch vụ thu, các bà con vẫn tích lương thực trong nhà như cũ, phần quốc gia thu mua thì trở thành tiền tới tay, có thể đi mua chút đồ tết, hoặc là may cho mấy đứa trẻ vài món quần áo mùa đông.

    "Năm nay cũng có thể may áo khoác dài đi, " Nguyên Dương nằm sấp ở trên giường, trong tay nắm mấy tờ tiền mới vừa được phát, "Thầy Tiểu Cố?"


    "Còn có thể hàng năm may mới à, cái năm ngoái lại không phải là không thể mặc nữa." Cố Thanh Bùi rút tiền từ trong tay hắn ra, kẹp vào trong quyển sổ.


    Nguyên Dương ở trên giường lăn một vòng: "Anh dạy học mặc áo khoác dài rất tiện lợi, lại ấm áp. Anh nhìn mấy người đi làm trong thành đi, người ta mặc áo khoác dài đẹp biết bao."


    "Đẹp nhưng không thực dụng, " Cố Thanh Bùi nhảy xuống giường, cất quyển sổ vào trong ngăn kéo, "Năm nay cậu nói gì cũng vô ích. Ăn tết mổ heo đi, có thịt ăn so với cái gì cũng thiết thực hơn."


    "Được rồi, " Nguyên Dương ngồi dậy, "Tôi đi cho nó ăn lần nữa đây, xem nó có thể tăng hơn hai cân không."


    ———————


    Nguyên Dương thuộc đội sản xuất số một của thôn Thanh Thủy, mặc dù hắn thành phần không tốt, thế nhưng dẫu sao hắn cũng là người có học lại thông minh, không chỉ có sức lực mà còn biết dùng lực đúng cách. Giữa đại đội luôn trao đổi kỹ thuật mới, lần này thừa dịp thời gian rảnh rỗi giữa hai vụ, các đội phái người tạo thành một tổ học tập nhỏ, đi chung quanh xem một chút, Nguyên Dương là người may mắn này.


    Việc này vừa làm chính là làm hơn nửa tháng, trở lại liền ăn tết, Cố Thanh Bùi giúp hắn thu dọn đồ đạc, còn bỏ vào một chai xốt thịt nhà làm.


Đêm trước ngày lên đường, hai người nằm ở trên giường, Nguyên Dương nhìn Cố Thanh Bùi lẩm bẩm: "Ngày mai sẽ không có giường ấm áp dễ chịu để ngủ, còn phải ba người ngủ trên một cái giường đất."


    Cố Thanh Bùi cười nhạt, nhẹ giọng nói: "Nửa tháng rất nhanh, nếu cậu học được kỹ thuật mới gì đó, không chừng sang năm có thể sản xuất được nhiều lương thực hơn."


    "Tôi bây giờ cảm thấy chú Cố đặt tên cho anh đúng vô cùng, " Nguyên Dương cười nói: "Cố Hữu Lương."


    Cố Thanh Bùi bóp cánh tay hắn, lại bị hắn dùng sức kéo tới.


    Nguyên Dương để cho anh tựa vào trên ngực mình, khẽ vuốt ve bên eo anh, Cố Thanh Bùi đã sớm quen việc thân mật với hắn như vậy. Hai người ngủ chung trên một cái giường hai năm, đang lúc đùa giỡn đụng chạm đều là chuyện thường.


    "Tôi không có ở đây, anh sẽ không mất ngủ chứ?" Nguyên Dương nhẹ giọng nói.    Thanh âm kia xuyên thấu qua ngực truyền vào tai Cố Thanh Bùi, anh cười nói: "Cậu xem tôi là trẻ con mấy tuổi à?"


    Nguyên Dương không lên tiếng, bàn tay mơn trớn sống lưng Cố Thanh Bùi, ở bên hông anh nắn bóp không nhẹ không nặng, Cố Thanh Bùi có một lần nói đau thắt lưng, Nguyên Dương cứ như vậy tạo thành thói quen.


    "Cố Thanh Bùi, sau này tôi sẽ để cho anh ăn no, thừa dịp mấy năm này dạy học, anh dành ra chút thời gian thi đại học đi, tôi chu cấp cho anh."


    Cố Thanh Bùi nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn Nguyên Dương chốc lát: "Quên đi, như vậy cậu sẽ rất bận rộn, chúng ta ăn đủ no mặc đủ ấm tôi đã biết đủ, những chuyện kia cũng không cần —— "


    "Không được, " Nguyên Dương nhấn mạnh, nhưng lại có một tia buồn bã, "Tôi đời này không thể làm binh, thế nhưng anh không giống vậy. Anh phải đọc sách, lên đại học. Lời năm đó anh khuyên tôi, có muốn tôi lặp lại một lần cho anh nghe không?"


    "Vậy không giống nhau."


    "Không có gì không giống nhau, " Nguyên Dương nhéo mặt Cố Thanh Bùi một cái, bị hắn nhìn chằm chằm việc ăn uống hai năm, rốt cuộc có thể mò ra chút thịt, "Việc khác đều có thể nghe anh, nhưng chuyện này phải nghe tôi. Còn có, anh ăn nhiều một chút cho mập lên, anh so với con heo con tôi nuôi trong chuồng còn khó chăm hơn."


    Cố Thanh Bùi không tranh cãi nữa, anh có lúc nào không muốn đi học? Từ nhỏ đã muốn, thế nhưng từ nhỏ anh cũng biết hoàn cảnh của mình, huống chi nếu như anh thật sự học đại học có lẽ có thể mang Nguyên Dương vào thành sinh sống, trải qua cuộc sống tốt hơn. Thế nhưng anh vẫn nhẹ nhàng đánh Nguyên Dương một chút: "So sánh tôi với con gì đó?"    Nguyên Dương cười ra tiếng, biết đây là anh đồng ý.


    ———————


    Tới gần giao thừa, Cố Thanh Bùi tính một chút, Nguyên Dương không sai biệt lắm sắp trở lại, anh thu dọn sách rời trường học, chỉ thấy Tiểu Cạnh hướng anh chạy tới, anh ngồi xổm người xuống xoa đầu cậu nhóc: "Em còn muốn đọc sách à?"


    "Không phải, " Nguyên Cạnh lắc đầu một cái, "Anh Tiểu Bùi, anh em nói anh ấy về trễ hai ngày, tuyết rơi nhiều, đường núi bên kia không dễ đi, trễ nãi."


    "Ừm ,được. Anh biết rồi, vậy anh em có nói giao thừa có về kịp hay không không?"


    "Anh ấy nói không nhất định, chỉ có thể cố về sớm nhất."


    " Ừ, nếu như có cơ hội truyền lời cho cậu ấy, em bảo cậu ấy không nên gấp gáp."


    " Vâng, " Nguyên Cạnh gật đầu một cái, "Còn nữa, anhTiểu Bùi, giao thừa em muốn ở Bành gia, anh Chinh nói anh ấy đem sách từ trong thành về cho em."


    " Được, " Cố Thanh Bùi cười nói, "Vẫn là Tiểu Cạnh của chúng ta ngoan, anh em thì không thích đọc sách đâu."


    ———————


    Cố Thanh Bùi về đến nhà không khỏi có chút mất mác, năm nay sợ là không có cách nào cùng Nguyên Dương qua năm mới, đại khái anh phải trải qua giao thừa một mình trong ngôi nhà vắng ngắt này. Có lúc nghĩ nghĩ, có thể đây chính là nguyên nhân cha vội vã muốn mình lấy vợ sinh con, bất kể lúc nào cũng có thể có một người bầu bạn.


    Cố Thanh Bùi nhìn mấy khối thịt heo để ở sân sau . Anh nuôi heo một năm lại nuôi ra tình cảm, anh không đành lòng động dao, huống chi anh cũng sẽ không làm, chỉ đành phải tìm người hỗ trợ chọn một con bắt đi ra ngoài nhờ làm thịt, chờ lúc anh đi xem đã có sẵn thịt.


    Cố Thanh Bùi cho người giúp mổ heo một tảng thịt lớn, lại cầm lên một tảng lớn đưa đi Bành gia. Tiểu Cạnh đi theo người ta lâu như vậy, tuy nói mình và Nguyên Dương luôn luôn đưa ít đồ qua đó, hai nhà quan hệ cũng rất tốt, thế nhưng dẫu sao đều không phải là cuộc sống giàu có, bây giờ có chút thứ tốt phải cho người ta cầm một phần.


    Còn dư lại cũng không ít, Cố Thanh Bùi chặt chút thịt hầm, làm chút thịt muối, lại lấy đá cục trong chậu ra, đập bể bỏ thịt vào, cho nó đông lại, phía trên phủ thêm một tầng băng chống bụi, trời lạnh như thế này, có thể bảo quản được một khoảng thời gian.


    ———————


    Đảo mắt đến giao thừa, Nguyên Dương quả nhiên không thể về kịp. Cố Thanh Bùi gói sủi cảo, ngay cả thức ăn cũng không xào, dù sao một người ăn cũng không nhiều.


    Cố Thanh Bùi nhấc nồi sủi cảo xuống, thêm một chút giấm, trong sân lại truyền tới tiếng gõ cửa. Anh vội vàng chạy ra lấy then cửa xuống, kéo cửa về phía sau, trước mắt là Nguyên Dương đeo đầy bọc lớn nhỏ. Cố Thanh Bùi trong lúc nhất thời quên nên nói cái gì, chẳng qua là cười đến thấy răng không thấy mắt.


    "Không để cho tôi vào nhà à?" Nguyên Dương cười nói.


    Cố Thanh Bùi lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng tháo bọc quần áo trên người hắn xuống, lại kéo người vào nhà, đóng kỹ cửa cài then như cũ.


    "Tuyết lớn như vậy, sao cậu về được?" Cố Thanh Bùi vội vàng từ nhà bếp lấy cải xanh đi ra rửa sạch sẽ.


    "Thật ra thì qua đoạn đường núi kia là được, ngày đó thừa dịp tuyết nhỏ đi một ngày, sau đó xuống đến thôn Hà Nguyên, bọn họ dùng máy cày chở mấy người chúng tôi một đoạn. Tôi xuống ở cửa thôn, đường phố giờ này, tuyết có lớn mấy cũng không sao mà." Nguyên Dương vỗ tuyết trên ngưới, áo khoác và quần ngoài có chút ướt, liền cởi ra thả vào bên cạnh đống lửa hong khô.

"Cậu mau rửa mặt rửa tay đi, tôi xào hai món ăn." Cố Thanh Bùi vừa nói vừa chui vào nhà bếp đi xắt thịt heo.


    "Ấy ——" Nguyên Dương chưa kịp gọi anh lại, dứt khoát rửa tay rồi mở bọc quần áo ra, trừ chút quần áo của mình, còn có một chiếc áo khoác dài nửa mới.

    Nguyên Dương đi ra ngoài nhà, cầm xẻng nhỏ lên đào đất bên cạnh cây táo trong sân. Phía dưới là rượu nữ nhi hồng mấy năm trước hắn chôn, để nhiều năm như vậy, nhất định uống rất ngon.


    Hắn rửa sạch vò rượu, cầm hai chén nhỏ đi ra, rót chút rượu. Qua năm nay, hắn liền tròn mười tám tuổi, không có chuyện này trong quá khứ, thế nhưng theo như quy định bây giờ, hắn coi như người trưởng thành.


    Cố Thanh Bùi bưng hai mâm thức ăn đi vào, nhìn một bàn này có chút kinh ngạc: "Ở đâu ra rượu vậy?"


    "Năm xưa giữ lại, dưới gốc cây táo còn có năm vò, " Nguyên Dương đứng dậy cầm lên món áo choàng dài, "Mau thử một chút, xem có vừa với anh không."


    "Hử? Không phải nói xong là không may rồi sao?" Cố Thanh Bùi lập tức nhíu mày.


    "Đây không phải là may mới, là lấy cái trước đây của tôi sửa lại. Lúc ấy ăn tết, cha tôi may cho tôi nhưng quá nhỏ, căn bản mặc không vào được, vẫn để ở đáy rương, " Nguyên Dương lấy áo mặc lên người Cố Thanh Bùi, "Đoạn thời gian trước tôi vào thành, nhìn thấy một ông lão đang dọn lương thực. Nhà ông ấy ở trên tầng cao, tuổi đã cao thật sự lao lực, tôi liền giúp ông lão thu dọn. Kết quả tầng lầu đó toàn là người lớn tuổi, con gái đều đi làm không ở nhà, tôi liền dọn cho mấy hộ đó luôn."


    Nguyên Dương gài chặt nút áo cho anh, lui về phía sau hai bước quan sát một phen, cười nói: " Ừ, hợp với anh lắm, ước lượng bằng tay của tôi quả nhiên chuẩn."


    "Sau đó thì sao, quần áo làm sao đổi?" Cố Thanh Bùi quan tâm vấn đề tài sản hơn.


    "Yên tâm, một đồng tiền cũng không động, " Nguyên Dương biết tâm tư của anh, "Trên tầng lầu đó có một người là thợ may, tôi dọn đồ vào thì nhìn trong phòng ông ấy có rất nhiều cây vải, liền hỏi ông ấy có thể sửa một chiếc áo khoác dài không. Sư phụ kia người rất tốt, không chỉ có không lấy tiền, còn thêm vào rất nhiều bông, nói là mua nhiều để làm quần áo cho con trai, bây giờ cái này còn ấm áp hơn so với trước đây."


    Cố Thanh Bùi sờ vải vóc trên người, vải tốt chính là vải tốt, sau nhiều năm vẫn thoải mái lại đẹp mắt, anh ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Dương, nhẹ giọng nói: "Cậu phải dọn giúp cho người ta mấy trăm cân lương chứ?"


    "Tôi cũng không đếm, dù sao so với đọc sách, tôi càng thích công việc này mà." Nguyên Dương cười không da không mặt mũi, Cố Thanh Bùi lại biết việc kia mệt đến bao nhiêu, chẳng qua là hắn cho tới bây giờ cũng không nói với mình những điều này.

    "Được rồi, mau ăn cơm, sủi cảo nguội mất, " Nguyên Dương cởi áo khoác của Cố Thanh Bùi ra, bỏ vào trong ngăn kéo, "Uống chút rượu đi, ăn tết mà, hơn nữa, năm nay tôi đã mười tám."


    Cố Thanh Bùi cười nói: " Được, vậy thì uống chút đi."


    Anh không uống rượu, Nguyên Dương cũng biết, cho nên chỉ rót cho anh một chút. Bên ngoài tuyết càng rơi càng lớn, bọn họ ở trong phòng sưởi ấm, lại uống mấy hớp rượu, cả người ấm áp, Cố Thanh Bùi cảm thấy cuộc sống như vậy đã khiến cho anh rất thỏa mãn.


    ———————


    Ăn cơm xong, Cố Thanh Bùi đun mấy nồi nước đổ vào trong thùng tắm. Thùng tắm của Nguyên gia rất lớn, đổ ba lần mới qua nửa thùng, anh để cho Nguyên Dương đi vào ngâm, xua đi một thân khí lạnh.


    Nguyên Dương nhét người vào trong thùng, đột nhiên cảm thấy đồ chơi này không thể coi như là thùng, vừa lớn lại sâu, có thể chứa được hai người lớn. Hắn nhớ khi còn bé, Vương thúc thỉnh thoảng sẽ bỏ hắn và Cố Thanh Bùi vào thùng tắm cùng nhau, còn trêu bọn họ giống như là đang tắm cho heo.


    Cố Thanh Bùi lại bưng chậu nước nóng tới, để ở bên cạnh chờ sẵn, Nguyên Dương kéo kéo ống tay áo của anh nói: "Anh cũng vào tắm đi, đỡ phải đun nước lần nữa, thêm phiền."


    Cố Thanh Bùi không biết tại sao cảm thấy có chút lúng túng, có thể là Nguyên Dương mười tám tuổi, để cho anh cảm thấy không thể lại xem hắn là trẻ nít, anh vỗ vỗ bàn tay hắn, nói: "Thôi, cậu tắm trước đi, tôi lại đi đun một nồi nước."


    "Không muốn, thùng lớn như vậy cũng không phải là chứa không được, " Nguyên Dương không chỉ có không buông tay, còn kéo ống tay áo anh một cái, "Nhanh lên."


    "Tôi. . . Tôi lấy khăn lông đã." Cố Thanh Bùi xoay người vào nhà, anh nhất thời cảm thấy trên mặt có chút nóng hoảng, hai năm nay anh đã thành thói quen cùng Nguyên Dương chung sống, nhưng anh vẫn không quên những lời hắn đã nói trước đó.


    Nguyên Dương là đàn ông, chính anh cũng vậy. Thế nhưng từ nhỏ đến lớn, Nguyên Dương mang đến cho anh vui vẻ và an tâm mà ai đều không cách nào thay thế. Loại cảm giác đó giống như là, cuộc sống ở chung với hắn tràn đầy màu sắc, mà không còn là chân trời trắng xám vô tận.


    Cuộc sống của anh chìm trong một làn sương mù, mà Nguyên Dương chính là người đã kéo anh ra từng chút, từng chút một, coi như vấp ngã, hắn cũng sẽ ôm anh, bảo hộ ở trong ngực mình. Không biết từ khi nào thì bắt đầu, anh sẽ cảm thấy khủng hoảng đối với việc Nguyên Dương rời đi. Anh vốn tưởng rằng chỉ có thể tự mình cô đơn ăn tết, thế nhưng một khắc mở cửa thấy Nguyên Dương kia, anh thật sự rất rất vui vẻ. Mà trước mắt, anh nhìn Nguyên Dương trần truồng chỉ cảm thấy đỏ mặt tim đập, cho dù uống chút rượu cũng không đến nỗi say đến trong lòng như vậy chứ?


    Cố Thanh Bùi cởi nút áo ra, trong đầu loạn thành một đoàn, thế nhưng câu trả lời lại miêu tả sinh động. Anh không thích đàn ông, cũng chưa từng gặp qua người phụ nữ nào mình thích, ngoài người thân và sinh tồn ra anh thậm chí không có cảm giác gì, hết thảy vui vẻ cùng thỏa mãn, mất mát cùng bất an đều đến từ Nguyên Dương.


    Như vậy, nếu như Nguyên Dương là ý này, anh tựa hồ. . .


    Cố Thanh Bùi cầm khăn lông lên, leo vào trong thùng, nhất thời không dám ngẩng đầu. Men rượu khiến cho anh mơ màng trầm trầm, anh không dám nhìn Nguyên Dương nữa.    "Tại sao lâu như vậy?" Nguyên Dương một bên tưới nước lên người, một bên nhìn về phía Cố Thanh Bùi.


    " Ừ. . ." Cố Thanh Bùi nhất thời cứng họng.


    Nguyên Dương nhìn mặt anh có chút đỏ, liền quỳ đứng dậy tiến tới, nâng cằm anh lên: "Anh sao vậy? Có phải uống nhiều rượu rồi không?"


    "Không, " Cố Thanh Bùi cảm thấy đầu bộc phát hôn mê, "Chỉ là có chút hơi nóng."


    "Không phải lần đầu tiên uống rượu đều như vậy à, " Nguyên Dương cười lên, "Tôi khi còn bé trộm uống mấy hớp, kết quả nằm trên băng ghế dài ngủ, cha tôi còn đặc biệt chờ tôi tỉnh đánh tôi một trận."


    Nguyên Dương thu xếp cho mình xong, cầm xà phòng dính chút nước xoa lên đầu Cố Thanh Bùi: "Tôi giúp anh tắm."


    Nguyên Dương chỉ là tốt bụng, thế nhưng Cố Thanh Bùi cảm thấy mình muốn phát điên, phủi mấy cái liền gỡ tay Nguyên Dương ra, nhỏ giọng nói: "Để tự tôi, tự mình tắm. . ."


    Nguyên Dương cũng không để ý nhiều, chờ anh tắm xong thì đổi nước, lại thêm mấy chậu nước nóng, dội từ đầu đến chân mình và Cố Thanh Bùi một lần.

    Cố Thanh Bùi cầm lấy khăn lông vội vàng quay người qua, lau mình khô ráo, anh một bên cảm thấy ngượng ngùng, một bên lại cảm thấy Nguyên Dương thật sự giống như không có ý gì khác. Thế nhưng khi anh xoay người lại, một cái chăn lớn ở ngay trước mặt, Nguyên Dương bọc anh lại nghiêm chỉnh, trực tiếp ôm anh từ trong thùng đi ra ngoài thả vào trên giường.


    Nguyên Dương qua loa khoác một áo khoác mỏng bên ngoài, run lập cập chui vào phòng, chỉ thấy Cố Thanh Bùi bị bọc chỉ lộ ra cái đầu ở trên giường lăn lộn, muốn tháo ra chăn trên người.


    Nguyên Dương ha ha cười to, kéo chăn qua phủ lên chân mình, trêu nói: "Hay là anh cứ đi ngủ như vậy đi."


    "Mau mở ra cho tôi." Cố Thanh Bùi cảm thấy mình giống như một đứa trẻ con không thể tự lo liệu cuộc sống, tắm còn phải có người phục vụ trước phục vụ sau.

    "Được được được, để tháo ra cho anh." Nguyên Dương ôn nhu nói.


    Hai người tháo chăn ra, đang lúc tay chân luống cuống Cố Thanh Bùi đột nhiên phát giác mình nắm phải thứ gì đó. Nguyên Dương rên lên một tiếng, hai người đều cứng đờ.


    Cố Thanh Bùi phục hồi tinh thần lại, trong lúc hốt hoảng rút tay về, lại bị Nguyên Dương bắt lấy cổ tay. Ra trải giường bị Cố Thanh Bùi đè ở dưới người, nếu không phải trên người còn có một góc chăn, anh thật sự là muốn đào một cái hang để chui vào.


    Nguyên Dương nhìn Cố Thanh Bùi, thần sắc hốt hoảng trên mặt còn lộ ra một vẻ đỏ ửng, lỗ tai thẹn thùng đến đỏ bừng, cứ như vậy lẳng lặng nằm. Hắn thoáng giật giật đầu gối, trong bụng sáng tỏ, hóa ra không chỉ một mình mình không tỉnh táo.

    Hắn chậm rãi đến gần Cố Thanh Bùi, cúi đầu nhẹ nhàng đụng môi anh một cái, thậm chí không tính là hôn, Cố Thanh Bùi cũng chưa hề chạm tới, chẳng qua là rũ mắt xuống.


    Nguyên Dương ngồi dậy, Cố Thanh Bùi như phản xạ có điều kiện kéo chéo áo hắn. Nguyên Dương xoay người lại nhéo tay anh, nhẹ giọng nói: "Tôi đi tắt đèn."


    Trong phòng một mảnh đen nhánh, chỉ có một chút ánh sáng ngoài cửa sổ hất vào, thế nhưng trong đêm tuyết cũng cực kỳ ít. Nguyên Dương chui vào chăn, cúi sát bên người anh, cố gắng để cho thanh âm trở nên vững vàng: "Cố Thanh Bùi, những ngày qua. . . Anh có nghĩ đến tôi không?"


    ". . . Ừ."


    "Nghĩ tôi cái gì?"


    Nguyên Dương thậm chí có thể nghe tiếng tim mình đập, hắn muốn chăm sóc anh, muốn bên cạnh anh, muốn đưa anh đi học, càng muốn cho anh cuộc sống không buồn không lo. . . Thế nhưng hắn cũng muốn Cố Thanh Bùi có thể nghĩ về hắn, nhớ tới hắn.


    Cố Thanh Bùi vòng tay qua cổ hắn hôn lên, Nguyên Dương đang không đợi được câu trả lời trong nháy mắt sững sốt, ngay sau đó lại nghe được thanh âm dịu dàng của anh.


    "Nghĩ đến tôi và cậu chung một chỗ, kia sợ là cái gì cũng không làm, nếu như cậu làm gì đó. . . cũng có thể là chuyện bây giờ đang làm."


    Nguyên Dương kéo chăn một cái, đè người ở dưới thân. . .


    Bốn năm như một cái búng tay, hắn trải qua quá nhiều cũng mất đi quá nhiều. Thế nhưng hắn còn có một chút trông đợi, chính là để cho mình trở thành chốn về của Cố Thanh Bùi, để cho anh vô luận là ở đâu đều có một nơi có thể trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top