3

Nguyên Dương ngây ngô ngồi ở trên giường, nhất thời có chút hối hận, Cố Thanh Bùi sợ là không đếm xỉa tới mình nữa. Thế nhưng hắn lại rất rõ ràng, hắn không thể nào nhìn Cố Thanh Bùi tốt đẹp với người khác, đây là chuyện hắn không thể nhịn được.


Nguyên Dương đứng dậy đi tới nhà Bành Phóng. Bàn về ý đồ xấu không có người nào thành thạo hơn đứa bạn này của hắn, coi như làm lại lần nữa, hắn cũng phải đoạt lại Cố Thanh Bùi.


———————


Bành Phóng mới từ trong thành trở lại, mang về hai túi bột mì trắng, vừa vào nhà liền nhìn thấy môn thần bên cạnh, nhìn sắc mặt hắn thì không phải là chuyện tốt gì. Y vội vàng tháo hàng xuống, lôi người vào nhà.


"Ít ngày trước chia đất rồi, bây giờ lương thực cũng thu hoạch xong, mày còn phiền cái gì chứ?" Bành Phóng cầm chút đậu phộng ra, "Hay là ba mày nghĩ không thông?"


"Không phải, " Nguyên Dương nhéo sống mũi một cái, "Cố Thanh Bùi muốn kết hôn."


Bành Phóng thiếu chút nữa sặc đậu phộng.


"Đây không phải là chuyện vui à? Bên kia muốn nhiều lễ vật hay thế nào?"


Nguyên Dương ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Bành Phóng: "Tao không muốn để cho anh ấy kết hôn."


Bành Phóng cảm thấy mình giống như nhận ra được cái gì, nhưng lại không suy nghĩ ra rốt cuộc là gì, may mắn Nguyên Dương cũng không để ý có thể hù chết y hay không, trực tiếp nói ra.


"Tao thích anh ấy."


Bành Phóng trực tiếp cắn nát xác đậu phộng nuốt xuống.


"Người anh em, mày không có bệnh chứ ?" Bành Phóng vỗ vỗ tay lên mảnh vụn, "Anh ta là nam."


"Tao bất kể anh ấy là nam hay nữ, coi như anh ấy là quỷ tao cũng thích anh ấy."


"Ấy ấy ấy, lời này không thể nói bừa." Bành Phóng thiếu chút nữa bịt miệng hắn. Y nghĩ nghĩ, đột nhiên cảm thấy mình vẫn còn chậm lụt, ít năm như vậy Nguyên Dương vừa đụng đến chuyện của Cố Thanh Bùi là giống như thằng nhóc con nhìn con heo trong chuồng heo nhà mình vậy, y sớm nên nhận ra có gì không đúng mới phải.

"Mày là muốn. . . làm thế nào?" Bành Phóng cảm thấy Nguyên Dương nghĩ không phải chuyện nhỏ.


"Tao không thể để cho anh ấy kết hôn, " Nguyên Dương nhặt lên một hạt đậu phộng rơi ở dưới đất, "Mày giúp tao nghĩ biện pháp đi."


Nghe xong Nguyên Dương nói ngọn nguồn, Bành Phóng bóp ra một hạt đậu phộng nhét vào trong miệng, trong tay lại đi lấy một hạt khác, Nguyên Dương vỗ sau gáy y một cái: "Đừng ăn nữa, nghĩ đã!"


"Nghĩ cũng phải dùng đầu óc, cái này còn có thể nói có biện pháp là có à?" Bành Phóng lại nhét vào một hạt, nói lầm bầm, "Lại không ăn đậu phộng nhà mày."


Nguyên Dương thật sự là tâm phiền ý loạn, ở trong phòng vòng tới vòng lui, giống như đốt lửa trên mông.


"Tao nói, mày có thể nghỉ một lát không? Không chóng mặt à?" Bành Phóng kéo hắn một cái, "Tao cảm thấy nếu mày muốn phá rối chuyện này, mày phải khiến cho anh ta không kiếm nổi lễ vật đám cưới."


"Tao tính qua rồi, anh ấy bán lương thực năm nay, còn có tiền nhà dành dụm, qua hết năm giúp người khác làm chút việc, thật sự đúng là có thể góp đủ."


"Nếu như mày hủy đi số tiền mà anh ta góp đủ?" Bành Phóng nhìn Nguyên Dương, "Chiêu này khẳng định tổn thương, hơn nữa sau chuyện này Cố Thanh Bùi khẳng định khó chịu, mày nếu là không sợ anh ta oán mày, tao có thể tìm một người giúp mày trộm tiền của anh ta trên đường."


Nguyên Dương có chút do dự, hắn sao lại không sợ Cố Thanh Bùi oán hắn, thế nhưng trừ việc này hắn còn có thể làm gì chứ?


Bành Phóng nhìn ra được tâm tư của Nguyên Dương: "Anh em, mày xông ngang đánh thẳng, từ trước đến giờ cũng là muốn cái gì phải có cái đó, nhưng Cố Thanh Bùi thích mày không? Anh ta và cô gái kia dù không có tình cảm đi nữa, thế nhưng cuộc sống không phải là qua như vậy sao? Anh ta nếu không tình nguyện ở với mày, chẳng lẽ mày còn muốn cưỡng ép?"


Nguyên Dương không lên tiếng, Bành Phóng vào nhà cầm nửa chai rượu ra rót cho Nguyên Dương.


Nguyên Dương uống một hớp, rượu cay đi vào cổ họng, đốt đến có chút đau, hắn chưa uống qua mấy lần, chẳng qua là nhà xã giao nhiều, từ nhỏ cũng phải học chút ít.


Cố Thanh Bùi không thích hắn, một điểm này hắn rất rõ ràng, bất quá Cố Thanh Bùi thời điểm ở bên cạnh hắn đều cao hứng, trừ mình, không người nào có thể khiến cho anh ấy cao hứng như thế.


Bành Phóng không khuyên hắn nữa, Nguyên Dương cũng không phải người chịu nghe lời khuyên, hắn là một kẻ bướng bỉnh, cũng chỉ có roi của Cố Thanh Bùi mới khuất phục.


———————


Nguyên Dương đi về nhà mình, trên đường thôn tối thui, hắn ngược lại không sợ đi đường ban đêm, chẳng qua là đi ngang qua nhà Cố Thanh Bùi thấy trong phòng cũng tối đen.


Đúng vậy, bọn họ không nỡ đốt một ngọn đèn dầu, cây nến lại xông mắt, cứ để tự nhiên mặt trời lặn rồi lại mọc. Người hắn yêu phải chịu phần khổ này, hắn muốn cùng với anh, giúp anh chia sẻ, nhưng người ta không muốn.


Nguyên Dương về nhà nằm ở trên giường, suy nghĩ Cố Thanh Bùi phát hiện hành vi của mình sẽ trách hắn thế nào, sẽ tức giận, thậm chí đánh mắng hắn. Thế nhưng chỉ cần có thể giữ lại người này, hắn cái gì đều chịu đựng được, cái gì cũng có thể làm.


———————


Năm mới rất nhanh đến, chỉ cần không đề cập tới chuyện lập gia đình, hắn và Cố Thanh Bùi sẽ có thể ở chung hòa thuận. Năm ngoái Nguyên Dương đưa đi Cố gia chút đồ, năm nay phân chia địa khế xong không bằng năm trước không nói, hắn chỉ là sợ anh dùng lương thực dư đổi tiền, Nguyên Dương liền cứng rắn không đưa qua lương thực lẫn tiền.

Đây đại khái là một năm lạnh lẽo nhất của Nguyên gia. Một dĩa thịt, dĩa cá, hai dĩa rau, ba mâm sủi cảo, tuy nói so với nhà bình thường khá hơn nhiều, nhưng so với năm trước thật là mộc mạc, đừng nói tới năm nay là Nguyên thiếu gia xuống bếp.


Qua năm mới, Nguyên Cạnh đã bảy tuổi, Nguyên Dương nghĩ nghĩ năm ấy mình bảy tuổi, cha dẫn Cố Thanh Bùi vào cửa, nói với hắn đây chính là bạn đọc sách sau này của hắn. Thời điểm đó nhóc Thanh Bùi thật là gầy teo nho nhỏ, rất trắng , một chút cũng không giống đứa trẻ con nhà nghèo khổ, lông mi thật dài đổ bóng dưới mắt, dùng tư thế tiêu chuẩn chắp tay với Nguyên Dương, gọi một tiếng "Tiểu thiếu gia".


Nguyên Dương chỉ cảm thấy đứa trẻ lớn hơn mình mấy tuổi này thế nào lại nhỏ như vậy, nhìn lại mình khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo, trên bụng cũng đều là thịt, thật muốn đem cậu đút ăn cho mập một chút.


Về sau nữa, có người khi dễ nhóc Thanh Bùi, hắn đi đánh người ta, nhưng bởi vì là tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa khiến cho đám người kia chạy mất như một làn khói. Sau đó hắn liền quấn cha mời thầy cho mình, thuận tiện cũng dạy Cố Thanh Bùi.


Nếu như Cố Thanh Bùi là một tiểu nha đầu, có thể coi như là con dâu nuôi từ bé của Nguyên gia, chờ mình lớn thêm hai tuổi liền cưới anh ấy qua cửa, mỗi ngày chỉ đợi ăn uống đàng hoàng, không để anh ấy bị một chút ủy khuất nào.


Nguyên Dương phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy cha đang nhìn mình, vội vàng cúi đầu ăn cơm.


Mùng một rạng sáng giỗ tổ, Nguyên Lập Giang mang Nguyên Dương cùng Nguyên Cạnh đến trước mộ phần của Nguyên gia sau sườn núi dập đầu tế bái.


"Liệt tổ liệt tông ở trên cao, hậu bối khó mà gìn giữ tổ nghiệp, nhưng cầu tổ tiên phù hộ con ta bình an." Nguyên Lập Giang quỳ xuống trước mộ phần hồi lâu, cuối cùng mang bọn họ xuống núi.


———————


Đối với tuyệt đại đa số nông dân mà nói, năm nay thật sự là một năm tốt. Vốn là ăn không đủ no bây giờ có thể ăn no, vốn là vừa đủ ấm bây giờ có thể dư giả, giống như Cố gia vậy, có thể hấp một nồi bánh bao bột mì.


"Tiểu Bùi, con tiết kiệm chút bột đi, qua năm phải cho Triệu gia hai cân." Cha Cố Thanh Bùi một mực lẩm bẩm về hôn sự của anh.


"Cha, cha đừng bận tâm, con đã tính toán rồi." Cố Thanh Bùi suy nghĩ để cho cha qua năm mới thật tốt, đến nỗi tiền và lương thực chỉ cần anh làm nhiều thêm hai phần việc là có thể kiếm lại được.


———————


Đầu mùa xuân sau, bà con nông dân lục tục bắt đầu rải hạt giống, tưới đất, ngóng nhìn mùa thu có thể có một mùa vụ thật tốt.


Cố Thanh Bùi bận bịu vì khối ruộng nhà mình, cũng đi giúp người khác kéo chút đồ chạy chút việc, tiền thu vào từng khoản, từng khoản.


Nguyên Dương và Bành Phóng cũng không nhàn rỗi, mỗi người làm xong việc nhà liền thay nhau nằm vùng quan sát Cố Thanh Bùi, cuối cùng thăm dò được thời gian anh mang lương thực vào thành đổi tiền. Bành Phóng thông báo người nọ chuẩn bị, trên đường anh trở về sẽ cướp tiền đi.


———————


Cố Thanh Bùi đẩy xe gỗ nhỏ, phía trên chất mấy túi lương thực, anh sau nửa đêm từ nhà bắt đầu lên đường, đi tới trời sáng vào trong thành đổi tiền.


Nguyên Dương Bành Phóng mang người trợ giúp kia đi theo từ đằng xa, tối lửa tắt đèn Cố Thanh Bùi căn bản không nhìn thấy bọn họ. Nhắc tới, Nguyên Dương bọn họ có thể lấy xe đạp, thế nhưng làm vậy sẽ để lại nhiều dấu vết.


Thật vất vả chịu đựng vào đến thành, Bành Phóng đã sắp mệt mỏi tê liệt, Nguyên Dương giống như không có chuyện gì vậy cười nhạo y yếu ớt.


Mắt thấy Cố Thanh Bùi vào tiệm lương thực, Nguyên Dương nháy mắt kêu người nọ theo sau, thấy rõ tiền để ở nơi nào, đồng thời kín đáo đưa cho gã mấy tờ giấy lớn nhỏ giả làm tiền, tráo đổi treo đầu dê bán thịt chó, tận lực để cho Cố Thanh Bùi phát hiện trễ.


Người Bành Phóng gọi tới giúp vóc dáng gầy đét, nhưng thật sự đúng là đã luyện qua, lúc Cố Thanh Bùi đi qua một phố nhỏ đông đúc chật chội, gã đục nước béo cò tráo đổi được tiền.

Hai tờ giấy bạc nằm ở trên tay, một tờ năm mươi ngàn, một tờ mười ngàn, đại khái là Cố Thanh Bùi bán lương thực xong cộng tiền mang theo đổi thành số chẵn.


Nguyên Dương nhìn những tờ tiền kia, suy nghĩ Cố Thanh Bùi đi nửa đêm, đẩy lương thực sợ là tay cũng phồng rộp, trong lòng một trận chua xót, cảm thấy mình đặc biệt không phải người.


Bành Phóng nhận lấy tiền, từ trong túi lấy ra hai tờ mười ngàn đưa cho người nọ, dặn dò: "Chuyện này đời này không thể nói."


"Biết rồi." Người nọ gật đầu một cái, xoay người đi.


"Người này lai lịch thế nào?" Nguyên Dương hỏi.


"Năm xưa từng luyện tập lừa đảo, cần tiền cho bà chữa bệnh, cũng là một đứa trẻ khổ mệnh." Nguyên Dương nhìn Cố Thanh Bùi biến mất ở đầu hẻm, nghĩ đến lấy sự cẩn thận của anh sẽ không ở trên đường mở tiền ra xem, chỉ biết cách túi sờ một cái xem có ở đó hay không, mấy mảnh giấy kia ít nhất có thể lừa anh ấy một lát.


Bành Phóng nhìn Nguyên Dương nói: "Anh ta sẽ không kết hôn được nữa, Nguyên Dương, mày cũng không có cơ hội hối hận, bây giờ nghĩ xem nên thẳng thắn hay là cứ luôn lừa gạt anh ta tới cuối đi."


"Tap sẽ tìm cơ hội nói với anh ấy." Nguyên Dương chỉ là nghĩ cũng biết Cố Thanh Bùi sẽ khó chịu bao nhiêu, toàn bộ của cải cực cực khổ khổ cứ như vậy bị hắn cướp mất.

Bành Phóng nhét tiền vào trong túi Nguyên Dương, Nguyên Dương lại lấy ra kín đáo đưa cho Bành Phóng: "Quay đầu nhìn lại, Tiểu Cạnh đi nhà mày chùa cơm, mày cho nó nhiều thêm chút thịt đi."


"Hứ, " Bành Phóng liếc hắn một cái, "Từ nhỏ đến lớn tao có để nó thua thiệt bao giờ? Mày còn ở đó nhiều chuyện."


———————


Hai người như cũ đi theo Cố Thanh Bùi về thôn Thanh Thủy, Nguyên Dương từ nhà cầm chút đậu phộng đi đến nhà Cố Thanh Bùi. Hắn cần một lý do hợp lý để xuất hiện, hôm nay là ngày Cố Mạch và người nhà họ Triệu tới.


Nguyên Dương xách túi vải đi tới trước cửa nhà họ Cố, đã nghe được âm thanh bên trong.


Giọng của dì Vương có chút không biết làm sao: "Tiểu Bùi, không phải chúng tôi không muốn gia hạn, Viện Viện đã hai mươi mốt, ở trong thôn coi như là cô nương lớn tuổi rồi, bọn tôi chờ cậu gom đủ khoản tiền này lại phải một năm. Không nói một năm này sẽ không xảy ra chuyện rắc rối gì khác, Viện Viện của chúng tôi thật không chờ nổi, thế nhưng nếu chúng tôi không lấy những lễ vật này, người ta sẽ xem thường con gái nhà chúng tôi."


"Dì à, chúng ta thương lượng một chút nữa. . ." Cha Cố Thanh Bùi cũng ở trong sân.


"Dì Vương, dì nghe cháu nói, chuyện này trách cháu, thật sự trách cháu không cẩn thận. Dì cho cháu nửa năm đi, cháu sẽ gom được khoản tiền gấp đôi, dì xem như vậy được không?" Giọng Cố Thanh Bùi vội vàng.


Nguyên Dương nghe ra anh có bao nhiêu khó khăn chịu đựng, đây là đè nén ủy khuất cầu nhà họ Triệu tha thứ, hắn nhịn không được nữa, nhấc chân vào cửa.


"Dương Dương à, con tới rồi." Cha Cố Thanh Bùi chống gậy nói.


"Chú Cố, cháu tới thăm chú một chút."


Cố Thanh Bùi dĩ nhiên biết hắn là tới phá rối, thế nhưng trước mắt ván này căn bản không cần hắn phá.


"Được rồi, Tiểu Bùi, dì cũng không làm khó cháu, không có duyên phận, chúng ta cứ như vậy đi."


"Đừng, dì Vương, dì —— "


"Thanh Bùi, " Triệu Viện vẫn luôn không lên tiếng mở miệng, "Chúng ta nói một chút đi."


"Ấy, con là một cô nương mà, con ——" Dì Vương vội vàng ngăn nàng lại.


"Mẹ, chuyện này con làm chủ." Triệu Viện nghiêng đầu đi ra ngoài, Cố Thanh Bùi vội vàng đi theo.


Nguyên Dương không tiện theo, liền giúp Cố Mạch đỡ cha Cố vào trong nhà, để ông nằm ở trên giường.


"Chú Cố, " Nguyên Dương bưng ly nước cho ông, "Coi như Cố Thanh Bùi không thành hôn, chú cũng đừng bận tâm đến anh ấy, cháu nuôi anh ấy cả đời, cháu nói được là làm được."


Cố lão gia cố gắng cười một tiếng: "Dương Dương, nhiều năm như vậy nhà cháu đã giúp đỡ chúng ta đủ rồi. Bệnh này của ta nếu không phải năm xưa lão gia cho bắt mấy thang thuốc đã sớm không sống được, Tiểu Bùi làm không được bao nhiêu việc thể lực, nhà cháu cũng cho nó thời gian lâu như vậy, không thể cứ liên lụy cháu mãi."


"Đây không phải là liên lụy, " Nguyên Dương vội vàng nói, "Chú Cố, chúng cháu cùng nhau lớn lên, cháu cam tâm tình nguyện nuôi anh ấy, anh ấy chính là người của Nguyên gia chúng cháu, cháu sẽ cùng anh ấy chăm lo tuổi già cho chú. Chỉ cần chú đồng ý, cháu chính là con nuôi của chú."


"Ấy ấy, việc này không được, không được đâu, " lão gia tử khoát tay lia lịa, "Chú Cố nhận tấm lòng của cháu, Dương Dương, sau này bất kể Tiểu Bùi như thế nào, nếu nó quá khổ cực, cháu giúp đỡ nó một chút, bộ xương già này của ta đi cũng yên tâm."


Nguyên Dương còn chưa kịp mở miệng, Cố Thanh Bùi đã vào cửa gọi hắn ra ngoài.

———————


"Nguyên Dương, tôi vốn là không muốn mở miệng nói chuyện này với cậu, tôi ——" Cố Thanh Bùi nửa cúi đầu không dám nhìn Nguyên Dương.


"Anh muốn mượn tiền tôi, " Nguyên Dương không nháy mắt nhìn Cố Thanh Bùi, "Nhà đó muốn bao nhiêu?"


"Vẫn là những thứ kia, người ta đi về trước, cho tôi năm ngày để gom tiền, " Cố Thanh Bùi ngẩng đầu lên, vành mắt đã đỏ, "Viện Viện thành thật nói với tôi, bởi vì nàng tuổi tác đã lớn nhà cũng cuống cuồng, bọn họ bên kia có một người điều kiện tốt đang theo đuổi nàng, cho nên. . . Dù sao đều là không có cơ sở tình cảm, thật ra thì. . . Thật ra thì. . ."


"Thật ra thì đều giống nhau, " Nguyên Dương chặt chẽ nhìn chằm chằm anh, "Cố Thanh Bùi, anh tại sao, tại sao phải muốn một người ai cũng đều giống nhau? Anh tình nguyện sống với một người như vậy, cũng không cần tôi sao?"


"Nguyên Dương, bây giờ không phải là thời điểm giận dỗi —— "


"Tôi cho tới bây giờ đều không phải là giận dỗi với anh, anh hôm nay mất tiền, đều là tôi ——" Nguyên Dương muốn nói ra sự thật, dù là Cố Thanh Bùi trách hắn, hắn chính là muốn buộc anh nhìn thẳng tình cảm của mình, thế nhưng hắn chưa kịp nói xong.


"Thanh Bùi!" Trong phòng truyền tới tiếng la của Cố Mạch, "Cha hộc máu!"


Hai người vội vàng chạy vào trong nhà, Cố Thanh Bùi vừa giúp cha thuận khí, vừa kêu Nguyên Dương đi tìm thầy lang.


Nguyên Dương nhấc chân chạy, cơ hồ là xông vào nhà người ta, kéo người về Cố gia. Lý đại phu coi như là thầy lang duy nhất trong thôn, loại chuyện khẩn cấp này cũng không cách nào đi vào thành mời người.


Lý đại phu nhìn một chút Cố lão gia, trước kia cũng từng xem bệnh cho ông, coi như là hiểu, lần này nhìn xong nhưng gọi Cố Thanh Bùi và Cố Mạch ra, lắc đầu một cái thấp giọng nói: "Số mạng đã hết, chỉ được mấy ngày, chuẩn bị hậu sự đi."


Mũi Cố Mạch chua xót, bụm mặt không dám khóc thành tiếng, Cố Thanh Bùi đưa đại phu ra cửa, xoay người lại ôm chị vào trong ngực, dù là mình cũng đã lòng như dao cắt. Nguyên Dương giống như hóa đá vậy, mình lần này gây ra đại họa, bệnh của chú Cố đã rất nặng, hôm nay nhất thời cuống cuồng liền...


Nguyên Dương không dám nói nữa chuyện hắn phái người cướp Cố Thanh Bùi, anh sẽ hận chết hắn, ngay cả chính hắn cũng hận không được bóp chết mình.


———————


Cố Thanh Bùi và Cố Mạch canh giữ ở trước giường Cố lão gia, không ngủ không nghỉ, Nguyên Dương muốn đến trông thay bọn họ, đổi bọn họ đi nghỉ một lát, thế nhưng hai người đều không đồng ý.


Đêm khuya ngày thứ hai, Cố lão gia tỉnh, Cố Thanh Bùi vội vàng tiến tới bên cạnh ông: "Cha, cha cảm thấy thế nào?"


Cố lão gia nhìn Cố Thanh Bùi một chút, lại nhìn Cố Mạch một chút, cười một tiếng: "Mạch Tử. . . Cho cha một cái bánh bao bột trắng nóng đi. . ."


"Được, được, con đi làm, cha chờ con." Cố Mạch lau lau nước mắt, xoay người chạy vào phòng bếp.


"Tiểu Bùi. . . Không phải là bởi vì con đâu, cha chính là. . . Đến lúc đó, mẹ con tới gọi ta. . ." Cha Cố vừa nói, một giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống, Nguyên Dương ở ngoài cửa nghe, nước mắt rơi như mưa.


"Cha. . ." Cố Thanh Bùi nắm tay cha, khóc không thành tiếng, "Cha đợi thêm một chút, con sẽ cưới Viện Viện vào cửa mà, cha. . ."


Cố lão gia lắc đầu một cái: "Dương Dương đâu. . . Ta gặp Dương Dương một chút. . ."


"Cậu ấy ở đây, Nguyên Dương." Cố Thanh Bùi hướng cửa kêu một tiếng, Nguyên Dương lập tức vào phòng.


"Chú Cố. . ." Nguyên Dương nức nở nói, "Xin lỗi. . ."


"Đứa nhỏ ngốc. . . Cháu lại không sai, " Cố lão gia kéo tay hắn, "Dương Dương, cháu đồng ý với chú. . . Được không?"


"Vâng, vâng, " Nguyên Dương nước mắt tuôn rơi, "Cháu chiếu cố anh ấy cả đời, chú. . . Cháu có một hớp cháo sẽ cho anh ấy một hớp."


Cố Thanh Bùi quay mặt đi, khóc không thành tiếng.


"Ừm. . ." Cố lão gia cười, "Thiếu gia. . . Thay mặt ta cảm tạ lão gia. . ."


"Chú. . . Đừng nói như vậy. . ."


Cố Mạch bưng một chén cháo cùng một cái bánh bao đi vào, Nguyên Dương vội vàng tránh ra. Cố Mạch xé một miếng nhỏ bánh bao đưa đến mép lão gia, ông lại không há miệng, chẳng qua là nhẹ giọng nói: "Ăn không vào. . . No. . ."


Ông đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào trên bụng hơi nhô lên của Cố Mạch, cười một tiếng: "Mạch Tử. . . Ủy khuất con. . ."


Cặp tay khô héo kia cứ như vậy rơi xuống, không có chút nào tức giận khoác lên mép giường, Cố lão gia vĩnh viễn nhắm lại cặp mắt đã nhìn hết đau khổ kia.


"Cha! —— "


———————


Vạn vật hồi phục, nhưng Cố gia nhuộm một tầng thuần trắng, Nguyên Dương chạy trước chạy sau giúp đỡ Cố Thanh Bùi, vừa bỏ tiền lại xuất lực.


Cố Thanh Bùi nhiều ngày chưa ngủ, người gầy đi một vòng, thật giống như chỉ còn dư lại xương.


Nguyên Dương có thể làm cũng chỉ có mỗi ngày buổi tối ôm anh vào trong ngực, để cho anh có thể có chốc lát an ủi.


Mấy ngày sau hạ táng Cố lão gia, mộ phần Cố gia có chút xa xôi, đội ngũ đưa tang đi rất xa, Nguyên Dương sợ người ta ngại phiền toái, trước đó nhét vào ít tiền cho bọn họ.


Sau khi đám người tản đi, bởi vì Cố Mạch mang thai, Trương Hà trước hết đón nàng về. Cố Thanh Bùi một mình quỳ xuống trước mộ phần, nước mắt đã chảy khô, cứ như vậy ngơ ngác không biết nhìn về phương nào.


Nguyên Dương đi tới quỳ xuống bên cạnh anh, kéo anh vào trong ngực, đầu tựa trên ngực mình. Hồi lâu, người trong ngực đột nhiên khóc lên: "Nguyên Dương, ở cùng tôi. . ."


"Tôi ở đây, tôi ở đây." Nguyên Dương nghẹn ngào, vỗ nhẹ lên tấm lưng thon gầy của Cố Thanh Bùi, hắn rốt cuộc ở năm mười lăm tuổi cảm nhận được lòng như dao cắt. Đó là sai lầm hắn cả đời không cách nào đền bù cũng khó mà mở miệng, để lại cho hắn chỉ có hối hận sâu đậm cùng không biết làm sao.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top