Fight
Warning: Bạo lực, ngôn ngữ không phù hợp, ...
Chú ý truyện hoàn toàn hư cấu và thuộc về trí tưởng tượng của tác giả !
===
Châu Kha Vũ may mắn tìm thấy túi, có điều không đủ may mắn để dễ dàng về nhà.
Giang Ca chống tay vào gậy gỗ, áo sơ mi bẩn của gã lấm lem để hở vùng ngực có hình xăm lố lăng chưa từng thấy. Đằng sau gã là ba bốn người nữa, ai nấy đều trông chẳng có vẻ gần gũi là bao.
Châu Kha Vũ thở dài, biết trước sẽ gặp phải cảnh này thì thôi cứ vất tập hồ sơ đi, về nhà làm lại có phải đỡ cực hơn không. Giờ thì hay rồi, tối nay không chết thì cũng là tàn tật trở lại. Đúng là nghiệt ngã.
_ Thằng khỉ này, mày cũng vui đấy nhỉ? Biết tao tìm mày lâu lắm không?
Giang Ca gõ gậy vào tường một tiếng thật kêu, hất hàm lên nhìn Châu Kha Vũ đầy thách thức. Y Tịch Nhi vốn là bảo bối của gã, gã chưa từng làm trái ý cô nàng bao giờ mà thằng khốn này dám lừa gạt nàng, không đập nó ra bã hôm nay tên gã đổi thành họ Châu.
Châu Kha Vũ nghiêng đầu, dính vào rắc rối lớn như vậy, tốt nhất nên giảng hoà thì hơn, một mình hắn làm sao có thể đánh lại 4, 5 con người ngoại cỡ Giang Ca. Toàn mấy kẻ đầu trâu mặt ngựa chỉ biết dùng vũ lực giải quyết vấn đề, cho Châu Kha Vũ mười cái não bây giờ cũng không nghĩ ra được kế sách nào hợp lí.
Hắn cười cười híp mắt vào thân thiện phải biết:
_ Ấy người anh em, có gì từ từ nói. - Hiện tại cứ phải kéo dài thời gian thì mới khiến tuổi thọ không suy giảm được. Châu Kha Vũ dĩ hoà vi quý, muốn động khẩu chứ nhất quyết không động tay, hắn chẳng phải loại người thích đánh đấm gì cho cam, giữ mình lành lặn đến bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. - Ít ra cũng không cần phải manh động làm gì chỗ đông người thế này chứ?
Châu Kha Vũ hiền hoà bao nhiêu thì Giang Ca càng cảm thấy ngứa mắt bấy nhiêu. Những thằng công tử bột cả ngày chỉ biết ngồi một chỗ ngâm thơ uống trà thì làm được cái đách gì. Y Tịch Nhi vốn mỏng manh mềm yếu, tay trói gà thì không chặt, sau một đợt đi theo Châu Kha Vũ liền hồn bay phách tán, nguyên một tuần rồi không ăn uống gì chỉ có thẫn thẫn thờ thờ như xác không hồn.
Mẹ nó, cái cảm giác bực tức trào lên bụng khiến xương cốt Giang Ca đều nóng lên, gã vung gậy phá vụn chiếc bàn hoa bên cạnh hành lang.
Tiếng động lớn thành công lôi kéo sự chú ý của nhiều người qua đường đến xem, nhưng chẳng ai nán lại, họ biết, chỗ lưu manh tìm nhau kiếm chuyện xông vào chỉ có về nhà ăn cám thôi. Mà cái chàng thư sinh bị bọn đòi nợ xấu kia trông nom vẻ đàng hoàng mà lại dính vào ba cái đám ăn học không ra gì này cũng ghê gớm thật.
Châu Kha Vũ từ đầu đến cuối hít thở không thông, đại não bắt đầu vận động để lựa chọn giữa một ngàn lẻ một cách thoát thân trước tình huống éo le của cuộc đời hay xin dừng lại vài giây để viết di chúc. Hắn đỡ trán, muốn chuồn êm nhưng cái chỗ này thì biết trốn đi đâu được?
Lối đi chỉ rộng một mét rưỡi, cả vài ba tên đàn ông to cao vây kín hết chật ních dọc bờ cửa.
Giang Ca bẻ khớp cổ cái rắc, điệu bộ dửng dưng của Châu Kha Vũ khiến hắn muốn xé tan khuôn mặt giả tạo đó ra.
Gã nói: Hôm nay mày tới số rồi.
Cái đệt!
Lực đánh không nhỏ giáng xuống đập lõm cả nền gỗ tầng trên, Châu Kha Vũ kéo chân lùi về lách người tránh cả sức nặng của thanh sắt dài hơn cả mét trùn lại. Giang Ca nghiến răng nghiến lợi, lao tới vung tay không hề thường tiếc.
Hỏng rồi, một giọt mồ hôi mặn chát chảy dọc theo thái dương, khẽ ngấm vào đầu lưỡi cay xé. Hai mắt gã côn đồ sáng quắc như đèn pha ô tô, mạch máu nổi lên đỏ lòm trong đôi con ngươi hẹp dài. Mắt Giang Ca thuộc loại mắt mỏng, lòng trắng thì nhiều lòng đen thì ít, lướt qua cũng thấy rõ là một tên không tốt đẹp gì cho cam.
Rồi thêm mấy tên khác cũng bắt đầu rục rịch tiến lên, hôm nay họ nhất quyết không xử đẹp Châu Kha Vũ liền không về nhà.
Thân đương nhiên có học võ, nhưng học võ đến đâu hắn cũng chỉ có thể coi là có thể tránh được vài đòn thôi.
Hai tên giang hồ to như bò mộng bắt lấy tay Châu Kha Vũ, lại bị hắn cúi người tránh được, ngáng chân roạt một vòng, Châu Kha Vũ trườn người sút ngã một tên khác có mái đầu đỏ lởm chởm như cái chổi lông gà. Giang Ca chưa đập trúng tên oắt con kia được nổi một phát , trực tiếp ném gậy vào một xó tung nắm đấm đến.
Châu Kha Vũ đang bận đối phó với hai ba người đột nhiên gáy bị nắm tới, dúi cả người hắn quỳ dập đầu vào bờ tường lạnh ngắt. Đầu óc choáng váng sao bay đầy đầu mắt tối đen thui, Châu Kha Vũ bặm môi đến mức bật cả máu. Chết tiệt!
Hắn giãy người lên không thành, vừa định hình mở mắt liền hứng trọn thêm cú đấm của Giang Ca. Gã nắm chặt tóc Châu Kha Vũ, ngửa cổ đập mạnh trán của hắn xuống sàn nhà. Máu tươi ứa ra tanh nồng, nhuốm đỏ một bên mắt trái.
Châu Kha Vũ nằm bẹp dưới sàn, hai tay bị quặp kín bưng đè lại phía sau. Thần trí hắn dường như không còn liền mạch được như cũ nữa, cơn choáng váng mòng mòng phủ lên thị giác, ngay cả đám người trước mắt nhìn cũng mờ mờ ảo ảo luôn rồi.
Giang Ca ngửa cổ ưỡn ngực ra phía trước, dưới bóng ánh sáng lẻ tẻ rơi giữa vạt áo lấm bẩn những bụi với bụi, gã cười, một nụ cười man rợ.
Giang Ca nhấc chân lên, hạ xuống.
_ Này thì thằng chó con!
Đế giày đinh nặng dậm mạnh xuống, ma sát với vùng da thái dương mềm, máu dính bết dưới nền đất và da dày nâu đen sáng loáng. Gã lấy chân miết đầu Châu Kha Vũ, đem đám máu trên đầu tên sinh viên loang lổ thành một chập.
Mắt Châu Kha vô hồn, chân tay buông thõng vô tri mà chống đỡ, Giang Ca đắc chí đá đá một bên má hắn. Máu tươi hộc lên cổ họng, tanh nồng trong miệng và khoang phổi người nằm rạp dưới đất.
Tiếng cười hả hả bốn xung quanh, Giang Ca tự thấy mình thật giỏi quá đi thôi, chỉnh cho tên khốn nạn Châu Kha Vũ một trận dở sống dở chết. Gã ngồi xổm xuống nhìn thân thể bẹp dí chẳng khác một xác chết dưới chân mình, những ngón tay thô kệch của gã lướt lên khuôn mặt thảm hại đã bầm tím hết một nửa, ngón cái gã vẽ lại viền mắt, khóe môi, quầng má cao gầy của tên ranh con dám cả gan làm hại người gã ngày đêm nhung nhớ.
Một cái tát.
Như thế có vẻ cũng không mĩ mãn lắm cho một màn giang hồ đánh ghen ha. Má trái Châu Kha Vũ be bét chất lỏng đặc sệt nhớp nháp, má còn lại thì hằn rệp năm đầu ngón tay rát chói.
_ Cũng đẹp trai quá hén, nhưng mẹ kiếp lần này mày sờ vào nhầm người rồi.
Giang Ca nâng mặt Châu Kha Vũ lên, một tên trong đám phòng hờ hắn vùng dậy chạy mất liền dùng chân đạp một phát lên bóng lưng ướt nhẹp mồ hôi. Châu Kha Vũ hổn hển hít những ngụm không khí đắng khé, cựa quậy cái đầu tránh đi bàn tay dơ bẩn của Giang Ca, có thể hắn đã thua, nhưng không bao giờ hắn chịu khuất phục.
Bản tính là thứ đáng sợ, sói hoang dù có chết cũng không cúi đầu.
Giang Ca dương dương tự đắc, gặp Châu Kha Vũ ngang ngạnh bị đánh cho lết cũng không được mà nhất quyết đến nửa lời vẫn không thốt lên kêu đau. Một tên trăng hoa, một tên cứng đầu. Mắt Châu Kha Vũ lạnh lẽo, hàn khí toả ra sự kiên cường đến lạ. Cái khí chất ngạo mạn này khiến sự hả hê ban nãy của Giang Ca bắt đầu rạn nứt, con chó này, sắp chết mà còn giả vờ giả vịt.
Gã toan với lấy cái gậy vốn đã bị bỏ quên từ lâu đập gãy chân Châu Kha Vũ, thế này còn lành lặn chán, phải để lại vết tích trên cái cơ thể yếu như sên của tên nhóc này mới khiến nó nhớ đời được.
Đầu gậy nặng trịch rơi xuống theo tiếng gió, Châu Kha Vũ vùng vẫy, giật người lên khỏi đôi tay đang kìm chặt mình từ đằng sau, hắn nghiến răng, dùng hết sức bình sinh né đi sự vô tình từ đáy mắt của bọn người xung quanh.
Không xong rồi!
Châu Kha Vũ nhắm tịt mắt, hứng chịu toàn bộ cơn giận dữ của Giang Ca...
Hắn giật thót mình, cây gậy sắt rơi trúng bên mang tai, âm thanh như muốn chọc thủng cả sàn nhà mỏng manh.
Châu Kha Vũ khó nhọc mở mắt ra, vết thương trên mặt vừa xót vừa nhức, dây thần kinh trên thái dương khẽ giật giật.
Thân ảnh mảnh mai quay người lên cao, trực tiếp tung gót huých thẳng vào bụng gã đàn ông toan cầm gậy sắt nện vào đầu Châu Kha Vũ.
Đôi đồng tử của Giang Ca trợn tròn, không thể ngờ được rằng mình sẽ bị đánh lén, gã mất đà chúi người về phía trước ngã chổng vó.
Giọng gã gằn lên, hai tên đàn em hốt hoảng quay lại đỡ gã dậy.
_ Con mẹ nó, lại thằng ranh nào đấy?!
Cậu thanh niên dáng người dong dỏng, tóc tai rối mù bĩu bĩu môi đầy khinh bỉ, giọng cậu khàn khàn đậm tiếng địa phương trầm ổn:
_ Trương Gia Nguyên, bố tên là Trương Gia Nguyên.
Châu Kha Vũ rũ mắt ho khù khụ, này không phải thằng nhóc vừa mới nãy gặp ở nhà vệ sinh sao?
===
Em bíc mọi ngừi hổng đọc hếc đâu nhưng nó vẫn phải qua đoạn này á ::::>>
Nhân tiệng em tìm đồng râm ship Drakey với BajiFuyu á aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa ">>>>
_Cy
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top