14

Lớp 11-3 có một nhóm kín.

Hầu như lớp nào cũng có một nhóm chat kín, chủ yếu là tránh tai mắt thầy cô để được tự do ngôn luận. Nhóm mở bắt buộc phải thêm các giáo viên bộ môn nên có những thứ không tiện nói ra, nếu giáo viên thuộc loại cởi mở với học sinh thì còn tốt, nhưng kiểu phụ nữ vào thời kỳ tiền mãn kinh thái độ nghiêm khắc như Từ Hà thì chỉ cần nhìn đã biết có khoảng cách thế hệ vô cùng lớn với chúng học sinh.

Nhưng mà nhóm kín này hơi bị đặc biệt.

Không chỉ đề phòng thầy cô, bọn họ còn phải đề phòng hai nhân vật nổi tiếng xưng bá trong trường kia nữa.

[Nặc danh A]: … Nghe đồn Hạ Triều đánh Dương Văn Viễn à?

[Nặc danh B]: Bạn tui cùng lớp với Dương Văn Viễn, thấy bảo đánh nặng lắm, giờ đang nằm viện kia kìa.

[Nặc danh C]: Dương Văn Viễn lớp 8 á?

Thông báo của nhóm kín rung liên tục, Lưu Tồn Hạo đọc đến tên “Dương Văn Viễn”, đoạn ký ức từng làm cậu ta vô cùng sợ hãi dần tái hiện trong trí nhớ, gợi lại một cái tên quen thuộc.

“Đừng đánh mình… Mình biết sai rồi…”

Hạ Triều túm tóc người nọ, hạ giọng: “Tao đã cảnh cáo mày rồi đúng không, mẹ kiếp tao đã cảnh cáo mày rồi đúng không?”

Dương Văn Viễn quỳ rạp xuống, người gầy tong teo, mặt đầy mụn trứng cá rỗ chằng rỗ chịt. Sàn nhà lát gạch nhem nhuốc còn đọng lại mấy vũng nước bẩn, cậu ta khóc lóc: “Xin cậu tha cho mình!”

Lúc Lưu Tồn Hạo gọi Hạ Triều lên phòng giáo viên, Thẩm Tiệp vừa lúc sang chơi, cậu ta kéo ghế ngồi cạnh Hạ Triều, không hề có tự giác mình là dân lớp khác chút nào: “Này, ngồi gần cửa sổ, nhờ ông kéo rèm vào hộ cái.”

Hạ Triều nói: “Sai ai đấy mày, tự kéo đi.”

Thẩm Tiệp đứng dậy kéo rèm rồi quay lại ngồi. Tiết sau cậu ta học thể dục, rảnh không có gì làm, thấy Hạ Triều chăm chăm cầm điện thoại không rời, hiếu kỳ hỏi: “Triều ca, chơi cái gì đấy?”

Hạ Triều không để ý cậu ta, nghiêng sang phía Tạ Du, cho cậu xem màn hình điện thoại: “Cao thủ, tư vấn giúp tôi cái?”

Tạ Du cho hắn hai chữ: “Xéo đi.”

“…”

Thẩm Tiệp vô cùng tò mò: “Cho tao xem chút nào, để tao, để tao tư vấn cho mày.”

“Xéo đi, ” Hạ Triều nói, “Mày về lớp mà hóng mát.”

Thẩm Tiệp nài nỉ không được bèn lén nhìn trộm một cái. Giao diện màu hồng phấn, trong đó một cô nàng anime với mái tóc dài thướt tha mặc bộ đồ lót màu trắng đang đứng cạnh tủ quần áo không ngừng chớp mắt.

Thẩm Tiệp kinh ngạc, lúng túng nói: “Cái này… Chẳng lẽ là cái… cái game…”

“Là cái game thời trang yêu thích của mấy bé gái tiểu học.” Tạ Du lạnh nhạt tiếp lời.

Hạ Triều chơi tròn một tiết, Tạ Du cũng bị hắn quấy rối trọn một tiết học.

Mỗi lần Hạ Triều tràn đầy tự tin phối hợp một bộ trang phục xong, thế nào cũng nhận được điểm số thấp đến thảm thương, chơi đi chơi lại mãi một cửa, cuối cùng hắn quăng tới trước mặt Tạ Du: “Bạn cùng bàn, giúp cái đi?”

Phối quần áo với đánh bài có lẽ đều cần một chút may mắn, Tạ Du thực sự phiền không chịu nổi, chọc bừa mấy cái: “Cậu não tàn hả… Chơi cái thể loại này? ID gì đây, Bé Cưng Mềm Mại? Diễn sâu ha.”

Tạ Du tiện tay chọn xong, không ngờ điểm cao ngoài ý muốn.

“Cao thủ!” Hạ Triều tâm phục khẩu phục ca ngợi, “Quần áo nhìn xấu tệ thế này sao lại được điểm cao vậy?”

Thẩm Tiệp cảm thấy thế giới trở nên thật đáng sợ, thà tin rằng khẩu vị của mình gặp vấn đề: “Ơ? Trò này… chơi vui không? Có gì độc đáo chăng?”

Hạ Triều đang chăm chú nghiên cứu bí kíp phối đồ, không thèm để ý cậu ta.

Tạ Du nhanh chóng chép xong bài tập của tiết sau, gấp sách vở nói: “Có gì độc đáo? Đặc biệt não tàn.”

Lưu Tồn Hạo vào lớp từ cửa hông, đi đến trước mặt Hạ Triều: “Đến phòng giáo vụ đi, cô Từ tìm ông đó.”

Hạ Triều ậm ừ đáp lại, có vẻ không hề để ý, mãi lúc sau mới ngẩng đầu, nhận ra Lưu Tồn Hạo còn đang đứng trước mặt hắn chưa chịu đi: “… Có việc gì nữa à?”

Lưu Tồn Hạo rối rắm một lúc, cuối cùng mới lấy hết can đảm nói: “Ông đừng tưởng mình có thể thích làm gì thì làm, Dương Văn Viễn bị ông đánh thành như vậy…”

Thẩm Tiệp nghe tới đó, vội cắt ngang: “Chờ một chút. Dương Văn Viễn? Chuyện gì?”

Đang giờ giải lao mười phút, trong lớp rất ồn ào, không một ai để ý tới cuộc nói chuyện của bọn họ.

Hạ Triều nghe là hiểu, hắn không cười nữa, cất điện thoại, suy tư nói: “À, ra vậy.”

Thẩm Tiệp: “… Ra vậy cái gì?”

Tạ Du không buồn đếm xỉa, chẳng có chút phản ứng nào.

Thực ra Lưu Tồn Hạo rất sợ, nhưng bây giờ đầu óc như đang bốc lửa – cậu ta vẫn luôn không ngừng tự trách bản thân ngày ấy nhìn thấy bạn học bị ức hiếp mà không đứng ra ngăn cản, phản ứng đầu tiên lại là quay đầu chạy mất, đến giờ thù mới còn thêm hận cũ, thành ra khá kích động.

Hiện tại trông thấy Hạ Triều sầm mặt, Lưu Tồn Hạo chỉ lo mình chọc giận hắn rồi.

Thế nhưng Hạ Triều chỉ ném di động qua cho Tạ Du: “Nhờ cậu chút, đánh hộ tôi qua hai cửa, hôm nay phải vượt mặt cái đứa Pudding Sữa kia mới được.”

Tạ Du cầm điện thoại, chưa kịp phản đối, Hạ Triều đã đi ra khỏi lớp.

Chuông vào lớp đúng giờ vang lên.

Thẩm Tiệp kéo ghế ra ngoài, trước khi đi còn hoang mang lải nhải: “… Đánh người cái gì, Triều ca đánh Dương Văn Viễn lúc nào ta? Chưa hề mà, ông đây đâu có mất trí nhớ.”

Lần này đi, cả ngày hôm đó Hạ Triều cũng không quay về lớp.

Hôm sau mới thấy hắn xuất hiện, dường như không hề hấn gì.

Có giáo viên tò mò hỏi Từ Hà: “Cô Từ, vụ Hạ Triều lớp các cô thế nào rồi? Xử lý xong chưa?”

Từ Hà giận dữ không biết làm thế nào: “Thằng bé đó sống chết không chịu nhận, còn biết xử lý thế nào?”

Hạ Triều sau khi bị gọi lên, toàn bộ quá trình không đổi sắc mặt, thậm chí như thể kiểm sát trưởng mà đòi báo cáo giám định thương tích của Dương Văn Viễn, muốn cậu ta phải tự tả lại chi tiết mỗi vết thương trên người mình bị đánh như thế nào.

Đứa bé Dương Văn Viễn bị dọa thành vậy làm sao dám nói nữa.

Từ Hà cảm thấy việc này căn bản không cần điều tra, ai có đầu óc chỉ cần nhìn là biết ngọn ngành câu chuyện, cô ta muốn Hạ Triều chủ động nhận sai, viết kiểm điểm xin lỗi, xử lý ngắn gọn là xong.

Hạ Triều thẳng thừng không chịu, mặc dù hắn vẫn cười, nhưng giọng rất lạnh lùng: “Sao phải xin lỗi. Dương ba tốt, mày giả vờ bị đánh chuyên nghiệp quá nhỉ, mồm miệng lươn lẹo hở chút ra là nói tao đánh mày?”

Từ Hà cứ nghĩ đến là không chịu nổi, khoát tay nói: “Đừng nhắc nữa, nhắc đến nó là lại tức cả ngực.”

“Vượt qua Pudding Sữa chưa?” Hạ Triều rất đúng giờ, vào lớp ngay lúc tiếng chuông trường vang lên, đứng cạnh Tạ Du, ngón tay cong lên, nghiêng người gõ gõ mặt bàn cậu, “Này.”

Giờ tự học buổi sáng đều dùng để ngủ bù, Tạ Du bị hắn gõ nhức cả đầu: “Vượt cái rắm, tự chơi đi.”

Hạ Triều ngồi xuống, lại hỏi: “Thế điện thoại tôi đâu rồi?”

Tạ Du mò mẫm trong ngăn bàn rồi thảy qua.

Hạ Triều một tay đón được, mở ra thì phát hiện máy đã hết pin.

Hôm qua chuyện giữa Hạ Triều và Dương Văn Viễn gây nên một trận sóng gió trong toàn khối, lời đồn đại phát tán khắp nơi. Đã sớm nghe danh hai giáo bá này thích gây sự, nhưng gần như đều là mâu thuẫn với người ngoài chứ chưa từng xảy ra trong trường, hồi đó tất cả chỉ coi như chuyện lúc trà dư tửu hậu mà truyền tai nhau thôi.

Nhưng giờ đây Hạ Triều tạo oanh động thật lớn, đánh cả một học sinh giỏi trong khối.

[Nặc danh A]: Hôm nay cậu ta đi học… Á, giờ đang nói chuyện với Tạ Du kìa.

[Nặc danh A]: Đù má chỉ có Tạ Du không hề sợ hãi. Quá khiếp, tui không dám động đậy gì đây này.

[Nặc danh B]: Hôm nay Dương Văn Viễn xuất hiện, Thẩm Tiệp còn tóm cổ áo cậu ta ngay giữa lớp mắng cậu ta không biết xấu hổ… Hay là có uẩn khúc gì đó?

[Nặc danh C]: Uẩn khúc gì chứ, thẹn quá hóa giận thôi, Thẩm Tiệp có tốt lành gì cho cam.

Tạ Du ngủ nguyên tiết tự học đầu giờ.

Hạ Triều không biết mượn đâu được cái sạc điện thoại, ngồi bên cạnh cúi đầu chơi game.

Sau tiết tự học là môn của Từ Hà, Từ Hà vừa vào lớp, chỉ ngay mặt Hạ Triều nói: “Cậu ra khỏi lớp cho tôi, đứng ngoài cửa, đừng ở trong này.”

Mọi người thấy thái độ của Từ Hà càng thêm khẳng định suy đoán về “sự kiện đánh người”.

Tám chín phần mười là tên này đánh rồi.

Hạ Triều cũng không quá để ý, dứt khoát cầm điện thoại với dây sạc đi ra ngoài.

Tạ Du thoáng nhìn bóng lưng hắn, cùng là đồng phục thống nhất của cả trường, Hạ Triều thật sự có thể mặc ra hình dáng của một học sinh ngoan ngoãn, eo lưng thẳng tắp, quần áo sạch sẽ, cũng không xuề xòa kéo khóa áo lỏng lẻo như người khác, chỉ là điện thoại cùng với dây sạc dài ngoằng cầm trong tay đã làm bại lộ bản chất của hắn.

Dường như Hạ Triều cảm nhận được có người đang nhìn mình, đi gần đến cửa thì quay đầu lại.

Tạ Du còn chưa kịp dời mắt, đã nghe thấy Từ Hà đứng trên bục nói: “Tạ Du, cậu không nỡ xa bạn cùng bàn sao?”

Tạ Du nằm không cũng trúng đạn: “…” Cái đệt?

“Nếu đã không nỡ, vậy cậu cũng ra ngoài đi, cùng đứng với cậu ta.” Từ Hà nói tiếp, “Ra ngoài.”

Ngoài cửa lớp 11-3, tiết học đầu tiên của buổi sáng có hai người đứng gác.

“Có ý tứ,” Hạ Triều tìm một góc khuất tầm nhìn, vừa nạp điện thoại vừa chơi game thời trang của mình, cúi đầu nói, “Không nỡ xa tôi?”

Tạ Du đứng cạnh hắn, thật sự không biết nên nói gì, chỉ đáp lại một tiếng hàm ý sâu xa: “À.”

Hạ Triều: “…”

Thực ra Tạ Du cũng đâu muốn ở lại ngắm Từ Hà, bộ dáng cô Từ như hận không thể ịn hai chữ oán trách lên đầy mặt.

Từ ngày khai giảng hôm trước cậu đã lờ mờ nhận ra vị chủ nhiệm lớp này rõ ràng có thành kiến với hai người bọn họ, vụ việc lần này của Hạ Triều cho dù có là chuyện gì xảy ra, ai đúng ai sai, cô Từ đã ghim ở trong lòng rồi, lại thêm chướng mắt một Tạ Du như bom nổ chậm này nữa, dù sao đối với cô ta cả hai đều cùng một dạng hết. Nhìn ánh mắt trợn ngược của Từ Hà dành cho hai đứa, chỉ sợ cô ta trừng đến lật cả mắt mất.

“Cao thủ, cậu nhìn xem, cái váy kệ trên cùng đẹp hay là cái màu hồng đẹp?” Hạ Triều dường như có lòng kiên trì bất tận đối với trò chơi thời trang nho nhỏ này, “Hay đổi bộ khác nhỉ?”

Tạ Du nhìn hắn chơi nửa ngày, cũng có thể nắm được một chút quy luật: “Chọn cái xấu vào.”

Hạ Triều hỏi: “Cậu nghiêm túc chứ?”

Tạ Du: “Tôi nghĩ cứ chọn cái ngược với thẩm mỹ của cậu có khi sẽ được hiệu quả không tưởng.”

Rõ ràng là một lời đả kích nghiêm trọng, nhưng Hạ Triều thật sự nghe lọt, hắn ngẫm nghĩ rồi nói: “Mèn ơi, tôi thấy tư duy của cậu không tệ đâu.”

“. . .”

“Ý tưởng được đấy!”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top