104

Một đám học sinh lớp 3 đứng túm tụm thành vòng phía sau.

Tạ Du vươn tay lấy chai nước ở góc bàn, nhìn Vạn Đạt diễn lại lần nữa một cách vô cùng khoa trương.

Hạ Triều vẫn hết lòng cổ vũ như trước: “Được lắm được lắm, diễn khá đấy.”

“Quá khen,” Vạn Đạt chắp tay, “Nhờ phúc các ông các bà đi qua ủng hộ.”

Lúc đầu Tạ Du chưa cảm thấy gì, uống một ngụm, vặn lại nắp chai, thấy mấy đứa này cười lố quá mức, cuối cùng vẫn không nhịn được mà phải bật cười hòa chung với bầu không khí hỉ hả trong lớp: “… Nhàm quá đấy.”

Kỳ thật trước khi khôi phục thành tích, Tạ Du đã lưỡng lự ít nhiều.

Nhưng dần dần cậu mới nhận ra, thành tích có tốt hay xấu đi chăng nữa —— dù là kéo tụt điểm trung bình của cả lớp, tụt đến mức khiến người khác hận không thể nhắm mắt nhảy lầu, hay là ‘cao hơn bốn phẩy sáu điểm’ như hiện tại, thì thái độ của mấy đứa bạn đều không có biến hóa gì quá lớn.

Lúc đầu chỉ hận không thể đánh chết cả hai, nhưng sau một đoạn thời gian thì cũng đã tiêu tán hơn phân nửa.

Lúc Lưu Tồn Hạo tới tìm Hạ Triều để hỏi bài, còn châm biếm thêm mấy câu: “Tôi đến phải phục lăn hai đứa ông mất, hai ông đúng là đại ca số một số hai của trường ta mà… Chấp luôn cả số dương lẫn số âm.”

“Này là có ý gì, đang khen hay đá xéo tôi đấy?”

Hạ Triều đang đọc đề bài, bài Lưu Tồn Hạo mang tới hỏi là của thầy gia sư giao cho cậu ta, hắn cầm bút trong tay, lơ đãng nói: “Cho ông hai phút, sắp xếp lại từ ngữ cho chính xác đi.”

Lưu Tồn Hạo coi như đã được biết đến cái gì gọi là thời thế thay đổi, trước kia Hạ Triều chủ động đưa vở bài tập cho chép mà cậu ta làm như gặp quỷ, hiện giờ thật sự quá ứng với câu “Không với tới nổi” ngày trước.

Cậu ta nhắm mắt lại, ra sức tâng bốc: “Các ông là ngầu nhất được chưa! Đàn ông trong đám đàn ông! Niềm kiêu hãnh của Nhị Trung! Rồi rốt cuộc bài này giải thế nào?”

Lưu Tồn Hạo dứt lời, bèn nghe thấy Hạ Triều nói: “Đề này có mấy cách giải. Ông coi ông thích kiểu nào, đơn giản thô bạo hay là muốn thêm mấy ý sáng tạo…”

“…”

Lưu Tồn Hạo nghĩ thầm, đại ca à, tha cho tui được không, tui chỉ muốn giải đề một cách bình thường thôi!

Tạ Du không thể nhìn nổi nữa, thẳng thừng rút quyển vở bài tập ra khỏi tay Hạ Triều: “Đề nào.”

Tạ Du giải đề không nói một câu dư thừa, mạch logic rõ ràng, chỉ vỏn vẹn mấy câu, nhưng Lưu Tồn Hạo nghe xong mà như sấm truyền bên tai, một lúc là hiểu được.

Hạ Triều chỉ chỉ mình: “Anh giảng tệ thế sao?”

Tạ Du hỏi lại: “Tệ hay không, trong lòng anh không tính được sao?”

Lưu Tồn Hạo nghe giảng xong, lúc này mới ngẩng đầu nhìn hai đứa bạn vẫn đang đấu võ mồm như mọi ngày.

Vẫn còn đó những lời mà vừa rồi cậu không nói ra: Dù có là số dương đếm ngược, cả hai vẫn là hai vị đại ca mà tụi này biết – là Hạ Triều vì giữ gìn thanh danh cho nữ sinh mà phải nhẫn nhịn chịu đựng tiếng xấu từ trên trời rơi xuống, là Tạ Du không nói hai lời lập tức xắn tay áo vào sân trong trận đấu bóng rổ ngày hôm ấy.

Đối với tất cả đám bạn cùng lớp, cách nhìn về cả hai đã vượt qua phạm vi điểm số từ rất lâu rồi. Lúc vừa có thông báo chia lớp, mọi người chỉ biết đây là hai giáo bá ai nghe danh cũng sợ mất mật, tội ác tày trời giết người không chớp mắt.

Nhưng sau khi tiếp xúc, lại hoàn toàn không hề giống tưởng tượng chút nào.

Tạ Du khép vở bài tập, đưa trả Lưu Tồn Hạo, thoáng liếc thấy Tiết Tập Sinh đang nhìn chằm chằm về phía này không hề chớp mắt.

Ánh mắt kia bao hàm đủ loại cảm xúc, ngó trừng khiến người khác phải rùng mình.

Ngày nào Tiết Tập Sinh cũng kiên trì không ngừng đi theo hai người mong được trao đổi phương pháp học tập, tránh thế nào cũng không thoát: “Các cậu cố tình kéo thấp điểm trung bình của lớp thì thôi coi như không tính, nhưng đến trao đổi bài với tôi một xíu cũng không được à.”

Hạ Triều cũng nhận ra ánh mắt như lang như hổ của học ủy, đề nghị: “Qua bên Thẩm Tiệp lánh nạn không?”

Tạ Du: “Anh chắc chứ?”

"..."

Tạ Du nói thêm: “Giờ nó điên rồi, không được đi.”

Thành tích thi giữa kỳ được công bố được bao lâu, Thẩm Tiệp lên cơn điên từ bấy lâu.

Người anh em mà thi thố thế nào cũng chỉ được ngần ấy điểm, trong một đêm bỗng vọt lên tận mây xanh, đã thế còn đứng trước mặt cậu ta mà nói ‘Ngại ghê á, thật ra tao vốn lợi hại thế đó’.

Một người anh em nữa ngồi phía trên Tạ Du trong các kỳ thi cũng học lớp 8, mấy ngày nay toàn dính lấy Thẩm Tiệp, cả hai cứ thế trút cạn bầu tâm sự với nhau trong nỗi bàng hoàng thốt thoảng.

Trước kia cậu ta ngồi ở phòng thi cuối cùng, dù có thi thế nào, tệ hại ra sao, nhưng ít nhất phía sau vẫn còn có hai người đang âm thầm chống đỡ hộ, để cậu ta không đến nỗi bị rơi xuống vị trí thấp nhất. Mỗi lần có kết quả thi, cậu ta đều có thể tự tin nói với phụ huynh nhà mình rằng: Con chưa phải kém nhất đâu! Ba mẹ à, hai người nhìn này, còn có hai người kém hơn con nữa kìa!

Thế nhưng hai bậc anh hào đứng sau giờ đây đã biến mất không còn bóng dáng.

Cậu ta gần như đã hoàn toàn đánh mất động lực sống, thế giới bảy sắc cầu vồng bỗng chốc chỉ còn lại hai màu đen trắng.

Đang lúc nói chuyện, cửa kính bị ai đó gõ mấy cái.

Khuôn mặt của Chó Điên tựa như trong phim kinh dị, đột ngột xuất hiện trên ô cửa sổ.

Những lần tự học buổi tối lén lút chơi điện thoại bị Chó Điên đứng nơi cửa sổ lặng lẽ quan sát đã để lại bóng ma quá lớn, Hạ Triều cảm thấy sau lưng mình chợt lạnh toát.

Thế nhưng hôm nay Chó Điên không nói gì cả, lão vẫy vẫy tay với hai ‘niềm hy vọng của Nhị Trung’: “Các trò qua đây một lát.”

Trên đường đi Chó Điên luôn miệng nói “Chút nữa không cần phải khẩn trương, cứ thả lỏng là được”, “Phải bày ra dáng vẻ đẹp đẽ nhất của học sinh Nhị Trung chúng ta nhớ chưa”. Càng nói càng khiến người khác không hiểu nổi.

Nhưng trực giác cho biết, đây chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Đi theo Chó Điên thẳng đến cửa phòng làm việc của hiệu trưởng, nhìn bảng tên phòng trên cánh cửa kia, mí mắt phải của Tạ Du không nhịn được mà nhảy lên mấy cái, mơ hồ có dự cảm xấu, không hiểu đưa bọn cậu sang đây rốt cuộc để làm gì.

“Cầm bài thi, đứng ngay ngắn nào, hai cậu bạn này nhích gần hơn nữa đi…”

“Hiệu trưởng Trần, ngài đứng dịch sang bên một xíu ạ.”

“Ưỡn ngực ngẩng đầu lên, tôi đến ba hai một, hô kim chi nhé.”

Trong phòng làm việc của hiệu trưởng có đến tận sáu bảy người, lãnh đạo trường chia làm hai hàng, ăn vận âu phục phẳng phiu.

Mặc cho đỉnh đầu đã hói cả mảng, hiệu trưởng trường Nhị Trung vẫn cố chấp bôi một lớp sáp lên mấy sợi tóc lơ thơ còn sót lại, bôi đến bóng mượt, ông khoác tay lên vai Tạ Du, vẻ mặt tươi cười, nhìn rất hớn hở đắc ý: “Kim chi!”

Hạ Triều: “Kim chi.”

Tạ Du: “…”

“Cười lên nào, cậu bạn kia, cười một cái được không?”

“Không phải như vậy,” thợ chụp ảnh nhổm người, rất muốn nói rằng đừng bày vẻ mặt lạnh như tiền thế kia, nhưng nói được một nửa mới thấy dùng từ này không được thích hợp cho lắm, thế là đổi giọng, “Không cần nghiêm túc vậy đâu.”

Hiệu trưởng trường Nhị Trung đã từng nói qua muốn ghi thành tích của hai đứa vào sách sử của trường, Tạ Du cứ tưởng mấy lời đó là nói đùa, không ngờ mấy vị lãnh đạo trường này còn mất công thuê hẳn thợ chụp ảnh đến chụp cho bọn cậu.

Vừa vào đến cửa, còn chưa thấy rõ cảnh tượng trong phòng, thầy hiệu trưởng đã ngay lập tức cầm một dải băng lụa đeo lên người cậu.

Nền đỏ chữ vàng, có cả hai đường viền vàng chạy dọc thân, bên trên viết: HỌC SINH XUẤT SẮC.

“Ghi vào sách sử của trường! Nhất định phải bày tấm hình này ở chính giữa!”

“Đề rằng ‘Học sinh Nhị Trung đã lập nên kì tích’, viết lời mở đầu là… ”

“Các thầy ấy quá phấn khởi ấy mà,” chờ chụp ảnh xong, đến chủ nhiệm Khương cũng sắp chịu hết nổi, đưa hai đứa học trò ra ngoài, “Buổi chiều các trò còn có tiết đúng không, tranh thủ về sớm đi.”

Tạ Du không nói hai lời gỡ dải băng trước ngực xuống.

Hạ Triều vươn tay đóng cửa, đang định xuống lầu, chợt dừng lại chỗ bậc cầu thang: “Chủ nhiệm Khương.”

Chủ nhiệm Khương quay đầu: “Có việc gì nữa à?”

Hạ Triều nhoẻn miệng cười nói: “Lần này em thi tốt đúng không ạ?”

“Ừm?”

“Bạn cùng bàn em cũng thi không tồi.”

Lời lẽ ám chỉ quá sâu, chủ nhiệm Khương nghe tới đây vẫn không hiểu Hạ Triều rốt cuộc muốn nói gì: “Ừm.”

Sau đó Hạ Triều mới nói: “Cho nên có thể cho bọn em chuyển ký túc xá được không ạ?”

Trước kia khi Hạ Triều tới xin đổi ký túc xá, chủ nhiệm Khương đã tức đến xịt khói, hai đứa học hành bết bát nhất trường mà còn muốn ở chung một phòng, há chẳng phải sẽ quậy đến điên sao, thế là không hề nghĩ ngợi mà thẳng tay tống cổ thằng nhóc kia ra ngoài.

Không ngờ cả hai vẫn còn băn khoăn điều này.

Chủ nhiệm Khương do dự nói: “Các trò…”

Hạ Triều: “Tụi em sẽ hỗ trợ lẫn nhau, cùng học tập, cùng tiến bộ ạ.”

Tạ Du dựa vào lan can cầu thang, nghe tên này khua môi múa mép, nửa chừng không nhịn được bèn nhấc chân đạp nhẹ một cái.

Chủ nhiệm Khương suy tính một lát, nghĩ tới thành tích lần này của cả hai, thật sự đã bị một câu ‘cùng nhau tiến bộ’ kia của Hạ Triều đả động, cuối cùng cũng đồng ý: “Được rồi, vậy trò điền vào mẫu đơn đi, trước giờ tan học nộp lên phòng làm việc của tôi.”

Hiệu suất làm việc của Nhị Trung rất cao.

Vừa nộp đơn lên, không bao lâu sau các thủ tục đã được hoàn thiện xong xuôi.

Đến khi hết giờ tự học buổi tối cùng ngày, trên tờ danh sách dán cạnh cửa phòng ký túc của Tạ Du đã có thêm một cái tên khác.

Tạ Du vốn đã quen ở một mình, bài tập đang bày trên bàn học, còn cậu thì co chân ngồi trên ghế nhìn Hạ Triều lúi húi bận bịu không ngừng. Nửa khoảng không gian trống còn lại bị lấp đầy, nhất thời vẫn chưa thể thích ứng kịp.

Cậu định dời lực chú ý sang đống bài tập, nhưng chỉ được một lúc lại đặt bút xuống, phát hiện ra tất cả đồ đạc của Hạ Triều đã được xếp sẵn gọn gàng trong rương đồ: “Anh bắt đầu chuẩn bị từ bao giờ đấy?”

“Từ mấy hôm trước kìa.”

“Muốn được ở gần bạn nhỏ nhà chúng ta một chút,” Hạ Triều chuyển đồ mấy lượt, sau lưng hơi rịn mồ hôi, vừa cởi áo khoác vừa nói, “Tốt nhất là mỗi ngày mở mắt ra đều có thể được nhìn thấy bạn nhỏ đầu tiên.”

Tạ Du nghe thấy vậy chợt ngẩn người.

Dõi theo mãi đến khi Hạ Triều dọn dẹp giường chiếu sắp xong, lúc này mới muộn màng nhận ra mình đã quên bẵng đề bài vừa rồi yêu cầu những gì.

Hạ Triều không có nhiều đồ cho lắm, chuyển xong hết đống rương, hắn bèn mang theo cả tấm biển ‘Nỗ lực thi đại học’ dán trên cửa phòng mình từ đầu năm sang bên này.

Lúc dì Mai gọi điện tới, Hạ Triều vừa dọn xong đồ, cầm quần áo sạch vào phòng tắm rửa.

Hứa Diễm Mai kích động đến mức nói lắp ba lắp bắp: “Thật là được hạng nhất hả?”

Tạ Du nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, lơ đãng ‘vâng’ một tiếng.

“Người trong nhà con thì sao, cái thằng ngốc kia có tới tìm con gây chuyện không?” Hứa Diễm Mai bình tĩnh lại, vừa nhắc đến ‘thằng ngốc’ kia là kéo theo cả một tràng từ ngữ thô tục.

Tạ Du ngẫm nghĩ mấy lượt, mới nhận ra ‘thằng ngốc’ nọ là chỉ Chung Kiệt.

“Không đâu ạ, dì đừng quá lo xa.”

Thực ra Chung Kiệt có phản ứng thế nào cậu cũng không biết, Cố nữ sĩ không muốn cậu để ý những thứ này. Từ khi có kết quả thi tới giờ cũng đã mấy ngày, nhưng cậu chưa hề nhận được cuộc gọi nào từ Chung Kiệt cả.

Hàn huyên thêm một hồi, Tạ Du vừa nói chuyện với dì vừa phân tâm giải nốt một ý cuối của bài tập.

“Được rồi, vậy dì không dông dài với con nữa, nhớ phải giữ gìn sức khỏe nghe chưa…”

Chờ dì Mai lải nhải xong, Tạ Du cúp điện thoại, thảy di động sang bên cạnh, lúc này mới trông thấy tên nào đó tắm rửa xong chưa thèm mặc quần áo tử tế mà đã kéo cửa đi ra ngoài.

Tóc Hạ Triều hãy còn ướt, chỉ khoác hờ áo sơ mi lên người, cúc áo cũng chẳng buồn cài hết.

Tạ Du cảm thấy ở chung phòng ký túc với tên này có lẽ không phải quyết định sáng suốt cho lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top