101

Gần tới giờ vào lớp, dãy hành lang ầm ĩ dần dần trở nên yên ắng.

Ngô Chính ngồi cạnh bục giảng, không buồn chớp mắt ngó chằm chằm hai cậu ‘thí sinh’ đặc biệt đang ngồi làm bài ở hàng ghế đầu tiên.

Cả lớp học chỉ vỏn vẹn có ba người, khá trống vắng, trong đó có một người đã làm xong bài, buông bút, lập tức gục xuống bàn ngủ vùi, từ góc Ngô Chính nhìn xuống chỉ trông thấy mỗi cái ót.

Một người khác rảnh rỗi không biết làm gì, đang cầm bút vẽ nguệch ngoạc trên giấy.

Trước khi nằm xuống, trong đầu Tạ Du chỉ còn sót lại đúng một suy nghĩ: Nửa tiếng hình như vẫn hơi dài.

Cậu chưa nhắm mắt được lâu, cứ cảm giác như có một ánh mắt mãnh liệt nào đó đang dõi theo mình. Bị người khác nhìn chòng chọc không được dễ chịu cho lắm, thế là Tạ Du lại mở mắt ra, vừa đúng lúc đối mặt với ánh nhìn nóng bỏng vô cùng lộ liễu mà bạn trai dành cho mình: “…”

“Hai cậu làm cái gì đấy, viết xong rồi thì nộp luôn đi.”

Ngô Chính nhìn đồng hồ nói, đề thi toán này, cả hai đứa học trò tính toán xong xuôi cũng chỉ mất có hai mươi phút. Biết đôi bạn cùng bàn này có tình cảm tốt, nhưng mà bây giờ vẫn có thời gian ngồi trước mặt thầy giáo liếc mắt đưa tình.

Ngô Chính cũng không biết nên nói thế nào mới phải, hai ngày nay ông thầy đáng thương đã nhận quá nhiều đả kích, thực sự không thể chịu thêm được nữa: “Nộp nộp nộp, nộp ngay rồi mau cái chân trở về lớp đi.”

Thật ra từ đầu tới cuối Ngô Chính chưa hề nghĩ đến trường hợp có xảy ra “gian lận”, nếu so với ‘gian lận’, thì thầy càng thiên về khả năng lớn hơn là có lẽ vào kỳ nghỉ đông, hai đứa này đã rủ nhau ra ngoài tản bộ rồi chẳng may cùng bị sét đánh trúng… Hỏng luôn cả đầu óc rồi.

Bởi vì thành tích của cả hai đã nói lên một điều, dù có ‘gian lận’ cũng là bất khả thi.

Đơn cử như cách giải đề màu mè hoa lá kia của Hạ Triều, nếu đã gian lận thì tội gì phải làm thế? Kiếm đâu ra tận mấy đáp án như vậy?

“Chờ một chút.”

Tạ Du vừa đi được mấy bước, tự dưng bị Ngô Chính ở phía sau gọi giật lại.

Ngô Chính khẽ ho một tiếng, hỏi: “Mấy hôm nghỉ đông vừa rồi các trò có ra ngoài tổ chức hoạt động gì không?”

Hạ Triều không biết ông thầy hỏi thế là có ý gì, nhưng vẫn trả lời: “Có ạ, đi hát karaoke?”

Ngô Chính thật lòng muốn hỏi rằng, thời tiết hôm đó thế nào, có sét đánh hay không, quan trọng nhất là phải chăng đã có sấm sét bổ thẳng xuống đầu hai đứa? Ông thầy bình tĩnh lại, cuối cùng đành nuốt xuống toàn bộ những rối rắm không đầu không đuôi này, khoát khoát tay nói: “Được rồi, đi đi.”

Ngữ văn, Toán học, tiếng Anh, thêm cả Khoa học tự nhiên (1), tổng cộng thi hết trong vòng một buổi sáng.

Nói là ra đề một lần nữa, thực ra liệt kê phải đến gần mười bài chính, đều là những dạng đề không thường gặp, độ khó gần như ngang hàng với các trường chuyên trọng điểm.

Tạ Du nộp bài xong, lúc đi ra mà trong đầu vẫn quay mòng mòng số liệu các môn.

Cậu đang mải nghĩ ngợi, bỗng dưng trong tay bị nhét vào một tờ giấy: “Cái gì vậy?”

Ra khỏi phòng học, bị tiết trời nắng giữa trưa hun nóng, Hạ Triều kéo kéo áo khoác ra nói: “Thiên tài hội họa tặng em đấy, kiệt tác.”

Tạ Du mở tờ giấy nháp kia ra, ngoại trừ mấy phép tính viết ngoáy lộn xộn, ở mặt trong còn có một bức ký họa theo phong cách trừu tượng.

Nét vẽ rối rắm, có thể nhìn qua mà đoán được bóng hình một người nào đó, nếu không phải liên tưởng đến việc vừa nãy tên này cứ nhìn cậu chằm chằm, thì chắc cậu cũng không tài nào biết được rốt cuộc hắn đã vẽ ai.

… Kiệt tác cái quỷ ấy.

Hạ Triều vô cùng tự tin với năng khiếu hội họa của mình: “Bất ngờ chưa.”

“Bất ngờ,” Tạ Du chậm rãi gập tờ nháp lại, ngoắc ngoắc tay với hắn, “Anh qua đây xem nào.”

Hạ Triều tới gần, đang định nói “Yêu cầu không cao, hôn một cái lên mặt là được”, sau đó ăn mấy đòn liên tiếp, suýt nữa là bị Tạ Du đạp xuống cầu thang.

Ngô Chính nghe tiếng đùa giỡn ngoài hành lang, lắc đầu, xong mới dời mắt về nhìn mấy bài thi đang đặt trên mặt bàn.

Bốn trường học kết hợp tổ chức thi, Nhị Trung chiếm trọn hai vị trí đầu bảng.

Sau khi xác nhận thành tích không bị gian lận, tin tức nóng bỏng tay này rất nhanh đã được lan truyền khắp cả khối 11, ngay sau đó không riêng gì khối 11, cả trường lập tức vỡ òa.

Điểm số cao đến khó tin, tất cả các môn thi nếu không phải tối đa thì cũng gần như tuyệt đối, mà điểm tổng chênh lệch so với hạng ba cùng khối 11 lên đến tận ba chữ số.

Đám bạn lớp 3 không hề hay biết, từ nãy tới giờ vẫn luôn chìm đắm trong suy nghĩ “Sao lần này các lớp khác thi kém thế nhỉ”.

Tiết đầu tiên buổi chiều là môn ngữ văn của Lão Đường.

Điểm số đã được tổng hợp gần xong xuôi, biết đám nhóc này luôn mong ngóng điểm thi, nên ngoại trừ giáo án của tiết này, Đường Sâm còn mang theo phiếu điểm, dự định phân tích luôn điểm thi lần này cùng đám học trò, để có kế hoạch và mục tiêu học tập cụ thể hơn vào nửa học kỳ còn lại.

“Điểm trung bình lần này của lớp chúng ta cao hơn các lớp các bốn phẩy sáu điểm…”

Hạ Triều bị Tạ Du đuổi chạy vội tới cửa lớp, nghe thấy trong phòng học đột nhiên rộ lên một tràng reo hò, rất có khí thế lật tung nóc nhà: “Tụi nó nổi điên gì đấy?”

Tạ Du lấy tay bịt lỗ tai, từ chối cho ý kiến.

Vạn Đạt là người đầu tiên nhảy dựng lên hô: “Là thật kìa!”

Viền mắt Lưu Tồn Hạo đỏ ửng, đường đường một đấng nam nhi, thế mà chỉ trong một giây suýt chút nữa là rớt nước mắt: “Tụi mình đã làm được thật kìa!”

La Văn Cường: “Đây là kỳ tích! Chúng ta đã làm nên kỳ tích rồi!”

“…”

Lão Đường không hiểu đám học trò đang dâng trào xúc động vì lẽ gì: “Các em đợi đã nào, thầy đã nói hết đâu…”

Nhưng mà đám Lưu Tồn Hạo làm sao chờ được nữa, lúc đầu còn khá băn khoăn ngờ vực với thông tin này, nhưng giờ đây đích thân Lão Đường đã xác nhận, cảm giác ngạc nhiên cùng với vui sướng tột độ đã nhấn chìm cả bọn.

—— Lần này lớp 3 chúng ta đã nghịch thiên cải mệnh thành công, chỉ bằng sức mình, kéo theo hai thành phần đội sổ toàn khối, hoàn thành xuất sắc sứ mệnh nâng điểm thi trung bình của cả lớp lên một tầm cao mới!

Cả đám kích động ăn mừng ầm ĩ.

Mãi đến khi Tạ Du cong ngón tay, vẻ mặt vô cảm, gõ hai cái lên cánh cửa lớp: “Thưa thầy.”

“Cả hai về đúng lúc lắm, qua đây, qua đây đứng nào.”

Lão Đường nói xong bèn lật qua lật lại tờ phiếu điểm trên tay, tiếp tục nghĩ xem nên thông báo việc này như thế nào.

Cả lớp 3 ngồi dưới nhìn hai cậu học sinh hạng chót đứng sóng vai cạnh bục giảng, trông Tạ Du có vẻ như chưa được ngủ đủ giấc, đút tay vào túi áo, đứng dựa lưng vào tường.

“Là thế này, trong kỳ thi lần này hạng nhất và nhì đều thuộc về lớp chúng ta,  trong đó bạn Tạ Du đạt hạng nhất với môn Toán 150, Ngữ văn 146, tiếng Anh 148, Khoa học tự nhiên 300, tổng điểm là 744…”

“Bạn Hạ Triều thì chỉ kém một điểm, tuy nhiên…”

Lão Đường chưa kịp nói hết, bỗng nghe thấy dưới lớp “rầm” một tiếng.

Lưu Tồn Hạo ngã bổ ngửa xuống sàn kéo theo cả người lẫn ghế, lúc trước đó vốn định bắt lấy cạnh bàn để mượn lực, nhưng cuối cùng không kịp, đành chịu cảnh ôm hôn mặt đất thắm thiết: “…”

Thân là bạn cùng bàn, Vạn Đạt chẳng buồn đưa tay dìu người ta: “Có đau không? Chắc là không đau chứ hả, ở trong mơ thì sao mà đau được.”

Không chỉ có toàn bộ đám học sinh lớp 3 vừa mới rồi còn hò reo “Tụi mình ngầu quá, tụi mình đã làm nên kỳ tích” giờ đang lâm vào trạng thái đần độn, phía lớp 4 ngay sát vách cũng không khá hơn chút nào.

Vẻ mặt Lương Huy thoắt xanh thoắt trắng.

Vào tiết thể dục sáng nay hắn đã mua nước uống khao cả lớp coi như ăn mừng, nói gì mà chắc chắn lần thi giữa kỳ này sẽ ép chết bọn lớp 3 cho chúng sáng mắt ra.

Kết quả từng lời nói khi ấy, giờ đây là từng cái tát, không ngừng vả vào mặt hắn.

Sao lại như thế được.

“Có phải gian lận không? Hai đứa ở lớp đấy… Là thật ấy ạ?”

“Đừng nói mò, đã cho thi lại rồi,” Giáo viên chủ nhiệm lớp 4 cũng rất kinh ngạc, nhưng dù kinh ngạc đến mấy thì có những lời không thể nói lung tung được, “Các thầy cô bộ môn đã thức đêm để ra đề một lần nữa, khó hơn đề thi giữa kỳ của các trò nhiều.”

Tất cả đều câm lặng.

Sau đó mới có người nói khẽ: “Thành tích cao ghê, gần như môn nào cũng max điểm đó.”

Lương Huy chỉ biết nín thinh, cây bút trong tay bị hắn siết chặt đến sắp gãy.

Đường Sâm báo thành tích xong, đến hết tiết, cũng không một ai nói thêm câu nào.

Sau khi nhận lại bài thi, Tạ Du về chỗ tiếp tục ngủ bù.

Cái mông Lưu Tồn Hạo vẫn đang nhói lên đau đớn, cơn đau này phần nào có thể khiến cậu ta thức tỉnh và nhận ra rằng, không phải cậu đang nằm mơ, má ơi lần này là thật… Là thật!

Thừa dịp Lão Đường quay lưng viết lên bảng, cậu ta quay xuống thoáng nhìn qua bàn cuối cùng, trong đầu chỉ toàn vang lên những tiếng “Ong ong ong” mãi không ngừng.

—— Chuột à, bây giờ ông lơ đẹp tôi, sau này tôi lên cao cho ông không với nổi luôn đấy!

—— Tôi với Lão Tạ gặt được mấy điểm tối đa cũng không thành vấn đề.

—— Tôi biết làm đề này mà, thật đấy, không tin ông mang qua đây tôi làm thử cho ông coi.

Càng lúc Lưu Tồn Hạo càng vùi thấp đầu, cuối cùng chôn mặt mình vào lòng bàn tay, sâu kín phun ra một chữ “đệt”.

Tạ Du không hề hay biết đám bạn cùng lớp đang giằng xé nội tâm mãnh liệt đến thế nào, trước đó cậu với Hạ Triều đã đánh tiếng trước với tụi nó rồi, ai bảo không chịu tin, chỉ lo mải mê với mấy thứ nghịch thiên cải mệnh không lối về.

“Lát nữa xem nói thế nào nhỉ?” Hạ Triều dùng bút chọc chọc cậu, bị Lưu Tồn Hạo ngó chòng chọc cả buổi, hắn đành quay lên cười một cái đáp lễ, sau đó tiếp tục thấp giọng hỏi, “Em nhìn mắt con Chuột kìa, anh thấy như kiểu nó sắp giết anh đến nơi ấy.”

Tạ Du không mở mắt, đáp lại đầy vẻ châm biếm: “Nói thế nào được nữa, chẳng lẽ kêu vốn dĩ anh vẫn luôn ưu tú như vậy?”

Hạ Triều không phản đối.

Sáng nay trong văn phòng, Lão Đường cũng từng hỏi qua cả hai một lần, chỉ là lúc ấy bọn họ đều không biết nên nói gì, cứ ậm ừ mãi, Lão Đường tưởng có gì khó nói, thế là không ép hỏi nữa, chỉ nhắn nhủ: “Không tiện thì thôi, chờ đến khi nào muốn kể thì các em cứ đến gặp thầy… Nhưng chuyện điểm thi này, dù nguyên cớ ra làm sao, thì chắc chắn thầy vẫn phải nói chuyện với phụ huynh các em.”

Kết quả khi liên lạc với phụ huynh, Cố nữ sĩ còn coi như thận trọng, liên tục xin lỗi: “Thật ngại quá thưa thầy, lại khiến thầy vất vả rồi ạ.”

Mà bố của Hạ Triều chỉ đáp đúng một câu: “Tôi biết chứ. Con trai tôi vốn vẫn luôn ưu tú vậy mà.”

Câu nói này làm Lão Đường suýt nghẹn: “Ơ… Tốt quá, phụ huynh của em Hạ Triều, anh biết rõ mọi chuyện là tốt rồi.”

Chuông tan học vang lên, lúc này Lão Đường cũng giảng xong bài mới.

Nhân tiện giao thêm bài tập về nhà, xong xuôi rồi mới nhận ra đám học trò phía dưới vẫn đang ngồi nguyên một chỗ, không một ai nhúc nhích: “Tiết sau là thể dục rồi đó, sao các em vẫn ngồi đây thế này, không giống bình thường lắm nhỉ, thích nghe thầy giảng đến vậy sao?”

Chờ lão Đường dọn dẹp đồ đạc xong rời khỏi phòng, lúc này Lưu Tồn Hạo mới thay mặt cả lớp, chậm rãi đứng lên: “Giải thích đi chứ?”

Lưu Tồn Hạo vừa dứt lời, đám bạn cùng lớp đều đồng loạt nhìn về phía cuối lớp.

Lần đầu tiên Tạ Du cảm thấy trên người đám này ấy vậy mà lại tản ra một luồng khí thế bức người.

Đó là do đủ loại cảm xúc hỗn tạp pha trộn thành, từ nỗi kinh ngạc tột độ, đến cảm giác như bản thân bị lừa gạt, cùng với chuyện trước đó sống chết cũng không chịu tin lời hai đứa kia bịa đặt, nhưng không ngờ cuối cùng lời bịa đặt lại trở thành sự thật.

Không biết có phải do đã quá quen với việc đi theo Tạ Du lăn lộn khắp chốn hay không, mà giờ đây cả lớp đều ưa dùng bạo lực để bộc lộ cảm xúc, giải quyết vấn đề.

Hạ Triều không nói không rằng lùi về sau, dịch ghế đến gần phía cửa, mở miệng ba hoa, tính hòa hoãn bầu không khí: “Thật ra từ cái hồi nghỉ đông ấy, có hôm tôi với Lão Tạ ra ngoài bị đụng xe. Hôm đấy mây đen gió lớn, tụi tôi đang đi trên đường, thì có một con xe đạp điện phi tới…”

Tạ Du nghe đến đoạn ‘xe đạp điện’ thì hết chịu nổi: “Anh bệnh đấy hả? Có thể nói chuyện bình thường được không.”

Hạ Triều: “Vậy để anh nghĩ thêm một lát đã.”

Hạ Triều chưa nghĩ xong, có Lưu Tồn Hạo cầm đầu, vừa xắn tay áo vừa lướt qua mấy dãy bàn, theo đó là cả tập thể lớp phía sau: “Các anh em, cứ đánh một trận đã rồi tính sau.”

Tiết Tập Sinh thậm chí còn chơi trội hơn cả Lưu Tồn Hạo, lúc chạy qua góc để dụng cụ trực nhật cậu chàng tiện tay vớ luôn cái chổi theo.

“Lão Tạ,” Hạ Triều đứng bật dậy, kéo Tạ Du ra khỏi chỗ ngồi, “Chạy!”

(1) Khoa học tự nhiên: bản raw là Khoa học tổng hợp, là bài thi kết hợp ba môn Vật lý – Hóa học – Sinh Học.

Biết Hạ Triều giống ai rồi đấy các bạn =_=

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top