PN Giang Hằng 1-4
Nguy hiểm cự ly – PN Giang Hằng 1-4
Phiên ngoại: Giang Hằng năm năm trước
Lost 1: Cyril Allen
Ánh đèn bị màn đêm mông lung bao trùm, bốn phía lan tràn hơi ẩm, một người đàn ông thân hình cao to tráng kiện với mái tóc ngắn màu đen, ánh sáng bạc trắng từ màn hình rọi vào đôi mắt xanh lam của hắn, bộ âu phục màu tối đắc tiền hơi phản xạ lại ánh sáng. Sau lưng hắn còn có một người, là người da trắng thuần chủng, tóc vàng mắt xanh, mặc âu phục màu xám, gương mặt tuấn tú lịch lãm, miệng cười ôn hòa.
Camera gắn trên vách tường nhấp nháy ánh sáng đỏ, súng trong tay hắn đang chỉ vào sau đầu người kia.
"Tối qua ngủ ngon không, Giang Hằng?" Người tóc vàng giữ súng đeo chiếc đồng hồ hàng hiệu, ngón tay thon như ngọc cũng ánh lên chút ánh sáng.
Giang Hằng quay người thật nhanh, né khỏi khẩu súng đồng thời xoay tay bóp chặt cổ tay đối phương, tước xong vũ khí thì ánh sáng sắc bén trong mắt cũng mất đi, mỉm cười đáp lời: "Cũng không tệ, bữa khuya gọi bên ngoài đi, Allen, là tiệm lần trước chúng ta đi."
Cyril Allen cười thâm trầm, nhận lại khẩu súng từ tay Giang Hằng, đút vào bên trong áo khoát vest, "Nghe nói hệ thống hoàn thành trước thời gian, tôi tới xem thử."
"Đừng múa dao múa súng mãi như vậy, không sợ bị thương sao?" Tay Giang Hằng bóp chặt cánh tay Cyril, kéo hắn tới nhìn vào đầu camera, trong màn hình là ảnh chiếu của họ, hai khung vuông dừng lại trên mặt họ, một chuỗi số hiệu theo đó chớp hiện.
'Giang Hằng__ Nhân viên quản lý hệ thống__ Thân phận không rõ.'
'Cyril Allen__ Nhân viên quản lý hệ thống__ Thân phận: CEO của công ty PJR__ Nơi sinh: New York__ Số bảo hiểm xã hội:...'
"Cũng chưa thể nói là hoàn thành, chỉ đang trong thời gian thực nghiệm." Giọng nói phái nam thấp trầm tràn đầy mị lực vang lên bên tai Cyril, Giang Hằng đứng lên, nói tiếp: "Hệ thống này vẫn cần bảo mật thêm."
"Đây chính là nguyên nhân cậu không báo cáo đã hoàn thành tiến độ sao?" Cyril vuốt cằm cười nói, hắn đi tới phòng khách, cầm hai cái ly rồi rót cà phê vào, "Tôi cảm thấy quốc gia đã nghe được phong thanh gì rồi, hôm nay có hai vị NSD (Bộ An Ninh nội địa) tìm tới rồi."
Khi nghe thấy NDS thì Giang Hằng nhíu mày, ngoài ra không có bất cứ biến hóa nào khác, hắn cầm ly cà phê Cyril đưa, tắt camera đi, "Anh và tôi đều biết nếu đem giao bộ hệ thống này cho quốc gia thì sẽ có hậu quả gì, chúng ta chế tạo bộ hệ thống này không phải để giám sát cuộc sống của người dân."
"Tôi ủng hộ quyết định này, nhưng cụ thể thì cậu muốn làm thế nào?" Sự hiểu biết của Cyril đối với bộ hệ thống này cũng không mấy kỹ càng, tuy hắn và Giang Hằng cùng chế tạo, nhưng trình tự chủ yếu đều do Giang Hằng viết.
Hệ thống kiểm nghiệm nguy cơ có thể thông qua ảnh do camera chụp được để tiến hành phân biệt, sau đó qua đường nghe lén điện thoại tiến hành phân biệt để phán đoán trình độ nguy hiểm, sau đó sẽ liệt ra số hiệu.
Về mặt ý nghĩa nào đó, Giang Hằng chế tạo ra một thần thoại, nhưng hắn cam tâm giấu tên đứng phía sau, cho dù cấp cao của công ty PJR cũng không biết đến sự tồn tại của hắn, bọn họ đều cho rằng Giang Hằng chỉ là vệ sĩ của Cyril. Mà người thay hắn phát ngôn, chính là Cyril Allen.
"Bảo mật toàn phương vị, bộ máy sẽ theo thông lệ liệt ra số hiệu, phân hai tổ, một tổ là số đại diện khủng bố tập kích, một tổ là dự báo bình thường, nhưng không ai có thể nhìn thấy được nguồn gốc tin tức." Giang Hằng uống cà phê, nhìn Cyril, "Hơn nữa một khi gia tăng bảo mật, vĩnh viễn không bị phá khóa."
"Như vậy muốn ứng phó với chuyện bình thường thì độ khó không còn quá lớn nữa sao?" Cyril nhíu mày hỏi.
"Chúng ta chế tạo bộ hệ thống này là vì phòng ngừa khủng bố tập kích, chứ không phải để cứu người, Cyril." Vẻ mặt Giang Hằng không có biến hóa, vẫn nghiêm túc vô cùng.
Cyril có vẻ như muốn dị nghị, hắn nhíu chặt mày ra vẻ không muốn yên, "Người tài trợ đã đưa ra thời hạn cuối cùng, tôi tin trước đó cậu có thể hoàn thành bảo mật hệ thống. Nhưng tôi lo sau đó, Giang Hằng. Có lẽ hiện tại khá giống buồn lo vô cớ, nhưng người của chính phủ một khi phát hiện bộ hệ thống này là do cậu chế tạo, chỉ sợ nó sẽ trở thành mối họa hại chết cậu."
"Xem ra anh khá bất mãn." Ngón tay Giang Hằng gõ phím, hắn không bỏ qua vẻ mặt của Cyril.
"Tôi cảm thấy làm chuyện gì cũng nên lưu lại đường lui, cậu cảm thấy cứu người không cần thiết, cho nên cho số hiệu được đánh giá là bình thường vào thùng rác, nhưng nói không chừng có ngày cậu cũng sẽ thay đổi suy nghĩ, sao không dựng một kẽ hở phía sau, thu nhận những tin tức này chứ?" Cyril buông ly xuống, vô cùng nghiêm túc nhìn Giang Hằng chăm chú, "Nếu người quan trọng của tôi có thể gặp phải nguy hiểm, tôi sẽ hy vọng có người có thể cứu người đó."
"Nhưng kẽ hở có thể sẽ bị người có dụng tâm lợi dụng, chúng ta không thể mạo hiểm, Cyril." Cách nghĩ của Giang Hằng vẫn không đổi, từ khi Cyril quen biết hắn hắn đã như vậy, người đàn ông này quyết định chuyện gì rồi, thì không ai có thể dao động.
"Nếu cậu đã nghĩ vậy, tôi còn có thể nói gì?" Cyril chỉ đành thở dài, tay vuốt lên vai Giang Hằng, "Đi thôi, đi uống một ly."
"Không vấn đề, tôi xuống khởi động xe trước. Gặp ở cửa, Allen." Trên vai truyền tới hơi ấm của Cyril, Giang Hằng khẽ cười tắt hệ thống, tiếng rè rè nhỏ nhặt biến mất, căn phòng hoàn toàn chìm vào bóng tối và tĩnh lặng.
Cyril nhìn Giang Hằng đi xa, lại ấn nút mở, khởi động hệ thống. Màn hình lại sáng lên, tiếp theo ngón tay nhảy nhót trên bàn phím, ký tự trong khung trình tự bị thay đổi.
'Thừa nhận trình tự được thêm__ Người thay đổi: Nhân viên quản lý hệ thống, Cyril Allen__ Tên phương án: Kế hoạch thu hồi danh sách__'
'Kế hoạch thu hồi danh sách đã khởi động__ Dẫn hướng:... __ Đã bảo mật__'
Trong quán bar với điệu nhạc trầm lắng, hai người đàn ông anh tuấn ngồi đối diện nhau, trên bàn là hai chiếc laptop, Cyril nhìn có vẻ đã thả lỏng không ít, hắn nhìn chằm chằm màn hình, tùy tiện nói: "Tối qua tôi hack vào kho dữ liệu của FBI, tường của bọn họ nhiều hơn rồi."
"Quả thật, hệ thống phòng vệ của họ không yếu, nhưng vẫn tồn tại những sơ hở chí mạng." Uống một hớp vermouth, chất rượu nóng chảy thẳng vào dạ dày, Giang Hằng ngước mắt lên, như tán thưởng nhìn Cyril một cái, "Buổi chiều tôi đã vào cục quản lý lưu trữ hồ sơ xuất nhập cảnh của quốc gia, hệ thống phức tạp hơn dự đoán, mất khá nhiều thời gian."
"Nếu hôm nào đó cậu có tâm tình hack vào bộ máy số liệu liên quốc gia, thì có thể tùy ý mạo nhận thân phận người khác mà xuất nhập cảnh." Cyril phất tay, Giang Hằng là một thiên tài, điểm này không ai có thể phủ nhận, "Chẳng qua tôi cảm thấy hiếu kỳ, ngay cả hệ thống chúng ta chế tạo cũng không thể phân biệt thân phận của cậu, cậu nói thử xem, người Giang Hằng này có thật sự tồn tại không?'
Đôi mắt sau cặp kính lóe lên ánh sáng sắc bén, Giang Hằng không dao động cười nói: "Anh cảm thấy thế nào?"
"Tôi không xác định, nhưng trực giác nói cho tôi biết, đây chỉ là một vai diễn của cậu thôi." Cyril ôm khuỷu tay, dựa lên lưng ghế sô pha, "Con người chân chính của cậu không ai hiểu nỗi, nhưng cậu nhập vai quá lâu, đã biến thành 'Giang Hằng' luôn rồi."
"Tên gọi không quan trọng." Giang Hằng nói chậm rãi, ngước nhìn Cyril, "Cuộc đời không có bí mật thì rất vô vị."
Tên họ của một người là chứng minh sự tồn tại của người đó trên thế giới, người đàn ông này lại nói không quan trọng? Cyril giấu đi ánh quái dị trong mắt, hắn nhún vai nói: "Chúng ta từ khi còn đại học đã là bạn rồi, ngay cả tôi cũng không hiểu cậu, tôi nên nói cậu quá biết ẩn mình khiến người khác kính phục, hay nên sợ hãi bóng tối che giấu trong lòng cậu?"
"Chuyện tin tưởng một ai đối với tôi mà nói là rất khó." Con mắt màu lam ghi lại vẻ mặt bị quấy nhiễu của Cyril, sau đó cổ tay hắn đột nhiên bị nắm chặt, Cyril nhíu mày cười nói: "Tôi hiểu nó rất khó, nhưng cậu phải học cách tin tưởng chứ?"
Lòng bàn tay Cyril truyền tới độ ấm, men theo huyết dịch Giang Hằng, hắn bật cười, nụ cười này không thường thấy trên mặt hắn, nhưng lại luôn hiện ra trước mặt Cyril, "Anh nói phải lắm, có lẽ sau khi chuyện lần này kết thúc, tôi có thể kể chuyện của tôi cho anh nghe."
"Giang Hằng, khi cậu cười có cảm giác rất ấm áp, cậu nên cười nhiều lên." Ánh mắt Cyril chăm chú nhìn vào Giang Hằng, giống như sự quan tâm của trưởng bối dành cho hậu bối, Giang Hằng là thiên tài nhi đồng, khi hắn và Cyril cùng có được hai học vị bác sĩ, Cyril đã lớn hơn hắn sáu tuổi.
Giang Hằng cúi đầu nhìn màn hình, lần này nụ cười của hắn mang theo rất nhiều sự xấu hổ như một đứa trẻ lớn xác, "Sau khi làm xong hạng mục này muốn cùng Rachel đi đâu nghỉ phép?"
"Rachel và tôi đã chia tay rồi." Cyril rũ mắt, ánh đèn vàng trên đỉnh đầu chiếu sáng nếp nhăn ở khóe mắt hắn, sau sự trầm mặc kéo dài, hắn mới mở miệng: "Tôi hoàn toàn hiểu rõ quyết định của cô ấy. Cậu và tôi, chuyện chúng ta làm có quá nhiều thứ không thể nói với người ngoài, người bên cạnh cũng không thể. Mỗi lần tôi nói dối với cô ấy, nhìn vẻ mặt thất vọng của cô ấy, tôi đều không nén được cảm thấy kỳ thật cô ấy xứng đáng với người đàn ông tốt hơn."
"Anh đã là người đàn ông tốt rồi, Cyril." Giang Hằng không gọi hắn là Allen như thường lệ, mà gọi thẳng tên. Cyril ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt bắn tới của Giang Hằng, vẻ mặt Giang Hằng rất trấn định, trong mắt nhảy múa ngọn lửa khác thường.
Một cách xưng hô, giống như đột nhiên kéo gần khoảng cách giữa họ.
Lost 2: Nguy cơ tới gần.
Mười giờ là lúc mà quán bar náo nhiệt nhất, âm nhạc nhẹ không biết từ lúc nào đã chuyển thành chậm rãi lắc lư, có phụ nữ leo lên bục khiêu vũ quanh ống thép, mà Giang Hằng và Cyril đã đóng laptop lại ra khỏi đó, chiếc xe màu đen đi thẳng mãi về phía tây, cuối cùng đậu lại trước cửa nhà Cyril.
Cyril ôm tay tạm biệt, còn không quên dặn dò: "Cậu phải cẩn thận..." Còn chưa nói xong, Giang Hằng đã đột nhiên quay sang một hướng, ngước mắt lên nhìn, là họng súng đánh úp trên sân thượng, có người mặc đồ đen đứng trên đó.
"Cyril!" Giang Hằng nhảy ra khỏi ghế lái xe ôm Cyril vào lòng, viên đạn bắn sượt qua cổ áo âu phục, rạch ra một đường, bọn họ ngã xuống mặt đất, mang theo bụi bặm, những hạt bụi lớn dường như còn đang bay bổng trong dòng sáng đèn.
Cyril lập tức rút súng bắn trả, kẻ đánh úp đương nhiên không phải kẻ ngốc, hắn không nổ súng nữa, mà biến mất khỏi sân thượng.
Giang Hằng kéo Cyril nhét vào xe, nói với hắn: "Mau, lái xe tới nhà tôi!"
Bất kể thế nào nguy hiểm ở chỗ ở của Giang Hằng vẫn nhỏ hơn chỗ của Cyril nhiều, hắn là kẻ giấu mình phía sau, Cyril đứng ngoài ánh sáng cũng đồng nghĩa với việc bước đi trên ngọn sóng.
"Tôi sẽ không bỏ lại cậu một mình!" Cyril hạ cửa sổ xuống, thò đầu ra nói với Giang Hằng. Giang Hằng ấn đầu hắn vào, đồng thời, hai phát đạn bắn vào cửa sổ, găm vào cửa thủy tinh bên kia, hiện lên vết nứt hình mạng nhện.
"Câm miệng, đi mau!" Giang Hằng tức giận gầm lên, bắn liên tiếp ba phát về phía đạn bay tới, tiếp theo nghe có tiếng người trúng đạn ngã xuống.
"Muốn đi thì cùng đi!" Giọng nói của Cyril cao hơn cả Giang Hằng vừa rồi, hắn mở cửa kéo Giang Hằng lên xe, trong trạng thái cửa xe chưa đóng kỹ, chân Cyril đã đạp mạnh chân ga.
Trên chiếc xe lướt đi với vận tốc lớn, Giang Hằng đóng cửa xong thì giữ súng cảnh giác nhìn ra cửa sổ. Suốt đường, bọn họ không nói một lời.
Đậu xe tại khu siêu thị bỏ hoang, Giang Hằng và Cyril ngồi taxi, giữa đường đổi xe mấy lần, mới đến được khu nhà ở của Giang Hằng.
"Mệt rồi?" Giang Hằng lấy chìa khóa mở cửa, ánh đèn màu vàng trong hành lang rọi sáng bóng lưng to lớn của hắn, giống như một ngọn núi cao không thể lay động.
"Có lẽ có một chút." Cyril trả lời hàm hồ không rõ, hắn ôm tay, giống như đang suy ngẫm cái gì. Đối với Giang Hằng mà nói, người đàn ông lớn hơn hắn sáu tuổi này rất khó dò, sâu trong đôi mắt sáng trong như biển Aegean đó có cất giấu tâm tư sâu sắc, ngôn ngữ của hắn cũng như thế, nhìn thì không có biên giới nhưng luôn ẩn chứa thâm ý nói trúng tim đen.
Cyril luôn luôn như vậy, một là không nói ra cách nhìn, hai đã nói là trúng. Hắn có năng lực nhìn rõ bản chất của người khác, có lẽ đây là thiên phú trời sinh đã có.
"Này, đang nghĩ gì vậy?" Kết quả vẫn là Cyril phản ứng lại rồi hỏi Giang Hằng, Giang Hằng không phát giác vẻ mặt khi mình chìm vào suy ngẫm sẽ khiến người ta theo bản năng sinh ra sự hoảng sợ. Đó là một cảm giác áp bức tự nhiên mà có, cũng như diện mạo tuấn tú cương nghị hút hồn người này.
"Không có gì." Giọng nam thấp dễ nghe, câu trả lời mang theo ý cười. Giang Hằng bảo Cyril ngồi trong phòng khách, còn mình thì mở tủ thủy tinh lấy ra hai cái ly hình tulip, bỏ một khối đá vào trong.
Đá và thủy tinh va vào nhau phát ra tiếng đinh đang vô cùng dễ nghe, ánh đèn màu vàng trên đỉnh chiếu lên thảm màu đỏ dưới đất, cảm xúc căng chặt cũng trở nên thoải mái hơn vì bầu không khí an tường trong phòng, Cyril nhìn Giang Hằng lấy muỗng để lên ly thủy tinh. "Còn một tuần nữa tới thời hạn giao hệ thống, không ngờ bọn họ đã khẩn trương rồi."
Giọng nói của Cyril vẫn bình tĩnh an ổn, có thể nghe ra điều này đã nằm trong dự kiến của hắn.
"Chắc có người tiết lộ tin tức gì đó." Giang Hằng mở bình lấy hai viên đường, để vào muỗng, tiếp theo rót rượu vermouth vào, dòng dịch màu ngọc lục bảo tỏa ra cảm giác gợi cảm thần bí, "Tôi nghĩ người tài trợ đã xảy ra vấn đề."
"Cái này không nghĩ cũng biết, ngày mai tôi sẽ hẹn Hannah ra nói chuyện." Cyril bấm hộp quẹt nướng đường trên muỗng, trên ly rượu lập tức bùng lên ngọn lửa màu lam kiều mỵ.
Viên đường dần tan ra chảy vào ly, hòa trộn với rượu, tỏa ra mùi thơm ngọt kỳ diệu. Rượu mạnh và nước đường trộn lẫn là cách uống truyền thống của rượu vermouth, giống như ác quỷ khoát lớp da thiện ý sẽ phát ra thông điệp dụ hoặc.
"Anh cảm thấy nếu phải cạn ly, chúng ta nên cạn vì cái gì?" Đưa cho Cyril ly rượu, Giang Hằng ngưng mắt nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp.
Cyril cảm giác được ánh mắt không tầm thường, trong đó trộn lẫn cảm xúc rất khác trước kia, ánh mắt nồng cháy vốn không nên phát sinh trên người đồng tình khiến động tác của hắn hơi ngưng trệ, sau đó hắn cười uống rượu, "Vì những chuyện chưa kịp hoàn thành đi."
"Đừng nói với tôi anh còn muốn tiếp tục__" Lời còn chưa nói xong, Giang Hằng đã phát giác Cyril không lộ ra vẻ phủ định, như vậy không cần nói tiếp nữa.
"Tôi từng nghĩ sau khi công việc này kết thúc thì phải làm gì, sau khi suy nghĩ tôi mới phát hiện đã lội nước nhiều lần, thì cho dù cậu muốn lên bờ, cũng không biết có thể trở về chỗ nào." Nụ cười của Cyril rất bình tĩnh, cũng như tính cách luôn suy nghĩ cặn kẽ của hắn, những gì hắn nói đều đã được hắn suy nghĩ rất kỹ mới kết luận, "Tôi cảm thấy mỗi người đều nên có cơ hội bắt đầu lại, cho nên cậu biến thành Giang Hằng."
"Cyril." Ánh mắt Giang Hằng không dao động khóa chặt trên mặt Cyril, giống như muốn thông qua mắt hắn đi đến sâu trong nội tâm, "Ý của anh là anh dự định cứ như vậy, để tôi một mình thoát thân?"
"Không có gì giấu được cậu..." Cyril quay đầu đi, thở dài, tiếng thở dài đột ngột khuếch tán trong căn phòng yên tĩnh, "Một vài chuyện luôn phải có người đứng ra trả giá."
"Nhưng cũng không nên là anh." Buông ly rượu xuống, Giang Hằng xoay người Cyril lại, nâng cằm hắn lên, cưỡng ép hắn nhìn mình, "Nghĩ thử xem, chúng ta chế tạo hệ thống vĩ đại thế này, không có khốn cảnh nào có thể uy hiếp đến chúng ta."
"Tôi hiểu tâm tình của cậu, Giang Hằng, có lúc tôi cảm thấy bản thân đã nắm vững tất cả, mà sự thật thì không như thế." Cyril nắm chặt cổ tay Giang Hằng, không dùng lực lắm, cũng không dám thả lỏng, hắn giữ đúng lực độ ôn hòa. "Từ khi bắt đầu tôi đã nghĩ đến kết quả này rồi."
Lời của hắn thản nhiên mà nhận mạng, rất giống tác phong bình thường của hắn. Nhiệt độ từ lòng bàn tay Cyril truyền tới cổ tay bắt đầu lan ra, Giang Hằng liếc nhìn vẻ mặt vẫn ôn hòa và lý trí như bình thường của Cyril, đột nhiên tiến sát vào mặt đối phương.
"Giang..." Còn chưa kịp nói, âm thanh đã bị tiếng tim đập mạnh mẽ che giấu. Cyril muốn né khỏi mặt Giang Hằng, nhưng sự thật là hắn lại không thể đưa ra mấy phần lực.
Binh__ Cyril đụng vào tủ áo sau lưng, đầu lưỡi của Giang Hằng lướt qua phần gáy hắn, thỉnh thoảng hút lấy, giống như muốn hút đi hormon mồ hôi của hắn. Bộ âu phục sớm đã bị tuột xuống đất, cánh tay to lớn men vào ngực áo sơ mi. Ngón tay tiếp xúc với da thịt nóng hổi của đối phương, bắt đầu từ một nụ hôn, tất cả đã dâng trào lên men, đến ngay cả không khí xung quanh cũng tràn đầy sự nóng bức khác thường.
"Này, nghe này, tôi không muốn chỉ trích tính hướng của ai, nhưng cậu thế này đối với tôi?" Cyril cảm thấy huyết dịch sắp xông lên tổ chức thượng bì, không thể không thừa nhận kỹ xảo hôn của Giang Hằng quả thật rất tốt, nếu không phải tay của đối phương kéo mở dây kéo quần của mình muốn đột phá phòng tuyến cuối, rất có thể hắn đã nguyện ý để hơi ấm này kéo dài thêm.
"Ngạc nhiên?" Giang Hằng hôn lên ngực Cyril, Cyril biết tính hướng của hắn, về phương diện này hai người chưa từng có bí mật.
Không thể nói là ngạc nhiên, Cyril quả thật đã nhiều lần phát giác được ánh mắt khác thường của Giang Hằng, hắn thậm chí không hiểu bắt đầu từ lúc nào, hắn đã cố ý bỏ qua.
"Tôi thích phụ nữ hơn." Cyril cúi mặt, khoái cảm thoải mái không ngừng dâng lên đầu, hắn nhịn không để rên rỉ ra tiếng, "Bất quá để ý làm gì."
Nói rồi, Cyril cúi người, hôn lên môi Giang Hằng. Thoáng chốc, trong mắt Giang Hằng lóe lên sự khác thường, "Thật sự có thể?"
"Đã đến mức này rồi còn hỏi như vậy, cậu thật âm hiểm." Cyril cười dán sát vào người Giang Hằng, ánh sáng ôn hòa trong mắt đã bị tình dục nồng đậm thay thế, nơi nào đó đã thay đổi hình dạng trên người họ đang nhắc nhở lẫn nhau__ chính là hiện tại.
Cửa phòng ngủ bị hai người đang hôn nhau gặm cắn cùng đẩy ra, bị Giang Hằng áp dưới người, phần lưng là chăn mệm mềm mại lõm vào hút lấy, ở phương diện này Cyril rõ ràng không có kinh nghiệm, cũng không biết nên nói gì mới tốt. Giờ này khắc này, cùng lên giường với Cyril, là bạn thân nhiều năm của hắn, vậy mà những hành động của họ lại giống như tình nhân.
Nhưng ít nhất, không ai không cam nguyện.
Giang Hằng cởi áo sơ mi màu trắng phô ra thân hình kiện mỹ, đập vào mắt Cyril, là thân hình chắc nịch cơ bắp, có rèn luyện, đầy cảnh giác mạnh mẽ của Giang Hằng.
"Tôi chuẩn bị tốt rồi, còn anh? Tâm tình của anh có phải không tốt lắm?" Lúc này, Giang Hằng lại đi hỏi cảm thụ của hắn. Cyril thu lại ánh mắt quái dị, hai tay vòng ra sau lưng Giang Hằng, nhìn thẳng vào hắn, "Đích thật không tốt, cho nên hy vọng có người có thể nhiễu loạn tâm tư của tôi, để tôi biến thành một mớ rối nùi, không thể suy nghĩ."
Là ai nói chỉ có mị dược mới có thể thúc tình, một câu nói này đã đủ khiến gương mặt căng chặt vì dục vọng của Giang Hằng càng thêm âm trầm, hắn ôm chặt thân thể Cyril, lực độ lớn đến mức lưu lại dấu vết trên làn da màu lúa mạch của đối phương.
Lost 3: Cái chết của Hannah.
Mặt gương sạch sẽ phản chiếu lại bóng người, Giang Hằng đứng trước bồn rửa mặt thắt cà vạt, lưỡi dao cạo râu đã dùng qua nằm trên bồn, trong không khí phòng tắm lan tràn mùi nước cạo râu và lá bạc hà. Làn khí tươi mới và mát lạnh tràn ngập khoang mũi, giúp tinh thần phấn chấn hơn.
"Oa, người đàn ông điển hình của chúng ta tới rồi." Cyril ngồi trên ghế gỗ trên sân thượng, hắn gõ chân, tư thế tao nhã ngước mắt khỏi tờ báo sáng.
"Anh đang chọc tôi." Nụ cười ấm áp làm tan đi hơi lạnh trong đôi mắt, ánh mặt trời bên ngoài đang nhảy múa trong đó. Giang Hằng đi tới cạnh Cyril, cúi người hôn lên môi hắn, "Nụ hôn chào buổi sáng này có phải hơi quá long trọng rồi không?"
"Hừm, trên thực tế tôi cho là... rất thích đáng đúng chứ?" Nếu đối tượng là người khác, Cyril vẫn sẽ cảm thấy phản cảm với tình sự đồng tính. Nhưng người đó là Giang Hằng, tuy cảm giác bị người ta từ phía sau tiến vào rất... chấn động? Chẳng qua kỹ thuật của Giang Hằng khá tốt, cho nên, những cái khác có lẽ đều không quan trọng lắm?
"Rất thích đáng? Chỉ vậy?" Giang Hằng cười giơ tay ra vuốt tóc Cyril.
"Tôi cảm thấy... vấn đề này nên bàn trên bàn ăn sáng thì hơn?" Nhíu mày cười khổ, Cyril cho rằng cứ thế này sẽ rất quái, "Cậu biết đó, hiện tại, có hơi... lúng túng?"
"Là tôi sai, anh muốn ăn gì?" Giang Hằng đứng lên, ánh sáng dịu hòa rọi vào từ cửa sổ chạm đất chiếu sáng tấm lưng thẳng tắp của hắn, hắn đi về phía nhà bếp, rồi lại đột ngột quay đầu, môi cười tươi, "Đợi đã, anh xấu hổ sao?"
"Tôi nói rồi, đối với việc làm chuyện này với đàn ông, tôi không có kinh nghiệm." Cyril sải tay, vẻ mặt rõ ràng là vô tội, tùy tiện đặt tờ báo sang bên cạnh, hắn đứng lên đi tới chỗ Giang Hằng, "Tôi tới giúp cậu."
Giang Hằng dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá hắn, "Cyril, anh không biết nấu cơm."
"Này, đừng quá đáng thế chứ, nướng bánh mì thì tôi cũng biết chứ." Cyril chột dạ cười cười, nhẹ đẩy sau lưng Giang Hằng một cái, "Hơn nữa, tôi chỉ nói là giúp thôi."
Giang Hằng đột nhiên ôm vai Cyril, hôn lên môi hắn, "Được thôi, đừng dùng vẻ mặt này dụ dỗ tôi nữa được không?"
"Hừ, tôi không có." Vẫn chưa quá thích ứng với cái ôm của đồng tính, Cyril nhíu mày trong thoáng chốc, thoát khỏi bó buộc của đối phương, đi tới trước tủ lạnh, mở ra lấy bánh mì, "Đúng rồi, tại sao là tôi? Tôi cho rằng tôi giống... anh trai của cậu hơn?"
"Anh cảm thấy tôi sẽ làm tình với anh trai của mình sao?" Khẽ nhướng mày, Giang Hằng ôm thắt lưng Cyril từ phía sau, hôn lên cổ hắn, "Mấy năm nay tôi vẫn luôn dõi theo anh, nếu phải nói ai đặc biệt đối với tôi, tôi nghĩ người đó chỉ có thể là anh."
"Cyril, anh là liên hệ duy nhất của tôi với thế giới này." Nếu không phải vận động kịch liệt hôm qua khiến dạ dày kêu gào cảnh cáo, Giang Hằng cảm thấy rất có thể hắn sẽ ôm Cyril như thế cả ngày. Buông tay, với qua vai Cyril lấy phô mai lát và thịt xông khói, thấp giọng hỏi: "Sandwich?"
"Ô, cậu hại tôi bắt đầu nhớ tới thời đại học cậu mỗi ngày đều nấu cơm cho tôi ăn." Cyril bỏ bánh mì vào máy nướng, máy kiểu cũ, cần vài phút làm nóng. Cyril ôm vai đứng trước máy nướng, ánh mắt khinh bỉ giống như nhìn một hệ thống tồi tàn chậm chạp không chịu khởi động.
Cảm giác đói bụng khiến người ta không muốn nói chuyện, Giang Hằng xắt thịt xông khói thành từng miếng, cách sử dụng dao nhanh gọn giúp quá trình quan sát trở thành một sự hưởng thụ. Tuy khi Cyril vừa quen biết Giang Hằng, không thể tưởng tượng được dáng vẻ khi người đàn ông tuấn tú này đứng trước bếp. Thậm chí hắn từng đoán, phòng của Giang Hằng rất có thể loạn tới không phân thứ gì.
Nhưng hắn sai rồi, vào năm hai bọn họ dọn vào cùng một ký túc xá, Cyril vì chuyện làm luận văn mà có tới tìm Giang Hằng mấy lần, mới phát giác, người này không có cảm giác xa cách khó gần như vẻ ngoài, hắn thậm chí tỉ mỉ giải đáp những vấn đề vụn vặt, trình độ kiên nhẫn khiến người khác chặc lưỡi. Phòng của hắn cũng được thu xếp chỉnh tề, hơn nữa bố trí đơn giản, nhưng không mất đi phẩm vị.
"Giang Hằng, có vài chuyện cậu cần biết." Bỏ bánh mì vào máy, Cyril đột nhiên mở miệng. "Đối với tôi cậu là người bạn đặc biệt, nhưng tôi thích phụ nữ. Rachel vẫn ở trong lòng tôi."
"Nghe này, Cyril." Gọi tên đối phương, Giang Hằng quay lại nắm vai Cyril, vẻ mặt của hắn không có gì không cam lòng, nghiêm túc và thẳng thắn nói: "Tôi yêu anh, nhưng tôi không yêu cầu anh cũng phải yêu tôi. Bất kể chúng ta sau này sẽ đối mặt với chuyện gì, tôi cũng sẽ không để anh xảy ra chuyện."
"Cậu muốn tôi yên lặng tiếp nhận sự bảo vệ của cậu?" Cyril nhẹ lắc đầu, "Điều này không có khả năng, Giang Hằng. Tôi lớn tuổi hơn cậu, nên phải do tôi bảo vệ cậu."
"Tôi không cần sự bảo vệ của bất cứ ai, Allen." Cự tuyệt kiên định, ánh mắt Giang Hằng không chút dao động.
"Đương nhiên, không có gì có thể khiến cậu trở nên yếu đuối." Cyril không nghi ngờ lời của đối phương, dù sao thì nó là sự thật. Từ khi bọn họ trở thành bạn bè tới nay, hắn vẫn chưa thấy Giang Hằng chán nản vì bất cứ chuyện gì, hắn nghĩ, Giang Hằng là người kiên cường nhất mà hắn từng gặp.
Quay người lại vặn vòi nước, dòng nước mát xối vào bồn, Giang Hằng yên lặng một chút mới trầm giọng nói: "Không hoàn toàn như vậy, chỉ là tôi có phương thức biểu đạt của tôi."
Cyril không nói gì nữa, hương thơm của bánh mì nhẹ lan trong không khí, đèn đỏ tắt, bánh đã nướng xong tự động bật ra.
"Tôi hẹn Hannah chín giờ gặp mặt, phải đi rồi." Ăn xong bữa sáng, Cyril nhìn đồng hồ đeo tay nói.
Giang Hằng ôm tay đứng trước cửa, nhìn Cyril mang giày, "Nói thật, tôi không yên tâm để anh đi một mình."
"Tôi sẽ không lạc đường, Giang Hằng." Cyril đứng lên, nâng mặt Giang Hằng, hôn lên môi hắn một cái, "Gặp ở công ty."
Giang Hằng cười nhẹ, nhìn theo Cyril, cho đến khi bóng lưng đối phương hoàn toàn biến mật ở ngã rẽ, hắn mới nhẹ đóng cửa.
Ánh sáng tươi đẹp chiếu rọi chiếc ghế dài của công viên, Cyril ngồi trên lan can cạnh con hồ nhỏ, có một phụ nữ tóc xoăn dài màu đỏ đi tới, lộ ra nụ cười sáng lạn, "Cyril, anh nhớ tới tôi rồi sao?"
"Đừng nói như thể chúng ta rất thân, Hannah." Cyril nhíu mày, bắt tay với Hannah. "Báo cho cô một tinh xấu, người của NSD đã nhắm vào chúng ta rồi."
"Bọn họ không nên biết tin sớm như vậy." Nụ cười của Hannah lập tức biến mất, chân mày nhíu chặt. "Allen, tôi đã nói từ sớm, nếu người của nhà trắng biết hệ thống này dùng để làm gì, chúng ta sẽ rất khó thoát thân. Đây vốn nên là một bí mật."
"Người biết sự tồn tại của hệ thống chỉ có sáu." Kéo vấn đề về đúng trọng điểm, hàm ý của Cyril rất rõ ràng.
"Ý của anh là có nội gián? Nhưng ai sẽ mạo hiểm nguy cơ tính mạng để tiết lộ sự tồn tại của hệ thống?" Hannah mang vẻ không thể tin nổi, là một người đầu tư nghiên cứu hệ thống, cô kiên trì cho rằng cả lưu trình của chuyện này nên được bảo vệ nghiêm ngặt.
"Chương trình bảo vệ nhân chứng, cầm tiền và thân phận mới cao chạy xa bay là dụ dỗ không tồi." Cyril biết, Hannah là người chính trực nhất trong đám, tỉ lệ khả năng cô phản bội họ nhỏ hơn người khác rất nhiều.
"Không thể nào, đây là cạm bẫy ngọt ngào, bất cứ người nào biết sự tồn tại của hệ thống đều tuyệt không có khả năng may mắn tránh khỏi. Ai lại phạm phải sai lầm ngu xuẩn như vậy!" Sáu người, trừ cô và Cyril ra thì đều có khả năng là nội gian, cho dù những người này biết rõ sự lợi hại trong đó, nhưng khó bảo đảm sẽ không xuất hiện tên ngu xuẩn thần trí không rõ nào.
"Cô không hoài nghi tôi?" Cyril ôm tay nhìn cô.
"Vậy anh không hoài nghi tôi sao?" Là vấn đề cũng là đáp án, Hannah ngước mắt nhìn hắn, ngừng một chút, cô mới nói: "Allen, hệ thống này là do anh chế tạo, nếu anh tiết lộ tin tức với NSD, cũng đồng nghĩa với việc đốt lửa trên người. Người đàn ông thông minh như anh, nhất định không làm chuyện ngu xuẩn đó."
"Rất tốt, vậy nên nghĩ biện pháp tìm được người đó thôi." Cyril cười gật đầu.
"Đợi đã, trước đó tôi phải xác nhận một điểm với anh, về bộ hệ thống này, ngoài tôi, Barron, Noah, Cohen, Lloyd và anh ra, còn có người nào biết không?" Hannah điểm danh lại người trong cuộc, đồng thời nghiêm túc nhìn Cyril. "Tôi nhớ anh có một vệ sĩ cận thân, anh ta có biết chuyện không?"
Vẻ mặt Cyril không có biến hóa gì, hắn cười bình tĩnh, ngữ điệu cũng dịu hòa như thường. "Không có người khác, vệ sĩ của tôi không biết chuyện gì."
"Được thôi, tôi hiểu rồi, đợi tôi tra được kết quả, sẽ lập tức liên hệ với anh." Hannah trịnh trọng gật đầu, quay nhìn xung quanh, xác định không có ai nhìn lén cuộc gặp mặt của họ, mới nhanh chóng rời khỏi.
Cyril nhìn theo bóng cô đi xa, cuối cùng biến mất trong ánh sáng rực rỡ. Bước chân Hannah vô cùng nhanh gọn, giống với phong cách bình thường của cô.
Khi được tin Hannah chết, là chuyện nửa ngày sau, cô chết trong bồn tắm nhà mình, tin tức nói có thể cô mắc chứng trầm uất, chết vì nghiện thuốc quá liều, thậm chí có khả năng là tự sát. Nhưng Cyril và Giang Hằng đều có cùng một suy nghĩ, cô chết không khỏi quá mức trùng hợp, đáng tiếc bọn họ đều không tin thật sự có chuyện 'trùng hợp' trên thế giới này.
"Trên thực tế, tôi càng muốn tin cô ta đã phát hiện chuyện gì, nên bị giết người diệt khẩu." Uống một hớp cà phê, Giang Hằng trầm giọng nói. Cyril thì đang luyến tiếc thở dài, chỉ sợ đúng như Giang Hằng nói, hắn bảo cô ngầm điều tra chân tướng của chuyện bí mật hệ thống bị tiết lộ, nhưng lại hại chết cô.
Lost 4: Thi thể biến mất.
Ngày thứ hai từ khi tin tức Hannah Lamste chết truyền ra, Cyril và Barron Josef có gặp mặt một lần. Barron mặc chiếc áo gió màu kaki, sắc mặt âm trầm tựa vào cửa, có thể thấy, hắn rất khẩn trương. Cyril đi tới, vỗ vai hắn, nói: "Thả lỏng chút đi."
"Sao thả lỏng được? Có lẽ tiếp theo chính là tôi hoặc anh!" Barron quẫy mạnh tay Cyril, trong mắt người đàn ông bốn mươi lăm tuổi này chứa đầy hoảng sợ, nếp nhăn trên mặt cũng vì vậy mà càng hằn sâu, có lẽ thói quen nghiện rượu khiến thân thể hắn lão hóa trước tuổi, hiện tại hắn thở phì phò, trong đôi mắt như quỷ rượu tràn đầy bóng âm.
"Ông tức giận với tôi làm gì? Đại nạn lâm đầu còn không nghĩ thử phương pháp đối phó đi?" Cyril bực dọc chống hai tay lên cửa sổ xe hai bên Barron, đè hắn xuống. "Chúng ta nói trọng điểm thôi, ông và người của bộ tư pháp giao hảo rất tốt, bọn họ có để lộ cái gì không?"
"Được thôi, cậu muốn biết, tôi sẽ nói cho cậu biết. Một người bạn đi qua hiện trường gọi điện nói với tôi, ông ta phát hiện trên người Hannah có rất nhiều vết thương nhỏ không bắt mắt, giống như trước khi chết đã từng bị tra khảo hay ngược đãi gì đó, nhưng phía trên hoàn toàn bày ra thái độ làm lơ với nghi vấn của ông ta. Cuối cùng cái chết được quy cho sự cố chết mang tính bình thường, sau khi định án thì gia quyến đến nhận thi thể của cô ta mang đi." Nói tới đây, Barron hít sâu một hơi, cưỡng ép mình trấn định lại. "Ngày đó thi thể của cô ta được hỏa thiêu, hiện tại căn bản không thể điều tra."
"Hannah không có người nhà." Cyril hiểu nguyên nhân Barron sợ hãi như thế, những người này có kẻ bảo vệ trong cục cảnh sát, mà thi thể một khi biến mất, thì không cách nào có thể lật lại án để tái thẩm, tất cả đầu mối đã bị cắt đứt.
"Cô ta có một người thân họ xa, dì của cô ta sống ở New Jersey, cậu đoán xem có phải rất khéo không? Hiện tại dì của Hannah cũng không rõ tông tích." Barron nghiêm túc vô cùng, hắn che hai mắt, phát ra tiếng thở dài trầm trọng. "Allen, tôi thật hối hận đã tham gia vào khoản mục này, tôi còn có hai đứa con, tôi..." Cổ họng nghẹn ngào, Barron không thể nói tiếp.
_________
Một bức hình được ghim cố định trên bản gỗ, Giang Hằng đánh giá Barron Josef trong hình, "Khả năng Barron là nội gián không lớn, nhưng chúng ta vẫn cần cẩn thận, tiếp theo nói không chừng ông ta sẽ phản bội."
"Có lẽ tôi nên kiến nghị bảo ông ta rời khỏi New York tránh đầu gió." Cyril mở máy tính, vừa đúng lúc nhảy ra tin mới về máy bay gặp tai nạn, danh sách người bị nạn đang dần hiện ra.
"Tôi nghĩ ông ta đã làm như thế rồi." Giang Hằng quay lại, từ đống vụn còn lại của máy bay trên màn hình, có thể thấy nó là một máy bay khách cỡ nhỏ dùng để du lịch, tên của Barron Josef vụt qua danh sách, "Thật đáng tiếc, xem ra ông ta còn mang theo người nhà của mình."
"Bọn họ muốn truyền đạt một tin tức tới chúng ta, đó chính là__ Các người không có đường thoát." Mắt Cyril ảm đạm đi không ít, "Hệ thống đã được đưa vào xe vào buổi chiều, vận chuyển đến Washington. Đợi khi bọn họ phát hiện hệ thống được bảo mật thêm, chắc sẽ giống như chó điên chạy đi táp người."
Trào phúng cười giễu, Cyril bưng ly rượu ngồi xuống ghế sô pha đối diện Giang Hằng, "Cậu xác định cơ chế bảo mật thêm không thể bị phá giải sao?"
"Bất cứ ai cũng không thể, thậm chí bao gồm tôi. Trừ khi bọn họ có thể tìm được một văn vật đã thất lạc." Giang Hằng uống một ngụm whisky, ánh mắt ngừng lại một chốc trên màn hình, không nhịn được nhíu mày.
"Sao vậy, ngày tận thế tới sớm sao?" Cyril vỗ vai Giang Hằng, bảo hắn thả lỏng. Giang Hằng nhẹ lắc dầu, "Không có gì đáng ngại, chỉ là một tờ hóa đơn điện tử, tôi không nhớ tôi có từng mua những thứ này."
Cyril vòng qua sau lưng Giang Hằng, tỉ mỉ nhìn tờ hóa đơn đó, sắc mặt không đổi thở ra một hơi. "Hả? Hiện tại nhà quảng cáo đã đổi thành đường tiêu thụ rồi sao?'
"Có trời biết." Giang Hằng nhún vai, nhấc một cái vali dưới chân lên, "Trong đây có một nửa trình tự giải mã, Cyril, nếu những người này tìm tới anh, nó có thể cứu mạng anh."
"Rất tốt, một nữa còn lại lưu ở chỗ cậu? Tôi không hiểu, Giang Hằng, nếu như vậy, hệ thống bảo mật thêm còn có ý nghĩa gì nữa?" Uống hết ly rượu, Cyril gác một tay lên lưng sô pha, ánh mắt nhìn vali mang theo nghi hoặc.
"Không có nửa còn lại." Giang Hằng quay người, đụng phải ánh mắt của Cyril, "Tấm biển này, đủ để loạn thật rồi."
"Vậy chúng ta nói về chân tướng chút đi." Ngồi lại chỗ cũ, dưới ánh sáng ấm áp, con ngươi Cyril trở nên sâu thẳm, "Hiện tại hệ thống đã được chuyển đi, cậu không cho rằng nên nói cho tôi biết dụng ý chân chính khi chế tạo bộ hệ thống này sao?"
"Đừng nói với tôi là để ngăn cản khủng bố tập kích, cậu từng nói, cậu không để ý người khác sẽ xảy ra chuyện gì. Tôi tin chắc trước khi tăng cường bảo mật hệ thống, cậu đã hoàn thành chuyện cậu muốn làm." Cyril cười gõ ngón trỏ lên mặt bàn, giọng điệu hàm ý sâu xa giống như cái vòi đang thăm dò bí mật.
Nhẹ đặt ly rượu xuống, Giang Hằng ngước mắt nhìn hắn, giống như gió bão quấy loạn mặt hồ bình lặng, đáy mắt màu lam đậm thoáng qua chút dao động, "Anh nói đúng, tôi chế tạo hệ thống, là để tìm một người. Hiện tại tôi đã biết hắn ta là ai rồi, có lẽ hắn ta có thể giúp tôi giải đáp một vài câu đố."
"Có liên quan đến người nhà của cậu không?" Cyril cười càng đậm, sau đó hắn sải tay, "Cậu dùng hệ thống để truy đuổi thân phận chân chính của mình, sau đó nó liên hệ tới một đoạn hình ảnh nào đó, nhập ra một thân phận." Gật đầu, hắn nói chậm rãi, tường thuật khẽ khàng. "Nhưng không ai có thể biết đó là gì, vì hệ thống đã bị bảo mật thêm."
"Nói thật, tôi vẫn cảm thấy cậu không phải là người đơn giản." Lắc ly rượu, whisky xoay chuyển theo viên đá, chạm vào vách ly, Cyril nghiêm mặt, tiếp tục nói. "Nếu cậu muốn báo thù, có vài chuyện cậu cần nên biết. Cậu kiên trì, bướng bỉnh, có lực hành động đáng để tán thưởng, nhưng lại cương trực công chính, sự chính trực của cậu hại chết cậu. Cậu học cách bố cục, học cách tính toán người khác, học không từ thủ đoạn để đạt mục đích. Đáng tiếc hiện tại cậu còn chưa làm được, cậu chán ghét những thứ này."
Trần thuật bình tĩnh, câu nói của Cyril chính xác vô cùng, Giang Hằng không định phản bác, vì đó là sự thật. Uống thêm một ngụm rượu, ánh mắt Giang Hằng vẫn nhìn chăm chăm mặt Cyril, trầm giọng nói: "Vậy còn anh thì sao? Anh làm sao học đối diện những thứ này?"
"Được thôi, nếu cậu đã hỏi, tôi nên thành thật trả lời." Cyril không cười nữa, thậm chí vẻ mặt lộ ra sự lạc lõng và hoài niệm. Hắn giao mười ngón vào nhau, hai tay gác lên gối. "Năm hai mươi sáu tuổi, vì để có được cơ hội thăng chức, tôi đã giăng bẫy hãm hại đồng nghiệp, bạn tốt của tôi. Anh ta vì thế mà thân bị danh liệt, cuối cùng tự sát. Theo lý mà nói tôi nên... nên cảm thấy hổ thẹn, nhưng tôi không có."
"Anh làm được chuyện anh muốn làm, cái chết của người đó trở thành anh của hiện tại." Từ trong ánh mắt và giọng điệu của Giang Hằng đều không thể cảm nhận được sự phê phán nào, hiện thực cuộc sống là con người luôn chỉ mãi mãi chú ý kẻ thành công, chứ không phải kẻ thất bại.
Cách làm việc của Cyril và Giang Hằng không giống nhau, hắn ôn hòa, nhưng nguy hiểm. Trong phim truyền hình luôn sẽ xuất hiện một vài người có thể cười cướp đi tính mạng người khác, Cyril thuộc loại đó.
"Nếu cậu hỏi tôi có phải ghét làm chuyện như vậy__ Đúng thế, tôi ghét." Gật đầu, Cyril nói tiếp. "Nhưng rồi có một ngày, chúng ta đều sẽ trở thành người mà mình đã từng ghét. Tất cả, chỉ vì sinh tồn."
Giang Hằng không tiếp lời, thay thế ngôn ngữ là hắn vượt qua cái bàn kéo hai tay Cyril. Cyril cười khổ dựa vào cánh tay chắc nịch ấm áp của Giang Hằng, "Cậu đang an ủi tôi sao? Tôi không phải kẻ bị hại."
"Chúng ta đều là kẻ bị hại." Giọng nói trầm ổn, Giang Hằng xiết chặt tay, hơi thở ra phả lên gáy Cyril. "Anh cứ coi nó như là cái ôm dành cho đồng loại đi."
"Cậu thật thân thiết, tôi không tưởng tượng được có người có thể cự tuyệt được mị lực của cậu." Cúi đầu cười nhạt, Cyril vươn tay xoa tóc Giang Hằng. Giang Hằng cũng cười theo, hôn lên cổ Cyril, nhẹ giọng nói: "Có một người đã cự tuyệt tôi mười năm rồi."
"Tôi thề là trước đó tôi không hề biết gì cả." Cyril kéo áo sơ mi của Giang Hằng, nhẹ cắn lên xương quai xanh của hắn, "Này, tôi cảm thấy rất nóng."
"Vậy sao?" Từ cổ hôn lên cằm, ánh mắt Giang Hằng vẫn nhìn chằm chằm mặt Cyril, hắn muốn thấy mỗi một biến hóa trong vẻ mặt hưởng thụ của đối phương, "Có cảm giác này không phải chỉ mình anh, tôi cũng vậy."
Đối diện với ánh mắt Giang Hằng, ánh mắt tràn đầy yêu chiều khiến thân thể Cyril không kìm được run rẩy. "Này, tôi cảm thấy tôi, có thể có hơi__"
"Yêu tôi rồi?" Phát ra tiếng cười sâu trong cổ họng, Giang Hằng ấn lên thân thể Cyril, khiến hắn chuyển hướng, đối lưng với mình. "Thả lỏng, tư thế này sẽ khiến anh thoải mái một chút."
"Như vậy không công bằng, cậu giành mất mấy từ mà tôi phải nghĩ đi nghĩ lại không dễ gì mới tính nói ra." Trọng lượng của hai người đàn ông thành niên khiến sô pha bị lõm xuống, Cyril cảm thụ được nụ hôn nóng bỏng kéo dài từ sau gáy đến thắt lưng, nắm chặt cánh tay bên đầu. "Liên tiếp chết hai người, chúng ta cư nhiên còn làm như không có chuyện gì mà làm tình?"
"Hy vọng tôi nói gì đây? Anh có thể xem như chúng ta đang 'bi thống' làm tình." Cánh tay lớn vuốt qua lồng ngực chắc nịch trơn nhẵn, Giang Hằng nhẹ nói sau lưng hắn. "Cyril, mỗi ngày đều sẽ có người chết, nếu mỗi lần chết một người chúng ta liền không làm tình, như vậy nghẹn khuất chết sẽ là chúng ta."
Không thể kìm nén tiếng rên rỉ thoải mái, Cyril kéo đầu Giang Hằng, cướp lấy môi đối phương, "Cậu đúng là thiên tài, được thôi, tôi bị cậu thuyết phục rồi. Cứ để chúng ta..." Cyril nhún vai, cười bất đắc dĩ. "Trầm mê trong cuộc tình ái 'bi thống' đi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top