Chap 2 : Hoàng Tử và Công Chúa
Sáng sớm, nắng nhẹ chiếu vào phòng qua cửa sổ phòng nó.
Reng...reng...reng...
Nó với tay tắt nốt lần báo thức lần cuối. Đã là lần thứ 4 nó với tay qua tắt báo thức mà cuối cùng nó vẫn không dậy. Sở dĩ nó có thể như vậy vì một lí do rất là tuyệt vời, đó là:
– 1...2...3...-Mắt vẫn lim dim nhưng miệng thì lẩm nhẩm đếm như một thói quen.
– Ngưu ơi. Ngưu à. Ngưu của tao ở đâu? Lợn ơi. Ngưu ơi. Úi dà ơi. Lợn mán nhà ai còn ở đây thế này. Chà chà. Lợn này so big... Tìm được Ngưu tỷ tỷ, ta sẽ mổ xẻo nguơi ăn.
Đấy là điều tuyệt vời mà nó vừa nhắc đấy. Từ ngày nhà nó đẽo thêm cái ban công, hắn cứ thế trèo sang gọi tung cả cửa phòng nó ra cơ. Nghe cái câu vừa gọi nó dậy mà xem, có ai nghĩ rằng câu đấy được nói bởi Trần Song Tử – Hoàng tử lạnh lùng no.1 của trường. Thật bất ngờ!!!
Nó cầm bộ đồng phục trên mắc áo rồi bước vào phòng tắm. Nó nói với ra:
– Tao thấy mày rảnh tay quá. Soạn ... – Nó chưa kịp nói hết câu thì hắn chen vào.
– Biết rồi. Đang làm đây. Ai mà biết một con lợn nái như mày lại đứng hạng 2 khối chứ...
Chỉ có hắn hiểu nó. Nó ngó đầu ra thấy hắn trên vai vẫn vác cái cặp sách và tay thì liên tục nhét sách vào cặp cho nó. Nó còn chưa nói hết câu thì hắn đã làm rồi. Đáng yêu chết nó.
– Mà này, bảo bao nhiêu lần rồi. Phòng tao có cửa để đi chứ mày cứ trèo như thế nhỡ có ngày ngã lộn cổ đâm đầu xuống hố bùn thì quay qua bắt đền tao.
– Tao thích đi đường này. Ngã tao sẽ không bắt đền con lợn như mày đền đâu.
– Kệ mày.
Nó vừa bước từ phòng tắm ra. Trên nguời là bộ đồng phục trường nó. Áo dài tay sơ mi được nó xắn lên tận khuỷu với túi đen trước ngực, váy đỏ kẻ caro đi thêm đôi giày Nike trắng đôi với hắn là hết ý. Trông nó thật đáng yêu.
– Tao không ngờ một con lợn nái như mày cũng có lúc đáng yêu như thế này đấy.
– Sao mày thích nói móc tao thế hả thằng kia?
– Sở thích từ bé của tao. Đó là quyền tự do ngôn luận hiểu chưa hả đồ lùn.
Nó ngước lên nhìn hắn. Lâu lắm rồi hắn mới để ý đấy. Hắn đã cao hơn nó cả một cái đầu rồi.
– Mày tưởng mày cao 1.85 là mày ngon hử?
– Còn hơn là đồ lùn 1.58.
Hắn vừa cãi vừa giúp nó đeo cặp sách. Nó và hắn là thế đấy. Miệng thì cứ nói về nhau như vậy nhưng chưa bao giờ giận hay dỗi nhau cả. Nó nghĩ hắn chỉ nói sự thật nó cần nghe và biết chứ không như những đứa bạn ở trường chỉ biết đánh bóng nó lên tận mây xanh.
– Hai đứa xuống ăn sáng này. – Mẹ nó nói.
– Vâng.
Hai đứa bước xuống cầu thang. Trông nó và hắn thật đẹp đôi trong bộ đồng phục dễ thương. Vừa ăn nó vừa cãi nhau chí chóe với hắn. Vừa lúc định với tay lấy hộp milo trên bàn thì hắn kéo nó đi mất.
– Milo của tao. Tại mày nên tao không cao được đấy.
Bỏ qua lời nói của nó, hắn lấy cho nó đôi Nike trắng trên giá rồi nói:
– Chào bố mẹ con đi học.
Nó và hắn làm bạn hơn mười năm. Chuyện gì của nó hắn cũng biết mà chuyện gì của hắn nó cũng biết nên bố mẹ của nó và hắn cũng như nhau. Nó quá quen thuộc với chuyện này rồi.
Gần đến cổng trường, thì gặp Giải và Kết. Nó gọi:
– Ở đây nè! Mày ơi.
– Nghe rồi. Đợi tí. – Vừa nói Giải và Kết chạy đến chỗ nó.
Bốn đứa chạy vào trường. Vừa vào trường khuôn mặt nó khác hẳn. Nụ cười trên môi tắt hẳn thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lẽo. Hắn, Giải và Kết cũng như vậy. Đám bạn xung quanh rì rào khi chúng nó đến.
– Hoàng tử kìa... Anh Song và Kết đẹp trai quá à...
– Ồ! Công chúa khối 9 kìa. Ngưu và Giải đó. Xứng đôi thật đó...
Hàng nghìn lời nói cứ ở quanh chúng nó.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top