Xâm nhập
Dù là cùng một tập đoàn mẹ nhưng hai nhánh của Văn Thi Thư và Văn Thi Thanh hoạt động gần như tách biệt, Mục Hy hoàn toàn yên tâm khi xâm nhập vào Đại Điển từ nhánh này, dù trước giờ cậu chưa từng đụng mặt Văn Thi Thanh hay cấp dưới của anh ta, nhưng cẩn trọng nhất vẫn nên tiến công vào nơi mà không ai biết về thân thế của mình.
Trước phòng chờ phỏng vấn, có hơn hai mươi người, đều là những thành phần ưu tú của xã hội đang cố chen chân vào nơi có tiếng tăm này, cơ bản thì đãi ngộ ở đây rất cao. Tiền lương có đủ lượng số không để hấp dẫn bất kì ai.
-Cậu đến xin vào chỗ phó phòng à?_ Anh bạn kế bên hỏi, vẻ mặt rất nghiêm túc, Mục Hy thấy chức phó phòng là mục tiêu của anh ta.
-Không! Tôi nghe nói còn một ghế phiên dịch hợp đồng, tôi định nhảy vào đó.
Cậu kia liền thở dài nhẹ nhõm, nhưng xung quanh có rất nhiều người dòm ngó vào cuộc nói chuyện bừa bãi này.
-Cậu tên gì thế?_ Anh ta hỏi.
-Tôi tên Mục Hy, còn anh?
-Tôi họ Lương tên Thái Yên, gọi tôi là Yên thôi cũng được.
Sau đó anh ta dòm ngó mấy người còn lại rồi nói nhỏ với cậu.
-Cậu nên cẩn thận vào, ở đây hôm nay chắn chắc sóng to gió lớn, cần tuyển bốn nhân viên, vị trí tôi muốn tranh chấp dữ lắm nhưng chỗ của cậu cũng không phải không ai ngó tới đâu, nhìn cậu trẻ như vậy phải cẩn thận với bọn con người ta kia.
-Cảm ơn anh đã cảnh báo._ Mục Hy rất hứng khởi, từ nhỏ tới giờ, cậu toàn đứng ở vị thế con người ta, giờ lại bị kêu đề phòng con người ta.
-Mà tôi thấy cậu cũng giỏi nha, để được gọi đến đây phỏng vấn hôm nay, trước mắt cậu đã thắng ít nhất sáu trăm người rồi đó, có không được nhận cũng đừng buồn.
Ngay từ đầu, Mục Hy có thắc mắc sao lại ít người như vậy, hóa ra, từ vòng nộp đơn phỏng vấn qua mail đã loại gần hết rồi.
-Phải rồi, anh có biết ai là người phỏng vấn không?
-Tổng giám đốc Văn Thi Thư, trợ lí của anh ta, ban thư kí, vài trưởng phòng, với vài vệ sĩ ở trong đó.
Cậu và anh bạn mới rỗi hơi ngồi tán dóc thì có vài người ủ rũ đi ra, theo luật riêng của Đại Điển thì nhận không nhận sẽ báo luôn sau khi phỏng vấn, mấy người ngồi đằng sau đang cầm sách đọc, người cầm điện thoại tra thông tin.
-Không phải chỗ này còn chơi bài hỏi "Em biết gì về Đại Điển" chứ?
Lương Thái Yên than thở, có lẽ anh ta không có tra thông tin trước khi đến rồi.
-Người kế tiếp!
-Anh vào đây.
Mục Hy gật đầu, chúc anh ta hai tiếng may mắn, cậu mong là cậu sẽ qua, cũng mong cho anh ta qua, những người thân thiện hòa đồng như anh ta, làm việc chung chắc chắn sẽ thoải mái.
Hơn mười phút, Lương Thái Yên bước ra với gương mặt nức nở, nước mắt chảy ròng ròng, Mục Hy nhủ thầm "Không phải chứ? Trượt rồi à?". Trên tay anh ta ôm một sấp giấy tờ, vừa nhìn thấy cậu liền vui mừng báo.
-Anh được nhận rồi, là phó phòng đó! Chú mày cố lên nha! Anh xuống dưới đợi mày.
Anh ta chạy như bay đi, vẻ vui mừng khiến mấy người còn lại xị mặt, bốn vị trí, đã có chủ ba, tức là mười mấy con người ở đây chỉ được nhận một.
-Người kế tiếp!
Mục Hy đi vào, cậu chắc là tất cả những người còn lại đều mong cậu bị loại, hay chính xác hơn là bọn họ mong tất cả đều bị loại, ai cũng muốn vị trí cuối cùng là của mình.
Hơn mười phút, Đại Điển thông báo đủ vị trí tuyển dụng, tất cả người còn lại xuống sảnh nhận chi phí đi lại rồi ra về. Mục Hy được nhận!
Ngay khi Mục Hy báo về đã qua được vòng phỏng vấn, sẽ vào làm việc ở Đại Điển trong nay mai, Phí Ngọc Vũ như trút được gánh nặng trong lòng, cô thở phào nhẹ nhõm, cơ hội đã quay trở lại rồi. Thực lòng, cô vẫn chưa hết bất an từ vụ lần trước, nên chuyện cho Mục Hy trực tiếp làm nội gián là bước đi rất mạo hiểm, nếu bị phát hiện, con cô có khả năng bị giết, và cô không làm gì được, Mục Hy đã vào nơi đó với thân phận một người không có ai thân thích trên đời.
Cậu đi xuống sảnh và nhìn thấy bóng dáng Lương Thái Yên ngồi đợi mình, anh ta vô cùng hào hứng muốn đi ăn mừng.
-Sao rồi, chú em mày được nhận đúng không?_ Anh ta quýt lấy hỏi.
-Đúng vậy, em được nhận rồi. Chúc mừng anh em mình nha!
-Anh biết ngay mà, nhìn chú diện mạo như vậy chắc chắn không tầm thường rồi, thôi, đi ăn, anh mày đãi.
Mục Hy cũng vui vẻ đi theo, đột nhiên có được một người bạn dọc đường vầy cũng hay. Lương Thái Yên là con nhà khá giả, từ nhỏ được cưng chiều, nhưng anh ta có chút ý thức trách nhiệm, biết là không ăn không ngồi rồi hoài được nên cũng tập tành đi làm cho biết với người ta, dù anh ta oan oan nói mẹ sẽ nuôi nếu anh ta nằm không ở nhà.
-Ông bà già hơi lớn tuổi mới sinh ra anh nên anh hơi đần chú mày thông cảm nha!
-Anh mà đần chỗ nào, em thấy anh cũng giỏi quá trời mới được nhận vào mà.
-Ăn may thôi.
Anh ta kéo cậu đến một nhà hàng cỡ trung, hiện giờ quán cũng đông người, Mục Hy nhớ quán này mấy chú trong đội mẹ từng nói, bán mấy mươi năm, ăn rất ngon, khi làm nhiệm vụ họ cũng tranh thủ mua đồ ăn nhanh ở đây lót dạ.
-Cứ gọi món tự nhiên!_ Lương Thái Yên hào phóng nói.
-Cơm sườn bò, canh rong biển là được._ Cậu nói với nhân viên. Anh ta nhìn cậu với ánh mắt hoài nghi.
-Chú mày đang giảm cân à? Cho anh thêm súp củ cải, đùi gà, cá hấp nha.
Cậu cũng không trả lời gì, chỉ lo chuẩn bị khăn trải bàn. Ở nhà, ăn không ít nhưng Mục Hy vốn ăn uống đơn giản, chủ yếu là đủ chất đủ no là được.
-Này, hồi nãy bọn họ phỏng vấn chú thế nào?
-Anh nói của anh xem.
Mục Hy mỉm cười hỏi lại.
-Cái tập đoàn đó bị điên hay sao, anh mới vào, bà cô kia liền kêu "Lấy tôi ly nước" anh cũng đi lấy nước, sau đó bà ta kêu "Vác đống giấy kia lại đây." Anh cũng vác, bả lại bảo "Cười lên!" anh cười. Bà ta nhìn anh gật đầu, rồi người kế bên, tổng giám đốc ấy, anh ta hỏi "Nếu anh ta kêu anh tạt ly nước anh vừa rót vào mặt bà kia, anh có làm không?" anh cũng suy nghĩ một hồi...
-Anh làm đúng không?
-Sao chú biết?_ Lương Thái Yên vô cùng bất ngờ, rõ ràng Mục Hy ở ngoài lúc anh ta ở trong phòng mà.
-Tổng giám đốc là vị trí cao nhất, chính xác là, anh nghe lệnh của ai thì nghe, cuối cùng vẫn phải theo lệnh của anh ta.
-Ừm, anh nói có, anh ta cười rất vui vẻ, rồi chỉ đống tiền chất một khối bên cạnh, hỏi anh biết bao nhiêu không? Anh nói không biết.
-Bọn họ muốn anh tính thể tích khối tiền đó, chia cho dài rộng của từng tờ để nhân ra tổng số tiền, nếu đơn giản hơn, anh nhìn thể tích rồi tính dựa vào từng sấp và mệnh giá của sấp đó cũng được.
-Mục Hy à, chú giỏi thiệt đó nhưng anh không tính được, anh nói cho anh dùng máy tính tính từ từ được không? Bọn họ nói được, có cách giải quyết là được. Cái rồi anh được nhận.
Ra là vậy, biết nghe lệnh và biết giải quyết vấn đề, dù cách giải quyết có tầm thường đến đâu, miễn giải quyết được là được. Lương Thái Yên ứng vào chỗ phó phòng nên chuyện răm rắp nghe lời trưởng phòng là tốt.
-Còn chú thì sao?
-Bắt em dịch một hợp đồng, học thuộc lòng nó, kêu em sang phòng kế bên nhận thêm hợp đồng thứ hai cho khớp với cái hợp đồng vừa dịch.
-Vậy thôi hả?
-Bên phòng kia có một người, kêu em hỏi cái hợp đồng em vừa dịch có cái gì, em không trả lời, anh ta đánh em, nói em chưa vào mà không biết điều.
-Rồi sao?
Lương Thái Yên vừa sắp đồ ăn người ta bưng ra, vừa hỏi không chớp mắt, mê mẩn như nghe truyện.
-Em đánh lại, sợ quái gì thằng đó!_ Lúc đó cậu có đánh lại thật, tên kia làm sao có cửa thắng.
-Em định bỏ ra ngoài thì nó báo là em được nhận, bọn họ nói em làm rất tốt, dịch hợp đồng và đi phiên dịch thì phải giữ bí mật tốt.
-Trời ơi, lúc đó mà chú nói ra là chú bị loại rồi, dễ sợ thiệt.
Cậu gật đầu đồng ý, đúng là mỗi vị trí có yêu cầu khác nhau. Khi cậu trở lại phòng phỏng vấn chính, mấy người ở đó còn nói vị trí phiên dịch trước đây do không nói ra bí mật hợp đồng nên bị công ty đối thủ của Đại Điển thủ tiêu, Văn Thi Thư khuyên cậu yên tâm vì tiền lương đủ mua đứt mạng của cậu. Mục Hy có cảm giác tương đối khó chịu, cái bọn coi mạng người rẻ mạt đó khiến cậu muốn lôi đầu bọn nó ra bắn. Mà thật tình nếu tên kia không báo cậu được nhận có lẽ cậu đánh chết hắn rồi. Ngồi ở vị trí cao như vậy chắc chắn là tay chân thân cận của Văn gia, mà theo những chuyện vừa qua, Văn gia chẳng có kẻ nào tốt đẹp cả.
-Ê, đang nghĩ cái gì vậy, ăn đi, nguội hết kìa!
Lương Thái Yên lay cậu lại khi đang suy nghĩ.
-À, à, em ăn đây, quên mất._ Bối rối, Mục Hy lại nhe răng cười, đây là cách trước giờ cậu luôn làm để giải quyết chuyện khó xử.
-Thẳng quỷ nhỏ, lo ăn đi, cứ cười là sao, mai còn đi làm đó, đồng nghiệp!
Chưa biết có thể tiếp cận Văn Thi Thư hay không nhưng có khởi đầu như vầy đã là khá tốt đẹp rồi. Xâm nhập vào Đại Điển thành công.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top