Tình cảm

            Cuộc sống hiện tại ở đây của Luật Di rất đơn giản, sáng đi làm, hết giờ đi lòng vòng đây đó, ăn uống và thuốc. Chính Luật Di cũng cảm thấy bản thân phù hợp với lối sống này, nhẹ nhàng, bình đạm, chỉ có điều hơi yên ắng thái quá, đôi lúc cậu cũng mong có một người bạn, mà cái đầu chứa hệ thần kinh yếu ớt hiện tại cũng nhắc là trước đây cậu có bạn.

-Tổng giám đốc, anh biết không, tôi cứ có cảm giác tôi từng làm loại công việc như bây giờ rồi, hơn nữa còn có bạn, chắc tôi không tệ đến mức bạn cũng không có chứ hả?

-Làm sao có thể, cậu hiền lành thế này phải có rất nhiều bạn.

Trà Luật Di chỉ gật đầu ậm ừ, nơi này cậu dám khẳng định là mình đã ở đây nhưng cứ bưng cái mặt ra ngoài đường ròng rã cả tháng rồi mà có một người nhào đến nói là quen cũng không, nếu có bạn thì ít ra giữa đường cũng phải thấy nhau, cũng nên chạy đến abc biến đâu hai năm nay mới đúng chứ!

-Tôi chỉ sợ mình gây thù với ai mới bị tai nạn ra nông nổi này, tay thì gãy, gân thì đứt, nội tạng thì chấn thương, xém nữa cái mạng cũng mất luôn. Lần này quay về, người thân tìm không ra lại ra kẻ thù thì Bộ Dân khó cứu được lần hai lắm.

Cứ mười câu cậu nói sẽ vô tình cố ý nhắc đến Lâm Bộ Dân, mà thời gian qua Trà Luật Di đã sớm biến nó thành thói quen ăn sâu vào từng hành động hoàn cảnh rồi. Lâm Bộ Dân chính là đức tin lớn lao nhất hiện tại có thể khiến cậu hoàn toàn an tâm.

-Cậu tin tưởng người đó lắm hả?

-Đúng, hơn cả bản thân mình luôn.

Với tình cảm Trà Luật Di chưa từng biết che giấu, mà nếu che giấu cậu chỉ giấu với một mình Lâm Bộ Dân, cậu sợ nhất là thứ tình cảm của mình trở nên nhỏ xíu trong mắt một người hoàn hảo như anh.

-Thế, cậu có tin tôi chút nào không?

Câu hỏi này, Văn Thi Thư có chút trông chờ.

-Có một chút!

-Chỉ một chút thôi sao?

-Vì tôi chẳng có gì để mang lại lợi ích cho anh, mà tổng giám đốc vẫn đối xử với tôi rất tốt nên tôi tin anh.

            Câu trả lời này khiến Văn Thi Thư rất chột dạ, cơ bản là Mục Hy không có tin anh, cậu chỉ cảm thấy anh không thể làm chuyện xấu với mình nên mới chịu lại gần mà thôi.

-Vài ngày nữa là tròn một tháng cậu đi làm rồi, có muốn ăn mừng hay kỉ niệm gì đó cho vui chứ?

Lời đề nghị này Trà Luật Di thấy rất thích thú, hóa ra cậu đã ở lại nơi này một tháng rồi, tự lập một tháng, mà nếu qua một tháng thì chỉ còn thời gian rất rất ngắn nữa Bộ Dân sẽ sang đây với cậu.

-Tổng giám đốc à...

-Sao?

-Hôm đó tôi muốn uống đồ có cồn!

Đồ có cồn mà cậu nói đến là bia, rượu hay mấy thứ đại loại vậy, từ lâu rồi cậu cứ nhìn chăm chăm mấy thứ đó mà không bao giờ được đụng đến vì Lâm Bộ Dân tuyệt đối ngăn cấm. Lí do anh đưa ra rất đơn giản, sức khỏe là trên hết! Dù Luật Di nhiều lần hỏi bác sĩ và ông nói uống có chừng mực thì được. Trước đây có uống rượu hay chưa cậu quên sạch rồi nhưng bây giờ trước cái thứ thịnh hành phổ thông lạ lẫm mới mẽ đó cậu rất tò mò. Cậu rất sợ tổng giám đốc lại giống Bộ Dân cấm cậu uống rượu, giọng điệu nài nỉ vô cùng đáng thương, chẳng khác nào đứa trẻ sợ bị từ chối.

-Bác sĩ cho cậu uống bao nhiêu?

Nhân cơ hội này Văn Thi Thư tựa sát đầu lại gương mặt ngốc xít của cậu.

-Lâu lâu một lần là được.

-Thế lần cuối cùng dùng mấy thứ đó là bao lâu rồi.

Mỗi âm cuối, Văn Thi Thư đều cố tình ngân dài ra, vừa lấy lòng vừa dỗ dành, chỉ cần là người qua đường, chắc chắn một điều tuyệt đối tin tưởng hai người là một đôi, có ngây thơ hơn cũng tin là anh em thân đến không thể thân hơn.

-Chưa từng được uống!

Đến đây cậu hơi phẫn uất, biết là Lâm Bộ Dân muốn chăm sức khỏe cho cậu nhưng cậu cũng muốn biết một chút mấy thứ người ta hay uống mà.

-Vậy ba ngày nữa tổ chức bữa tiệc nho nhỏ, tôi cùng uống với cậu, thế nào?

-Được được, vậy ba ngày nữa nha.

Vẻ mặt hiện tại của Trà Luật Di hưng phấn vui vẻ đến nỗi bừng sáng luôn, nếu tả cậu là con cún con thì bây giờ thiếu mỗi cái đuôi để vẫy, càng không cần nhắc đến biểu hiện đó tác động dữ dội ra sao với Văn Thi Thư ngay bên cạnh. Sau một hồi ngắm nhìn đến mất kiềm chế Văn Thi Thư mới cố quay đi chỗ khác. Trái tim sống lại đang rạo rực lên biết nhường nào.

            Ba ngày trôi qua rất chi là nhanh, Trà Luật Di phấn khích tới vui vẻ cả ngày. Cậu rất là muốn nếm thử mùi vị của cái thứ xuất hiện trong mỗi bữa tiệc đó, trước đây cậu đi tiệc cũng không ít, nhưng ly rượu đưa tới tay thì Bộ Dân cướp ra ngay. Sức khỏe vẫn là quan trọng nhất. Dù biết lợi dụng việc ở xa để uống lén là hơi xấu nhưng nếu chỉ ít thôi thì Bộ Dân sẽ bỏ qua nên cậu bớt lo.

Hết giờ làm việc, cậu đã thấy Văn Thi Thư chờ cậu, hôm nay có tăng ca nên hết giờ thì cũng đã tối, nhưng theo lời Văn Thi Thư, uống rượu buổi tối là phù hợp nhất.

-Nào, mừng cậu đến đây một tháng!

-Cảm ơn tổng giám đốc!

Vừa lên xe, Luật Di liền nhớ đến một chuyện, là một quán thịt nướng nhỏ gần đường đến nhà cậu, nghĩ đến đây cậu tự nhiên thấy phục mình, một tháng qua cậu đã nắm hết mấy đoạn đường hẻm hóc ở nơi đây, cả tuyến xe cậu cũng thuộc luôn.

-Tổng giám đốc, anh có ngại ăn ngoài đường không?_ nhìn góc nào Trà Luật Di cũng thấy Văn Thi Thư không nên mang bộ dạng này ngồi ngoài đường.

-Cậu muốn ăn ở ngoài?

Trà Luật Di gật đầu vô cùng thành thật. Mấy thứ tiết chế bản thân, từ lúc tỉnh lại Lâm Bộ Dân chưa từng nhắc đến với cậu, trong bất cứ hoàn cảnh nào cứ tự nhiên nói ra, biểu hiện ra.

-Chỗ đó ở đâu?

Đường đến nhà của Luật Di cách chỗ làm khá gần, trên đường cũng rải rác nhiều quán ăn, không quá cầu kì sang trọng, mang tiếng lề đường nhưng đều là quán lâu năm, vệ sinh tốt, thành phần tấp vào quán cũng có giới tri thức bình dân, theo Văn Thi Thư thấy thì cũng có vài kẻ thượng lưu muốn thử cái lạ, mà anh thì trước giờ không để tâm mới lạ.

Văn Thi Thư mặc kệ quán nào, Mục Hy muốn thì anh muốn. Tuy nhiên, Mai Đình lại rất khó chịu với chuyện này, dạo gần đây Hoàng Mặc giở chứng quái dị, đấu đá giữa hai bên rất căng thẳng, ai mà biết được giờ nào phút nào hắn cử người đến đòi mạng phía Đại Điển.

-Bữa tiệc nhỏ này là mừng cậu đến đây, từ giờ, ngoài công ty cứ gọi tên tôi là được, không cần quá quy tắc đâu.

Văn Thi Thư rất dè dặt, anh cố gắng thoát khỏi tính cách trước đây, lí do duy nhất là không gợi nhắc những thứ quen thuộc lại cho Mục Hy, nếu bây giờ Mục Hy nhớ lại, mọi thứ sẽ kết thúc.

-Sao anh không nói sớm, tôi cũng thấy áp lực quá trời.

Trà Luật Di bây giờ mang tư tưởng của chuyện đi làm cho vui, cơ bản là không làm cũng không sao nên trong mắt cậu mất việc chẳng là cái gì hết, nhưng ở nơi như Đại Điển Luật Di phải biết chuyện, công việc ít áp lực nhưng tuyệt đối không nhẹ nhàng với mấy người xung quanh. Suốt thời gian qua cậu chưa bắt chuyện được với ai ở nơi đó nên rất căng thẳng.

-Cái này là rượu gạo, rất nồng, còn cay nữa, mới uống, cậu uống ít thôi!

Anh rót ra nửa ly cho cậu, cậu chăm chú nhìn thứ nước trong trong thơm nồng đó mà vui thú.

-Hôm nay tôi vui lắm luôn đó, thứ này uống vào chắc sẽ ấm người phải chứ!   

            Nửa ly đầu tiên khiến cậu phải nhăn cả mặt, cơn nồng nàn dâng lên cả đầu óc, cả cơ thể cũng ấm bừng lên phút chốc rất lạ phải đến mấy giây sau mới có thể tạm bình ổn lại. Cậu để ý cách mà Văn Thi Thư nhìn mình lúc uống rượu, tuyệt đối chất chứa nhiều hơn thứ tình bằng hữu giữa hai đồng nghiệp, nhưng trước mắt nó lại rất ẩn nhẫn mơ hồ.

Đợi cậu uống xong, Văn Thi Thư một hơi cạn sạch một ly đầy, giống cái cách mà Lâm Bộ Dân từng giải thích cho cậu, rượu làm cuộc vui thêm cuồng nhiệt, cơn buồn thêm giải phóng. Nó là thứ khiến người ta cuồng dại, phóng thích lẫn phóng túng bản thân nên lúc tâm trí bình ổn chẳng có ai muốn nốc cho say thứ này cả.

-Tôi thấy vị của nó đậm quá, cũng hơi khó nuốt.

-Lúc buồn, em sẽ thấy nó ngọt.

Anh nhếch nhẹ khóe môi vẽ lên nụ cười dịu dàng hiếm thấy, Văn Thi Thư rất ít khi cười với ai như vậy, nụ cười đó đẹp đẽ mê hồn, nhưng đôi mắt phảng phất mấy phần bi ai, quỵ lụy. Văn Thi Thư thật sự không thể buông tay.

Suốt buổi tiệc nhỏ đó, Trà Luật Di vừa ăn mấy món thịt nướng, mực xâu, vừa uống rượu, mỗi lần một ít, cơ bản chả là bao. Chỉ nhiêu thôi mà gương mặt cậu đã phủ lên một tầng ráng hồng, hơi thở đã thơm tho mùi rượu.

-Bộ Dân cấm rượu, cấm mấy thứ bán linh tinh không rõ nguồn gốc, cứ như vậy rất buồn.

Ngà ngà say, cậu bắt đầu lảm nhảm, chủ đề duy nhất mà cậu có là Lâm Bộ Dân.

-Mấy thứ đó nếu có chừng mực, anh sẽ cho phép em.

Ngoài dung túng và chiều chuộng ra, Văn Thi Thư chỉ biết làm theo tất cả những gì mà cậu mong muốn.

-Không được đâu! Như thế là hại sức khỏe...Thư à!

-Sao thế?

-Anh đã từng yêu một người, rất rất rất yêu một người chưa?

Hỏi đến câu này, Trà Luật Di có chút buồn bả, gương mặt đã ngấm men của cậu rũ xuống muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương. Tay ôm lấy chai rượu be bé, qua tầng tầng lớp lớp khói than của bếp nướng mà giương mắt nhìn vào Văn Thi Thư phía đối diện. Một câu hỏi xuyên thẳng qua tâm can của anh.

-Có hai lần, lần đầu tiên người đó chết, lần thứ hai...cũng vậy. Còn em, yêu ai? Nói xem nào!

Gương mặt tự nhiên nhăn nhó của cậu lại nhìn anh bi thiết.

-Em tưởng em đáng thương, anh còn đáng thương hơn nữa.

Ngơ ngơ ngẩn ngẩn một lúc cậu tự rót một ly đầy rồi uống, rất chi là bất cần, cũng gần như là cố gắng mạnh mẽ.

-Em thích Lâm Bộ Dân, rất rất rất thích Lâm Bộ Dân, thích đến nỗi muốn tôn sùng anh ấy, muốn kính ngưỡng anh ấy. Sau khi bị tai nạn, mất hết trí nhớ, người thân, anh ấy là người cứu giúp em, lần đầu tiên mở mắt, anh không tưởng tượng nổi em thấy một Lâm Bộ Dân như thế nào đâu, anh ấy giống thần mặt trời mà em đọc được trong sách á. Em thích anh ấy đến điên lên nhưng em không dám nói...một người tới tên họ của mình cũng quên thì biết lấy tư cách gì nói thích anh ấy. Còn làm tốn thời gian của anh ấy đến thế.

Lời nói lúc say này của Mục Hy khiến Văn Thi Thư đau đến không thở được, người mà anh nhận ra là đã yêu, đã chờ hai năm qua, đã muốn bảo vệ, chăm sóc, yêu thương đến suốt đời. Người mà anh hiện tại không dám thất thố nửa câu, nặng lời nửa chữ đang yêu người khác, thứ tình yêu to lớn Mục Hy mang cho người khác là thứ mà chỉ một phần trăm một phần ngàn Văn Thi Thư cũng chỉ có thể mang ra ao ước. Cậu đau khổ không dám bày tỏ, anh lại vô dụng ngồi nhìn, mà cũng không mong cậu bày tỏ. Giây phút này, Văn Thi Thư mới nhận ra tình yêu thật sự vô cùng tàn nhẫn, chưa bao giờ anh nghĩ sẽ có một ngày mình ngồi nghiêm túc nghe người mình yêu kể về người khác.

-Nếu muốn em cứ nói với người đó, nếu người đó yêu em thì tốt rồi.

-Nếu anh ấy từ chối thì sao?

-Tìm đối tượng khác.

Bản lĩnh ngay lúc này trốn chạy mất tăm, cả nói ra mình thích một người cũng khó khăn đến tội. Loại tình cảm này chỉ còn có thể trông chờ nó tự sinh tự diệt trong tâm phách chứ không còn cách nào khác.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #sm