Trừng Phạt

Thủy Băng Nhu bị chuyện này làm cho kinh sợ, tất cả mọi người khuyên cô về nhà nghỉ ngơi, nhưng cô sợ Hoàng Phu Tuyêt lo lắng nên cũng chưa có xin nghỉ về nhà, mọi người hết cách với cô đành thôi, đối với quyết định của cô người vui vẻ nhất chính là An Đông Nghê, quá vui, nếu cô về nhà, hắn cả ngày hôm nay sẽ không thể được nhìn thấy cô, vì vậy An Đông Nghê sắp xếp một gian phòng nhỏ trong khu nhà nghỉ của bọn hắn để cô nghỉ ngơi, Lý Hiếu Huyên cùng Lăng Tâm theo giúp (bồi) ở bên cạnh cô.

Bên trong phòng làm việc rộng rãi sáng ngời hé ra bàn làm việc to rộng, phía trên chất đầy các loại tài liệu, bên cạnh còn có một giá sách nho nhỏ, chất đầy các loại sách, chính giữa phía trước bàn làm việc là một bộ salon kiểu Pháp nhập khẩu, lúc này có một bóng dáng anh tuấn ngồi ở trên ghế salon, giống như đang chờ ai đó, chỉ thấy chân mày hắn thủy chung nhíu lại, theo thời gian trôi qua, chân mày hắn nhíu càng chặt hơn.

Lúc này hiệu trưởng vội vội vàng vàng đi vào phòng làm việc, ông ta cũng là mới vừa rồi trong lúc đang họp nghe được chuyện xảy ra ở lớp chọn, không nghĩ tới thiếu gia An Đông Nghê lập tức cho gọi ông ta đến, không kịp thông suốt (không kịp hiểu ngọn ngành), liền vội vội vàng vàng chạy hướng phòng làm việc, đáng thương đã nhiều tuổi như vậy, còn phải mệt nhọc như thế, đành chịu thôi, nhận tiền của người ta tiêu rồi thì phải giúp người giải trừ họa thôi, ai bảo thiếu gia An Đông Nghê là nhân vật khiến cho cả trường tranh nhau nịnh bợ đây.

"An Đông Nghê thiếu gia, để ngài đợi lâu rồi." Hiệu trưởng thở hổn hển đi vào phòng làm việc chào hỏi.

"Hiệu trưởng, lập tức khai trừ (đuổi học) Lâm Ngọc Lan, tôi không hy vọng ngày mai còn nhìn thấy cô ta ở trong trường." An Đông Nghê cau mày nói.

"Nhưng, điều này. . . . thủ tục đuổi học một học viên rất phiền toái, huống chi cha của cô ta lai lịch cũng không nhỏ." Hiệu trưởng sợ hãi giải thích.

"Tóm lại ông cứ theo lời của tôi mà làm đi, nếu như ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không được, lão ngài nên tính đến chuyện về hưu đi." An Đông Nghê mắt híp nguy hiểm nói, sau đó xoay người ra khỏi phòng làm việc.

Hiệu trưởng vừa nghe lời An Đông Nghê nói, hoảng sợ luôn miệng giải thích, ông cũng không muốn bị khai trừ (đuổi việc), trong nhà còn có một bầy già trẻ chờ ông ta nuôi, hết cách, ai bảo ông lập gia đình muộn, người khác ở cái tuổi này cũng đã có thể hưởng hạnh phúc an nhàn, mình vẫn còn phải lao lực, số mệnh thật là khổ cực a.

Hiệu trưởng năng lực xử lý chuyện rất nhanh, không bao lâu sau Lâm Ngọc Lan đã nhận được thông báo cho thôi học, một đám người đều ở đây cười nhạo cô ta, khiến cô ta tức gần chết.

Lâm Ngọc Lan tức giận đùng đùng cầm giấy thông báo chạy đến phòng làm việc của hiệu trưởng lớn tiếng chất vấn: "Hiệu trưởng, tại sao đuổi học tôi, thành tích của tôi mặc dù so sánh không lại với học sinh lớp chọn, nhưng cha tôi dù sao cũng là nhân vật có mặt mũi, làm sao ông có thể làm việc qua loa như vậy."

"Học trò Lan, mình làm gì cũng nên nghĩ kỹ một chút đến hậu quả của nó, không nên để đắc tội với người ta mà vẫn không biết, đây là lệnh từ trên, tôi cũng không thể làm gì, tự giải quyết cho tốt đi!" Hiệu trưởng thở dài nói.

"Phía trên ra lệnh? ? ? Thiếu gia An Đông Nghê khẳng định còn không biết việc này, ông tốt nhất thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, bằng không đợi tôi thành thiếu phu nhân của An gia, thì việc đầu tiên chính là đuổi việc ông." Lâm Ngọc Lan uy hiếp.

Hiệu trưởng lắc đầu thở dài nói: "Đây chính là An thiếu gia trực tiếp ra lệnh, em trở về đi."

Nghe lời hiệu trưởng nói, Lâm Ngọc Lan lúc này như bông hoa héo, chán chường ra khỏi phòng làm việc, trong lòng vẫn chưa từ bỏ ý định chạy đi tìm An Đông Nghê. Nhưng cô ta còn chưa đến gần được An Đông Nghê đã bị hộ vệ của hắn ngăn cản, giận đến muốn chết, nhưng mà ở trước mặt An Đông Nghê lại không dám quá lỗ mãng, không thể làm gì khác hơn là ra sức nặn ra vài giọt nước mắt dịu dàng hỏi: "Thiếu gia, Lan nhi đã làm sai điều gì, khiến anh muốn đuổi học Lan nhi?" Một bộ dáng điềm đạm đáng yêu, khiến không ít nam sinh đang đứng chung quanh xem trò vui hận không được ôm cô ta vào trong ngực, hung hăng yêu thương một phen.

Nhưng hết lần này đến lần khác An Đông Nghê là một loại kì lạ, hắn lúc này chỉ cảm thấy rất ghét, chán ghét nói: "Sai là sai cô không nên có chủ ý nhằm vào cô ấy, làm tổn thương cô ấy, cái giá phải trả sẽ rất thê thảm, lần này coi như là một cảnh cáo nho nhỏ, nếu còn có ai tiếp tục làm vậy nữa, ta sẽ khiến cho hắn biến mất khỏi địa cầu, đuổi ra khỏi trường đi." Nói xong xoay người rời đi, chướng mắt ngay cả nhìn cũng không nhìn cô ta một cái.

Lâm Ngọc Lan không tin hắn sẽ vô tình như thế lớn tiếng mà hét lên: "Tại sao? ? em yêu anh như thế, anh lại chỉ nhìn thấy cô ta, em yêu anh là có lỗi sao? Vì sao lại phải đối với em như vậy. . . . . . . . . . . . ."

Hộ vệ lo lắng sợ một lát nữa thiếu gia sẽ nổi giận mà trút lên bọn họ, cho nên nghe được lệnh lập tức đem Lâm Ngọc Lan lôi ra ngoài, không dám thả lỏng dù chỉ một chút, mọi người xem thấy không phải chuyện đùa liền giải tán hết, nhưng vừa rồi nghe từ trong miệng Lâm Ngọc Lan bọn họ đại khái cũng hiểu được một chút, nếu như đoán không lầm, học trưởng An Đông Nghê có yêu mến một cô gái, mà Lâm Ngọc Lan lại đắc tội với cô gái kia, tất cả mọi người thật tò mò không biết là cô gái như thế nào lại khiến cho học trưởng ôn tồn nho nhã nổi giận.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #lãng-mạn