Lãng Nhân Nghèo Kiết Xác
Giữa đám xương trắng và khí hàn buốt người, Thanh Việt ẩn mình trong góc khuất, chăm chú nhìn về một hướng chờ đợi.
Thật lâu sau, những bụi cỏ với hoa đỏ li ti rực rỡ dần chồi lên khỏi mặt đất, gương mặt Thanh Việt bừng sáng, lách người ra khỏi khe hẹp muốn hướng đến bụi hoa vừa xuất hiện.
Chợt, tiếng huỵch nặng nề đem theo hình người bị ném xuống ngăn cản hành động bước tiếp của Thanh Việt. Bá Vương thảo vừa mọc cũng đã bị một nhóm người nhanh chóng thu thập rồi rời đi.
Thanh Việt híp mắt nhìn kẻ đang nằm mê man dưới đất.
Tóc tai rũ rượi bết cả lên mặt, hơi thở gần như chẳng còn, trang phục nhàu nhĩ nhuộm màu máu, bên người y trống trơn không có vũ khí. Xem thế nào thì cũng chỉ là một tên lãng nhân nghèo kiết xác.
Cứu hắn.
Cũng không phải quá khó khăn, Thanh Việt luôn đem theo một lọ Hồi Hồn đan được con bé Linh Anh dúi cho chưa dùng đến.
Sau một hồi đăm chiêu, Thanh Việt gật đầu như ra quyết định.
Nhấc bước, lướt qua kẻ đang hấp hối.
Đối với việc thấy chết không cứu, Thanh Việt cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, đơn giản chỉ một từ "lười".
"Này!"
Tiếng gọi giật phía sau làm Thanh Việt dừng chân, ngoảnh lại chỉ thấy kẻ sắp trở thành xác chết nhìn mình chăm chú. Ánh mắt thẳng tắp chiếu vào Thanh Việt, không phải ánh mắt cầu cứu hay nài nỉ, chỉ nhìn một cách đơn giản, nhưng vô cùng sâu xa.
Thanh Việt cười nhạt, "xì, một kẻ sắp chết có gì mà đáng sợ, làm ra vẻ doạ ai?".
Trông thấy Thanh Việt đang dần khuất khỏi tầm mắt, Thương Việt lần nữa lên tiếng: "Giúp một chút đi."
Lần này, tiếng nói của Thương Việt thành công khiến Thanh Việt quay trở lại, không chỉ còn là cái ngoái đầu.
"Sắp chết mà vẫn có thể nói rõ ràng mạch lạc, hoàn toàn không có chút yếu ớt nào của kẻ vừa bị đánh cho tơi tả đang chuẩn bị về chầu trời", Thanh Việt ngừng một chút, tặc lưỡi "thân mình còn chưa lo xong".
Nghĩ vậy nhưng Thanh Việt vẫn chậm chạp ngồi quỳ một chân xuống bên cạnh Thương Việt, trước ánh mắt kinh ngạc của hắn thản nhiên thò tay lục lọi. Cuối cùng sau một hồi sờ soạng moi ra được trong người Thương Việt một bọc vải, cũng chẳng quan tâm bên trong có gì, nhét thẳng vào trong túi của mình, xong xuôi mới chậm rì móc ra lọ nhỏ đựng Hồi Hồn đan, vô cùng thô bạo bóp miệng Thương Việt nhét vào một viên rồi biến mất.
Dưới tác dụng của Hồi Hồn Đan, Thương Việt nhanh chóng hồi phục, hắn ngồi tại chỗ xếp bằng vận khí, khi mở mắt ra gương mặt tiều tuỵ không giấu được hứng khởi, khóe miệng khẽ nhếch, cực khó hiểu.
Thanh Việt rời đi, không áy náy cũng chẳng buồn để ý đến việc bỏ mặc Thương Việt đang vô cùng yếu ớt. Như vậy coi như là đã cứu người, còn tồn tại để thoát ra được khỏi Huyết Sa Bình hay không thì Thanh Việt không thừa hơi, việc trước mắt quan trọng hơn nhiều.
Nhìn vào địa đồ, xác định toạ độ.
Lần này không phải đợi lâu, Bá Vương thảo nhanh chóng mọc lên cực kỳ chính xác dưới chân Thanh Việt. Thu thập xong, Thanh Việt lại mở địa đồ ra xem, tiếp tục di chuyển, mỗi lần đổi địa điểm Bá Vương Thảo đều ở ngay dưới nhân, như thể đợi Thanh Việt đến chúng mới mọc.
Khi các túi của Thanh Việt đã đầy ắp Bá Vương thảo, cũng là lúc trời vừa rạng sáng. Thêm một lần cẩn thận luồn lách để khỏi dính phải đao bay chưởng lạc của đệ tử hai bên Hắc - Bạch, cho đến khi bước chân vào cửa truyền tống về Hợp Phì Thanh Việt mới buông cảnh giác.
Tiếng sáo nhạc hân hoan đặc trưng thể hiện sự phồn hoa an lạc của Hợp Phì cũng không khiến Thanh Việt hưng phấn nổi, cả người đờ đẫn di chuyển. Một đêm quá dài và mệt, nếu không phải lệnh truy sát Thanh Việt liên tục được tung ra bởi Hồng Long hội thì cô cũng không cần phải vừa lẩn trốn vừa mò mẫm tìm Bá Vương thảo trong đêm.
Còn may, Hợp Phì dưới trướng Vạn Đại Gia được thiết lập hoà bình cho tất cả. Ngoại trừ những địa phận dành cho người thành tựu thấp tu luyện bị cấm đại chiến thì Hợp Phì cũng là mảnh đất duy nhất hiện giờ Thanh Việt có thể tự do đi lại mà không phải đề phòng tập kích bất ngờ.
Qua cổng truyền tống không xa có một cây cổ thụ, đánh dấu ngã ba đường Hợp Phì đi Bạch đạo, Hắc đạo. Vì quá mệt nên Thanh Việt không vào sâu trong Hợp Phì mà ngồi xuống mở lộ điếm ngay dưới gốc cây sần sùi không trụi lá. Phân loại niêm yết giá những thứ cần bán xong, cũng là là lúc Thanh Việt gật gà gật gù.
Trong mơ màng Thanh Việt nghe được tiếng leng keng của xe rác buổi sáng sớm, mùi thơm bánh mì mới ra lò từ hiệu bánh cạnh nhà dậy lên nức mũi, suy nghĩ cuối cùng trước khi khép mắt hẳn, giá như mọi thứ chỉ là mơ.
Mặt trời đứng bóng Thanh Việt tỉnh dậy, khung cảnh quen thuộc báo cho cô biết tiếng leng keng và mùi bánh mì mới là mộng. Thực tế Thanh Việt vẫn đang ở trong Cửu Long, trò chơi nhập vai lấy bối cảnh võ hiệp Trung Quốc cổ đại do tác giả người Hàn Quốc viết mà Thanh Việt đã nghỉ chơi từ rất lâu.
Từ một tháng trước, sau nhiều lần tìm hiểu và tìm cách, Thanh Việt cuối cùng cũng chấp nhận thực tế mình đang ở trong trò chơi đã bỏ được mấy năm. Cửu Long ra phiên bản cao cấp, người chơi không còn thao tác qua bàn phím mà trực tiếp nhập vai vào nhân vật trong game thông qua kính thực tế ảo.
Thanh Việt ban đầu bởi thằng nhóc hàng xóm trước đây cô cho tài khoản game ngày nào cũng ỉ ôi nhờ cày cuốc hộ một thời gian để tránh tụt hạng, về sau Thanh Việt cũng tò mò, lại thấy thằng nhóc kia đưa ra lý do "chỉ có chị giúp em yên tâm học hành được thôi" khá hợp lý, nên đã thử phiên bản nâng cấp mới này.
Quả nhiên là phiên bản cao cấp, tất cả cảnh vật hiện tượng trong game đều sống động đến kinh ngạc, tương tác của người chơi với nhau cũng chân thực không khác ngoài đời, Thanh Việt bị độ sịn sò của game làm cho cho choáng ngợp.
Nhưng sau đó không bao lâu đã kinh hãi phát hiện, cô không thể thoát trò chơi.
Trải qua cơn khủng hoảng ban đầu khi bị nhốt lại trong game. Đúng ra Thanh Việt đã rất mừng khi gặp lại Hưng, bạn đồng hành thân thiết với cô trước kia ở Cửu Long.
Có điều không giống Thanh Việt nghĩ, trái với sự phấn khởi của cô, sau khi nhận ra Thanh Việt là ai. Hội chủ Hồng Long hội - Over lạnh lùng tuyên bố "đồ sát" Thanh Việt trên toàn server, đồng thời gửi thông cáo đến khắp các phái, bất kể ai lấy được mạng Thanh Việt đều sẽ được thưởng.
Mặc cho Thanh Việt ra sức gặng hỏi, Hưng tuyệt nhiên không hề giải thích nguyên nhân gặp lại bạn không vui mà còn thù hận.
Khi Thanh Việt bế tắc nói ra việc hiện tại mình đang ở trong game và có thể bị thương hoặc chết thật sự, Hưng còn mỉa mai cô hết lý do để bịa nên nghĩ ra một cái ngớ ngẩn để loè y.
Kiến thành đàn còn có thể vật chết voi.
Thanh Việt cho dù có là Vụ Long đứng thứ chín server và trình độ pk chưa từng bị suy giảm thì cũng chẳng thể nào đấu lại được một nửa Hắc đạo.
Ban đầu còn tìm hiểu nguyên nhân người đồng đội từng kề vai sát cánh cực kỳ thân thiết đột nhiên trở mặt. Về sau Thanh Việt chỉ chuyên tâm tìm cách vỗ về Hưng để xí xóa hận thù cũ mà chính Thanh Việt đang không biết là gì.
Trong trò chơi thì chết chỉ việc hồi sinh về làng, sau đó bị một ít di chứng ảnh hưởng đến võ công và giảm điểm thành tựu nhân vật. Nhưng giờ đây, ở trong game bị đói là thật, quái đánh hay người khác đả thương bị đau cũng là thật, máu chảy ra trên người Thanh Việt lại càng thật hơn, cô đâu có teo não mà chừa cái mặt ra cho người ta giết, không may 'tèo' thật thì thật tội anh thợ bánh nhà bên mất đi một người thầm thích.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top