chap 20
-Ưm..ưm …buông
Park Chanyeol từ đằng sau đột nhiên bước một bước, đem bàn tay hắn phủ lên bàn tay Baekhyun , từng ngón tay vừa vặn tới kinh ngạc .Môi hắn rất nhanh chiếm lấy môi cậu, khiếm cậu muốn bật ra vài tiếng chửi rủa nhưng cũng không thể .Chiếc lưỡi của hắn rất kĩ thuật mà đơn giản tách đôi môi anh đào của Baekhyun mà đi vào khuấy đảo . Giây phút này đầu óc cậu trở nên trống rỗng , không chút suy nghĩ , không chút hành động gì . Tâm trí như muốn để mặc hắn hôn tới , để mặc hắn lộng hành trông khoan6 miệng nhỏ nhắn này .
Baekhyun cảm nhận lồng ngực mình như bị tên kia rút cạn không khí , khó chịu mà khẽ cựa quậy . Bao nhiêu lí trí suy nghĩ chợt ùa về khiến cậu bừng tình mà đẩy hắn ra .Bàn tay cậu lập tức rút khỏi bàn tay hắn, bàn tay chơi vơi hạ xuống, ánh mắt không biểu tình nhìn xung quanh. Đôi môi anh đào dần dần có chút sưng nhẹ .
Anh ta này nhất định nằm trong ý thức của cậu, nhưng trong trái tim cậu, bóng dáng của anh ta chỉ là một màn đêm mờ mịt, không thể nhận định rõ rành anh ta là ký ức vui vẻ hay là một quá khứ đau lòng.
-Em không sao chứ ?
Park Chanyeol nhìn biểu tình của Baekhyun , bất giác hai chân mày khẽ nhăn lại , giọng anh không chút che giấu sự lo lắng và tức giận. Những ngày qua cậu luôn luôn bài xích anh, mặc kệ anh làm gì cũng đều hạn chế tiếp xúc . Mặc kệ anh có quan tâm thế nào cũng luôn luôn cảnh giác và để phòng . Muốn chăm sóc cũng khó mà rời xa thì càng không có can đảm .
-Anh đang làm gì vậy ?
Baekhyun nhìn vào hắn hỏi với một cảm giác vô cùng ngạc nhiên , đồng tử của người kia khẽ sáng lên, một trận cuồng phong rõ ràng dâng lên trong đáy mắt hắn .Bây giờ cậu chỉ muốn ra khỏi đây ,ở một nơi nào đó không có hắn ,như thế cậu mới có thể tịnh tâm suy nghĩ về cảm giác của mình được . Là bối rối hay bất ngờ ,trái tim cậu giờ đây thật qua chi là vô dụng .
-Tôi muốn ở một mình , tôi … cần thời gian suy nghĩ
– Baekhyun à rốt cuộc em cần còn cần bao lâu nữa? Anh thật sự rất mệt rồi .Thời gian qua mỗi ngày anh đều cạnh bên em, chăm sóc em, yêu thương yêu em, em vẫn không thể tin tưởng anh, không thể tiếp nhận anh hay sao?”
Park Chanyeol nói với giọng mũi , trong giọng nỗi mang theo một sự đau thương vô bờ bến .Baekhyun dường như có thể cảm nhận được cảm xúc lúa này của anh ta , nhưng cậu vẫn chưa thể chấp nhận và tin tưởng hắn được .Mối quan hệ này thực hư ra sao , cậu vẫn làn người mù mịt nhất .
-Tôi đã nói là cần thêm thơi giàn mà , đến bản thân mình tôi còn có thể quên , thì làm sao có thể tin tưởng mà tiếp nhận anh cớ chứ .
Baekhyun nói như hét lên với Park Chanyeol .Ánh mắt không chút cảm xúc mà nhìn Park Chanyeol , tâm trí rôi loạn không thôi .
-Anh sẽ chờ , vì vậy hãy để anh bên em , được chứ
Park Chanyeol kích động một lầm nữa ôm lấy Baekhyun, bàn tay hắn siết lấy vai cậu kề bên tai nghiến răng mà nói. Cậu cảm nhận hô hấp trong lồng ngực vô cùng khó khăn, thân thể bị kìm chặt trong lòng hắn. Bàn tay cậu khó chịu đẩy mạnh người hắn ra, ánh mắt phẫn nộ hiện rõ.
Cậu vạn lần muốn nhớ ra hắn, vạn lần muốn lao vào ngực hắn, nhưng những mảnh trống rỗng trong đầu giống như đêm tối mịt mờ muốn tìm ra một chút ánh sáng cho đêm tồi tối nhưng không tài nào tìm thấy được, cậu nghe thấy hết, nhìn thấy hết, nhưng lại không có một chút cảm nhận nào.
-Buông ..
Cậu phát tiết đập tay vào ngực người đối diện, cảm nhận vòng tay hắn có chút buông lỏng mới mạnh mẽ đẩy ra.Người kia trân trân nhìn tôi, ánh mắt đột nhiên chuyển thành mất mát, ánh mắt này đột nhiên khiến trái tim cậu bất chợt nhói lên.
Tại sao phải vì một khó chịu của hắn mà đau lòng? Cậu không rõ, chỉ biết cảm giác ấy len lỏi khắp cơ thể, khiến cậu cảm thấy vô cùng bức bối, vô cùng khó chịu
Cậu lặng lẽ nhìn người đối diện,Park Chanyeol chậm rãi ngẩng lên, bàn tay bất chợt vươn tới, dịu dàng vuốt tóc tôi, thanh âm trầm ổn vang lên bên tai, khấu khí ôn hòa không hề che giấu thất vọng.
-Xin lỗi… Baekhyun …
Hắn khẽ mỉm cười với tôi , nhìn hắn mỉm cười t6am trạng tôi cũng nhẹ đi phần nào .
– Tôi sẽ nhớ ra anh , nhất định đó .
Câu nói của cậu khiến Park Chanyeol rất bất ngờ .Hắn ta dương mắt qua nhìn cậu .
-Chỉ là ..tôi muốn chúng ta rõ ràng hơn thôi , đừng quá ngạc nhiên .
Hắn ta khẽ mỉm cười …
Trái tim cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm ….
~~~~~~~~~~~~
Hai người đi đâu mà lâu vậy , bộ phim chiếu hết rồi ?
Hyoyeon ra bộ không biết chuyện gì mà hỏi hai người kia .Trên tay không thôi đưa bắp vào miệng .Ánh mắt ngây thơ hỏi hai người đồi diện.
-Tớ bị đau bùng nên nhờ anh ta mua thuốc giùm
Baekhyun nhanh miệng trả lời Hyoyeon , ánh mắt ái ngại mà nhìn về phía Park Chanyeol . Hyoyeon tỏ ra lo lắng mà hỏi han Baekhyun.
-Này , cậu không sao chứ , có cần đi tới bệnh viện không ?
-Không sao , em ấy đỡ hơn rồi .
Park Chanyeol thấy vậy nên đỡ lời .Baekhyun thấy thế cũng thuận theo mà chỉ chỉ biết cười trừ .
-Phải đó , mình uống thuốc nên đỡ hơn rồi .Chúng ta về nhà nhé ,mình muốn nghỉ ngơi một chút .
Hyoyeon nghe vậy nên không có cách nào giữ chân Baekhyun lại nên đành thuận thế mà chiều theo .
-Hyoyeon à , anh đưa Baekhyun về .Em gọi taxi về nhé .
Park Chanyeolnhìn quay qua nhìn Hyoyeon tỏ vẻ ái ngại mà nói .Hyoyeon tâm tư cảm thấy rất tổn thương , nhưng trong tình cảnh này cô không cách nào từ chối nên đành gật đầu đồng ý .
-Dạ…anh..
-Không cần đâu , tôi ..tôi có thể tự về được .Anh đưa Hyoyeon về đi .
Trong tình thế này mà còn muốn đưa cậu về , quả thực Park Chanyeol là một tên mặt dày vô đấy lắm rồi .Cậu bây giờ mà đi cùng hắn chắc chắn sẽ vô cùng ngại ngừng , hơn nữa chuyện vừa rồi khiến cậu cảm thấy nghìn lần cảm thấy có lỗi với Hyoyeon .
-Này , đừng có mà ..
-Tôi có thể tự về được , không cần đến anh phải lo .
-Cái con cún này bướng bỉnh thật .
Park Chanyeol biết Baekhyun vẫn chưa hết ngạc nhiên về chuyện khi nãy .Nhưng Park Chanyoel lại không có chút tâm trạng nào đi cùng cô bé kía , có thể là anh của cô bé có ấn tượng không tốt hay cũng có thể là vì hắn cảm thấy cô bé đó có cái gì đó rất kì lạ với hắn và Baekhyun .
-Tôi đi đây , nhớ là phải đưa Hyoyeon về tận nhà đó .Hyoyeon à , mình về trước nhé , hẹn gặp cậu ngày mai .
Thái độ của Baekhyun như được chia làm hai cảm xúa .Với Park Chanyeol thì luôn gắt gỏng và bài xích , nhưng với Hyoyeon thì luôn dịu dàng , ôn nhu .Park Chanyeol trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng vẫn là cố gắng kìm ném nó vào bên trong .
~~~~~~~~~~~~~~
-Anh này , hình như Baekhyun rất ghét anh thì phải
Hyoyeon gọi Chanyeol bằng một tiếng anh vồ cùng thân mật khiến hắn ta nghe không mấy vào tai .
-Anh..
-Dạ , sao vậy ạ ?
Hyoyeon trưng ra bộ mặt ngây thơ vô cùng .Park Chanyeol nhìn vẻ mặt đó thâm nghĩ cô bé chỉ muốn coi mình như anh trai nên cũng thôi không nói tiếp .
-Không có gì ?
– Baekhyun rất ghét anh ạ ?
-Sao em lại hỏi vậy?
-Tại em cảm thấy như vậy .
-Có nhiều chuyện em không biết được đâu? đừng suy nghĩ lung tung .Baekhyun rất rất yêu anh .
Park Chanyeol cười nói rồi đưa bàn tay lên xoa đầu cô bé .Hyoyeon cũng theo đó mà một nụ cười nhưng ánh mắt ánh lên một chút gì đó vô cùng cay độc .
– Nhà em ở đâu , anh đưa em về
-Dạ thôi không cần đâu ạ , em chợt nhớ là mình có hẹn với bạn .Khi nào rảnh chúng ta có thể đi chơi như thế này được không ạ ?
-Tất nhiên rồi .
Park Chanyeol khi nghe câu nói đó rất nhanh trả Hyoyeon .Anh chào tạm biệt cô rồi phòng xe đi .Bóng chiếc xe dường như đã khuất , Hyoyeon nhanh chóng móc điện thoại trong túi ra bấm đếm một số nào đó . Ánh mắt dịu hiền khi nãy bỗng nhiên háo thành ánh mắt cay độc đến rợn người
-Alo ,Hyoyeon
-Anh à , em cần anh giúp ..
Baekhyun
Xin lỗi ….
_____ END Chap 20____
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top