Chương 49-51: Lộc Sơn
Chương 49
Đóng cửa lại, Hứa Đường vội vàng móc điện thoại đang không ngừng rung trong túi ra, quả nhiên là Chu Hiểm gọi tới.
“Có khoẻ không?” Chu Hiểm hỏi dồn dập.
“Không có gì.” Hứa Đường nhẹ nhàng khịt khịt mũi: “Em nói chuyện của ba cho mẹ nghe rồi, bà sẽ không làm khó anh.”
Bên kia im lặng một chút, Hứa Đường chợt nghe tiếng gì đó đập vào cửa sổ thuỷ tinh, tâm cô vừa động, bước nhanh về phía cửa sổ. Dưới bóng cây phía trước có một bóng dáng mơ mơ hồ hồ, cách hàng rào nhìn sang đây.
Hứa Đường nhanh chóng đẩy cửa sổ ra, dùng sức phất phất tay về phía bóng dáng trong bóng tối, liền nghe tiếng Chu Hiểm cười trong điện thoại: “Em nhẹ một chút, đừng nhảy ra từ cửa sổ.”
Hứa Đường cũng cười theo.
“Thấy anh em đã an tâm chưa. Nghe lời anh, trước mắt đừng trái ý mẹ em, bà ấy nói gì, em cũng đồng ý trước.”
“Em biết rồi.” Hứa Đường nhẹ giọng cười một tiếng: “Em đấu tranh với bà ấy có kinh nghiệm phong phú lắm.”
“Ừ.”
Chốc lát, trong bóng tối nổi lên ánh lửa, là Chu Hiểm bật lửa hút thuốc: “Hứa Hải Đường, còn chưa nói với em, năm mới vui vẻ.”
Cổ họng Hứa Đường lại chua chua: “Năm mới vui vẻ.”
Cô im lặng nhìn ngón giữa Chu Hiểm đỏ thắm ánh lửa: “Gần đây có thể em không có cách nào ra ngoài gặp anh…một mình anh nhớ ăn cơm đúng giờ.”
Chu Hiểm cười một tiếng: “Em tự quan tâm chính mình là được rồi.”
“Dù sao cũng sắp tới mùng sáu, mẹ sẽ thả em ra.”
Chu Hiểm im lặng trong chốc lát, chợt hỏi: “Hứa Hải Đường, mẹ em có đánh em không?”
Hứa Đường ngẩng ra: “…Dường như mới chỉ đánh Hứa Dương.”
“Đánh có nặng không?”
“Dĩ nhiên không nặng, không đánh mấy cái, bà ấy khóc trước, chính là nói năng chua ngoa lòng như đậu hũ.”
Chu Hiểm cười nói: “Tốt.”
“…Anh định làm gì?”
“Không có gì, Hứa Hải Đường, em chờ anh đến cưới em.”
Hứa Đường ngẩng ra: “…Chu Hiểm, anh ngàn vạn lần đừng xúc động, có em rồi.”
“Núp ở sau lưng đàn bà tính là đàn ông gì.” Chu Hiểm gạt khói thuốc: “Hứa Hải Đường, anh về trước đây, em tốt nhất nên nghỉ ngơi đi, tặng cho em bao tiền lì xì mấy ngày này cho em.”
“Ai muốn lì xì…Này! Anh đừng cúp máy!”
Chu Hiểm đối diện đã cúp điện thoại, làm một dấu tay, ánh sáng quá mờ, Hứa Đường cũng không thấy rõ. Chu Hiểm xoay người đi, ánh mắt Hứa Đường vẫn đuổi theo, cho đến khi anh đi đến đầu hẻm, ánh đèn đường mờ mờ kéo bóng anh thật dài.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Hứa Đường sợ hết hồn, vội vàng cất điện thoại di động: “Đi vào.”
Hứa Dương mở cửa, trong tay cầm một lọ thuốc: “Mẹ nói em mang iod cho chị, chị bôi lên mũi đi.”
Hứa Đường dở khóc dở cười: “Chị không bôi, đau chết.”
Hứa Dương đi tới, đặt bình lên sách, nhỏ giọng hỏi cô: “Chị và anh Hiểm định thế nào?”
Hứa Đường thở dài: “Có thể làm sao, ngộ nhỡ mẹ không đồng ý, chị liền tiền trảm hậu tấu.”
Hứa Dương im lặng trong chốc lát: “Mẹ xem trọng danh tiếng, cái người này sao lại…”
“Hứa Dương.” Hứa Đường ngẩng đầu nhìn anh: “Nếu muốn quan tâm cái nhìn của người khác, vậy chị cả đời cũng đừng nghĩ ở cùng một chỗ với Chu Hiểm.”
Hứa Dương còn muốn nói nữa, ngoài cửa truyền đến giọng nói mẹ Hứa: “Hứa Dương, mang thuốc vào thì mau ra đây!”
Hứa Dương đáp một tiếng: “Vậy ta đi ra ngoài, chị, chị nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai đi đến bệnh viện băng bó vết thương.”
Hứa Đường ngồi lại trên giường, thở dài.
Cô sợ lỗ mũi không cẩn thận chạm vào, tối ngủ chỉ có thể nằm ngang không dám xoay người, ngủ không được yên, nửa đêm tỉnh lại mấy lần, buổi sáng lưng đau.
Mẹ Hứa đang làm điểm tâm trong nhà bếp, Hứa Đường vào phòng vệ sinh rửa mặt, nằm trên bồn rửa mặt suy nghĩ hồi lâu. Ngẩng đầu, trên khuôn mặt tái nhợt lỗ mũi sưng to như cụ già, muốn bao nhiêu buồn cười có bấy nhiêu buồn cười.
Hứa Đường thở dài, lau mặt đi ra ngoài. Mẹ Hứa bưng thức ăn lên bàn, liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: “Dậy rồi.”
“Dạ.” Hứa Đường theo vào phòng bếp, giúp một tay rửa chén dĩa.
Chỉ chốc lát sau, Hứa Dương cũng rời giường.
Người một nhà ngồi bên cạnh bàn, im lặng ăn điểm tâm, không khí cực kỳ quỷ dị.
Khẩu vị Hứa Đường không tốt, uống chén cháo đã no, mang bát đũa vào phòng bếp, vừa đi vào phòng ngủ, chợt nghe tiếng gõ cửa.
Mẹ Hứa oán giận nói: “Người nào lại đến chúc tết sớm như vậy, trong nhà còn chưa dọn dẹp.” Đặt bát đũa, đứng
dậy mở cửa, lập tức ngẩng người.
Đứng ngoài cửa là Chu Hiểm và ông chủ Lý tiệm thuốc, hai người đều mặc chính trang, trong tay xách rượu và thuốc lá nổi tiếng.
Mẹ Hứa chưa phản ứng kịp, ông chủ Lý đã chắp tay cười nói: “Bà Hứa, năm mới vui vẻ!”
Trấn Độ Hà chỉ lớn bằng bàn tay, các cửa hàng tổng cộng có chín cửa. Tiệm thuốc của ông chủ Lý ở trấn Độ Hà cũng xem như một tiệm lâu đời, trước kia mẹ Hứa cũng có mua thuốc ở đây, có câu nói không đánh người mặt cười, tuy lúc nàu ông chủ Lý đến cùng Chu Hiểm, bà cũng không thể có sắc mặt không tốt.
“Vậy…đi vào ngồi đi.” Mời hai người vài cửa, lại phân phó Hứa Dương pha trà, quay đầu lại, thấy Hứa Đường đang trừng mắt nhìn chằm chằm Chu Hiểm, lập tức tức giận, mắng nhỏ: “Nhanh về phòng!”
Hứa Đường rụt cổ lại, không biết trong hồ lô của Chu Hiểm bán thuốc gì, cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, lại để lại một khe hở, lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Ông chủ Lý ngồi xuống, uống một hớp trà, trước tiên nói mấy lời đại cát đại lợi, nói xong mẹ Hứa trả lời cũng không phải, không trả lời cũng không phải. Mà toàn bộ quá trình Chu Hiểm ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng, hoàn toàn không có nửa điểm thái độ cà lơ phất phơ.
Mẹ Hứa không tìm ra lỗi, cổ họng giống như không nhịn được, lại nói không được, sượng mặt.
Sau khi nói xong lời thoại, ông chủ Lý đặt ly trà xuống, cúi đầu lại mở miệng, đưa tay vỗ nhẹ vai Chu Hiểm: “Bà Hứa, Chu Hiểm, bà biết chứ?”
Mẹ Hứa hừ nhẹ một tiếng.
“Về chuyện mẹ cậu ấy bà cũng có nghe qua. Một cô gái yếu đuối bị ông chủ có tiền lừa, mẹ quá con côi, cũng không có người thân bên cạnh trông nom, mấy tên đạo chích muốn chiếm chút tiện nghi, không có tiền, lại quay lại khai hoả…Bà làm việc ở trạm xe, duyệt người vô số, nghĩ đến tình huống như vậy cũng thấy được không ít. Huống chi bà ở gần hai mẹ con cô nhi này, thường ngày ít nhiều cũng có lui tới, bà cũng rõ ràng hơn người khác bà Chu là hạng người gì.”
Mấy câu liền phủ đầu mẹ Hứa, người đã chết rồi, huống chi Chu Hiểm ở trước mặt, bà khó lòng nói một câu không phải.
Ông chủ Lý cười cười, nói tiếp: “Thế đạo này, cười nghèo không cười kỹ nữ. Bà Chu bệnh yếu nhà nghèo, không tránh được bị người khi dễ. Tuy Chu Hiểm làm việc có lỗi, nhưng cũng có tình có lý, nào có ai nam nhi nhiệt huyết thấy người khác khi dễ mẹ mình lại còn thờ ở? Đứa nhỏ này đi đường quanh co, cũng làm không ít chuyện thương thiên hại lý, nhưng gốc rễ vẫn tốt, có câu nói, con hư nghĩ lại quý hơn vàng. Trước kia đã làm những chuyện mánh khoé, hiện tại nó không dính tới cái nào, nếu nó đã đi về chính đạo, cũng không nên đánh nó một gậy chết tươi, bà nói phải không?”
Mẹ Hứa hồi lâu không lên tiếng.
Hứa Đường ở phía sau cánh cửa, nghe được trong mắt chua xót, nước mắt muốn rơi. Chu Hiểm là người kiêu ngạo như vậy, lại có thể kiên nhẫn ngồi đó để người vén vết thương của anh lên chiêu cáo thiên hạ…Nhưng vì cô, tất cả anh đều nhịn.
“Hôm nay trong nhà Chu Hiểm không còn người thân, nó là tôi nuôi lớn, tôi cũng xem như một nửa trưởng bối của nó, cho nên hôm nay tự ý nhận việc, dẫn nó đến cầu hôn với bà.”
Lời này vừa nói, mẹ Hứa lập tức sững sờ, một bên Hứa Dương im lặng không lên tiếng trừng mắt ngây ngô, trong lòng thầm than, Chu Hiểm thật là một hán tử.
Hứa Đường cũng khiếp sợ không thôi, nghĩ đến việc tối hôm qua Chu Hiểm nói với cô, cặp mắt lập tức mơ hồ.
“Quy củ của trấn trên, nhà nam ít nhất cũng phải có mười vạn lễ hỏi. Nhưng tôi và Chu Hiểm cho rằng, mười vạn lễ hỏi sợ rằng uất ức lệnh ái, cho nên…” Ông móc trong túi ra một sấp dày văn kiện, đẩy tới trước mặt mẹ Hứa: “Đây là tất cả tiền gửi ngân hàng của Chu Hiểm, cùng với bất động sản ở trấn trên, huyện Lộc Sơn với Chi Xuyên và cả xe hơi. Cổ phần của công ty giao hàng còn cần mấy ngày, nhưng toàn bộ sẽ để dưới tên lệnh ái.”
Mẹ Hứa liếc nhìn sổ tiết kiệm, chợt thấy hết hồn: “Vậy…vậy cậu ấy còn lại gì?”
“Chờ làm xong thủ tục, tất cả mọi thứ đều thuộc về lệnh ái, cái gì cũng không giữ lại.”
Mẹ Hứa là người dân lao động, chưa từng thấy nhiều tài sản chồng chất như vậy. Nhưng bà cũng không phải người kiến thức hạn hẹp, cái bà để ý không phải là tiền tài như thế nào, mà là Chu Hiểm có thể nguyện ý bỏ ra tất cả tài sản của mình.
Mẹ Hứa rũ mắt trầm tư.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người không lên tiếng. Hứa Đường ở phía sau cửa không khỏi ngưng thở, chỉ cảm thấy trái tim như muốn nhảy lên cổ họng.
Hồi lâu, mẹ Hứa hạ mí mắt, đẩy văn kiện về phía ông chủ Lý, nhìn về phía Chu Hiểm: “Cảm ơn cậu đã thích Hứa Đường như vậy, nhưng tôi cảm thấy hai người không thích hợp.”
Chu Hiểm một mực im lặng lúc này mở miệng: “Dì, người không hài lòng con ở điểm nào, con có thể sửa lại.” Thái độ kính cẩn, giọng nói không kiêu ngạo cũng không hèn mọn.
Mẹ Hứa lắc đầu: “Cậu không cần sửa lại cái gì…Dù sao, dù sao hai đứa chính là không thích hợp!” Dứt lời quay người đi.
Ông chủ Lý và Chu Hiểm trao đổi ánh mắt, hai người đứng lên, ông chủ Lý nói: “Bà cẩn thận suy tính một chút đi, lệnh ái và Chu Hiểm là lưỡng tình tương duyệt. Có câu nói, thà huỷ một ngôi miếu cũng không huỷ một mối nhân duyên.”
Mẹ Hứa không đứng dậy, không tiếng động thở dài: “Hứa Dương, tiễn khách.”
Hứa Dương nha một tiếng, vội vàng đứng lên.
Mẹ Hứa chống trán, than thở.
Một lúc lâu, Hứa Dương trở lại, khép cửa lại. Mẹ Hứa giương mắt, nhìn thấy đống văn kiện còn đặt trên khay trà: “Bọn họ quên mang đi, con mang theo đi.”
Hứa Dương đứng bất động: “Mẹ, muốn đưa tự mẹ đưa. Huỷ nhân duyên người ta, con không làm.”
Mẹ Hứa trừng mắt: “Con phản rồi!
Hứa Dương cười hì hì, xoay người trở về phòng.
Trong phòng khách chỉ còn lại một mình mẹ Hứa, bà liếc khay trà mấy lần, rốt cuộc không nhịn được, cầm một quyển mở ra, nhìn tỉ mỉ.
Danh sách to lớn, làm bà sợ hãi than. Trong lòng không khỏi nổi lên ý nghĩ, nếu Hứa Đường thật sự gả cho cậu ta, đời này cơm áo không lo.
Chương 50
Chút tâm tư này của mẹ Hứa đương nhiên sẽ không nói cho Hứa Đường biết, bây giờ nỗi băn khoăn chủ yếu của bà là một sợ người khác nói xấu, hai sợ tính tình của con gái mình không áp được Chu Hiểm, sau này d[d[lqd đi theo cậu ta sẽ chịu uất ức.
Ngoài mặt bà vẫn không biến sắc, dẫn hai đứa con đi chúc tết, đi thăm thân thích thăm người thân, bận đến mùng tám, tất cả mới ổn định lại, bà tính nói chuyện với Hứa Đường —— Hứa Đường thì lại bình thản, những ngày qua không hề nói một liên quan tới Chu Hiểm.
Xe tải dừng trước cửa siêu thị, ba người bước xuống xe tải, mẹ Hứa dẫn theo hai đứa con đi vào mua thức ăn nấu bữa tối, lúc đi ra, thì phát hiện chẳng biết lúc nào trước cửa đã có một chiếc xen Big Ben dừng ở đó.
Cửa kính xe hạ xuống, người ngồi kế bên lái xe là Trấn Trưởng trấn Độ Hà.
Mẹ Hứa sợ nhất giao thiệp với lãnh đạo, lôi kéo Hứa Đường muốn đi, ai ngờ Trấn Trưởng mở miệng cười nói: "Bà Hứa, đến mua thức ăn sao."
Mẹ Hứa bị dọa sợ tay run lên.
Trấn Trưởng giống tựa như không cảm thấy gì, cười nhìn Hứa Đường một cái, "Nghe nói nhà bà sắp có hỉ sự, đến lúc đó đừng quên phát thiệp mừng cho tôi đó."
Mẹ Hứa miễn cưỡng cười cười, "Ngài nghe ai nói vậy?"
"Còn có thể là ai, con rể Chu Hiểm của bà thôi! Tôi nói này, thật là Hậu Sinh Khả Úy. Trấn Độ Hà đang chiêu thương dẫn tư (đại khái là kêu gọi thương nhân đầu tư), bà biết chưa? Chu Hiểm đang bàn bạc, nếu bàn bạc thành công, chính là tạo phúc cho trấn Độ Hà."
Mẹ Hứa nghe xong thì sửng sốt một lát, bà đương nhiên không biết cái chiêu thương dẫn tư là gì, nhưng có một việc rất rõ ràng, chính là bây giờ Trấn Trưởng đang hợp tác với Chu Hiểm, nghe giọng điệu này là rất tán thưởng Chu Hiểm.
Mẹ Hứa cười cười, "Vậy. . . . . . Vậy thật tốt."
Trấn Trưởng khoát tay áo, "Được rồi, không làm trễ nãi thời gian của bà nữa."
Mẹ Hứa không hiểu, mới có mấy ngày ngắn ngủi, Chu Hiểm đã là khách quý của Trấn Trưởng. Hứa Đường cũng rất nghi hoặc, liếc mắt nhìn chỗ tài xế ngồi, lập tức sửng sốt ——người lái xe nở nụ cười giảo hoạt, trừ Phương Cử còn có thể là ai?
Cô liền nhìn kỹ chiếc xe này, chính xác là chiếc xe mà Phương Cử hằng ngày chạy băng băng.
Hứa Đường cẩn thận ngẫm lại, liền minh bạch. Hóa ra là Chu Hiểm đặc biệt mời Trấn Trưởng tới đây, hốt đúng thuốc cho tâm bệnh của mẹ Hứa ——bà sợ người ta nói xấu Hứa Đường, Chu Hiểm sẽ khiến người ta không dám nói xấu dù chỉ một câu.
Trên đường trở về, mẹ Hứa còn nói thầm, "Hứa Đường, mẹ hỏi con, Chu Hiểm thật sự có bản lãnh lớn như vậy sao?"
"Mẹ không tin sao?" Hứa Đường liếc nhìn bà một cái, "Anh ấy mở khách sạn ở Chi Xuyên, người tới cắt băng còn lớn hơn Trấn Trưởng."
Mẹ Hứa chuyển ánh mắt sang Hứa Dương, Hứa Dương vội vàng gật đầu một cái, "Mẹ, mấy năm này anh Hiểm buôn bán thuận lợi, rau quả ở trấn Độ Hà cơ hồ bị anh ấy lũng đoạn. Năm ngoái Miêu Tử Sơn không đào được thạch cao, con nghe nói năm nay trên trấn sẽ xây nhà máy thạch cao."
"Ý là, Chu Hiểm đầu tư sao?"
"Dạ, cụ thể thì con không rõ ràng lắm, còn phải hỏi anh Hiểm."
Mẹ Hứa suy nghĩ trong chốc lát, chợt phát hiện Hứa Dương nhắc tới Chu Hiểm, lập tức nghiêm mặt nói: "Cái gì mặn ca ngọt ca (chắc là nói Hứa Dương gọi Chu Hiểm bằng anh Hiểm ngọt xớt)!"
Hứa Dương cười hì hì, "Vậy phải gọi là gì? Anh rể?"
". . . . . . Hứa Dương con muốn leo tường lật ngói phải không?"
Từ nhỏ hai chị em đã đấu trí đấu dũng với mẹ Hứa, làm sao không biết trong lòng mẹ Hứa đã có chỗ dãn ra, chỉ cần Hứa Đường và Chu Hiểm biểu hiện tốt, qua một khoảng thời gian nữa, sợ rằng ngày mẹ đồng ý sẽ không xa.
Hứa Đường càng nghĩ càng thấy tiền đồ sáng lạng, nhất thời không nén được cười, lập tức bị mẹ Hứa hung hăng trừng mắt một cái, "Con là con gái, dè dặt một chút đi!"
Đêm đó, Hứa Đường ăn xong cơm tối đến phòng vệ sinh chuẩn bị tắm, bên ngoài chợt truyền đến giọng nói của Tưởng Hòa Hoa: "Chị Hứa Đường!"
Từ khi về trấn, đây là lần đầu tiên Hứa Đường nhìn thấy Tưởng Hòa Hoa, cô vội vàng phủ thêm áo khoác đi ra ngoài.
Hai người hàn huyên một hồi, Tưởng Hòa Hoa liền nói đến ý chính: "Chị Hứa Đường. . . . . . Thật ra thì em tới đây là muốn mượn cái đó. . . . . ."
"Cái nào?" Vừa dứt lời, Hứa Đường mới hiểu.
Tưởng Hòa Hoa cười cười, "Mới vừa tới, đã trễ nên siêu thị đóng cửa rồi."
"Chỗ của chị không có." Hứa Đường hô lớn về phía phòng mẹ Hứa, "Mẹ! Trong nhà còn băng vệ sinh không?"
"Mẹ đã qua thời kì mãn kinh, lấy đâu ra băng vệ sinh!"
Hứa Đường cười nói, "Nếu không em cầm tờ giấy trước?"
Tưởng Hòa Hoa bất đắc dĩ cười, "Chỉ có thể như vậy rồi."
Hứa Đường tiễn cô tới cửa, "Ngày mai em không bận thì cứ tới đây chơi."
"Được." Tưởng Hòa Hoa cúi đầu, "Vậy chị Hứa Đường chị nghỉ ngơi sớm đi."
Hứa Đường nhìn Tưởng Hòa Hoa vào bên trong nhà, xoay người trở lại phòng khách, mẹ Hứa từ phòng ngủ đi ra ngoài, "Tháng này con còn chưa tới sao? Mẹ nhớ của con đến rất đúng ngày mà."
Hứa Đường ngẩn ra, vội nói, "Trong khoảng thời gian này không được nghỉ ngơi, nên bị kéo dài."
Mẹ Hứa "Ừm" một tiếng, cũng không để ý.
Hứa Đường chỉ sợ mẹ Hứa sinh nghi, thường ngày vẫn cực kỳ cẩn thận, lúc nôn nghén, cô đều khóa kỹ cửa, mở vòi nước ra, che đi âm thanh. Lúc ăn cơm cũng nhai kỹ nuốt chậm, chỉ ăn thức ăn thanh đạm, sợ là ở trên bàn cơm không nhịn được.
Hứa Đường tắm xong, đang ngồi trên giường sấy tóc, nên không để ý, mẹ Hứa chợt âm thầm rảo bước đi vào. Hứa Đường sợ hết hồn, "Mẹ, mẹ vào chi vậy?"
"Mẹ tìm một chút đồ."
Mẹ Hứa kéo tủ treo quần áo ra lật nửa ngày, lấy ra đôi bít tất bằng len nắm trong tay, cũng không đi ra ngoài, đưa lưng về phía Hứa Đường, mở vớ ra, "Hứa Đường, mẹ hỏi con chuyện này."
"Chuyện gì?" Hứa Đường tắt máy sấy, ngẩng đầu nhìn mẹ Hứa.
Mẹ Hứa lăn qua lộn lại vớ, nhăn nhó một hồi lâu, rốt cuộc nhỏ giọng mở miệng, ". . . . . .Con... Con và Chu Hiểm có hay không. . . . . . Cái kia?"
Hai lỗ tai Hứa Đường đỏ bừng, vậy mà trên mặt cô không chút gợn sóng, "Mẹ nói cái gì đó."
"Mẹ đã nói với con, trước khi kết hôn, con ngàn vạn lần ** cùng cậu ta. . . . . ."
Hứa Đường sững sờ, "Ý của mẹ là, đồng ý cho con kết hôn với Chu Hiểm?"
Lúc này mẹ Hứa mới nhận ra mình nói lỡ miệng, xoay người trừng mắt nhìn cô, "Ai nói mẹ đồng ý? Mẹ chỉ là nghĩ, mặc kệ con muốn kết hôn với ai, trước khi kết hôn cũng. . . . . . Biết không?"
Hứa Đường "Ừ" qua loa đôi câu, mẹ Hứa mới hài lòng, cầm vớ len ra ngoài, mới đi được hai bước, lại trở về, nhét vớ trở về tủ treo quần áo.
Hứa Đường dở khóc dở cười.
Sáng ngày hôm sau, Hứa Đường vào phòng tắm rửa mặt, ói đến nỗi trời đất u ám, hình như còn dữ dội hơn bữa trước, cũng không biết có phải là do đứa bé trong bụng ngày càng lớn.
Đang lúc ấy, ngoài cửa chợt truyền đến giọng nói của mẹ Hứa: "Hứa Đường, con gọi điện cho Chu Hiểm, hỏi ngày sinh tháng đẻ của nó. . . . . ."
Hứa Đường vội vàng mở vòi nước tối đa, cố nén buồn nôn, "Dạ."
"Nghe không?"
"Nghe, con sẽ gọi liền!"
Ngoài cửa tiếng bước chân đã đi xa, chốc lát lại vang lên, "Con đưa mẹ sợi dây thừng trên bồn rửa mặt cho mẹ."
Hai tay Hứa Đường chống lên bồn rửa mặt, quả thật có ý nghĩ muốn đi chết, "Con đang đi toilet! Lát nữa sẽ đưa cho mẹ!"
"Con đi toilet mà không đóng vòi nước? . . . . . .Con có đóng cửa không, mẹ vào đó."
Hứa Đường muốn ngăn cản, nhưng không kịp.
Mẹ Hứa sững sờ, "Con làm sao vậy?"
Hứa Đường đang muốn nói dối, trong dạ dày lại dời sông lấp biển.
Mẹ Hứa đi tới trước mặt, vỗ lưng của cô. Hứa Đường ói xong, ngẩng đầu suy yếu cười cười, "Con tham ăn nên đau bụng. . . . . ." Nói còn chưa dứt lời, vì cô nhìn thấy mẹ Hứa lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, trong mắt là tức giận cuồn cuộn.
Phụ nữ đã sanh hai đứa bé, sao không nhìn ra.
Hứa Đường lập tức thu lại vẻ mặt, "Mẹ. . . . . ."
Mẹ Hứa cắt lời cô, "Mấy tháng?"
Hứa Đường cúi mặt, không dám nói dối nữa, "Có lẽ hơn ba tháng rồi."
"Mẹ thấy con mỗi ngày đều ở trong nhà tắm hết nửa ngày, thì ra lén lén lút lút mang thai cháu ngoại của mẹ!" Mẹ Hứa mạnh mẽ níu cánh tay Hứa Đường, lôi cô ra khỏi phòng tắm, kéo từ phòng ngủ tới trước mặt di ảnh ba Hứa.
"Chính con nói với cha con đi, con đã làm mất mặt tổ tiên Hứa gia rồi!"
Hứa Đường "Phù phù" một tiếng quỳ xuống.
Động tĩnh quá lớn, Hứa Dương còn đang ngủ bị đánh thức, anh không dám ra khỏi phòng, không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe thấy mẹ Hứa phát hỏa, cũng biết chuyện không ổn, vội vàng gọi điện thoại cho Chu Hiểm, kêu anh lập tức tới ngay.
Anh mở cửa phòng, đi tới phòng ngủ, nhìn Hứa Đường quỳ dưới đất, lại nhìn khuôn mặt rét lạnh của mẹ Hứa, "Mẹ. . . . . ."
"Con cũng quỳ xuống cho mẹ!"
Hứa Dương không rõ chân tướng, ống quần chợt bị Hứa Đường nhẹ nhàng kéo, liền quỳ theo.
"Hứa Dương, con có biết chuyện này không?"
Hứa Dương không hiểu gì, "Chuyện gì?"
"Chuyện gì?" Mẹ Hứa hừ lạnh một tiếng, "Chị gái luôn ngoan ngoãn nghe lời của con đã mang thai cháu ngoại, chuyện như vậy con có biết không?"
Hứa Dương sững sờ.
Hứa Đường quỳ xuống thẳng tắp, "Mẹ, Hứa Dương không biết, chuyện này không liên quan tới em ấy."
"Không liên quan? Bản thân làm chị gái đi sai dường, người làm em trai không kéo lại, ngược lại còn thổi gió ủng hộ, cái này gọi là không liên quan sao?" Mẹ Hứa giận đến phát run, cầm cây sào tre phơi đồ đặt ở một bên, đập mạnh trên lưng Hứa Dương.
Hứa Dương rên lên một tiếng, mí mắt Hứa Đường cũng run theo.
Mẹ Hứa đánh bảy tám lần, mỗi một cái đều đánh hết sức, tựa hồ mệt mỏi, vứt cây sào tre đi, thở một cái, "Xem ra, hai con căn bản không đặt mẹ ở trong mắt . . . . ."
Hứa Đường cay xè mũi, "Mẹ. . . . . ."
"Các con nói đi, mấy tháng nay các con đã làm chuyện gì, đến nỗi sắp thành mạng người rồi?" Giọng nói của mẹ Hứa run cầm cập, "Mẹ không hi vọng các con giàu có, chỉ hi vọng các con bình an? Hứa gia chỉ còn hai con, nếu các con xảy ra chuyện gì, sau này khi mẹ xuống đất gặp ba các con, mẹ biết làm thế nào. . . . . . Phải giao phó thế nào với ông ấy. . . . . ." Mẹ Hứa xoay mặt, mãnh liệt hít sâu.
Hứa Đường rơi nước mắt, "Mẹ, con sai rồi! Sau này con không làm mẹ lo lắng nữa!"
Đang lúc ấy, chợt truyền đến một hồi tiếng gõ cửa dồn dập.
Mẹ Hứa lau nước mắt, "Hứa Dương, đi mở cửa."
Người tới dĩ nhiên là Chu Hiểm, chạy tới vội vàng, nên thở hổn hển. Hứa Dương vội vàng ra dấu đừng lên tiếng, nhỏ giọng nói: "Anh Hiểm, sao anh không nói em nghe chị em đã mang thai? Mẹ biết rồi, đang giáo huấn chị ấy."
Chu Hiểm trợn to hai mắt, "Em nói cái gì?"
Hứa Dương giật mình, "Anh không biết?"
Chu Hiểm bỗng nhiên bắt lấy cánh tay của anh, "Em nói chị em mang thai?"
Hứa Dương gật đầu, còn chưa kịp mở miệng, Chu Hiểm đã buông anh ra, quay người vào trong nhà, căn bản không kịp ngăn lại.
Chu Hiểm đến cửa, thấy Hứa Đường đang cúi đầu quỳ trên mặt đất, nhất thời sắc mặt tái đi, khom mình, "Đông" một tiếng quỳ gối bên cạnh Hứa Đường, "Dì, là do con sai!"
Mẹ Hứa bỗng bớt tức giận mà nghiêm khắc nói, "Chu Hiểm, chuyện ba của Hứa Đường, tôi rất cảm ơn cậu, nhưng trong sạch của Hứa Đường, đã bị cậu làm bẩn rồi. . . . . ."
"Mẹ!" Hứa Đường cắn môi, "Chuyện đó là con tự nguyện."
"Con còn không biết xấu hổ!" Mẹ Hứa khom lưng nhặt sào trên đất lên, chợt đánh vào Hứa Đường, mà Chu Hiểm đã vượt lên trước một bước, ôm Hứa Đường vào trong ngực, bảo vệ cực kỳ chặt chẽ.
Mẹ Hứa giận dữ, xuống tay càng không lưu tình. Cây sào bằng sắt rỗng ruột, từng phát từng phát nện trên tấm lưng kiên cố của anh, "Thùng thùng" vang dội.
Hứa Đường rơi nước mắt lã chã, mà Chu Hiểm vẫn ôm cô thật chặt, không nói tiếng nào.
Một hồi sau, cuối cùng mẹ Hứa dùng sức quá mạnh, cây sào trong tay văng ra, "Khi" một tiếng, rơi xuống sàn nhà.
Mắng cũng mắng, đánh cũng đánh, lồng ngực mẹ Hứa phập phồng kịch liệt, nhìn chằm chằm hai người dưới đất một hồi lâu, xoay người đi ra ngoài, "Phanh" một cái đóng sầm cửa lại.
Hứa Đường chậm rãi ngẩng đầu lên, nức nở nói: "Chu Hiểm, anh không sao chứ?"
Chu Hiểm hơi cong môi một cái, "Không có việc gì, gãi ngứa thôi."
Hứa Đường "Phốc" rồi cười ra tiếng, cố gắng quá sức, mũi hít hít, cơ thể run run. Chu Hiểm vươn bàn tay thô kệch, lau nước mắt trên mặt cô, "Em mang thai sao?"
"Chẳng lẽ còn là giả?"
Ánh mắt Chu Hiểm chuyển qua trên bụng cô, nhìn chòng chọc một hồi lâu, mở miệng phát ra âm thanh hơi run rẩy, "Sao em không nói cho anh biết."
"Em định chờ thời cơ mới nói cho anh biết."
Chu Hiểm hừ nhẹ một tiếng, "Cái này còn đợi thời cơ sao? Em tính tìm ngày lành tháng tốt, tắm rửa dâng hương, ba lạy chín vái sau đó mới nói cho anh biết hả?"
Hứa Đường bị lời nói tỏ vẻ nho nhã của anh chọc cười, "Bây giờ biết, không cảm thấy vui mừng sao?"
"Vui mừng, còn rất kinh ngạc." Chu Hiểm cúi đầu liếc nhìn cô một cái, "Em đứng lên, đừng quỳ."
Hứa Đường lắc đầu, "Mẹ em còn chưa nguôi giận đấy."
"Vậy em ngồi đây, chờ mẹ đi vào thì quỳ nữa."
Hứa Đường trừng anh, "Đây là ăn gian."
"Dưới đất cứng rắn, em quỳ trên quần áo của anh đi." Nói xong Chu Hiểm cởi áo khoác xuống.
Hứa Đường vội vàng ngăn cản anh, "Mẹ em đi vào nhìn thấy, khẳng định lại giận muốn đánh anh nữa. . . . . . Thật sự không có chuyện gì, quỳ một cái không chết người được."
Chu Hiểm không cố chấp nữa, "Vậy cũng tốt."
"Ngày hôm qua em nhìn thấy Phương Cử, cậu ta vào trấn hồi nào vậy?"
"Mấy ngày trước, tới đây để bàn bạc mở nhà máy thạch cao."
Hứa Đường kinh ngạc, "Cho nên Trấn Trưởng nói là thật? Các anh thật sự muốn đầu tư?"
Chu Hiểm liếc cô một cái, "Anh đã nói dối bao giờ?"
"Phi, nếu anh là pinachio, lỗ mũi đã sớm đâm thủng tầng khí quyển của địa cầu."
". . . . . . Pinocchio là ai ?"
". . . . . ."
Một lát sau, Hứa Đường lại hỏi, "Bên huyện Lý thế nào rồi? Anh Kiêu, còn có chị Đường. . . . . ."
Chu Hiểm yên lặng mấy giây, "Anh Kiêu mắc bệnh nan y, có thể sống nhiều nhất ba năm, Vi Vi và Đường Hồng đều ở đó với anh ấy."
Hứa Đường không ngờ mọi chuyện như vậy, nhất thời trầm mặc, một hồi lâu mới mở miệng, "Còn Trần Nhất Minh?"
Chu Hiểm nhíu mày, "Hứa Hải Đường, anh phát hiện lá gan của em càng ngày càng lớn rồi, lúc này mà vẫn quan tâm Trần Nhất Minh."
"Chẳng lẽ anh ăn dấm của anh ta?"
". . . . . . Bây giờ em là phụ nữ có thai, anh không so đo với em."
Hứa Đường mỉm cười.
Sau một lúc lâu, Chu Hiểm nói tiếp, "Vụ án của chú Trịnh đoán chừng phải thẩm tra hơn nửa năm, hiện tại phía trên có tin đồn, huyện Lý một mình lập công, Trần Thủ Hà, Trần Nhất Minh, cùng với cụ già của Trần Nhất Minh rốt cuộc có bị dính líu tới, còn chưa chắc. Tóm lại, sau này sợ rằng phải làm người cụp đuôi."
Hứa Đường cúi mặt, "Thiện ác cuối cùng có báo."
Chu Hiểm đưa tay xoa nhẹ trên đầu cô, "Nghỉ một lát, tiết kiệm chút hơi sức, còn không biết phải quỳ bao lâu đây."
Nửa giờ, không ai tới gọi bọn họ.
Một giờ, vẫn không có ai tới gọi bọn họ.
Tưởng Hòa Hoa ở sát vách tựa hồ đang làm thịt kho tiêu, mùi thơm sặc mũi bay vào cửa sổ không khóa kín bay vào nhà. Hứa Đường chưa ăn sáng, đói bụng đến nỗi bụng kêu lên ùng ục.
Chu Hiểm vươn cánh tay, "Nếu không gặm cái này trước đi?"
Hứa Đường ghét bỏ đẩy ra, "Ba em đang nhìn đó, nghiêm túc một chút đi."
"Hứa Hải Đường, mẹ em với em trai em ra ngoài rồi phải không, sao bên ngoài không có chút âm thanh nào? Nếu không em len lén đứng lên đi, dù sao không ai nhìn thấy."
"Ba em nhìn!"
"Ba em sẽ không trách em."
Hứa Đường trừng anh, "Sao anh biết?"
Bốn phía yên tĩnh, từ trong khe cửa sổ có một luồng ánh nắng đi vào, cột sáng màu vàng kim đầy bụi bậm chậm rãi lơ lửng.
Không biết qua bao lâu, cửa chợt bị đẩy ra, Hứa Dương đứng ở cửa, cười hé hai hàm răng trắng tinh, "Chị, anh rể, mau đứng dậy, đến nhà Tưởng Hòa Hoa ăn cơm trưa!"
Chương 51
Cơm trưa ở nhà Tưởng Hòa Hoa giống như muốn mở tiệc, trước cái bàn tròn lớn, mẹ Hứa đang nói chuyện phiếm với bà nội của Tưởng Hòa Hoa, nhìn thấy Chu Hiểm và Hứa Đường tiến vào, trong lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng, quay mặt qua chỗ khác, hỏi bà nội Tưởng, "Cam vẫn còn? Con bóc vỏ cho bà ăn?"
Em trai của Tưởng Hòa Hoa gần mười tuổi, còn nhỏ tuổi nhưng rất siêng năng, mời Chu Hiểm và Hứa Đường đến bàn, lại rót hai ly trà nóng. Tưởng Hòa Hoa lại bưng lên hai món ăn, cắm điện vào lò vi sóng, cười nói: "Đừng ngồi không, ăn đi."
Mẹ Hứa hô một tiếng với phòng bếp, "Em gái, đừng nấu ăn nữa, mau ra đây ăn cơm!"
Trong phòng bếp mẹ Tưởng cười nói: "Còn một món cuối cùng d[[dlqd, xào hết sẽ tới, mọi người cứ ăn trước."
Ba Tưởng cầm chai rượu trắng trên kệ xuống, cười nhìn Hứa Đường, "Hứa Đường, con uống không?"
Hứa Đường cười đáp, "Chú à, con còn chưa khỏe, tạm thời không thể uống rượu, sau này có cơ hội nữa sẽ bồi chú uống một chén."
"Ok!" Ba Tưởng chuyển sang Chu Hiểm, sắc mặt hơi cổ quái, vẫn là cười nói: "Vị này chắc là. . . . . ."
"Bạn trai con." Hứa Đường cười cười, vừa dứt lời, mẹ Hứa ở một bên nghe thấy lại "Hừ" một tiếng.
"Ừ, được lắm." Ba Tưởng cười đáp, rót rượu cho Chu Hiểm, "Đã định ngày mời rượu mừng chưa?"
Hứa Đường sửng sốt một chút, không khỏi nhìn mẹ Hứa. Mẹ Hứa đút quả cam cuối cùng cho bà nội Tưởng, hời hợt nói: "Để xem tháng sau có ngày tốt không."
Ba Tưởng cười ha ha nói: "Vậy thì tốt quá, cũng lâu rồi không có chuyện vui lớn như vậy rồi."
Hứa Đường quả thật không thể tin được mọi chuyện lại tiến triển thuận lợi như thế, một chiêu có con mới cưới này kéo dài không ngớt, quả thật là nguyên nhân.
Ăn xong cơm trưa, mẹ Hứa ngồi lại một lát với bà nội Tưởng, rồi mới đứng dậy về nhà, Hứa Đường và Chu Hiểm vội vàng đi theo sau.
Về đến nhà, mẹ Hứa lấy cuốn Hoàng Lịch trong ngăn kéo ra trước, nhìn thấy Hứa Đường và Chu Hiểm chụm đầu lại bàn luận xôn xao, không khỏi ho nhẹ một tiếng, "Đứng đó làm gì, còn không mau tới xem ngày!"
Hứa Đường vội vàng chạy chân chó tiến tới.
Kết hôn là chuyện lớn, vội vàng không được, nhưng lại không thể kéo quá lâu, nếu không đứa nhỏ trong bụng Hứa Đường càng lớn, dễ bị lộ bụng, hơn nữa mặc áo cưới sẽ khó coi.
Trường học của Hứa Dương tựu trường vào tháng 12, sau khi anh đi, sẽ để cho Phương Cử đến giúp đỡ chuẩn bị hôn lễ.
Mẹ Hứa lần đầu tiên nhìn thấy Phương Cử, rất ghét bỏ, chỉ hỏi anh: "Cậu chính là người cướp trăm tiền đồng của Tưởng Hòa Hoa?"
Phương Cử cũng không giận, cười hì hì: "Khi đó trẻ tuổi không hiểu chuyện, dì ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhất con."
Nhưng chưa tới mấy ngày, Phương Cử liền lấy được tin tưởng của mẹ Hứa, mặc kệ mẹ Hứa làm cái gì đều kêu anh, có vẻ coi Hứa Đường và Chu Hiểm thành người ngoài.
Có một lần, Hứa Đường thậm chí nghe mẹ Hứa nói với Phương Cử như vậy: "Đáng tiếc dì chỉ có một đứa con gái, nếu không nhất định sẽ cho cậu làm con rể của dì."
Hứa Đường dở khóc dở cười.
Chuẩn bị cho hôn lễ rất rườm rà phức tạp, mọi thứ đều yêu cầu kiên nhẫn. Nhưng Hứa Đường đang có thai, tham dự không nhiều lắm, đi cùng Chu Hiểm đến huyện lý chụp ảnh cưới ở ngoài là xong, rồi giúp một tay chọn thiệp mời cưới, xác định thực đơn tiệc cưới.
Nhoáng một cái đã hơn nửa tháng, ngày hai mươi sáu tháng hai theo lịch âm là kết hôn ngày càng gần, danh sách tân khách phải được xác nhận lần cuối. Mấy người ngồi ở dưới đèn, cân đo danh sách lúc ban đầu.
Chu Hiểm mở miệng nói trước: "Bên anh không thành vấn đề, sẽ tới hết."
Hứa Đường nhìn thân thích của mình, "Mẹ, vẽ vòng tròn những người này, là tới hay không tới?"
"Mẹ nào biết, đã gọi điện thoại mấy lần, đều nói còn phải xem tình huống." Mẹ Hứa ném bút đi, "Vài chục năm nhân tình lui tới, đến lúc này là có ý gì!"
"Mẹ, không có chuyện gì, mặc dù không đến, khách cũng nhiều rồi."
"Con thì biết cái gì." Mẹ Hứa trừng mắt nhìn cô, "Cưới gả tang ma, các nhà lui tới đều muốn có lễ vật, giống nhà này vậy." Tay bà chỉ ở trên tờ danh sách, "Năm trước cưới vợ, năm ngoái đứa bé làm đầy tháng, trong nhà lại mất người già, hơn ngàn lễ vật, con kết hôn mà bọn họ không đến, không phải tiền này đi tát nước rồi sao?"
"Không thiếu chút tiền này?" Giọng nói của mẹ Hứa đột nhiên nâng cao mấy phần, "Con cho là mình có bao nhiêu của cải? Có tiền để sống qua ngày không phải tính toán tỉ mỉ. . . . . ." Bà dừng một chút, "Mẹ thấy bọn họ cho là ba con đi rồi, nên coi Hứa gia chúng ta dễ khi dễ. . . . . ." Giọng nói thấp dần, đột nhiên hồng vành mắt, "Ba con cũng thế. . . . . . Con kết hôn ông ấy chỉ liếc mắt một cái. . . . ."
Lỗ mũi Hứa Đường cũng đau xót theo, "Mẹ, mẹ đừng nói lời như vậy. . . . . ."
Phương Cử ở một bên vội nói: "Dì, chú ở trên trời khẳng định nhìn thấy! Nếu dì sợ chú quên chuyện này, ngày mai con liền đốt tiền vàng mã cho anh con, xin anh gửi lời cho chú, bảo chú tối mai báo mộng cho dì!"
Mẹ Hứa bật cười.
Chu Hiểm cầm lấy danh sách, gạch mất những người bị đánh vòng tròn, "Dì, nếu như những người này tính toán như vậy, dì cần gì lui tới với bọn họ, gặp phải chuyện gì, dựa vào bản thân mình thì hay hơn."
Phương Cử gật đầu, "Đúng, dì nên nghĩ thông suốt. Chị dâu và anh Hiểm kết hôn là chuyện vui, dì xem dì bây giờ có giống mắc chứng u uất trước hôn nhân không. . . . . ."
"Phương Cử." Hứa Đường nghe không nổi nữa, "Có cha mẹ vợ mắc chứng u buồn trước hôn nhân sao?"
"Sao không thể được? Con gái ruột của mình sắp lấy chồng rồi, người làm mẹ u buồn là hợp tình hợp lý!" Anh xăn tay áo một cái, tiếp tục phân tích cho mẹ Hứa nghe, "Dì người xem, người bên anh Hiểm này, mặc dù không nhiều, nhưng đều là người có chức quyền, đến lúc đó chạy BMW hay Maserati băng băng trên đường. . . . . . Một hàng xe nổi tiếng dừng lại trước tiệc cưới, riêng khung cảnh này, trước kia trên trấn chưa từng có đó? Nhìn lại khách sạn chúng ta đặt, là tốt nhất trên trấn, lầu trên lầu dưới tổng cộng hai tầng, bốn mươi bàn, một bàn rượu hơn mấy ngàn, tất cả đều là vây cá bào ngư, tôm hùm chân gấu. . . . . . Bọn họ không đến, là bọn hắn tổn thất!"
Mẹ Hứa nghe xong liền vui vẻ.
"Lại nói ngày đó chị dâu kết hôn phải mặc hai bộ áo cưới, còn có dì phải mặc lễ phục, chúng ta mời là chuyên gia thiết kế thời trang nổi danh nhất mấy dặm gần đây, lại còn đặt riêng cho mọi người, tăng giờ làm việc để may gấp, tất cả đều là may thủ công, điểm nào cũng rất nghiêm túc nha!"
Mẹ Hứa vẫn cho lễ phục tơ lụa mà mình thử đó là đồ mướn, nghe Phương Cử nói như thế, sợ hết hồn, "Đây chẳng phải là hơi đắt?"
Phương Cử khoát tay chặn lại, "Kết hôn là đại sự cả đời, cả đời chỉ có một lần, đắt một chút tính là gì? Mặc dù dì muốn ăn mặc mộc mạc một chút, chị dâu cũng luyến tiếc nha!"
Mấy lời này khiến mẹ Hứa mở cờ trong bụng, Hứa Đường cũng không khỏi chắc lưỡi hít hà, sớm biết vừa bắt đầu nên để Phương Cử đảm đương thuyết khách, nói không chừng còn có thể tiết kiệm một phần cho Chu Hiểm.
Ngày hôm sau, Chu Hiểm và Phương Cử đi phát thiệp mời, sau đó làm ít chuyện, chờ phòng ốc lắp đặt thiết bị xong liền bắt đầu sắp xếp đồ dùng gia đình.
Ngay từ quyết định kết hôn, Hứa Đường liền cùng mẹ Hứa quyết định cách trang trí phòng ốc. Sau này Hứa Đường và Chu Hiểm ở trấn Độ Hà không thường lắm, mà phòng ốc ở nhà Hứa Đường đã lâu năm không sửa sang, nên trưng cầu ý kiến của mẹ Hứa, để cho bà vào ở, lắp đặt thiết bị phòng ốc, đương nhiên cũng dựa theo yêu thích của mẹ Hứa.
Cũng may mắt thẩm mỹ của mẹ Hứa rất đáng tin, mặc dù nhìn trúng đồ khá bị cỗ, nhưng khi đặt trên mặt bàn, không thê thảm giống Phương Cử nhà giàu mới nổi.
Mọi chuyện đều được tiến hành, bất tri bất giác ngày thành hôn chỉ cách hai ngày nữa. Lúc này Hứa Đường mới khẩn trương, giống như luôn có mấy phần không chân thật. Ban đêm nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, vẫn không ngủ được.
Cô lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Chu Hiểm.
Bên kia rất nhanh bắt máy, cười một tiếng, "Sao em còn chưa ngủ?"
Hứa Đường từ trên giường bò dậy, đi tới bên cửa sổ, nhìn lên trời, không có trăng sáng, cũng có thể nhìn thấy ngôi sao treo đầy trời, bầu trời đêm trong sáng, giống như có người làm đổ một hộp crystal.
"Không ngủ được." Hứa Đường cắm tai nghe vào, bỏ điện thoại di động vào trong túi áo ngủ, vừa nói chuyện với Chu Hiểm, vừa kéo ngăn kéo ra, "Không phải anh cũng chưa ngủ sao?"
"Anh cũng không ngủ được."
Ngăn kéo rất gồ ghề, Hứa Đường cúi đầu liếc nhìn vào trong, như có thứ gì cắm ở bên trong, "Tại sao anh không ngủ được?"
Chu Hiểm cười một tiếng, "Nhớ em, dĩ nhiên không ngủ được."
Hứa Đường dùng sức kéo ngăn ra, "Ngày nào cũng gặp mặt, có gì mà nhung nhớ."
"Thấy được không ăn được, cho nên phải dựa vào tường."
Khuôn mặt của Hứa Đường nóng lên, ". . . . . . Anh có thể đứng đắn một chút hay không."
"Anh còn không đứng đắn sao?" Chu Hiểm cười nói, bên kia truyền đến tiếng ma sát, "Vì con của chúng ta, anh đã nghẹn điên rồi."
"Anh. . . . . . Là đang tự lực cánh sinh à?" Hứa Đường tiếp tục so tài với ngăn kéo, tay vươn vào, xé thứ mắc kẹt trong đó ra, hình như là một góc túi vải.
"Uống rượu độc giải khát, hiểu không?"
Hứa Đường buồn bực cười một tiếng, "Anh lại còn biết cái từ uống rượu độc giải khát này."
". . . . . . Hứa Hải Đường, em ngứa da hả?"
Hứa Đường lấy túi vải ra, có mấy phần chìm, màu đen, vải nhung, phía trên bị sợi dây trói thật chặt. Cô cởi nút buộc ra, mở túi vải ra, lập tức sửng sốt —— bên trong là vòng tay mấy năm trước Chu Hiểm cầm cố cho cô, còn có giấy nợ mình không tiêu hủy.
Bên tai giọng nói Chu Hiểm vang lên lần nữa: "Ngủ thiếp rồi hả, sao không nói chuyện?"
"Không có. . . . . ." Hứa Đường vội vàng nói, cẩn thận xếp giấy nợ lại, bỏ vào túi áo, lại lấy vòng tay ra, đeo vào cổ tay mình. Vòng tay có chút cũ, mặt ngoài bằng bạc có chút ảm đạm, nhưng trĩu nặng mát lạnh, tựa như quấn thời gian mấy chục năm trên cổ tay cô.
"Tức giận?"
"Nếu là tức giận, em sớm bị anh chọc tức chết 800 lần rồi." Từ lần đầu tiên anh nói ra cái từ "Giao phối" này thì Hứa Đường đã biết ngàn vạn lần không thể đánh nhau với đồ lưu manh này.
Chu Hiểm cười ha hả.
Hứa Đường bỏ album ảnh mà trước kia Phương Cử muốn đi làm video vào ngăn kéo, đóng kỹ, đi tới đối diện, kéo cửa tủ quần áo ra.
"Hứa Hải Đường, em đang làm chuyện xấu xa gì, sao có nhiều tạp âm như vậy."
Hứa Đường lục soát một đống quần áo ở đáy tủ, "Không có, có lẽ là do tín hiệu không tốt đấy."
". . . . . . Hai chúng ta cách nhau không tới 500m, em nói cho anh biết tín hiệu không tốt là như thế nào?"
Hứa Đường cười hắc hắc một tiếng, tay vươn vào chỗ sâu trong hộc tủ, kéo mạnh, kéo ra một cái t shirt màu đen, là đồ vật năm đó chưa kịp trả lại cho Chu Hiểm. Thả thật đã qua nhiều năm, phía trên bốc mùi nấm mốc, hòa lẫn mùi vị của long não.
Hứa Đường nhíu mày, đóng cửa tủ quần áo, ném quần áo đến ghế dựa, tính để ngày mai giặt giũ.
"Chu Hiểm, anh nhất định không biết em đã phát hiện ra đồ tốt gì."
"Cái gì?"
Hứa Đường cười hì hì, "Không nói cho anh biết, cầu xin em đi."
Chu Hiểm ở bên kia giống như thở dốc một hơi, ". . . . . . Hứa Hải Đường, ngàn vạn lần đừng để cho anh bắt được em."
Hứa Đường ngồi lại trên giường, "Anh tới bắt thử xem, em chờ."
"Được, em chờ đó."
Vừa dứt lời, liền nghe có cái gì đập vào thủy tinh. Hứa Đường nheo mắt, lập tức đứng dậy đi tới trước cửa sổ, bên tai truyền đến tiếng cười có chút hổn hển của Chu Hiểm, "Ra ngoài."
". . . . . . Sao anh lại nhanh như vậy? !"
"Ngu ngốc, khi em gọi điện thoại thì anh liền ra ngoài."
Hứa Đường rón rén đi ra phòng ngủ, lẳng lặng mở cửa, nhẹ nhàng khép lại, đi về phía trước mấy bước, liền nhìn thấy bóng dáng của Chu Hiểm.
Rõ ràng mỗi ngày đều gặp nhau, ban ngày còn vì chuyện có nên thêm một lễ cầu hôn vào trong tiệc cưới không mà cãi nhau, nhưng giờ phút này gặp lại anh, lại tựa như trở lại sinh nhật năm ấy, anh đứng ở đầu hẻm đợi cô, tim cô đập nhanh, kích động rồi lại chua xót không dứt.
Hứa Đường cúp điện thoại, mấy bước chạy đến bên cạnh anh, đưa tay ôm chặt lấy anh.
Bàn tay Chu Hiểm phủ ở trên lưng cô, tiếng cười trầm thấp khuếch trương bên tai cô, "Chậm một chút, anh sẽ chờ em."
"Chu Hiểm."
"Hả?"
"Chu Hiểm."
"Hả?"
"Chu Hiểm. . . . . ."
". . . . . . Hứa Hải Đường, em đang trêu chọc lão tử phải không?"
"Chu Hiểm, em yêu anh."
Bàn tay Chu Hiểm dùng sức hơn, yên lặng mấy giây, "Ừ, anh biết rõ."
"Anh còn nhớ không, anh đã từng ghi giấy nợ cho em."
". . . . . . Cuối cùng không phải anh đã trả lại tiền cho em sao?"
Hứa Đường cười một tiếng, thoát khỏi lồng ngực của Chu Hiểm, từ trong túi móc ra hóa đơn, nhét vào trong tay anh, "Giấy nợ vẫn còn, em không thừa nhận."
Chu Hiểm liếc mắt một cái, ánh mắt rơi vào trên cổ tay trắng nõn của Hứa Đường, cười cười, "Hứa Hải Đường, em có biết lai lịch của vòng tay này không?"
Hứa Đường cúi đầu nhìn, "Em đoán, là di vật của mẹ anh?"
Chu Hiểm yên lặng mấy giây, chợt đưa tay ôm Hứa Đường vào lòng lần nữa, cúi đầu hôn một cái trên miệng cô, "Hứa Hải Đường, vòng tay này mẹ anh để cho anh truyền cho con dâu của bà ấy."
Hơi thở nóng rực làm run động mấy sợi d[[dlqd tóc mai, hơi lạnh của gió đêm, thổi vào giọng nói trầm thấp tựa như rượu, vang vọng ở trong tai, nói năng có khí phách:
"Anh sớm trao cả đời mình cho em rồi, em có biết không?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top