Câu chuyện mới bắt đầu

Khi cơn mưa nhẹ bắt đầu rơi, Sanghyuk đứng một mình dưới mái hiên của trường, tay nắm chặt chiếc ba lô, đôi mắt không ngừng dõi theo từng giọt mưa rơi xuống mặt đất. Đây là lần đầu tiên trong một thời gian dài, cậu cảm thấy mưa không còn là điều gì đó đáng sợ hay phiền toái. Trái lại, cơn mưa hôm nay lại mang đến cho cậu một cảm giác kỳ lạ, như thể nó đang mang đến một cơ hội nào đó mà Sanghyuk đã chờ đợi từ lâu. Cậu đứng đó, mặc cho cơn mưa nhỏ rơi đều đều, không cố gắng chạy trốn hay tìm nơi trú mưa như mọi khi. Dường như, cậu không còn vội vã hay sợ hãi nữa. Mưa, giờ đây, lại trở thành một phần của cuộc tìm kiếm.

Ánh mắt của Sanghyuk không thể rời khỏi những giọt mưa đang rơi, như thể cậu đang chờ đợi điều gì đó, ai đó. Và rồi, khi tâm trí cậu đã dâng trào những suy nghĩ lộn xộn, điều mà cậu đang chờ đợi bỗng nhiên trở thành hiện thực.

Giữa màn mưa nhẹ nhàng, một bóng người xuất hiện. Chính là Hyukkyu.

Sanghyuk ngừng thở một chút. Tim cậu đập mạnh hơn khi nhận ra cậu ấy đứng đó, dưới cơn mưa, cầm trên tay chiếc dù đen quen thuộc. Mặc dù chiếc dù đen vẫn là vật dụng rất đỗi bình thường đối với nhiều người, nhưng với Sanghyuk, nó mang một ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Đó không chỉ là vật che mưa, mà là một dấu hiệu – dấu hiệu của những cuộc gặp gỡ, của những bí mật chưa được hé lộ.

Hyukkyu đứng đó, nhìn Sanghyuk mà không nói lời nào. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh dường như ngừng lại. Cơn mưa nhẹ nhàng rơi xuống, nhưng không tạo ra một tiếng động nào. Những người xung quanh vội vã bước đi, nhưng như có một lớp không gian đặc biệt giữa họ và hai người. Chỉ có Sanghyuk và Hyukkyu, đứng đối diện nhau dưới cơn mưa, như thể thời gian đang tạm dừng lại để cho họ một cơ hội.

Sanghyuk muốn bước tới, muốn nói gì đó, nhưng lời nói cứ như mắc kẹt trong cổ họng. Cậu không thể nói nổi, không thể thốt ra bất cứ câu hỏi nào. Tất cả những câu hỏi, những thắc mắc về sự im lặng của Hyukkyu trước đây, về chiếc dù đen, về những cuộc gặp gỡ trong mưa – tất cả đều bỗng trở nên mơ hồ trong khoảnh khắc này. Cậu chỉ muốn hiểu, muốn biết tại sao Hyukkyu lại xuất hiện lần nữa, tại sao lại là chiếc dù đen.

Ánh mắt của Hyukkyu không rời khỏi Sanghyuk. Đó là một ánh mắt sâu thẳm, không phán xét, không lời nói, chỉ là một cái nhìn khiến tâm trí Sanghyuk như vỡ vụn thành từng mảnh. Cậu cảm nhận được cái gì đó ẩn chứa trong ánh mắt ấy, một sự kiên nhẫn, một sự chờ đợi không lời.

Cuối cùng, Sanghyuk không thể kiềm chế được nữa. Cậu bước tới, đôi chân cậu như bị thôi thúc bởi điều gì đó vô hình, và rồi đứng đối diện với Hyukkyu. Cơn mưa vẫn rơi đều, nhưng không gian giữa họ như dày thêm bởi những câu hỏi chưa được trả lời.

Hyukkyu vẫn không nói gì. Cậu ấy chỉ đưa tay ra, nhẹ nhàng cầm chiếc dù đen, giơ về phía Sanghyuk như một lời mời. Không có một câu nói, không có sự ép buộc, chỉ là hành động ấy – chiếc dù, giơ lên, như thể muốn Sanghyuk chia sẻ khoảnh khắc này, không chỉ để tránh mưa, mà để cùng đối diện với những gì đang giấu kín trong lòng họ.

Sanghyuk nhìn vào chiếc dù, rồi nhìn lên mắt Hyukkyu. Cậu cảm thấy sự ấm áp lạ lùng tỏa ra từ chiếc dù đó, không phải là sự bảo vệ khỏi cơn mưa, mà là một cái gì đó lớn lao hơn – có thể là sự hiểu biết, sự chia sẻ giữa hai con người. Sanghyuk không nói gì. Cậu lặng lẽ đưa tay ra, nắm lấy chiếc dù, cảm nhận hơi ấm của nó trong tay mình. Đây là khoảnh khắc mà cậu đã mong chờ từ lâu. Cậu biết rằng, dù lời nói không cần thiết, nhưng hành động này đã thay lời muốn nói.

Cả hai đứng đó, dưới cơn mưa nhẹ nhàng, cùng nhau chia sẻ khoảnh khắc lặng im. Không gian xung quanh dường như tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng mưa rơi đều đặn và những ánh mắt không cần lời. Sanghyuk cảm thấy như mình đang được kết nối với Hyukkyu theo một cách rất đặc biệt, một cách mà cậu chưa bao giờ cảm nhận được trước đây.

Lâu sau, khi cơn mưa dần tạnh, Sanghyuk vẫn đứng đó, không muốn rời đi. Cậu không biết chính xác mình đang tìm kiếm điều gì, nhưng khoảnh khắc này, dưới chiếc dù đen, với Hyukkyu, có thể là điều cậu đã tìm thấy. Cơn mưa không chỉ xóa đi những thắc mắc, mà còn mở ra những con đường mới, những câu trả lời chưa rõ ràng. Và Sanghyuk biết rằng, dù mọi thứ còn mơ hồ, thì ít nhất cậu đã có một phần trong câu chuyện này.

Khi mưa ngừng rơi, Sanghyuk nhìn lên và nhận ra rằng Hyukkyu đã không còn đứng đó nữa. Cậu ấy đã biến mất trong làn mưa, giống như những lần trước. Sanghyuk đứng lặng, lòng đầy cảm xúc và sự bối rối. Nhưng lần này, cậu không cảm thấy cô đơn hay mất mát. Thay vào đó, cậu cảm thấy như mình đã bước một bước gần hơn đến việc hiểu ra những điều kỳ lạ này.

Mưa đã qua, nhưng câu chuyện của họ mới chỉ bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top