7.1

Rất nhanh, Chu Uy Tuấn phát hiện Ô Nguyệt Vân có gì đó không bình thường, thậm chí có lúc vô tình, anh bắt gặp thấy cô đang lén lút tìm phòng trên mạng.

Anh đem nghi ngờ giấu ở trong lòng, lại bắt gặp gần đây Ô Nguyệt Vân thường hay liên lạc với Ngũ Đức Kỳ, anh đến dò la xem có thể hỏi ra được tin tức gì hay không, không ngờ anh còn chưa mở miệng thì Ngũ Đức Kỳ đã khai ra toàn bộ.

Chu Uy Tuấn khẽ nheo mắt lại: “Chả trách gần đây Vân Vân có chút kỳ lạ, cứ hay né tránh ánh mắt của mình. . . .”

Thậm chí ánh mắt của cô khi nhìn anh cũng mang theo vẻ áy náy khó hiểu, thì ra là cô đang gạt anh để hẹn hò với người đàn ông khác!

Cô gái này . . . . .

“A Tuấn, mình nói cho cậu biết không phải vì muốn cậu cãi nhau với Nguyệt Vân hay làm tổn thương con bé, mình chỉ hy vọng con bé được vui vẻ hạnh phúc, mà cậu là người có thể làm được điều này.”

“Cậu xem trọng mình như vậy ư?”

“Vì mình hiểu rõ cậu, cũng hiểu rõ Nguyệt Vân, nếu con bé không thích cậu thì tuyệt đối sẽ không kết giao với cậu chứ đừng nói là sống chung . . . . Aiz, vận mệnh thật kỳ diệu, để bạn tốt và người thân của mình đến bên nhau. . . .” Ngũ Đức Kỳ lấy tay xoa xoa ngực, cảm thấy tảng đá lớn trong lòng mình rốt cuộc đã có thể hạ xuống rồi.

Kể từ khi biết ý định của cô em gái ngốc Ô Nguyệt Vân, Ngũ Đức Kỳ cảm thấy mình trong ngoài đều có lỗi. Cả hai nam chính đều là bạn của anh, nữ chính lại là em gái anh, mà anh lại biết rõ em gái mình và Chu Uy Tuấn yêu nhau, lại thấy con bé bởi vì một nguyên nhân không thể nói mà phải từ bỏ người trong lòng mình, giả vờ hẹn hò với một người đàn ông khác để Chu Uy Tuấn nghĩ mình bị người yêu phản bội.

May mà tất cả đã được giải thoát rồi!

“A Kỳ, cậu có thể giúp mình thăm dò thử thời gian và địa điểm bọn họ hẹn nhau ngày mai không?”

“Đương nhiên là có thể, nhưng mà cậu muốn làm gì?”

“Đánh một gậy cho cô gái ngốc này tỉnh ngộ. . .”

“What???”

Hồ ly nở nụ cười bí hiểm, sau đó bắt đầu cùng bạn mình bàn kế hoạch lớn.

***

Trưa hôm nay, Ô Nguyệt Vân đến một quán ăn đơn giản để dùng cơm với ‘giáo sư thân thiện’.

Aiz, không hiểu tại sao, đến bây giờ cô vẫn không thể nhớ nổi tên của vị ‘giáo sư thân thiện’ này.

Ô Nguyệt Vân bước vào trong quán ăn, sau khi tìm vài giây mới phát hiện ‘giáo sư thân thiện’ ngồi ở một góc khuất, trong tay đang cầm một quyển sách, chăm chú lật xem.

Sau vài tuần lễ gặp mặt, cô vẫn không thể nảy sinh bất kỳ cảm giác gì với người đàn ông này, chỉ cảm thấy vị giáo sư đại học này vô cùng thân thiện.

“Thật ngại quá, để anh phải chờ lâu như vậy.” Cô đứng trước mặt anh ta, nói lời xin lỗi, ánh mắt lại theo góc 45 độ, nhìn chằm chằm xuống đất.

“Không sao đâu, thật ra tôi cũng vừa mới đến không lâu.” Vị giáo sư đại học khép quyển sách trong tay lại rồi đặt sang bên trái.

Ô Nguyệt Vân gật đầu, sau đó kéo ghế ngồi xuống đối diện anh ta.

Không khí trầm mặc bao quanh bọn họ, cho đến khi người phục vụ đem một ly thủy tinh đặt xuống trước mặt Ô Nguyệt Vân, bỏ thêm một lát chanh vào ly nước lọc, sau đó hỏi hai người muốn dùng gì.

“Bánh nấm nướng, cám ơn.”

Người phục vụ gật đầu, sau đó quay sang nhìn Ô Nguyệt Vân, lặp lại câu hỏi vừa rồi.

Ô Nguyệt Vân cắn môi, ánh mắt lướt qua thực đơn, thật lâu sau mới chọn được một phần salad.

Người phục vụ nhanh chóng ghi lại rồi xoay người đi vào bên trong, không khí trầm mặc lại một lần nữa bao quanh bọn họ.

Ô Nguyệt Vân nhìn ly nước trên bàn, trong đầu suy nghĩ không biết nên phá vỡ cục diện bế tắc này như thế nào, rồi lại nghĩ đến tình trạng sống chung với Chu Uy Tuấn hiện giờ ——

Sống chung với Chu Uy Tuấn thì cô hoàn toàn không cần phải phiền não về vấn đề làm sao có thể phá vỡ sự trầm mặc này. Cô đã từng hỏi Chu Uy Tuấn rằng, mình ít nói như vậy có khiến anh cảm thấy nhàm chán và vô vị hay không? Thế nhưng Chu Uy Tuấn lại cười rồi nói với cô rằng, hai người sống chung không nhất thiết phải nói chuyện với nhau, có đôi khi, trầm mặc cũng là một loại ngọt ngào . . . . .

Ô Nguyệt Vân lặng lẽ thở dài. Bây giờ sự trầm mặc lại khiến cô cảm thấy áp lực, phải chăng là vì người đàn ông này không phải là Chu Uy Tuấn?

“. . .Em cảm thấy thế nào?”

“Dạ?” Ô Nguyệt Vân đột nhiên sực tỉnh, vội vàng gật đầu, trên thực tế, cô hoàn toàn không biết vừa rồi vị giáo sư đại học này đã nói gì.

“Như vậy sau khi ăn xong, chúng ta đến rạp chiếu phim. . . Gần đây em có hay đến rạp chiếu phim không?” Vị giáo sư đại học hình như đã phát hiện ra cô phân tâm, vậy nên mới lặp lại câu hỏi vừa rồi.

“Không, không có.” Kỳ thực, cô không thích xem phim, bình thường cũng không đặc biệt quan tâm xem có phim gì mới.

Giáo sư đại học mỉm cười: “Không sao, để lát nữa tới rạp chiếu phim, em xem xem có muốn coi phim nào hay không.”

Ô Nguyệt Văn ấp úng đáp một tiếng.

Sau đó, không khí trầm mặc lại một lần nữa bao quanh bọn họ, cho đến tận khi thức ăn được đưa lên, hai người mới im lặng cầm nĩa, bắt đầu ăn thức ăn trên bàn.

Đột nhiên, Ô Nguyệt Vân cảm thấy có một ánh mắt khiến cô đứng ngồi không yên, khuôn mặt đang cúi gằm xuống đĩa salad chợt ngẩng lên, lúc nhìn thấy người đứng bên cạnh cửa thì ‘keng’ một tiếng, chiếc nĩa bằng bạc tuột khỏi tay, rớt xuống bàn ăn, trái cà chua nhỏ trên dĩa còn xoay một vòng, cuối cùng lại lăn xuống đất.

Mà trái tim của Ô Nguyệt Vân cũng giống như quả cà chua này, rơi xuống vực sâu thăm thẳm.

Cô nhìn Chu Uy Tuấn lẽ ra không nên xuất hiện ở nơi này, bây giờ lại đang đi về phía bọn họ, sau đó, anh cố ý ngồi xuống bàn bên cạnh, đối diện xéo với chỗ ngồi của cô.

“Nguyệt Vân?” Giáo sư đại học cảm thấy cô khác thường, ánh mắt nghi ngờ nhìn cô.

“A . . . Hả? Làm sao vậy?” Ô Nguyệt Vân vội vàng dời mắt khỏi Chu Uy Tuấn.
Sao mặt của em trắng bệch như vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Giáo sư đại học vừa hỏi, vừa lo lắng vươn tay chạm vào má Ô Nguyệt Vân.

Ô Nguyệt Vân hít vào một ngụm khí lạnh, không ngờ anh ta lại có hành động thân mật như vậy, theo phản xạ, cô ngẩng đầu nhìn về phía Chu Uy Tuấn, chỉ thấy anh nhếch miệng, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.

Trái tim Ô Nguyệt Vân đập thình thịch. Lúc này lẽ ra anh phải đang làm việc mới đúng, tại sao lại chạy tới nơi này?

Ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin cùng oán hận của anh cứ một mực nhìn chằm chằm vào cô. Cô rất muốn, rất muốn giải thích, thế nhưng cô có thể giải thích gì đây? Tất cả việc này đều là do cô lựa chọn, cô biết rõ bọn họ nhất định sẽ đi đến kết cục thế này, chẳng qua là khi nó xảy ra thì cô lại cảm thấy hối hận . . . . .

Tay chân cô lạnh cóng, giống như vừa rơi xuống hầm băng.

Không được! Cô không thể như vậy! Hãy nghĩ đến mẹ thử xem!

Ô Nguyệt Vân thở hổn hển, mặc dù trong ngực cảm thấy nhói đau, thế nhưng cô ép mình phải kiên trì.

“Nguyệt Vân?”

“À, tôi không sao.” Ô Nguyệt Vân lắc đầu, cắn môi ép mình không được nhìn Chu Uy Tuấn.

“Có cần hủy kế hoạch hay không?”

“Không, không cần, tôi, tôi đột nhiên vừa nghĩ đến gần đây có một bộ phim mình rất muốn xem, chỉ là tôi đã quên mất tên phim rồi . . . .” Ô Nguyệt Vân ép mình nở nụ cười.

“Đừng lo, đợi lát nữa đến rạp chiếu phim rồi hỏi cũng được.”

“Ừ. . .”

“Xem phim xong, có muốn đến Miêu Không (*) ngắm cảnh đêm không?” Giáo sư đại học đột nhiên hỏi.

(*Nằm ở quận Văn Sơn, TP. Đài Bắc)

“Hả?”

“Bạn tôi nói, Miêu Không vô cùng thích hợp để hẹn hò.”

“Được.” Ô Nguyệt Vân cụp mắt xuống. Sao anh ta lại đột nhiên đề nghị như vậy? Chu Uy Tuấn đang ở bên cạnh, cô không muốn cho anh biết lộ trình của mình và vị giáo sư đại học này. . . .

“Nếu vậy thì em điện thoại về báo với gia đình một tiếng đi, nói em sẽ về nhà muộn một chút.”

“Tôi. . .” Ô Nguyệt Vân liếc nhìn Chu Uy Tuấn: “Không sao, không có việc gì, người nhà của tôi sẽ không nghĩ gì đâu . . .”

Giáo sư đại học gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cũng không giống như lúc trước, bây giờ anh ta nói nhiều đến lạ thường, vừa nói đến những thành viên trong gia đình, vừa kể về chuyện công việc, lại vừa nói đến sở thích này nọ.

Thỉnh thoảng Ô Nguyệt Vân lại lén nhìn phản ứng của Chu Uy Tuấn, cô tin, với khoảng cách giữa hai bàn, cộng thêm sự yên lặng trong quán, anh tuyệt đối có thể nghe được nội dung mà cô và giáo sư đại học đang nói.

Thời gian trôi chậm như ốc sên bò, bữa ăn kéo dài nửa tiếng mà đối với Ô Nguyệt Vân lại như kéo dài trăm năm.

Rốt cuộc cô đang làm gì vậy?

Tại sao. . . . cô phải làm như vậy? Tại sao lại phải làm như vậy?”

Cô cảm thấy vô cùng rối loạn, cũng vô cùng khổ sở

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top