Chương 30

Chương 30:

Mỹ Mỹ nhìn bóng lưng Hồng Yến bước

về phòng của cô ấy, cô đã ngồi ở ghế

sofa cả buổi chờ  Hồng Yến khi trời

quá khuya mà cô ấy vẫn chưa về. Vì

không bật đèn nên Hồng Yến không

hề hay biết Mỹ Mỹ đang ở trong

phòng khách, cô lẳng lặng đi về

phòng.

Mỹ Mỹ đi đến cửa phòng Hồng Yến

đứng đó một lúc lâu, trực giác cho cô

biết Hồng Yến đang có chuyện không

vui nhưng bây giờ cũng không còn

sớm nữa, ngày mai mọi người còn có

việc quan trọng phải làm, Mỹ Mỹ thở

nhẹ ra bước về phòng mình.

—————————-

“Thẻ nhớ sao?”- Phương Hồng Thủy

chau mày hỏi Trinh Trinh một lần

nữa.

Trinh Trinh ngồi tựa vào ghế lười

biếng bắt lại đoạn ghi âm cuộc trò

chuyện của Lý Anh Minh và quản gia

La cho Phương Hồng Thủy nghe, từ

lúc Lý Anh Minh biết Mỹ Mỹ là con

mình ông lơi là sự cảnh giác rất

nhiều, Phương Hồng Thủy đã lợi

dụng điểm này đột nhập vào phòng

ông ta để gắn máy nghe trộm.

Đôi mắt không thể nào mở to hơn

được nữa khi Phương Hồng Thủy

nghe cuộc đối thoại này, hai bàn tay

siết chặt vào nhau đến trắng bệch.

Trinh Trinh nhìn thái độ có phần hơi

kích động của Phương Hồng Thủy

cũng hơi khó hiểu:

“Tớ biết chuyện này rất khó xử cho

bạn của cậu nhưng chúng ta không

còn cách nào khác.”

Phương Hồng Thủy đặt lại tai nghe

xuống, giọng nói trầm thấp cất lên:

“Tớ biết mình cần phải làm gì rồi.”

——————————

Phương Hồng Thủy và Hồng Yến đang

ngồi trong xe lắng nghe cuộc trò

chuyện của Ngọc Huyền và

Hoàng Sơn, tình hình vẫn không có gì

bất ổn. Phương Hồng Thủy đưa mắt

nhìn sang cô gái da ngăm đang đội

chiếc nón kết che nửa gương mặt

trầm tư, nơi khóe mắt bỗng chốc có

một màn sương mỏng bao phủ làm

cho tầm nhìn của cô bị mờ đi.

“ Hồng Yến à…”-Giọng nói rất nhỏ của

Phương Hồng Thủy gần như là thì

thầm với chính mình.

Hồng Yến vẫn chăm chú vào tai nghe

nên không để ý đến tiếng gọi của

Phương Hồng Thủy, tâm trạng của cô

bây giờ rất hoang mang, đưa ra quyết

định này trong một thời gian ngắn

đối với Hồng Yến không phải là

chuyện đơn giản.

Bên trong ngôi biệt thự, Ngọc Huyền

hồi hộp nhìn Hoàng Sơn nuốt một

ngụm rượu xuống cổ họng, hai bàn

tay bất giác run lên nắm chặt lấy túi

xách.

Hoàng Sơn mỉm cười nhìn Ngọc

Huyền:

“ Hồng Yến thật khéo chọn, rượu này

rất ngon!”

Ngọc Huyền gật nhẹ đầu cười, cố tỏ ra

thật tự nhiên đưa tay giả vờ làm đổ

rượu lên người mình:

“Ơ… em thật bất cẩn quá, xin lỗi em

phải vào toilet một chút!”

Hoàng Sơn mỉm cười một lần nữa

đứng lên chỉ cho Ngọc Huyền hướng

của toilet, sau đó ngồi lại ghế tiếp tục

thưởng thức rượu vang, trong lòng

dâng lên niềm hạnh phúc khó tả:

“Em thật đáng yêu!”

Ngọc Huyền lấp ló sau bức tường

quan sát Hoàng Sơn dần chìm vào

giấc ngủ, cô nói nhỏ vào máy:

“ Hoàng Sơn đã ngủ rồi, bây giờ em sẽ

vào phòng của Trịnh Hoán Đình.”

Bên kia đầu dây, Hồng Yến chỉnh lại

chiếc nón kết bước xuống xe:

“Tôi sẽ vào trong với Ngọc Huyền

xem xét tình hình, cô ở ngoài yểm

trợ, khi nào chúng tôi ra cô chạy xe

đến ngay.”

Phương Hồng Thủy gật đầu đồng ý

nhìn theo bóng dáng đơn độc của

Hồng Yến nhanh chóng tiến vào căn

biệt thự:

“Xin lỗi em!”

Lúc Hồng Yến vào đến nơi thì Ngọc

Huyền đã lấy phần mềm gỡ két sắt để

trước mặt. Hồng Yến nhìn chúng một

lượt rồi ngồi xuống cạnh Ngọc Huyền

khởi động chương trình bẻ khóa. Sau

30 giây chương trình đã được giải mã,

bàn tay đeo bao tay của Hồng Yến vội

vàng bấm mật mã két sắt.

Tách

Ngọc Huyền vui mừng nhìn sang

Hồng Yến:

“  Yến Yến, thành công rồi!”

Hồng Yến nhìn đống văn kiện và giấy

tờ trong két sắt, đôi mắt xoáy sâu tìm

kiếm thứ mà mình đang cần và nhìn

thấy một chiếc hộp nhỏ màu đen.

Không đợi thêm một giây nào nữa,

Hồng Yến lấy nhanh chiếc hộp mở ra

kiểm tra rồi đứng dậy khóa két sắt lại:

“Xong rồi, chúng ta rời khỏi đây thôi.”

Ngọc Huyền hơi khó hiểu nhưng cũng

gật nhẹ đầu bỏ đi cùng Hồng Yến, đến

giữa phòng khách cô chợt khựng lại.

Nhìn Hoàng Sơn đang say ngủ lòng

Ngọc Huyền cảm thấy ray rứt không

thôi, anh ấy không hề có lỗi trong

chuyện này.

Hồng Yến biết Ngọc Huyền đang nghĩ

gì, cô vỗ nhẹ vai Ngọc Huyền:

“ Ngọc Huyền, chúng ta đi thôi!”

Ra tới cửa thì xe của Phương Hồng

Thủy đã đậu sẵn ở ngoài, mọi người

bước lên xe rời đi thật nhanh.

Hồng Yến lên tiếng khi xe đã cách xa

nhà của Trịnh Hoán Đình một đoạn

an toàn:.

“ Phương Hồng Thủy, cho tôi muốn

xuống xe ở đây, chuyện còn lại tôi sẽ

giải quyết.”

Phương Hồng Thủy nhíu mày rồi

nhanh chóng giãn ra:

“Ừm, tôi biết phải làm gì rồi, nhưng

có một điều tôi vẫn thắc mắc, thứ gì

trong cái thẻ nhớ này gây bất lợi cho

hắn mà hắn lại phải cất giữ chúng?”

Hồng Yến nhìn sang Ngọc Huyền và

Phương Hồng Thủy chậm rãi nói:

“Đây là những tài liệu liên quan đến

việc nhận hối lộ và những việc làm

trái pháp luật của các viên chức cấp

cao, lão ta cũng có phần, việc giữ thứ

này tuy nguy hiểm nhưng nó là sự

ràng buộc lẫn nhau giữa bọn họ, cho

nên Trịnh Hoán Đình mới cất giữ cẩn

thận thế này!”

Phương Hồng Thủy gật đầu, đạp thắng

cho Hồng Yến xuống xe, sau đó chở

Ngọc Huyền về nhà.

Lúc chiếc xe đã rời khỏi, Hồng Yến lấy

trong túi áo khoác ra một hộp đựng

thẻ nhớ, nắm chặt thẻ nhớ trong tay,

Hồng Yến đón Taxi bỏ đi.

————————

Mỹ Mỹ thở nhẹ ra khi nhìn thấy

Phương Hồng Thủy và Ngọc Huyền

trở về, cô đi đến chỗ của họ:

“Mọi chuyện ổn cả chứ?”

Ngọc Huyền mỉm cười, vòng tay ôm

chặt lấy chị mình, đôi mắt cười giờ

đây đã ngân ngấn nước:

“ Mỹ Mỹ, em đã làm được rồi!”

Mỹ Mỹ vỗ vỗ vai Ngọc Huyền:

“Em làm tốt lắm, ba và chị rất tự hào

về em.”

Phương Hồng Thủy đứng lặng nhìn

hai chị em ôm nhau, đôi mắt nâu sẫm

hiện lên nỗi ưu thương khó tỏ bày.

—————————–

Sau cuộc nói chuyện với Lý Anh

Minh, Hồng Yến lái thẳng xe đến bờ

sông Hàn. Cho đến bây giờ cô vẫn

không biết quyết định của mình là

đúng hay sai và Hồng Yến cũng không

biết phải đối mặt với Mỹ Mỹ như thế

nào nữa:

“Mẹ ơi, hãy nói cho con biết con đang

làm rất tốt đi!”-Hàng mi nhắm chặt

lại làm cho dòng nước mắt trên khóe

mi âm thầm rơi xuống gương mặt trái

xoan xinh đẹp.

—————————-

Trinh Trinh mỉm cười nhìn đoạn

video trên màn hình, đây chính xác là

dữ liệu trong chiếc thẻ nhớ được lấy

từ két sắt nhà Trịnh Hoán Đình Trước

khi hành động cô đã đưa cho Phương

Hồng Thủy phần mềm đặc biệt, đây là

phần mềm cho phép copy trực tiếp

thẻ nhớ khi ở trong bán kính 3m, chỉ

trong khoảng 1 phút mọi dữ liệu đều

copy hoàn tất.

Đôi mắt của Phương Hồng Thủy

không hề giấu sự phẫn nộ khi nhìn

vào đoạn video, cô gằn từng chữ:

“ Tiểu Băng đã tìm được bằng chứng

Lý Anh Minh hợp tác với đường dây

nhập hàng trái phép ở Hồng Kông để

chế tạo vũ khí bí mật và tài liệu liên

quan tới việc trốn thuế, cộng thêm

đoạn video này chúng ta có thể lập hồ

sơ khởi tố hắn.”

Trinh Trinh gật gù:

“Tớ vừa xin chỉ thị, cậu theo vụ này

rất lâu, nay đã đến lúc có thu hoạch

rồi.”

Phương Hồng Thủy lắc đầu cười

buồn:

“Việc này tớ nhường lại cho các đồng

nghiệp khác, dù sao Lý Anh Minh

cũng là ba của bạn tớ, tớ không muốn

cậu ấy khó xử hơn.”

“Ok, nếu cậu không muốn tớ sẽ nói lại

cấp trên!”

———————–

Lý Anh Minh đưa tay lên xoa xoa hai

thái dương, cuộc nói chuyện vừa rồi

với Hồng Yến làm ông cảm thấy càng

nặng nề hơn, đứa trẻ này quyết định

như vậy thật sao?

Đang ngồi trầm tư thì điện thoại reo,

ông nhìn vào ID, là một số lạ:

“Alo!”

“Chào chủ tịch Lý!”

Lý Anh Minh chau mày không đoán

được ai đang gọi, chỉ biết đó là giọng

nữ:

“Cô là ai, sao lại biết tôi?”

“Tôi là ai không quan trọng, quan

trọng là tôi muốn gặp riêng ông,

trong vòng 30 phút nữa tôi muốn

thấy ông có mặt ở ngôi nhà mà trước

đây Phương Thế Xương từng sống, chỉ

một mình ông.”

Đôi mắt già nua hiện lên tia hoang

mang khi nghe nhắc đến cái tên

Phương Thế Xương:

“Cô là ai hả?”

“Tút tút tút…”- Lý Anh Minh không có

nhiều thời gian để suy nghĩ nữa, ông

vội đi xuống gara lấy xe chạy đến chỗ

hẹn, trong đầu thầm nghĩ xem người

đó rốt cuộc là ai, sao lại biết được

Phương Thế Xương.

Khi Lý Anh Minh vừa ra ngoài được

một lúc thì một tốp người mặc đồ

vest đen đi vào, trên tay cầm theo

lệnh bắt người. Quản gia La liền bước

ra hỏi:

“Mấy người là ai, sao lại đến đây?”

“Chúng tôi là công tố viên, chúng tôi

đến đây tìm Lý Anh Minh.”

———————

Từ chiều giờ trong lòng Mỹ Mỹ luôn

có cảm giác bất an, cứ thấy bồn chồn

nôn nao không hiểu được. Ngọc

Huyền để ý Mỹ Mỹ có biểu hiện khác

thường liền hỏi:

“ Mỹ Mỹ, chị sao vậy?”

Mỹ Mỹ chỉ cười gượng lắc đầu:

“Không có gì đâu em!”

——————

Lý Anh Minh bước xuống xe đứng

trước ngôi nhà cũ kĩ này, đây là lần

thứ hai ông đặt chân đên nơi đây

Thận trọng bước vào trong, ông quan

sát khắp nơi để tìm người giấu mặt đã

gọi cho mình, ánh mắt dừng lại nơi cô

gái đang ngồi gác chéo chân giữa

phòng khách, Lý Anh Minh không

giấu được vẻ ngạc nhiên thốt lên:

“ Phương Hồng Thủy!”

Phương Hồng Thủy mỉm cười chậm

rãi đứng lên:

“Chào chủ tịch Lý!”

—————–

Quản gia La vội vã điện thoại cho

Hồng Yến thông báo tình hình sau khi

ông gọi cho ông chủ mãi vẫn không

được, tiếng đổ chuông kéo dài càng

khiến ông sốt ruột:

“Alo, có chuyện gì vậy quản gia La?”

Quản gia La mừng rỡ vội vàng nói:

“Cô chủ, cảnh sát vừa đến nhà bắt

ông chủ đi.”

Bên kia đầu dây, Hồng Yến bắt đầu lo

lắng hỏi:

“Sao cơ, vậy ba tôi bị họ bắt đi rồi

sao?”

“Không, ông chủ trước đó đã đi ra

ngoài rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa về,

tôi có điện thoại nhưng ông chủ

không có bắt máy.”

“Ông bình tĩnh, có thể ba tôi đi đâu đó

thôi.”

“Theo tôi nghĩ thì không phải vậy, lúc

nãy khi ông chủ nghe xong cuộc điện

thoại liền gấp rút đi ra ngoài, tôi lo

ông chủ có chuyện thưa cô chủ.”

“Được rồi, ông yên tâm, tôi sẽ tìm ba

về.”-Kết thúc cuộc gọi, Hồng Yến bật

bản đồ định vị trên điện thoại lên, đôi

mắt nhìn vào vị trí đang chớp tắt khó

hiểu:

“Sao ba lại đến nơi đó chứ?”

—————————

Ấn tượng của Lý Anh Minh với cô gái

trước mặt chỉ là một trợ lý bên cạnh

Mỹ Mỹ: 

“Trợ lý Phương, sao lại gọi cho tôi,

còn đến nơi này nữa?”

Lý Anh Minh vẫn giữ chất giọng đều

đều:

“Ông không nhận ra nơi này sao, cách

đây 17 năm ông đã đến nơi này một

lần rồi còn gì?”

Lý Anh Minh chau mày nhìn một lượt

Phương Hồng Thủy, đôi mắt chợt tối

sầm lại khi nghĩ đến một người:

“Sao cô biết, chả lẽ cô là…”

Gương mặt trẻ con phút chốc đanh lại

trông vô cùng đáng sợ:

“Tôi là con gái của Phương Thế

Xương, năm xưa chính tại ngôi nhà

này tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh

ông dùng súng giết hại ba tôi như thế

nào. Lúc đó tôi chỉ mới có 8 tuổi

thôi.”

Vừa nghe xong Lý Anh Minh bàng

hoàng lùi lại, ông không ngờ đến việc

con gái Phương Thế Xương có thể biết

được chuyện ba mình bị ông giết, còn

là tận mắt chứng kiến.

“Lúc xảy ra chuyện ông đã bỏ đi ngay

và cho người thu xếp thành một vụ

trộm cướp giết người nên đâu hay

biết đứa trẻ đó đã chạy vào tủ quần

áo trong phòng để trốn.”- Phương

Hồng Thủy bắt đầu cao giọng, đôi mắt

giờ đây chứa đầy thù hận:

“Ông có biết gia đình tôi đã bị ông

làm cho thê thảm đến mức nào

không, mẹ tôi vì không chịu được cú

sốc đã lâm bệnh nặng qua đời, còn tôi

thì luôn gặp ác mộng mỗi khi chợp

mắt, hình ảnh ông sát hại ba tôi luôn

in sâu trong trí nhớ cho đến tận bây

giờ.”

“Vậy giờ cô tìm tôi để trả thù

sao?”- Lý Anh Minh lấy lại chất giọng

điềm tĩnh thường ngày, ánh mắt xoáy

sâu vào mắt người trước mặt.

Phương Hồng Thủy bật cười to, nụ

cười đầy vẻ mỉa mai:

“Phải, tôi trở về đây là để trả thù, bao

nhiêu năm nay tôi luôn chú ý đến

ông, mọi hành tung của chủ tịch

Lý tôi không bỏ sót điều gì.”

Lý Anh Minh nhíu mày:

“Nếu hận tôi như vậy tại sao lúc trước

không tìm đến tôi trả thù mà phải đợi

đến hôm nay?”

Phương Hồng Thủy lấy ở thắt lưng ra

một khẩu súng lục chỉa thẳng về phía

Lý Anh Minh:

“Vì bây giờ đã đến lúc, tôi đã tìm được

bằng chứng phạm tội của ông và cả

đoạn video ông giết hại ba tôi. Tôi chỉ

thắc mắc một điều tại sao Trịnh Hoán

Đình  lại có được đoạn video đó?”

Lý Anh Minh đảo mắt suy nghĩ,

Phương Hồng Thủy quả thực không

hề đơn giản, cô ấy có thể biết được

nhiều chuyện như vậy:

“Nếu cô đã biết hết tôi cũng không

che giấu làm gì. Năm xưa Trịnh Hoán

Đình từng làm việc cùng tôi, hắn ta

vô tình nắm được thóp của tôi nên

mới ra sức lợi dụng để leo lên vị trí

như ngày hôm nay.”

Phương Hồng Thủy nhếch môi, họng

súng vẫn không hề di chuyển góc độ:

“Các người toàn là những kẻ giết

người. Tôi đợi ngày này đã lâu rồi,

chính tay tôi sẽ giết chết ông.”

Lý Anh Minh bắt đầu lo sợ nhưng vẫn

cố không thể hiện ra bên ngoài:

“Cô vì một lão già sắp chết này mà

hủy hoại tương lai của mình sao, giết

người tội không nhẹ đâu?”

Phương Hồng Thủy thản nhiên trả lời:

“À, tôi quên nói cho ông biết tôi là

nhân viên cục tình báo quốc gia. Bây

giờ ông đang bị truy bắt khắp nơi,

nếu tôi nói tôi trong lúc bắt người đã

lỡ tay bắn chết ông thì cũng sẽ không

bị ngồi tù đâu, cùng lắm là bị đình chỉ

công tác một thời gian thôi.”

Phương Hồng Thủy có thể nhìn thấy

ánh mắt Lý Anh Minh hiện rõ hoang

mang, cô lại cười mỉa, ngón cái cử

động khẽ lên nòng súng.

TÁCH

“Cô hận tôi như vậy thì cô có biết lý

do tại sao tôi lại đi giết ba cô

không?”- Lý Anh Minh nhìn chăm

chăm vào họng súng trên tay

Phương Hồng Thủy, những điều cô ấy

nói đã làm ông sợ thật sự.

Phương Hồng Thủy lắc nhẹ đầu:

“Nợ máu phải trả bằng máu, ông

đừng nhiều lời nữa, hãy xuống địa

ngục gặp ba tôi mà tạ lỗi đi!”

“Năm xưa là do Phương Thế Xương

ngoại tình với vợ tôi trước, làm sao

tôi có thể để yên cho một tên giám

đốc cả gan có gian tình với vợ mình

được.”

Phương Hồng Thủy gằn giọng, bàn tay

nắm chặt khẩu súng hiện rõ cả gân

xanh:

“Câm miệng lại, người đã chết rồi ông

còn muốn nói những điều đó sao, cho

dù có như vậy ông cũng không thể

giết người, Lý Anh Minh, ông càng

nói càng khiến tôi căm hận ông hơn.

Vĩnh biệt!”

ĐOÀNG

Hồng Yến hoảng hốt chạy vội vào

trong khi nghe có tiếng súng nổ, cảnh

tượng trước mắt khiến cô không thể

tin vào mắt mình, Phương Hồng Thủy

đang muốn giết chết ba cô, may mắn

là phát đạn vừa rồi Lý Anh Minh đã

tránh kịp, nhưng Phương Hồng Thủy

vẫn không buông tha, nhắm thẳng về

hướng ông ngắm bắn. Hồng Yến

không kịp lên tiếng, nhanh chóng

chạy ra đỡ đạn cho ba mình.

ĐOÀNG.

Cả Lý Anh Minh và Phương Hồng

Thủy đều ngạc nhiên vì sự có mặt bất

ngờ của Hồng Yến, phát đạn vừa rồi

bắn ngay ngực phải của cô ấy, Hồng

Yến ôm chặt lấy ngực mình gục

xuống, dòng máu nóng từ tay tuôn

xối xả không ngừng.

Lý Anh Minh vội chạy đến nâng cơ thể

mềm nhũn của Hồng Yến lên, giọng

nói đầy hốt hoảng:

“ Hồng Yến, con sao rồi?”

Hồng Yến đưa ánh mắt nhìn về phía

Phương Hồng Thủy vẫn còn đứng bất

động, yếu ớt lên tiếng:

“ Phương Hồng Thủy… tôi đã khuyên

ba tôi tự thú rồi… đừng giết ông ấy…”

Bàn tay cầm súng của Phương Hồng

Thủy run rẩy không ngừng, cô không

hề muốn tổn thương đến Hồng Yến,

không muốn một chút nào, đây là đứa

em cùng cha khác mẹ mà cô vừa mới

phát hiện ra.

p/s: Mọi bí mật đều được phơi bày, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #hồng#mỹ