Chương 1: Nó sinh ra là tai họa !!
Bên ngoài phòng sinh, một người đàn ông lo lắng, bước chân càng không ngừng đi lại mong muốn trong lòng mình bình tĩnh hơn một chút, vợ anh đã vào trong đó rất lâu rồi nhưng đứa nhỏ vẫn chưa được sinh.
“Gia Tĩnh, con đừng có đi đi lại lại nữa, mẹ chóng hết cả mặt rồi.” Một vị phu nhân lớn tuổi khuôn mặt trang điểm tinh xảo khẩu khí có chút không kiên nhẫn, có vẻ thờ ơ với người phụ nữ trong phòng sinh.
“Xin hỏi anh là người nhà của bệnh nhân?” Hộ sĩ cầm một bản cam kết đi tới.
“Đúng vậy, đúng vậy tôi là chồng của bệnh nhân.” Tề Gia Tĩnh lo lắng chạy đến trước mặt hộ sĩ nói.
“Bệnh nhân bị băng huyết hiện tại rất nguy hiểm, ở đây có bản cam kết cần người nhà ký tên nội dung là cứu con hay cứu mẹ.” Hộ sĩ đem bản cam kết đến trước mặt anh ta nói bổ sung: “Cứu mẹ ký tên bên mục A, cứu con ký tên bên mục B.”
“Gia Tĩnh, ký mục B đó là cốt nhục của Tề gia.” Vị phu nhân kia nghiêm sắc mặt khẩu khí không để cho người khác có thể thương lượng.
“Mẹ, hay là cứu mẹ đi!” Tề Gia Tĩnh có ý đồ thương lượng với mẹ mình.
“Gia Tĩnh con đã ba mươi tuổi, Tề gia chỉ có một mình con là người nối dõi, đàn bà sau này còn có thể có nhưng là đứa nhỏ nhất định phải thuộc về Tề gia.”
“Mẹ!”
“Không cần tranh cãi nữa, ta nói cứu đứa nhỏ là cứu đứa nhỏ, năm đó con kết hôn đã là sự nhượng bộ lớn nhất của mẹ rồi, hiện giờ mẹ cũng hi vọng con để ý một chút đến lập trường của mẹ.”
“Tiên sinh, xin hãy ký tên đi!” Hộ sĩ lạnh lùng nói.
“Gia Tĩnh ký tên đi.” Bà ta trực tiếp giật lấy bản cam kết trên tay hộ sĩ đem mục B đưa tới tay đứa con trai mình.
Tề Gia Tĩnh do dự một hồi cầm lấy bút quyết định ký tên bên mục B. Người đàn bà bên cạnh lộ ra một nụ cười vui vẻ.
“Không, Gia Tĩnh con không thể ký tên được.” Tề Gia Tĩnh nghe được tiếng nói kia, tay dừng lại giữa không trung, ba người đồng thời ngoảnh mặt lại nhìn phía đầu hành lang.
Một người phụ nữ lớn tuổi ăn mặc đơn giản mộc mạc sắc mặt tiều tụy đi đến.
Tề Gia Tĩnh nhẹ nhàng mà kêu một tiếng: “Mẹ.”
“Gia Tĩnh vì sao con có thể đối xử với Bội Dung như vậy? Mẹ yêu cầu cứu mẹ mà bỏ đứa bé.” Giọng điệu của người phụ nữ này cũng khiến người khác không thể tranh cãi.
“Bà thông gia đã đến sao, người nhà họ Tề chúng tôi phải tuân theo quy tắc của họ Tề để quyết định, chúng tôi nói cứu đứa bé thì phải cứu đứa bé, tôi hy vọng tốt nhất bà nên ít nhúng tay vào để tránh phát sinh phiền toái.”
“Tôi là mẹ đẻ của Bội Dung, tôi nói cứu mẹ là cứu mẹ. Người khác không được phép phản bác.”
“Nó là người của họ Tề, người nhà họ Tề chúng tôi nói cứu đứa bé là cứu đứa bé.” Người phụ nữ trang điểm tinh xảo kia vẫn như cũ kiên trì ý kiến của mình.
“Sản phụ cùng đứa bé đều đang trong lúc nguy hiểm, nếu các người đều không thể thống nhất ý kiến, thì nguy hiểm tới cả mẹ lẫn con, mong các người đừng tranh cãi nữa mau ký tên.” Hộ sĩ nhìn thấy tràng cảnh này, một bên phân tích cho họ biết đây đang là tình huống rất nguy hiểm.
“Cứu mẹ, tôi là mẹ đẻ của nó, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm.” Người phụ nữchất phác nói.
“Có thể cứu mẹ nhưng nếu muốn con tôi ký cam kết cứu mẹ bà phải đáp ứng một điều kiện với tôi.” Trên mặt người phụ nữtrang điểm tinh xảo không chút cảm xúc, khóe miệng khẽ nhếch lộ ra một nụ cười lơ đãng.
“Được! Bà nói đi, chỉ cần người nhà họ Hứa chúng tôi có thể làm được tôi sẽ đáp ứng bà.” Người phụ nữ chất phác không hề do dự liền đáp ứng, trong lòng bà sinh mệnh của con gái đều quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Chương 2: Cứu mẹ hay cứu con –P2
“Nếu cứu mẹ thì Hứa Bội Dung con bà phải ly hôn với Tề Gia Tĩnh con tôi.” Người phụ nữtrang điểm tinh xảo từng bước một tiến tới, lời của bà ta khiến cho toàn bộ người ở đây đều kinh ngạc há hốc mồm, ngay cả Tề Gia Tĩnh cũng không tin nổi mẹ mình lại có thể đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, nhưng mà hắn lại là con đầu rụt cổ không dám nói gì chỉ có thể cúi đầu yên lặng.
“Lâm Âm Ái, đây không phải là điều mà bà hy vọng từ xưa tới nay sao?” Sắc mặt người đàn bà chất phác lạnh như băng nói.
“Tần Phương, sự thật đúng như những gì bà nói, từ ngày Hứa Bội Dung tiến vào Tề gia, tôi đều mong đến ngày chúng nó ly hôn, nếu không phải lão Tề đồng ý cho chúng nó kết hôn, Hứa Bội Dung đừng có mơ bước vào cửa Tề gia chúng tôi.” Gằn từng tiếng, mỗi câu đều tràn ngập sự chán ghét và bất mãn của Lâm Âm Ái với Hứa gia.
“Gia Tĩnh thái độ của cậu là gì?” Tần Phương chuyển sang con rể hỏi, vẫn muốn trưng cầu ý kiến của hắn, bà hy vọng nghe được từ trong miệng hắn nói ra câu ‘không đồng ý’ như vậy ít nhất cũng khiến lòng Bội Dung thoải mái một chút, thật không uổng những gì Bội Dung đã phải hy sinh.
Tề Gia Tĩnh không dám ngẩng đầu, từ đầu đến cuối anh ta không dám mở miệng nói nửa chữ bởi vì anh ta không biết phải xử lý việc này như thế nào, từ ngày bố anh ta mất cho tới nay đã hơn hai tháng, những sự việc phát sinh ngoài ý muốn khiến cho anh ta cảm giác mình có cố hết sức cũng không thể giải quyết được vấn đề kinh tế trước mắt, thậm chí có lúc anh ta còn ích kỷ nghĩ rằng nếu trước đây người anh ta cưới là một người con gái môn đăng hậu đối thì anh ta sẽ không gặp phải nhiều phiền phức mệt mỏi như vậy.
“Tần Phương bà thấy rồi chứ? Thái độ của con tôi là đồng ý. Nếu không muốn cho con gái bà phải chết, bà hãy mau đồng ý, chỉ cần bà đáp ứng tôi liền bảo con tôi ký tên bên mục A nhưng đồng thời tôi sẽ bảo luật sư soạn một phần tài liệu về việc ly hôn của chúng nó, bà cũng phải ký tên vào đó.” Ánh mắt Lâm Âm Ái gắt gao nhìn chằm chằm Tần Phương.
“Được, tôi đáp ứng bà.” Vì tính mệnh con gái, Tần Phương lựa chọn đồng ý, bà cũng chỉ biết rằng con gái bà năm đó tiến vào Tề gia bà cũng cực lực phản đối con gái gả cho Tề Gia Tĩnh, bởi gì gia cảnh kém quá nhiều mà con gái bà thân lại là một diễn viên, nhưng lúc trước bị tình yêu làm u mê cho nên có phản đối như thế nào cũng không được, cho nên mới tạo thành bi kịch như bây giờ.
“Gia Tĩnh ký tên vào mục A.” Lâm Âm Ái sau khi nói xong, thầm mỉm cười, nhìn Trần Phương sắc mặt tràn ngập khinh miệt cùng phẫn hận, trong lòng có chút phức tạp cùng phẫn nộ, bà cũng hiểu hơn ai hết trước mặt bà ta bà đã hết sức kiềm chế chính mình, một ngày nào đó bà sẽ trả lại tất cả những gì Tần Phương nợ bà lên người Hứa Bội Dung.
Sau khi ký tên không bao lâu, luật sư rất nhanh đã mang hiệp nghị tới, tựa như đã được chuẩn bị từ trước, Tần Phương nhìn bản hiệp nghị trước mắt thủy chung không nói gì, mắtđơn thuần liếc qua nội dung hiệp nghị, nội dung nói chung là tập trung vào vấn đề nhà gái tự nguyện đệ đơn ly hôn, không cần bất cứ tài sản gì của Tề gia, mẹ vợ thay con gái kí tên là bản hiệp nghị có hiệu lực.
Tần Phương cầm lấy bút ký tên chính mình vào, tất cả mọi hậu quả bọn họ tự gánh chịu, cho dù là mẹ con có đói chết cũng không thèm một phân tiền của Tề gia.
“Hừ một con xú nha đầu vô dụng sinh con ra cũng chỉ là một đứa nha đầu vô dụng mà thôi.” Lâm Âm Ái mỉa mai nói.
“Vì sao mẹ lại có thể nói như vậy chứ? Cứ cho là mẹ không chấp nhận tôi nhưng đứa bé cũng là cốt nhục của Tề gia, trong người nó chảy dòng máu của Tề gia.” Bộ Dung nhíu mày không kiên nhẫn mà nói ra, cô không thể để con gái mình vừa mới sinh ra đã phải chịu sự sỉ nhục như vậy.
“Ngay cả một thằng con trai cô cũng không sinh nổi, các người chỉ có thể sinh con gái nên không thể trách đời vì sao phận mình bạc như vậy, mà như thế cũng tốt không dễ gì mà có thể bước chân vào cửa nhà giàu có mà thứ gì cũng không thể mơ tới, nếu cô sinh con trai may ra Tề gia chúng tôi còn cho cô vài vạn tiền thưởng nhưng cô lại cố tình sinh ra một đứa con gái.” Lâm Âm Ái càng nói càng hưng phấn.
“Bà không được vũ nhục mẹ tôi.” Hứa Bội Dung hung hăng cắn môi, hai tay ôm con ngày càng run rẩy, cô chịu nhục nhã là đủ rồi chính là cô không thể để cho người khác vũ nhục mẹ mình, mẹ cô kiên cường như vậy , thiện lương như vậy, những người này không đủ tư cách để nói đến bà.
“Đây mà là vũ nhục sao? Nếu không muốn bị vũ nhục thì cô mau sinh một đứa con trai ra đi, nhìn xem Hứa gia các người chỉ có thể sinh con gái, mệnh cô là đàn bà cũng chỉ có thể sinh ra một đứa con gái, cũng sẽ là một tai họa. Ha ha ha ha ha. . . .” Lâm Âm Ái vô cùng càn rỡ mà cười.
Hứa Bội Dung trừng mắt, trong mắt chứa đầy phẫn nộ muốn làm gì đó nhưng chính là cả người không còn chút sức lực nào.
Cục cưng lại bắt đầu khóc lên như là nó biết được có người đang nói xấu nó nên càng lúc khóc càng lớn.
Lâm Âm Ái khinh bỉ nhìn liếc qua sau đó bỏ lại một câu: “Hiệp nghị ly hôn của hai người, tôi sẽ nhanh chóng mang tới.”
Nện mạnh giày cao gót đi ra khỏi phòng.
Trong một chỗ vắng ở bệnh viện, Lâm Âm Ái đang cùng một người hộ sĩ nói gì đó, chỉ thấy người hộ sĩ liên tục gật đầu hơn nữa ý cười trên mặt ngày càng nở rộ.
“Cám ơn Tề phu nhân, bà yên tâm chuyện này tôi sẽ không hé miệng ngay cả bác sĩ cũng không thể biết gì, hơn nữa tôi sẽ chấm dứt kỳ thực tập ngay lập tức sau đó ra nước ngoài, bí mật này sẽ không có người thứ ba biết đến.” Hộ sĩ cam đoan mà nói.
“Cam kết này cô mang đi đốt đi, tôi không muốn thứ này sẽ trở thành chứng cớ, nếu một khi bệnh viện điều tra ra, tôi nghĩ rằng sau này cô đừng nghĩ tìm được việc trong ngành y.” Lâm Âm Ái nói ra điểm mấu chốt.
“Tôi đã biết, chỉ cần tôi nhận được tiền của bà tôi sẽ lập tức ra nước ngoài.” Hộ sĩ lại cam đoan mà nói.
Cho đến khi nghe được lời khẳng định của Lâm Âm Ái hộ sĩ mới mỉm cười hài lòng mà rời đi. Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện như thế này, nhưng mà sự cám dỗ của tiền tài khiến cô phải làm như vậy huống chi cô cũng không có hại chết người, chẳng qua chỉ là làm cho người nhà sản phụ nghĩ rằng sản phụ bị băng huyết sẽ có nguy hiểm đến tính mệnh buộc họ phải ký tên vào cam kết cứu mẹ hay cứu con.
Về phần nguyên nhân dẫn tới hiệp nghị ly hôn, đều là việc riêng của mấy người nhà giàu cô không muốn hỏi tới, cái chính là tiền chi phí cho cô có thể xuất ngoại du học, cứ cho là cô lợi dụng chức quyền nhận tiền làm trái lương tâm, nhưng cô cảm thấy được thế gian này tất cả mọi người đều giống như cô vì lợi ích và nhu cầu của bản thân mà thôi. Nghĩ như vậy, trong lòng hộ sĩ như trút được gánh nặng.
Tần Phương men theo tay vịn cầu thang đi lên vừa mở cửa ra đã phát hiện cục cung đang khóc thét, con gái té xỉu, thất thanh kêu lên bác sĩ lại vội vàng chạy vào phòng bệnh.
“Cái gì? Hiện tại công ty lâm vào khủng hoảng kinh tế? Tại sao có thể như vậy? Con tiếp quản công ty chưa được bao lâu đã làm sự việc đến mức như vậy?” Lâm Âm Ái không thể tin khi nhìn thấy con trai của mình.
“Mẹ, thực xin lỗi, con sẽ nghĩ cách, đáng lẽ con không nên rời khỏi công ty đến bệnh viện, nếu không cũng sẽ không bỏ qua hợp đồng với MR, như vậy công ty chúng ta cũng có một con đường sống.”
“Con đàn bà kia chính là một con đàn bà ôn thần sinh con ra cũng là một cái tai họa, vừa mới sinh ra công ty Tề gia liền lâm vào tình cảnh khốn đốn, không phải tai họa là cái gì?” Lâm Âm Ái chưa hết giận nói, đem toàn bộ trách nhiệm đều đổ lên đầu mẹ con Hứa Bội Dung.
“Phu nhân, mẹ con bà Ngô tới.” Người hầu nói.
“Mau mời vào.” Ánh mắt Lâm Âm Ái sáng bừng lên.
“Bác gái, Gia Tĩnh.” Ngô Niệm mặc một chiếc áo khoác cho bà bầu, nhìn qua hẳn là một hai tháng nữa sẽ sinh. Cô vuốt vuốt bụng, lộ ra tiếng cười vui vẻ của người mẹ.
“Niệm nhi, trời lạnh như vậy em lại đang mang thai, em không ở biệt thự yên tĩnh còn chạy tới chạy lui, muốn làm cho anh lo lắng sao?” Tề Gia Tĩnh lo lắng chạy nhanh tới đỡ cô ngồi xuống.
“Nếu bị lạnh cứng lại thì làm sao bây giờ?” Lâm Âm Ái ở một bên lo lắng nói. Trong bụng cô chính là tôn tử của bà, bà có thể không lo lắng sao? Đợi tôn tử thực đã rất nhiều năm.
“Bác gái, cháu nghe nói gần đây Tề thị gặp bất lợi về việc quay vòng vốn, cháu đã nói với ba mẹ, họ nghe xong liền nói Ngô thị nhất định giúp Tề thị vượt qua cửa ải khó khăn này.” Ngô Niệm nhẹ giọng nói, từ đầu tới cuối khóe miệng vẫn duy trì mỉm cười.
“Thật sự bác gái phải cảm ơn Niệm nhi trước nha.” Lâm Âm Ái giống như là nhớ ra chuyện gì, nhẹ nhàng lấy tay vả vào miệng mình, “Cái miệng củata thật là, là mẹ lại còn xưng bác gái.”
Ngô Niệm ngượng ngùng cười cười: “Cháu và Gia Tĩnh còn chưa có kết hôn đâu.”
“Yên tâm đi, có mẹ ở đây, khẳng định đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, việc này do một tay ta quyết định.” Nói xong bà lớn tiếng gọi tất cả người hầu trong nhà lại.
“Về sau Ngô Niệm chính là thiếu phu nhân của Tề gia, thiếu phu nhân, ai cũng không được gọi Ngô tiểu thư nữa mà phải sửa thành gọi thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, nghe rõ chưa?” Thanh âm của Lâm Âm Ái vang vọng trong phòng khách.
“Vâng, phu nhân.” Cả đám người hầu đồng thanh trả lời.
“Chúc mừng đại thiếu gia, chúc mùng thiếu phu nhân, phu nhân!” Cả đám người hầu lại đồng thanh hô to.
Lâm Âm Ái nở nụ cười, Ngô Niệm nở nụ cười, Tề Gia Tĩnh nở nụ cười mà bọn họ đã hoàn toàn quên đi thiếu phu nhân hiện tại, thân phận phu nhân của Hứa Bội Dung đang cấp cứu ở trong bệnh viện.
Trong lòng Tề Gia Tĩnh lúc này càng thêm xác định hắn cùng với Hứa Bội Dung ly hôn là chuyện bình thường, không nói đến chuyện gì cô cũng giúp không nổi, mà cô cũng không thể sánh được so với Ngô Niệm, gia cảnh tương xứng với hắn, lại tao nhã xinh đẹp,hơn nữa chính là từ nhỏ Ngô Niệm đã liền âm thầm thích hắn, mà cô bất chấp không chút danh phận cũng nguyện ý sinh con cho hắn, tất cả những nguyên nhân này càng khiến cho Tề Gia Tĩnh càng thêm yêu Ngô Niệm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top