Chương 82

" Không sao chứ?" Sư phụ hỏi.

" Không sao."

" Cậu thật độc ác."

" Từ nhỏ đã được dạy dỗ thành như thế."

" Cậu cũng quá lỗ mãng rồi."

" Tôi rất hạnh phúc."

Người đàn ông từng làm sư phụ cậu đang quan sát kỹ cậu bé. Cậu bé trở nên rất độc ác, lấy tay mình cắt thịt mình, thế thì phải độc ác đến mức nào.?

Bỗng nhiên, măt Tóc Xám xuất hiện giữa hai người họ: " Bố."

" Chuyện gì?"

" Bố hình như quên rằng bố là bố của con."

".... "

" Bố luôn không chú ý đến con, nhưng lại chăm sóc cho Ngân Hách tất cả. Có lúc, con cảm thấy Ngân Hách mới là con bố."

Sư phụ từ tốn: " Cho nên, con bực mình?"

" Vừa bực mình vừa ngưỡng mộ."

Tóc Xám là bạn cùng lớn lên từ nhỏ. Hắn khe khẽ bước đến gần và vỗ vỗ vào vai người cướp đi cái ổ của hắn:" Đau không?"

" Ơ. "

" Cậu quá lỗ mãng rồi."

" Cậu nói giống y như chú."

" Thế à? Cha nào con nấy mà." Tóc Xám toét miệng cười, nói:" Cậu ở lại đây đi."

Nghe Tóc Xám nói, Ngân Hách cười thầm. Sau đó, vào tối hôm đó, cậu sắp xếp hành lý để đi khỏi. Đã quyết định rời khỏi tổ chức, nên dứt khoát cắt đứt mọi quan hệ.

Đầu tiên, Ngân Hách viết hai lá thư bằng cánh tay bị đau. Một lá thư đặt ở phòng sư phụ, một lá thư đặt ở phòng Tóc Xám. Sau đó, cậu đi ra ngoài, tuy không biết chỗ nào để đi, nhưng ít ra, cậu thấy yên lòng.

Cứ như thế, tất cả đều kết thúc. Cắt đứt mọi tình cảm, đây chính là tự học được. Tình cảm đối với cậu, không có tác dụng gì.

Ngân Hách nhìn ngôi nhà cậu vừa đi ra một lúc rồi quay người chạy đi mà không ngoái đầu nhìn lại. Tất cả quan hệ với bọn người ở đây kết thúc như thế.

Lạnh quá!

Gió đêm thổi đến, Ngân Hách nhắm mắt. Sau đó, cậu ngồi trên ghế dài và nhìn thấy hai người đàn ông đang ngồi trên ghế dài đối diện nói chuyện.

" Thật là, tìm đâu ra một tên con trai phù hợp điều kiện đó chứ?"

" Chủ tịch không quan tâm nhiều như thế, dù sao cũng là bảo chúng ta tìm."
" Người theo dõi. Ai có thể thuần hoá nổi con nha đầu đó chứ.?"

" Thật là...Con gái cũng không được, nhất định phải là con trai, biết võ, có lễ độ, hơn nữa còn yêu cầu ở lại... hây..."

" Bây giờ đã một tuần rồi. Không đơn giản như tìm bảo mẫu."

Ngân Hách cẩn thận nghe cuộc nói chuyện của họ.

" Xin lỗi. Có thể nói lại lần nữa cho tôi nghe không?"

" Hử? Cậu là ai? À, trông cậu cũng được đấy."

Hai người đàn ông ngồi đối diện nhìn Ngân Hách, rồi một người bắt đầu nói:

" Chủ tịch công ty chúng tôi có một cô con gái. Suốt ngày đánh nhau, còn uống rượu nữa thì phải? Tóm lại, là đứa cứng đầu nhất thiên hạ. May mà học rất giỏi, cho nên vẫn chưa bị nhà trường đuổi.Chủ tịch chúng tôi muốn tìm một người bảo vệ để giám sát cô ta ở trường. Con gái có lẽ chịu không nổi con nha đầu đó, cho nên, chúng tôi phải tìm một học sinh nam biết võ, biết lễ độ làm người theo dõi. Ôi, thế này thì khó cho chúng tôi quá."

" Còn phải ở lại phải không?"

" Phải. Nhưng cậu tại sao..."

" Tôi được không?"

" Hả? Cậu là học sinh à?"

Ngân Hách nhoẻn miệng cười, nói:

" Tôi tự nghỉ học. Có điều, nếu có thể cho tôi lại được đi học, tôi không cần trả lương. Chỉ cần giải quyết chỗ ở, cho dù mấy năm, tôi cũng tin sẽ làm tốt công việc của người theo dõi."

Nghe Ngân Hách nói, khuôn mặt của hai người sáng lên. " Xin hỏi, võ công giỏi không?"

" Cũng được"
" Nếu cậu đi theo chúng tôi, có thể phải kiểm tra võ công cậu trước. Bởi vì chúng tôi phải kiếm chứng bản lĩnh của cậu. Được không?"

" Được, không vấn đề."

Hôm sau, cậu đấu với vài người đàn ông. Hình như, Ngân Hách giành thắng lợi hoàn toàn.

" Tốt, sau này, con gái tôi nhờ ở cậu."

" Cung cấp chỗ ăn, ở, tôi đã rất cảm kích rồi."

" Cậu nói không cần gì cả... Lẽ nào..."

Nghe câu hỏi của chủ tịch, Ngân Hách mỉm cười, trả lời:" Bởi vì tôi giống như cô nhi, không có gì cả. Cho nên, ngài không cần hỏi nữa."

" Nhắc đến nỗi đau của cậu, xin lỗi. Thôi được, con gái tôi tên Lý Huệ Bân, 19 tuổi. Sau này, xin chăm lo nhiều hơn."

" Xin đừng nói như vậy. Xin ông quan tâm nhiều hơn."

Sau khi từ biệt xong, Ngân Hách đi ra. Để tìm khách sản nghỉ qua đêm, Ngân Hách nhìn xung quanh. Lúc này, anh nghe thấy tiếng ồn ào liền quay lại nhìn. Không biết xảy ra chuyện gì, nhiều người vây xung quanh. Lúc anh định đến xem cho rõ ngọn nguồn, một người giật hành lý của Ngân Hách. Là ăn trộm. Ngân Hách đi về phía nhóm người đó để bắt kẻ trộm.

Một nêm, chỗ có nhiều người vây xung quanh....

" A, xin cậu đấy! Lí Huệ Bân, cậu hổi tính đi!"

" Xui xẻo quá! A, tức quá đi."

" Tức thì cậu đánh người ta thành như thế à?"

" A, thôi không nói nữa, đi thôi!"

Huệ Bân nghe Tú Nhi lải nhải bên tai, cô bịt tai lại.

" Lý Huệ Bân, vừa nghĩ đến cậu là tớ nhức đầu."

" Tớ cũng nhức. Vừa nghe thấy cậu lải nhải là tớ đau đầu."

" Gì cơ?"

" Chúng mình đi uống gì đi."

" Hử... cậu mời.?"

" Tất nhiên! Đi thôi!"

Tú Nhi và Huệ Bân đi về ngược hướng với Ngân Hách.

Nghe nói, một người gặp được một người khác trong con sông tình yêu thì phải qua 3 lần tình cờ gặp nhau. Nếu ngay lần cuối cùng cũng giống như hai lần trước, thì tình yêu của họ sẽ thế nào?

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top