Chương 19

Lão gia nói: "Tiền tiêu vặt? Muốn làm chồng nội trợ toàn thời gian ở nhà? Hay muốn làm tay chơi thu hút chó mèo?"

Cố Thầm thở dài, công khai nói: "Ông nội, lĩnh vực này con thật sự không có năng lực, sao không cho các đệ đệ của con một cơ hội."

Lão gia nhìn phía dưới đang háo hức chờ đợi phòng ngủ thứ hai và thứ ba, nhẹ nhàng khịt mũi nói: "Đợi bọn họ có năng lực đi." Nhưng ông cũng không còn đau đầu với vấn đề để Cố Thầ, vào công ty tích lũy kinh nghiệm nữa.

Lệ Gia Thụ nghĩ về những gì anh đã nghe về trải nghiệm của Cổ Thầm và thông cảm cho anh ấy, việc Cố Thầm đột nhiên tiếp quản một công ty thực sự là quá khó khăn, vì vậy anh đã an ủi anh ấy: "Không sao đâu anh dâu. Từ giờ trở đi em sẽ chăm sóc anh khi anh trai em đi vắng." Anh không có chút cảm giác khinh thường nào, anh trai cho phép quản gia Lý và chú Đặng đi theo anh dâu , điều này cho thấy anh dâu rất quan trọng trong lòng anh. Đương nhiên, anh phải bảo vệ người anh dâu chất phác và yếu đuối của mình.

Cố Thầm gật đầu, cười không chút tâm lý gánh nặng nói: "Được, cảm ơn Gia Thụ."

Lão gia không ở lại bàn ăn lâu sau khi đưa ra một số chỉ dẫn cho tiểu bối.

Bác Từ đỡ ông lên lầu, nhỏ giọng nói: "Mặc dù Cố gia hợp tác với chúng ta, nhưng ý đồ của bọn họ rất lớn, Hoa An trước mặt hắn không hề động lòng, theo ta thấy nhị thiếu gia Cố gia này hoặc là một kẻ ngốc hoặc đang giả ngốc....."

Lão gia nói: "Đôi mắt của đứa trẻ này khá thẳng, đem thả cậu ta dưới mí mắt của ông trong vài ngày đi. "

Sau khi lão gia rời đi, Lệ Gia Thụ lập tức thoải mái. Đây là bữa tiệc để anh mở rộng mối quan hệ khi trở về Trung Quốc, vì vậy anh đã ra ngoài và thể hiện kỹ năng xã hội mạnh mẽ của mình với những người mà anh muốn. Anh nhanh chóng hòa mình vào vòng xã giao trong nước và gặp gỡ những người tài năng trong ngành mà anh muốn phát triển.

Tin nhắn của thư ký Cố Trọng Mậu liên tục gửi đến, điện thoại di động của Cố Thầm không ngừng rung lên: "Giám đốc Cố nói, tôi muốn anh chú ý hơn đến xu hướng kinh doanh của Lệ gia và kịp thời thông báo cho gia đình anh biết. Đặc biệt, có một công ty con gọi là Hoa An. Nếu có cơ hội, cậu có thể tiếp xúc nhiều hơn..."

Quá ồn ào, Cố Thầm lựa chọn trực tiếp đưa hắn vào chế độ Không làm phiền.

............

Vào ban đêm, sự nhộn nhịp giải tán.

Cố Thầm và Lệ Gia Thụ đã bị bỏ lại trong nhà cũ, và họ được yêu cầu ở lại với lão gia vài ngày.

Lệ Gia Thụ buồn bã khóc, hôm nay anh đã hẹn gặp nhiều bạn bè trong vài ngày tới. Bây giờ anh phải đi cùng lão gia để sống cuộc sống cao cấp trong vài ngày, đúng là tra tấn tinh thần!

Anh cầm điện thoại di động và điên cuồng gửi tin nhắn cho bạn bè để báo tin dữ.

Lão gia vừa đi tới liền nhìn thấy Lệ Gia Thụ cầm điện thoại di động chọc điên cuồng, không đành lòng nhìn, lắc đầu: "Các ngươi còn trẻ,  cả ngày chỉ biết cắm đầu vô chơi điện thoại ....."

Cố Thầm ngước mắt lên: "Sao vậy ông nội?"

Lão gia dừng lại khi nhìn thấy Cố Thầm bên cạnh mình.

Lệ Gia Thụ quay lại nhìn Cố Thầm và dừng lại.

Anh dâu vốn là người "dốt nát không biết gì" và "không làm gì nghiêm túc" mà lại lấy sách ra đọc ở đó?

Anh cúi xuống và đọc tiêu đề: 《Quy tắc sống lành mạnh: Y học cổ truyền Trung Quốc có thể chữa khỏi mọi bệnh tật 》......

Lệ Gia Thụ: "?" Anh dâu, anh dâu, anh bình tĩnh như vậy để giả vờ đối phó với ông nội, em còn có thể đọc loại sách này sao? Có lẽ nào... đây là dùng phép thuật để đánh bại phép thuật?

Lão gia cũng không tin người trẻ tuổi có thể đọc được loại sách này, nói: "Ừm, Tiểu Cố, cái này hay à?"

Bất quá Cố Thầm lật sách, trong sách lộ ra mấy chỗ khó coi, thản nhiên nói: "Cuốn sách này có một số đơn thuốc kiêng ăn có phần chân thật, ngày mai ông có thể để đầu bếp làm thử."

Lệ Gia Thụ: "..." Anh dâu, anh dâu, anh bình tĩnh như vậy, em còn đang nghĩ cách chạy trốn, nhưng anh còn nghĩ đến ngày mai ở nhà cũ ăn gì sao?

"Vậy ngày mai để Trần đầu bếp làm thử xem." Lão gia không quan tâm Cố Thầm có bịa ra hay không, chỉ cần có thái độ đúng đắn là được.

Sau đó ông nói: "Các cháu nhớ đi ngủ sớm nhé, ông không thích nhảy disco vào đêm khuya ở đâu đấy." Sau đó ông quay người đi lên lầu.

Lão phu vừa rời đi, Lệ Gia Thụ không khỏi giơ ngón tay cái lên, nhỏ giọng nói: "Chị dâu thật lợi hại!" Hôm nay, ta không cần phải tiếp nhận sự giáo dục của lão phu nhanh như vậy nữa. tất cả là nhờ có chị dâu của tôi...

Cố Thầm ngước mắt nhìn hắn, vẻ mặt không thay đổi, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Lệ Gia Thụ: "Anh dâu, sao anhcòn xem? Ông nội đã đi rồi, anh không cần giả vờ nữa... Đi thôi! Em dẫn anh đi khám phá nhà cũ!"

Cố Thầm: "Cũng khá tốt, chúng ta ăn xong rồi đi."

Lệ Gia Thụ khó hiểu: "Cái này có cái gì tốt? Không, anh dâu, anhđang nhìn cái gì vậy?"

Cố Thầm: "Để xem, có lẽ sau này tôi sẽ chết."

Lệ Gia Thụ đang muốn nói, anh dâu, tuổi còn trẻ như vậy sao lại sợ chết như vậy, liền nhìn thấy đầu ngón tay Cố Thầm gõ gõ câu nói trong sách: "Muốn giữ gìn sức khỏe tốt, phải bắt đầu từ một tuổi trẻ..."

Lệ Gia Thụ: "..." Được rồi, hắn lại ngồi xuống.

Tuy nhiên, điện thoại di động của Cố Thầm đặt trên bàn cà phê liên tục rung lên, có tin nhắn hiện lên.

Khi màn hình điện thoại bật lên, Lệ Gia Thụ đang không làm gì vô tình liếc nhìn nó. Người gửi tin nhắn chính là "Thẩm Nguyên" nói: "Cố tiên sinh, anh xong rồi à? Đến chơi một trò chơi?"

Lệ Gia Thụ trong lòng nghĩ, anh dâu nhất định là đang giả vờ. Chẳng phải sẽ có người tới chỗ cậu chơi game sao?

Nhưng Cố Thầm vẫn tiếp tục đọc, không thèm lấy điện thoại ra xem. Điều này khiến Lệ Gia Thụ lo lắng. Có người rủ anhdâu đi chơi game, đừng bỏ lỡ chỉ vì đang giả vờ đọc sách.

Anh chờ đợi, chờ đợi đã mười phút, Cố Thầm cũng không có nhìn đến điện thoại. Sau đó trong điện thoại của anh lại hiện lên một tin nhắn, Lệ Gia Thụ lo lắng là đến thúc giục Cố Thần chơi game, nhưng hắn không khỏi liếc nhìn một cái, lại có một tin nhắn gọi là "Đỗ Nhuy Thanh", nói: " Đêm nay nhóm của Chung thiếu sẽ để tôi mời cậu đi."

Cuộc sống về đêm của anh dâu khá phong phú? Anh ấy nói, tại sao mọi người lại thích đọc sách về sức khỏe?

Tuy nhiên, Lệ Gia Thụ không còn chú ý đến bất cứ nội dung. Lần đầu tiên anh vô tình nhìn thấy nó, lần thứ hai anh nghĩ rằng đó là để thúc giục Cố Thầm chơi game, nhìn vào màn hình người khác là vô văn hóa.

Nhưng hơn mười phút trôi qua, Cố Thầm vẫn không nhìn điện thoại, chậm rãi lật sách, bất động như núi.

"Khụ khụ!" Lệ Gia Thụ rốt cuộc nhịn không được nói: "Anh dâu, vừa rồi em vô tình nhìn thấy điện thoại di động của anh, có một người tên là Thẩm Nguyên rủ anh đi chơi game."

"Thật sao?" Bị Lệ Gia Thụ nhắc nhở, Cố Thầm rốt cục đặt sách xuống, nhấc điện thoại lên.

Cậu thấy tin nhắn Thẩm Nguyên gửi hơn hai mươi phút trước rủ cậu đi chơi game, cậu không trả lời, lại nhắn hỏi: "Cố tiên sinh, anh có ở đó không?"

Vài phút sau, anh ta lại nói: "Xin lỗi Cố tiên sinh, tôi thực sự không tìm được ai để chơi game [khóc.jpg]. Sau khi xem lại trận đấu đi rừng của anh, tôi không còn có thể yêu bất kỳ người đi rừng nào khác nữa. Ngày xưa, thật khó để thay đổi hoàn cảnh, nhưng Wushan không giống như Yun, tôi muốn thấy cậu chơi rừng một lần nữa trong cuộc đời này. "

Sau khi xem lại trận đấu đi rừng của bạn, tôi không còn có thể yêu bất kỳ người đi rừng nào khác, tôi đã từng gặp khó khăn. Ngày xửa ngày xưa, biển không có nước, ngoại trừ Vu Sơn, biển không có mây, tôi vẫn muốn xem lại bạn đi rừng. "

Thấy cậu vẫn không trả lời, Thẩm Nguyên có lẽ cảm thấy xấu hổ nên lại gửi một tin nhắn khác: "Cố tiên sinh, anh chắc chắn đang bận phải không? Tôi có quấy rầy anh không? Xin đừng để ý đến những gì tôi vừa nói."

Cố Thầm trả lời: "Không quấy rầy, nhưng xin lỗi, tôi không bao giờ chơi game nên không thể chơi với cậu được."

Thẩm Nguyên lập tức trả lời: "Sao có thể!!! Anh quả thực là đang khinh thường tuyển thủ chuyên nghiệp. Thôi nào, thôi nào, tôi sẽ không nhìn anh nữa, tôi không tin là anh không thể. "

Lệ Gia Thụ đứng bên cạnh thấy Cố Thầm đã bắt đầu trả lời, cho là cậu sắp bắt đầu chơi game, liền hỏi: "Nhân tiện, anh dâu, anh chơi game gì? Chúng ta có thể chơi cùng nhau ."

Cố Thầm ngước mắt lên, nhìn Lệ Gia Thụ một cái, nói: "Tôi không chơi game."

Cậu khó chịu vì cuộc cãi vã giữa hai đứa trẻ này đến mức nói: "Nhưng em có biết chơi《RLZ》không? Ở đây có một tuyển thủ chuyên nghiệp đã từng đoạt chức vô địch thế giới..."

Lệ Gia Thụ ngạc nhiên nói: "Đánh đi, sao không đánh đi!" Nhân tiện, anhvừa mới trở về Trung Quốc, không biết rõ những tuyển thủ chuyên nghiệp này, anh chỉ là cho rằng bọn họ đầy rẫy mánh lợi, nhất định sẽ tốt như nước.

Vì vậy Cố Thầm liền để hai người cùng nhau chơi game, sau đó tiếp tục đọc sách.

Nhưng mười phút sau.....cả hai đều phát nổ.

"Tại sao anh lại là kẻ xấu như vậy! Anh không phải là nhà vô địch thế giới sao? Anh thậm chí còn không thể di chuyển được như tôi!!"

"Tôi là người đi đường giữa! Người đi đường giữa! Anh xấu như vậy thì làm sao dẫn dắt được! Nhưng cậu cứ chơi người đi rừng và nhịp điệu đã bị phá vỡ! Cậu là em trai của Cố tiên sinh , tại sao cậu không kế thừa tài năng đi rừng của Cố tiên sinh!

"Tại sao cậu là một nhà vô địch thế giới, lại tìm nhiều lý do như vậy? Nếu thua thì nên suy ngẫm lại đi......"

Cố Thầm đóng sách lại, xoa xoa thái dương, là lỗi của cậu, cậu  không nên gộp hai người này lại với nhau. Tiểu Nguyên vốn là người ít nói, nhưng không ngờ khi chơi game lại nói nhiều như vậy... Gia Thụ, là một tài năng trẻ tốt nghiệp sớm và đã lấy bằng thạc sĩ, không nên bất ổn như vậy...

Họ tranh cãi một lúc lâu, cuối cùng Lệ Gia Thụ quay lại nói: "Anh dâu, anh ta nói anh chơi game rất giỏi. Hay anh dẫn hai chúng em đi? Để anh ta tự kiểm điểm lại mình."

Cố Thầm: "..." Cậu đây đã tạo nghiệp gì đâu?

Cũng may lúc này Lệ Đình Khâm gọi điện tới cứu cậu: "Tiểu Cố, hôm nay cậu thế nào? Có gặp phải vấn đề gì không?"

Cố Thầm thở dài: "...Thật ra là cũng có."

Lý Đình Khâm nói: "Cậu có thể tự tin nói ra, đừng sợ." Tiêu Cố từ trước đến nay rất khách khí, nhưng đây là lần đầu tiên cậu gặp phải vấn đề nói với anh như vậy.

Bất quá Cố Thầm nói đùa: "Chính là như này... Lệ tổng, anh có thể sắp xếp một ít người đi cùng em trai của anh chơi game được không? Chúng ta đã có đường giữa, những vị trí khác có thể sắp xếp."

Lệ Gia Thụ nghe vậy, lập tức nghiêng người ngắt lời: "Anh ơi! Không, không, không! Em chỉ muốn anh dâu đưa tôi đi cùng. Anh dâu rất lợi hại." ..."

Lệ Đình Khâm suy nghĩ một chút, chẳng lẽ Tiểu Cốtmuốn chơi nhưng xấu hổ không dám nói ra? Quả thực, Tiểu Cố từ trước đến nay là người ít ham muốn và cũng không thể hiện sở thích nào. Anh ấy nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ thu xếp."

Lệ Gia Thụ: "?" Anh, sao anh không nghe lời em? Tôi thực sự không cần những thứ này, tôi chỉ cần anh dâu mang đi nằm thôi.

Hai mươi phút sau, hiệu ứng trực tiếp của Thẩm Nguyên bùng nổ trong phòng sắp xếp, các đồng nghiệp lần lượt đi vào, nhìn nhau.

【Bởi vì Cố tiên sinh không muốn chơi game với Tiểu Nguyên nên... anh ấy đã mời một loạt tuyển thủ chuyên nghiệp đã nghỉ hưu? 】

________

2k3   10:10 p.m    25/08/2024.

Đau lưng , mỏi vai

 Đã để mọi người chờ lâu, tui đã quay lại...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top