Chương 17
Khu vực hành khách của chiếc chuyên cơ riêng này được chia thành ba cabin, một dành cho chủ máy bay, một dành cho khách và một dành cho đoàn nhân viên.
Người đàn ông trung niên dẫn Cố Thầm đến khu vực của chủ nhân, mời Mục Vân Đình và Kỷ Chi Hi vào cabin, chú Mạnh được lão gia phái đến, liếc nhìn người đàn ông trung niên nhưng không nói gì mà đi thẳng vào khoang nhân viên.
Cố Thầm ngồi xuống, cậu đã hiểu chiếc máy bay riêng này là của Lệ tổng.
Người đàn ông trung niên cũng tự giới thiệu: "Cố tiên sinh, tôi họ Đặng, đồng nghiệp của tôi thích gọi tôi là Lão Đặng, có việc gì anh chỉ cần gọi cho tôi, có cần gì thì có thể bấm chuông và gọi cho tôi bất cứ lúc nào."
"Cảm ơn ông đã làm việc chăm chỉ, Đặng thúc thúc." Cố Thần gật đầu, lão Đặng này hẳn cũng là người của Lệ tổng.
Trên máy bay, tiếp viên cũng rất chu đáo, phục vụ trà nóng và đồ ăn nhẹ cho hàng khách.
Cố Thầm hơi nhướng mày. Xem ra, ông chồng Lệ tổng vẫn rất giỏi trong việc đảm nhiệm triều đình, rốt cuộc thì cậu chính là phế vật đích thực
Suy cho cùng, trong các tác phẩm điện ảnh, truyền hình, tiểu thuyết luôn có những tình tiết mà người thân, bạn bè, những người xung quanh và cấp dưới của sếp đều coi thường bạn đời của sếp và luôn nói với thái độ khinh thường: "Một loại người xxx như anh không xứng đáng với thiếu gia của chúng tôi...."
Trong cabin, Kỷ Chi Hi có chút bồn chồn. Trên thực tế, đêm qua fanhâm mộ đã bỏ phiếu cho Cố tiên sinh, cho phép họ hợp tác với Cố tiên sinh ngày hôm nay, và anh đã đứng sau tất cả.
Anh ta thực sự chỉ muốn đến gần Cố tiên sinh và hỏi xem Mục gia nên làm gì, bởi vì cả hắn ta cùng Vân Đình trong nhà đều không có một trưởng lão đáng tin cậy hơn.
Anh ta nhìn cánh cửa cabin chủ nhân đã đóng lại, do dự hồi lâu, cuối cùng nói: "Ừm... Thưa ngài, hiện tại Cốtiên sinh đang làm việc phải không? Tôi có thể vào làm phiền Cốtiên sinh được không?"
Lão Đặng: "?" Cố tiên sinh còn có việc làm sao? Và sẽ không quá căng thẳng khi nói chuyện với bạn bè phải không?
Nhưng mặc kệ trong lòng hắn nghĩ thế nào, vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi, nói: "Xin cứ tự nhiên."
Kỷ Chi Hi nhẹ nhàng gõ cửa, nghe Cố Thầm nói "Mời vào" liền đi vào đóng cửa lại.
Anh ta ngồi xuống bên cạnh Cố Thầm, cậu thuận tay lật xem cuốn sách Lệ Đình Khâm để trên máy bay, ngước mắt lên nói: "Tiểu ý, có chuyện gì vậy?"
Đối mặt với Cố Thầm, Kỷ Chi Hi cảm giác như muốn nói chuyện với ban giám đốc, vì thế sắp xếp lại lời nói: "Không biết ngài có nghe nói đến chuyện gần đây của Mục gia hay không..."
Cố Thầm nói: "Thật xin lỗi, Tiểu Kỷ, tôi không rõ lắm, cậu có thể giải thích ngắn gọn được không?"
Kỷ Chi Hi: "Ừm..." Có lẽ bối cảnh và quy mô của Mục gia không đủ để thu hút sự chú ý của những người bận rộn mọi việc như Cố tiên sinh.
Nhưng dù Cố tiên sinh không biết chuyện tầm thường như vậy nhưng cậu vẫn sẵn sàng nghe anh ta nói, ngữ khí cũng chút nào không chiếu lệ.
Kỷ Chi Hi nói: "Thật ra, cha của Vân Đình đột nhiên mang về một đứa con ngoài giá thú. Đứa con ngoài giá thú này lớn hơn Vân Đình. Anh ta vừa tốt nghiệp trường MBA danh tiếng ở nước ngoài và hôm nay được cha của Vân Đình mang tiếng vào Mục thị. Mà Vân Đình ....."
Nghe vậy, Cố Thầm nói: "Nếu có thể xen vào, tôi có thể hỏi về cơ cấu cổ phần của Mục gia được không?"
Kỷ Chi Hi không cần suy nghĩ nói: "Thật ra ba cổ đông lớn nhất chính là Mục thúc, nhà ngoại Vân Đình, và Kỷ gia chúng tôi......"
Nói xong, Kỷ Chi Hi dừng lại, hai mắt sáng lên, lập tức nói: "Tôi hiểu được! Thì ra chỉ đơn giản như vậy!"
Cố Thầm: "?" Được rồi, cơ cấu cổ phần này quả thực khá đơn giản, lợi ích của ba gia tộc đều ở đây, sao có thể để đứa con ngoài giá thú họ Mục vào gây chuyện.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Kỷ Chi Hi lại tựa hồ có chút bối rối: "Nhưng Vân Đình chưa bao giờ nghĩ tới làm việc ở Mục gia, cho nên cậu ấy phát triển ở giới giải trí. Người trong hội đồng cũng chưa bao giờ thừa nhận cậu ấy, còn con ngoài giá thú thì hắn ta lại xuất sắc như vậy, lại được chú Mục đã bí mật bồi dưỡng lâu như vậy..." Đây chính là hắn và Mục Vân Đình lo lắng nhất.
Cố Thầm nói: "Kỳ thật tiếp quản gia nghiệp cũng không có nghĩa là nắm giữ một vị trí quan trọng trong gia tộc. Nếu có thể lựa chọn đúng người quản lý chuyên nghiệp..."
Kỷ Chi Hi nghe vậy, hai mắt lại sáng lên: "Tôi hiểu rồi! Hóa ra Vân Đình có thể xoay sở được hay không cũng không quan trọng lắm! Đó là bởi vì chúng tôi đã suy nghĩ quá rắc rối!"
Anh ta chỉ nói ngắn gọn về tình huống thôi nhưng Cố tiên sinh đã đánh trúng đầu chỉ hai câu là đã đi vào trọng tâm vấn đề!
Cố tiên sinh thực sự là một ông trùm kinh doanh! Thật sự rất dễ dàng để giải quyết một vấn đề trẻ con của họ.
Cố Thầm: "?" Lại đã hiểu?
Kỷ Chi Hi hưng phấn nắm lấy tay Cố Thầm, vẻ mặt tràn đầy cảm kích: "Cám ơn Cố tiên sinh đã đưa ra lời khuyên! Anh thật sự rất xuất sắc, chỉ trong mấy câu đã cho chúng tôi giải pháp tốt nhất!"
Cố Thầm bình tĩnh bắt tay hắn, nói: "Kỳ thật chuyện này không liên quan tới tôi, chỉ là cậu thông minh, Tiểu Kỷ à."
Kỷ Chi Hi : "Cố tiên sinh, anh quá khiêm tốn và quá khiêm tốn nên mới để cái Họ Chung ăn chơi trác táng kia nói hươu nói vượn. Dù sao thì cũng cảm ơn anh nhiều, tôi sẽ không quấy rầy công việc của anh."
Cố Thầm: "...... Không cần khách khí."
Tiểu bằng hữu , có một loại khả năng, là chính cậu cũng đã đủ thông minh?
Trở lại cabin, Kỷ Chi Hi và Mục Vân Đình thì thầm: "Cố tiên sinh vừa cho tôi một số giải pháp..."
Mục Vân Đình: "Nhanh như vậy?" Chi Hi ra vào chỉ mất mấy phút thôi phải không?
Kỷ Chi Hi nói: "Mặc dù dì Lâm đã qua đời, nhưng khi trở về chúng ta có thể được Lâm gia ủng hộ, tôi nhất định sẽ gả cho cậu, còn thuyết phục Kỷ gia ủng hộ cậu, tập đoàn không quan tâm đến cậu. Đừng lo lắng, vì vậy cậu cũng có thể hào phóng đặt miếng bánh lên bánh trước, ám chỉ rằng cậu sẽ từ bỏ vị trí của mình bằng cách không can thiệp vào các công việc cụ thể sau khi đảm nhận vị trí đó, những người trong hội đồng sẽ ủng hộ cậu, khi đến lúc, hãy khiến họ tranh giành vị trí CEO...."
"Đây không phải là một phương pháp tuyệt vời sao?"
"Quả nhiên..." Sau khi nghe những lời có căn cứ của Hi Hi, Mục Vân Đình phải thừa nhận rằng đây là giải pháp tốt nhất, và Cố tiên sinh thực sự đã giải thích rõ ràng cho HiHi chỉ trong vài phút.
Kỷ Chi Hi xúc động nói: "Cho nên, theo đuổi Cố tiên sinh, nhờ anh ấy dạy kèm cách thừa kế tài sản của gia đình là đúng đắn! Sau này chúng ta phải báo đáp thật tốt cho Cố tiên sinh!"
Mục Vân Đình gật đầu, âm thầm viết ra.
Khi màn đêm buông xuống, trong một câu lạc bộ tư nhân ở thành phố S, một bữa tiệc say sưa và giàu có.
Trong phòng riêng nơi Chung Thịnh thường đến, anh ta và bạn bè trao đổi ly rượu, ở đây có vài bạn học cũ ở trường nội trú có mặt, nhưng Đỗ Nhuy Thanh không được mời. Suy cho cùng, những người này ở cấp độ cao hơn những người mà Đỗ Nhuy Thanh đã mời đến buổi "họp lớp" lần trước của cậu ta.
"Thịnh ca thật ngưu bức, tùy tiện nói hai câu đã khiến Cố Thầm tuyệt vọng rời khỏi chương trình, cậu ta thậm chí còn không dám đánh rắm."
Họ khen ngợi Chung Thịnh, nhưng dường như họ không biết Cố Thầm là ai và trông như thế nào.
Thậm chí có mấy bạn học cấp ba còn hỏi: "Thành thật mà nói, nếu như Đỗ Nhuy Thanh không phải vô cớ gây chuyện ở đó thì tôi đã quên Cố Thầm là ai rồi."
"Vậy đó là ai? Gần đây các cậu đang nói về người này, tôi quay lại xem ảnh tốt nghiệp của mình, nhưng hình như không tìm thấy... Cậu ta thậm chí còn không lộ mặt trong buổi tốt nghiệp đó, nhìn mặt cậu ta giúp tôi nhớ cậu ta là ai."
Lúc đó cũng có người không phải bạn cùng lớp ở đây vang lên: "Người này... Ngay cả Đỗ Nhuy Thanh cũng có thể tùy tiện giẫm phải, nếu cậu ta không lộ mặt trong một chương trình tạp kỹ trực tuyến, điều đó có nghĩa là hắn không có lai lịch phải không? Đỗ Nhuy Thanh sợ cái gì?
Chung Thịnh nói: "Nếu ngày đó Đỗ Nhuy Thanh không đến uy hiếp tôi, tôi gần như đã quên mất người này, giờ nghĩ lại... Anh chàng tên Cố này thoạt nhìn khá đẹp trai. Đó là tiểu mỹ nhân chúng tôi nhờ Đỗ Nhuy Thanh lừa đến tòa nhà giảng dạy bỏ hoang. Sau đó cậu ta nhảy khỏi tòa nhà và bị gãy chân mà không hề hay biết."
Người bạn cùng lớp chợt nhận ra, sờ cằm, cười nói: "Thì ra là tiểu mỹ nhân đó, tôi nhớ cậu ta rồi! Cậu ta quả thực rất đẹp trai! Nhưng tôi không quan tâm tên cậu ta là gì..... cho nên cậu ta không có mặt trong ảnh tốt nghiệp vì bị gãy chân."
"Đỗ Nhuy Thanh nghe nói Cố Thầm gả vào Lệ gia, hắn sợ bị trả thù nên rất sợ hãi. Nhưng hắn lại có lá gan đến uy hiếp tôi......" Chung Thịnh cười lạnh, "Hiện tại xem ra mỹ nhân này họ là Cố, hắn chỉ là một con chim trĩ khoe thân dưới lá cờ của Lệ gia mà thôi."
"Trong trường hợp đó..." Người bạn nháy mắt, "nếu bây giờ cậu ta không bị tàn tật thì chúng ta còn có thể hẹn nhau đi chơi được không?"
"Chung thiếu, đây quả thực là một ý kiến hay....." Những anh chàng không biết Cố Thầm có chút hứng thú khi nghe tin Cố Thầm thực sự là một mỹ nhân được công nhận ở trường trung học của bọn họ, rốt cuộc Chung Thịnh ánh mắt vẫn là rất cao.
"Anh Chung vừa mở miệng, Cố Thầm sợ đến mức bỏ chương trình. Chắc bây giờ cậu ta cũng không có nhiều việc để làm. Anh Chung, hay là anh mời cậu ấy đi chơi, cậu ấy không dám không ra ngoài."
Trong ấn tượng của Chung Thịnh, Cố Thầm là một người đẹp trai, nhưng sống nội tâm, ít nói và không có cảm giác hiện diện. Tuy nhiên, khi bị ép buộc, cậu ta lại bạo lực nhảy khỏi tòa nhà.
Tâm lý của Chung Thịnh dần dần thay đổi trong sự trêu chọc của mọi người. Từ lúc bắt đầu giúp Đỗ Nhuy Thanh trấn áp Cố Thầm, cho đến sự khinh thường khi Cố Thầm rời khỏi đội chương trình, đến bây giờ hắncảm thấy loại mỹ nhân hung dữ và bá đạo này là thú vị nhất để chơi cùng .
Hắn nhấp một ngụm rượu, mỉm cười nói: "Anh hẹn trước để chúng ta cùng thưởng thức xem cậu ta có bị tàn tật hay không."
...........
Lúc này, Cố Thầm đang trên đường đến nhà cũ dự tiệc tối.
Trước đó, anh cũng nhận được tin nhắn "dặn dò khích lệ" từ thư ký của cha nguyên chủ Cố Trọng Mậu : "Nhị thiếu gia, Giám đốc Cố đã yêu cầu anh phải cư xử cho tử tế trước mặt lão gia. Tuy là thiếu gia nhà họ Lệ không thích cậu, nếu cậu có sự chấp thuận của Lệ tổng, cậu sẽ có chỗ đứng trong gia đình Lệ. Giám đốc Cố cũng nói rằng cậu không nên rụt rè và nên tiếp xúc nhiều hơn với thế hệ trẻ của Lệ gia, những tài nguyên mạng này sẽ đủ cho cậu sử dụng cả đời..." Nó đầy ý nghĩa trịch thượng và hách dịch.
Nhưng đọc dài quá. Nếu cấp dưới của cậu viết một bản báo cáo như thế này cho cậu , cậu sẽ gọi lại để cho viết lại.
Tuy nhiên, Cố Thầm không phản đối việc tham dự bữa tối này tại nhà cũ một mình, mặt phương diện khác, cậu không có ý định thay đổi cốt truyện để tránh hiệu ứng cánh bướm, mặt khác, việc nhìn thấy sự phấn khích trên thế giới này đối với cậu không thành vấn đề, vì giờ đây cậu chỉ là một người qua đường giáp mà thôi.
Vì vậy, tâm trạng của cậu lúc này rất tốt.
Sau đó, cậu lại nhận được một cuộc gọi từ Lệ Đình Khâm: "Tiểu Cố, thế nào rồi?"
Cố Thầm nói: "Trên đường đi."
Lệ Đình Khâm: "Ồ, cậu sẽ căng thẳng chứ?"
Cố Thầm lựa chọn thỏa hiệp đáp án: "Um, có một chút."
Lệ Đình Khâm trấn an: "Nếu xảy ra tình huống gì có thể trực tiếp để người xung quanh xử lý, nếu thực sự không xử lý được thì trực tiếp gọi cho tôi."
Cố Thần nghe theo lời khuyên nói: "Được."
Sau khi nghe Cố Thần và Lệ Đình Khâm nói chuyện điện thoại xong, quản gia Lý ngồi ở ghế phụ vẫn có chút lo lắng, ông lại cảnh báo: "Cố tiên sinh, lão gia là người có kỷ luật nhất, đến trước mặt lão gia thì đừng cãi lại ông ấy, chỉ nghe lão gia nói thôi. Nhưng cậu cũng đừng lo lắng, đúng như thiếu gia đã nói, nếu có chuyện gì không giải quyết được thì cứ gọi điện nói cho thiếu gia..." Sẽ thực sự là tội lỗi nếu Cố tiên sinh tức giận đến mức lại chuyển đến một tòa nhà riêng.
Sau đó quản gia Lý nghe thấy Cố Thầm thản nhiên nói "Ừm".
Ông quay đầu lại nhìn và thoạt nhìn đang bị sốc.
Vì sắp về nhà cũ để ăn tối nên ông đã đặc biệt sắp xếp cho đội tạo mẫu mặc cho Cố tiên sinh một bộ vest trang trọng cao cấp. Đây là đội thường được các thiếu gia sử dụng, Cố tiên sinh có tầm vóc gần với các thiếu gia. Vì vậy, phong cách vest và phụ kiện gần như giống hệt của chàng trai trẻ.
Lúc này, Cố tiên sinh bắt chéo chân, dựa vào ghế sau xe nhắm mắt thư giãn, vừa quay đầu lại đã cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ và áp lực. chợt vừa thấy, còn tưởng rằng người ngồi sau chính là đại thiếu gia, thiếu chút nữa là không hô hấp.
Uh...Cố tiên sinh, đây có phải là...lo lắng không?
Quản gia Lý cảm động trái tim nhỏ bé của cậu. Ông chưa bao giờ nhìn thấy Cố tiên sinh mặc trang phục trang trọng trước đây, nhưng không ngờ rằng cậu mặc nó lại ấn tượng như vậy?
Chắc là do Cố tiên sinh cùng đại thiếu mặc trang phục vợ chồng! Bởi vì cậu đối với quần áo của đại thiếu gia đã có phản ứng có điều kiện!
______
2k7 từ 11:07pm 24/08/2024
Chap thứ 3 trong buổi tối thứ 7 để mai đi biểnnn
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top