Phần 1
Chúc Yểu bị bảo mẫu Phương dì đánh thức.
Bức màn có sắc màu bơ bị kéo ra, tia nắng ban mai xuyên thấu qua tấm cửa sổ pha lê trong suốt lấp lánh chiếu vào phòng, ấm áp. Chúc Yểu từ trên giường ngồi dậy, mái tóc dài mượt mà, mềm mại có chút lộn xộn, đưa tay lên xoa đôi mắt nhập nhèm mới ngủ dậy, mãi lâu sau mới xốc trăn lên đi xuống giường, dẫm lên đôi dép bằng bông bước từng bước hỗn độn, lê chiếc dép đến nỗi phát ra tiếng loẹt quẹt chậm rì rì bước vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Bàn chải đánh răng là màu hồng nhạt, mặt trên là những sợi lông mịn li ti, kem đánh răng vị bạc hà lan tràn thơm nồng trong khoang miệng, sảng khoái mà mát lạnh.
Đánh răng, tiếp theo là rửa mặt. Trải qua một vòng luyện tập, Chúc Yểu đã bắt đầu thích ứng với cách sống của người hiện đại. Đem vắt khô khăn lông treo ở giá khăn tiếp sau đó phía trên của bồn rửa mặt kim loại, có một chiếc bình nhặt lấy một sợi dây thun, đem mái tóc dài đến gần vai búi cao lên.
Bên ngoài Phương dì đã thay nàng lấy một bộ váy đồng phục cần phải mặc ngày hôm nay—— áo trên màu trắng ngắn tay, ở dưới là vái dài màu xanh nước biển thực đậm.
Chúc Yểu đi qua, nhặt lên trên giường cái váy dài kia, đặt ở chính mình bên hông khoa tay múa chân một chút. Váy dài , chất lượng rất tốt, lấy góc nhìn của Chúc Yểu xem ra rất là đẹp nhưng vấn đề là..... quá ngắn rồi
Cuối cùng Chúc Yểu không có mặc váy.
Đi phòng để quần áo, từ trong một cánh tủ mở ra bên trong rực rỡ sắc màu chọn ra một chiếc quần ở giữa có chút rộng lùng thùng mặc vào.
Đổi xong quần áo rồi xuống tầng.
Bên bàn ăn Chúc Tấn Ung cùng Tiêu Minh Châu đang dùng bữa sáng.
Bát cháo thơm ngào ngạt với phía trên là rau thái nhỏ, cùng với mấy đĩa điểm tâm tinh xảo.
Chúc Tấn Ung đang mặc áo ngủ, lười biếng, tay trái nhéo cái chiếc bánh bao nhân trứng sữa, nhìn đến ngồi ở chính giữa phía trên là ghế chủ vị chính là thê tử đang ăn, chốc một lại cúi đầu xem báo chí, nhịn không được nữa liền nói: "ăn cơm có thể tập trung vào được không'
So với Chúc Tấn Ung ở nhà bộ dáng lười biếng thì Tiêu Minh Châu nghiễm nhiên là 24 giờ đều vẫn duy trì nữ cường nhân phong thái giỏi giang . Trang điểm tinh xảo không chút nào nhàn rỗi, tóc ngắn sạch sẽ lưu loát, Chúc Tấn Ung mới vừa nói xong, đôi mắt hình viên đạn liền bay qua đi, ngữ khí nghiêm nghị: "Ăn của ngươi đi."
Chúc Tấn Ung há mồm, đem trong tay dư lại nửa cái bánh bao nhân trứng sữa nhét vào trong miệng. Giận mà không dám nói gì.
Chúc Tấn Ung vẻ mặt như chiếc túi bị nhàu, không ai có thể tưởng tượng được , một tháng trước, vị này cả người là một cay tơ lụa , bộ dáng buồn ngủ nam trung niên này từng ngồi trên chiếc ghế cao nhất trong cung chính là hoàng thượng Đại Ngụy Hoàng, ngồi tựa lưng vào ghế, tiếp thi quần thần trong triều hành lễ, bái lạy.
Lúc đó Chúc Tấn Ung là Đại Ngụy thứ sáu mới nhậm chức vương, mà bên người tây trang giày da Tiêu Minh Châu chính là cái ưu nhã, hiền thục, ung dung cao quý hoàng hậu, lúc trước vào cung lúc mười bốn tuổi sau đó được lập làm hoàng hậu, sau đó sinh ra một cặp nam nữ là Thái Tử Chúc Hằng và tiểu công chúa Chúc Yểu.
Khi đó Chúc Tấn Ung là đế vương, Tiêu Minh Châu chỉ là người quản lý hậu cung phu nhân. Tuy đã từng cao quý, xinh đẹp làm người ta kinh diễm cả thành, nhưng đối với đế vương hoàng thượng mà nói chính là hoa đã tàn. Phong lưu ăn chơi trác táng đé vương, sủng ái nhất chinh là thiên kim tiểu thư Từ quý phi kiều nhân khả ái, chính là đã chán cái bà thím già liếc một cái cũng chả thèm.
Không nghĩ tới ngày ấy Võ Anh Điện cung yến. Ăn uống linh đình, đàn sáo quản huyền không ngừng bên tai, đúng là nhất phái ca vũ thăng bình phồn hoa chi tượng, nào biết ngay sau đó, bầu trời liền rơi xuống một cái thật lớn thiên thạch, vừa lúc rơi ở Võ Anh Điện chủ vị phía trên......
Ngay sau lúc đó đôi mắt tối sầm, một đôi hoàng gia vợ chồng dìu già dắt trẻ chuyển thế đến thế giới hiện đại này —— thế kỷ 21 Tấn Thành.
Hắn đã từng bỏ cái giày rách Hoàng Hậu, chuyển mình biến thân thành Bích Mậu tập đoàn chủ tịch, là cái đầu tư lĩnh vực địa ốc tiếng tăm lừng lẫy nữ cường nhân.
Mà hắn cái này ngày xưa đế vương, biến thành Tiêu gia ăn bám vợ ở rể.
Kết hôn ba năm, sinh xong một đôi nam nữ, Tiêu Minh Châu liền bắt đầu tiếp quản xí nghiệp gia tộc, đem hắn cái này chồng ném ở nhà ăn cơm mềm.
Theo lý thuyết là luân hồi chuyển thế, nhưng cố tình tất cả mọi người giữ lại Đại Ngụy cung đình ký ức......
Cái này làm cho từng ngậm hoàng gia muỗng vàng sinh ra đế vương, vô pháp làm như không có việc gì nuốt xuống Tiêu Minh Châu cho hắn này chén cơm mềm.
Tiêu Minh Châu thực hưởng thụ hiện giờ thân phận là cái bá đạo nữ tổng tài.
Hiện tại Chúc Tấn Ung, hắn đã không còn là Đại Ngụy cao cao tại thượng hoàng đế, một đôi nam nữ theo họ hắn, đã là đối hắn lớn nhất đặc nguyền. Tiêu Minh Châu nhớ tới ngày xưa chính là sinh hoạt trong cung đình, liền đối với Chúc Tấn Ung sắc mặc không tốt.
Trước mắt tốt nhất là nên ngoan ngoãn ăn bám vợ cơm mềm, nếu là có chút ý kiến không tốt, một đơn đi hôn kí xuống, hắn lập tức trở về nông thôn trồng lúa.
Chúc Yểu dẫm lên dép lê từ trên cầu thang xuống dưới. Hiển nhiên đã quen với việc cha mẹ ầm ĩ, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm sáng.
So với Chúc Tấn Ung bọn họ có thể nhớ được kí ức hai đời, Chúc Yểu ký ức cũng không hoàn toàn nhớ được hết, Đại Ngụy hoàng cung kia bộ phận ký ức rất rõ ràng, phảng phất giống như ngày hôm qua. Mà hiện đại thành phố Tấn ký ức, còn có chút mơ hồ, có đôi khi chạm vào một ít quen thuộc người hoặc sự vật mới có thể từng chút chút, từng chút một nhớ lại.
Khả năng là có liên quan đến nguyên nhân làm nàng đến với thế giới này muộn hơn mọi người một ít.
Ngày ấy thiên thạch rơi xuống, rõ ràng nàng ngồi ở mẫu hậu bên người, theo lý thuyết cũng nên đi theo cùng với mẫu thân cùng thời điểm. Không biết vì cái nguyên nhân gì, hình như làm cho nàng sống tại Đại Ngụy tận bảy ngày mới đi qua hiện đại.
Tiêu Minh Châu tuy là Chúc Tấn Ung lạnh nhạt, nhưng đối với Chúc Yểu cô con ái út đặc biệt chiều chuộng, nâng niu. Mặc kệ là Đại Ngụy cung đình, vẫn là hiện đại Tấn Thành, Chúc Yểu vẫn luôn là Tiêu Minh Châu đặt ở trái tim của chính mình. Nhìn đến Chúc Yểu, Tiêu Minh Châu lập tức lộ ra mỉm cười.
Tự mình gắp một cái bánh bao nhân trứng sữa, đặt tới chiếc bát của Chúc Yểu để ở trước mặt.
Chúc Yểu hôm nay là muốn đi học đúng không, Tiêu Minh Châu thực lo lắng: "Tới trường học rồi, nếu có đồng học bắt nạt ngươi, liền nói cho anh của ngươi rõ không"
"vâng" Chúc Yểu ngoan ngoãn gật đầu, "Đã biết mẹ."
Nơi này cùng Đại Ngụy không giống nhau, cho dù nàng là thân phận là nữ nhi, cũng có thể đi học bình thường, cùng với nam nhân giống nhau muốn làm gì đều có thể.
Mà Chúc Yểu cùng nàng anh trai là Chúc Hằng, đều cùng ở trường cấp ba đọc sách. Thật ra thì anh trai Chúc Hằng học ở trên nàng một lớp, nhưng không hiểu sao lại bị bệnh nặng thật lâu sau mới khỏi, sau đó không đủ điều kiện lên lớp, cho nên bây giờ học lại lớp cũ cùng với nàng.
Năm nay hai anh em vừa đúng lúc cùng nhau bước vào cấp ba.
Trên lầu đột nhiên liền nghe thấy thật to tiếng vang, chính là tiếng âm thanh bước chân dẫm trên sàn nhà.
Tiếp theo là tiếng hét của thiếu niên vang vọng nói: " ai, ai dám bắt nạt ta em gái, xem ta có thể hay không tẩn chết cô ta."
Mặc kệ là ngày xưa ăn chơi trác táng Thái Tử, vẫn là hiện tại bất lương thiếu niên, Chúc Hằng tính cách mà có thể đáng khen nhất chính là bênh vực người của mình. Hắn đem trong tay áo thun trùm lên trên đầu một cái, tiến lại sờ đầu của em gái một cái, một cái tay khác gắp cái bánh bao nhân nước, chấm dấm liền nhét vào trong miệng.
Thanh âm mơ hồ không rõ nói: "Mẹ ngươi yên tâm, ở trường học, có ta che chở Yểu Yểu, bảo đảm nàng ở trường học đi ngang, đi dọc."
Tiêu Minh Châu rất vui mừng, một tay mở ra chiếc điện thoại di động, ấn vào đó một dãy số, một số tiền lớn được truyền qua điện thoại, chính thức trở thành tiền tiêu vặt của hắn.
Di động phát ra một đoạn thanh âm thanh của tiền được gửi đến.
Chúc Hằng cười rất nịnh nọt: "Cảm ơn mẫu hậu đại nhân."
Hừ! Chúc Tấn Ung nhìn quen loại này tươi cười, cùng lúc trước hầu hạ hắn khi hắn đức cao vọng trọng giống nhau như đúc. Chỉ là hiện giờ Chúc gia đã mất ngôi vị hoàng đế muốn kế thừa, hắn là cái người lười, chờ sắp xếp việc làm trong nhà, yêu cầu dựa vào vợ mỗi tháng phát tiền sinh hoạt phí.
Trong khoảng thời gian này im lặng như gà, thật ra cũng không có tư cách trách con trai của mình.
......
Xe ô tô chuyên chở của Chúc gia dừng trước cửa, một cao một cái thấp, hai anh em ngồi ở hàng ghế sau. Chúc Hằng hôm qua chơi game thật sự đánh tới tối muộn, hiện nay đôi tay khoanh trước ngực, đặt đầu vào ghế sau ngất ngưởng ngủ gật.
Chúc Yểu thì khác hoàn toàn. Từ nhỏ đã được học lễ nghĩa của hoàng gia, dáng ngồi thẳng lưng, ưỡn ngực, rất nghiêm túc, đồng phục cổ áo trên lộ ra một chiếc cổ mảnh khảnh.
Ngoài cửa sổ xe, các tòa nhà cao tầng, trung cư được xây san sát, nối tiếp nhau, xe đi như ngựa, người người đi lại. Chính là cảnh giống hệt trong tivi. Không giống như Đại Ngụy Hoàng san sát thành lâu huy hoàng, nguy nga.
Chúc Hằng chậm chạm mở hai mắt ra, nhìn em gái, ánh mắt toàn sự cưng chiều, giọng điệu khi nói chuyện với người khác hoàn toàn khác nhau, vô cùng ấm áp: "nơi này có phải hay không rất tốt, ở hoàng cung, chúng ta là hoàng tử công chúa, nhưng làm gì có như vậy tự do?" Không cần bị phụ hoàng răn dạy, mẫu hậu bận rộn cũng không có thời gian để ý bọn họ.
Nói nói lại nghĩ tới cái gì, Chúc Hằng đem đôi tay kẹp tới sau đầu gối, âm thanh lười biếng: "Cũng không cần buộc ta cưới ta không thích nữ nhân"
Chúc Yểu nhịn không được nói: "Phùng Gia cái kia chị giá rất tốt"
Chúc Hằng làm Thái Tử khi đó rất thích chơi, tính cách vô cùng hoang dã, căn bẳn là không thích cô gái có tính cách ngốc nghếch có chút ngơ ngơ. Ở hắn trong trí nhớ cũ, căn bẳn không giống như phụ hoàng, mẫu hậu nói tri thư đạt ý. Bất quá hiện giờ có hay không cũng không quan trọng ....Đại Ngụy Thái tử Chúc Hằng đã chết, cô ấy cũng không cần phải gả cho ta.
"Chỉ là ——"
Chúc Hằng bỗng nhiên nhăn lại mày, bỗng nhiên có chút tiếc hận: "Chính là thấy không thái phó...... Còn rất nhớ hắn." âm thanh càng ngày càng nhẹ.
Chúc Yểu tay đặt ở trên người, đột nhiên buộc chặt, không nói gì.
Chúc Hằng không chú ý, tiếp tục hồi ức cũ phó thái dạy dỗ hắn đoạn thời gian đó. Người đó tuy rằng còn trẻ, lại là hắn duy nhất kính trọng. Theo lý thuyết, hắn không cần phải tiếp thu sự dạy dỗ khắc nghiệt, hắn còn rất là vui mừng, nhưng thật ra lại có chút mất mát.
Nhớ tới một chuyện cũ, hắn cùng em gái nói: "nhớ lại trước đây, nếu không có thái phó ra mặt, có lẽ phụ hoàng đã đem ngươi đi di quốc hòa thân...Chỉ cần nhớ tới chuyện đó thôi, hắn Phó Hằng đã cảm kích hắn cả đời.'
Chúc Yểu lông mi run rẩy, nàng đương nhiên nhớ rõ......
Còn đang bồi hồi nhớ lại, xe cũng đã dừng lại ở cổng trường. Trường học cách nhà của Chúc Yểu không xa, đi một chút cũng đã đến. Chúc Yểu quay đầu nhìn về phía cửa sổ—— đều thấy một nhóm người ăn mặc đồng phục học sinh, tốp ba tốp bốn, khoác tay nhau đi vào.
Chúc Yểu chú ý tới ăn mặc của những thiếu nữ đó.
Màu trắng áo trên cùng với chiếc váy dài đến đầu gối màu lam đậm. Buổi sáng Phương dù cho nàng chuẩn bị cũng là giống như thế này, bất quá nàng cảm thấy cái váy kia quá ngắn, có chút không được cao nhã, cho nên mới thay thành quần dài. Hiện giờ nhìn lại, loại trang phục đó nhìn chung không có gì là không ổn, ngược lại nhìn lại nàng bây giờ quá mức bảo thủ, có vẻ cùng người khác không hợp nhau.
Chúc Hằng xuống xe, vòng sang phía bên kia giúp em gái mở cửa xe.
Đầu tiên, là giúp Chúc Yểu đem cặp sách lấy ra , chờ nàng xuống xe sau lại đem cặp sách treo ở trên vai nàng. Hắn so Chúc Yểu lớn hơn một tuổi, mấy năm nay xem ra hắn lớn thật sự mau. Hắn đem cửa xe đóng lại, cùng em gái nói: "được rồi, ngươi đi vào trước đi."
Chúc Yểu đem dây đeo của cặp sách để trên vai sửa sang lại một chút, nghe được Chúc Hằng nói mới nghi ngờ hỏi: "anh không cùng em đi vào sao."
Chúc Hằng làm sao có thể ngoan ngoãn đi học? Còn không có chơi đủ đâu. Chúc Hằng nhẹ nhàng xoa đầu em gái, nói: "ngoan, em cứ đi vào trước đi."
Lúc này mới đem cặp sách tùy tiện vắt trên vai, hướng về phía tiệm net gần trường kia đi đến.
Chúc Yểu đeo cặp sách, nhìn anh trai trong chốc lát đã đi càng ngày càng xa chỉ còn lại cái bóng, sau đó mới xoay người, nhìn lên phía trên của trường có viết bảy từ—— trung học thành phố Tấn Hành Dương
Buổi sáng học sinh rất nhiều, mỗi người nhìn qua tinh thần phấn chấn bồng bột. Chúc Yểu cũng đi qua, đi theo đám người cùng nhau tiến cổng trường.
Hội Học Sinh kiểm tra kỷ luật đang kiểm tra thẻ học sinh. Nam sinh trước ngực treo thẻ hội Học Sinh, trong tay cầm quyển notebook, một đôi mắt nhìn chằm chằm học sinh tiến vào.
Thời tiết nóng, họ đều ăn mặc áo ngắn tay, nữ sinh cũng đều là xam lam đậm váy dài, bỗng nhiên nhìn đến cái mặc quần dài hơi rộng của một thiếu nữ, hai mắt bỗng nhiên có chút kinh ngạc.
Lúc sau mới sực nhớ gọi nàng lại: "cái này bạn học, ngươi thẻ học sinh đâu."
Nam sinh nói chuyện ngữ khí rất nghiêm túc, đứng ở phía trước mặt nàng, nhìn phía trước ngực nàng trống rỗng không treo chút gì, kết luận nàng thật sự không mang theo thẻ học sinh.
Vì thế cầm lấy bút, muốn ghi tên nàng vào sổ: "Tên là gì? Học ở cái lớp nào?"
Nhìn thiếu nữ một thân hàng hiệu, trên mặt còn mang theo chút trẻ con...cái kia thẻ học sinh, Chúc Yểu tối hôm qua còn nhớ rõ. Chúc Yểu nghĩ một chút, nói ra chính mình tên họ, lớp: "ta là học cao tam lớp 9, tên Chúc Yểu."
Âm thanh có chút ngọt ngào, mềm mại êm nhu, nam sinh cầm bút tay bất giác có chút ngừng lại.
Cao tam....Nữ sinh mảnh khảnh nhỏ xinh, bàn tay củng khuôn mặt chắc bòng nhau, ánh mắt to tròn long lanh trong sáng hồn nhiên, làn da trắng đến mức phát sáng.
Nhan sắc quả thực vô cùng kinh người.
Thoạt nhìn qua thì rất nhỏ nếu nói cao một hắn đều tin. Hiện giờ nếu bị ghi tên vào sổ lớp nàng sẽ bị trừ điểm, nhưng nàng sắc mặt rất bình tĩnh, nhìn không ra một chút lo lắng nào.
Đang chăm chú mà quan sát nàng, đúng lúc Chúc Yểu lông mi vừa nhấc lên, đôi mắt như chứa biển nhìn về phía hắn.
Nam sinh ra vẻ ho một tiếng trấn định tâm tình, bên tai lại đỏ đến như ớt. Nắm bút, cúi đầu lẩm bẩm nói: " a đúng rồi cao tam lớp 9, tên là cái gì Chúc cái gì ....?"
"Yểu."
Chúc Yểu mặt mang mỉm cười, đôi mắt cong, môi cũng đã cong thành hình trăng tính tình thực tốt giải thích, "Yểu điệu thục nữ ' yểu '."
Trời ơi! Nữ sinh này nhìn ngoan quá đi. Nam sinh trong lòng vô số tiếng hét.
"Được rồi." Nam sinh mắt mang ý cười, mất tự nhiên sờ sờ cái sau gáy, thanh âm bỗng nhiên trở nên thực mềm, "Kia...... chạy nhanh vào đi thôi."
Chúc Yểu gật đầu, bước chân không nhanh không chậm đi rồi.
"kia nữ sinh cũng quá xinh đẹp...... Không phải là học sinh chuyển trường đi?" Nam sinh nhìn chằm chằm vở nhớ kỹ tên nàng. Chín ban khi nào có nữ sinh xinh đẹp như vậy , hắn như thế nào không biết?
Đang nghĩ ngợi ngẩn ngơ bỗng nhiên vở trong tay bị người khác cướp mất.
Nam sinh ngẩng đầu, nhìn thấy trước mắt là hình ảnh cao lớn, bỗng nhiên trong mắt lóe sáng lên: 'đúng rồi! Bộ trưởng ngươi cũng học lớp 9 đi."
Đối phương không nói chuyện.
Chỉ là dùng đôi mắt đen tròn nhìn chằm chằm trong vở người bị ghi tên, sau đó dùng cái bút hướng lên phía trên đẩy. Bút dừng ở giữa hai trang.'
Ngón tay thon dài cầm bút lông. 'xôn xao---' một tiếng là âm thanh chiếc bút ma sát với quyển vở.
PS: chính là ta vừa mới học edit có chút lỗi mong mọi người thông cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top