Chương 3: Sân bóng

Tạ Gia Nhiên bởi vì mất ngủ, sáng sớm thức dậy chậm chút, lúc cậu đi đến phòng vẽ tranh đã có rất nhiều người tới rồi.

Lớp trưởng Tô Tiểu Nguyệt đang thu bài tập, trong tay cầm một chồng phác thảo rất dày.

Tạ Gia Nhiên lấy ra bản thảo đã vẽ xong đưa qua , Tô Tiểu Nguyệt nhìn thoáng qua, ngay sau đó kính nể nâng ngón tay cái : “Không hổ là cậu , hôm nay hạng nhất là chắc .”

Tạ Gia Nhiên khách sáo nói câu cảm ơn , cậu xoay người mới vừa đi, bạn học chung quanh vẫn luôn đang trộm ngắm lập tức vây lại Tô Tiểu Nguyệt.

“Nhìn xem nhìn xem!”

“Sách, quả nhiên lại là một ngày phải cúng bái đại thần, nội tâm tôi không hề gợn sóng.”

“Sắc thái cùng đường cong xử lý quá tuyệt, làm sao bây giờ, bỗng nhiên cảm thấy bức vẽ tối hôm qua tôi dùng cả đêm vẽ là một bức vẽ thiếu nhi.”

“Cần lao ở trước mặt thiên phú quả nhiên không đáng một đồng, aiz.”

“Nói cái gì vậy? Đây không phải là lý do để cậu lười biếng .”

Tô Tiểu Nguyệt chụp bay bàn tay của nam sinh đang ngo ngoe rục rịch duỗi đến phác thảo : “Đừng sờ bậy , cẩn thận cọ phải , nhanh về vị trí luyện tập đi .”

Tạ Gia Nhiên theo thói quen đi đến bên trái hàng sau cùng , không đi hai bước đã thấy Lâm Sam đứng bên phải hàng phía sau nâng cao cánh tay hướng hắn xua tay: “Gia Nhiên bên này! Nơi này!”

Tạ Gia Nhiên mới nhớ ngày hôm qua đã đổi vị trí.

Bước chân hơi đốn sau thay đổi phương hướng, vừa lúc cùng một cái nam sinh gặp thoáng qua, Tạ Gia Nhiên không dấu vết hướng bên cạnh làm chút, hai người hiểm hiểm không có đụng tới.

Đối phương lại mắt sắc phát hiện hắn tránh né, cau mày bất hữu thiện mà trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.

Tạ Gia Nhiên trở lại vị trí ngồi xuống, Lâm Sam lập tức duỗi cổ lên: “Tạ đại thần, bài tập ngày hôm qua cậu vẽ bao lâu, nói ra cho tôi cúng bái một chút đi ?”

Tuy nói là chui lên hắn cũng rất đúng mực nắm chắc khoảng cách.

Lâm Sam người này tính cách rộng rãi đến có chút quá mức, hơn nữa đặc biệt tự quen thuộc.

Ở lúc mới khai giảng người khác đều bởi vì sự lạnh nhạt cùng thói ở sạch của Tạ Gia Nhiên mà kính nhi viễn chi thì hắn một đầu nóng kiên trì muốn cùng cậu làm bạn bè, chỉ bởi vì hắn đáp án xem bói trên di động nói hai người bọn họ đặc biệt có duyên.

Tạ Gia Nhiên không thích cùng người khác tiếp xúc tứ chi , hắn liền kiên quyết quản được đôi tay không chạm hắn một chút, Tạ Gia Nhiên ít nói , hắn một người tự quyết định cũng có thể lảm nhảm nửa ngày, là cái sát thủ cấp mười không biết xấu hổ không hơn không kém.

Làm bạn học hơn hai năm, tự nhiên mà thành một trong số bạn bè không nhiều lắm của Tạ Gia Nhiên.

“Ba giờ.” Cậu nói thời gian đại khái.

“wow! Trâu bò a! Không hổ là  thần tượng của tôi !” Lâm Sam dựng thẳng ngón tay cái giống lớp trưởng: “ Tôi ngày hôm qua vẽ suốt năm giờ, còn cảm thấy mình vẽ rất nhanh.”

“Xác thật là nhanh.” Tạ Gia Nhiên nói: “Từ chỗ khó khăn mà nói, chủ đề này nếu muốn hoàn thành thì thời gian bình quân đều ở trên sáu tiếng đồng hồ.”

Hắn thực tự nhiên mà đem chính mình bỏ ra ngoài thời gian bình quân , ngữ khí nhạt nhẽo, không có ý khoe ra .

“ Phải không.” Lâm Sam đắc chí: “ Tôi liền biết tôi càng ngày càng đỉnh của chóp , à đúng rồi.” Hắn nhớ tới cái gì: “Vừa mới cậu chạm mặt với Tôn Hàm,có phải hắn lại bày ra sắc mặt với cậu không ?”

Tạ Gia Nhiên nói: “Không chú ý.”

Lâm Sam nói: “ Tôi thấy hắn trừng cậu, người này thật là, từ khi cậu đoạt giải hắn liền không cao hứng, địch ý đối với cậu đều viết ở trên mặt sợ người khác nhìn không thấy, làm đến như là cậu đoạt giải quán quân của hắn ấy.”

“Không đúng, từ lần đầu cậu nghiền áp hắn hắn đã bắt đầu như vậy, một cái nam sinh lòng ghen ghét mạnh thế, thật low.”

“Là lòng hiếu thắng .” Tạ Gia Nhiên sửa đúng.

Trừ bỏ trong tối ngoài sáng phân cao thấp cùng cậu , Tôn Hàm cũng không làm ra hành động quá mức gì , không dùng được từ “Ghen ghét” nghiêm trọng vậy.

“Haiz, đều giống nhau.” Lâm Sam nói: “So tới so lui hắn cũng không chê mệt, dù sao tôi không thích loại người này.”

Thầy giáo rất mau đã tới, Lâm Sam lùi đầu về ngồi yên.

Nửa tiết khóa trước đều là lời bình về tác phẩm ưu tú, tốc độ nói rất chậm,học sinh ở dưới nghe đến mơ màng sắp ngủ.

Lâm Sam chịu lây bệnh ngáp theo một cái, lấy di động ra mở diễn đàn lên, thuần thục thành thói quen mà cho một cái giai diện màu sắc rực rỡ một phiếu, sau đó mới bắt đầu dạo xem bát quái để duy trì tỉnh táo.

Đáng tiếc không có chuyện gì vui, càng dạo càng buồn ngủ.

Thẳng đến di động bắn ra một cái tin tức trên WeChat, Lâm Sam tùy tiện nhìn lướt qua, tầm mắt tức khắc dừng lại, hai mắt trừng lớn, nháy mắt thanh tỉnh.

“Gia Nhiên Gia Nhiên!”

Bàn vẽ bị khắc chế mà gõ hai cái, Tạ Gia Nhiên hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt dò hỏi Lâm Sam làm sao vậy.

Lâm Sam liếc hướng giáo viên, một tay ngăn trở miệng, đem điện thoại đưa tới trước mặt Tạ Gia Nhiên , dùng âm lượng nhỏ nói: “Chiều nay ngành Chính Pháp cùng tiếng Trung hệ có trận bóng rổ hưu nghị , nam thần của tôi khẳng định sẽ lên sân khấu, cậu đi cùng tôi xem đi ?”

“Nam thần?” Tạ Gia Nhiên nghi hoặc: “ Cậu không phải đã có bạn trai sao?”

Lâm Sam chưa từng có giấu giếm thân phận gay của mình , có bạn trai cùng trường là chuyện mọi người đều biết, trước kia Tạ Gia Nhiên còn gặp qua Lâm Sam cùng bạn trai hắn ở Thanh Đại ven hồ Hoa Sơn tay nắm tay tản bộ.

“Có bạn trai mới kêu cậu cùng đi a.”

Lâm Sam nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Vạn nhất bị bắt được, tôi còn có thể đem nồi đẩy đến trên người của cậu, nói là cậu muốn nhìn, tôi chỉ là bị bắt cùng đi.”

Tạ Gia Nhiên: “……”

Lâm Sam thẳng thắn thành khẩn đến làm hắn không còn lời nào để nói.

“ Anh em tốt, gật cái đầu ha?” Lâm Sam chớp mắt to.

“ Được ròi.” Tạ Gia Nhiên bại trận.

Trên đường đi sân bóng rổ sẽ trải qua siêu thị, vừa lúc cậu có thể thuận tiện mua bút chì cùng cục tẩy.

Giữa trưa ăn qua cơm trưa, sau khi Tạ Gia Nhiên kết thúc nghỉ trưa trở lại phòng vẽ tranh, mới vừa buông đồ vật đã bị Lâm Sam thúc giục ra cửa chạy tới sân bóng rổ.

“Có nam thần của tôi ở, khẳng định rất nhiều người , tôi cũng không ôm hy vọng có thể chen đến hàng phía trước.” Lâm Sam: “Chúng ta một lát nữa đứng ở bên cạnh bậc thang xem ha? Tuy rằng xa chút nhưng cũng may không có ai.”

Tạ Gia Nhiên đang suy nghĩ hiện tại đi siêu thị hay là trong chốc lát lại đi, tùy ý gật gật đầu.

Hắn không có hứng thú với bóng rổ, ở nơi nào xem cũng giống nhau.

Đi đến bậc thang kia phải đi qua sân bóng trước .

Như lời Lâm Sam , sân bóng vây quanh rất nhiều người, nữ sinh nam sinh chia hai nửa, cách một khoảng cách là có thể nghe thấy từng trận reo hò hoan hô.

Tạ Gia Nhiên không quen hoàn cảnh có người nhiều hỗn tạp như thế , hô hấp xa lạ trong không khí bao lấy toàn thân làm hắn cảm thấy không khoẻ.

Giữa mày nhíu lại, đang muốn cách xa một ít, Lâm Sam bỗng nhiên ngao một tiếng kêu to, chỉ vào một chỗ trong sân bóng: “ Tôi thấy nam thần của tôi ! U là trừi , bóng ba điểm ném chuẩn như vậy! Soái a!”

Tạ Gia Nhiên hướng sân bóng nhìn lại, bỏ lỡ phần bóng ba điểm của nam thần hắn , nhưng thật ra liếc mắt một cái đã thấy vị người quen hết sức đáng chú ý.

Thi đấu hữu nghị rất tùy ý, không có mấy người người mặc đồng phục, bao gồm Lương Túc Niên.

Hắn mặc một cái áo thun to rộng màu đen ,hoa văn chữ cái rất đơn giản , dưới thân là quần đùi màu xám, giày chơi bóng màu trắng , làn da lộ da dưới ánh mặt trời trắng đến lóa mắt, cùng đồng đội khác đối lập .

Trọng tài thổi một tiếng huýt sáo tiến vào thời gian nghỉ ngơi giữa trận.

Lương Túc Niên cười nói câu gì đó với người bên cạnh, đi khu nghỉ ngơi tìm được bình nước của mình rồi xoay người hướng mặt về sân bóng vừa uống vừa nghe đồng đội nói chuyện, tháo nắp bình sử dụng lại lấy tay phải vén lên vạt áo lau mồ hôi trên trán.

Tạ Gia Nhiên đã không nghe được Lâm Sam đang nói cái gì nữa , ánh mắt cậu không thể khống chế mà theo Lương Túc Niên động tác trượt xuống, ngừng ở trên vòng eo hắn vô tình lộ ra. Nó trắng giống như làn da lỏa lồ ở bên ngoài , thon chắc, bao trùm một tầng cơ bắp mỏng mà căng chặt.


Cơ bụng rõ ràng lại không khoa trương, xinh đẹp gãi đúng chỗ ngứa ……

Tầm mắt xa xa đụng phải nhau, trong lòng Tạ Gia Nhiên đột nhiên nhảy dựng.

Như người bị thôi miên chợt thức tỉnh, cậu quyết đoán thu hồi ánh mắt, không chút do dự xoay người.

“woc trời điên rồi hở ? Cậu một cái nam thần, trước công chúng có thể có chút tự hiểu mà thủ vững nam đức không --- ai này ? Gia Nhiên cậu đi đâu vậy?”

“Có việc, đi trước.”

“A?  Mới  nãy không phải đang yên sao, chuyện gì mà đột nhiên vậy ?”

Lâm Sam vẻ mặt ngẩn ngơ , đáng tiếc Tạ Gia Nhiên đã bước đi xa, thân ảnh rất nhanh đã biến mất ở chỗ ngoặt , không cho hắn bất luận sự đáp lại gì.

Trên sân bóng, đồng đội bỗng nhiên chụp bả vai Lương Túc Niên m một chút: “ Này, hoàn hồn, xem vị nào mà mê muội vậy ? Cùng cậu nói buổi tối mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm cậu nghe thấy không?”

“Nghe thấy được.”

Lương Túc Niên thu hồi ánh mắt, cười đến không chút để ý: “Chỗ nào mà mê muội, đừng nói bậy.”

Rõ ràng chỉ có một người bạn cùng phòng từ thật xa chạy tới bố thí cho hắn một cái mắt lạnh.

“Chỗ nào tới, cậu nói xem từ chỗ nào tới.”

Đồng đội tức giận: “ Một vòng nữ sinh này cái nào không phải tới để xem cậu? Thật là người ăn không hết kẻ lần chẳng ra,phàm là có một hai người như vậy vì tôi tới , tôi cũng không đến mức độc thân cho tới hôm nay.”

“Vậy cậu nên đóng dấu chiêu bài treo ở trên người, bằng không con gái chỉ biết cậu thiếu Canxi, không biết cậu còn thiếu tình yêu.”

“???Thiếu tình yêu là thật, tôi không thiếu Canxi đấy được không?”

Lương Túc Niên giơ giơ lên khóe môi, tùy tay đem bình nước đặt ở một bên trên bàn: “Đi thôi, trận thứ hai bắt đầu rồi.”

Trong phòng vệ sinh cách sân bóng gần nhất , Tạ Gia Nhiên khom lưng đứng ở trước bồn rửa tay xối nước lạnh lên trên mặt  mình mấy cái, chống tay tinh tế thở dốc.

Quá mức rồi.

Mới vừa rồi thấy khi Lương Túc Niên kéo vạt áo, cậu thế nhưng không thể ức chế sinh ra xúc động mãnh liệt.

Cậu muốn bị hắn dùng sức ôm vào trong lòng ngực, muốn bị cánh tay hắn chặt chẽ khoanh lại, muốn đem mỗi tấc da thịt trên người mình dán lên hắn, muốn cảm thụ độ ấm nóng cháy từ trên người hắn phát ra ——

Tiếng nước ào ào đánh gãy suy nghĩ trào dâng suýt nữa mất khống chế của cậu.

Tạ Gia Nhiên nhấp chặt khóe miệng, lại lần nữa mở ra vòi nước, đem đôi tay đặt dưới dòng nước , ý đồ dùng nó tách ra cảm giác ngứa ngáy khó nhịn dưới làn da .

Chỉ tiếc hiệu quả cực nhỏ.

Cậu vì Lương Túc Niên sinh ra khát vọng xa xa không chỉ với đôi tay này .


Rõ ràng phía trước không phải như thế.

Phía trước lại khó chịu bao nhiêu cũng chỉ cần nhịn qua một trận kia là được , từ lúc Lương Túc Niên xuất hiện ở bên người hắn , sự tình liền trở nên càng ngày càng không thể khống chế.

Tựa như lần này, đã qua suốt hai ngày mà bệnh trạng của cậu còn lặp lại không thấy chuyển biến tốt đẹp.

Không thấy thì còn ổn , nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy Lương Túc Niên, tình huống liền sẽ ngang ngược vô lý mà bất chợt tăng thêm.

Cậu có chút hỏng mất mà che lại đôi mắt.

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?

Khoảng cách tốt nghiệp còn có hai năm, cậu còn phải luôn bị dày vò như vậy sao?

Vạn nhất ngày nào đó tình huống nghiêm trọng đến mức cậu không có cách nào dùng lý trí  chiến thắng, sẽ làm ra chuyện gì càng hoang đường với Lương Túc Niên thì chính cậu cũng không bảo đảm.

Biết rõ hậu quả có khả năng sẽ rất nghiêm trọng, vẫn nên tiếp tục mạo hiểm vậy sao?

Nhưng mà cậu đã bị từ chối chuyển kí túc xá một lần rồi.

Hiện tại lại đi xin một lần nữa, sẽ được đồng ý sao……


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dammy