Người nhà

1.

"Mối quan hệ giữa em và Thiên Thảo là gì?"

2.

Tưởng Vân đang ngồi trên băng ghế dài trong khu vực chờ, nhớ lại lời nói của Trần Tư.

Lúc ấy, cô đang quay phim ở Trường Sa, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi hẹn Trần Tư ra gặp mặt.

Hai người tuy đã lâu không gặp nhưng khi gặp lại vẫn có rất nhiều điều để nói. Chỉ là trong lúc trò chuyện cùng Trần Tư, Tưởng Vân liên tục gửi Wechat cho Vương Hiểu Giai.

Này cũng không có gì, cho đến khi Tưởng Vân bắt đầu giúp Vương Hiểu Giai đặt lịch khám bệnh, Trần Tư mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn. Loại cảm giác này rất kỳ lạ, cho dù trước đó nàng đã xem qua không ít bức ảnh thân mật của hai người trong vòng bạn bè, Trần Tư vẫn luôn tin rằng hai người các nàng chỉ là chị em tốt của nhau.

Nhưng trên đời này làm gì có cái kiểu chị em nào mà cách xa 108.000 dặm vẫn còn giúp đặt lịch khám bệnh, hơn nữa còn cố tình chọn một nữ bác sĩ có cùng tên.

Trần Tư càng nghĩ càng hồ đồ, dứt khoát hỏi.


Kỳ thật có rất nhiều người đã hỏi Tưởng Vân câu hỏi này.

Tưởng Vân cũng đã trả lời không biết bao nhiêu lần.

Cô nói hai người là đồng nghiệp, là tiền bối hậu bối, sau là đối tác tốt nhất.

Nhưng thật sự là như vậy sao?

Tưởng Vân phát hiện ra một điều, đó là khi nghe có ai đó lại hỏi mối quan hệ giữa cô và Vương Hiểu Giai, cô không tìm được từ nào thích hợp để xác định mối quan hệ của hai người.

3.

"Người nhà của Vương Hiểu Giai có ở đây không?"

Tiếng kêu của cô y tá làm gián đoạn hồi ức của Tưởng Vân. Cô nhanh chóng đi qua, "Nội soi xong chưa?"

"Xong rồi. Lát nữa sẽ có y tá đẩy cô ấy ra, cô đi tới cuối hành lang vào phòng bên phải ngồi chờ, khi nào thuốc mê hết tác dụng bệnh nhân tỉnh lại liền tới đây báo cáo. Nếu xuất hiện triệu chứng nôn mửa thì nhớ ấn chuông. Hai giờ sau là bệnh nhân có thể ăn, nhưng tốt nhất nên ăn thức ăn lỏng. Nhớ rõ chưa?"

"Nhớ rõ. Cảm ơn."


Căn phòng khá lớn, có rất nhiều bệnh nhân cùng người nhà bệnh nhân vừa mới nội soi dạ dày xong, nhưng khi kéo rèm lại thì trở thành một không gian nhỏ độc lập.

Tưởng Vân dời một cái ghế đẩu, ngồi  bên mép giường yên lặng nhìn Vương Hiểu Giai. Cô luôn cảm thấy Vương Hiểu Giai khi ngủ thật đáng yêu, giống như một con mèo nhỏ. Nhìn chằm chằm một hồi, cô lấy điện thoại di động ra chuẩn bị chụp ảnh rồi giấu đi,  không ngờ Vương Hiểu Giai tỉnh lại nắm chặt lấy cổ tay cô.

"Tagore có nói, định mệnh là một lời hứa xa vời, luôn đến một cách lặng lẽ mà bạn không hề hay biết."

Tưởng Vân sửng sốt một chút, chợt nhớ tới mấy ngày trước cô có nhìn thấy trên Weibo, một giảng viên đang nói về kiến thức sau khi nội soi dạ dày. Lại nhớ tới hồi đầu năm, bản thân đã khóc thầm sau khi nội soi dạ dày, nhưng sau đó lại không còn nhớ gì nữa.

Vì vậy cô mỉm cười, tự hỏi Vương Hiểu Giai sẽ nói gì tiếp theo.


"Nhưng em không thể làm nôi cho em bé." Vương Hiểu Giai buông tay thở dài, "Nhưng em có thể mua một cái cho chị."

Tưởng Vân khó hiểu hỏi, "Em mang đến cho người chăn cừu và hắc cẩu bên cạnh hay để cho hoa hồng và ngỗng? Hay là em lại trốn sau lưng chị mua những con búp bê kỳ quái?"

Vương Hiểu Giai lúc này giống như người uống say, không quan tâm đến người khác, tự mình nói, "Còn có một chiếc ghế cao."

Lần này thì Tưởng Vân đã hiểu ra.

Đó là một bộ phim truyền hình Đài Loan mà hai người mới xem gần đây, Tưởng Vân vẫn luôn không thích học tỷ trong đó, theo cô dù có gặp khó khăn gì đi chăng nữa thì cũng không thể nói "chúng ta thật kinh tởm" vị học tỷ đó không xứng với tình yêu gần 15 năm của học muội.

"Chị không thích ghế cao. Nhưng nếu em muốn mua nó đặt trong nhà của chúng ta trong tương lai, không phải là không thể."  Dù biết người này sau khi tỉnh lại sẽ không nhớ gì, đáy mắt Tưởng Vân có chút buồn bã nhưng vẫn nghiêm túc hứa hẹn, "Nhà của chúng ta, chỉ có chị và em. Có lẽ chúng ta sẽ nuôi một con chó trong tương lai."

"Doãn Vân, chị là người duy nhất trong trái tim em, em yêu chị. Dù là quá khứ, hiện tại, hay tương lai cũng sẽ như vậy không thay đổi. Em lòng tham không đáy hy vọng bản thân sẽ được ở bên cạnh chị mãi mãi, nhưng em lại muốn chị sống hạnh phúc và tự do hơn. Nếu chị kết hôn, em sẽ làm phụ dâu cho chị. Nếu chị có con, em cũng sẽ đối xử thật tốt thật tốt với đứa bé. Ân, em đều có thể. Nếu chị nghĩ em phiền phức, em cũng có thể rời đi."

Tưởng Vân có chút bối rối, thật ra cô đã biết  suy nghĩ của Vương Hiểu Giai từ lâu rồi. Nhưng ngại bản thân ăn nói vụng về, nên đành phải dùng hành động để chứng minh rằng, trong khi Vương Hiểu Giai yêu cô vô bờ bến thì cô cũng yêu Vương Hiểu Giai hết lòng. Nhưng xem ra hiện tại vẫn chưa đủ, trong lòng Vương Hiểu Giai vẫn còn sợ hãi.

Có lẽ hai người nên ngồi xuống hảo hảo tâm sự, Tưởng Vân rất vui khi thực hiện bất kỳ lời hứa nào với nàng, cô sẽ thực hiện mọi lời hứa.

Vì vậy Tưởng Vân cúi người xuống hôn lên khoé miệng của Vương Hiểu Giai, giống như mỗi buổi sáng khi thức dậy, khẽ thì thầm vào tai nàng, "Bảo bối, thức dậy."

4.

Kết quả kiểm tra không tốt cũng không tệ, phân tích cuối cùng vẫn là ăn đúng giờ, ăn ít đồ ăn cay.

Bác sĩ Tưởng kê cho không ít thuốc, dặn Vương Hiểu Giai nhất định phải uống đúng giờ, lát nữa quay lại kiểm tra.

"Để người nhà đi lấy thuốc, cô vừa mới hết thuốc mê, đừng có chạy đi lung tung."


Trong khi Tưởng Vân đang xếp hàng thanh toán tiền thuốc, Vương Hiểu Giai thành thật chờ ở bên cạnh.

Hai người lăn lộn trong bệnh viện cả một buổi sáng, Vương Hiểu Giai vốn định buổi chiều cùng với Tưởng Vân đi gặp Tony lão sư, cuối cùng bị Tuởng Vân ép quay trở lại trung tâm, nói rằng nàng không được phép đi cùng cô.

Vương Hiểu Giai biết làm nũng là xấu không có tác dụng với Tưởng Vân, nên nàng đơn giản chỉ là kéo Tưởng Vân và ngăn cản cô rời đi.

"Chị chỉ đi nối tóc thôi, chị sẽ quay lại sớm." Tưởng Vân đánh yêu xuống mũi của nàng "Em ngoan ngoãn ở lại phòng chờ chị về."

"Vậy hôn em một cái đi."

Tưởng Vân nghiêng người hôn một cái, cười nói:  "Chị đi đây."

5.

Quá trình nối tóc mất nhiều thời gian hơn dự kiến, Tưởng Vân nhìn mái tóc ngày càng dài của mình trong gương, bắt đầu nghĩ về vấn đề đã được hỏi và trả lời không biết bao nhiêu lần kia.

Kỳ thật cũng có không ít người đã hỏi Vương Hiểu Giai câu hỏi tương tự.

Lúc đầu nàng sẽ ngại ngùng nói chỉ là bạn, sau chuyến đi đến Tây Bắc, nàng sẽ nói cô là bảo bối của mình.

Đến bây giờ, nàng sẽ cười hì hì nhìn đối phương, hỏi đối phương cảm thấy quan hệ giữa nàng và Vân Tỷ là gì thì quan hệ của hai người chính là quan hệ đó.

Xử lý người câu cá trái pháp luật.

Nhưng đối với Tưởng Vân thì không thể.

Thời điểm nàng nói ra lời này, đối phương nhìn nàng cười đầy ẩn ý, nàng sẽ không tự chủ được mà bắt đầu giải thích, cuối cùng sẽ không tránh khỏi càng bôi càng đen.

Cho nên, ngoài việc nói rằng hai người là đồng nghiệp, là tiền bối hậu bối, sau lại là đối tác tốt nhất, nàng còn muốn nhấn mạnh rằng các nàng là khuê mật, là chị em.

Nhưng trên đời này thật sự có khuê mật giống các nàng sao?

Hay là nói bạn thân đi kèm với tình yêu?


Tiếng máy sấy tóc vù vù bên tai, mái tóc dài bị phồng lên, Tưởng Vân mở mắt ra, sau một hồi nghỉ ngơi cô vẫn không nghĩ ra được câu trả lời.

Nhưng Tưởng Vân cũng không lo lắng lắm, hoặc là cô không có thời gian để lo lắng. 

Sau khi trở lại trung tâm, cô vội vàng thúc giục Vương Hiểu Giai uống thuốc, rồi lại vội vàng chuẩn bị cho màn trình diễn MVP sắp tới của cô và tham gia trợ diễn công diễn tốt nghiệp của Lâm Tư Ý đã hứa từ lâu.

Đây là buổi công diễn tốt nghiệp thứ ba mà cô tham gia trong năm nay, ngay cả bản thân cô cũng không ngờ có một ngày mình lại trở thành nhị kỳ sinh duy nhất trong đoàn.

6.

Tiếng gõ cửa quen thuộc vang lên, mặc dù Tưởng Vân biết đó là ai nhưng vẫn cố ý hỏi xem ai đang gõ cửa phòng mình.

"Trà sữa của chị."

Tưởng Vân bắt chước giọng điệu của nàng, "Chị đang điện đài."

"Jesmora. *"

(*): tên của một đoạn nhạc trên Tik Tok. Tên gốc:  耶斯莫拉 - nghệ sĩ 张晨曦

Tưởng Vân nhấp một ngụm trà sữa, lạnh đến mức làm tim cô xốn xang nhưng dâu tây bên trong lại khá ngọt. 

Cô khẽ cười, không phải vì cô nói muốn ăn dâu liền có dâu để ăn mà cô vui vì biết có người cưng chiều mình.

Trong chốt lát, Tưởng Vân đột nhiên cảm thấy được khai sáng, có câu trả lời.

7.

Một lúc sau, Trần Tư, người đang ở Trường Sa xa xôi, nhận được Wechat của Tưởng Vân.

【Vương Hiểu Giai là người nhà của em.】

【Tụi em đều là tiền bối hậu bối, tuy nhìn qua không có điểm chung nào nhưng lại có thể trở thành khuê mật.】

【Tưởng Vân của Vương Hiểu Giai, Vương Hiểu Giai của Tưởng Vân.】

【Quan hệ của tụi em chính là như vậy.】

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top